Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !
Ngày chủ nhật.
Trong phòng trẻ, Liễu Nhiên ghé sát vào nôi nhìn hai em trai mới 6 tháng củamình đang ngủ say sưa, ngây thơ hỏi, "Mẹ ơi, sao ông bà nội nói hai em KK vàViVi càng lớn càng giống ba nhưng sao con lại không nhìn thấy vậy?"
Hạ Tử Du hoang mang hỏi, "Thật không? Mọi người trong nhà ai cũng nói hai emcon là phiên bản thu nhỏ của ba con đấy!" Thật ra thì cô cũng không nhận ra,nhưng hai đứa nhóc này lại không thấy giống cô cho nên dĩ nhiên là giống anhrồi.
Liễu Nhiên nghiêng đầu hỏi, "Mẹ, vậy con lớn lên giống ai ạ?"
Hạ Tử Du kéo Liễu Nhiên lại hôn lên mái tóc mềm mại suông mượt của con gái,thương yêu nói, "Con lớn nhìn giống mẹ!"
Liễu Nhiên lại hỏi, "Vậy thì lớn lên giống ba đẹp hay là giống mẹ đẹp hơnđây?"
"Cái này. . . ." Hạ Tử Du cẩn thận suy nghĩ chốc lát, cuối cùng trả lời, "Tấtnhiên là giống mẹ đẹp hơn rồi. . . . Ba con á, mặt mày lúc nào cũng lầm lì sụxuống, lại hay thích ồn ào nổi nóng, còn thường xuyên nói mẹ không ngoan,người hay nổi giận như thế sẽ rất dễ già đi lắm, cho nên con lớn lên không thểgiống ba con được! !"
Hạ Tử Du bàn ra những lời không chính đáng này đương nhiên là bởi vì ganh tỵ.. . . .Ai bảo bất kể Đàm Dịch Khiêm đi đến nơi nào cũng có thể làm cho đồngbào phái nữ đều phải thèm nhỏ dãi. Còn cô đi theo bên cạnh anh lúc nào cũngphải chịu đựng những ánh mắt như mũi tên ngầm của đám người phụ nữ đó chứ, từnhững ánh mắt của đám phụ nữ kia nói cho cô biết giống như cô không xứng vớianh vậy. . . Thật lòng mà nói thì nhìn cô cũng đâu có tệ, tại sao tất cả mọingười đều cho rằng được gả cho anh cô giống như nhặt được báu vật không bằngấy? (có phải là báu vật kg mọi người ^^)
Liễu Nhiên thở nhẹ ra, "Hoan hô, vậy thì tốt quá. . . .Con còn sợ mình khôngđược xinh đẹp thì Trì Tuấn Thành sẽ không thích con nữa!"
Hạ Tử Du sửng sốt, "Trì Tuấn Thành?"
Liễu Nhiên cười hi hi nói, "Đó chính lớp trưởng của lớp con đấy ạ. . . ."
‘Trì Tuấn Thành’ chính là cậu bạn nhỏ đã lấy đi chức vị lớp trưởng của con gáimình ư? Nghe nói ba mẹ cậu bé cũng là người Hoa làm ăn kinh doanh ở LosAngeles. . . .
Hạ Tử Du hắng giọng hỏi, "Vì thế mà Ngôn Ngôn sợ mình không xinh đẹp thì TrìTuấn Thành sẽ không thích?"
Liễu Nhiên gật đầu, "Con rất thích cùng học bài chung với Trì Tuấn Thành. . ..Bạn ấy rất là lợi hại đó mẹ, lần nào cũng đạt thành tính đứng đầu lớp."
Trời ơi, con gái mình hiện đang khen ngợi một cậu bé trai, đây quả thực làchuyện không hay rồi. . . .Chẵng lẽ con gái mình biết yêu sớm?
. . . . . .
Sau khi đưa đứa con gái bảo bối về phòng làm bài tập xong, Hạ Tử Du một khắccũng không dám chậm trễ liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Đàm Dịch Khiêm.
Cả buổi sáng Đàm Dịch Khiêm vốn ở suốt trong phòng hợp, cho nên khi Hạ Tử Dugọi điện thoại tới Đàm Dịch Khiêm căn bản không nghe được.
Hạ Tử Du thấy Đàm Dịch Khiêm không nghe điện thoại, ngay sau đó liền gọi chothư ký của Đàm Dịch Khiêm.
Nghe ra giọng nói là của vợ tổng giám đốc, thư ký nào dám chậm trễ, vì thế bènbạo gan làm liều mở cửa bước vào cuộc hợp thông báo với ông chủ một tiếng. . ..
Xưa nay Đàm Dịch Khiêm luôn không thích khi mình đang làm việc mà bị quấy rầy,nhưng biết phải làm sao vì người gọi điện thoại tới chính là cô vợ yêu củaanh, cuối cùng Đàm Dịch Khiêm chỉ đành phải tạm ngừng lại cuộc họp, đi tới bêncửa sổ nghe điện thoại.
"A lô, ông xã. . . . . ."
"Ừm."
"Báo cho anh hay, đã xảy ra chuyện lớn rồi, chuyện thực sự vô cùng lớn đấy. .."
"Hử?" Phản ứng của Đàm Dịch Khiêm vẫn rất bình tĩnh.
"Con gái anh nó biết yêu rồi . . . Trời ạ, nó mới hơn sáu tuổi, thế nhưng lạicó một bạn nam học cùng lớp viết thư tình cho nó. Nghe nói còn là kiểu thơtình Shakespeare buồn nôn này nữa ấy. . . Ông xã, anh xem mà giải quyết chuyệnnày đi. . . ." Giữa vợ chồng dạy dỗ con cái luôn phải có một người đóng vaiphản diện và vai chính diện, mà cô xưa nay đều là mặt trắng chính diện, cònmặt đen dĩ nhiên là phần của anh rồi, huống chi từ trước tới nay anh đều làngười luôn đen mặt mà.
Người đàn ông đứng ở trước cửa sổ không vui nhíu mày, "Chỉ vì chuyện này?"
Hạ Tử Du dùng sức gật đầu, "Đúng rồi. . . . Chẳng lẽ đây không phải là chuyệnlớn sao? Con gái chúng ta còn nhỏ như vậy mà đã muốn nói tới chuyện yêu thươngrồi đấy. . . ."
Đàm Dịch Khiêm ấn nút tắt luôn điện thoại, sau đó quay lại nhìn mọi người đangở sau lưng mình nói, "Tiếp tục họp."
Hạ Tử Du còn chưa nói xong thì bỗng nghe thấy đầu điện thoại di động bên kiavang lên tiếng ‘tút..tút’ cắt ngang, "Này, này, a lô. . . . . ."
Cho rằng điện thoại bị mất sóng, Hạ Tử Du bấm số gọi lại, nhưng không ngờ bêntai truyền đến tín hiệu tắt máy của phía bên kia. . . . .
Hạ Tử Du ngay tức khắc trợn trắng hai mắt. . . . .
Anh ấy lại còn tắt điện thoại của mình? Cái người đàn ông đáng bị chém ngànđao này, em tuyệt không để yên cho anh đâu, chờ đấy!
-------------
Lúc ăn cơm trưa, Hạ Tử Du vẫn còn giận tới mức thở phì phò. . . . .
Đàn ông quả nhiên là không thể nuông chiều mà, bình thường anh gọi điện thoạicho cô tự coi mình giống như là một ông Hoàng vậy, cô chẳng những phải ngồimột bên cười dỗ ngọt, còn phải nhớ từng chữ không được bỏ sót. Thỉnh thoảngnếu như cô gọi điện thoại cho người khác mà không kịp nhận điện thoại của anh,thì anh sẽ ồn ào nổi nóng cáu kỉnh. . . . Mà cô gọi điện thoại cho anh, anhtrả lời không quá hai tiếng đã đành đi, thế nhưng lại còn tắt luôn điện thoạicô gọi vào, anh. . . . .Tối nay anh ấy đừng mơ đến việc ngủ chung với mình! !
Bà Đàm trông thấy Hạ Tử Du cứ cầm đũa liên tục chọc chọc vào bát cơm nhưngkhông hề động đến một miếng nào, bà lấy làm lạ quan tâm hỏi, "Tiểu Du à, saokhông ăn cơm đi?"
Nghe được giọng nói bà Đàm lúc này Hạ Tử Du mới hồi hồn, cô lúng túng để đôiđũa xuống xấu hổ nói, "Dạ. . . Tại con không có gì khẩu vị ạ."
Do bị một người đàn ông chọc tức đấy ạ!
Bà Đàm vừa nghe Hạ Tử Du nói không có gì khẩu vị thì lập tức vui mừng nhướngmày hỏi, "Có phải con thấy trong người không thoải mái không?"
Hạ Tử Du sững sờ, "Dạ. . . . ."
Bà Đàm cười nói, "Đợi chút mẹ sẽ nhờ bác sĩ Dư đến xem cho con nhé. . . ."
Nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ khó nén của bà Đàm, Hạ Tử Du liền hiểu đượcbà Đàm đang nghĩ tới điều gì. . . . . .
Hạ Tử Du gượng gạo cười, lí nhí nói, "Mẹ à, bây giờ con thấy có khẩu vị lạirồi ạ. . ."
Bà Đàm nghe xong nụ cười cũng sượng lại.
Kế tiếp, Hạ Tử Du cúi đầu vùi vào bát cơm. . . . . .
Làm ơn đi, lại là mang thai, chớ hòng mơ tưởng! !
Mình chẳng thèm sinh con cho anh nữa, có ngu mới cùng người đàn ông xấu xa nhưanh mà sinh con! !
Đợi chút, ngu ư. . . . Hình như mình đã cùng anh sinh ba đứa rồi nhỉ, ối ối. .. . Mình phải rút lại câu mới vừa rồi thôi á!
. . . . . .
Dùng xong bữa trưa Hạ Tử Du theo thói quen đi đến phòng ngủ trưa. . . . . .
Hai đứa con trai đã được người làm nhân lúc thời tiết hôm nay tốt bế đến vườnhoa để hít thở không khí, Liễu Nhiên cũng đi theo họ, cho nên giờ phút này côcó thể thoải mái mà ngủ một giấc thật ngon rồi.
Vừa ngủ chưa được bao lâu, cô mơ hồ nghe thấy giống như có người đi vào phòng.. . . . Nhưng vì đang ngủ mơ mơ màng màng, suy nghĩ ngày thường Đàm Dịch Khiêmcũng ít khi về nhà buổi trưa, nghĩ là mình đã nghe nhầm, vì thế cô cứ tiếp tụcchìm vào giấc ngủ.
Nhưng chỉ được một lúc. . . . . .
Cô cảm giác áo ngủ mình bị cởi ra, có một nhiệt độ nóng rực dán vào trênngười, còn có hơi thở nam tính mà cô quá đỗi quen thuộc. . . . .
Hạ Tử Du ngay lập tức bừng tỉnh, hiện ra ở trước mắt cô chính là hình ảnh ĐàmDịch Khiêm đang vùi đầu hôn hít gặm cắn điểm tròn nổi lên ở trước ngực mình.
"Anh. . . ."
Đàm Dịch Khiêm ngẩng đầu lên trước ngực Hạ Tử Du, rất ư là êm ái gọi, "Bà xã?"
Hạ Tử Du hỏi, "Anh về từ khi nào?"
"Vừa về cũng không lâu."
Hạ Tử Du nhớ lại tiếng cửa mở nghe được lúc đang mơ màng ngủ. . . .
Đàm Dịch Khiêm lại tiếp tực cúi đầu xuống ở trước ngực của cô. . . .Buổi trưamà về đây, ý đồ quá mức đã rõ ràng.
Hạ Tử Du đang sắp không thể chống đỡ được nữa, đột nhiên cô nghĩ đến vụ sángnay gọi điện thoại cho anh. . . . .
Vì vậy, thời điểm anh trở người lại muốn cô ngồi lên người anh thì cô dùng ánhmắt khinh thường mà liếc nhìn cái vật đang ngẩng cao đầu có phần hơi đáng sợkia, chán ghét nói, "Xin lỗi, hôm nay thấy trong người không khỏe."
Đàm Dịch Khiêm ngồi dậy, ôm cô vào lòng hỏi, "Không phải kinh nguyệt của emvừa mới hết sao?"
Hạ Tử Du giãy khỏi người anh, "Hừ, là tâm tình em không thoải mái á! !" Tạisao phải chiều theo anh? Cô vẫn còn chưa tính sổ với anh đâu! Để cho anh tinhtrùng lên não chưa thỏa mãn dục vọng mà chết đi.
Hiện trên gương mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm đều là sự thương yêu, anhhỏi, "Sao vậy?"
Hạ Tử Du vừa mặc vào lại áo ngủ vừa căm giận bất bình nói, "Anh đừng có ở đógiả ngu với em, dám cúp điện thoại của em?"
Khóe môi Đàm Dịch Khiêm nở nụ cười cong cong, "Té ra là bà xã anh đang ghi thùđấy à!"
"Em đúng là ghi thù á, ai bảo anh kiêu ngạo phách lối đến mức ấy. . . . Bổn cônương em hiện tại không thích chơi với anh nữa, một mình anh cứ từ từ mà chơicho đã đi!" Dứt lời Hạ Tử Du liền muốn bước xuống giường.
Đàm Dịch Khiêm vươn bàn tay chụp tới, kéo Hạ Tử Du lại ôm vào trong lòng, cằmanh tì lên mái tóc tỏa hương thơm ngát của cô, dịu dàng nói, "Buổi họp sángnay có liên quan đến một đơn hàng tới mười triệu, em vì chút chuyện cỏn con ấymà làm gián đoạn cuộc họp của mọi người, anh dĩ nhiên là không có thời gian đểnói chuyện với em rồi."
Hạ Tử Du không vui bĩu môi nói, "Hừ? Chuyện cỏn con ư. . . . Con gái anh nóbiết yêu sớm mà là chuyện nhỏ sao?"
"Cũng chỉ là một cậu nhóc tặng thư tình làm quen với con gái chúng ta thôi mà,điều này có thể chứng minh con gái chúng ta rất có mị lực chứ đâu thể nói lênđược cái gì."
"Ai nói hả, em đã có hỏi Ngôn Ngôn, con bé nói nó rất là thích một bạn họccùng lớp tên là Trì Tuấn Thành. . . . ."
Đàm Dịch Khiêm vẫn chỉ mỉm cười, "Em yêu à, giữa con nít nó đùa nghịch vớinhau mà thôi, em đừng quá khẩn trương."
Hạ Tử Du nổi sùng lên, "Chuyện tình cảm sao có thể là trò đùa được chứ? Đâychính thái độ nhìn nhận của anh về tình yêu ư?"
Phụ nữ quả nhiên là không thể hiểu rõ mà . . . Chuyện mấy đứa con nít, thế màcô ấy cũng có thể trút lên đầu mình!
Nhận thấy người phụ nữ của mình giờ phút này đang trong cơn tức giận, Đàm DịchKhiêm chỉ đành nhẹ giọng dỗ dành nói, "Thôi được rồi, đừng giận nữa. . . . Lầnsau em gọi điện thoại tới anh không dám không nghe là được mà."
Hạ Tử Du ngẩng đầu lên nói, "Em không chấp nhận lời xin lỗi của anh!"
"Vậy em muốn như thế nào?"
"Em muốn anh phải ngay lập tức giải quyết xong sớm chuyện yêu đương của NgônNgôn đi, nếu làm không xong em sẽ không để cho anh yên đâu! !"
Nụ cười trên môi Đàm Dịch Khiêm càng thêm nở rộ, "Ngốc à, đó chỉ là một vấn đềnhỏ, vốn không cần thiết phải giải quyết."
Hạ Tử Du cau mày, "Ai nói thế?"
Đàm Dịch Khiêm thong thả ung dung nói, "Trước kia anh ở cô nhi viện, khi đócũng còn chưa có biết em, lúc anh ngồi đọc sách ở nhà trẻ anh cũng đã từngviết vài lá thư tình bày tỏ với một cô bé trông rất xinh xắn không chỗ nào chêđược . . . . Nhưng hiện tại ngay cả cô ấy là ai anh cũng quên mất sạch khôngcòn nhớ gì!"
Hạ Tử Du khó có thể tin trợn lớn tròng mắt, "Anh. . . .Khi ấy còn ở nhà trẻ màđã biết viết thư tình?"
Đàm Dịch Khiêm chỉ cười không nói.
Hạ Tử Du đột nhiên tóm lấy bộ phận quan trọng trên cơ thể của người đàn ôngnào đấy, giọng nói toàn mùi dấm chua thốt lên, "Đàm Dịch Khiêm, anh còn giấugiếm em bao nhiêu chuyện nữa. . . . Hãy mau thành thật khai báo đi, anh đãviết thư tình cho bao nhiêu bạn học nữ rồi hả. . . . ."
Lật người trở lại, Đàm Dịch Khiêm đè Hạ Tử Du lại dưới cơ thể mình.
Hạ Tử Du vốn định tóm lấy cái bộ phận nào đấy của anh để uy hiếp anh, nhưngđột nhiên cảm thấy cái thứ ở trong tay mình đang từ từ săn chắc nở to ra, côsợ hết hồn theo bản năng muốn buông nó ra, thế nhưng anh đã kịp thời ấn ngượcnó lại vào tay cô nói, "Bà xã, tiếp tục đi. . . . . ."
Á . . . . .
Kế tiếp có lẽ cũng không cần phải nói, vì lo sợ không cẩn thận làm anh bịthương, cuối cùng lại diễn biến thành bị trêu chọc dưới thủ đoạn của anh, hợptình hợp lý bị anh ăn sạch sành sanh.
-------------
Buổi chiều người nào đó tinh thần sảng khoái phấn chấn đi đến công ty, còn HạTử Du thì cơ thể trống trơn nằm ở trên giường với vẻ mặt có nổi khổ mà khôngbiết tỏ cùng ai.
Tại sao cứ mỗi lần anh ấy làm mích lòng mình, mà kết quả cuối cùng người bịthua thiệt lúc nào cũng là mình?
Chuông điện thoại di động vào lúc này vang lên, nhìn thoáng qua số điện thoạidi động trên màn hình, Hạ Tử Du đè xuống nút trả lời, "Dạ, chị Tâm."
Giọng của Đàm Tâm vang lên, "Tử Du à, em nói sinh nhật ‘mẹ chồng’ thì mình nêntặng quà gì mới tốt?"
Hạ Tử Du quấn chăn ngồi lên tựa vào đầu giường, "Sinh nhật ‘mẹ chồng’ chị á?"
"Đúng vậy, mấy ngày nữa là sinh nhật của mẹ Quý Kình Phàm, mà chị lại khôngnghĩ ra phải tặng gì cho bà ấy cả. . . ."
Hạ Tử Du cười nhẹ nhưng nghe có vẻ rất gian ác, "Chị Tâm nha, chị cũng biếtlấy lòng mẹ anh ta rồi đấy nhá, hi hi, hai người tiến triển cũng không tệ lắm.. . . . ."
"Ơ. . . . Em tuyệt đối đừng hiểu lầm, chị muốn mua quà tặng đưa cho mẹ anh talà bởi vì mẹ anh ta rất quan tâm đến chị . . . .Hơn nữa, chị với Quý Kình Phàmhiện đang đóng kịch thì tất nhiên phải làm cho giống như thật chứ."
Hạ Tử Du có thể nhận ra hiện giờ Đàm Tâm đang bị lâm vào trong vòng xoáy giữanam và nữ không cách nào tự kềm chế mà không hay biết, cô cũng không muốn vạchtrần, trêu ghẹo nói lên đề nghị, "Thật ra thì, món quà mà người lớn tuổi muốnnhất không có gì bằng ẵm bồng cháu đâu. . . . ."
"Em đừng có đùa với chị, chị đang nói chuyện nghiêm chỉnh đấy."
"Thì em cũng đang nói nghiêm túc mà!"
"Tử Du, nếu em còn trêu chị, sau này chị không thèm gọi điện thoại nói chuyệnvới em nữa đâu."
Hạ Tử Du cười khúc khích, "Được rồi, bây giờ nói chuyện nghiêm chỉnh với chịđây. . . . . . Chị muốn lấy lòng mẹ anh ấy, chị nên hỏi Quý Kình Phàm trướcthử xem coi mẹ anh ta thích gì?"
Đàm Tâm trả lời, "Cái tên đó gần đây rất bận, mỗi ngày đều ở Đại sứ quán làmviệc, cũng chỉ có buổi tối mới về, chị lại không muốn nói nhiều với hắn ta vàobuổi tối, cho nên vẫn chưa có hỏi được. . . ."
"Còn không thì thế này, em nhớ có lần em tặng cho mẹ chồng một chiếc nhẫn ngọcphỉ thủy, thấy mẹ nhận nó có vẻ rất ưng ý, hay là chị cũng nên tặng mẹ anh ấymột chiếc giống vậy đi. . . . ."
"Chỉ tặng chiếc nhẫn vậy có hơi quá tầm thường rồi hay không?"
"Cái đó, em cũng không rõ lắm. . . . ."
. . . . . .
Hai người bàn bạc một hồi, cuối cùng Đàm Tâm vẫn là quyết định tặng món quàtầm thường gì đó, hết cách thôi. Chứ tặng món quà nào mà không quá mức tầmthường thì Đàm Tâm không thể nào nghĩ ra. Còn món quà mà bà Quý muốn, Đàm Tâmlại không tặng nổi, cuối cùng vì để không thiếu đi lễ nghi chỉ đành phải tặngmón quà bình thường ấy thôi.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Đàm Tâm Hạ Tử Du lại sững sờ mà tựa vàođầu giường. . . . . .
Sinh nhật của bà Quý làm cho cô nghĩ đến hình như cũng sắp tới sinh nhật củamình rồi. . . . Hẳn là vào tuần sau.
Thật ra thì, vào mỗi năm trước kia cô đều có tổ chức sinh nhật, dĩ nhiên ngàysinh nhật đó chính là ngày của Đường Hân chứ không phải chính là ngày sinhthật của cô. . . . .
Cô còn nhớ rất rõ, khi đó, mặc dù hàng năm cô đều có thể nhận được những mónquà từ ba mẹ tặng cho mình, nhưng những lúc đó cô đều thấy buồn bực không vuibởi vì trong lòng luôn mang mặc cảm áy náy.
Về phần ngày sinh nhật chính thức của mình, cũng chính là một ngày trong tuầnsau, hầu như cô chưa bao giờ được biết tới nó. . . . .
Mấy năm qua dường cô cũng đã quên về chuyện có ngày sinh nhật này luôn rồi,nếu như không phải câu chuyện hôm nay Đàm Tâm kể với cô trùng hợp có liên quantới ngày sinh nhật thì có lẽ cô cũng không thể nhớ ra ngày sinh nhật của mìnhsẽ là vào tuần sau.
Cũng không biết người kia có biết ngày sinh nhật của cô đang sắp tới haykhông, tuy rằng cả hai sống chung với nhau cũng đã lâu nhưng cô chưa bao giờnhắc tới ngày sinh nhật của mình với anh, từ khi cả hai kết hôn cho tới nay,đây cũng là lần sinh nhật đầu tiên mà cô có anh ở bên cạnh. . . . .
. . . . . .
Cũng trong lúc đó, tại tập đoàn ‘Đàm thị’.
Thư ký đi vào văn phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm.
"Tổng giám đốc!"
Đàm Dịch Khiêm không ngẩng đầu lên chỉ hờ hững nói, "Đem nhật trình trongnhững ngày tới sắp xếp rút gọn lại, tuần sau tôi sẽ nghỉ phép mấy ngày."
Thư ký nghe xong sự an bài của Đàm Dịch Khiêm, sau một hồi phát thảo chuẩn bịcho nhật trình sắp tới, bỗng dưng thư ký đáng thương hỏi, "Tổng giám đốc, xinhỏi ông cụ thể là cần nghỉ mấy ngày ạ?"
Tay cầm bút định ký tên lên văn kiện của Đàm Dịch Khiêm hơi dừng lại, sau đónói, "Mười ngày hay nửa tháng gì đi!"
Thư ký vừa nghe Đàm Dịch Khiêm nói như thế, lập tức kích động muốn rơi lệ, côta nói, "Tổng giám đốc, việc này không phải là ông cố ý làm khó tôi ấy chứ?Coi như tôi có đem toàn bộ công việc của ông lui về phía sau giảm bớt nửa nămđi chăng nữa, tối đa cũng chỉ có thể dành ra một tuần lễ ngày nghỉ, còn nhiềuhơn nữa tôi thật không thể. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm nghe vậy ngay lập tức không vui, "Bản thân là người phụ tráchcông ty, tôi muốn mình được nghỉ phép mười ngày cũng không thể sắp xếp đượcsao, vậy tôi mướn các người vào đây dùng để làm kiểng à?"
"Nhưng mà, tổng giám đốc, thật sự là bởi vì hành trình của ông đã kín hết rồi.. . ."
Đàm Dịch Khiêm ngước mắt lên lạnh lùng liếc mắt nhìn cô thư ký, bình tĩnh nói,"Gọi hết tất cả nhân viên quản lý tới đây."
"Vâng ạ."
Một lát sau, một nhóm nhân viên quản lý nơm nớp lo sợ mà đứng xếp hàng ở trướcmặt Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm dựa lưng vào thành ghế, liếc mắt nhìn tới nhóm người cấp cao ởtrước mặt hỏi, "Cô thư ký này nói, một năm tôi đây chỉ có thể được nghỉ phéptrong 7 ngày, mọi người hãy nói cho tôi nghe thử xem, bây giờ tôi muốn nghỉphép nửa tháng, điều đó có gì quá đáng hay chăng?"
Cả nhóm người không ai dám lên tiếng, đều cúi thấp đầu xuống.
Đàm Dịch Khiêm bình thản đứng lên đi tới trước tủ rượu tự rót cho mình một lyrượu đỏ để xua tan sự mệt mỏi, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không kém phầmuy nghiêm của một vị cấp trên nói, "Nếu như không ai có thể giúp tôi gánh vácbớt một số công việc, vậy thì bắt đầu từ ngày mai, toàn thể nhân viên làm thêmgiờ một tháng!"
Cả nhóm người lại đồng loạt ngước mắt hai mặt nhìn nhau.
-------------
Mấy ngày sau đó, Hạ Tử Du dường như cũng quên mất luôn ngày sinh nhật chínhthức kia của mình. . . . .
Ngày này, cô lại nhận được Đàm Tâm gọi điện thoại tới.
Nội dung cuộc điện thoại là kể lại bà Quý nhận xong quà của Đàm Tâm tặng thìrất là thích, Đàm Tâm cũng vô cùng vui vẻ!
Hiện giờ Hạ Tử Du cũng không còn lo lắng về chuyện của Đàm Tâm và Quý KìnhPhàm nữa, cảm thấy hai người họ đã phát triển cũng rất tốt rồi, ít nhất là d�dàng hơn so với cô và Đàm Dịch Khiêm khi đến với nhau. . . . . .
Bởi vì gần đây quá rảnh rỗi không có việc gì làm, Hạ Tử Du nhàm chám muốn lênmạng xem tin tức một chút, kết quả trong lúc vô tình thấy một tin tức bắt mắt—— Đan Nhất Thuần ở trong tù bởi vì biểu hiện không tốt cố ý gây thương tíchcho phạm nhân khác, thời hạn hình phạt bị giam giữ tăng thêm 4 năm nữa.
Lúc đọc xong mục tin tức này toàn thân Hạ Tử Du đều chấn động. . . . . .
Đúng vậy, do cuộc sống gần đây thật sự quá hạnh phúc, làm cô chừng như đã quênmất trên đời còn có người mang cái tên này. . . . .
Thật ra khi biết được ba nuôi, chị Dư, còn có đứa con chưa kịp chào đời củamình bị Đan Nhất Thuần gián tiếp hại chết. Giây phút đó, cô thật sự căm hậnĐan Nhất Thuần đến tận xương tuỷ, cô không thể nào tưởng tượng nổi, một ngườiphụ nữ bề ngoài nhìn nhu nhược yếu đuối như thế lại chỉ vì muốn đạt được mụcđích của riêng bản thân mình mà dùng tính mạng người khác để đổi lấy. Có điều,thời gian đã qua hơn nửa năm, cái loại thù hận đó cũng dần dần biến mất khỏiđáy lòng cô, đối với cảnh ngộ hiện nay của Đan Nhất Thuần, cô chỉ có thểthương tiếc và đau lòng.
Mình chỉ hi vọng hình phạt bốn năm tiếp theo đó có thể làm cho Đan Nhất Thuầntỉnh ngộ, sau khi ra tù, cũng mong rằng Đan Nhất Thuần sẽ có thể bắt đầu lạimột cuộc sống mới.
Ngẫm nghĩ lại, cũng như nhau đều là yêu một người đàn ông, mặc kệ nói như thếnào thì cô là người rất may mắn. . . . . Kết quả cuối cùng của cô chính là‘người có tình rồi cũng sẽ trở thành người một nhà’ với người đàn ông mà côyêu sâu đậm.
Nghĩ đến niềm hạnh phúc hiện nay của mình, Hạ Tử Du lại càng cảm thấy yêu sâusắc Đàm Dịch Khiêm nhiều hơn nữa. . . . .
Vì vậy, hôm nay ngay khi Đàm Dịch Khiêm tan việc về đến nhà, Hạ Tử Du sớm đãtự mình đứng ở cửa phòng khách đợi anh. . . . .
Nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm bước xuống xe, Hạ Tử Du lập tức liền chạy tới ôm chặtlấy anh.
Sau đó cô nhận lấy cặp tài liệu cùng áo khoác tây trang của Đàm Dịch Khiêm, vôcùng ngọt ngào thân mật nói, "Ông xã, anh đã về rồi. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm đột nhiện được săn đón quá mức mà sinh ra khiếp sợ, ôm hôn vợyêu một lúc rồi hỏi, "Có chuyện gì mà bà xã anh vui thế, nói ra xem để anhcùng vui với em nào!"
Hạ Tử Du khoác vào cánh tay Đàm Dịch Khiêm nói, "Không có gì cả. . . ."
"Không có thật sao? Sao anh cứ có cảm giác bà xã của anh hôm nay đặc biệtnhiệt tình quá mức à. . . ." Đàm Dịch Khiêm nói xong lại ôm hôn vợ yêu thêmmột cái.
Hạ Tử Du hắng giọng hỏi, "Nếu anh thích thì sau này mỗi ngày em đều sẽ đứngđón đợi anh về!"
Đàm Dịch Khiêm cưng chiều nói, "Ngoan."
"Ông xã, anh có điện thoại nè." Hạ Tử Du lấy điện thoại di động đang rungtrong túi áo khoác tây trang ra đưa cho Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, giọng nói chuyểnsang cực nhẹ, "Ừ, anh nghe điện thoại chút."
"Dạ."
Buông Hạ Tử Du ra, sau đó Đàm Dịch Khiêm đi tới trước tránh sang một bên.
Bởi vì trong lúc vô tình cô đã thấy số trên màn ảnh gọi đến là Aston, cũngbiết được Aston luôn luôn đều là giúp Đàm Dịch Khiêm xử lý những vấn đề vềchuyện luật pháp, không hiểu sao Hạ Tử Du đột nhiên có chút lo lắng, vì vậy đitới đứng gần ở sau lưng Đàm Dịch Khiêm.
Giọng anh nói chuyện lạnh lùng không hề có chút độ ấm, "Tôi muốn cô ta vĩnhviễn sẽ không có được cơ hội nào để ra tù."
Hạ Tử Du đương nhiên hiểu chữ ‘cô ta’ ấy là muốn nói tới ai. . . . .
Cô cũng đã sớm đoán Đan Nhất Thuần bị xử phạt thêm 4 năm chắc chắn là cónguyên nhân, nhưng cô cho rằng ít nhất anh cũng sẽ niệm chút tình cũ. . . . .Vì dù sao thì Đan Nhất Thuần cũng đã từng vì anh mà suýt mất mạng.
Nhưng cô không thể đồng tình, món nợ đã hại chết mấy mạng người đó Đan NhấtThuần nhất định phải gánh vác trách nhiệm. . . . .
Đột nhiên nhớ tới một câu nói mà trước kia Đan Nhất Thuần đã từng nói với cô,người phụ nữ nào được Đàm Dịch Khiêm yêu chắc chắn là sẽ rất hạnh phúc. . . .Đúng vậy, cô chính là người hiểu rõ hơn ai hết về điều đó!
