Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !
Nhìn thấy cảnh ấy, Hạ Tử Du giật mình, sự tê dại chua xót truyền đến từ sâutrong tim.
Đường Hân cuối cùng cũng rời khỏi đùi Đàm Dịch Khiêm, bỗng dưng như vô tìnhphát hiện ra sự có mặt của Hạ Tử Du “A, Dịch Khiêm, hình như ngoài cửa có mộtngười phụ nữ”
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía Đường Hân chỉ, trong tầm mắtanh, Hạ Tử Du đang ôm con chạy đi.
Đàm Dịch Khiêm lập tức ra lệnh cho hộ vệ sau lưng “Đưa Hạ Tử Du tới đây.”
“Vâng”
Giây phút này, Đường Hân rất kinh ngạc “Hạ Tử Du?” Khiếp sợ như thể lần đầutiên nghe nhắc đến cái tên này.
Sặc mặt Đàm Dịch Khiêm không hề thay đổi, thật ra thì đã nhìn thấy phản ứnggiật mình ngạc nhiên của Đường Hân.
Đường Hân tỏ ra căng thẳng, nắm chặt cánh tay Dịch Khiêm, vội vàng hỏi “DịchKhiêm, người phụ nữ đứng ngoài đó là Hạ Tử Du? Anh biết đó là Hạ Tử Du sao?”
Biểu hiện của Đường Hân cực kỳ mông lung, ngây ngốc, phù hợp với biểu hiện đơnthuần của cô.
Đàm Dịch Khiêm không trả lời Đường Hân mà đặt ánh mắt trên người Hạ Tử Du đangbị hai người hộ vệ trước kìm sau kẹp áp chế tới.
Hạ Tử Du không phản kháng, chỉ ôm chặt con gái trong ngực.
Bỗng dưng, cô đứng trước mặt Đàm Dịch Khiêm và Đường Hân.
Khoảnh khắc Đường Hân nhìn thấy Hạ Tử Du, cô nhìn Hạ Tử Du chằm chằm không hềchớp mắt, như thể nhìn một kẻ chưa bao giờ nghĩ có thể gặp.
Hạ Tử Du không ngước mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm lấy một cái mà nhìn thẳng vàoĐường Hân, chờ mong một lời giải thích của cô ta về việc tại sao tài xế lạichở cô tới đây, nhưng ánh mắt xa lạ của Đường Hân lại khiến cô hoang mang.
Bỗng chốc, Đường Hân trợn tròn mắt, khó tin được thốt lên “Tiểu Du?”
Hạ Tử Du sững sờ tại chỗ, không hiểu nổi vẻ mặt khiếp sợ của Đường Hân lúc nàylà thế nào?
“Cậu thực sự là Tiểu Du?” Đường Hân vui sướng nhảy đến bên cạnh Hạ Tử Du, hưngphấn ôm lấy cô “Trời ạ, mình không thể tin được lại còn có thể gặp lại cậu…Cậu thật khác xa khi còn bé, bây giờ cậu rất xinh đẹp” (Thế này mới gọi là khảnăng diễn xuất chứ, Hạ Tử Du cứ gọi là tôn làm đại sư phụ)
Hạ Tử Du không làm sao hiểu được phản ứng của Đường Hân lúc này, nhăn mày lại“Đường Hân…”
Đường Hân kích động ôm chặt Hạ Tử Du “Phải, mình là Đường Hân, là người bạnthân nhất của cậu khi còn bé…”
Trong lúc Hạ Tử Du còn chưa hiểu rõ tình huống thế nào, chị Dư hiện ra trướcmắt cắt đứt hình ảnh ấm áp giữa hai người bạn tốt nhiều năm chưa gặp.
Chị Dư khom người nói với Đàm Dịch Khiêm “Tổng giám đốc, năm mươi triệu đãchuyển vào tài khoản của Hạ Tử Du.”
Đàm Dịch Khiêm gật nhẹ đầu rồi nói thản nhiên “Chị đưa Đường Hân đi đi.”
Đường Hân đang kích động ôm Hạ Tử Du, đột nhiên nghe chị Dư nói chuyện với ĐàmDịch Khiêm, nghi ngờ quay lại hỏi “Năm mươi triệu gì cơ?”
Giây phút này, Hạ Tử Du chợt ngước mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm, sắc mặt đột nhiêntái nhợt…
Đúng vậy, mấy phút thôi mà trong đầu cô toàn hình ảnh Đàm Dịch Khiêm và ĐườngHân thân mật, gần như quên mất mình ôm con đến đây làm gì.
“Chị Dư, đưa Đường Hân đi.” Đàm Dịch Khiêm ra lệnh lần nữa.
Chị Dư vẫn đang chăm chú nhìn Hạ Tử Du sau hai năm, nghe Đàm Dịch Khiêm ralệnh, chị Dư phản ứng kịp, kính cẩn nói với Đường Hân “Đường tiểu thư, chúngta đi trước thôi”
“À, được rồi!” Đường Hân vẫn răm rắp nghe lời Đàm Dịch Khiêm, lúc này khôngthể làm gì khác là biết điều theo chị Dư ra khỏi vườn hoa.
Đợi đến khi trong vườn chỉ còn lại hai người, Đàm Dịch Khiêm lãnh đạm liếcnhìn Hạ Tử Du, giễu cợt “Thời gian suy nghĩ vừa khớp, một phút sau cô có thểđi kiểm tra tài khoản. Bây giờ… hãy đưa con bé cho hộ vệ bên cạnh.”
Phút chốc, Hạ Tử Du đã hiểu được phản ứng vừa rồi của Đường Hân…
Vừa rồi cô ta rõ ràng giả bộ họ mới gặp nhau trước mặt Đàm Dịch Khiêm, còn tàixế của cô ta lúc trước không hề để ý đến lời nói của cô cương quyết đưa cô đếnđây…
Không cần nhiều lời cũng hiểu, tất cả đều do Đường Hân bố trí.
À…
Cô tự giễu cợt mình trong lòng, sâu trong nội tâm tự hỏi liệu có ai đáng tintrên đời này không?
Cô không phải là loại phụ nữ đơn thuần đến ngu xuẩn, lúc lựa chọn tìm ĐườngHân giúp đỡ, cô cũng từng nghĩ có lẽ đây không phải là cách hay, nhưng cô vẫnquyết định làm vậy… Một trong những nguyên nhân chính là cô nghĩ người duynhất có thể giúp cô chỉ có Đường Hân, thứ hai là cô vẫn hi vọng Đường Hân làmột người bạn tốt. Cô vẫn tin là xung quanh mình không phải chỉ toàn u ám tàác.
Vậy mà, sự thật đã chứng minh, cô lại tin lầm thế giới này. Không có tình yêuchân chính, không có bạn thân… Cô hoàn toàn không có gì cả.
Hạ Tử Du không do dự nói ra “Thật sự là tôi ôm con đến đây dể đổi lấy năm mươitriệu… Nhưng, lúc ở đây về tôi nghĩ, đường đường là con gái của tổng giám đốctập đoàn Đàm thị sao giá lại rẻ mạt chỉ có năm mươi triệu. Tôi nghĩ nếu tôiyêu cầu 50% cổ phẩn tập đoàn Đàm thị có khi cũng được, đúng không… Tóm lại,bây giờ năm mươi triệu không đuổi được tôi, nếu tổng giám đốc Đàm không thỏamãn được điều kiện vừa rồi của tôi, vậy chúng ta gặp nhau trên tòa!”
Cô đề xuất với anh một điều kiện gần như không thể thực hiện, không sai, đâychính là mục đích của cô… Trước mắt, việc quan trọng nhất là khiến Đàm DịchKhiêm không có cớ gì để đưa đoạt con cô đi. Về sau tranh chấp trên tòa thếnào, cô vẫn còn chút thời gian để nghĩ cách.
Đàm Dịch Khiêm ung dung nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tử Du “Trong mắt tôi,cô đã lựa chọn xong, bây giờ không còn đường lui.”
“Tôi tin là tổng giám đốc Đàm sẽ không dùng bạo lực để ép tôi để con lại đây.”Thực ra, còn rất nhiều chuyện cô chưa hiểu về Đàm Dịch Khiêm, khi nói nhữnglời này chỉ là đánh cuộc.
Ánh mắt tĩnh mịch khó đoán của Đàm Dịch Khiêm nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Du.
Thực ra Hạ Tử Du đã căng thẳng đến mức đếm từng giây trôi qua.
Đột nhiên, chị Dư xuất hiện lần nữa trước mặt Đàm Dịch Khiêm, thần sắc hơi tốităm, cúi đầu nói “Tổng giám đốc, vừa rồi nhận được điện thoại của luật sưĐồng, anh ta nói luật sư L nổi tiếng của thành phố Y đã nhận bào chữa quyềnnuôi con cho Hạ tiểu thư trước tòa, cho nên trong vòng 72h trước phiên tòa,luật sư L có quyền gặp người trong cuộc là Hạ tiểu thư bất kỳ lúc nào.” Cónghĩa là Hạ Tử Du và con đã có một luật sư danh tiếng bảo vệ, lúc này, ĐàmDịch Khiêm hoàn toàn không thể làm gì Hạ Tử Du và con gái.
Hạ Tử Du cảm thấy thật hơn cả mong đợi.
