Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !
Bà xã, bà xã. . . . . ."
"Dạ, em đang ở trong phòng đây!"
Đàm Dịch Khiêm vừa về tới nhà liền theo thói quen kiếm tìm vợ yêu.
Hạ Tử Du hiện đang ngồi trên mép giường cầm đồ chơi đùa nghịch với hai đứa conđang bò qua bò lại.
Đàm Dịch Khiêm mở cửa ra, đặt cặp tài liệu và áo khoác sang một bên rồi đithẳng đến chỗ Hạ Tử Du.
"KK, ViVi, ba đã về rồi này. . . ."
Về đến nhà Đàm Dịch Khiêm không còn lại chút dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc nàonhư khi ở công ty, anh bước đến sát người Hạ Tử Du kéo cô vào lòng hôn mộtcái.
Cả mặt đều Hạ Tử Du đỏ lên, "Đáng ghét, có con ở đây đó! Hừ"
Đàm Dịch Khiêm tùy ý nhìn lướt qua hai cậu nhóc đang mặc một bộ quần áo gấuTeddy đang nghịch ở trên giường thản nhiên nói, "Tụi nó còn nhỏ, có thể trựctiếp bỏ qua."
Hạ Tử Du nghiêm túc nói, "Này, người ta thường nói cha mẹ là người thầy đầutiên của con cái, cứ mưa dầm thấm đất như thế không dạy hư chúng nó mới lạđấy. . ."
Đàm Dịch Khiêm nhàn nhã nói, "Thế thì rất tốt, mấy đứa nó ngủ trong phòng củachúng ta rất không tiện, hai ngày nữa anh sẽ đưa chúng sang phòng trẻ bênkia."
Đúng vậy, ngay từ lúc trước khi mấy đứa bé ra đời, anh đã thay đổi bức tườngthành vách thủy tinh, chỉ cần hai đứa bé vừa mới khóc, bọn họ có thể ngay lậptức biết được.
Hạ Tử Du cau mày, "Đàm Dịch Khiêm, tại sao anh lại ích kỷ thế chứ, hai con vẫncòn chưa dứt sữa mà, anh nhẫn tâm giao mấy đứa cho người làm trông ư?"
Đàm Dịch Khiêm ôm lấy bờ vai Hạ Tử Du, nhếch môi nói, "Người giúp việc chămchúng còn tốt hơn cả em!"
Hạ Tử Du lập tức cứng họng, "Ấy, anh. . . . . ."
Thật ra thì không phải là Đàm Dịch Khiêm nói sai đâu, bởi vì rõ ràng là trướckhi cô sinh hai đứa thì cũng không có kinh nghiệm chăm trẻ con mấy, cho nênĐàm Dịch Khiêm phải mời ba ‘vú em’ từ dịch vụ quản lý gia đình đến, ba vú emđó đã được huấn luyện đặc biệt ở dịch vục quản lý gia đình, cho nên việc chămtrẻ con đối với bọn họ thì tuyệt đối đứng đầu.
Hạ Tử Du lầu bầu, "Cho dù có người khác chăm sóc tốt hơn nhưng mà sao có thểbằng được mẹ ruột, hơn nữa mấy đứa nó rất đeo theo em, em nghĩ rằng em đã chămmấy đứa nó rất tốt đấy chứ."
Đàm Dịch Khiêm hôn lên gò má Hạ Tử Du rồi dịu dàng nói, "Bà xã, anh chỉ sợ làem mệt quá thôi. . . . ." (ông này cứ hôn quài, 35 qá )
Mỗi đêm cô đều phải dậy đến mấy lần, mặc dù anh có thể giúp cô nhưng người mệtmỏi nhất vẫn là cô. . . . . .
Hạ Tử Du ôm lấy KK sắp bò ra mép giường, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tìnhthương của người mẹ, "Em chẳng thấy mệt chút nào cả, chăm sóc con cái là việcem cảm thấy vui nhất, em thật hi vọng mấy đứa nó có thể lớn lên thật nhanh!"
Đàm Dịch Khiêm ôn hòa nói, "Được rồi, nếu em thấy vui thì cứ làm đi, tùy em."
Hạ Tử Du đặt KK lên giường lần nữa, nhìn hình ảnh mấy đứa chảy nước dãi bò quabò lại trên giường, Hạ Tử Du không nhịn được nói, "Ông xã, càng ngày em càngcảm thấy con của chúng ta thật đáng yêu. . . . . ."
Dáng vẻ của Đàm Dịch Khiêm rất ư là đắc ý, "Đương nhiên rồi, con nhà tôngkhông giống lông cũng giống cánh chứ."
Hạ Tử Du bĩu môi không đồng ý, "Này, Đàm đại nhân, đâu phải là công lao củamột mình anh chứ, trên người bọn chúng cũng có gien của em đấy!"
Đàm Dịch Khiêm nhìn dáng vẻ tức giận của Hạ Tử Du hiện trên gò má trong lòngcảm thấy thật đáng yêu, trong lòng rung động giọng nói cũng trầm khàn đầy từtính thốt lên, "Bà xã, lại đây nào, để anh ôm một cái!"
"Không được, em còn phải trông con nữa, nếu không bọn bò qua bò lại đụng vàothành giường đấy."
Đàm Dịch Khiêm hơi không vui, hỏi, "Em vẫn chưa cho hai đứa bú à?" Dịch Khiêmhỏi như thế bởi vì là bình thường hai đứa bú xong thì sẽ lăn ra ngủ khò khòngay.
Hạ Tử Du gật đầu, "Đã cho bú rồi, nhưng mà hai đứa vẫn chưa muốn ngủ, chắcphải đợi chơi thêm một lát nữa."
Đàm Dịch Khiêm nhìn trên trán Hạ Tử Du rịn đầy mồ hôi bởi mệt mỏi vì chăm mấyđứa trẻ đau lòng nói, "Nếu như một mình em không trông nổi hai đứa, thì để anhnói mẹ anh và người làm phụ với em."
Hạ Tử Du thành thật trả lời, "Em thấy mình cũng không phải là không trông nổichúng, chỉ là lăn lộn tới lui với bọn chúng một lúc cả người mới ra mồ hôi thếnày, em rất muốn đi tắm một lát. . . . ."
Đàm Dịch Khiêm yêu thương nói, "Vậy thì đi đi, bây giờ thì để anh trông mấyđứa cho."
Ngay lập tức ánh mắt Hạ Tử Du sáng lên, "Thật ư, anh chăm hai đứa á?"
"Chỉ cần không để hai đứa bò ra khỏi giường và không bị ngã thôi mà, chút việcnhỏ thôi mà." Đàm Dịch Khiêm tràn đầy tự tin.
Vẻ mặt Hạ Tử Du hiện lên sự khó xử, "Nhưng mà hai đứa nhóc này không ngoan nhưanh tưởng tượng đâu!"
Đàm Dịch Khiêm thuận miệng nói, "Không sao, công ty bao nhiêu người như thếanh còn quản được, huống gì chỉ hai tên nhóc này?"
Hạ Tử Du cười gật đầu, "Vậy. . . . Vậy thôi được, ông xã, em đi tắm trước đây,anh giúp em trông con một lúc, em sẽ xong nhanh thôi!"
"Đi đi, bà xã."
Hạ Tử Du đi tới lấy áo ngủ trong tủ ra, trước khi vào phòng tắm còn không quênhôn ông xã một cái, thuận tiện nói, "Ông xã, anh thật là tốt!"
. . . . . .
Lại nói đến Đàm Dịch Khiêm khi nghe thấy những tiếng nước chảy tí tách trongphòng tắm, trong đầu bắt đầu nghĩ đến những thứ xấu xa. . . . .
Những đường cong xinh đẹp của Hạ Tử Du, bờ ngực nở nang, còn có cả làn da mịnmàng không chút tì vết giờ phút này tràn ngập trong trí óc của anh. Thế nhưng,trong lúc anh còn đang mơ màng về vợ yêu thì con trai nhỏ KK đang bò bỗng mặtmũi méo xẹo, phát ra tiếng thút thít như sắp sửa muốn khóc.
Đàm Dịch Khiêm lập tức quay về thực tế, ôm lấy KK dỗ dành nói, "Con trai, saonhìn có vẻ không vui thế này?" Thật ra thì trừ việc phần lớn thời gian đềuchiếm lấy mẹ khiến cho anh không được thoải mái, những lúc khác anh đều rấtthích hai đứa này.
Đôi mắt to đen nhánh của KK vẫn cứ dán chặt vào quả bóng ở dưới giường, dườngnhư đang muốn nói với anh rằng nó muốn chơi bóng.
Đàm Dịch Khiêm nhìn theo ánh mắt của KK cười nói, "Hóa ra là con muốn chơibóng à, được rồi ba giúp con nhặt nó lên nhé. . . . ."
Đàm Dịch Khiêm cúi người nhặt quả bóng lên, quả nhiên bạn nhỏ KK đang méomiệng liền trở nên cực kỳ vui vẻ cười khanh khách.
Đàm Dịch Khiêm hôn đứa con trai ngây thơ đáng yêu của mình một cái, sau đóngước nhìn sang đứa còn lại.
Cũng không vội khi ngước mắt nhìn lên nhưng lúc này lại khiến cho Đàm DịchKhiêm sợ đến mức tí nữa thì hồn cũng bay mất. . . . .
Lúc này ViVi đã bò ra tới tận mép giường, một chân đã giẫm hụt vào khoảngkhông.
Đàm Dịch Khiêm hoảng sợ không thôi, đặt KK lên giường, lập tức nhào tới ôm lấyViVi.
Vẻ mặt của ViVi đầy vô tội, cũng không biết ba mình đang vội cái gì, nhưngnhìn thấy tay KK đang ôm một quả bóng thì ánh mắt của ViVi lập tức bị thu hút.
Đàm Dịch Khiêm để ý thấy ViVi nhìn chằm chằm vào quả bóng trên tay KK, anhdùng giọng của trẻ con đầy ngây thơ hỏi, "Con trai có phải là thích quả bóngtrong tay của em không, ba đi lấy cho con nhé, nhưng mà con phải ngoan ngoãn ởđây đấy." Đồ chơi trong nhà tất cả đều mua thành hai bộ, cho nên Dịch Khiêmbiết vẫn còn một quả khác.
ViVi mở to đôi mắt đen láy ngây thơ nhìn ba mình, thật ra cũng không biết bamình đang nói gì đâu.
Đàm Dịch Khiêm ngay lập tức đặt cả hai đứa ở giữa giường, sau đó chạy sangphòng của trẻ con lấy quả bóng về cho ViVi.
Đàm Dịch Khiêm tìm một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy quả bóng trong nôi củacon, anh chuẩn bị đi lấy thì lúc này nghe thấy tiếng khóc ầm ĩ của con vanglên.
Nghe được tiếng khóc, Đàm Dịch Khiêm cầm quả bóng nhanh chóng chạy sang. . ..Đứa khóc là ViVi, Đàm Dịch Khiêm nhét quả bóng cho nó nhẹ nhàng dỗ dành nói,"Con trai ngoan, có bóng đây rồi, đừng khóc nữa mà. . . . . ."
Vậy mà, bây giờ hình như ViVi đã không còn hứng thú gì với quả bóng nữa, nócũng không bò nữa mà lại ngồi trên giường gào khóc thật to.
Đàm Dịch Khiêm sao có thể để con trai khóc được, đương nhiên là bế để ViVingồi lên đùi mình định dỗ dành con trai rồi. Không ngờ đến, một mùi thối nồngnặc ngay lập tức bay thẳng vào mũi anh. . . . . .
Ối trời. . . .
Đàm Dịch Khiêm than phiền một câu rồi bắt đầu luống cuống tay chân thay tã choViVi.
Bên này Đàm Dịch Khiêm còn chưa thay tã tã cho ViVi xong, bên kia KK đã nhìnba mình cầu cứu bởi vì quả bóng đã lăn xuống đất, Đàm Dịch Khiêm đành vừa thaytã cho ViVi vừa dụ dỗ dành KK, "Con trai à, đừng có lộn xộn, ba thay tã choanh con xong rồi giúp con nhặt bóng nhé. . . . ."
KK vẫn còn nhỏ sao có thể hiểu được, thấy ba không làm gì, cái thân thể bé nhỏcủa KK liền bò đến mép giường.
"Trời ơi, tổ tông của tôi, con đừng có bò nữa. . . . .Ây da. . . ."
Đặt ViVi xuống nhanh chóng chạy qua bế KK lên Đàm Dịch Khiêm suýt nữa thì mệtthở không ra hơi. . . .
Cuối cùng, Đàm Dịch Khiêm đành phải một tay bế một đứa nhỏ, có vậy thì bọnchúng mới không bò loạn nữa. . . . . .
------------
Kết quả là, đến lúc Hạ Tử Du bước ra khỏi nhà tắm đập vào mắt cô là hình ảnhlộn xộn thế này:
Đàm Dịch Khiêm ôm hai đứa ngồi lên đùi anh, gương mặt điển trai nhăn nhó đếnmức chẳng ra cái vẻ gì nữa.
KK và ViVi lại chẳng có chút nào khó chịu cực kỳ vui vẻ để ba ôm trên đùi, mộtđứa dùng bàn tay nhỏ bé mật mạp kéo cà vạt của ba, một đứa nắm lấy tóc ba giậtgiật . . . . . .
Kết quả là chỉ trong trong hai mươi phút ngắn ngủi Đàm Dịch Khiêm đã bị chỉnhsửa đến mức vẻ mặt đầy thất bại.
Hạ Tử Du cẩn thận từng li từng tí đi tới hỏi, "Ông xã. . . . . ."
Đôi mắt đen của Đàm Dịch Khiêm u ám lạnh lùng nói, "Mấy đứa nó thường xuyênnghịch ngơm như thế này à?"
Hạ Tử Du cười gượng nói, "Hả, mấy đứa nó không ngoan sao?"
Đàm Dịch Khiêm không vui nhíu mày, "Em mau dỗ chúng nó ngủ đi, anh không cókiên nhẫn đâu."
Hạ Tử Du cười hì hì, gỡ bàn tay KK đang nắm chặt cà vạt của ba ra trước rồi gỡtới cả bàn tay đang túm chặt tóc của ViVi ra, sau đó bế lần lượt từng đứa mộtra khỏi lòng Dịch Khiêm, rồi đặt chúng lên giường lại.
Đàm Dịch Khiêm nhìn hai đứa bé vừa được đặt lên giường lại bắt đầu bò dậy cườikhanh khách không ngừng, vẻ mặt không còn gì để nói.
Nhìn gương mặt đen sì nghiêm nghị của chồng, Hạ Tử Du nở nụ cười nói, "Ôi, ôngxã, anh chăm hai con thật tốt nha, còn thay được cho ViVi một cái tã nữa. . .. . ."
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày hỏi, "Sao em biết?"
Hạ Tử Du quay mặt sang cười cười, "Anh. . . .Tại vì trên người của anh còn bốcmùi thối đấy!" Khi bế lại hai đứa bé cô đã ngửi được mùi đó ở trên người anh.
"Chết tiệt! !"
Một tiếng chửi thể đầy phiền não vang lên, Đàm Dịch Khiêm vừa cởi cúc áo sơ mivừa chạy vào phòng tắm.
Cho đến khi tiếng mắng mỏ của anh đã bị tiếng nước xả ào ào trong phòng tắmlấp mất, nhớ đến dáng vẻ tức giận của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du không nhịn đượcmà cười thầm trong lòng, cô từ ái nói với hai đứa, "Hai đứa ngoan nào, mau ngủđi, ba các con bị các con chọc đến mức tức điên rồi kìa. . . . . ."
Khi tổng giám đốc Đàm đang cùng vợ chìm trong mênh mông tình triều quấn quýt,thì mọi người ở dưới nhà đang bàn một chuyện rất quan trọng.
"Ba mẹ, sáng mai con dự định đến London với Quý Kình Phàm." Người mở miệng làĐàm Tâm.
Bà Đàm hỏi, "Kình Phàm, sao không ở lại chơi thêm mấy ngày nữa con?"
Quý Kình Phàm trả lời, "Da, con cũng muốn ở lại đây thêm một thời gian nữa,nhưng mà công việc quá nhiều con phải về để xử lý ạ. . . ."
Ông Đàm gật đầu, "Phải đó, công việc quan trọng hơn. . . . .Khi nào có thờigian thì lại quay về."
Đàm Tâm âm thầm thay mình để lại một đường lùi, "Dạ, nếu như ở London chơikhông vui con sẽ quay về với mọi người sớm ạ."
Quý Kình Phàm ôm eo Đàm Tâm nói, "Không đâu, anh đảm bảo em sẽ thích hoàn cảnhkhi ở bên cạnh anh."
Đàm Tâm nguýt Quý Kình Phàm bằng nữa con mắt, cái tên đáng chết này, sao cứphải phá đám mình như thế?
"Con gái lớn không giữ được, đúng là vẫn nên sống ở nhà chồng. . . . Tâm à,đến London sống với ba mẹ chồng nhớ phải cư xử cho cẩn thận, đừng có tùy hứngnhư ở nhà.”
Đàm Tâm bĩu môi, "Mẹ à, câu này mẹ nói nhiều lắm rồi. . . ."
Quý Kình Phàm hôn một cái lên má Đàm Tâm, mỉm cười nói với ông bà Đàm, "Ba mẹvợ, xin hai người hãy yên tâm, ba con không có ở Anh, nhà con ở London chỉ cómẹ con, bà là một người phụ nữ xinh đẹp và cởi mở, con tin chắc rằng tính tìnhcủa bà sẽ rất hợp với Đàm Tâm."
Ông Đàm hòa ái mà cười nói, "Mặc dù ba không hiểu nhiều về bối cảnh gia đìnhnhà con, nhưng chúng ta nhìn con rể thì cái coi trọng chính là nhân phẩm cùngcách ăn nói, từ hai điểm này không khó để thấy con đương nhiên phải được nuôidạy trong một gia đình đàng hoàng, cho nên mọi người rất có lòng tin ở con."Đàm Tâm có phần không thể tin được, không nghĩ đến chỉ có hai mươi ngày ngắnngủi, ba mẹ cô đã hài lòng với Quý Kình Phàm như thế. . . . . .
Quý Kình Phàm bảo đảm với ông bà Đàm lần nữa, "Con nhất định sẽ chăm sóc ĐàmTâm thật tốt."
Vợ chồng họ Đàm đều hài lòng nhìn Quý Kình Phàm.
Lúc này, Liễu Nhiêm ôm một con búp bê cẩn thận đi xuống cầu thang, sau đó điđến trước mặt bà Đàm, ngây thơ nói, "Bà nội, Ngôn Ngôn đói bụng rồi, bao giờăn cơm đây ạ?"
Bà Đàm yêu thương ôm lấy cháu gái, "Được, vậy thì đi ăn cơm nào. . . . .Con đãgọi ba mẹ con chưa?"
Liễu Nhiên gật đầu, "Ngôn Ngôn đi gọi cửa rồi ạ, nhưng mà ba nói là đang ngủ,tối nay không ăn cơm."
Đàm Tâm ngớ ra mất một lát, "Lúc này mà đi ngủ, vẫn chưa ăn tối mà?"
Liễu Nhiên cũng nghi ngờ, "Đúng nha, giọng của ba cứ lạ thế nào ấy!"
Sau khi bà Đàm nghe xong thì rất vui vẻ, cùng liếc mắt nhìn nhau với ông Đàmcũng đang có tâm trạng vui vẻ giống hệt mình.
Vẻ mặt Đàm Tâm ngu ngơ không hiểu mà nhìn sang Quý Kình Phàm bên cạnh
Quý Kình Phàm dán sát vào tai Đàm Tâm nói nhỏ, "Hay là chúng ta cũng không ăntối, trở về phòng ‘ngủ’ một lát?"
Nhìn ánh mắt đang lóe sáng dục vọng của Quý Kình Phàm, rốt cuộc Đàm Tâm cũnghiểu ra, cô vung tay đánh lên ngực Quý Kình Phàm đỏ mặt nói, "Ai rảnh đùa vớianh, đồ lưu manh!"
. . . . . .
Nửa đêm, Hạ Tử Du đang ngủ mơ màng tỉnh lại. . . . . .
Cô dụi dụi mắt nhìn đồng hồ treo tường, đột nhiên hét ầm ĩ lên, "Á! !"
Đàm Dịch Khiêm bị đánh thức vội vã ngồi bật dậy, "Bà xã, sao thế? Có phải làmấy đứa nó tỉnh rồi hay không?"
"Không phải là chuyện của mấy đứa!" Hạ Tử Du ảo não mà nói, "Đều do anh cả,bây giờ đã là 2 giờ rưỡi đêm mất rồi. . . . ."
Đàm Dịch Khiêm bật cười nhẹ ra tiếng, "Chưa ăn tối, đói bụng rồi sao?"
Hạ Tử Du lắc đầu, "Không phải là đói, tối nay em vốn có chuyện muốn nói vớianh ấy nhưng bây giờ đã quá nửa đêm rồi."
"Em muốn nói chuyện gì với anh ta chứ?"
"Chính là chuyện ngày mai anh ấy đưa chị Tâm đến London, em có chút chuyện cầndặn dò anh ấy."
Đàm Dịch Khiêm nhếch môi cười, "Người hay kiếm lấy rắc rối như em mà cũng biếtdặn dò người khác?"
Hạ Tử Du có chút chột dạ cụp mắt xuống.
Đàm Dịch Khiêm hôn lên môi Hạ Tử Du rồi nhã nhặn cười nói, "Nói cho chồng emnghe xem, em định dặn dò anh ta cái gì?"
Hạ Tử Du tựa vào đầu giường, chậm rãi nói ra, "Em sợ Quý Kình Phàm nói với chịTâm chuyện của chín năm trước. . . . Em vẫn mãi cảm thấy, nếu như chuyến đitới London lần này Quý Kình Phàm không thể khiến chị Tâm thích anh ta, tốtnhất nên giấu luôn chuyện ấy vĩnh viễn, bởi vì em không muốn thấy chị Tâm vớitâm trạng tồi tệ trở về Los Angeles."
"Thì ra là vợ anh đang lo lắng cho chị anh à. . . . ."
Hạ Tử Du nghiêm mặt nói, "Em nghĩ bản chất sâu trong con người của chị Tâm rấttruyền thống, nếu chị ấy không thích Quý Kình Phàm, sau khi biết được chuyệnnhư vậy nhất định chị ấy sẽ bị tổn thương rất nhiều."
Khóe môi Đàm Dịch Khiêm lại càng cong lên, nói với cô vợ lương thiện của mình,"Bà xã, chuyện này hoàn toàn không cần em nghĩ nhiều. . . . . ."
Hạ Tử Du hoài nghi, "Dạ?"
Đàm Dịch Khiêm cười nhạt nói, "Bởi vì —— Nếu như Quý Kình Phàm không thể khiếnĐàm Tâm yêu anh ta, theo tính cách của anh ta thì tuyệt đối sẽ không để ĐàmTâm trở về Los Angeles!"
Trong cái trình độ xấu xa nào đấy, tính tình của anh và Quý Kình Phàm đềutương đương nhau.
Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc, "Thật không?"
. . . . . .
Sáng sớm hôm sau, sau khi tạm biệt với người nhà họ Đàm, Quý Kình Phàm và ĐàmTâm liền kéo theo hành lý đi ra sân bay.
Trong phòng khách đợi lên máy bay, Đàm Tâm buồn bực nói, "Anh đừng có cứ dínhdính lại gần tôi có được hay không?"
Nghe Đàm Tâm vừa nói như thế, Quý Kình Phàm chẳng những không cách xa Đàm Tâmra ngược lại còn vươn tay ra ôm lấy eo Đàm Tâm, nghiêm túc nói, "Không nói lừaem, chồng em anh đây mặc dù không phải là người nổi tiếng gì trên thế giới,nhưng ở London vẫn là người có mặt mũi. . . .Nếu như trên chuyến máy bay điLondon này gặp phải bạn bè bị họ nhìn thấy tình cảm chúng ta xa cách nhạt nhẽothế này, rồi truyền đến tai mẹ anh, vậy thì không hay đâu!"
"Hừ!"
Thôi đi, kệ đi, dù sao bị anh ta ôm mình cũng không mất miếng thịt nào, taycủa anh ta dám làm loạn thì mình sẽ chặt đứt ngay.
Thấy Đàm Tâm chịu thỏa hiệp, khóe miệng của Quý Kình Phàm âm thầm nhếch thànhmột đường cong hài lòng.
Không khí im lặng trong chốc lát, Đàm Tâm đột nhiên nhíu mày, mở miệng, "Này,anh có để ý đến vừa nãy ngồi trước mặt anh là một cô gái rất xinh đẹp không?"
"Không để ý."
Đàm Tâm lườm anh một cái, "Người ta mới nãy vẫn còn liếc trộm anh, trong lònganh chắc vui lắm đúng không?"
"Không nhìn thấy."
"Vậy lúc nãy cô ta đi đến nói gì với anh?"
"Nhà vệ sinh ở đâu!"
Đàm Tâm không còn gì để hỏi nữa. . . . . .
