Tuyệt Ái Nô Phi
Chương 131 : Thề Chết Trung Thành
Đọc truyện Tuyệt Ái Nô Phi – Chương 131: Thề chết trung thành
Trong Vương phủ rộng lớn, tất cả mọi người bị trụcxuất đến trước tiền viện, một đoàn oanh oanh yến yến tụ tập lại một chỗ,tiếng khóc lóc nức nở không ngừng hòa lẫn trong tiếng chửi bới vang ra hỗnđộn.
Trong bóng đêm, ánh đuốc thiêu đốt phát nhữngâm thanh làm cho người ta hoảng hốt.
Chậm rãi đem nàng đưa tới, Lạc Cơ Nhi trong y phụctrắng, thanh lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhu mì, nổi bật trong bóng đêm, nhìn nàngcàng muôn phần xinh đẹp, Ca Nhi đang đứng đó nhìn thấy nàng, vội vàng tiến sátlại đến, dắt tay nàng , nhìn nàng dịu dàng an ủi.
Gã công công cũng có ý thăm dò, nên đứng yên chờ đợi,trong chốc lát, đám cấm quân tra khám bên trong phòng đi ra, bọn người này thânthủ nhanh nhẹn không hề giống với những thị vệ thông thường, trong taychúng là một đạo tín hàm, gương mặt không chút biểu cảm nói “Công công,đây là tín hàm lúc lục soát tìm được “
Vẻ mặt gã công công hiện lên một tia đắc ý, lướt quađám cấm quân, nhìn tín hàm trong tay kia màu vàng nhạt, hắn chậm rãi lật mởxem, hai mắt trầm xuống, rồi đem tín hàm xếp lại cho vào trong lồng ngực,“Chứng cứ phạm tội đã rõ” công công quay lại nhìn mọi người, ánh mắt lạichạm phải Mặc Kỳ, trong khoảnh khắc có hơi chút sợ sệt, rồi cất giọngnói: “ Sợ rằng này các người phải theo tạp gia ta vào trong cung chờxét xử, còn những việc gì tiếp sau, các người chắc biết rõ rồi chứ, chonên nếu là có ai biết được Uyên vương ở nơi nào thì sớm nói ra, cũng miễn đỡ phảichịu nỗi khổ nhục hình. Có hiểu không?”
“Khoan đã” giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng nhưsuối ngân lên, dù yếu ớt nhưng không hề sợ hãi, lại có chút uy nghiêm.
Gã công công sửng sốt, liền đảo ánh mắt nhìn qua đámngười đang đứng, dừng lại trên người nữ nhi xinh đẹp như tiên tử.Bước ra khỏi Ca Nhi đang đứng cạnh, Lạc Cơ Nhi tiếnlên từng bước, chịu đựng cơn đau đang cào xé trong lòng, nhẹ nhàng mở miệng: “Xin hỏi công công tín hàm kia trong đó viết cái gì? Lại là ở nơi nào lục soátđược?”
Gã công công nhíu mày, giương ánh mắt châm chọc nhìnnữ nhi yếu đuối trước mặt, gương mặt khinh khỉnh, hắn rung đùi đắc ý mà khôngmuốn đáp lại câu hỏi của nàng.
“Lạc Nhi đang hỏi ngươi đó! Ngươi muốn chết có đúnghay không?”Ánh mắt thiếu niên đang đỏ ngầu tơ máu hiện lên một tia âmlãnh, kiếm trong tay vụt ra một ánh hàn quan sắc bén.
Đám cấm quân đứng xung quanh đều xông lên phòng vệ,Mặc Kỳ nắm chặt kiếm trong tay, chậm rãi quan sát đám người kia, tất cả chìmtrong một bầu không khí căng thẳng.
Gã công công trong lòng có chút sợ hãi, nhìn thấyđao kiếm hung hãn giương ra, lại nhớ tới trước khi đi, hoàng thượng đã giaophó, nếu làm nàng bị thương dù chỉ một chút, sợ là hắn có mấy cái mạng cũng
không đền nổi… đành xấu hổ chất giọng nói eo éo, nhỏ giọng đáp lời: “ Tín hàmkia đương nhiên là của Hồ Duệ vương tự tay viết, còn có thánh ấn ! Uyên vươnggia và Hồ Duệ thủ lĩnh Uất Trì Diệp Hoành thông đồng với nhau đã lâu,không tiếc lấy Lạc Anh quốc ra đổi lấy ngôi vị hoàng đế! Chứng cứ xác thực cùnglời khai của Uất Trì công chúa vô cùng phù hợp!! Tín hàm đây cũng đương nhiênlà từ trong phòng của nàng ta lục soát thấy…”
Một tiếng cười khẽ, rồi cười đến vũ mị mà hết sức thảnnhiên, dưới ánh trăng, thân ảnh tuyệt mĩ tưởng chừng rất yếu đuối lại quásức quật cường, giọng cười giận dữ, làm ai nấy trong lòng một trận rét run.
“Công công, vậy người có hay không nhớ việc hòa hôncho Uất Trì Tuyết gả vào Vương phủ là do Hoàng thượng quyết định . Ngườinào lại bạo gan kháng chỉ? Rắp tâm đưa một người dị tộc xa lạ vào cửa Vương phủvốn đang yên tĩnh chẳng phải là ý của Hoàng thượng hay sao? Hôm nay xảy ra chuyệnnày, liền chỉ dựa vào một phong thư cùng lời khai của Uất Trì Tuyết thì đã mộtmực chắc chắn là Vương gia thông đồng với địch, tội danh phản quốc. Thì ra bâygiờ chính Hoàng thượng lại dễ dàng tin lời xằng bậy như vậy, thật chẳng phân biệtđược tốt xấu!”Lời nói thốt ra, làm gã công công trợn trònhai mắt, thiếu chút nữa không thở nổi.
Một đám gia nô phía sau, bị lời nói của nàng cảm hóa, trong lòng họ đối với vương phủ là một mực trung thành, càng kiên quyết đứnglên, “Lạc Nhi cô nương nói đúng!” một người thị vệ lên tiếng trả lời, trong ánh
mắt nam nhân ánh lên vẻ kiên định quật cường không chút nao núng “ Vương gia vìbách tính, từ khi thiếu niên thì đã đẫm máu sa trường! Ta theoVương gia lâu như vậy, dù chết cũng không tin Vương gia thông đồng với địchphản bội đất nước! Công công ngươi cho rằng người trong phủ đều là người mùsao? Dù là bị bắt vào trong cung chúng ta cũng sẽ không buông nửa câu cầukhẩn! Người trong Uyên vương phủ đều thề sống chết trung thành với Vương gia!”
Một lúc sau, hào khí sôi trào trong ngực mỗi người,ngay cả Uyển nghệ quán giữa lúc nãy còn oanh oanh yến yến giờ đều đã lau khô nướcmắt. Oán hận mà nhìn chằm chằm gã công công, hận không thể đưa hắt mà trảo gântán cốt.
“Các ngươi, các ngươi đều muốn tạo phản có đúng haykhông ?!!” ngón tay run run chỉ về đám người của Uyên vương phủ, gã công công bịvây bức có phần lúng túng, khí thế bừng bừng của mọi người làm hắn sợ hãi,nhưng vẫn cố gắng cứng miệng.
Cấm quân đều rút đao kiếm ra, trên mặt không chút biểucảm, sát khí đằng đằng.
Ca Nhi đang đứng phía sau cũng giật mình, thấy tìnhthế không tốt, vội vàng bước lên phía trước, cầm tay Lạc Cơ Nhi vẫn đang run rẩy,nhẹ giọng trấn an “Lạc Nhi…”
Lạc Cơ Nhi sắc mặt tái nhợt, đôi mắt trong suốt ngấnnước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt, nét khổ sở làm cho người khác cảm thương.“Đừng làm chúng tức giận, Vương gia giờ vắng mặt,chúng ta không quyền, không thế, sẽ không thể làm được gì.” Giọng nói thì thầmvang bên tai nàng, sắc mặt Ca Nhi lắng đọng, nắm chặt bàn tay đã lạnh băng kia,ánh mắt dịu dàng ẩn chứa bao hàm ý, hy vọng nàng thấu hiểu.
Thiếu niên hơi nhếch môi, trầm mặc một lúc lâu, lúcnày mới chậm rãi nói: “Được rồi, mọi người yên lặng một chút”
Âm thanh nháo nhác của đám người lúc này mới an tĩnhlại, hướng ánh mắt nhìn về phía nam tử kia, dưới ánh trăng thiếu niên kia nhìncàng vạn phần lóa mắt.Vương phủ to lớn như vậy cho tới bây giờ cũng chưa từng xảyra việc thế này.
Chậm rãi bước tới trước mặt gã công công, Mặc Kỳ khẽthấp giọng mở miệng, mỗi chữ mỗi câu đều như thấm tận xương tủy, rõ ràng quyếtliệt “ Chẳng qua chỉ là tiến cung mà thôi, ở đây ngươi có thể mang người đi, thếnhưng thỉnh mời công công nhớ kĩ, ca ca ta là vô tội, ta nhất định sẽ đòi lạitôn nghiêm cho huynh ấy! Huynh ấy đã bao lần xả thân vì nước, mặc dù huynh ấy không hề có dã tâm cướp ngôi hay mưu phản, nhưng nếu có đi nữa thì đều là do tất cả các người nợ huynh ấy .Có hiểu không ?” Lời nói làm cho gãcông công cúi đầu, bao kiêu căng ngạo mạn cũng xìu xuống, hai tay run rẩy,không dám ngẩng lên.
Màn đêm yên tĩnh bị phá vỡ, ai nấy trong Vương phủthẳng người, nối tiếp nhau, không kiêu ngạo, không xiểm nịnh dần bước ra trướcsân, đám cấm quân theo sát sau đó, trong lòng bỗng dấy lên một mối nghi hoặc, từngđược huấn luyện trong cung từ nhiều năm, ai nấy chỉ biết là phải tiết chếbản thân, nghiêm ngặt tuân thủ hoàng mệnh, nhưng bọn họ lại không khỏi thầmthán phục những người trước mặt, đứng trước sống chết, đối đầu với đao kiếm màvẫn thản nhiên không chút run sợ. Uyên vương kia đến tột cùng là người thế nàomà huấn luyện được hạ nhân như thế?
Lạc Cơ Nhi bước ra sân, Mặc Kỳ cùng Ca Nhi theo sátmột bên, chợt nghe tiếng gã công công gọi với theo sau“ Lạc Cơ cung chủ, xin dừngbước…”
