Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 141 : Lạc Phi



Đọc truyện Tuyệt Ái Nô Phi – Chương 141: Lạc Phi

Lạc Phi

Nơi chốn thâm cung lầu các trùng điệp.

(*Nguyên văn: ngũ bộ nhất lâu, thâp bộ nhất các: nămbước gặp 1 căn lầu nhỏ mười bước gặp 1 cung điện)

Tường cao thành rộng thâm sâu bao phủ nội viện, CaNhi thân mặc hồng y một mình từ một góc xa  đi ra, nàng khẽ ngước mắt nhìnlên phía trên ngọn cây cao  um tùm, rồi cất bước nhắm hướng cung điện cáchđó không xa đi tới.

Trong bụi hoa, sau một ngọn giả sơn, thấp thoáng cómấy cung nữ cùng thái giám đang tụm năm tụm ba, thì thầm bàn tán việc gì đó.

Bước chân Ca Nhi chậm lại, ánh mắt thăm dò quan sát,nhón gót  nhẹ nhàng từng chút một tiến đến gần, giỏng tai lắng nghe.

“Ai, có nghe nói gì chưa? Sáng sớm hôm nay, hoàngthượng mới nạp thêm một tiểu chủ.”

“Ta biết, vị tiểu chủ  đó tối hôm qua đã ở lạitẩm cung của hoàng thượng phải không? Thời gian trước nàng ta ở tại Lạc tiểutrúc, ngày ngày đều có cấm vệ quân bao vây không được phép tiếp cận, có ngườinói bởi vì nàng ta mà Uyển phi mới bị Hoàng thượng phái đi nơi khác, rồi bị bứcđến nỗi phát điên!”

“Đúng vậy, tối hôm qua hậu cung bãi tiệc, nữa chừngrút lui không có lý do, các người đoán là vì sao? Là do tiểu chủ kia không cẩnthận bị Uyển phi đả thương, Hoàng thượng bất chấp tất cả tôn nghiêm, trực tiếpmời thái y đến tẩm cung! Không chỉ vậy, sáng sớm nay đã có thánh chỉ phongphi….”“Vậy….Hoàng thượng phong phi tước hiệu là gì?

“Hình như…hình như là Lạc phi…”

Trong lòng Ca Nhi nổi lên một cơn chấn động, không cẩnthận liền dẫm phải một cọng cỏ khô dưới chân, phát ra tiếng động!

“Ai? Tất cả đừng nói nữa, có người !”

Tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực, CaNhi cắn môi, nhanh nhẹn rời đi tránh khỏi đám người đang lao xao kéo tới!

Dọc đường đi, dòng suy nghĩ hỗn độn cứ ám ảnh, trongđầu nàng lại vang lên  hai chữ “Lạc phi”, nàng loạng choạng bước đi, mấyngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay để lại mấy vết hằn sâu hút, bước đi như chạyđến trước cửa đại điện, nàng mới dám ngừng lại thở dốc, Ca Nhi ngẩng đầu liếc mắtvào trong đại điện, trong lòng  lo lắng cùng đau đớn ngổn ngang, nàng ép bảnthân phải bình tĩnh, cố sức bình tâm suy nghĩ, đến khi đã trấn tĩnh lại, mớidám bước vào trong.

 “Rầm” Cửa lớn của đại điện bị đá văng kêu lênmột tiếng!

Ca Nhi ngẩng lên, liền nhìn thấy phía cửa ra một thiếuniên sắc mặt tức giận đến tái nhợt, đôi mắt trong sáng giờ đây ngập tràn phẫn hậncùng đau đớn đến cháy lòng!

Dừng lại thở dốc, hắn hung hăng nắm lấy y phục củaCa Nhi, thực ra nàng cũng biết, sáng sớm nay tin tức này đã làm sôi sục hậucung, chỉ là không ngờ nó lại đến tai hắn sớm như vậy!

Thiếu niên liếc mắt nhìn nữ nhi đang đứng trên bậcthềm, đôi mày nhíu chặt, ánh mắt phát ra một tia nhìn giận dữ chán ghét! Thu hồiánh mắt, hắn quát lớn đuổi hết mấy người xung quanh, bước nhanh đến bậc thềm!“Thất Vương gia!” Đoán biết ngay hắn đi đi đến nơinào, Ca Nhi hốt hoảng, thở dốc mà chạy đến trước mặt, nắm chặt hai tay hắn, “ThấtVương gia người….”

“Ngươi còn dám ngăn cản ta?” bất ngờ bị hét vào mặt,làm Ca Nhi giật mình ngẩn ra, mà trong ánh mắt Mặc Kỳ lúc này, sát khí ngút trờiđang hừng hực tỏa ra.

“Được lắm! Ngươi tới nói cho ta biết, lần này lại làlý do gì nữa?” Mặc Kỳ giận giữ ghì chặt vai nàng, “Một tháng nay, ngươi nói cấmquân canh gác gắt gao  xung quanh  Lạc tiểu trúc, chúng ta không hề có một ai giúp đỡ nếu tự ý xông vào là tự mình gán tội cho mình! Chínhvì vậy mà một tháng qua ta mới nhịn không đi tìm tẩu ấy! Mà hiện giờ thì sao chứ?Ngươi có  nghe bên ngoài nói cái gì không? Lạc phi…cái quái quỷ gì là Lạcphi! Ta đúng là điên rồi mới tin chuyện ma quỷ của ngươi! Ta nếu không đi cứu tẩuấy, thì bao nhiêu trong sạch của tẩu ấy cứ như vậy mà bị hủy hoại hết!” 

Dùng sức hung hăng nắm chặt Ca Nhi, làm gương mặt bénhỏ của nàng sợ hãi đến tái nhợt, đau đớn không thể bức ra, hắn hung hăng đẩynàng ra, một mình sải bước hướng đến tẩm cung!

“Mặc Kỳ, ngươi chờ đã!” Ca Nhi hoảng hốt không kịpsuy nghĩ, vội kêu đích danh của hắn, với theo nắm lấy chặt cổ tay hắn, ánh mắttrong ngần tràn đầy  chân thành tha thiết, chăm chú nhìn hắn: “Ngươi hãynghe ta nói, ta van cầu ngươi hãy nghe ta nói!”

Mặc Kỳ bị ép phải dừng bước lại, đôi  mắt tứcgiận nảy lửa nhìn nàng.

“Xin ngươi tin ta, Hoàng thượng chưa từng chạm đượcvào nàng, hắn căn bản chưa hề được nàng đón nhận!” Ánh mắt bình tĩnh trở lại, hắnlãnh đạm nhìn Ca Nhi, “Tối hôm qua tiền tuyến cấp báo quân tình, Hoàng thượng nữađêm đã đi đi khỏi, đến hừng đông cũng chưa trở về! Thánh chỉ là do công côngmang từ ngự thư phòng rồi truyền lời lại, Hoàng thượng là muốn danh chính ngônthuận, trước tấn phong cho nàng một hào danh, hắn chính là muốn làm chúng ta rốiloạn, ngươi có hiểu hay không?!”

Mặc Kỳ thoáng giật mình, cơn giận trong lòng vẫn cònchưa nguôi, đôi mày lập tức nhíu chặt, lạnh lùng hỏi: “Những chuyện này…làm saongươi biết được?”

“Ta…” Ca Nhi nghẹn lời, cắn chặt răn, cúi đầu thậtthấp nói, “Tối hôm qua, ta nghe nơi đó có động tĩnh nên ta đã lén theo nàng ấyđến tẩm cung, tất cả ta đều nghe thấy  rõ …”

Mặc Kỳ hơi ngạc nhiên, vẻ giận dữ  trong đôi mắtdần dần tản đi, hắn thấy trong lòng thật xúc động.“Cứ coi như là vậy, thì ta cũng không thể mặc kệ ngồinhìn!” Ánh mắt thiếu niên nhíu chặt, kiên định nói “ Đừng nói chỉ là một hàodanh, chỉ cần là bất kỳ kẻ nào có ý đồ với Lạc nhi, ta thề sẽ không bỏ qua chohắn!”

Không hiểu sao một nỗi đau xót từ tận đáy tim lạidâng lên, Ca Nhi ngước ánh mắt mệt mỏi nhìn hắn, bàn tay nắm chặt, nàng cố nhẹgiọng nói: “Ta biết ngươi lo lắng cho Lạc Nhi, ta cũng vậy, dù hiện giờ chúngta không đủ sức, nhưng mà… buổi trưa hôm nay, Hòang thượng cùng tất cả quân cẩmy vệ sẽ rời khỏi thành, tập trung tại bãi săn hoàng thất để tuyển chọn, đến lúcđó trong cung không có chút phòng bị, cho dù là có, thân phận ngươi là Vươnggia, sẽ không kẻ nào dám đụng đến ngươi…chúng ta cùng nhau liều mạng cứu Lạcnhi ra, đưa nàng khỏi nơi địa ngục này! Ngươi tin ta… có được không?”

Ra sức thuyết phục  một hồi, hốc mắt Ca Nhi đãmuốn ẩm ướt, nước mắt chực trào ra, ánh mắt long lanh trong sáng làm ai cũng phảicảm động.

Mặc Kỳ kinh ngạc hìn nàng, lúc này mới cảm giác taymình đang được nàng nhẹ nhàng nắm lấy, đôi tay mềm mại ấm áp kia như đang xuađi bao nhiêu lo lắng phiền muộn trong lòng, hắn buồn bực thốt một tiếng: “Được.”

Hơi thở dần dần bình ổn lại, Ca Nhi lúc này mớibuông lỏng tay ra, lướt qua vai hắn đi thẳng vào đại điện.

“Ca Nhi…” một tiếng gọi khẽ bất ngờ vang lên, gươngmặt anh tuấn kia thoáng chau mày lại, đôi môi mấp máy gọi.

“Có việc gì?” Ca Nhi nhẹ giọng hỏi lại.

 “Ngươi rốt cuộc…là người thế nào?”

Một tiếng hỏi khẽ, lại nghe như sấm sét ngang tai,lòng nàng thoáng ngạc nhiên, Ca Nhi ngừng bước chân, đôi mắt đẹp sáng ngời, sữngsờ nhìn hắn.

Thắc mắc này, hắn giấu trong lòng đã lâu, một nữ tửtầm thường trong cung sao lại có thể cơ trí hơn người như vậy? Nhất cử nhất độngcủa nàng thoạt nhìn tưởng chừng rất tầm thường, nhưng chỉ cần có chút quan sátliền có thể  nhận ra ngay nàng là đang dùng dáng vẻ yếu đuối sợ sệt mà chegiấu đi bản chất thông minh sắc sảo của mình.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...