Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !
‘Hạ tiểu thư, tôi đã điều tra được tung tích của tiểu thư Đường Hân. . . . . .Một năm trước, cô ấy đã chết ở Mỹ.’
Đàm Dịch Khiêm không vội vã đến nhà hàng mà Hạ Tử Du nhắc tới, chỉ khoác thêmáo ngủ, nhàn hạ dửng dưng đứng sát cửa sổ to lớn của khách sạn.
Điện thoại di động của anh chợt rung lên.
Anh ấn nút nghe.
Điện thoại di động vang lên giọng nói trêu ghẹo của Đàm Tâm, "Tổng giám đốcĐàm à, ‘tiểu công chúa’ của cậu nói muốn gặp cậu, tôi thật sự không lay chuyểnđược cô ấy. Chừng nào thì cậu tới chỗ chúng tôi đây?"
Đàm Dịch Khiêm nói bình tĩnh, "Bây giờ không được."
Đàm Tâm không nhịn được khiển trách, nói: "Chị nói này em trai, chị của em baytới từ nước Mỹ xa xôi chăm sóc vợ tương lai cho em, em không có thời gian đếngặp chị gái như chị đây cũng được, chẳng lẽ ngay cả dành chút thời gian đếngặp vợ tương lai cũng không có ư?"
Đàm Dịch Khiêm cầm ly rượu đỏ trong tay lên, khẽ nhấp một hớp, "Tối nay em sẽqua."
Lúc này Đàm Tâm mới hài lòng bỏ qua cho Đàm Dịch Khiêm, "Ừ, vậy thì đi sớm mộtchút, Tiểu Hân rất nhớ em đó. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm không nói gì nữa.
Đàm Tâm tò mò dò hỏi, "À, em và Hạ Tử Du thế nào rồi? Chị rất tò mò, cô ấy sẽlựa chọn như thế nào sau khi em và cô ấy đính hôn?"
Đàm Dịch Khiêm nói lạnh nhạt, "Cô ta sẽ lựa chọn thừa nhận với em." Anh cực kỳnhạy cảm và cơ trí, có thể nhìn thấu Hạ Tử Du dễ dàng.
"Trời ạ. . . . . ." Đàm Tâm kinh ngạc, "Cô ta thừa nhận với em rồi hả?"
Đàm Dịch Khiêm trả lời thản nhiên, "Cô ta đã hẹn em."
Đàm Tâm phát biểu cách nhìn, "Này. . . . . . em trai, cô ta đồng ý thừa nhậnvới em khiến chị rất bất ngờ. . . . . . Nói thật, lần trước sau khi nói chuyệnvới cô ây, chị cảm thấy cô gái này rất dịu dàng, sao mà chị không hề cảm thấycô ta có tư tưởng xấu xa như vậy. . . . . ."
Đôi mắt đen sâu thẳm của Đàm Dịch Khiêm nhíu chặt, "Chị chỉ cần chăm sóc ĐườngHân là được, những chuyện khác chị đừng hỏi!"
Đàm Tâm làm ra vẻ tức giận, "Hừ, không hỏi thì không hỏi. . . . . . Vậy em cóthể nói cho chị biết không, nếu như cô ta thật sự thừa nhận với em, em có bỏqua cho cô ta không?"
Đàm Dịch Khiêm không trả lời Đàm Tâm, cúp máy.
Đàm Tâm đã hiểu rõ lựa chọn của Đàm Dịch Khiêm, ngăn cách qua điện thoại màcòn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo rợn người đó, đủ để nói rõ Hạ Tử Du sẽ cókết cục như thế nào.
-----
Hạ Tử Du kiên nhẫn khuấy ly cà phê trong tay, bình tĩnh chờ anh tới.
Giây phút cô quyết định thẳng thắn với anh, cũng đã quyết định không còn quyếnluyến anh nữa. Thật may là trước đây cô cũng chưa từng chờ mong có kết cục tốtđẹp với anh, vì vậy lúc này cô mới có thể bình yên chờ đợi anh như thế.
Cuối cùng chỉ đơn giản là cô và anh từ đây coi như người xa lạ, sau đó cô sẽrời khỏi nhà họ Hạ. . . . . .
Nhưng, dù cho tương lai thế nào, cô tin tưởng lựa chọn ngày hôm nay của cô làchính xác.
"Tổng giám đốc Đàm, Hạ tiểu thư đang chờ ngài ở chỗ ngồi gần cửa sổ."
Giọng nói cung kính của người phục vụ vang bên tai Hạ Tử Du, Hạ Tử Du hoàn hồnlại ngước mắt lên.
Bóng dáng hiên ngang rắn rỏi của Đàm Dịch Khiêm xuất hiện trước mặt cô, vẫnsang trọng tuấn tú như thường ngày.
"Dịch Khiêm." Cô gọi anh.
Anh đi tới gần phía cô, ngồi đối diện cô. "Tại sao không nói với anh tiếng nàođã bỏ đi?" Giọng nói của anh vẫn nhẹ nhàng điềm đạm.
"Em. . . . . ." Cô nhìn chằm chằm vào anh thật lâu, trong lòng lại do dự.
Đàm Dịch Khiêm nhìn thẳng vào ánh mắt do dự của cô, "Sao vậy? Có chuyện gìquan trọng muốn nói với anh ư?"
Hạ Tử Du đột nhiên nhắm mắt lại, nhắc nhở mình từ tận đáy lòng, không thể dodự, không thể không muốn, không thể rơi lệ. . . . . .
Cuối cùng, cô thản nhiên ngước mắt nhìn anh, "Đàm Dịch Khiêm, thật ra em khôngphải là Đường. . . . . ."
Đúng lúc này, điện thoại Hạ Tử Du vang lên tiếng tin nhắn.
Hạ Tử Du đang nói thì bị cắt ngang, điện thoại để trên mặt bàn hiển thị nộidung tin nhắn ——
