Truyện Xưa Giờ Mới Dám Thổ Lộ
Tàu về đến Hà Nội đã hơn 6h sáng. Hắn vội vàng về nhà thay quần áo, vệ sinh cá nhân rồi gọi thằng em dậy đưa hắn sang bến xe về quê cô. Chiếc xe như trêu ngươi hắn, cứ tý lại dừng trả khách đón khách mãi đến gần 11h sáng hắn mới về đến nhà cô. Đứng trên đê nhìn xuống hắn nhìn thấy rạp cưới nhỏ trước sân, nhà vắng hoe chỉ còn vài bà già đang dọn dẹp và Linh đang ngồi bên chiếc bàn cạnh cổng khóc như mưa. Nhìn cảnh đó hắn ngồi thụp xuống đê người như không còn sức gì nữa. Một cảm giác uất nghẹn trong hắn. Hắn thấy tê tái cõi lòng. Không còn là chàng sinh viên ngày nào đứng nhìn trộm đám cưới của chị. Bây giờ hắn đã là người lớn hơn nhiều, hắn không còn khóc được nữa. Hắn chỉ thấy mình như chết đi, cõi lòng tê tái. Nhìn vào nhà cô mà hắn thấy như đang trải qua một cơn ác mộng. Nhưng nó là sự thật, sự thật hiện ra trong mắt hắn là cô đã đi lấy chồng. Câu hỏi tại sao vậy cứ hiện lên trong hắn. Không thể hiểu nổi nữa. Hắn cứ ngồi đó, ngồi đó nhìn mà bất lực. Cô không có một lời chia tay, không một lời giải thích. Cô cứ từ từ rời xa hắn và đến hôm nay cô rời xa hắn thật. Tại sao, tại sao vậy. Hắn như muốn phát điên lên. Hắn làm sai điều gì, tại sao cô lại làm thế với hắn. Chỉ cần một lời giải thích dù đớn đau đến đâu hắn cũng chấp nhận. Thực sự từ xưa đến nay hắn chưa hận ai cả, bây giờ hắn thực sự hận cô. Hắn cảm thấy sự bội bạc quá lớn ở cô. Và hắn cười, tiếng cười của anh khóa hỏng thi của chàng trai có người yêu đi lấy chồng. Cười chua chát, cười đau đớn thà khóc còn hơn khi phải cười như thế. Và rồi Linh cũng phát hiện ra hắn. Cô tất tả vừa chạy vừa khóc lên với hắn. Cô ngồi sụp cạnh hắn gục đầu vào vai hắn khóc thành tiếng. Cô khóc khóc rất to. Vừa khóc cô vừa nghẹn ngào nói rất nhiều mà hắn không nghe thấy gì cả. Hắn thì ngồi im như vậy, chết lặng như vậy.
– Anh … con Thủy nó bị điên mất rồi.
Hắn vẫn im lìm.
– Con Thủy sao lại làm vậy.
Hắn vẫn ngồi im
– Sao anh không nói gì cả, anh không làm gì cả, anh lại để mọi chuyện thành thế này. Anh chỉ biết công việc và công việc. Gọi anh lúc nào đang làm việc.
Hắn ngồi im Linh đấm thùm thụp vào vai hắn. Linh là bạn cô và hắn. Linh biết hết mọi thứ đã trải qua của hai người. Cô khóc và xót xa cho một tình yêu bị bức chết, cô đau đớn như việc này của chính bản thân cô. Cuối cùng cô lục túi đưa cho hắn một bức thư.
– Đây con điên nó gửi cho anh bức thư, nó bảo lên Hà Nội gặp anh thì đưa cho anh. Con điên nó bảo … hu hu .. con điên … con điên.
Hắn nhận bức thư từ tay Linh và hắn đọc.
Gửi anh !
Đọc bức thư này của em chắc là anh đã biết em đi lấy chồng. Đó là quyết định của em, và em biết người đau nhất là anh. Anh cứ giận, cứ trách em cứ thù ghét em. Tất cả em chấp nhận, bởi em đã phản bội anh mà. Em chỉ biết một điều là em phải đi lấy chồng, em cần kết thúc mọi chuyện, dù đớn đau nhưng vẫn phải làm. Không thể kéo dài mãi việc này được nữa em cần phải quyết định. Em biết anh sẽ đợi em đợi em, nhưng em không được phép cứ lạm dụng tình yêu của anh mãi được. Em cưới anh Thịnh là sự lựa chọn của em.
Anh ạ, Em đã nói tất cả cho anh Thịnh biết về chúng ta. Anh cũng nhiều tuổi rồi, bố mẹ mất sớm nên anh chấp nhận tất cả những điều kiện của em. Anh chấp nhận về đây cùng em chăm sóc bố và bé Thu, anh chấp nhận quá khứ của em. Anh là người hiền lành tốt bụng và thực sự yêu em. Em nói vậy để anh an tâm em đã cố gắng chọn một người chồng tốt nhất cho hoàn cảnh của em bây giờ. Em sẽ không khổ đâu, sẽ không vất vả đâu anh đừng lo cho em nhé. Mà bây giờ anh còn lo gì cho em nữa, anh sẽ hận em anh sẽ suốt đời hận em có phải không.
Em không thể nói được lời chia tay với anh bởi em biết gặp anh em sẽ không bao giờ nói được. Em làm thế này em biết anh càng coi thường em, càng thù ghét em nhưng em cũng chấp nhận tất cả.
Anh có nhớ khi gặp em, yêu em anh kể anh đã từng một lần chứng kiến người yêu đi lấy chồng. Anh bảo anh tưởng muốn chết đi nhưng mà có mấy ai bị chết khi mất đi tình yêu đâu. Đúng là anh nói vậy với em có phải không. Anh bảo anh đã buồn và buồn mãi đến khi gặp em anh mới vui trở lại đúng không. Em biết anh sẽ buồn nhưng em tin anh sẽ lại có tình yêu mới của mình anh sẽ tìm được người phù hợp với anh và em tin người đó sẽ yêu anh tha thiết. Em biết mà, từ em mà suy ra người phụ nữa nào cưới anh sẽ yêu anh tha thiết và anh cũng sẽ yêu người đó như vậy. Đó là mong muốn cuối cùng của em.
Đừng nhớ về em nữa, vì càng nhớ em anh càng hận em. Quên em đi anh nhé, em chúc anh thành công trong sự nghiệp và nhanh chóng có một tình yêu mới.
Em sẽ không nói lời xin lỗi anh đâu, vì nói lời này không bao giờ đủ với những gì em làm với anh. Em chấp nhận anh hận em em chấp nhận điều đó.
Đọc xong bức thư hắn đứng dậy. Linh đứng theo nhìn hắn khá ngạc nhiên và thăm dò.
– Thôi anh về Hà Nội đây, mọi chuyện quá đủ rồi.
– Anh chờ em, để em đưa anh về.
Hắn không nói và lảo đảo bước đi. Hắn đi và cứ đi mãi trong vô định. Chả còn gì ý nghĩa với hắn lúc này. Tay hắn vò nát bức thư cô gửi. Đút nó vào túi quần và hắn cứ thế bước đi.
__________________
Mỗi khi màn đêm về rời xa công việc làm bạn với hắn là mái nhà tầng 3 và những điếu thuốc lá. Hắn dùng công việc vào ban ngày để quên đi nỗi đau trong lòng nhưng khi đêm về thì không thể trốn tránh được. Câu hỏi tại sao luôn thường trực trong đầu hắn bắt hắn trả lời nhưng dù nghĩ thế nào hắn cũng không có câu trả lời thỏa đáng. Càng nghĩ càng thành nghĩ quẩn. Buồn quá buồn, hắn tìm đến rượu để giải sầu. Mỗi khi công việc không nhiều hắn hay tụ tụ tập mấy anh em trong công ty hay bạn bè đi uống rượu. Hắn uống để khi về đến nhà hắn có thể lăn ra ngủ nếu không hắn không thể ngủ được. Mới qua có mấy tháng mà hắn sọp đi hẳn. Ban ngày cố nghĩ ra nhiều câu bông đùa để nói chuyện với mọi người cho vui. Đêm về lại làm bạn với sao trời. Cứ nghĩ và nghĩ mãi, cứ mơ mộng về những ngày tươi đẹp qua mà cười một mình. Tình trạng này của hắn người ta gọi là có chút thần kinh. Hắn sống thực tại với công việc và vui về quá khứ. Quá khứ hiện về hàng đêm rồi khi giật mình trở về với hiện tại hắn thấy mình lạnh lẽo cô đơn khủng khiếp.Bài hát : Ngôi sao lẻ loi của Phan Đình Tùng chính là tâm trạng của hắn vào thời điểm này. Các bạn lắng nghe nhé.
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=EdkXKm57P3
Có lần anh hỏi. Tình yêu em dành cho anh nhiều như thế nào? Em ngước lên trời và nói. Tình yêu em dành cho anh nhiều như những vì sao trên trời. Và bây giờ thì em đã đi thật xa. Em bỏ lại anh với những vì sao kia. Với kỷ niệm ngày nào và với nỗi nhớ về em.
Đêm nay anh ngồi đây nhìn trời sao anh nhớ em.
Nhớ đến những lúc xưa ta hay ngồi.
Đặt bàn tay em trong tay anh nguyện tình yêu ta mãi xanh.
Sao trên cao chứng nhân em và anh.
Ngôi sao anh lẻ loi nhìn về nơi phương xa có em.
Có chút ánh sáng nơi xa chân trời.
Giờ bàn tay em trong tay ai, lời thề xưa nay đã phai,
Sao trên cao khóc cho duyên tàn mau.
Dù trời mưa hay bão tố vẫn có anh nơi đây mãi nhớ.
Vẫn mong ánh sao soi bước em quay về.Về bên anh như lúc xưa, dù ngàn năm chờ mong hóa đá thời gian.
Ngày người đi mưa phủ lối thấm ướt nơi tim anh mỗi tối.
Ước mong nắng mai lên xóa tan đêm dài.
Lời thề xưa như vẫn đây
Nghìn trùng mây hỡi em nhớ chăng nơi này.
Anh vẫn ngồi đây chờ em. Bầu trời giờ đây đã không còn những vì sao như hôm nào, mà chỉ còn một vì sao lẻ loi. Nếu trong một thoáng giây nào đó em còn nhớ đến anh. Em hãy nhìn lên bầu trời. Vẫn còn đó một ngôi sao. Vẫn âm thầm yêu và chờ đợi em.
Mai là sinh nhật cô, đêm nay hắn lại ngồi một mình trên mái nhà nằm nhớ về những kỷ niệm ngày nào, nhớ về những ngày sinh nhật của cô và hắn. Và đặc biệt hắn nhớ lần sinh nhật đầu tiên của cô hắn đến bất ngờ không biết ngượng ngịu vì không quà không hoa. Và từ ngày cô đi lấy chồng, đêm nay hắn đã khóc. Hắn khóc khi mỗi kỷ niệm xưa ùa về. Hắn khóc thầm lặng lẽ. Nước mắt cứ tuôn trào và chảy dài trên má hắn. Lau nó đi rồi nó lại dàn dụa không ngớt. Rồi hắn nức nở thành tiếng. Người đàn ông tưởng là mạnh mẽ cuối cùng đêm nay cũng gục ngã. Hắn không hiểu sao hắn cứ khóc và khóc. Phải đến tận khi tiếng thở dài của Trung dưới sân tầng 3 mới làm hắn trở về thực tại. Hai người bạn một người dưới sân tầng 3 và một người trên mái nhà.– Mày lại nhớ Thủy à.
Hắn im lặng.
– Mai là sinh nhật Thủy có phải không.
Hắn vẫn im lặng.
– Có thể quên đi được không. Cô ấy phản bội mày thì sao cứ nhớ về cô ấy làm gì cho khổ.
– Hãy là tao thì mới hiểu được.
– Tao biết nhưng cô ấy không đáng để mày nhớ. Với những gì cô ấy làm tao thấy mày không phải như thế này mãi được. Có đáng không.
Hắn lại im lặng.
– Đi ngủ đi, quên đi tao thấy không đáng đâu. Còn bao việc quan trọng hơn là việc nhớ về một con người bội bạc. Tao nghĩ mày hiểu điều này mà.
– Ừ thôi mày đi ngủ đi. Tao biết nhưng không thể dễ dàng như thế.
– Đừng khóc làm gì nữa, tao không ngờ mày yếu đuối như thế. Mọi việc còn khó hơn tao thấy mày vẫn bình tĩnh mà sao việc này sao lại cứ yếu đuối vậy.
Hắn im lặng không nói, Trung cũng thế một khoảnh khắc im lặng rất lâu.– Thôi tao đi ngủ đây, cũng muộn rồi đi ngủ đi nằm trên đó sương lạnh rồi lại ốm đấy.
– Ừ mày đi ngủ đi tao nằm chút nữa rồi tao đi ngủ.
Hắn lại nghĩ ngợi và đi đến quyết định. Hắn sẽ xuống thăm cô. Hắn muốn biết bây giờ cô ra sao. Thực ra hắn muốn tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi tại sao mà hắn trăn trở bao đêm qua. Sáng hôm sau, hắn làm một số công việc. Đến sau trưa hắn quyết định ra xe và xuống nhà cô. Hắn qua Hàng Đường mua mấy gói ô mai cô thích ăn làm quà rồi mới lên xe về quê cô. Về đến nơi cũng gần 4h rưỡi. Hắn phải tìm mãi mới được anh xe ôm đồng ý đưa hắn về quê cô rồi đợi hắn đưa hắn trở ra đường 5 để hắn về Hà Nội. Hắn chỉ muốn đến xem cô bây giờ sống như thế nào, cô bỏ hắn đi lấy Thịnh cô có vui có hạnh phúc không. Nếu cô vui cô hạnh phúc thì hắn sẽ không an hoài hắn sẽ cố quên đi và hắn chấp nhận. Đó thực sự là mong muốn của hắn lúc này. Đến nơi hắn lại ngồi trên đê nhìn vào nhà cô. Hắn thấy bé Thu đang thơ thẩn chơi trong sân. Ông ngồi trên xe lăn dưới hiên nhà. Còn cô lúc trong bếp lúc chạy vào trong nhà. Cô đang tất tả việc nhà. Phía trái nhà một người đàn ông mặc quần đùi áo may ô đang buộc buộc mấy túm cây và làm mấy việc gì đó đó là Thịnh. Rồi tiếng cô quát bé Thu không nghịch, rồi tiếng cô gọi Thịnh bê cho cô chậu nước và nồi nước nóng để cô tắm cho ông. Thịnh chạy đi chạy lại làm việc cô nói. Xong anh lại tiếp tục công việc của mình. Cô lau cho ông sau đó lại tắm cho bé Thu. Cuối cùng cô cho ông ăn. Hắn ngồi mãi như thế gần 1 tiếng trời quan sát mọi việc. Tuyệt nhiên không có một tiếng cười phát ra từ phía nhà cô chỉ có vài tiếng ríu rít của bé Thu. Và hắn nghĩ đây là sự lựa chọn của cô sao, mọi hoài bão mơ ước ngày nào của cô, cô chọn cuộc sống này sao. Hắn cảm thấy chua chát và tê tái cõi lòng.Bài hát : Giấc mộng phù du.
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=XWgqDR7xqa
Biết nói gì với nhau.
Khi tình yêu ta đã không còn.
Những tháng ngày có nhau.
Tan tành như một giấc chiêm bao.
Ngày xưa em đã nói
Em chỉ yêu một người.
Mà giờ đây mình anh xót xa vì em.
Còn đâu những giây phút ái ân thuở nào.
Anh nghe trong tim mình băng giá.
Vì sao em đã lừa dối tôi.
Tình tôi sao em nở xé đôi.
Người ơi sao đang tâm như thế.
Bước đi em chẳng hề nghĩ suy.
Từ khi em đành lòng bước đi.
Còn đây con tim đã héo khô.
Người ơi người gieo chi thương nhớ
Tình chỉ là giấc mộng phù du!
Một cậu bé đi học về ngang qua chỗ hắn. Hắn nhờ cậu bé cầm túi quà vào tặng cho cô. Hắn không đủ can đảm đối mặt với cô lúc này. Dù chưa có câu trả lời tại sao mà hắn trăn trở nhưng hắn đã biết được cuộc sống của cô hiện tại. Chờ cho cậu bé gọi cửa và thấy cô ra nhận quà thì hắn xuống triền đê nơi anh xe ôm đang đợi và hắn lên xe trở về. Hắn quay lại và cô đứng đó trên đê hai tay buông thõng cầm túi quà nhìn hắn không chớp mắt. Hắn cũng nhìn cô không chớp mắt và chiếc xe cứ đi cứ đi còn cô vẫn cứ đứng nhìn theo như thế. Hắn nhìn cô cho đến tận khi không còn thấy hình bóng cô nữa thì hắn quay lại, gạt nước mắt và bây giờ hắn mới chính thức chấp nhận đã mất cô mãi mãi.
