Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !

Chương 82



Cô nhìn thẳng vào anh, gọi “Dịch Khiêm…” theo bản năng.

Chỉ một giây, anh đã rời mắt đi, cảm giác xa lạ như thể họ chưa từng biếtnhau.

“Dịch Khiêm, Dịch Khiêm”

Cô ra sức gào lên, nhưng xe của anh không hề có dấu hiệm chậm lại.

Cô chán nản dựa vào thành ghế, ánh mắt sững sờ nhìn bóng xe mỗi lúc một xa.

Bống dưng, tài xế tốt bụng hỏi thăm “Cô à, có cần đi theo chiếc xe kia không?”Mặc dù tốc độ xe mình thua xa, nhưng trong thành phố hạn chế tốc độ, taxi muốnđuổi theo xe Đàm Dịch Khiêm cũng không khó khăn mấy.

Hạ Tử Du nuốt lại sự chua xót nơi cổ họng “… Không cần”

“Được” Tài xế không nhiều lời hơn nữa.

……………………..

Trở lại nhà nghỉ, Hạ Tử Du ôm chặt thân thể, co ro ở đầu giường.

Nhớ lại buổi chiều gặp nhau, nước mắt cô lại tuôn rơi lã chã….

Cô biết anh nhìn thấy cô, anh nhất định cũng nhận ra cô, nhưng, ánh mắt anh cóthể bỏ qua cô dễ dàng như vậy sao?

Cô gọi anh nhiều như vậy, nhưng họ lại như những kẻ xa lạ mỗi lúc một cách xa…

Anh thật sự đã tống khứ cô ra khỏi cuộc sống của mình ư?

………………..

Cả đêm nay, cô lại không ngủ, sáng sớm hôm sau, để khỏi tiếp tục suy nghĩ lungtung ở nhà nghỉ, cô liền sang công ty lân cận tìm việc làm.

Cô vẫn cho là với trình độ học vấn cùng kinh nghiệm làm việc trước đó, mặc dùkhông thể có một công việc an nhàn ở một công ty lớn như trước đây thì ít nhấtcô cũng tìm được một vị trí văn thư để duy trì ba bữa cơm no mỗi ngày, vậy mà,cô quên mất….

“Cô Hạ, ngại quá, chúng tôi chỉ là một công ty nhỏ, với trình độ học vấn củacô, công ty chúng tôi không có vị trí nào thích hợp với cô…”

“Cô Hạ, xin lỗi, công ty chúng tôi không nhận người đã từng phạm tội”

“Cô Hạ, xin lỗi, mời cô đến công ty khác nộp đơn…”

…………….

Cô tự nhiên lại quên mất thân phận hiện nay của mình – một kẻ vừa mãn hạn ratù.

Cô dường như có thể cảm nhận được ánh nhìn khinh bỉ của những người phỏng vấnmình, trong lòng thầm mắng cô quả thật không biết gì.

Cô không hề chuẩn bị cho tình huống này, cho nên sau khi phỏng vấn tất cả cáccông ty, cô đành luống cuống đứng trước cửa công ty phỏng vấn cuối cùng.

Sự chua xót dâng lên nơi cổ họng, cô cố gắng trợn to mắt mới có thể giữ chonướt mắt không tràn ra.

Đúng vậy, làm gì có công ty nào muốn thuê một nhân viên đã từng phạm tội? Vớithế giới hai năm sau, hình như cô đã xa lạ không thể nào thích ứng nổi nữa….

Có lẽ vì Hạ Tử Du vẫn cứ đứng trước cửa công ty, một nhân viên tốt bụng đếnbên cạnh nhắc nhở “Cô Hạ, thật ra thì công ty chúng tôi không phân biệt đối xửvới người đã từng phạm tội, chỉ có điều tội danh của cô quá mức nhạy cảm đốivới chúng tôi… Nếu cô muốn tìm công việc văn thư e rằng sẽ rất khó khăn, haylà cô đến chợ việc làm hỏi xem, có lẽ sẽ tìm được công việc thích hợp.”

Chợ việc làm?

Đây là một từ chuyên môn xa lạ chừng nào, đến tận bây giờ cô cũng chưa từngnghĩ tới. Một người tốt nghiệp đại học xx nổi tiếng ở Mỹ lại có thể luân lạcđến bước này…

“Mẹ… Meo…”

Trong đầu lại vang lên tiếng gọi non nớt của con gái, cô hít sâu một hơi, rồimỉm cười cảm kích nói cảm ơn với người nhân viên thân thiện này.

Chuyện đã đến nước này, cô còn gì để đắn đo nữa?

Cô cần tiền, nếu không, cô và con gái không thể tiếp tục sinh tồn trên thếgiới này được, lúc quyết định sinh con, cô chắc chắn đã phải nghĩ đến việc sẽđối mặt với tất cả khó khăn, cho nên, bất luận gian nan trắc trở đến đâu, côcũng phải kiên cường đối mặt.

Bắt một chiếc xe, cô không hề do dự bảo tài xế chở cô đến chợ việc làm.

thật sự rất dễ tìm việc ở chợ việc làm, ở đây không quan tâm trình độ học vấn,bối cảnh ra sao, chỉ giúp người ta tìm được công việc thích hợp.

Đứng ở hàng dài, cô nhẫn nại chờ được gọi vào.

Khi những ánh mắt khác thường ném lên người cô, cô mới biết thì ra xung quanhcô không có ai cùng lứa tuổi, tới đây tìm việc hầu hết đều là người nhiềutuổi, cô đứng ở đây có vẻ rất kỳ lạ.

“Còn trẻ như vậy đã đến đây tìm việc, thật là không có tương lai”

“Nhìn cô ta gầy tong teo thế kia, liệu có bệnh gì không?”

……………

Những chuyện liên quan đến cô bắt đầu xôn xao trái phải, cô chỉ cảm thấy đôimắt khô khốc, đành cụp mi cúi xuống.

Rốt cuộc đến lượt cô, người phỏng vấn gọi “Hạ Tử Du”

“Có.” Cô lướt qua mọi người tới trước mặt người phỏng vấn.

Có lẽ ở chợ việc làm không hỏi han nhiều về kiến thức trường lớp, Hạ Tử Du độtnhiên xuất hiện cũng khiến người phỏng vấn kinh ngạc.

Người đó không chắc chắn hỏi “Ặc, cô tới đây bán sức lao động?”

Hạ Tử Du gật đầu “Đúng vậy, tôi muốn sớm tìm được một công việc thích hợp.”

Người phỏng vấn nghi ngờ quan sát cô “Em gái trẻ, em muốn tìm việc có thể vàonội thành, nơi này không có công việc nhàn hạ đâu.”

“Tôi biết rõ, nhưng nếu tìm được việc ở đây, tôi sẽ làm thật tốt.” Giây phútnày, trong đầu cô chỉ có khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của con gái.

“Thế cũng được…” Người phỏng vấn không chất vấn Hạ Tử Du nữa, chậm rãi hỏi “Côcảm thấy mình thích hợp với công việc gì?”

“Tôi… tôi… không biết” Hạ Tử Du trả lời. Thật ra, tốt nghiệp xong cô lập tứcvào Đàm Thị làm việc, công việc ở đó và công việc sau này của cô có lẽ là khácnhau một trời một vực. Cho nên, lúc này cô hoàn toàn không biết cô có thể làmgì.

Người phỏng vấn lại ngước nhìn cô, có lẽ vì thân thể gầy yếu và sắc mặt táinhợt của cô khiến người phỏng vấn cảm thấy thương hại, đề xuất một công việcthích hợp cho cô “Tôi nghĩ, cô nên đến mấy khu nhà cao cấp trong thành phốchăm sóc vườn tược, không có vấn đề gì chứ?”

Hạ Tử Du lập tức nói ngay “Tôi có thể làm được” Nếu không biết, cô có thể học,chỉ cần có công việc là được rồi.

Người phỏng vấn gật đầu “Được, bây giờ cô đi vào sẽ thấy một vị quản gia thuêcô, cụ thể giờ làm việc thế nào, cô hãy hỏi bà ấy”

“Được” Hạ Tử Du nhanh chóng đứng dậy.

Đi tới phòng tiếp khách phía sau phòng khách, Hạ Tử Du không ngờ rằng, vị quảngia ngồi trong phòng tiếp khách kia lại là… dì Lưu.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...