Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Việt Cổ Di Tình

Chương 11



Tay vịn cầu thang sơn đỏ, uốn lượn từ lầu ba xuống như một dải lụa màu baybay, lộng lẫy song thẩm mĩ. Có điều... nếu bạn phải dùng tay lau chùi toàn bộmột lượt bằng vải bông, vậy thì chỉ có thể hình dung bằng hai chữ “đau khổ”!Càng xui xẻo là, đây là nhiệm vụ Tô ma ma giao cho Diệp Thiện Thiện. Mấy ngàynay cô và Hương Nhi hai người cơ hồ tổng vệ sinh toàn bộ Khôi Hương lâu mộtlượt. Công trình lớn cỡ nào! Diệp Thiện Thiện ưỡn thẳng cái thắt lưng vừa đauvừa nhức. Lúc mới bắt đầu làm, không ít khách đi lên lầu hai, ngang qua đầucầu thang đều mở hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Thiện Thiện nhiều lần. Bởi vậy côluôn ra sức cúi thấp đầu, đối với loại ánh mắt chứa dục vọng đó cảm thấy ghêtởm không chịu nổi! Lúc này người trên lầu hai ít đi rất nhiều, đa số các cônương đều trở lại sau rèm, cô mới đưa tay xoa gáy, dần cảm thấy mệt mỏi. Cầuthang vọng tới tiếng bước chân chậm rãi, hình như lại có khách lên. Diệp ThiệnThiện cúi đầu giả vờ đi lấy vải bông. Một cánh tay thô bự tóm lấy eo cô, miệngbị một bàn tay bịt lại, Diệp Thiện Thiện càng giãy dụa, thắt lưng càng bị túmchặt. Mãi đến lúc cô sắp hết hơi... một giọng nói cực kỳ nhão nhoét chọc vàotai. “Tiểu bảo bối... Sao không vùng vẫy nữa đi? Ta thích dáng vẻ bây giờ củangươi, càng giãy dụa ta càng thích...” Diệp Thiện Thiện lập tức ngừng cử động,hít lấy chút oxy! Nhận ra gã chính là Lưu Phong, tổng quản lầu một.

Thông thường gặp phải cái loại biến thái như gã, cô càng chống cự, gã lại cànghưng phấn. “Ngươi biết không?” Cái giọng đàn ông cao dưới quãng tám9, phát rathanh âm chỉ có cô mới nghe được “Ta đã nhìn ngươi lâu lắm rồi. Mỗi lần ngươikhom lưng, ta đều mê mẩn vô cùng. Tưởng tượng trong đầu cái mông tròn trịaxinh xắn của ngươi, cặp vú mềm mại láng mịn, cái eo thon mềm mảnh khảnh, còncó cặp đùi thon dài đầy đặn này nữa. Tưởng tượng được ôm ngươi vào lòng, vuốtve từng tấc từng tấc da thịt trên người ngươi. Mỗi lần ngươi vươn vai, ta đềusay sưa khắc gương mặt ngươi vào óc. Đôi mắt vừa to vừa sáng ngời này giốngnhư mặt trời chiếu rọi lòng ta. Lại còn đôi môi nhỏ mà mềm mại, đỏ hồng màquyến rũ này nữa, rất muốn ngậm lấy nó, mút nó...” Nói xong, dùng lòng bàn taychà xát môi Diệp Thiện Thiện, hại cô lông tóc toàn thân dựng đứng, dạ dày nhộnnhạo muốn ói. “Tin tưởng ta, sẽ khiến ngươi cực kỳ thỏa mãn, sẽ bảo vệ ngươiyêu thương ngươi.” Cái giọng tởm lợm lại tiếp tục. Cánh tay hơi dùng sức, ungdung nhấc cô lên khỏi mặt đất, lẳng lặng mang cô xuống lầu một. Tuy cả ngườikhông có sức nhưng Diệp Thiện Thiện biết, một khi vào tới địa bàn của gã, sẽthật sự bị người xâu xé muốn làm gì thì làm! Thừa dịp bàn tay che miệng hơilỏng lẻo, ra sức cắn! Da dày thịt cứng giống y như cắn móng heo vậy! Cảm giácđược mùi máu tươi. Bị dùng sức quăng lên nệm mềm, cả người Diệp Thiện Thiệncứng đờ, đầu óc choáng váng co rúm lại. Lưu Phong ra sức vung vẩy tay, lấykhăn tay lau giọt máu trên mặt, mặt không chút nổi giận, ngược lại có phầnhưng phấn!

“Tiểu bảo bối, biết ngươi xấu hổ, thanh chắn giường này có thoải mái không? Hêhê...” Vừa nói vừa đến gần giường mấy bước, làm Diệp Thiện Thiện mắc kẹt ởgiữa. Diệp Thiện Thiện giơ tay xoa khóe môi, nhìn gã cười duyên dáng. “Lưu giangươi làm gì gấp vậy? Tốt xấu gì ta cũng là người Diễm tỷ mang về, Lưu giacùng ta...về sau giải thích thế nào với Diễm tỷ đây?” Lưu Phong không buồnnhúc nhích, đè Diệp Thiện Thiện xuống. Hai con mắt dâm đãng sớm đã bốc cháyphừng phừng, cái miệng bóng nhẫy hết há rồi ngậm trước mặt Diệp Thiện Thiện.“Mấy ngày nay, đòi ngươi với ả đàn bà kia không dưới ba lượt. Lão tử hiện tạikhông có kiên nhẫn, giải thích gì kệ mẹ nó.” Răng trắng nhá nhá ghê rợn! DiệpThiện Thiện lấy khuỷu tay chặn cái mặt gã đang muốn dán lại gần, từ từ nhíchngười về phía sau. Trong lòng cuống quýt, mặt vẫn tiếp tục cười hùa. “Lưu gia,ngươi cũng biết Diễm tỷ sắp xếp riêng cho ta. Lỡ hỏng chuyện, trách tội xuốngthì phải làm thế nào?” Một mặt nũng nịu, một mặt lấy tay vuốt mặt gã, thật ralà cố gắng đẩy cái miệng há hếch đang áp lại qua một bên. Lưu Phong hơi dừnglại, có vẻ dao động. Có điều đúng là còn đánh giá thấp lá gan của gã dâm dênày! Nháy mắt đã hung hăng nhìn Diệp Thiện Thiện

chằm chằm: “Không cần lãng phí hơi sức, hôm nay ta nhất định muốn ngươi!” Nóixong, tóm lấy hai tay Diệp Thiện Thiện đang ngăn giữa hai người, đè sang haibên, khom lưng há miệng mốn hôn cô. Diệp Thiện Thiện né được, cái miệng tởmlợm của Lưu Phong sượt qua mặt Diệp Thiện Thiện rơi vào khoảng không. Tức thờiDiệp Thiện Thiện co chân định đạp vào chỗ hiểm của Lưu Phong, ai dè bị đè đếnnỗi không còn sức lực. Thủ đoạn bẻ “hoa” của gã Lưu Phong này đã lõi đời, sớmđoán được cô sẽ ra chiêu này. Khoảnh khắc cô giơ chân lên liền chen vào giữahai đùi Diệp Thiện Thiện, dùng sức tách hai chân cô ra, không cách nào đá đạpgì được nữa. Diệp Thiện Thiện cuống quýt la to Diễm tỷ cứu mạng! Khổ nỗi âmlượng có hạn... hơn nữa tiếng người dưới lầu một ầm ĩ. Cảm giác tuyệt vọngdâng lên. “Kêu đi! Sao không kêu nữa đi?” Cái mặt Lưu Phong bự lên gấp N lần,đắc ý cười. Diệp Thiện Thiện đột nhiên nhìn sau lưng gã, “Diễm tỷ, cứu tôi!”Lưu Phong quả nhiên mắc mưu quay đầu nhìn. Diệp Thiện Thiện nương theo độngtác đó, dùng sức tối đa, cắn ngay ven tĩnh mạch tay trái của gã. Lưu Phong quảnhiên ăn đau rụt tay lại, đau đớn làm gã vung tay tát vào mặt Diệp ThiệnThiện. Cô đã sớm nghiêng mặt qua một bên nhưng đầu vẫn bị lực chấn động mộttrận muốn ói. Lưu Phong hấp tấp xoa tay. Mạch máu thiếu chút nữa bị con nhađầu cắn đứt, miệng vết thương đang rỉ máu, mặt mày giận dữ nhào qua trực tiếpđè Diệp Thiện Thiện đang định chạy trốn xuống giường.

“Con điếm thối! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt? Không chịu nghelời? Muốn chống đối à? Hôm nay để ngươi nếm thử thủ đoạn của Lưu Phong ta.”Tay ra sức rờ nắn eo Diệp Thiện Thiện, túm quần cô muốn xé. Diệp Thiện Thiệnbị gã dùng sức bóp, đau đớn không nhịn được! Không khỏi lớn tiếng cầu xin thathứ. “Lưu gia, Lưu Phong, ta sai rồi! Ta biết sai rồi!” “Vừa rồi hòa nhã vớingươi ngươi không cần, giờ biết sai rồi? Nói cho ngươi biết, trễ rồi! Ngươinghĩ ta còn tin được ngươi sao? Con mẹ nó, đàn bà đều là lũ đê tiện.” Tay ***ngđến lưng quần Diệp Thiện Thiện, đang muốn xé nát, sau lưng vang lên tiếng nói.“Lưu tổng quản, cô nương của Nhã Các ta không phải đồ đê tiện.” Rõ ràng ngườiLưu Phong cứng đờ, mà Diệp Thiện Thiện toàn thân hư thoát vô lực nằm bò ra.Trong lòng hò hét, Diễm tỷ! ... Rốt cục chị cũng đến! Lưu Phong bò dậy từ trênngười Diệp Thiện Thiện, tươi cười nói: “Ha ha! Vừa rồi ta quýnh lên nói sairồi, ngài đừng trách. Cô nương Nhã Các đương nhiên không thể so sánh với lầumột Bán thân. Nhưng con nhãi này ta đã yêu cầu ngài mấy lần, nếu ả vào Nhã Cácthì cũng đành! Đằng này ngài thà để ả làm tỳ nữ cũng không muốn cho ta, ta ítnhiều gì cũng cảm thấy không thoải mái. Việc làm hôm nay quả thật có hơi quá,đại nhân ngài rộng lượng... Ta chỉ có lần này thôi, không có lần sau nữa!”

Xem ra gã Lưu Phong này rất kiêng dè Diễm tỷ. Diễm tỷ phân phó hai ma ma đỡDiệp Thiện Thiện dậy, hờ hững nói với Lưu Phong: “Không cần giải thích với ta,có chuyện gì ngươi đi nói với cung chủ đi!” Nói xong liền dẫn Diệp Thiện Thiệnxoay người rời đi. Đến khi lên tới lầu ba, vào phòng tắm, Diễm tỷ đuổi ma mara, mỉm cười nhìn Diệp Thiện Thiện. “Tới giờ không có nữ nhân nào dám làm LưuPhong chảy máu. Biết Lưu Phong vì sao được quản lý “Bán thân” không?” DiệpThiện Thiện vẫn còn run rẩy hoảng sợ do hậu quả vừa rồi, cắn răng nói khôngbiết. Nghĩ bụng, còn không phải chân ngôn tám chữ, nham hiểm giả dối, lòng dạthâm độc à? “Tóm lại gã đối với nữ nhân có một chút thủ đoạn, lúc chưa đến tacho là gã đã đắc thủ! Không ngờ lại bị ngươi cắn bị thương tay trái? Quả nhiênlá gan không nhỏ.” “Kỳ thật tôi nhát gan, chị đừng giễu tôi?!” Diệp ThiệnThiện cười trừ! Diễm tỷ khẽ cười ra tiếng: “Gã thật sự coi trọng ngươi, đổilại là người khác, sớm đã vả mấy cái hôn mê giải quyết rồi. Còn muốn đem ngươitới phòng gã, đối với ngươi thực đặc biệt.”

“Diễm tỷ, xin chị đừng nhắc tới gã nữa!” Diệp Thiện Thiện hiện tại nghe tên làbiến sắc! “Tôi còn phải cám ơn chị, may mà chị tới kịp lúc! ... Làm sao mà chịtìm được tôi?” Diễm tỷ nghe vậy sắc mặt nghiêm chỉnh, giọng điệu trở nênnghiêm túc: “Ngươi tắm rửa thay quần áo đi, người của Vân Ẩn Điện tới rồi.”Nói xong quay lưng đi ra cửa, lại quay đầu kèm thêm một câu. “Lần này đi cùngThu nhi, chỉ cần ngươi cẩn thận mọi chuyện, bảo đảm vôsự. Một khi bại lộ tôngtích, ngươi chỉ cần nhận bừa là người của Thanh Sơnphái, may ra giữ được mạng.Nhớ kỹ đó!” Nói xong, không đợi Diệp ThiệnThiện đáp lại liền mở cửa bỏ đi.Chương 14: Bị ăn đòn Tòa cung điện khổng lồ trước mắt là Vân Ẩn điện? Vì saogọi là Vân Ẩn? Tận mắt nhìn thấy mới hiểu, cung điện này xây ở đầu nguồn mộtcon suối nước nóng, quanh năm sương mù lượn lờ bốn bề. Từ xa nhìn lại trôngnhư ẩn như hiện, ảo ảnh không khác gì chốn Bồng Lai tiên cảnh... có sức hấpdẫn rất lớn, không khỏi khiến người cảm khái, hóa ra cái tên Vân Ẩn điện xuấtphát từ nguyên nhân này!

Bước lên một cái cầu được đẽo từ đá đen, bề mặt lõm đen kịt phản chiếu ánhsáng rực rỡ. Hai bên sương mù lãng đãng, nhìn không rõ bên dưới có gì, chỉnghe tiếng nước chảy róc rách. Đi sau Mạc Nhược Thu, theo một bạch y nhân đivào cổng Vân Ẩn điện thần bí khó dò. Băng qua lớp lớp đại sảnh, ngang qua vườnhoa xanh tươi, vòng qua mấy khúc quanh còn nhiều hơn công viên giải trí nữa,đếm hết cây cổ thụ này tới cây cổ thụ khác. Rốt cục đứng trước cánh cửa đạiđiện to đùng làm bằng gỗ lim, cao chừng ba bốn thước. “Chủ thượng, đã dẫnngười đến!” Cánh cửa gỗ sơn đỏ mở ra hai bên, để lộ ra một một lối đi lát bằngđá đen rộng chừng năm thước. Men theo lối đá đi tới, cảm giác trong nháy mắtnhiệt độ chung quanh giảm xuống mấy độ. Không gian rộng lớn làm tâm người tatrượt dốc, hoảng loạn bất an, Mạc Nhược Thu đi đằng trước bước chân dường nhưcũng chậm lại. Cách chừng hơn mười thước, nhìn thấy một chiếc ghế lớn chạm trổtừ đá đen. Trên ghế một bạch y nam tử đang ngắm nghía một thanh kiếm cổ. Haibạch y nhân đứng sau giống như hai pho tượng, không buồn nhúc nhích! Nhưng ánhmắt quét qua cực kỳ lợi hại. Diệp Thiện Thiện cúi đầu, trong lòng suy đoán,những người này có khi nào là đám người áo trắng chạy đến sau Lưu Vân trangkhông? Không cần nhìn đều biết bọn họ không phải dễ chọc! Bọn họ ở chỗ nào,nhiệt độ không khí ở đó liền giảm xuống hai độ, cái này gọi là gì? Tiểu thuyếtvõ hiệp chú giải:

cái này kêu là sát khí hiện ra ngoài! Lỡ làm bậy, bọn họ có thể dùng sát khígiết người cũng không chừng. “Mạc Nhược Thu ra mắt chủ thượng!” Giọng nóiquyến rũ thẹn thùng nhẹ nhàng vang lên, tản ra bốn bức tường... lại nghe đượcvọng âm. Diệp Thiện Thiện cố kềm chế ham muốn nhìn mặt vị chủ thượng ThươngKhung này. Theo khuôn phép gục đầu trong ngực đứng sau lưng Mạc Nhược Thu,muốn làm người tàng hình triệt để. Không ai nhìn thấy càng tốt, như thế thì ăntrộm bản đồ còn không phải chỉ là lấy đồ trong túi mình sao? Trong lòng đangYY vui vẻ, cô nghe tiếng Thương Khung vang lên. “Nghe đồn Khôi Hương lâu rấtbiết làm ăn, quả nhiên không giả. Mua một người còn tặng kèm thêm một?” Giọngđiệu châm chọc... khoan khoan!! Tim Diệp Thiện Thiện đập chậm mất hai nhịp,cái giọng này, nghe hơi... quen tai... “Lại đây!” Mệnh lệnh, không cho phép cựtuyệt. Ngực Diệp Thiện Thiện có chút ngột ngạt, giọng điệu này cũng rất quenthuộc. Theo Mạc Nhược Thu đến gần Thương Khung, khoảng cách ước chừng haithước thì dừng lại... Từ góc độ cúi đầu mà nhìn, miễn cưỡng có thể nhìn thấycái chân ghế. Đôi giày nam trắng tinh không vương lấy một hạt bụi, cùng vạt áodài màu trắng buông lơi bên đùi, đoán chừng đôi chân này chắc là thon dài dẻodai.

“Chủ thượng, mỗi cô nương đầu bảng Khôi Hương lâu khi xuất các đều được bancho một tỳ nữ. Đó là quy định trước giờ!” Mạc Nhược Thu hơi khó xử nói. “Nóinhư thế, tỳ nữ này tính là của ngươi? Hay là... ?” Giọng nói tà ác. Diệp ThiệnThiện như bị điện giật. Đứng gần như vậy, cô còn nghe không ra thì không phảiđiếc cũng là đồ ngu. Thương Khung chính là ác ma kia, theo bản năng ngẩng đầunhìn Thương Khung. Nếu nói lúc ở trong hầm ngầm, nhìn thấy anh ta – đang bịthương nặng – là khôi ngô tuấn tú, thì khuôn mặt bây giờ phải gọi là ác ôn.Tóc đen buộc lên đàng hoàng, đồng tử đen nhánh gian xảo híp lại đầy thích thú,lông mày như lưỡi kiếm vươn tận mây xanh. Dọc theo sống mũi thẳng đẹp nhìnxuống đôi môi lạnh như băng, giờ phút này hơi hơi nhếch lên vẽ nên một đườngcong lạnh lẽo. Thương Khung nhìn Diệp Thiện Thiện, Diệp Thiện Thiện nhìn chằmchằm Thương Khung. “Thu nhi hiện tại là người của chủ thượng, tỳ nữ của Thunhi tự nhiên cũng thuộc về chủ thượng!” Tiếng Mạc Nhược Thu mềm dịu như nước,phá vỡ khoảnh khắc lặng như tờ đó! “Có đạo lý...” Thương Khung cười càng thêmsâu xa! Ngược lại Diệp Thiện Thiện lại có dự cảm không hay. Hiện giờ cô thayđổi rất nhiều! Kiểu tóc đổi khác, phân nửa tóc trước bị Tô ma ma xách kéo cắtmột phát, chỉ lưu lại đến

ngang lông mày. Tóc sau quấn lên giữ bằng hai cái trâm, kiểu đầu xứng với cáidanh nha hoàn! Trong hầm ngầm, ánh sáng lờ mờ, hơn nữa bản thân đầu bù tócrối, so với hiện tại thật tình có thể nghĩ là hai người! Diệp Thiện Thiện cảmthấy may mắn tràn trề, nghĩ bụng... chắc nhìn không ra đâu? Tuy rằng ác ma cóthể giải Cốt Hồng, nhưng với cái người “khát máu” “tàn nhẫn” “khủng bố” này,sau khi cô đạp anh ta một đạp còn bỏ chạy, đã không còn hi vọng xa vời là sẽđược cho thuốc giải, ít nhất cô sẽ không ngây thơ nghĩ vậy. Hiện tại, chỉ cầuxin bình an vượt qua khoảng thời gian còn lại là Phật Tổ đã phù hộ rồi. “...Tên?” Thương Khung nhìn Diệp Thiện Thiện hỏi. May quá! Anh ta hỏi cô tên, cáinày chứng tỏ anh ta không nhận ra cô. Cám ơn trời đất! ... Cái gì? Tên??? DiệpThiện Thiện điên mất! Cô tên là gì? Cô có thể nói sao? Nói ra không phải lòitẩy à? Chỉ có vài giây, mặt Diệp Thiện Thiện hết đỏ rồi trắng, trắng lạichuyển sang xanh, chỉ biết ngơ ngác nhìn mặt Thương Khung tươi cười đặc biệtgian ác... Cuối cùng gần như chắc chắn, anh ta đã nhận ra cô từ sớm! Anh ta cốtình! “Tỳ nữ của Thu nhi tên là Diệp Thiện Thiện, là người mới đến Khôi Hươnglâu!” Mạc Nhược Thu đáp lời. “Diệp... Thiện... Thiện...” Lặp đi lặp lại,nghiền ngẫm từng chữ, khôi phục lại giọng nói ác ma lần đầu gặp mặt. Nghe tênmình bị anh ta vặn vẹo xoay ngang bổ dọc, lông tơ toàn thân Diệp Thiện Thiệndựng đứng.

“Vào Vân Ẩn Điện, tự nhiên phải tuân thủ quy định! Tả hộ pháp, tỳ nữ vô l�nhìn thẳng mặt chủ tử, phải phạt bao nhiêu trượng?” Giọng điệu âm u, hơinghiêng mặt nhìn pho tượng bên trái. “Bẩm chủ thượng, phải phạt hai mươitrượng! Niệm tình nàng ta vi phạm lần đầu có thể giảm một nửa!” Pho tượng bẩmbáo sự thực! Diệp Thiện Thiện trơ như phỗng... quả nhiên là ác ma!... Quảnhiên không có nhân tính! “Tốt lắm!” Thương Khung vừa nói, hai gã áo trắng từphía sau tiến lên tóm lấy Diệp Thiện Thiện. Cô mấp máy đôi môi khô nẻ, mởmiệng nói: “... Tôi... Vừa rồi nhất thời thán phục phong thái tuyệt thế củachủ thượng, nên xin tha thứ cho nô tỳ vô tình!” “Không cố tình?” Thương Khungcó vẻ hứng thú nói, “Nếu kẻ nào cũng như ngươi, một câu không cố tình là xong,vậy chẳng lẽ nói gì cũng không có lỗi sao?” “...” Muốn đổ tội cho người khác,cần gì chứng cớ??? Diệp Thiện Thiện nhìn chằm chằm gương mặt hết sức đáng giậnkia, nghiến răng nghiến lợi. “Chủ thượng nói phải, đều là lỗi của nô tỳ! Trướckia ta một mực cho rằng, con người lớn lên có mặt là để cho người khác nhìn,giờ rốt cuộc đã biết, cũng có người sinh ra không thể cho người khác nhìn mặt,thật là quái lạ.

Xin hỏi chủ thượng, ngài không che mặt, ở nơi đông người làm sao có thể che đibao nhiêu cặp mắt của mọi người chứ?” Vừa nói xong vài ánh mắt bén ngót tậptrung trên người cô. Hai gã áo trắng đằng sau lại tăng thêm sức lực trên haitay cô, nhưng cô quật cường chịu đựng. Đã sớm nhận ra, hôm nay đống gậy gộcnày không tránh được rồi, dù thế nào đi nữa cô cũng không sợ. Thương Khung thếnhưng lại nở nụ cười, trong mắt Diệp Thiện Thiện, so với khi không cười cònkhủng bố hơn. Thình lình, hắn vươn người đứng dậy, đôi chân thon dài thong thảbước qua, đứng trước mặt Diệp Thiện Thiện. Diệp Thiện Thiện nhìn Thương Khungcòn cao hơn mình một cái đầu, nuốt nuốt nước miếng, vết thương của thằng nhãinày lành hết rồi sao? Thật tình hồi phục còn nhanh hơn thằn lằn đứt đuôi nữa?Chênh lệch chiều cao quá lớn khiến cô nháy mắt cảm thấy một thứ áp lực khôngthể cự tuyệt, không thể khinh thường! Chỉ thấy anh ta hơi cúi đầu, dùng giọngnói khe khẽ lại lạnh lẽo đến cực điểm chậm rãi nói. “Dấu không được, vậy đànhphải móc mắt xuống.” Nói xong thực hài lòng nhìn mặt Diệp Thiện Thiện nháy mắtchuyển từ đỏ sang tái mét, ánh mắt tràn ngập đủ thứ cảm xúc nói không nên lời.Từ trong mắt cô hắn thấy được giãy dụa cùng phản kháng... Phản kháng? ThươngKhung nhếch môi, thú vị! “Hai mươi!” Thương Khung đứng thẳng lưng, nói với haitên bạch y đằng sau lưng cô, sau đó nhàn nhã ngồi xuống quan sát phản ứng củacô.

Người này thật sự là khát máu! Nhìn một cái đã muốn móc mắt người khác. DiệpThiện Thiện từ trong cơn giận hoàn hồn, hai mươi? Có ý gì? Hai luồng suy nghĩđang đi du lịch trong đầu nhanh chóng tập hợp, phạt hai... mươi trượng? Đôimắt vừa to vừa tròn giận dữ trừng anh ta. Chưa từng gặp người nào lấy oán trảơn như vậy! Cho dù cô từng lời qua tiếng lại, nhưng mạng anh ta tốt xấu gìcũng là do cô cứu! Cô cũng chưa nghĩ đến chuyện đòi thuốc giải, anh ta khôngthể buông tha cô sao? Tuy mặt đầy giận dữ, nhưng Diệp Thiện Thiện cắn chặt môidưới, lựa chọnngậm miệng không nói. Ai biết đâu sau khi mở miệng lại đổi thànhđánh bamươi trượng? Hành vi tiểu nhân của anh ta, cô lĩnh giáo đủ rồi! Lỡ chọcgiậnanh ta nữa, sai người móc mắt cô xuống, cô phải khóc cho ai xem? Nhớtớicuộc trò chuyện với Hương Nhi, kết quả bị cô ấy xui xẻo đoán trúng!Đườngđường điện chủ Vân Ẩn điện thế nhưng vô sỉ đến độ khó dễ với một tỳ nữ.Chương 15: Lành vết thương “Từ xưa tới nay, nữ tử nhìn thẳng nam nhân là đạibất kính...” “Phụ nữ ở nơi này... cái đó... địa vị rất thấp sao?” “Ví dụnhư... Nếu nhìn thẳng mặt đàn ông thì thế nào?” “Nhẹ thì đẩy vào thanh lâu,nặng thì... loạn côn đánh chết!” “...”

Tự dưng lại mơ thấy cuộc đối thoại trước đây với ác ma, Diệp Thiện Thiện bừngtỉnh. Đờ đẫn lau mồ hôi trên mặt, cực kỳ hối hận nghĩ bụng, tự dưng nhất thờinhanh mồm nhanh miệng làm chi? Trong ấn tượng, tựa hồ động tí là dùng hìnhphạt một trăm tám mươi gậy, vốn tưởng hai mươi gậy gắng gượng chút là qua. Aimà ngờ được gậy này không phải gậy! Cảm giác cái thứ gậy đá cầm trong tay rắnchắc đó đập vào da thịt, cô không bao giờ muốn thử lần hai. Hai mươi gậy nàyhại cô phải nằm thẳng cẳng hơn mười ngày, giả sử ăn thêm mười gậy nữa chắcmạng cô cũng đi luôn. “Ngươi đói chưa?” Một giọng nói trong trẻo vang lên,Diệp Thiện Thiện hoàn hồn, miễn cưỡng cười với người đang nằm trên giường bêncạnh. “Cô ngủ đi! Tôi không đói.” Tỳ nữ trong Vân Ẩn điện rất ít, chỉ có năm,hai người một gian phòng lớn. Ngày đó sau khi cô bị đánh ngất đi liền bị ngườita vất vào đây. May mà trong phòng có một tỳ nữ nhỏ tuổi tên là Thải Linh. Bởivì một mình ở trong căn phòng quá lớn rất cô đơn, đột nhiên có một người vào,mặc kệ đã bị đánh gần chết vẫn hết sức mừng rỡ, cẩn thận chăm sóc cô, làm DiệpThiện Thiện rất cảm động. Con người cô chịu không nổi chính là người khác đốixử tốt với mình. Lúc đầu Hương Nhi tốt với cô, cô không cách nào đền đáp. Songtrước khi rời đi cô từng nói với Diễm tỷ, nếu như cô không may chết ở Vân Ẩnđiện, cô hi vọng Diễm tỷ nể tình cô làm việc, chiếu cố Hương Nhi đừng để cô ấychịu uất ức. Nếu điều kiện được một chút, tìm một người tốt gả cô ấy đi! Diễmtỷ nói Hương nhi là do chị ta đưa vào, tự nhiên sẽ chiếu cố giúp đỡ, DiệpThiện Thiện yên tâm nghĩ, coi như mình sau khi độc phát tác còn để lại choHương Nhi đường lui.

“Mấy ngày rồi ngươi chưa ăn cơm đàng hoàng, như vậy sẽ chịu không nổi.” Giọngnói tràn đầy quan tâm, làm cho Diệp Thiện Thiện cảm động muốn trào nước mắt.Đôi khi muốn làm một người cảm động, chính là lúc người ấy cô độc đau khổ mởmiệng quan tâm một câu! Đơn giản như vậy thôi. “Ngươi khóc sao? Đừng khóc...”Thanh âm trong trẻo có chút không nỡ. Tỳ nữ mới tới này, vừa vào đã bị đánhgần chết, sau khi tỉnh lại chưa từng kêu đau, nhưng nàng biết, đau lắm. “Tôikhông khóc, tôi không khóc...” Diệp Thiện Thiện quệt nước mắt trên mặt, “ThảiLinh, cám ơn cô!” “Đừng khách khí, từ nay về sau chúng ta chính là chị emtốt!” Thấy cảm xúc của Diệp Thiện Thiện khá hơn rất nhiều, nàng cũng vui vẻtheo, “Thiện Thiện, sao tỷ lại chọc vào chủ thượng?” Mấy ngày nay nàng vẫnmuốn hỏi, hiện tại rốt cục đã có cơ hội! “Chính là... lại gần nhìn anh ta!”Diệp Thiện Thiện bĩu môi, nhúc nhích thân thể úp sấp, tuy rằng khá lên rấtnhiều, nhưng vẫn nhức nhối từng cơn! Mấy ngày nay, may mà mỗi ngày Thải Linhđều bưng một chậu nước lau rửa hàng ngày cho cô, nói là lấy từ nguồn suối nướcnóng, trị thương làm mềm da rất hiệu quả. Rửa sạch vài lần, quả nhiên khá lênrất nhiều, nếu không một tháng cũng đừng nghĩ tới chuyện lành hẳn! “Tỷ nói là... nhìn chủ thượng?” Thải Linh kinh ngạc hỏi.

“Liếc nhìn thôi đã bị đánh thành như vậy, cũng quá khoa trương đi?” Diệp ThiệnThiện cười tự giễu, ai ngờ câu kế tiếp của Thải Linh làm nụ cười của DiệpThiện Thiện cứng lại trên mặt... “Nếu có thể lại gần nhìn chủ thượng, ăn đòncũng ... nguyện ý!” Thải Linh mất hồn thì thào. “Thải Linh, tỷ không có nghenhầm chứ?” Diệp Thiện Thiện nghĩ con nhỏ này nhất định điên rồi! “... Nói tỷđừng cười muội!” Thải Linh ngượng ngùng nói nhỏ, “Kỳ thật, muội chỉ nhìn thấychủ thượng từ rất xa. Vào đây hai năm, muội còn không biết bộ dạng chủ thượngra sao nữa.” “...” Diệp Thiện Thiện trầm mặc, đây là một sự kiện buồn bực cỡnào? Công tác bên người ông chủ hai năm còn chưa thấy qua bộ dạng ông chủ trònméo ra sao. “Không chỉ muội, Liễu Nguyệt các nàng đều chưa thấy. Trong năm tỳnữ bọn muội chỉ có Thanh Thanh từng thấy mặt. Nàng ấy trước kia chuyên môn sănsóc quần áo vật dụng hàng ngày của chủ thượng. Nàng nói nàng từng liếc trộmmột cái, nói dáng vẻ chủ thượng như thần, nhưng ... sau đó đồ dùng của chủthượng cũng không giao cho nàng để ý nữa.” “Cô ấy không bị ăn đòn à?” DiệpThiện Thiện lúc này chỉ muốn so sánh thiệt hơn thôi.

“Không có! Nàng đến đây lâu nhất nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe nàng bịđánh, tỷ không biết sao? Vân Ẩn điện có hình đường, rất khủng bố. Làm sai phảivào đó chịu phạt, ai cũng không dám! Có điều, tỷ đừng sợ, chỉ cần không phạmsai lầm, nơi này rất được...” Thải Linh nói câu sau, mới nhớ ra Diệp ThiệnThiện mấy ngày trước đi ra từ đâu, vội vàng kể lể chỗ tốt của Vân Ẩn điện. “Đồăn ở đây ngon lắm! Công việc của tỳ nữ so ra cũng thoải mái, bình thường lúcrảnh rỗi còn có thể tìm chuyện mình thích mà làm. Hài lòng nhất là ở đây cósuối nước nóng. Muội biết có một khúc suối chất nước đặc biệt tốt, chờ vếtthương của tỷ khá hơn, chúng ta lén đi tắm nhé?” Thải Linh càng nói càng hưngphấn, giống như không phải đi tắm suối nước nóng mà là đi thám hiểm. “Ừ!” DiệpThiện Thiện thật tình cũng muốn thử nghiệm bãi tắm khoáng sản tự nhiên tiêuchuẩn cao một lần. Thình lình nhớ tới điều gì, “Cái này không phải hành viphạm sai lầm chứ?” Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Sau trận dạy dỗbằng đòn roi cô đã tiếp nhận lối giáo dục này rồi. “Không tính, suối nước nóngở đây rất nhiều. Người trong Vân Ẩn điện không có việc gì đều đi ngâm suối.Chẳng qua chúng ta là nữ nhân không được thuận tiện, có điều muội phát hiệnmột chỗ rất khuất, nhất định chưa có người tắm qua.” “Ở đâu?” Gợi lên tính tòmò của Diệp Thiện Thiện!

“Chờ tỷ khá hơn, muội dẫn tỷ đi.” Thải Linh thần bí nói. Nói xong, ngáp mộtcái, “Thiện Thiện, chúng ta ngủ đi! Ngày mai sáng sớm muội còn phải giặt đồnữa.” “Ừ! Muội ngủ đi!” Diệp Thiện Thiện trả lời, một lát đã nghe tiếng hítthở đều đều của Thải Linh. Ngược lại mắt cô mở trừng trừng không hề buồn ngủ,thất thần nhìn bóng đêm. lồn Dưỡng thương đãnhiều ngày, nghe Thải Linh trở về nói Mạc Nhược Thu bị sắp xếp ở Hương Các,tổng quản phái Thanh Thanh qua hầu hạ nàng! Đang lúc Diệp Thiện Thiện chánngán nhắm mắt dựa vào tường phơi nắng, một bóng người che khuất ánh mặt trời.Diệp Thiện Thiện mở mắt nhìn, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy một gương mặt hếtsức nghiêm túc. “Chào tả hộ pháp!” Diệp Thiện Thiện nhiệt tình chào hỏi, cônhớ rõ hắn. Hôm đó hắn nói: phạt hai mươi trượng, niệm tình nàng ta vi phạmlần đầu có thể giảm một nửa! Vô cùng cảm kích đã giảm cho cô một nửa. “Xem rangươi thích ứng không tệ?” Giọng điệu rõ ràng lãnh đạm! Chủ nào tớ nấy... Đềucùng một kiểu! “Kỳ thật, tôi thích ứng không tốt lắm. Khí hậu không quen, vếtthương còn chưa lành hẳn.”

Tả hộ pháp cười lạnh: “Ngươi có thể ăn thêm hai mươi gậy để từ từ điều dưỡng.”“Cái này không cần...” Diệp Thiện Thiện vội vàng chữa lại “Vừa rồi là nói đùathôi!” “Theo ta lại đây!” Tả hộ pháp liếc cô một cái, quay đầu bước đi... DiệpThiện Thiện đành phải đuổi theo! “Dẫn tôi đi Hương Các?” Diệp Thiện Thiệntrông chờ hỏi. “Không phải!” Hai chữ! Ngắn gọn! “Vậy đi đâu?” Có chút hoảngsợ, không phải đi ăn đòn chứ? “Gặp chủ thượng!” Ba chữ! Nhiều hơn một chữ!Diệp Thiện Thiện dừng bước “Làm gì?” Nghi ngờ hỏi. Tả hộ pháp quay đầu, nhìnDiệp Thiện Thiện lộ ra nụ cười kỳ quái. “Bên cạnh chủ thượng thiếu một tỳnữ...” Diệp Thiện Thiện đợi lâu thật lâu, câu dưới đâu? “Để tôi đi làm tỳ nữcủa anh ta?” Diệp Thiện Thiện nhịn không được hỏi.

“Ngươi đoán coi?” Dường như cô hỏi câu đó quá thừa, liếc cô một cái quay đầutiếp tục đi! “Tôi đoán?” Anh định chơi trò đoán mò với tôi chắc? Diệp ThiệnThiện hơidẩu môi, một bên nhắc lại lời hắn, một bên chầm chậm chạy theo sau.Chương 16: Tiểu Thanh Diệp Thiện Thiện giờ phút này đang rúc trong một các củaVân Ẩn điện, cùng Thương Khung mắt to trừng mắt nhỏ. Vừa bước vào, bạch y nhânliền lui ra, để mặc một mình cô đứng đó nhìn Thương Khung đang dựa người trêntrường tháp, ngắm nghía cây ngọc tiêu trong tay. “Xem ra hai mươi gậy không cótác dụng?” Mày kiếm nhướng lên, hai mắt sáng ngời có thần nhìn cô. “ThiệnThiện biết sai!” Nghe được mấy chữ “hai mươi gậy”, lập tức rũ mắt, cúi đầu tỏra yếu thế. “Lại đây!” Ra lệnh. Diệp Thiện Thiện theo bản năng chầm chậm nhíchtới từng chút từng chút một.

“Chỉ có chút can đảm vậy sao? Giờ mới biết sợ ta?” Thương Khung khiêu khích.“Ậy... Trước kia nô tỳ có mắt mà không thấy được chủ thượng, làm việc lỗ mãng.Nghe nói chủ thượng quyền uy mênh mông, Thiện Thiện hiện tại chỉ có kínhngưỡng.” Diệp Thiện Thiện cẩn thận trả lời. “Cô đang khiêu chiến nhẫn nại củata sao?” Nghe vậy, hắn lập tức sầm mặt, lạnh lùng nhìn Diệp Thiện Thiện. Thấyanh ta biến sắc, Diệp Thiện Thiện ba bước cũng biến thành hai, hấp tấp nhảyqua bậc thềm đến trước mặt anh ta. Bụng nghĩ, hầu hạ anh cũng không dễ ha?Đứng từ xa liếc anh thôi đã mất nửa cái mạng, giờ còn muốn tôi đến trước mặtnữa? Khóe miệng rụt lại bất mãn. “Đưa tay!” Hắn cau mày, nửa ngày mới áp chếđược lửa giận, nghiến răng nói: “Tay kia!” Diệp Thiện Thiện nhịn cười, vô tộichìa tay ra. Lúc Thương Khung nhìn thấy ba chấm đỏ trong lòng bàn tay cô, màykhẽ cau lại. Tính thời gian thì độc hẳn đã nhanh chóng phát tác rồi, nhưnghình như chậm lại. Trở tay nắm lấy cổ tay Diệp Thiện Thiện, nét mặt có vẻ sửngsốt! Nhìn cô.

Diệp Thiện Thiện đau suýt chút nữa kêu lên, cổ tay sắp bị vặn đứt. Cái tênnày, nắm mạch người ta để xem bệnh hay để tăng thêm thương tích đây trời? “Aihạ Đồng Hoàn lên người cô?” Giọng điệu hàm chứa cảm xúc! Nghe vậy toàn thânDiệp Thiện Thiện đổ mồ hôi lạnh. Suýt nữa cô đã quên chuyện này. Vốn dĩ mìnhtrúng hai loại kịch độc không còn sống được bao lâu, lộn xộn cả ngày đã quênmất. Căn bản không hề nghĩ đến chuyện đi trộm bản đồ để đổi lấy thuốc giải vớiDiễm tỷ. Song tình huống hiện giờ khác rồi, vừa rồi động tác xem xét của anhta đột nhiên khiến cô hi vọng. Lúc trước cảm thấy việc giải hai loại độc nàylà vô vọng, hiện tại khả năng rất lớn! “Đồng Hoàn là cái gì?” Diệp Thiện Thiệngiả ngu, ngẩn người ra! Mặt không cảm xúc, đôi đồng tử đen nháy híp lại,Thương Khung ngó cô... lâu thật lâu... “... Tôi từng nuốt một viên thuốc...”Dưới áp lực, Diệp Thiện Thiện buông vũ khí đầu hàng! Thương Khung vòng hai taytrước ngực, “Ai?” “Lúc trước sau khi tôi đá anh một đá rồi chạy...” Mặt ThươngKhung đanh lại, “... liền bị hai gã đàn ông bắt giữ, trong lúc giãy dụa kịchliệt bị ép nuốt một viên thuốc, sau đó lại bán tôi vào Khôi Hương lâu. Chẳnglẽ thuốc đó là

cái mà anh nói, Đồng Hoàn?” Diệp Thiện Thiện cúi đầu, làm bộ khổ sở nửa thậtnửa giả nói, không nhìn thấy mặt Thương Khung càng nghe càng âm u. “Hai gã kiatên gì, mặt mũi ra sao?” Thương Khung lạnh lẽo hỏi. “Hả? Ách, lúc đó trúngphải thuốc mê, mơ mơ màng màng không có nhìn rõ!” Nói cho anh biết tên, anhlại phái người điều tra, chẳng phải là muốn phơi bày ra ánh sáng à? “Phảikhông?” Kéo dài âm cuối, cười lạnh, “Ta rất hiếu kì, cô trúng thuốc mê sao còngiãy dụa kịch liệt được?” Lần nữa chứng minh, làm người không thể nói dối, bởivì nói dối một câu lại thành trăm câu. Diệp Thiện Thiện giờ phút này bình tĩnhlạ thường! Trời biết cô lớn đến chừng này còn chưa nói dối lần nào. “Mới đầuhít không bao nhiêu, chân ra sức đạp vài cái, cũng không biết đạp trúng chỗnào.” Cái này anh phải lĩnh hội rồi mới phải. “Tốt nhất cô nên cam đoan mìnhnói thật.” Nghiến răng tức giận. Sau đó túm cổ áo Diệp Thiện Thiện, lôi rakhỏi phòng. Lúc Diệp Thiện Thiện đấu mắt với một con mãng xà dài chừng hai bathước, to cỡ bắp chân, toàn thân màu xanh điểm thêm những chấm đỏ thẫm, haichân cô run rẩy, nhũn ra như sợi mì, tưởng tượng mình ngất đi. Nhưng thực tếluôn không như nguyện vọng, cô càng nhìn càng tỉnh táo. Con ngươi đỏ

như máu đảo trong hố mắt tam giác của con mãng xà nhìn cô, cái lưỡi chẻ bathụt thò khỏi miệng hưng phấn khi nhìn thấy con mồi. Diệp Thiện Thiện đưa mắtcầu cứu, nhìn cái người ném mình vô ổ rắn, Thương Khung! Anh ta lúc này đangkhoanh tay trước ngực đứng ở cửa động, vẻ mặt thích thú nhìn cô, tựa hồ chếgiễu cô nhát gan. Diệp Thiện Thiện cực lực đè nén ý nghĩ muốn cầu xin tha thứtừ đáy lòng, chân run rẩy nhích dần dần về phía cửa động. Mãng xà nhìn côtrừng trừng. Hình như nhận ra con mồi trước mắt tính chạy, một giây trước đócòn ở chỗ cũ, chớp mắt một cái đã trườn tới bên chân Diệp Thiện Thiện, khôngmột tiếng động. Diệp Thiện Thiện hoảng hốt lảo đảo té xuống đất, kinh hồn nhìncon mãng xà khổng lồ quấn lên chân cô, cảm giác trơn tuột sởn cả tóc gáy. Nhìnđầu mãng xà phóng đại trước mặt trong chớp mắt, kinh hồn bạt vía thấy đầu rắnthế nhưng nằm phục xuống đầu gối mình, cọ lớp vảy dày lên mu bàn tay DiệpThiện Thiện. Cô chết lặng người! Run run kêu lên. “Tiểu, Tiểu Thanh...” Bởi vìnhớ tới Thanh Xà bên cạnh Bạch nương tử, “... Đừng cắn nha! Tao, tao không cóác ý đâu, tao bị người ta ném vào đây... đúng rồi!” Diệp Thiện Thiện nhớ ra gìđó, giống như chụp được cọng cỏ cứu mạng, “Hồi trước có lần tao đã cứu rắnđó... Tiểu Trương con trai nhà hàng xóm bắt được một con rắn xanh. Là tao trảtiền mua đem đi phóng sinh, ngồi mấy tiếng xe bus mới tới ngoại ô thả đi. Tuykhông bự bằng mày... nhưng tốt xấu gì cũng cùng một họ nhà mày mà…” Mãng xàbắt đầu dùng cái lưỡi đỏ như máu liếm mu bàn tay Diệp Thiện Thiện… Diệp ThiệnThiện nuốt nước miếng thì thầm nhắc lại.

“... Tao rất thân thiện! Tao rất thân thiện với rắn nha ...” Hồi lâu, ... cảmthấy hình như mãng xà này không có ác ý với cô? Vừa mới mừng rỡ với ý nghĩ nàythì, lòng bàn tay nhói lên đau đớn... Bà nội nó, cuối cùng vẫn bị cắn! MặtDiệp Thiện Thiện trắng bệch, nhìn toàn thân mãng xà màu xanh vì hút máu cô màchuyển thành màu đỏ. Làm sao gọi là tiểu thanh được nữa, rõ ràng là tiểu hồng.Nhìn nó cuộn mình lại, lười biếng nhắm mắt ngủ, Diệp Thiện Thiện cảm thấy nãomình thiếu máu. Lòng bàn tay bị nó cắn ba lỗ, máu vẫn còn đó, nhưng ba chấm đỏcủa Cốt Hồng cũng không còn. Cái này có phải gọi là trong họa có phúc không?“Không chịu đi? Còn muốn bị cắn?” Thương Khung không biết đến bên cạnh DiệpThiện Thiện hồi nào. Diệp Thiện Thiện liếm đôi môi tái nhợt không có chút máu,chìa tay xụi lơ nói: “Độc, độc hết rồi...” Thương Khung lườm cô, “Ta nóirồi... vết thương lành sẽ giải Cốt Hồng độc cho cô!” Nhìn cô vẫn còn lơ ngơ…tiêu hóa lời mình! Không chịu được, nói: “Còn không đi!” Nói xong cau mày xoayngười đi ra cửa động. “Anh nói nó chính là thuốc giải?” Chậm nửa nhịp, DiệpThiện Thiện không thể tin được chỉ vào mãng xà, hỏi với theo bóng lưng ThươngKhung. “Kẻ trước” lờ đờ nhấc đầu rắn lên, khinh miệt “khè” lưỡi trừng DiệpThiện Thiện. Diệp Thiện Thiện hoảng hồn đứng bật dậy, lê cái chân tê rần nhắmcửa động sáng sủa chậm chạp chạy tới.

Ai dám nói thi thoảng rắn biết nhân từ? Thì là đồ ngu! Ra khỏi động, ánh nắngđập vào mắt. Giờ phút này tâm tình cũng như mây đen tan đi. Cốt Hồng đã giải,mạng nhỏ giữ được một nửa, cuộc đời tuyệt đẹp làm sao! Nếu Đồng Hoàn cũng đượcgiải thì ... Diệp Thiện Thiện đuổi theo Thương Khung, dè dặt theo sau, hỏi:“Chủ thượng, Đồng Hoàn... có phải cũng giải rồi không?” Giọng nói lạnh giá nhưsắt thép của Thương Khung truyền đến. “Ai hạ độc, tìm người đó giải!” DiệpThiện Thiện ngậm miệng, rụt cổ, người đâu mà lạnh quá... Có điều, ngoài dángngười đẹp mắt ra, Thương Khung người này coi như có một chút đáng khen, nóichuyện biết giữ lời ... ầy... chấm được hai điểm. Hiện tại chỉ còn độc ĐồngHoàn, chỉ cần lấy được tấm bản đồ kia... Thỉnh thoảng trộm liếc bóng dángThương Khung, trong lòng tính tính toán toán. Sương mù lượn lờ quanh Vân Ẩnđiện, một lớn một nhỏ, một trước một sauhai bóng người mơ hồ, dưới ánh mặttrời dần dần đi xa.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...