Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !
Anh nhìn cô chăm chú, nói như như thể tự trách, “Có phải em vẫn còn để ýchuyện đêm đó không?"
"A. . . . . ." Cô chợt ngước mắt lên, nhất thời quên mất giãy giụa.
Dĩ nhiên cô hiểu được anh ám chỉ chuyện kia. Đêm hôm đó cảm giác bị bóp cổsuýt nữa tắt thở, sự tuyệt vọng vẫn làm cô thấy sợ hãi.
Mới ngày hôm qua cô còn tưởng rằng tất cả tình cảm này có thể kết thúc, dù saocó bạn gái anh cũng cần cố kỵ rất nhiều chuyện. Nhưng hôm nay chứng minh bạngái của anh lại là. . . . . .
Cho nên lúc này, cô mới muốn biết suy nghĩ hiện tại của anh.
Anh nói chậm rãi, "Chắc em còn nhớ có một đêm tôi trở về nước trước thời hạn."
Cô nhìn khuôn mặt chân thành của anh, gật đầu.
Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh nói, "Thật ra thì, đêm đó tôi trở về nước trước bởivì tôi điều tra được tung tích của Đường Hân. Tôi vội vã về nước vì muốn điềutra rõ ràng thân phận hiện nay của Đường Hân. Cuối cùng tôi biết được tin ôngbà Hạ ở thành phố Y đã nhận nuôi Đường Hân từ một vị trưởng bối trong trại trẻmồ côi. . . . . ."
Cô không thể hiểu hỏi anh, "Nếu gấp gáp muốn tìm Đường Hân như vậy, tại saolúc về còn muốn chị Dư gọi điện thoại bảo tôi đi gặp anh?"
Đàm Dịch Khiêm nói lời chân thành, "Bởi vì tôi muốn kết thúc mối quan hệ giữachúng ta."
Nói đến đây, Hạ Tử Du rốt cuộc cũng hiểu rõ.
Thì ra, đêm đó anh muốn nói "chia tay" với cô. . . . . .
Thảo nào đêm đó anh lại đối xử với cô quyết tuyệt tàn nhẫn như vậy.
Trái tim của anh vốn thuộc về Đường Hân, từ đầu đến cuối, đối với anh cô chẳngqua chỉ là một bạn tình thỏa mãn nhu cầu của anh, khi anh sắp có được tình yêucủa mình, làm sao có thể cho phép cô phá hoại?
Sở dĩ về sau anh sắp đặt bữa tiệc đính hôn cũng là chuyện hợp tình hợp lý. . .. . . Tất nhiên là cuối cùng sau khi anh điều tra được sự thực cô chính làĐường Hân, anh đã dùng bất ngờ này để bồi thường cho cô.
Nhìn mắt cô anh đã hiểu được lời “giải thích” của anh đã thuyết phục được cô.Anh nói với vẻ áy náy, "Đường Hân, em có thể tha thứ cho tôi không?"
"Tôi. . . . . ." Cô muốn nói lại thôi. Bên tai vang vọng giọng nói dịu dàngkhi anh gọi cô là "Đường Hân", không hiểu sao cô lại cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Tôi không phải là Đường Hân. . . . . .
Tôi không phải là Đường Hân. . . . . .
Cô muốn bật thốt ra câu nói này mấy lần, nhưng lời đến khóe miệng rồi mà côvẫn không có dũng khí nói ra.
Trong lòng cảm thấy sợ hãi khiến cô muốn chạy trốn theo bản năng. Cô hoảngloạn luống cuống thốt lên, "Xin lỗi, tôi cần một chút thời gian xem xét quanhệ giữa chúng ta. . . . . ." Dứt lời, không chờ anh có bất kỳ phản ứng nào, côđã chạy nhanh xuống xe.
. . . . . .
Nhìn bóng lưng mỏng manh hoảng hốt chạy trốn của cô, đôi mắt đen hẹp dài củaanh từ từ híp lại, khóe miệng chợt nở nụ cười lạnh lẽo u ám.
Anh cầm di động gọi tới một số điện thoại.
"Tổng giám đốc." Giọng nói cung kính của chị Dư vang lên từ điện thoại diđộng.
"Mau sắp xếp hôn lễ, một tháng sau, tôi muốn để cho Đường Hân trở về nhà họHạ! !"
