Tuyệt Ái Nô Phi
Chương 98 : Buông Tha Ngươi, Không Thể Nào
Đọc truyện Tuyệt Ái Nô Phi – Chương 98: Buông tha ngươi, không thể nào
“Dằn vặt chính mình có phải rất thích thú không? Lạcnhi…” Mặc Uyên chăm chú nhìn chằm chằm vào trong cặp mắt tràn đầy đau thươngcùng không đành lòng của nàng, bàn tay chế trụ phía sau chiếc cổ nhỏ bé và yếu ớtcủa nàng, để cho hơi thở nóng rực của chính mình cùng hô hấp thật sâu của nànggiao hòa, “Nàng muốn ta phải lý giải ý tứ của nàng thế nào đây? Không thể hậnta, cũng không thể yêu ta, vậy nàng muốn thế nào? Muốn xem ta như người xa lạsao?!”
Càng ngày càng đau đớn xé thịt hơn, khiến hắn cắn chặtkhớp hàm, ngón tay gắt gao quấn quanh mái tóc đen dày mềm mại nàng, thanh âmnghiến răng in lại trên môi của nàng: “Nàng sao lại ngây thơ như thế… Bảo ta cứnhư vậy buông tha nàng, là có thể được sao?!!!”
Lạc Cơ Nhi gần như bị hắn bức đến muốn sụp đổ, đôi mắtlong lanh ngập nước bị ép phải nhìn kỹ vào cặp mắt đau lòng mà giăng đầy tơ máucủa hắn, nàng có thể cảm nhận được giọng nói tàn bạo kia của hắn, như của conmãnh thú vừa bị chọc giận, sau khi bị thương càng thêm hung mãnh tàn bạo, gắtgao siết chặt nàng vào trong ngực, không cho nàng có khả năng nhúc nhích!
“Đừng … Được rồi!” Nước mắt rơi xuống đầm đìa, giọngnói của nàng đã khàn khàn, muốn giãy giụa thoát khỏi vòng ôm của hắn, muốn thuhồi lại cổ tay đang bị hắn gắt gao nắm lấy, nhưng chỉ là phí công!! Hắn chỉdùng một cánh tay đã đem nàng vây khốn, đôi tay nhỏ bé yếu ớt, run rẩy bám víulấy bờ vai hắn, không ngăn được hành động không chút nào lưu tình của hắn,“Không nên đâm vào nữa, xin ngươi!!”
Lòng của nàng đau quá, đau quá…
“Không nên như vậy … Mặc Uyên! Ngươi sẽ chết đó!Buông ra ——!” Nàng không khống chế được mà giãy dụa, cả người run lên, giọngnói nghẹn ngào biến mất trong hơi thở nóng rực trong hắn, nàng trơ mắt nhìnthanh chuỷ thủ sắc bén kia đã đâm vào đến phân nửa, máu tươi từ miệng vếtthương ồ ạt tuôn trào ra, thấm đầy hết những đầu ngón tay run run của nàng…
Thần trí của nàng đã tan rã, Mặc Uyên chịu đựng đaunhức trên ngực nhìn khuôn mặt thấm đẫm nước mắt của nàng, cảm giác được thân thểnàng đang run rẩy kịch liệt…
“Nói cho ta nghe rõ!!” Đôi môi băng lạnh của hắn áplên cánh môi đỏ tươi của nàng, hơi thở giao quấn lấy hơi thở của nàng, mangtheo vô vàng áp bách và uy hiếp, “Lúc này nàng chỉ có một cơ hội, hoặc là sẽ giếtta, hoặc là, nàng đừng mơ tưởng khiến ta lại buông tha nàng!!”
Phảng phất giống như lời nguyền vạn năm, kịch liệtđau đớn, máu tươi nóng bỏng, luồng khí lạnh khiếp người, nam nhân gắt gao siếtchặt thân thể nho nhỏ của nữ hài kia bên mình, yếu ớt nói ra lời cảnh cáo nguyhiểm bên tai nàng: “Ta đã nói rồi, nàng đời này đừng mơ tưởng có thể chạy khỏibên người ta… Đã quên sao? Lạc nhi…” Cặp mắt thâm thuý mà sắc bén của hắn, đốidiện với khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngây mắt ra nhìn của nàng. Thân thể đang giãygiụa của nàng phút chốc liền cứng đờ, ngây ngốc nhìn nam tử có khuôn mặt tái nhợtmà tuấn lãng trước mắt, đôi tay nhỏ bé đang bám víu trên vai hắn chậm rãi nắmchặt…
“Cho nên…” Không hề phòng bị, tay hắn đột nhiên mạnhmẽ dùng sức! Thanh chuỷ thủ đang nắm trong tay nàng đã cắm sâu vào lồng ngực củahắn, khiến hắn thét lên một tiếng kêu đau đớn!!!
Lạc Cơ Nhi hít vào một ngụm khí lạnh, cả người runrun cúi đầu, nhìn thanh chuỷ thủ đang chôn trong lồng ngực hắn, sợ đến cổ tayrun lên, suy sụp buông bàn tay nhỏ bé ra, nước mắt trong phút chốc đã dâng lêntràn đầy hốc mắt…
Mặc Uyên chỉ cảm thấy đau đớn đến xé rách ngực hắn,cảm giác đau đớn rõ ràng mà chậm chạp như vậy, cho dù là ở trên chiến trườngcũng chưa từng trải qua… “Cho nên tốt nhất vẫn là nàng giết ta đi, bằng không,dù dưới tay ta có một trăm nữ nhân, ta cũng sẽ không bỏ qua nàng như vậy màthôi!! Không nên quên rằng trên người nàng có ấn ký của ta, nàng là của ta…”
Đôi mắt nữ hài mờ mịt đẫm lệ, ngước khuôn mặt nhỏ nhắnlên, nhìn người đàn ông đang phủ lên trên mình, hắn giống như con mãnh thú khátmáu, hơi thở mong manh nói phải liều chết dây dưa cùng nàng cả đời, lời nóikiên định như vậy khiến nàng run rẩy không chịu nổi, trong lòng nàng dâng lênđau đớn kịch liệt cùng hận ý, gắt gao cắn môi dưới, cặp mắt tràn đầy hận ý đếnkhắc cốt ghi xương, nhìn hắn chằm chặp!!
Sao lại có người như vậy…
Sao trên đời lại có tên nam nhân bá đạo cùng tàn nhẫnnhư vậy!!Hắn có thể không chút lưu tình mà đâm thanh đao sắcbén vào chính ngực của mình, lại có thể nói những lời nói tàn nhẫn đến cực điểmnhư vậy, thậm chí không tiếc lấy chính sinh mệnh của mình để đánh cuộc,đánh cuộc tâm của nàng! Hắn không quan tâm có chết trong tay nàng haykhông, chỉ cần có thể gắt gao cuốn chặt lấy nàng, cho dù là không từ bất kể thủđoạn nào giữ nàng ở lại bên người hắn! Là được rồi…
Đôi mắt nguy hiểm nheo lại, hắn tới gần khuôn mặt củanàng, dùng nhu tình khắc cốt ghi tâm làm cho hận thù thấu xương trong mắt nàngtiêu tan từng chút từng chút một: “Ta đếm tới ba, nếu như nàng không giết ta,thì không còn có cơ hội khác…”
Lạc Cơ Nhi trợn to mắt, hầu như quên cả hô hấp,nhưng hắn cũng đã bắt đầu đếm: “Một…”
“Không! …” Nàng vô thức phản kháng, thân thể suy nhượckịch liệt run rẩy, nàng không muốn cứ bị hắn giam giữ cả đời như vậy, nàng lạicàng không muốn nhìn hắn cưới một người rồi lại một người nữ nhân khác,nàng không muốn!!!
Vì sao, vì sao ngay cả thoát đi cũng đều trở thànhkhông thể…
Vì sao hắn rõ ràng không cho nàng được bất cứ lời hứahẹn nào, cũng không cho nàng được tương lai, nhưng vẫn muốn chiếm lấy nàngkhông tha như vậy!!
Nàng phải làm sao bây giờ… Ai tới nói cho nàng biếtphải làm sao bây giờ!!!
“Hai…” Máu tươi trên ngực hắn đang chảy xuôi xuốngdưới, nếu không ngừng, hắn sẽ nguy hiểm đến tính mệnh…
Cả ngươi Lạc Cơ Nhi đều đang run rẩy, môi dưới mấy lầnbị chính mình cắn nát, nàng nhìn thật sâu vào đôi mắt rét lạnh thấu xương của hắn,ngón tay nhỏ bé và yếu ớt đã trở nên trắng bệch: “Không nên như vậy… Không nênép ta! Mặc Uyên, ngươi là tên hỗn đản!!” Nước mắt nóng hổi từng giọt rơi xuống,làm ướt hết bộ y phục màu nguyệt sắc của nàng, nàng hung hăng muốn nói mấy câu,nhưng giọng nói đã khàn rồi.
“Ba.” Mặc Uyên thản nhiên đếm tiếng cuối cùng, cặp mắtthâm sâu nồng đậm nhu tình cùng khí phách lắng xuống, hắn gắt gao mím chặt đôimôi tái nhợt, tay cầm chặt chuôi đao, đem chủy thủ từ trong thân thể hung hăngrút ra!
Một tia lạnh lẽo nguy hiểm loé lên, thanh chủy thủdính đầy máu đỏ tươi bắt mắt, bị vứt trên mặt đất, phát ra tiếng vang lengkeng.
Một cảm giác áp bách cực lớn ùn ùn kéo đến, Lạc CơNhi nhìn về phía nam nhân đang chậm rãi tới gần mình, trong lòng dâng lên đau đớntột cùng, nàng vội vã muốn bứt ra khỏi ngực hắn mà chạy, ngay lúc hắn phản ứngkhông còn nhanh được như trước, cấp tốc đứng dậy chạy đi! !
Nàng không muốn đối mặt với hắn, bất luận là nhu
tình hay là khí phách của hắn!!
Mặc Uyên nheo mắt lại, chịu đựng đau đớn kịch liệttrong ngực, đứng dậy, nhìn thân thể nhỏ bé kia cấp tốc thoát khỏi vòng ôm củamình, cặp mắt tràn đầy tình ý hiện lên một tia lạnh lẽo.
Một thân ảnh màu đen tuấn mỹ nhanh chóng bay quatrên không trung!! Đang hoảng hốt chạy trốn, Lạc Cơ Nhi hít nhanh một ngụm khílạnh, còn không kịp dừng bước, toàn bộ thân mình liền đã nhào vào lồng ngựckiên cố nóng rực!! Nàng thở dốc còn chưa bình ổn, giãy dụa muốn đứng dậy, nhìnđến vẻ mặt xanh mét của hắn, trong lòng càng thêm hoảng loạn, xoay người muốntrốn, nhưng bất ngờ lại bị một cánh tay gắt gao nắm chặt, dùng lực đạo ác độcthu vào trong lòng!!“A…” Nàng rên rỉ một tiếng, toàn bộ thân thể đều rơivào lồng ngực cực nóng của hắn, đôi tay dính đầy máu tươi từ trên lưng nàngvòng qua, đem nàng hung hăng đặt ở trong lòng, làm cho toàn bộ thân thể nàng đềudính đầy máu tươi từ trên ngực của hắn! Nàng kêu lên sợ hãi, hắn liền ôm chặthơn, đôi môi băng lạnh để bên tai nàng, “Thực sự là đáng tiếc a, ta còn chưa chết…Nàng trốn không thoát, Lạc nhi…”
Lạc Cơ Nhi nghe được tiếng tim đập thật mạnh ở đằngsau, mang theo áp bách vô tận, thân thể của nàng nhanh chóng bị cuốn lấy, đónnhận một đôi mắt khát máu!
“Ta sẽ không yêu nữ nhân kia…” Mặc Uyên đè thấp giọng,đôi mắt tràn đầy nhu tình cùng đau xót, nhìn nàng, nhanh chóng hôn lên cánh môiđỏ tươi của nàng, “Đáp ứng ta, không được rời khỏi ta…”
Thần trí hắn có chút không rõ ràng, bởi vì ngực đauđớn quá mức kịch liệt, hắn chỉ nhớ cứ như vậy ôm nàng, chỉ có ôm nàng mới khôngcòn đau nhức như vậy…
Cả người bị ép vào vòng ôm mang theo mùi máu tươi củamột người, Lạc Cơ Nhi kêu lên một tiếng đau đớn, liền bị hắn hôn chặn, dườngnhư trong nháy mắt, hắn từ một nam nhân băng lạnh khát máu, đã biến thành một đứatrẻ cực kỳ khát khao có được nàng, nụ hôn xâm lược như vậy, bá đạo như vậy, ồ ồthở dốc đến trong đêm tố…
“Ô… Không…” Nàng không nghe được lời hắn hứa hẹn, chỉlà nhớ tới cô công chúa Hồ Duệ bá đạo và bốc đồng kia, cả người đều bắt đầuphát run.
Nàng không nên, không nên lấy thân phận mơ hổ như vậymà đối mặt với nữ nhân kia, nàng càng không muốn trở thành người có chút liên hệnào với hắn, một chút cũng không muốn! ! !
Không nghe thấy sự chống cự của nàng, Mặc Uyên từ nụhôn thơm ngọt của nàng ngẩng đầu lên, cặp mắt mờ mịt chăm chú nhìn thân thể bénhỏ ôn nhu động lòng người dưới ánh trăng, không khống chế được, bỗng nhiên cúingười, ôm lấy nàng bay lên không!
Lạc Cơ Nhi bị dọa kinh hãi, không biết hắn muốn làmgì, chỉ kinh hoảng mà theo hắn bước vào gian phòng.
Trong phòng, tất cả nô bộc đều bị đuổi, chỉ còn lạicó ánh nến ám muội cực điểm, cánh cửa phòng bị đóng sầm lại một cách thô bạo! !!
Thẳng đến khi cả người bị đặt trên chiếc giường lớnmềm mại trắng như tuyết, nàng mới hiểu được hắn đang định làm gì, mà hiện giờ,loại chuyện này chắc chắn chính là một loại nhục nhã khác của nàng, nàng gắtgao nhìn chằm chằm tên nam nhân đã mất đi lý trí này, hoảng sợ mở miệng: “Đừng…Đừng! Ngươi đang bị thương trên người, không nên đụng ta…”
Vải vóc mềm mại bị hung hăng kéo xuống, Lạc Cơ Nhikinh hãi kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy trên vai mát lạnh, làn da trắng nõn dầndần lộ ra, đón nhận những nụ hôn nóng rực của hắn! !
“Đủ rồi! Mặc Uyên…” Đẩy không ra sự xâm phạm củahắn hạm, trong lòng Lạc Cơ Nhi nóng như lửa đốt, đưa tay sờ các nơi, toàn bộ đềudính đầy máu
Nụ hôn cùng vuốt ve của hắn như dẫn theo ma lực ngàycàng tiêu tán hết lý trí của nàng, nhưng lại làm trong lòng nàng càng thêm khuấtnhục!! Vì sao… Vì sao rõ ràng là hắn muốn kết hôn với nữ nhân khác, nhưng cònmuốn cùng nàng dây dưa không rõ! Lẽ nào bởi vì nàng lẻ loi một mình nên mới cóthể bị khi dễ như vậy sao? Cái gì yêu, cái gì thương, nàng không cần!!
Thế nhưng… Quan trọng là… Y phục của nàng hầunhư đều đã bị hắn dồn tới bên hông rồi, làm thế nào cũng không chống lại được…
Nước mắt lại một lần nữa không chịu thua kém mà tuônra, Lạc Cơ Nhi biết lúc này có giãy dụa cũng đã hoàn toàn không có tác dụng, hắnkhông hề để ý đến việc đang bị thương, mà nàng lại bắt đầu cảm thấy đau lòng vìnhững vết thương khoét sâu đó…“Không nên… Mặc Uyên, cầu ngươi…” Nàng khóc lóc cầuxin, đôi vai nhỏ xinh so lại nhấc lên, ” Ta tới kỳ kinh nguyệt, ngươi không nênnhư vậy…”
Chuyện riêng tư như vậy, nàng cũng xấu hổ mở miệng,nhưng không thể coi đây là lý do ngăn lại hắn.
Quả nhiên, nghe được lời của nàng, cử chỉ điên cuồngcủa Mặc Uyên rốt cục dừng lại, nâng cặp mắt tà mị lên, để sát vào khuôn mặt củanàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa lê tắm mưa, lúc này càngtrở nên điềm đạm đáng yêu, hai gò má nàng ửng hồng, lòng tràn đầy xấu hổ và giậndữ.
Nhìn nàng cắn chặt môi dưới, Mặc Uyên cảm thấy cơnđau trong ngực tăng thêm vài phần, bên môi hắn nở một nụ cười yếu ớt, đưa taydò ra sau đầu nàng, hơi thở mong manh: “Thật không? Tới kỳ kinh nguyệt à…”
Lạc Cơ Nhi thở dốc còn chưa bình ổn lại, thân thể runrun.
“Rốt cục là thật sự tới kỳ kinh nguyệt, hay căn bảnlà nàng không muốn ta chạm vào nàng?” Giọng nói khàn khàn mang theo mùi vị nguyhiểm, hắn tới gần nàng, hai tròng mắt đau thương, buồn bã nói, “Ta muốn kiểmnghiệm một chút…”
Cái gì?!!!
Lời nói kia giống như sấm sét nổ vang bên tai Lạc CơNhi, nàng không dám tin nổi mà nhìn nam nhân trước mắt, một loại cảm giác nhụcnhã lại dâng lên mạnh mẽ, khiến cả người nàng càng thêm run rẩy hơn: “Không…Ngươi không thể như vậy… Không nên lăng nhục ta như vậy, Mặc Uyên! Ta không cónói dối !”
Nhưng lúc này nam nhân trên người nàng, từ lâu đãkhông còn lý trí!
“A ——!”Một tiếng thét chói tai, Lạc Cơ Nhi liều mạngtrốn tránh, nhưng lúc này cổ tay đã bị hắn gắt gao chế trụ!
Nàng run run khép lại hai chân, nói năng lộn xộn màkhóc lóc, không cho hắn đụng chạm vào chỗ kia, thế nhưng hai chân vẫn là bịtách ra, đầu gối hắn đã chen vào giữa, mang theo áp bách không gì sánh được, đểthật sâu vào nơi mềm mại của nàng!!
“Không được như vậy… Không được đụng ta!!” Nàng cắncắn môi dưới, khóc đến cả người đều run rẩy, quần áo trên người đã lộn xộn, bịhắn áp chế đến không thể nhúc nhích.
Mẫu hậu từng nói với nàng, nữ tử vào thời điểm tới kỳ,nơi kia là cực kỳ dơ bẩn, không thể bị người khác nhìn thấy, càng không thể bịngười khác chạm vào! Cảm giác nhục nhã to lớn như vậy làm cho nàng trong nháy mắtbị choáng váng mấy lần, liều mạng giãy dụa, cầu xin tha, nhưng vẫn là khôngngăn được sự xâm phạm của hắn…
Mặc Uyên lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhuốm đầy nước mắtcủa nàng, những lời cầu xin của nàng, bộ dạng bất lực của nàng càng thêm khơi dậyham muốn chinh phục của hắn, ngón tay thon dài thô bạo lần theo đường cong lunglinh của nàng hướng về nơi đẫy đà phía trước, đi thẳng tới địa phương cực kỳ bímật riêng tư kia, hắn không chút lưu tình, nhấc quần lót của nàng lên, ngón taynhẹ nhàng xoa nắn!
Tựa như một kích thích sắc bén nhất, Lạc Cơ Nhi khẽrên rỉ một tiếng, từng giọt nước mắt nóng hổi tí tách rơi xuống!
