Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 166 : Bảy Ngày



Đọc truyện Tuyệt Ái Nô Phi – Chương 166: Bảy ngày

Ở phía bắc đối diện thôn là một khu rừng thông rậm rạp,buổi sáng sớm những cây thông được bao phủ một làn tuyết mỏng, phát sáng chói mắtdưới tia nắng ban mai.

Ruổi ngựa tiến lên, nhìn nhũ băng treo nặng dướicành thông kia, đó là tuyết trên núi rơi xuống đã tan ra, nhưng trong nhiệt độgiá rét liền nháy mắt ngưng kết lại thành, trong suốt long lánh, trơn nhẵn bóngloáng.

Chăm chú nắm chặt dây cương, ổn định con ngựa dướithân, cặp mắt thâm sâu của Mặc Uyên chăm chú liếc nhìn thân thể trong lòng, thấpgiọng nói: “Chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?”

Hôm nay nàng mặc áo trắng, vòng eo nhỏ nhắn và cổtay đều buộc khăn lụa, trong ôn nhu lộ ra vài phần khí khái.

Lạc Cơ Nhi liếc nhìn tia nắng ban mai chói mắt kia,tia sáng mê ly tỏa ra một tầng hào quang nhàn nhạt trên hàng mi dày rậm củanàng, nàng chăm chú đặt một cây tên đính lông đại bàng lên trên cung tên, ngóntay thon chậm rãi cố sức giật lại, gió khẽ thổi qua, làm bay những sợi tóc đennhư mực của nàng, nhưng không hề ảnh hưởng chút nào đến tia sáng kiên địnhtrong mắt nàng.

 Thắt lưng dùng lực, hai vai giữ vững vàng, tậnlực giật cánh tay ra.

Đó là điều hôm qua hắn đã dạy nàng từng chút một, vừaôn nhu kiên trì vừa yêu cầu hà khắc.

”Vù!” một tiếng, chiếc tên bay nhanh bắn ra từ trêncung, thẳng tắp bay về một nhũ băng trơn bóng trên ngọn cây kia.

Chỉ nghe ”đinh” một tiếng, tiếng phá băng giòn tantruyền đến, nhũ băng bắn tung ra và cây tên cùng nhau rơi xuống, mang theo lựcđạo không nhỏ rơi xuống đằng xa xa.

Một nụ cười xán lạn tràn trên khóe miệng, Lạc Cơ Nhiquay đầu lại, trong đôi mắt phấn khởi khó nén được niềm vui mừng.

Vẻ mỹ lệ hút hồn người như vậy, luôn làm người nhìnthấy trong nháy mắt liền ngây dại, nhưng nàng cũng chưa từng phát hiện ra.

Mắt nàng sáng lên như là đang kể công với hắn, MặcUyên không nén được khẽ cười một tiếng, ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng, cúingười hôn lên đôi môi hồng như cánh hoa đào của nàng, ”Học được rất nhanh.”

Đã nhiều ngày nay, hắn dạy nàng rất nhiều thứ, từđao kiếm đến giương cung, từ roi đến trường côn, nàng dường như có bản tính tựnhiên, luôn có khả năng rất nhanh liền hiểu thấu đáo được nội dung chính. Càngđáng quý chính là, nàng cũng không kháng cự lại, mà chăm chú học khác thường,không hỏi vì sao, lại càng không vi phạm yêu cầu của hắn.

Mặt hơi nóng lên, Lạc Cơ Nhi hơi dịch đi, tách ra khỏiánh mắt nóng rực mà sủng nịch của hắn, bàn tay nhỏ bé lần mò đến trong tay áobào của hắn, lại lần nữa không an phận mà cần lấy ngón tay hắn, lại từng chút từngchút chiếm lấy hơi ấm trong lòng bàn tay hắn.

Ấm áp như vậy khiến trong lòng nàng thoảng qua mộtdòng nước ấm, nàng dựa vào trong lòng hắn, ngóng nhìn bức tranh núi tuyết đẹpnên thơ đằng xa.

”Có phải có một số việc, đã biết liền phải quan tâmhay không…” Nàng thấp giọng thủ thỉ, dùng tiếng nói hầu như không nghe được.

Mặc Uyên hơi giật mình, lòng bàn tay cứng đờ, con mắtthâm sâu chăm chú nhìn người thương yêu trong lòng hắn, nhẹ nhàng hôn lên máitóc đen của nàng: “Đúng vậy.”

Nghe được câu trả lời của hắn, hơi thở Lạc Cơ Nhi bịkiềm hãm, hồi lâu sau, từ đáy lòng có một dòng chua xót tuôn ra, đã lan tràn tớixương cốt toàn thân.

Chỉ ngắn ngủi bảy ngày thôi, nàng cũng đã bắt đầutham luyến sự ấm áp như vậy, tham luyến những cái hôn của hắn, hơi ấm tronglòng bàn tay hắn, giọng nói thuần thuần hậu dễ nghe của hắn, nàng đã từng nghĩmuốn toàn bộ thế giới đều thu nhỏ lại thành một khe núi nho nhỏ như thế này, cảnăm bốn bề đều tuyết rơi không tan, không còn thù hận và thương tổn nữa, từ nayvề sau không tranh gì với thế tục nữa.

Chỉ ngắn ngủi bảy ngày thôi, nàng cũng đã bắt đầutham luyến sự ấm áp như vậy, tham luyến những cái hôn của hắn, hơi ấm tronglòng bàn tay hắn, giọng nói thuần thuần hậu dễ nghe của hắn, nàng đã từng nghĩmuốn toàn bộ thế giới đều thu nhỏ lại thành một khe núi nho nhỏ như thế này, cảnăm bốn bề đều tuyết rơi không tan, không còn thù hận và thương tổn nữa, từ nayvề sau không tranh gì với thế tục nữa.

Thế nhưng, còn có rất nhiều chuyện đang chờ hắn.

Từ thời khắc hắn mặc vào bộ quân trang chinh chiếnsa trường, là đã liền định trước hắn thuộc về thiên hạ kia.

Chậm rãi thoát ra khỏi từ trong lòng hắn, Lạc Cơ nhingóng nhìn cặp mắt thâm thúy như hồ sâu kia của hắn, khẽ mở miệng, giọng nóilành lạnh mà xa xôi: ”Nếu như đã bình định được hết thảy chiến loạn, giải quyếtxong hết mọi thù hận, Lạc Anh quốc không còn người có thể đảm nhiệm được chứctrách thiên tử nữa, chàng sẽ làm thế nào?”

Xung quanh là một sự yên tĩnh khiến người ta hít thởkhông thông.

Trong đôi mắt trong veo của nàng có sự yên lặngthanh lạnh, giọng nói xa xăm tới mức dường như đó chỉ là một giả thiết, mộttương lai xa xôi đến mức không thể chạm đến, nhưng lại khuấy động đến bộ phận mềmnhất trong ngực hắn kia, hắn không nhịn được vươn tay ra, khẽ vuốt ve chiếc cằmtinh tế của nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve qua lại.

Trong cặp mắt thâm thúy của hắn lờ mờ có sự hờ hững,trong giọng nói trầm thấp phảng phất đã trộn lẫn với quyết định nghiêm túc,nhưng vẫn như trước không gợn sóng: “Cái nếu như này, là quá xa rồi…”

Mắt Lạc Cơ Nhi hơi động sóng, một nét cười mờ nhạt đếnmức không nhìn ra, tràn ra bên môi, nhanh chóng nắm chặt lòng bàn tay hắn, chậmrãi ngửa đầu, ấn một nụ hôn mềm mại ẩm ướt lên bờ môi mỏng tuấn dật của hắn, thấpgiọng thì thầm: “Đi làm chuyện chàng muốn làm đi…”

Mùi hương kín đáo dịu dàng, chỉ tiếp xúc một chút rồiliền đột nhiên tách ra, cặp mắt thâm sâu của Mặc Uyên chăm chú thêm vài phần,bàn tay to lớn bao lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, chậm rãi ôm vào lòng, tận lựcôn nhu, không cho nàng thoát khỏi nửa phân.

Nàng quá mức thông minh, thông minh đến mức không cầnhắn phải lừa gạt, nàng cũng đã biết hắn muốn làm những gì.

Hơi thở nóng cháy quẩn quanh chóp mũi, hắn xoa gáynàng, cúi người hôn lấy đôi môi nàng, nhu tình trằn trọc.

Nàng dịu dàng đáp lại, thân thể nhỏ bé rơi vào tronglồng ngực rộng lớn của hắn, thân thể mềm mại sớm muốn hòa tan trong vòng taykiên cố của hắn.

Cả đời dốc hết ôn nhu, chỉ dành cho giờ khắc này, gắnbó tha thiết.

Bảy ngày qua đi.

Khi tia nắng ban mai lại lần nữa chiếu rọi vào trongsong cửa, nàng yếu ớt tỉnh lại, hàng mi như cánh bướm hơi lay động, lười biếngđến không muốn dậy.

Trong lòng như là đã bị rút đi một khối gì đó, trốngrỗng đến mức khiến nàng không muốn nhúc nhích, nhưng vẫn không nhịn được màvươn tay ra, chậm rãi vuốt ve khoảng trống bên cạnh, trong chiếc giường mềm mạinày đã không còn nam tử tuấn mỹ kia, chỉ còn lại thoang thoảng hơi ấm, quanh quẩnnơi đầu ngón tay nàng.

Chỉ trong nháy mắt, một chất dịch ấm nóng chợtthoáng qua trong mắt nàng.

Hơi thở của hắn, nhiệt nóng rừng rực của hắn, nhữngđụng chạm và sự chiếm hữu của hắn, đều vẫn còn sót lại rõ ràng như vậy trongthân thể nàng.

Hồi lâu sau, nàng đứng dậy, vẫn là một thân áo trắngtinh, tôn lên thân thể mềm mại lả lướt quyến rũ của nàng.

Khoác tấm áo choàng tuyết nhung dày dặn, cầm lấycung tên tinh xảo trên bàn, nàng chậm rãi đi tới, chi nha một tiếng, đẩy cửaphòng ra.

Những dấu ấn móng ngựa thật sâu, từ cửa phòng kéodài ra khỏi Tuyết thôn. Hắn quả nhiên đã đi rồi.

Ngoài cửa trời đã sáng tỏ, ánh sáng tinh mơ đặc biệtan tĩnh cùng bình yên, trong màn sương khói mờ ảo bốc lên từ khói bếp, có haingười đi ngựa chậm rãi đi từ cổng Tuyết thôn tới, nhìn kỹ thì chính là Phong Dựcvà Ca Nhi, đạp tuyết mà đến, trên mặt bọn họ vẫn còn dấu vết những bông tuyết đọnglại.

”Lạc cô nương.” Phong Dực hướng về phía nàng nhẹnhàng gật đầu, mấy ngày không gặp, nàng càng thêm xinh đẹp linh động hơn vài phần,dưới Tuyết sơn trắng xóa, trong không khí lạnh lẽo, trong đôi mắt có vẻ tuyệt mỹtrong trẻo mà khuynh đảo thế gian.

Lạc Cơ Nhi cười nhàn nhạt, đi tới bên cạnh con ngựacủa Ca Nhi, Ca Nhi đã cúi người vươn tay về phía nàng.

Hai tay nắm vào nhau, xoay người lên ngựa, nàng cảngười mềm mại trắng như tuyết, nhìn như tinh linh nhẹ nhàng bay bổng.

Nhẹ nhàng kéo dây cương, nàng giục ngựa đi về phíatrước, ”Đi thôi, quay về Thần cung.”

Móng ngựa bước qua làn tuyết mỏng, dần dần rời xaTuyết thôn, hướng về phía tòa thành có những ngọn Tuyết sơn vây quanh.

Cặp mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Phong Dực chăm chúnhìn bóng dáng đi ở phía trước, hơi sửng sốt, nàng không hề hỏi gì cả, yên lặngđến như thể lòng đã đều hiểu rõ mọi chuyện, mấy ngày ngắn ngủi nàng dường nhưcũng đã lột xác, nhưng rốt cục là lột xác thành bộ dáng gì thì hắn cũng khôngthể nói rõ.

Trên cửa thành, gió lớn vẫn táp như trước.

Trong không khí còn lưu lại mùi máu tươi nhàn nhạt,bầu trời cửa thành ngập đầy cờ xí bay phất phới.

”Ngươi đang nói rằng, ba ngày trước Hồ Duệ lại lần nữaxâm phạm sao?” Lạc Cơ Nhi chạm vào tấm đá thạch bích thô ráp trên cửa thành, chậmrãi hỏi.

Bốn người đằng sau đi tới gần, nhìn chăm chú thân thểnhu nhược mà có khí chất siêu nhiên kia, trong lòng không hiểu sao lại trở nênyên ổn.

”Vâng, ba ngày trước Ưng Trảm phái một số ít binh mãlàm loạn ở thành trì phía nam, ý đồ không phải là tiến công một cách quy mô, màlà thử thôi,” Phong Dực thản nhiên trả lời, ”Quân đội Hồ Duệ không duy trì đượclâu, bọn chúng dù sao cũng là tác chiến xâm phạm đường biên cương, tất cả nguồntin cung cấp đều không chắc chắn, có lẽ là do Thần cung quá mức bình tĩnh nênkhiến hắn thiếu kiên nhẫn, mà chúng ta muốn, chính là khiến hắn rối loại đầu trậntuyến, tìm không rõ hư thực.”

Lạc Cơ Nhi nhìn thoáng qua Phong Dực, ánh mắt có vàiphần tán thưởng, bên môi lờ mờ ý cười, ”Còn nữa thì sao? Bên phía triều đìnhkia có động tĩnh gì?”

”Triều đình đã hạ ý chỉ rồi, triệu hồi tới hoànhthành, ra chiêu bài là cùng chung quốc sự chống đỡ ngoại xâm, nhưng không có nóithẳng mục đích thực sự, ” Phong Dực nắm tay trên kiếm, trầm giọng nói, ”Ta suyđoán là, quân thần trên dưới trong triều đình bất hòa, mà thánh chỉ chiêu annày, chỉ sợ cũng là do đủ loại quan lại cầu xin mới có, cũng không phải bản ý củahoàng thượng.”

Cơn gió cương ngạo thổi mái tóc dài của nàng baybay, trong không trung quấn quít nhau thành một loại tư thái xinh đẹp.

Lòng bàn tay dần dần nắm chặt, Lạc Cơ Nhi nghiêng đầukhẽ hỏi: ”Hắn dẫn theo bao nhiêu binh mã trở lại?”

Phong Dực ngập ngừng, mở miệng nói: ”Chưa đầy bangàn.”

Chưa đầy ba ngàn binh mã.Trong hoàng thành có hơn một ngàn binh sĩ, còn có sốlượng lớn cấm quân tử sĩ cũng canh giữ hoàng cung.

Không lo lắng, là không thể nào, chính là nếu hắnđưa ra quyết định như vậy, thì có cái lý của hắn.

Cố nén gánh nặng ưu tư trong lòng xuống, nàng chậmrãi xoay người, trong đôi mắt trong veo có ánh sáng nhàn nhạt: ”Vậy chuyện ởđây, phải nghe ai?”

Bốn người hơi nao nao, tuyệt sắc khuynh thành như vậy,trong nhu nhược mang theo vẻ cao quý đặc thù của hoàng tộc, bọn họ nhất thờinghẹn lời, chẳng biết trả lời ra sao.

Ý cười chợt thoảng qua bên môi, Lạc cơ Nhi chậm rãibước thong thả vài bước, nhìn về phía quân doanh đóng quân.

”Trận chiến này, Hồ Duệ không duy trì được lâu,chúng ta làm sao duy trì được lâu? Con đường mậu dịch ở đây hết thảy đều bị cắtđoạn, quân đội nói chung không có khả năng chỉ dựa vào cung cấp của bách tínhtrong thành, ta chỉ sợ một việc, chính là thái độ của triều đình còn không rõràng, mà chiến tranh ở dây sẽ dẫn đến cả hai bên đều thiệt hại, đến lúc đóchúng ta không tự quay đầu được, cũng chỉ có thể chống chịu với người ta, Vươnggia đã tự mình đi trước tới hoàng thành, chỉ có thể tận lực giữ vững kéo dài loạitình hình này, thế nhưng cũng không có khả năng kéo dài được quá lâu, các ngươihiểu không?”

Phong Dực lẳng lặng nghe, trong mắt không gợn sóng,nhưng không che giẩu được một chút khiếp sợ trong nội tâm.

Hắn cũng không biết tâm tư nàng lại kín đáo như vậy,dưới gió yên sóng lặng ở đây lại che giấu cơn cuộn trào mãnh liệt, vậy mà lại bịhai ba lời nói của nàng liền nói ra được.

”Vậy thì kế tiếp chúng ta phải làm thế nào?” Mở miệngchính là Hàn Dực nãy giờ vẫn trầm mặc không nói.

Trên mặt Lạc Cơ Nhi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt,cũng rất nhanh liền biến mất, thản nhiên mở miệng, cũng với ngữ điệu không chochống đối: ”Phong Dực, ngươi quanh năm đi theo bên cạnh Vương gia, trong quân độimọi người đều biết vương gia ở đâu ngươi nhất định ở đó, cho nên ngươi phải ngồitrấn ở trong Thần cung, cho dù vương gia không xuất hiện, ngươi cũng phải giả bộbiểu hiện Vương gia vẫn còn ở đây, không thể để cho nhìn ra nửa điểm kẽ hở;Thanh Dực, ngươi là con gái, khai thông thật tốt với phụ nữ và trẻ em trongthành, ngươi phải đảm bảo cho bọn họ sinh hoạt  không khan hiếm dưới tìnhhuống cung ứng lương thảo cho quân đội; Ngân Dực, ngươi mắt nhìn sáu đường tainghe tám hướng, nhàn rỗi thật là đáng tiếc, cho nên tướng quân Ưng Trảm có gìgió thổi cỏ lay phải dựa vào ngươi đi phát hiện ra, cần gì hay người nào thìtùy ý điều khiển, có lúc nào ngươi cần phải hóa trang thành một tiểu binh Hồ Duệtrà trộn vào quân địch làm nội ứng cũng không cần phải xin chỉ thịl còn Hàn Dựcsẽ ở lại bên cạnh ta, cụ thể cần gì, chờ ta có hành động hắn tự nhiên sẽ biết,hiểu chưa?”

Bốn người lẳng lặng nghe xong, trong lòng hơi chấn động,nhưng không thể không phục, vừa muốn đáp lại, Ngân Dực lại hơi nhíu mày, trên mặtcó chút mất tự nhiên.

”Chờ chút…” Trên khuôn mặt tuấn khí có chút xấu hổkhông hiểu được, Ngân Dực ho khan hai tiếng, bất mãn mở miệng, ”Vì sao, vì saolà Hàn Dực ở lại bên cạnh người? Vì sao ta không được, ta có thể là thân thủkém hơn chút, nhưng bảo hộ người vẫn là không có vấn đề gì, ta…”

Đập mạnh tay lên vai hắn, Phong Dực tựa hồ nhẫn chịukhông được mà quát, con mắt lạnh lùng trừng mắt với hắn.

Một nụ cười nhạt nổi lên khóe miệng, khuynh quốckhuynh thành, Lạc Cơ Nhi đến gần hắn, đôi mắt trong suốt nửa nghiêm túc nửatrêu đùa: ”Hắn nghe lời nha, ta bảo hắn làm gì hắn sẽ làm hết, ngươi thì sao?Cũng làm được sao?”

Ngân Dực hơi giật mình, nổi giận nói: ”Ta làm, tacái gì cũng có thể làm.”

”Ừ… được,” Lạc Cơ Nhi thỏa mãn mà gật đầu, bàn taynhỏ bé mềm mại vỗ vỗ ngực hắn, biểu tình với vẻ ủy thác trọng trách, ”Vậy ngoanngoãn đi làm nội ứng đi, ta tin tưởng, ngươi nhất định có thể làm tốt.”

Ngân Dực kinh ngạc, sắc mặt trong nháy mắt đen lại đếnkhó coi, giống như nuốt một quả trứng vịt.

Mọi người nhịn cười, còn Lạc Cơ Nhi thì lại nháy mắtmấy cái, giống như đã đạt được ý đồ mà đi khỏi, chậm rãi đi trên cửa thành, mắtnhìn về bầu trời xa xăm.

Nàng có thể làm được, có lẽ chỉ có vài chuyện này

thôi.

Nàng nguyện đem tất cả năng lực của mình đến giúp hắn,cho dù chỉ là một chút xíu, nàng cũng sẽ vì hắn mà thủ hộ Khải Lăng thành to lớnnày, tựa như thủ hộ tình yêu trong lòng nàng vậy.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...