Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !
Sắc trời dần sáng, Hạ Tử Du chậm rãi mở mắt ra.
Cô cảm thấy toàn thân rã rời, không có mảy may sức lực. . . . . .
Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, tay cô chẳng biết từ bao giờ đã ômanh tự nhiên như vậy.
Nhớ tới việc hôm nay Hạ thị sẽ phải tiến hành phá sản, cô khẽ đẩy hông anh,"Dịch Khiêm, Dịch Khiêm. . . . . ."
"Ừm. . . . . ." Đàm Dịch Khiêm mơ hồ đáp lại cô một tiếng, vươn tay ôm lấy côkéo vào lòng lần nữa.
"A. . . . . ." Cô giãy giụa khỏi cái ôm của anh, quấn lấy chăn ngồi dậy, tiếptục khẽ gọi anh, "Dịch Khiêm. . . . . ."
"Đừng ầm ĩ, ngủ đi!!" Trong giấc ngủ anh vẫn bá đạo như cũ, cánh tay mạnh mẽlại kéo cô vào trong chăn.
"A!" Hạ Tử Du ngã xuống giường lớn, tay anh lại không khách khí ôm cô kéo vàolòng.
Đối mặt với cơn ngủ say của anh, Hạ Tử Du khẽ nhíu mày, tiếp tục nhẫn nại gọianh, "Dịch Khiêm. . . . . ." Cô phải gọi anh dậy, nếu không, Hạ thị sẽ gặpnguy.
Đàm Dịch Khiêm vẫn không tỉnh dậy, bàn tay lo lớn giam giữ cô thật chặt.
Ngay lúc Hạ Tử Du vô cùng sốt ruột, tiếng chuông điện thoại di động của cô độtnhiên vang lên.
Cô cài nhạc chuông riêng cho số điện thoại của ba mẹ, cho nên cô hiểu rõ đâylà điện thoại mẹ gọi tới.
Cô nhẹ nhàng xê dịch cơ thể, đưa tay cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường,nhanh chóng ấn nút trả lời.
Trong điện thoại quả nhiên là giọng nói của bà Hạ, "Tử Du. . . . . ."
"Mẹ!!"
"Ba con đã trở về rồi, nghe ba con nói, là một người bạn của con hoàn trảkhoản tiền kia cho ba, còn nộp tiền bảo lãnh cho ba con ra ngoài . . . . ."Giọng nói bà Hạ đã không còn vẻ sầu lo như trước.
"Cái gì?" Hạ Tử Du khó có thể tin, "Mẹ nói ba đã về rồi?"
"Đúng vậy, sao thế, con phải biết chứ? Là một người họ Đàm bạn của con giúp đỡba con . . . . ." Bà Hạ nghi ngờ.
"À. . . . . ."
. . . . . .
Chậm rãi cúp điện thoại, Hạ Tử Du mãi vẫn chưa phản ứng lại được.
Vài giây sau, Hạ Tử Du quay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh chămchú.
Người bạn họ Đàm trong miệng mẹ, rõ ràng là chỉ anh. . . . . .
Anh có thể làm được những chuyện này cô cũng không thấy kỳ lạ, cô chỉ tò mòrốt cuộc anh giải quyết xong những chuyện này cho cô từ lúc nào. Dù sao côcũng chưa nói rõ chân tướng mọi việc với anh, hơn nữa đêm qua. . . . . .
-------
Có lẽ do mấy ngày lo lắng liên tiếp nay đã được thư giãn, Hạ Tử Du không biếtngủ thiếp trong lòng Đàm Dịch Khiêm từ lúc nào, đến khi Hạ Tử Du tỉnh lại lầnnữa, Đàm Dịch Khiêm đã đứng trước cửa sổ phòng sửa sang lại áo sơ mi cùng càvạt.
Người Hạ Tử Du không mảnh vải, không thể làm gì khác hơn là níu chặt chăn, hémắt nhìn anh.
"Tỉnh rồi?" Anh chỉ nhìn gương mà có thể biết được động tĩnh của cô.
Cô khẽ lên tiếng, "Dạ."
Anh thắt cà vạt xong, tiếp theo ngồi ở cạnh mép giường nhìn cô, "Hãy ngủ mộtgiấc, buổi chiều tôi đến đón cô đi ăn. . . . . ."
Cho dù là giao dịch, cô vẫn phải cảm ơn anh, "À. . . . . . Chuyện ba tôi, cámơn anh."
"Nhớ uống thuốc." Anh không muốn nói nhiều về chuyện này, chỉ dặn dò cô chuyệnkhác, ngay sau đó đứng dậy.
Cô dĩ nhiên hiểu anh ám chỉ uống thuốc là thuốc gì. . . . . .
Nhưng mà, khi cô nhìn bóng lưng anh rời đi thì đáy lòng cô lại có cảm giáckhông nói nên lời.
