Wonder Woman và sự sa ngã của các nữ siêu anh hùng
Chương 13 : Sự Sa Ngã và Tái Sinh của Mera
Trong cung điện Atlantis, ánh sáng xanh lam từ những bức tường ngọc trai chiếu lên gương mặt Mera, nữ hoàng của biển cả, với mái tóc đỏ rực như san hô rực cháy và ánh mắt đau thương xen lẫn giận dữ. Black Manta, kẻ đã sát hại đứa con của cô và Aquaman, là vết thương không bao giờ lành trong trái tim cô. Khi biết tin Wonder Woman đã bắt giữ Black Manta và giao hắn cho Liên Minh Công Lý, Mera, trong bộ giáp xanh lam bó sát, nắm chặt cây đinh ba, giọng run rẩy vì căm hận: “Arthur, chúng ta phải đi! Hắn đã cướp đi con chúng ta! Ta muốn hắn trả giá bằng máu!” Nhưng Aquaman, trong bộ giáp vàng cam, lắc đầu, ánh mắt nặng trĩu trách nhiệm vương quốc. “Mera, Black Manta đang bị giam trên mặt đất. Ta không thể can thiệp. Atlantis cần ta hơn bao giờ hết.” Lời nói của anh như sóng biển dập vào lòng cô, khiến Mera hét lên, nước mắt hòa vào dòng nước: “Ngươi lại quyết định từ bỏ việc đòi lại công lý cho con chúng ta ư?”
Mâu thuẫn giữa họ ngày càng sâu sắc. Aquaman, bận rộn với chính sự Atlantis, không thể an ủi Mera, và cô bắt đầu nhận ra những dấu hiệu bất chính. Những lần anh rời cung điện vào đêm khuya, mùi hương lạ trên áo giáp, và những lời thì thầm về Dolphin, một nữ chiến binh trẻ với mái tóc bạc và ánh mắt quyến rũ. Một đêm, Mera bắt gặp Aquaman và Dolphin trong một góc khuất của cung điện, tay hắn vuốt ve eo cô ta, môi họ gần kề trong ánh sáng mờ ảo. Trái tim Mera tan vỡ, không chỉ vì mất con mà còn vì sự phản bội của người cô từng yêu sâu đậm. Cô cảm thấy mình bị bỏ rơi, lạc lõng trong chính vương quốc của mình, như một con sóng lạc hướng. Khát vọng trả thù Black Manta trở thành ngọn lửa duy nhất giữ cô tỉnh táo, nhưng Aquaman không còn là người cô có thể dựa vào. Trong cơn đau đớn và giận dữ, Mera quyết định rời Atlantis, một mình truy tìm Black Manta để tự tay kết liễu hắn.
Mera lần theo dấu vết đến căn cứ dưới nước của Black Manta, một pháo đài kim loại giờ chỉ còn là đống đổ nát sau cuộc tấn công của Wonder Woman. Cô lật tung những mảnh vỡ trôi nổi trong dòng nước sâu, cây đinh ba lấp lánh ánh lam, nhưng không tìm thấy gì ngoài sự trống rỗng. Trong cơn bực tức, cô đá một mảnh kim loại, để lộ một chiếc camera hỏng nằm lăn lóc trong góc khuất, màn hình vỡ nát nhưng vẫn lưu lại một đoạn video mờ nhạt. Khi kích hoạt, Mera sững sờ khi thấy Wonder Woman đối đầu Black Manta, và trong bóng tối, bóng dáng khổng lồ của Darkseid hiện ra. Hắn đứng đó, ánh mắt đỏ rực nhìn Wonder Woman với sự thân mật kỳ lạ, không chút thù địch. Mera, trái tim đập mạnh, cảm thấy cơn sóng nghi ngờ dâng trào. “Diana đang che giấu điều gì? Darkseid liên quan thế nào?” cô tự hỏi, nỗi đau mất con hòa lẫn với sự bối rối và tò mò.
Không muốn đối đầu trực tiếp, Mera đến nhà riêng của Wonder Woman ở Washington D.C., lấy cớ rằng cô cãi nhau với Aquaman và cần nơi tá túc. Diana, ánh mắt lạnh lùng nhưng lịch sự, miễn cưỡng đồng ý: “Cô có thể ở lại, Mera. Nhưng đừng gây rắc rối.” Mera dò hỏi về Black Manta, nhưng Diana trả lời vòng vo: “Hắn đã bị bắt, Mera. Cô nên để Liên Minh lo chuyện này.” Những lời nói dối của Diana khiến Mera càng nghi ngờ. Cô giả vờ ra ngoài điều tra, nhưng thực chất theo dõi Diana, ẩn trong bóng tối như một con cá săn mồi. Một đêm, khi Diana kích hoạt cổng không gian để đến Apokolips, Mera, nấp sau bức tường, thấy cô biến mất trong tia sáng đỏ rực. Mera, với trái tim đầy đau thương và quyết tâm, chờ cơ hội.
Ngày hôm sau, khi Diana ra ngoài làm nhiệm vụ với Liên Minh, Mera lẻn vào phòng cô, tìm thấy thiết bị dịch chuyển ẩn trong một hộp đá quý. Cô kích hoạt cổng, bước vào cung điện đá đen của Darkseid trên Apokolips. Hắn ngồi trên ngai vàng khổng lồ, đôi mắt đỏ rực nhìn cô như một thợ săn nhìn con mồi. “Nữ hoàng Atlantis, ngươi đến đây làm gì?” hắn gầm gừ, giọng trầm như động đất, vang vọng trong đại sảnh. Mera, trong bộ giáp xanh lam bó sát, đứng thẳng, ánh mắt rực cháy: “Ta muốn trả thù Black Manta. Ngươi biết về hắn, phải không? Ta muốn một thỏa thuận.” Darkseid cười nham hiểm, lắc đầu. “Ta không can thiệp vào Trái Đất. Ta có một… thỏa thuận với Diana.” Hắn nhấn mạnh tên Diana, ánh mắt lấp lánh sự thích thú, khiến Mera cảm thấy cơn giận hòa lẫn với sự tò mò về mối quan hệ của họ.
Mera, trái tim tan vỡ vì mất con, sự phản bội của Aquaman, và sự bất lực trước Black Manta, cảm thấy mọi hy vọng sụp đổ. Cô rút thanh trủy thủ, kề vào cổ mình, nước mắt lăn dài: “Nếu ta không thể trả thù, ta không muốn sống nữa.” Darkseid, nhanh như chớp, giật lấy vũ khí, tay hắn nắm chặt cổ tay cô, sức mạnh của hắn khiến cô run rẩy. “Ngươi mạnh mẽ hơn thế, nữ hoàng,” hắn nói, giọng trơn tru như rắn, hơi thở nóng rực phả lên cổ cô. “Con ngươi là cả thế giới? Vậy hãy tạo ra một thế giới mới. Sống hết mình, chìm vào dục vọng, quên đi nỗi đau.” Hắn kéo cô lại gần, ánh mắt đỏ rực khuấy động một ngọn lửa trong cô. Mera, trong cơn quẫn trí, cảm thấy cơ thể mình rung lên, không phải vì sợ mà vì một khao khát lạ lùng, như sóng biển dâng trào. “Hãy cho ta một thế giới mới, Darkseid,” cô thì thầm, giọng run run, lý trí tan biến trước nỗi đau và sự cám dỗ.
Darkseid kéo Mera lên ngai vàng, xé toạc bộ giáp xanh lam, để lộ cơ thể trắng ngần, ngực căng tròn rung động dưới ánh lửa đỏ rực của Apokolips. Cô cong người, ánh mắt mờ đi vì dục vọng, khi hắn cắn mạnh vào cổ cô, lưỡi hắn lướt xuống ngực cô, trêu đùa đầu ngực khiến cô rên rỉ the thé: “Làm ta quên, Darkseid!” Hắn đẩy vào cô, nhịp điệu mạnh mẽ như sóng thần, mỗi cú đẩy khiến ngai vàng rung chuyển. Dâm thủy tuôn trào, lấp lánh trên đá đen, khi cô đạt đỉnh, tiếng rên vang vọng trong đại sảnh. “Ngươi ngọt như biển cả, Mera!” hắn gầm gừ, tay bóp mạnh hông cô, móng vuốt cào nhẹ da cô, để lại những vết đỏ rực. Cô quấn chân quanh hông hắn, nhịp nhô theo mỗi cú đẩy, móng tay cào lên ngực hắn, máu hòa lẫn với mồ hôi. “Cứng hơn, chúa tể!” cô hét, chìm trong khoái lạc, quên đi nỗi đau mất con và sự phản bội.
Họ chuyển sang một bể nước nóng đỏ như dung nham trong cung điện, Mera nằm ngửa trên bờ đá, chân giang rộng, để Darkseid đẩy vào cô từ trên cao, nước bắn tung tóe quanh họ. Lưỡi hắn lướt qua vùng nhạy cảm, khiến cô cong người, dâm thủy hòa vào nước nóng, lấp lánh như ngọc. “Ngươi làm ta tan chảy!” cô rên rỉ, đạt đỉnh liên tiếp, tiếng rên như sóng vỗ vào bờ đá. Darkseid, với nụ cười nham hiểm, kéo cô lên, để cô quỳ trong nước, môi cô làm việc với “hàng” khổng lồ của hắn, lưỡi cô trêu đùa khiến hắn gầm lên, tinh dịch bắn ra, phủ lên mặt cô, lấp lánh dưới ánh lửa.Sau đó, Darkseid, với sự tàn nhẫn đầy tính toán, truyền Mera cho đám đàn em Parademon trong một căn phòng đá đỏ, nơi ánh sáng mờ ảo từ những lò lửa chiếu lên cơ thể cô. Năm gã Parademon, cơ thể gồ ghề và ánh mắt đói khát, vây quanh cô. Một gã kéo cô xuống, môi hắn lướt qua vùng nhạy cảm, lưỡi hắn trêu đùa khiến cô cong người, rên rỉ: “Làm ta ra!” Hắn đẩy vào cô, nhịp điệu thô bạo, trong khi một gã khác bóp mạnh ngực cô, lưỡi hắn lướt xuống lưng cô, để lại dấu răng. “Tụi bây làm ta phát điên!” cô hét, dâm thủy và tinh dịch phủ khắp cơ thể, lấp lánh như một bức tranh dâm dục. Một gã thứ ba ép cô làm việc bằng miệng, lưỡi cô làm việc điêu luyện, khiến hắn gầm lên, tinh dịch bắn ra, chảy dài xuống cổ cô. Họ luân phiên, hàng chục cú đẩy, khiến Mera đạt đỉnh liên tiếp, cơ thể rung động như một con sóng vỡ bờ, tâm trí cô chìm vào bóng tối dục vọng.
Darkseid thả Mera về Trái Đất, nhưng cô không còn là nữ hoàng Atlantis. Cơ thể cô lấp lánh dấu vết Apokolips – mồ hôi, tinh dịch, và những vết cào đỏ rực. Tâm trí cô ngập trong đau thương và dục vọng, như một con sóng không thể kiểm soát. Cô lang thang khắp nơi, tìm kiếm khoái lạc để quên đi nỗi đau. Trong một con hẻm bẩn thỉu ở Coast City, cô ép một gã thủy thủ vào tường, xé toạc áo hắn, môi cô lướt xuống ngực hắn, lưỡi cô trêu đùa khiến hắn rên lên. “Làm ta sướng!” cô rên rỉ, cởi quần, để lộ vùng nhạy cảm ướt át. Hắn đẩy vào cô, nhịp điệu mạnh mẽ, dâm thủy chảy ra, lấp lánh trên sàn gạch. “Mày thật chặt, nữ hoàng!” hắn gầm gừ, tinh dịch phủ lên bụng cô. Mera, chìm trong khoái lạc, cười the thé, nhưng trong lòng, nỗi đau mất con và sự phản bội của Aquaman vẫn như dao cứa.
Mỗi lần hòa quyện, Mera cảm thấy mình xa rời Atlantis, xa rời con người cô từng là. Cô ghê tởm chính mình, nhưng dục vọng, như một lời nguyền, khiến cô không thể dừng lại. Cô nghĩ về Darkseid, về lời hắn nói: “Tạo ra một thế giới mới.” Cô tự hỏi liệu có thể quên đi nỗi đau bằng cách chìm sâu hơn vào bóng tối, hay cô đang đánh mất chính mình mãi mãi.
Mera dừng chân ở một làng chài biệt lập ở bờ biển Maine, nơi những người đàn ông thôn quê, cô đơn và khao khát, sống trong những túp lều gỗ cũ kỹ bên bờ biển xám xịt. Cô giả vờ là một người phụ nữ bình thường, nhưng vẻ đẹp của cô – mái tóc đỏ rực như ngọn lửa, cơ thể săn chắc với những đường cong hoàn hảo, và ánh mắt đầy bí ẩn – khiến đàn ông trong làng mê mẩn. Họ, những người chưa từng có được tình yêu vì phụ nữ đã rời làng đến các thành phố lớn, đối xử với Mera bằng sự tử tế chân thành. Họ mang cá tươi, củi khô, và những lời an ủi giản dị đến cho cô, như thể cô là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của họ.
Mera, trái tim tan vỡ, cảm nhận được chút hơi ấm từ sự tử tế của họ. Cô đáp lại bằng cách ban phát tình yêu xác thịt, không chỉ để cảm ơn mà còn để lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn. Trong túp lều của mình, cô tổ chức những cuộc vui dâm dục, biến ngôi làng thành thiên đường của dục vọng. Một đêm, dưới ánh đèn dầu leo lét, Mera đứng giữa đám đàn ông làng chài, khỏa thân, cơ thể lấp lánh mồ hôi, ngực căng tròn rung động. Một gã ngư dân lực lưỡng, với bộ râu rậm và đôi tay thô ráp, kéo cô xuống, môi hắn lao vào một nụ hôn thô bạo, lưỡi hắn quấn lấy lưỡi cô, tham lam khám phá. “Làm ta ra, đồ ngốc!” cô hét, quấn chân quanh hông hắn, để hắn đẩy vào cô, nhịp điệu mạnh mẽ như sóng biển. Dâm thủy tuôn trào, lấp lánh trên sàn gỗ, khi cô đạt đỉnh, tiếng rên vang vọng như tiếng sóng vỗ. Một gã khác, với mái tóc muối tiêu và ánh mắt đói khát, tham gia, tay hắn bóp mạnh ngực cô, lưỡi hắn lướt xuống đùi cô, để lại dấu răng đỏ rực. “Tụi bây làm ta tan chảy!” cô rên rỉ, để gã thứ hai đẩy vào cô từ phía sau, nhịp điệu nhanh như gió. Một gã thứ ba quỳ trước cô, ép cô làm việc bằng miệng, lưỡi cô trêu đùa khiến hắn rên lên, tinh dịch bắn ra, chảy dài xuống cổ cô. Họ luân phiên, hàng chục gã thay nhau, cơ thể Mera rung động liên tiếp, dâm thủy và tinh dịch phủ khắp túp lều, như một bức tranh dâm dục trên nền gỗ cũ.
Một đêm khác, trên bãi biển dưới ánh trăng bạc, Mera tổ chức một cuộc vui tập thể. Cô nằm ngửa trên một tấm thảm cát, chân giang rộng, để một gã ngư dân đẩy vào cô, nhịp điệu mạnh mẽ như sóng vỗ. Lưỡi cô làm việc với một gã khác, khiến hắn rên lên, tinh dịch phủ lên mặt cô, lấp lánh dưới ánh trăng. Một gã thứ ba vuốt ve lưng cô, lưỡi hắn lướt qua vùng nhạy cảm từ phía sau, khiến cô cong người, dâm thủy chảy ra, hòa vào cát biển. “Tụi bây là thế giới của ta!” cô hét, đạt đỉnh liên tiếp, tiếng rên như một bài ca biển cả. Đám đàn ông, với ánh mắt si mê, tôn thờ cô như một nữ thần, quỳ quanh cô, dâng tặng những lời cầu nguyện dâm dục.
Dần dần, Mera trở thành “Nữ Thần Đỏ” của ngôi làng. Đàn ông xây dựng một giáo phái nhỏ, gọi cô là đấng cứu thế ban phát tình yêu và sức mạnh. Họ dâng tặng cá, ngọc trai, và những bức tượng gỗ khắc hình cô, mái tóc đỏ tung bay như sóng biển. Mera, trong sự sa ngã, tìm thấy một thế giới mới, như Darkseid đã nói. Nỗi đau mất con và sự phản bội của Aquaman vẫn âm ỉ, nhưng cô học cách sống với nó, bảo vệ ngôi làng như một nữ thần. Cô dùng sức mạnh thủy thuật để giữ an toàn cho làng chài, đẩy lùi bão tố và bảo vệ thuyền bè. Dân làng, với lòng biết ơn, tôn thờ cô, và Mera, với mái tóc đỏ rực, cảm thấy mình đã tạo ra một vương quốc mới, nơi cô là trung tâm, nơi dục vọng và tình yêu hòa quyện.
Mỗi đêm, cô hòa quyện với đám đàn ông, cơ thể lấp lánh dưới ánh trăng, dâm thủy và tinh dịch như sóng biển vỗ vào bờ. Cô mỉm cười, nhớ đến lời Darkseid, và nhận ra rằng, dù sa ngã, cô đã tìm thấy tự do. Ngôi làng chài, với những người đàn ông cô đơn, trở thành vương quốc của cô, và Mera, từng là nữ hoàng Atlantis, giờ là nữ thần biển cả, sống mãi trong ngọn lửa dục vọng và sự tái sinh, mãi mãi gắn bó với thế giới mới mà cô tự tạo ra.
