Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !

Chương 264



Bên này bạn tổng giám đốc Đàm đang tình nồng ý mật với vợ yêu, còn bên kia QuýKình Phàm và Đàm Tâm thì đang trong tình trạng chiến tranh lạnh. . . . .

Tuy ngoài miệng Quý kình Phàm chê bai là phụ nữ không thể nói lý được, nhưnglại lén lút chạy đi lấy lòng Đàm Tâm.

Nhưng Đàm Tâm vốn dĩ không để Quý Kình Phàm ở trong lòng, cho nên cũng khôngcó dự tính hàn gắn lại mối quan hệ với Quý Kình Phàm, cũng may dù sao haingười vẫn phải diễn kịch trước mặt mọi người vì thế mà Quý Kình Phàm luôn cócơ hội để bắt chuyện với Đàm Tâm.

Vào bữa cơm trưa hôm nay, nhân lúc cả nhà đều có mặt ngoại trừ Đàm Dịch Khiêm,Đàm Tâm đột nhiên thông báo với mọi người, "Ba mẹ, con muốn tìm việc làm. . .. . ."

Mọi người nghe thế đều sững người ngây ngẩn.

Đàm Tâm lập tức bổ sung nói, "Ba mẹ yên tâm đi, lần này con sẽ không giống nhưtrước kia nữa, lần này con thực sự là vì muốn làm cho cuộc sống của mình trởnên có ý nghĩa hơn thôi. . . ."

Bà Đàm là người hoàn hồn lại trước tiên, lên tiếng hỏi, "Chuyện đi làm thìcũng được, nhưng con vừa mới kết hôn với Kình Phàm, con cái thì vẫn còn chưasinh được đứa nào cả, sao giờ lại đi vất vả làm việc khác được?"

Hạ Tử Du cười gật đầu, "Dạ đúng rồi, mẹ à, sinh con mới là quan trọng nhất!"

Đàm Tâm bĩu môi với Hạ Tử Du, tiếp tục nói, "Mẹ à chuyện sinh con thì chưa cầnvội, mọi việc nên thuận theo tự nhiên thôi. . . . Nhưng giờ con thật sự rấtcần một công việc, con không muốn sống tiếp những ngày tháng rảnh rỗi không cóviệc gì làm nữa."

Quý Kình Phàm đúng lúc này lên tiếng, "Bà xã, anh đảm bảo anh có đủ tiền nuôiem, em không cần đi làm đâu."

Đàm Tâm lạnh lùng lườm Quý Kình Phàm một cái, nhưng trên môi vẫn mỉm cười nói,"Kình Phàm à, cho dù anh muốn nuôi em nhưng em cũng không thể cứ suốt ngày ởnhà mà làm sâu gạo được! !"

Ông Đàm nói, "Thật ra ý nghĩ ra ngoài làm việc này của Đàm Tâm cũng rất tốt,con người nói thế nào cũng nên ra ngoài xã hội để rèn luyện bản thân. . . . ."

Bà Đàm quan tâm hỏi, "Nếu quả thật muốn đi làm, vậy thì con đến làm việc ở Đàmthị đi, dù sao cũng là công ty nhà minh không sợ chịu thiệt cũng không sợ bịngười khác ức hiếp. . . . ."

Đàm Tâm trả lời, "Mẹ, con không vào Đàm thị đâu, con không muốn bị người khácnói là ‘đi cửa sau’, hơn nữa nếu đã đến đó làm việc, vậy thì con đi làm cũngchẳng có ý nghĩa gì cả. . . .Con muốn đi ra ngoài tự mình tìm việc làm, để tựmình nâng cao năng lực thích ứng với xã hội của mình."

Bà Đàm lo âu nhíu mày, "Con bây giờ ra ngoài thì có thể làm được cái gì đây?Con chẳng có chút kinh nghiệm nào cả. . . ."

Đàm Tâm xóa toan sự lo nghĩ của bà Đàm, "Không có kinh nghiệm thì có thể học,huống chi nói thế nào đi nữa thì con cũng từng tốt nghiệp đại học ở Cornellmà." (Viện Đại học Cornell là một viện đại học tư tọa lạc ở Ithaca tại NewYork với 14 trường)

"Con muốn làm gì đó là do con quyết định, ba mẹ có muốn can thiệp vào cũngkhông được, nhưng mà bây giờ con đã lập gia đình rồi, mọi việc cũng phải nênbiết đứng ở phương diện của chồng mình mà suy sét nữa chứ. Kình Phàm à, chuyệncon Tâm nó muốn đi làm con nghĩ thế nào?" Ông Đàm chu đáo hỏi thăm con rể.

Quý Kình Phàm còn chưa trả lời nhưng cũng cảm giác được ánh mắt của Đàm Tâmnhư hai lưỡi dao sắc bén bắn phá càn quét tới mình, Đàm Tâm lần này ý bảo dĩnhiên là muốn Quý Kình Phàm không nên nói chuyện lung tung.

Quý Kình Phàm rất khôn khéo trả lời, "Thưa ba, chỉ cần Đàm Tâm thấy vui thìcon cũng không ngại đâu ạ."

Quý Kình Phàm cho Đàm Tâm một đáp án hài lòng.

Ông Đàm nghe thấy Quý Kình Phàm nói như vậy ngay sau đó liền gật đầu, "NếuKình Phàm cũng đã nói vậy rồi thì con hãy tự mình cân nhắc xem thế nào rồilàm! Nhưng có một điều ba phải nhắc con, ra ngoài làm việc không thể giống ởnhà được, phải biết chỉnh sửa lại tính tình đại tiểu thư của con đấy!"

"Ba, con biết rõ rồi mà."

. . . . . .

Bữa trưa kết thúc, Hạ Tử Du đang định đi lên lầu trông con, thì lại nhìn thấyQuý Kình Phàm đã sớm đứng dựa trên lan can cầu thang chờ cô.

Hạ Tử Du nghi ngờ hỏi, "Quý Kình Phàm, anh. . . .Có chuyện gì sao?"

Quý Kình Phàm mỉm cười, "Ừ, tìm em muốn em giúp tôi một chuyện."

"Giúp chuyện gì?"

"Chuyện Đàm Tâm muốn đi làm em biết chứ?"

Hạ Tử Du ngơ ngác gật đầu.

Quý Kình Phàm mỉm cười nói, "Tôi là cán bộ ngoại giao, trong một năm có khoảnghai phần ba thời gian đều ở nước Anh xử lý công việc liên quan đến ngoại giaoTrung Anh, nếu như Đàm Tâm có công việc ở đây, vậy thì thời gian tôi ở lại bêncô ấy sẽ ít đi, cho nên hiện giờ tôi cần bà tổng giám đốc em giúp tôi mộtchuyện."

"Nếu như tôi có thể giúp được anh vậy thì xin cứ nói." Quan điểm của cô vẫnluôn ủng hộ việc Đàm Tâm và Quý Kình Phàm đến với nhau.

Quý Kình Phàm nói, "Vậy thì làm phiền em nói với tổng giám đốc Đàm một tiếng,nhờ cậu ta dùng danh tiếng trong giới thương mại của mình mà huy động mấy ôngsếp của những tập đoàn đó đều không dám nhận Đàm Tâm vào làm việc."

"Không phải là anh cũng muốn để chị Tâm đi làm à ? Nói thật, em cảm thấy đểchị Tâm đi làm vậy cũng tốt, giống như em vậy thực sự rất muốn ra ngoài đi làmnhưng hiện nay có mấy đứa nhỏ bám dính không thể dứt ra được.

"Bởi vì tôi đã có một công việc thích hợp cho Đàm Tâm hơn."

"Cái gì?"

"Làm thư ký riêng cho tôi ở bộ ngoại giao."

Hạ Tử Du kinh ngạc, "Hóa ra anh đã tính toán đâu vào đó hết cả rồi, nhưng mànếu anh muốn chị Tâm làm thư ký riêng cho anh vậy tại sao không nói thẳng vớichị ấy?"

"Từ sau cái vụ nước hoa kia, Đàm Tâm vẫn còn đang giận dỗi với tôi, chắc chắncô ấy sẽ không nghe theo tôi đâu."

Lúc ăn cơm Quý Kình Phàm không nói ra ý kiến nào khác thì ra là đã sớm tínhtoán chu đáo cả rồi. . . .

Xem ra chị Tâm nói không sai, tính cách của Quý Kình Phàm thật sự là thâm trầmsâu xa, nhưng mà cô nghe chồng yêu có con mắt nhìn người cực kỳ chuẩn xác tinhtường của cô nói nhân phẩm của Quý Kình Phàm không có vẫn đề gì cả, cô cũngchẳng cần phải so đo cái chuyện Quý Kình Phàm ‘tính kế’ chị Tâm như thế nào,dù sao mục đích của Quý Kình Phàm cũng chỉ là muốn đối xử tốt với Đàm Tam, vậythì muốn cô giúp một chút thì có làm sao đâu chứ?

"Chuyện này em sẽ giúp anh, nhưng mà em không cho phép anh bắt nạt chị Tâm đâuđó."

Quý Kình Phàm vẻ mặt bi thương thốt ra, "Nếu cô ấy không bắt nạt tôi thì tôiđã lạy trời rồi . . . ."

Hạ Tử Du bật cười nhẹ, "Được rồi, anh cứ đợi tin tốt của em đi!"

----------

Hôm sau.

Từ sáng sớm Đàm Tâm đã ăn mặc như một Office lady, cầm lấy đủ loại giấy tờ đãchuẩn bị quyết định hôm nay phải đi tìm việc làm.

Đàm Tâm vốn không muốn cho Quý Kình Phàm đi theo nhưng lúc cô gọi tài xế đưacô đến nội thành mới phát hiện ra là tài xế của cô hôm nay lại chính là QuýKình Phàm.

Đàm Tâm vừa nhìn thấy Quý Kình Phàm thì không nhịn được mà cau mày, "Này, tàixế đâu rồi?"

"Chính là tôi."

Đàm Tâm phiền não nói, "Bây giờ tôi đang vội đi tìm việc rồi, anh đừng làm tr�nãi thời gian của tôi, cho tôi xuống xe."

Quý Kình Phàm nhướng mày nói, "Đi tìm việc cùng với em là do chính miệng ba mẹvợi đã dặn dò tôi, nếu như tôi ở nhà nhỡ ba mẹ vợ hỏi đến tôi biết trả lời làmsao đây?"

"Anh. . . . ."

Đàm Tâm còn đang tức giận thì Quý Kình Phàm đã đạp chân ga.

Mặc kệ Đàm Tâm có vui hay không, tóm lại Quý Kình Phàm cũng đã đi theo đượcrồi.

Lúc Đàm Tâm vào công ty nộp đơn, Quý Kình Phàm yên vị ngồi trong xe nhàn nhãđợi cô.

Đàm Tâm bước ra từ công ty được nhận lời mời đầu tiên thì cúi đầu buồn xo, chonên khi cô vừa mới lên xe thì đã bị Quý Kình Phàm nhạo báng, "Có phải người tanói là miếu nhà họ nhỏ bé không chứa nổi vị Phật quãng đại như em đúng không?"

Đàm Tâm tức giận nói, "Ai cần anh lo."

Thật ra thì đúng như những gì Quý Kình Phàm đã suy đoán, ông chủ của công tyđó nói trình độ học vấn của cô đối với công ty ông ta mà nói chính là ‘đại tàitiểu dụng’. . . .Cô nói đến mức khô nước bọt mà công ty đó cũng không chịunhận cô vào làm. (có thể hiểu là gáo vàng múc nước giếng bùn hoặc dùng dùngdao mổ trâu để giết gà)

Kế tiếp Đàm Tâm đi đến công ty thứ hai nhận lời mời mình. Kết quả thất bạichán nản quay về, khi bước lên xe còn bị Quý Kình Phàm trêu ghẹo, "Tôi đoánchắc từ lúc ông chủ nọ nhìn thấy phần kinh nghiệm công việc trên tóm tắt lýlịch của em người ta đã ngay lập tức lắc đầu. . . . . ."

"Hừ, tôi không tin là không có công ty nào tuyển dụng tôi." Đến lúc này lòngtin của Đàm Tâm vẫn vững chắc như bàn thạch.

. . . . . .

Tiếp theo công ty thứ ba công ty thứ tư. . . . . . Kết quả sau cùng đều làngay cả chờ thông báo sau cũng không có mà là từ chối thẳng thừng.

Lòng tin của Đàm Tâm cuối cùng cũng vỡ tan tành, trên đường trở về cô ôm xấpsơ yếu lí lịch khư khư trong lòng, tâm trạng bị đả kích cực độ.

Quý Kình Phàm liếc nhìn người phụ nữ mình thích qua gương chiếu hậu cười nói,"Cô Đàm à, có phải lúc này đã hiểu được thế nào là gặp phải cản trở lớn nhấttrong đời người rồi hay không?"

Đàm Tâm nhìn thấy Quý Kình Phàm nhướng mắt cười mình thì nói, "Anh muốn giễucợt tôi thì cứ việc cười đi, bản cô nương biết bản thân mình có bao nhiêu phânlượng, mặc dù tìm công việc không dễ nhưng bản cô nương rất có lòng tin vàobản thân mình nhất định sẽ có công ty nhận tôi. Còn nữa, tôi vẫn luôn cảmthấy, hôm nay nếu không phải là cái tên sao chổi như anh đi theo tôi, tôi nghĩcó lẽ chuyện đi tìm việc của tôi sẽ không có xúi quẩy như thế này đâu. . . ."

"‘Bà xã’ à, tôi không phải là sao chổi chà như em nói đâu, mà tôi chính làngôi sao may mắn của em đấy. . . . . ."

Đàm Tâm nhíu mày, "Ở đây không có người ngoài, đừng có gọi tôi như thế."

Quý Kình Phàm cười cười nói, "Thuận miệng thôi mà. . . . . ."

"Anh vừa mới bảo anh là ngôi sao may mắn của tôi, không biết họ Quý nhà anhdựa vào đâu mà nói ra mấy lời như thế?"

Quý Kình Phàm trả lời, "Nếu em muốn có một công việc làm, thực ra thì tôi cóthể giúp cho em."

"Cái gì?"

"Làm thư ký riêng cho quan chức cấp cao của đại sứ quán Trung quốc tại Anh."

Đàm Tâm sửng sốt mất một lúc rồi mới phản ứng được, "Làm thư ký riêng choanh?"

"Em thấy thế nào?"

"Tôi chẳng thèm!"

Quý Kình Phàm lựa lời khuyên nhủ, "Thật ra thì làm thư ký cho tôi cũng có rấtnhiều phúc lợi, ví dụ như hàng năm đều có vài lần cơ hội đi du lịch miễn phí,mọi thứ đều được nhà nước đài thọ. Còn có thể thường xuyên gặp được một vàingười lãnh đạo cao cấp của các nước trên thế giới, quan trọng nhất là hợp đồnghôn nhân của chúng ta là một năm, em có nghĩ đến không, tháng sau tôi quay vềAnh làm việc, còn em cũng nên làm gì đó chứ? Tôi đã đến Los Angeles diễn kịchvới em trước mặt ba mẹ em, vậy thì theo lẽ thường em cũng phải đến Anh ra mắtba mẹ tôi một lần, nếu như em có công việc làm ở London, đó chính là chuyệnmột công đôi việc!"

Đàm Tâm dường như đã bị những lời của Quý Kình Phàm thuyết phục, im lặng suynghĩ.

Quý Kình Phàm thuận thế xông lên nói thêm vào, "Nếu như em ở lại Los Angelesmà chúng ta lại xa nhau quá lâu, làm thế thì ba mẹ cũng sẽ sinh nghi. . . ..Cho nên đề nghị vừa rồi của tôi chính là sự lựa chọn tốt nhất cho cả hai."

Những lời Quý Kình Phàm vừa mới nói không phải là không có lý, Đàm Tâm suynghĩ một lát cuối cùng trả lời, "Tôi sẽ suy nghĩ lại, nhưng cơ hội nhận lờianh thì không nói trước được."

----------

Buổi chiều, cho con bú xong, Hạ Tử Du vừa định đi tìm Quý Kình Phàm hỏi thămtiến triển giữa anh ta và Đàm Tâm ra sao, ai ngờ vừa xuống dưới tầng một đãbắt gặp Đàm Tâm đang ngồi trên sofa nhàm chán chuyển kênh TV.

"Ôh, chị Tâm." Hạ Tử Du vừa lên tiếng vừa đi tới.

Đàm Tâm ngước mắt lên nhìn Hạ Tử Du nói, "Chị thấy phiền quá đi mất, em ngồixuống đây với chị một lát đi."

Hạ Tử Du nghe vậy liền ngồi xuống bên cạnh Đàm Tâm.

Hạ Tử Du hỏi, "Sao chị lại ngồi đây xem TV một mình? Quý Kình Phàm đâu?"

"Anh ta đang làm việc trong phòng sách, nghe anh ta nói thì hình như là bênđại sứ quán gửi mail công văn đến."

"Ồh. . . . À, chị Tâm, chị đang phiền chuyện gì?"

Đàm Tâm khẽ thở dài, vẻ mặt chán nản nói, "Hôm nay chị đi tìm việc thật là bịđả kích trầm trọng, không có một công ty nào muốn nhận chị vào cả, ngay cả chochị cơ hội chờ thông báo cũng chả có."

Hạ Tử Du vì cảm thấy chột dạ mà cười gượng nói, "Ra thế . . . ."

Nếu như chị Tâm biết cô bảo ông xã thân yêu của cô nhúng tay vào ở phía sau,nói không chừng chị ấy mà nổi điên lên cũng dám giết mình lắm. . . . . .

Đàm Tâm buồn bực nói, "Nhắc đến cũng thật kỳ lạ, tuy kinh nghiệm làm việc củachị không đủ, nhưng trình độ học vấn đạt tới cỡ đó mà, tại sao ngay cả mộtcông ty cỏn con cũng không đồng ý tuyển dụng chị vậy chứ?"

Hạ Tử Du dối lương tâm trả lời, "Có lẽ do áp lực cạnh tranh công việc ở Mỹhiện nay quá lớn ấy mà. . . . ."

Đàm Tâm nằm xoài người lên thành ghế sofa ậm ờ nói, "Bất luận thế nào thì tìmviệc ở Los Angeles lúc này đúng là một chuyện rất khó thực hiện. . . . ."

Hạ Tử Du thật cẩn thận chuyển sang đề tài khác, "Nghe nói là buổi sáng QuýKình Phàm cũng đi theo chị, anh ta có nói gì không?"

"Anh ta muốn chị đi London cùng với anh ta, làm thư ký cho anh ta."

Hạ Tử Du nghe nói thế liền giả vờ vui vẻ, "Em cảm thấy như vậy cũng rất tốtmà. . . . . Em nhớ chị từng nói là chị và Quý Kình Phàm có hợp đồng hôn nhânmột năm, nếu như chị có thể ở lại London, ở xa như thế so với ở Los Angeles bịba mẹ hoài nghi vẫn tốt hơn nhiều!"

"Chị cũng biết là vậy, hơn nữa thật ra chị cũng cần nên đến London để diễnkịch trước mặt ba mẹ anh ta, nhưng mà. . . . . ."

Nghe ra Đàm Tâm có điều băn khoăn, Hạ Tử Du liền hỏi, "Nhưng mà làm sao?"

Đàm Tâm ngước mắt nhìn Hạ Tử Du, nghiêm túc hỏi, "Tử Du, chị không biết cảmgiác mình có đúng hay không, nhưng chị thật sự cảm thấy hình như Quý Kình Phàmthích chị hay sao ấy. . . . ."

"Đã là người thì ai cũng nhìn ra được mà!"

Đàm Tâm kinh ngạc, "Em nói thật à?"

Hạ Tử Du cười trả lời, "Anh ấy săn sóc chị cẩn thận chu đáo như thế, ngoanngoãn nghe lời, chị muốn gì được đó, nếu như đó chỉ là làm theo cam kết, nóithật ra anh ấy hoàn toàn không cần lấy lòng chị như thế."

"Vậy chị nên làm thế nào bây giờ?"

"Làm thế nào là làm thế nào?"

"Bây giờ chị cảm thấy thật phiền phức mà, chị thật sự rất sợ phải tiếp xúc vớitình cảm lần nữa. . . . .Tử Du, chị không đáng để Quý Kình Phàm yêu chị . . .."

"Chị Tâm, sao chị lại nói như thế chứ? Chị đang băn khoăn về chuyện của chị vàRobert à? Thật ra thì chị không thể cứ giam mình cả đời trong đoạn tình cảmđó, chị nên học cách nhìn về phía trước, huống chi đến hôm nay Robert cũng đãđính hôn rồi. . . . ."

"Hiện giờ chị không phải băn khoăn về Robert, mà là chị cảm thấy một người phụnữ như chị căn bản không xứng với bất kỳ ai hết, dù đó là người nào."

Từ trước đến nay chỉ nhìn thấy một Đàm Tâm cao quý kiêu ngạo, giờ khắc nàynghe Đàm Tâm tự giễu bản thân mình Hạ Tử Du không khỏi giật mình, "Chị Tâm. .. . ."

Đàm Tâm cụp mắt xuống, chậm rãi nói, "Nói thật, chị bây giờ có em làm bạn đóchính là may mắn của chị. . . .Trước kia chị làm nhiều chuyện xấu như thế vớiem, thật ra thì, chị biết rõ em là người vô tội, cũng biết rất nhiều việc đềulà chị đã nghĩ về em theo chiều hướng xấu, tuy nhiên mỗi một lần chị có sựthông cảm với em thì tự chị lại nhắc nhở mình không thể có đồng tình với emđược . . . . ."

Hạ Tử Du nắm tay Đàm Tâm an ủi nói, "Chị Tâm, em vẫn còn nhớ thời gian đầu emvừa mới quen biết Dịch Khiêm chị đã thật lòng giúp đỡ em như thế nào. . . ..Sau đó mặc dù đã có rất nhiều việc xảy ra khiến cho cái nhìn của chị đối vớiem thay đổi, nhưng tất cả những cái đó không phải là do chị cực đoan, mà quảthực là do em đối với Dịch Khiêm có quá nhiều thiếu sót. Chị Dư đến chết cũngkhông chịu tha thứ cho em nhiêu đó cũng đủ để nói rõ em thực sự có nhiều điểmkhông tốt. . . .Thật ra thì đoạn đường đi đến bên cạnh Dịch Khiêm này có baonhiêu mưa gió, nếu như không có sự bao dung của Dịch Khiêm, có lẽ em và DịchKhiêm đã không có được ngày hôm nay. . . . . ."

Đàm Tâm lắc đầu, "Không phải vậy, chị Dư không chịu tha thứ cho em là bởi chịta đã bị Đan Nhất Thuần tẩy não trong một thời gian quá dài, còn chị thì khác.Lúc em và Dịch Khiêm mới quen nhau chị đã biết tính cách của em rồi, nhưng sauđó chị lại có hiểu lầm với em, trên thực tế những chuyện này căn bản cũngkhông đủ để cho chị sau này luôn luôn chĩa mũi dao vào em, nguyên nhân thực sựấy là lần ở Male, chị. . . . . ."

Đàm Tâm đột ngột ngừng lại nhớ tới lần đó ở Mìn thấy Tử Du và Robert ởbên nhau . . . Cô vì ghen tức mà trở nên điên cuồng dần dần mất đi lý trí.

Nếu như không phải vào lần cuối cùng Dịch KHiêm bị uy hiếp đó, cô cũng sẽkhông tỉnh táo lại mà hiểu rằng Tử Du chưa bao giờ là nguyên nhân xen giữa côvà Robert. . . . . .

Hạ Tử Du không hiểu hỏi, "Sao ạ?"

Nghĩ đến mong muốn của Dịch Khiêm và Robert vĩnh viễn giấu giếm Hạ Tử Du vềchuyện này, Đàm Tâm không nói thêm gì nữa, mà lại chuyển sang chuyện khác,"Không có gì. . . .Tóm lại chị chính là một người chỉ luôn đứng trên lậptrường của bản thân mình mà suy nghĩ, sẽ không có ai có thể chung sống tốtđược với chị."

"Chị Tâm, chị nghĩ sai rồi, người tốt có thể phán hay người xấu không phải dotự mình có thể đánh giá được, mà là người khác mới xét. . . . Có lẽ ở tronglòng người nào đó thích chị thì tất cả những khuyết điểm ấy của chị cũng khônghẳn sẽ là khuyết điểm, bởi vì cái mà anh ta thích chính là con người của chị,vậy nên anh ta sẽ bao dung tất cả về con người chị."

"Chị chưa bao giờ thực sự được yêu, không biết cảm giác được một người yêu nóra làm sao, nhưng nếu như cuộc đời này của chị có thể gặp được một người yêuthương chị và cũng khiến cho chị động lòng, chị nhất định sẽ tình nguyện thửthêm một lần."

Hạ Tử Du thoáng cười nói, "Cho nên, chị hãy nghĩ kỹ lại về chuyện đến Londonvới Quý Kình Phàm đi, có lẽ anh ta sẽ đem lại cho chị một cuộc sống khác biệt,cũng có thể khiến cho chị động lòng."

----------

Đàm Dịch Khiêm có thói quen vừa về tới nhà là phải tìm kiếm vợ yêu, hôm nayvừa mới đi đến trước cửa phòng còn chưa kịp mở cửa thì cửa đã bị mở ra từ bêntrong, cả người mềm mại thơm ngát của vợ yêu ngay sau đó lao vào lòng anh.

"Ông xã. . . . . ."

Hạ Tử Du ôm chặt Đàm Dịch Khiêm, ngọt ngào cất tiếng gọi.

Đàm Dịch Khiêm tiện tay để cặp tài liệu xuống, cũng ôm lấy bờ eo mảnh mai củavợ yêu, nheo mắt lại quan sát hỏi, "Nói đi, lại có chuyện gì cần đến chồngem?"

Người phụ nữ này của anh chỉ những khi có chuyện cần nhờ vả mới có thể chủđộng ân cần lấy lòng. . . . . .

Hạ Tử Du vểnh môi nói, "Người ta cứ ôm anh là có chuyện cần nhờ anh à?"

Đàm Dịch Khiêm bèn hỏi, "Vậy em vui vì chuyện gì?"

Hạ Tử Du nhảy lên ôm lấy Đàm Dịch KHiêm "Chúng ta vào trong phòng đi, để em từtừ nói với anh nhé. . . . . ."

Đàm Dịch Khiêm ôm theo vợ yêu đang kẹp chặt mình như con gấu Koala đi vàophòng rồi đóng cửa lại.

Vào tới phòng Hạ Tử Du thả người đứng xuống đất, vòng tay ôm cổ Đàm DịchKhiêm, bật cười nhỏ giọng nói, "Em đã giúp được người khác rồi! Anh biếtkhông, tay nghề bà mai của em rất lợi hại đó nha, hôm nay chị Tâm đã suy nghĩvề việc đi London với Quý Kình Phàm rồi đấy!"

Hạ Tử Du vui mừng rạo rực nói, vẻ mặt kia giống y như một đứa trẻ con, nụ cườiđầy khắp trên khuôn mặt.

Đàm Dịch Khiêm nhìn như vợ yêu như thế trong lòng rung động không yên, chỉ cảmthấy vẻ mặt vui vẻ hiện giờ của cô làm cho anh mê mẩn hơn cả khi nghe thấy côvui vẻ kể chuyện cô giúp Đàm Tâm và Quý Kình Phàm có tiến triển tốt đẹp.

Qua khoảng một lúc Đàm Dịch Khiêm mới nói, "Bà xã, chuyện của bọn họ em quantâm như thế là đủ rồi, bây giờ chúng ta nói chuyện chính của chúng ta đi." ĐàmDịch Khiêm vừa nói vừa ngồi lên giường, nhấc Hạ Tử Du lên để ngồi trên đùimình.

Hạ Tử Du hồ nghi, "Hở? Chúng ta còn có việc chính cần nói à?"

Đàm Dịch Khiêm mới vừa mở miệng, "Bà xã. . . . ."

Vào lúc này, một tiếng trẻ con gào khóc vang lên ầm ĩ, ngay sau đó là tiếngcủa cả hai đứa. . . . . .

Trẻ còn mà, trừ việc làm ầm ĩ rồi lại làm ầm ĩ, lập tức liền câu mất tâm trícủa Hạ Tử Du.

Cô vội vàng nhảy xuống khỏi đùi Đàm Dịch Khiêm, chạy về phía giường của mấyđứa trẻ.

Đàm Dịch Khiêm đành chịu, cũng chậm rãi từ từ đi theo ở phía sau.

Thật ra thì con nít có đôi khi bất chợt gào khóc vào nửa đêm nửa hôm có lúcgây ồn ào một chút cũng là chuyện bình thường. . . . . .

Nhưng mỗi lần Hạ Tử Du rời giường là y như rằng Đàm Dịch Khiêm cũng ngồi dậylẽo đẽo theo sau.

Đàm Dịch Khiêm đương nhiên không phải là bị chúng nó quấy đến nỗi không ngủđược, mà là đau lòng thay vợ, mỗi lần nghĩ đến chuyện vợ yêu mình sinh hai đứabé này mà phải chịu khổ sở như thế nào thì tim anh lại nhói lên như ai càocấu, vì thế mà từ từ cũng đã hình thành thói quen phụ giúp vợ một tay.

Lúc Hạ Tử Du cho một đứa bú sữa thì Đàm Dịch Khiêm sẽ thay tã cho đứa còn lại,nghiễm nhiên đã trở thành một ‘vú em đúng chuẩn’.

Lúc Hạ Tử Du thấy Đàm Dịch Khiêm thay tã cho con xong liền nhận lại ôm con vàolòng dỗ dành, sau đó cô chép miệng than, "Ông xã à, em đổi ý định rồi, hay làchúng ta sinh thêm một đứa nữa đi!"

Đàm Dịch Khiêm nghe Hạ Tử Du nói như vậy thì mặt mũi ngay lập tức liền xanh lètái mét, không vui thốt ra, "Không phê chuẩn!"

Đương nhiên là cô chỉ đang nói đùa với anh rồi, cô cười hì hì hỏi, "Tại saolại không cho hả? Chỉ là em cảm thấy yêu thích dáng vẻ dỗ con của anh thôi,nếu như là trước kia ấy hả, em dám chắc mình sẽ chẳng bao giờ tưởng tượng rađược cái dáng vẻ lúc này của anh. . . ."

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...