Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !
Hạ Tử Du trả lời, "Đây cũng là điều mà tôi không thể nào hiểu được!"
Đàm Tâm nghiêm mặt nói, "Thật ra chuyện cô đang băng khoăn là Dịch Khiêm cóbạn gái phải không?"
Hạ Tử Du tiếp tục yên lặng, cũng không phủ nhận.
Đàm Tâm đột nhiên khẽ cười một tiếng, "Cô có biết là cô đang ghen với mìnhkhông?"
Hạ Tử Du nhìn Đàm Tâm đầy vẻ nghi ngờ, "Dạ?"
Đàm Tâm mỉm cười giải thích, nói: "Có một chuyện có lẽ cô không biết, mười nămtrước, mẹ tôi đã từng là viện trưởng của trại trẻ mồ côi ‘Tân Sơ’."
Trại trẻ mồ côi "Tân Sơ"?
Cái tên này khiến cơ thể Hạ Tử Du đột nhiên chấn động.
Đàm Tâm chú ý tới phản ứng khác thường của Hạ Tử Du, khẽ cười, "Ha ha, côđương nhiên cũng biết trại trẻ mồ côi này, bởi vì cô đã từng sống ở trại trẻmồ côi đó."
Hạ Tử Du chợt nhìn Đàm Tâm, sắc mặt tái nhợt bởi vì sợ hãi trong lòng.
Đàm Tâm vờ như không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hạ Tử Du, nói tiếp, "Vừasinh ra cô đã bị mẹ vứt bỏ ở trại trẻ mồ côi, về sau viện trưởng đặt tên chocô là Đường Hân. Cho đến khi mười tuổi, cô mới được đón về nhà họ Hạ. . . . .."
Hạ Tử Du cố gắng đè nén sự không bình tĩnh trong lòng, trả lời hết sức bìnhtĩnh, "Làm sao cô có thể biết những chuyện này?"
Đàm Tâm nói chậm rãi, "Tôi không chỉ biết những chuyện đó, tôi còn biết cô làbạn thân của con trai viện trưởng trại trẻ mồ côi hồi còn bé. . . . . ."
Từng chuyện Đàm Tâm nói như thể đào bới bí mật chôn sâu dưới đáy lòng Hạ TửDu, làm cho Hạ Tử Du không khỏi rùng mình.
Đúng vậy, Đường Hân có một bạn rất thân. Bảy tuổi khi cô vào trại trẻ mồ côi,Đường Hân đã nói cho cô biết . . . . . .
Khi đó Đường Hân vẫn hay nhắc tới người bạn thân này với cô, Đường Hân còn nóisau này lớn lên nhất định phải cưới người bạn thân đó. . . . . .
Chẳng lẽ. . . . . .
"Bạn thân khi còn bé của Đường Hân chính là Đàm Dịch Khiêm?" Sự thật này khiếnHạ Tử Du vô cùng khiếp sợ.
Đàm Tâm chú ý nhất cử nhất động của Hạ Tử Du, tiếp tục nói hững hờ, "Sao côlại hỏi như vậy?"
Ý thức được bản thân không tỉnh táo, Hạ Tử Du cố hết sức bình tĩnh, chậm rãilên tiếng, "Ặc. . . . . . Xin lỗi, sau khi tôi rời khỏi trại trẻ mồ côi đã sốtcao một lần, sau đó đã quên mất rất nhiều chuyện trước kia ở trại trẻ mồ côi."
Đàm Tâm gật đầu , "Khó trách khi cô gặp Dịch Khiêm cũng không nhận ra giữa côvà Dịch Khiêm có cảm giác quen thuộc. . . . . . Cô biết không? Mười năm nay,Dịch Khiêm vẫn luôn tìm kiếm cô, Dịch Khiêm cũng không quên các ngươi đã từngước định. . . . . ."
"Vậy. . . . . vậy à?" Hạ Tử Du hoàn toàn không ngờ rằng người mà Đường Hân –bạn tốt của cô, để ý nhất lại là Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Tâm gật đầu, "Sau khi Dịch Khiêm theo cha mẹ đi Mỹ, cô cũng được ba mẹ đónvề nhà họ Hạ. Sau đó ba mẹ cô tốn một khoản tiền xoá tên cô trong sổ ghi chépnhận nuôi của trại trẻ mồ côi. Vì vậy, những năm qua Dịch Khiêm không thể điềutra được tung tích của cô. . . . . Cho đến một lần gần đây nhất Dịch Khiêm điMỹ thăm cha mẹ, một công tác viên từng làm việc ở trại trẻ mồ côi tìm mẹ ônchuyện, lúc đó Dịch Khiêm mới biết tin tức của cô từ nhân viên kỳ cựu này. . .. . ."
Nghe xong lời kể của Đàm Tâm, lòng của Hạ Tử Du không thể bình tĩnh được nữa.
Cuối cùng cô có thể hiểu được tại sao ba tiếng trước Đàm Dịch Khiêm lại ôm cônói câu kia —— Em có biết tôi chờ đợi ngày này bao lâu rồi không?
