Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Wonder Woman và sự sa ngã của các nữ siêu anh hùng

Chương 10 : Maxima và Giấc Mộng Tình Yêu Vỡ Tan



Maxima, nữ hoàng cao quý của Almerac, với mái tóc đỏ rực như ngọn lửa địa ngục, cơ thể hoàn hảo trong bộ giáp vàng lấp lánh, và ánh mắt kiêu hãnh của một chiến binh, từ lâu đã khao khát Superman. Cô từng nhiều lần bày tỏ ý định cưới anh, mê đắm sức mạnh và lý tưởng của người đàn ông thép. Nhưng Superman, với trái tim dành cho Lois Lane và sứ mệnh bảo vệ Trái Đất, luôn từ chối cô. Mỗi lần bị khước từ, Maxima trở về Almerac, giấu nỗi đau dưới vẻ ngoài kiêu ngạo, nhưng trái tim cô vẫn cháy bỏng khát khao.Trong một lần kiểm tra các hành tinh thuộc lãnh thổ Almerac, Maxima nhận được tin từ mạng lưới tình báo vũ trụ: Doomsday, con quái vật từng hạ sát Superman, đã tái xuất trên một hành tinh hoang dã ở rìa thiên hà. Với tham vọng chứng minh giá trị của mình và chiếm được trái tim Superman, Maxima quyết định đối đầu Doomsday một mình. “Nếu ta đánh bại con quái vật này, Kal-El sẽ thấy ta xứng đáng,” cô tự nhủ, ánh mắt rực cháy quyết tâm. Cô khoác bộ giáp chiến, cầm thanh kiếm năng lượng, và lên tàu vũ trụ, hướng thẳng đến hành tinh hoang vu.

Hành tinh hoang dã, với những ngọn núi đá sắc nhọn, rừng xương rồng kỳ lạ, và bầu trời đỏ rực như máu, là chiến trường của Maxima. Cô tìm thấy Doomsday, một cỗ máy hủy diệt khổng lồ, cơ thể gồ ghề phủ gai xương nhọn hoắt, đôi mắt đỏ rực không chút nhân tính, chỉ có bản năng tàn phá. Hắn không nói, không suy nghĩ, chỉ gầm gừ như một con thú hoang, mỗi bước chân làm mặt đất rung chuyển. “Ngươi sẽ quỳ trước nữ hoàng Almerac!” Maxima gầm lên, lao vào hắn với tốc độ siêu thanh, thanh kiếm năng lượng chém xuống. Nhưng Doomsday, với sức mạnh vượt xa mọi tưởng tượng, chặn đòn bằng cánh tay gai góc. Hắn gầm rú, mỗi cú đấm như một vụ nổ, khiến đá vỡ vụn. Maxima dùng sức mạnh tâm linh để tấn công, nhưng Doomsday, không có trí tuệ, chỉ có bản năng, miễn nhiễm với chiêu thức của cô. Hắn đè cô xuống, bộ giáp vàng vỡ vụn, máu chảy từ khóe môi cô. Cô chiến đấu đến cùng, nhưng sức mạnh của hắn quá áp đảo. Cuối cùng, Maxima ngã xuống, bất tỉnh giữa đống đá vụn.

Khi tỉnh dậy, Maxima thấy mình trong một hang động tối tăm, ánh sáng đỏ mờ ảo từ những viên đá phát sáng chiếu lên cơ thể cô. Doomsday không giết cô, nhưng hắn kéo cô vào sâu trong hang, xích cô bằng những sợi dây năng lượng không thể phá vỡ. Cô hét lên, cố vùng vẫy, nhưng hắn chỉ gầm gừ, đôi mắt đỏ rực ánh lên dục vọng nguyên thủy. Hắn lấy một vòng cổ làm từ kim loại đen, khắc những ký tự cổ xưa của hành tinh này, và đeo vào cổ cô, như đánh dấu cô là “thú cưng” của hắn. Một sợi dây năng lượng nối từ vòng cổ đến tay hắn, đảm bảo cô không thể chạy trốn. Maxima, với lòng kiêu hãnh của một nữ hoàng, cảm thấy nhục nhã, nhưng sức mạnh của hắn khiến cô bất lực.

Trong những ngày đầu bị giam cầm, Maxima bị giằng xé bởi cơn bão cảm xúc. Cô là nữ hoàng Almerac, một chiến binh bất khuất, nhưng giờ đây, cô bị xích như một con thú, bị Doomsday kéo đi khắp hang động. Mỗi lần hắn muốn thỏa mãn dục vọng, hắn gầm gừ, kéo sợi dây năng lượng, ép cô lại gần. Lần đầu tiên, trong hang động lạnh lẽo, hắn xé toạc phần còn lại của bộ giáp, để lộ cơ thể săn chắc, ngực căng tròn lấp lánh mồ hôi. Maxima, dù chống cự, không thể thoát khỏi sức mạnh của hắn. Hắn đè cô xuống sàn đá, hơi thở nóng rực phả lên cổ cô, cắn mạnh khiến cô rên lên đau đớn. “Ta là nữ hoàng, đồ quái vật!” cô hét, nhưng hắn, không hiểu lời nói, chỉ hành động theo bản năng, tay hắn bóp mạnh hông cô, đẩy vào cô với nhịp điệu tàn bạo, như một cỗ máy hủy diệt. Cơ thể cô, dù kháng cự, phản bội cô, dâm thủy chảy ra trong sự nhục nhã. Maxima đạt đỉnh trong tiếng rên, cơ thể rung động, dâm thủy lấp lánh trên sàn đá. Sau đó, cô nằm đó, thở hổn hển, trái tim ngập trong căm ghét và tự ghê tởm. Cô nghĩ về Superman, về danh dự của mình, và cảm thấy mình đã phản bội tất cả.

Những ngày tiếp theo, Maxima cố gắng giữ vững lòng kiêu hãnh. Cô lẩm bẩm những lời thề sẽ thoát ra, sẽ giết Doomsday, và trở lại Almerac như một nữ hoàng. Nhưng mỗi lần hắn kéo sợi dây, ép cô phục vụ, cô cảm thấy cơ thể mình yếu dần trước sức mạnh nguyên thủy của hắn. Cô bắt đầu nhận ra rằng kháng cự chỉ khiến cô đau đớn hơn. Trong những khoảnh khắc cô đơn trong hang động, cô nhìn vào vòng cổ kim loại, cảm nhận sự nặng nề của nó trên cổ, và tự hỏi liệu cô có còn là nữ hoàng hay chỉ là một con thú cưng của quái vật. Nỗi đau của sự nhục nhã dần nhường chỗ cho một cảm giác kỳ lạ – sự mê hoặc trước sức mạnh tuyệt đối của Doomsday. Hắn không có trí tuệ, không có lời nói, chỉ có bản năng, và chính sự đơn giản ấy bắt đầu len lỏi vào tâm trí cô, khiến cô tự hỏi liệu tự do có phải là buông bỏ lý trí và sống theo bản năng như hắn.

Doomsday, nhận thấy Maxima không còn chống cự dữ dội, bắt đầu dắt cô đi khắp hành tinh hoang dã, sợi dây năng lượng từ vòng cổ luôn giữ cô gần hắn. Hành tinh này, với những sa mạc đỏ rực, rừng xương rồng kỳ lạ, và những hồ dung nham bốc khói, trở thành sân khấu cho dục vọng của hắn. Maxima, với vòng cổ kim loại lấp lánh, bị kéo đi như thú cưng, nhưng cô dần chấp nhận vai trò này, không chỉ vì bất lực mà vì cô bắt đầu tìm thấy khoái lạc trong sự phục tùng.Trên một sa mạc đỏ rực, dưới ánh mặt trời đôi màu của hành tinh, Doomsday dừng lại, gầm gừ, kéo sợi dây ép Maxima quỳ trước hắn. Cô, không còn giáp, chỉ mặc những mảnh vải rách, để lộ cơ thể lấp lánh mồ hôi. Hắn cắn mạnh vào cổ cô, hơi thở nóng rực khiến cô run rẩy. “Ngươi muốn ta, phải không?” cô thì thầm, dù biết hắn không hiểu. Cô quỳ xuống, môi cô lướt xuống cơ thể gồ ghề của hắn, lưỡi cô trêu đùa “hàng” khổng lồ của hắn, khiến hắn gầm lên, tiếng vang như sấm. Cô đứng dậy, quấn chân quanh hông hắn, để hắn đẩy vào cô, nhịp điệu mạnh mẽ như một cơn bão. “Làm ta tan chảy, đồ quái vật!” cô rên rỉ, móng tay cào lên gai xương của hắn, dâm thủy tuôn trào khi cô đạt đỉnh, lấp lánh trên cát đỏ. Họ tiếp tục, cơ thể cô nhấp nhô theo mỗi cú đẩy, tiếng rên của cô hòa với tiếng gầm của hắn, vang vọng khắp sa mạc.Trong một khu rừng xương rồng, với những cây gai lấp lánh như pha lê, Doomsday kéo Maxima vào một khoảng trống, nơi ánh sáng đỏ xuyên qua tán cây. Hắn ép cô nằm ngửa trên một tảng đá phẳng, vòng cổ rung lên khi hắn kéo sợi dây. Cô cong người, ngực rung động, khi hắn cắn mạnh vào đùi cô, hơi thở nóng rực phả lên vùng nhạy cảm. “Ngươi làm ta phát điên!” cô hét lên, tay bấu chặt vào đá, dâm thủy chảy ra khi cô đạt đỉnh. Hắn leo lên, đẩy vào cô, nhịp điệu thô bạo, mỗi cú đẩy khiến tảng đá rung chuyển. Cô quấn chặt chân quanh hông hắn, cơ thể rung động, dâm thủy lấp lánh trên đá. “Ta là của ngươi,” cô thì thầm, dù biết hắn không hiểu, chỉ hành động theo bản năng.

Trên một vách núi nhìn ra hồ dung nham, Doomsday kéo Maxima đứng dựa vào đá, sợi dây năng lượng siết chặt vòng cổ. Cô, cơ thể lấp lánh mồ hôi, quay lưng lại, để hắn đẩy vào từ phía sau, nhịp điệu mạnh mẽ như sóng vỗ. “Làm ta ra, đồ quái vật!” cô rên rỉ, tay bấu vào đá, dâm thủy tuôn trào, lấp lánh dưới ánh dung nham. Hắn gầm gừ, cắn vào vai cô, khiến cô cong người, đạt đỉnh liên tiếp, tiếng rên của cô vang vọng khắp núi.

Doomsday còn dắt cô đến những hành tinh khác. Trên một tiểu hành tinh trôi nổi giữa không gian vô trọng lực, Maxima lơ lửng, vòng cổ lấp lánh dưới ánh sao. Hắn kéo sợi dây, ép cô lại gần, hơi thở nóng rực phả lên ngực cô. Cô quấn chân quanh hông hắn, để hắn đẩy vào cô, nhịp điệu chậm nhưng sâu, mỗi chuyển động như một vụ nổ. “Ngươi là tất cả của ta!” cô hét lên, lưỡi cô lướt qua gai xương trên ngực hắn, khiến hắn gầm lên. Dâm thủy lấp lánh trôi nổi trong không gian, như những viên ngọc đỏ rực. Cô đạt đỉnh, tiếng rên vang vọng, khiến tiểu hành tinh rung chuyển.

Maxima dần quên đi Superman. Kal-El, với lý tưởng cao đẹp, không còn là ngọn lửa trong trái tim cô. Doomsday, với bản năng nguyên thủy và sức mạnh không thể cưỡng lại, đã chiếm trọn tâm hồn cô. Cô trở thành “thú cưng” của hắn, vòng cổ kim loại là biểu tượng của sự phục tùng, nhưng trong sự phục tùng ấy, cô tìm thấy tự do. Cô không còn là nữ hoàng kiêu hãnh của Almerac, mà là một linh hồn sa ngã, sống theo bản năng như Doomsday. Hắn, có được cô, không còn quậy phá vũ trụ. Họ sống trên hành tinh hoang dã, nơi dục vọng và sức mạnh hòa quyện.

Maxima thi thoảng trở về Almerac, thực hiện nghĩa vụ nữ hoàng, nhưng vòng cổ kim loại vẫn ở đó, nhắc nhở cô thuộc về Doomsday. Vũ trụ không còn nghe tin về hắn – con quái vật từng gieo rắc kinh hoàng giờ chỉ là cái bóng bên cạnh cô. Cô cai trị Almerac với sự cứng rắn, nhưng mỗi khi trở lại hành tinh hoang dã, cô lại là của Doomsday, sẵn sàng phục vụ bản năng của hắn.

Trong một lần, trên đỉnh một ngọn núi đá đỏ rực của hành tinh, dưới bầu trời chuẩn bị đón bình minh, Maxima và Doomsday hòa quyện trong một cuộc vui kéo dài hàng chục tiếng. Cô nằm ngửa trên một tảng đá phẳng, vòng cổ kim loại lấp lánh, cơ thể lấp lánh mồ hôi, ngực rung động theo nhịp thở. Doomsday kéo sợi dây, ép cô lại gần, hơi thở nóng rực phả lên cổ cô. “Làm ta ra, đồ quái vật!” cô hét lên, tay bấu chặt vào gai xương của hắn. Hắn cắn mạnh vào ngực cô, khiến cô cong người, dâm thủy chảy ra, lấp lánh như máu. Cô quỳ xuống, môi cô lướt xuống “hàng” khổng lồ của hắn, lưỡi cô trêu đùa khiến hắn gầm lên, tiếng vang như sấm. Hắn nâng cô lên, để cô lơ lửng, đẩy vào cô trong không trung, mỗi chuyển động như một vụ nổ. Cô quấn chân quanh hông hắn, nhịp nhô theo mỗi cú đẩy, tiếng rên của cô vang vọng khắp núi. Họ tiếp tục, từ tảng đá đến bờ suối, rồi dưới gốc cây xương rồng, cơ thể cô chìm trong khoái lạc, dâm thủy tuôn trào liên tiếp. Khi ánh bình minh rực rỡ ló dạng, chiếu lên cơ thể họ, Maxima đạt đỉnh cuối cùng, tiếng rên của cô như một bản giao hưởng, dâm thủy lấp lánh dưới ánh nắng, hòa với tiếng gầm của Doomsday.

Maxima và Doomsday, nữ hoàng và quái vật, sống hạnh phúc trên hành tinh hoang dã, nơi dục vọng và bản năng là tất cả. Cô, từng khao khát Superman, giờ là “thú cưng” của Doomsday, nhưng trong sự phục tùng, cô tìm thấy tự do. Vũ trụ không còn nghe tin về Doomsday, và Maxima, dù vẫn là nữ hoàng Almerac, mãi mãi thuộc về hành tinh hoang dã, nơi cô và con quái vật của mình hòa quyện trong ngọn lửa đỏ rực của dục vọng.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...