Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !
Nhìn ánh mắt đắm đuối của anh, cô bắt đầu bồi hồi luống cuống, "Tôi. . . . .."
Hạ Tử Du xuống dưới khách sạn.
Xe Đàm Dịch Khiêm đã đỗ ở bên đường, cửa xe ghế lái phụ đã được mở sẵn cho cô.
Cô chần chừ đứng trước cửa xe, cuối cùng vẫn khom lưng ngồi vào trong xe. ĐàmDịch Khiêm chu đáo cột dây an toàn cho cô.
Bỗng dưng, anh bắt đầu khởi động máy.
Cô quay đầu nhìn gò má anh tuấn thêm vẻ nhu hòa của anh, tiếng nói hòa hoãn,"Sỡ dĩ anh đột nhiên đính hôn với tôi, là vì anh biết tôi là Đường Hân?"
Đàm Dịch Khiêm nhìn về phía trước, trả lời hờ hững, "Đây chỉ là một nguyênnhân trong đó."
Hạ Tử Du không nói gì, lặng lẽ đợi anh giải thích.
Đôi mắt đen thâm trầm hơi ảm đạm của Đàm Dịch Khiêm chìm vào hồi ức. "Khi cònbé, Đường Hân rất trắng, xinh đẹp và đáng yêu. Cô ấy là cô gái thiện lươngnhất mà tôi từng gặp . . . . . ."
Lời kể của Đàm Dịch Khiêm gợi cho Hạ Tử Du nhớ lại tuổi thơ. . . . . .
Cô nhớ lúc cô mới vừa vào trại trẻ mồ côi, cả người đen xì gầy tong teo, tínhtình lầm lì, những người bạn nhỏ ở trại trẻ mồ côi không ai muốn chơi với cô,cho đến khi cô quen biết một cô bé được mấy chú, mấy dì ở trại trẻ mồ côi tônsùng là tiểu công chúa giống thiên sứ —— Đường Hân.
Đường Hân không xa cách cô giống những người bạn khác, lại nhiều lần ra mặtgiúp cô dạy dỗ những người bắt nạt cô.
Đường Hân rất thích cười. Mỗi khi cô thất bại, Đường Hân vẫn luôn dùng nụ cườinói với cô nhất định phải kiên cường. . . . . .
Đây chính là Đường Hân, một cô bé thiện lương có thể dùng nụ cười làm cảm độngnhững người bên cạnh.
Hạ Tử Du nói bình tĩnh, "Nếu anh quan tâm tới Đường Hân như vậy, tại sao lầnđầu gặp tôi lại không nhận ra tôi chính là Đường Hân?"
Đôi mắt đen thâm thúy của Đàm Dịch Khiêm nhìn Hạ Tử Du qua kính chiếu hậu, nhảra từng chữ, "Bởi vì em thay đổi. . . . . ."
Lời nói của Đàm Dịch Khiêm khiến Hạ Tử Du run lên. Anh đã phát hiện ra chuyệngì ư?
Ngay lúc này, anh dừng xe lại, anh nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng như ánh mặttrời mùa đông, "Tôi chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày em trở nên xinh đẹp nhưthế. . . . . ."
Giọng nói anh dịu dàng như khen ngợi, lại như thể lời yêu thương tinh tế triềnmiên, nghiễm nhiên không nhìn thấu gì cả. . . . . .
Cô sững sờ, nhìn anh dùng ngón tay chạm nhẹ lên những đường nét trên khuôn mặtcô.
Lúc này anh chân thành như vậy, dịu dàng như vậy, đắm đuối như vậy. . . . . .
Cô chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của anh, cô luôn cho rằng cuộc đời này anhchỉ có thói quen nắm người khác trong tay, Chưa từng nghĩ rằng, trên đời nàylại có một người con gái có thể nắm anh trong tay. . . . . . Đó chính là ĐườngHân!
Ý thức được anh xem cô như là Đường Hân, cô vươn tay kháng cự đụng chạm củaanh theo bản năng.
Anh không cho cô trốn tránh, nâng mặt của cô lên, nhìn cô thâm trầm rồi nóinghiêm túc, "Tôi sẽ không bao giờ để em rời khỏi tôi nữa, Đường Hân. . . . .."
Anh ôm chặt cô vào lòng.
"Đừng như vậy. . . . . ." Cô khước từ anh, cảm thấy mình đang chiếm dụng thânphận của một người khác để hưởng thụ hạnh phúc vốn không thuộc về cô.
Anh không ép cô, chỉ nhẹ nhàng buông cô ra, kiên nhẫn hỏi, "Em làm sao vậy?"
