Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !

Chương 260



Trung tâm thương mại XXX.

Ba người vệ sĩ dàn thành hình tam giác bảo vệ Hạ Tử Du vô cùng chặt chẽ.

Hạ Tử Du đúng thật là đến mua đồ, dường như cô đã càn quét tất cả các nhãnhiệu nổi tiếng thế giới của khu trong trung tâm mua sắm này, ở mỗi một cửahàng hầu như là đều ôm chiến thắng trở về.

Lúc này đây, Hạ Tử Du lại đang nghe một nhân viên bán đồ trang sức giới thiệu,"Bà Đàm, cô xem thử mấy món này xem. . . .Đây chính là một chiếc nhẫn đá mắtmèo cao cấp, rất thích hợp cho cô đeo khi xuất hiện trong các sự kiện quantrọng. . . . Còn cả chiếc dây chuyền mặt ngọc lục bảo này nữa, nếu như dùnglàm quà tặng cho người lớn tuổi cũng rất thích hợp đấy ạ. . . ."

Hạ Tử Du đứng trước tủ kính băn khoăn, cô nhân viên thấy thế tưởng là cô vẫnđang do dự về giá cả, cô nhân viên đó liền lập tức nói, "Bà Đàm, cá nhân tôicảm thấy màu da xinh đẹp của cô rất thích hợp với chiếc nhẫn mắt mèo này nhất,nó thật sự rất tinh xảo, là do nhà thiết kế Mark Blumen rất nổi tiếng ở Mỹthiết kế, mẫu mã thời thượng nhưng lại đoan trang."

Hạ Tử Du lưỡng lự nói, "Tôi thấy ở đây có vài chiếc nhẫn mà tôi rất thích, côcó thể lấy hết ra cho tôi xem được không?"

"Dĩ nhiên, để tôi giúp cô thử từng chiếc."

Nhân viên của quầy hàng giúp cô đeo chiếc nhẫn có kích cỡ thích hợp xong, lạiphát hiện ra những ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo của Hạ Tử Du có thể đeo đượchết từng chiếc nhẫn, nhân viên đứng quầy không nhịn được mà khen ngợi "Bà Đàm,tay của cô thật là đẹp, tất cả những chiếc nhẫn ở đây của chúng tôi dường nhưlà được đo ni dành dành riêng cho cô vậy."

Hạ Tử Du mỉm cười nhìn chiếc nhẫn đá quý trên tay, đương nhiên là cũng chú ýđến giá cả không hề rẻ đang được nêm yết kia.

Nhân viên quầy hàng đó biết nếu như Hạ Tử Du mà muốn mua thì cả cái cửa hàngnày cũng có thể mua được, cho nên cô nhân viên rất kiên nhẫn chờ đợi Hạ Tử Duchọn lựa.

Lúc này, Hạ Tử Du rộng rãi vung tay, "Cô hãy lấy hết cả những chiếc nhẫn đóluôn cho tôi đi, tôi thấy cái nào cũng đều đẹp cả."

Cô bán hàng lập tức vui mừng như mở hội, "Được. . . Được. . . ."

Đưa mấy cái túi xách từ chiến lợi phẩm trong cửa hàng trang sức cho hộ vệ, HạTử Du tiếp tục đi đến cửa hằng tiếp theo.

. . . . . .

Tại phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn ‘Đàm thị’.

Đàm Dịch Khiêm đang vùi đầu xử lý đống công việc trên bàn, nghe vệ sĩ báo cáo,"Tổng giám đốc, bà tổng giám đốc đã mua rất nhiều quần áo có kiểu dáng giốngnhau chỉ khác màu sắc ở cửa hàng CHANEL. . . ."

Đàm Dịch Khiêm sau khi nghe xong thì mỉm cười.

Qua mấy phút, vệ sĩ lại báo cáo lần nữa, "Tổng giám đốc, bà Đàm đi vào cửahàng trang sức của Cartier. . . ."

Đàm Dịch Khiêm vẫn thong thả ung dung nghe cấp dưới báo cáo.

Ngay sau đó, vệ sĩ lại báo cáo, "Tổng giám đốc, bà tổng giám đốc nhìn trúngmấy loại nước hoa mới ra của hãng DX, đã yêu cầu nhân viên trong cửa hàng lấytoàn bộ số đang có trong cửa hàng. . . ."

Nghe đến đó, không hiểu sao Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, bỗng dưng anh bỏ cái bútmáy trong tay xuống, ấn vào điện thoại, "Bảo cô ấy đến công ty ngay lập tức!"

Vệ sĩ nói, "Vâng ạ."

. . . . . .

Nhận lệnh của ông chủ, vệ sĩ lập tức đi đến nói với Hạ Tử Du, "Bà tổng giámđốc, tổng giám đốc vừa mới gọi điện thoại tới nói cô khi nào mua đồ xong, đưacô đến Đàm thị một chuyến."

Hạ Tử Du đang càn quét nghe xong thì lập tức vui mừng, "Có thật không?"

Người vệ sĩ không hiểu biểu cảm của Hạ Tử Du là thế nào, chỉ có thể ngẩn rarồi gật đầu.

Hạ Tử Du hỏi tiếp, "Lúc ấy gọi điện thoại đến có phải giọng nói có vẻ tức giậnkhông?"

Người vệ sĩ nhớ lại một chút rồi gật nhẹ.

Nhìn thấy vệ sĩ trả lời chắc chắn, Hạ Tử Du vui vẻ làm một tư thế chiến thắng,sau đó nói với vệ sĩ, "Anh trả lời Dịch KHiêm rằng tôi vẫn chưa mua đồ xong,khi nào tôi xong tôi sẽ đến đó.

Vệ sĩ khổ sở nói, "Nhưng mà tổng giám đốc nói là cô phải đến ngay."

Hạ Tử Du giả vờ bình tĩnh, "Không có chuyện gì, tôi đi dạo xong sẽ đến đó, anhấy sẽ không nói gì đâu."

Vệ sĩ bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe theo quyết định của Hạ Tử Du.

Trong lòng Hạ Tử Du vô cùng hồi hộp, tiếp tục ra tay xa xỉ nói với nhân viênquầy hàng, "Hãy lấy cho tôi tất cả các loại nước hoa ở đây. . . ."

Nhân viên của cửa hàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt hơi hơi biến thànhmàu hồng vội gật đầu, "Vâng, thưa bà Đàm."

Hôm nay Hạ Tử Du tiêu tiền không chút nương tay, không đắt không tốt thì khôngmua, cô chỉ chọn những thứ đẹp nhất trong mỗi cửa hàng, hôm nay cô vung tay xaxỉ khiến cho tất cả các nhân viên của các cửa hàng trong khu trung tâm thươngmại như gặp được quý nhân, chỉ trong một ngày đã phá kỷ lục đạt chỉ tiêu trongngày của bọn họ. . . .

Đương nhiên, tấm thẻ phụ mà Đàm Dịch Khiêm giao cho Hạ Tử Du đã bị hung hãnquét sạch một khoản tiền . . . .

----

Đi dạo được khoảng ba tiếng thấy cũng đã tàm tạm rồi, Hạ Tử Du rất đúng giờ điđến ‘Đàm thị’.

Lúc Hạ Tử Du đi đến Đàm thị, một vị quản lý cao cấp của công ty đang tìm ĐàmDịch Khiêm để giải quyết một hạng mục đang xảy ra vấn đề, sự xuất hiện của HạTử Du khiến vị quản lý cao cấp kia ngừng lời.

Nhìn thấy Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm hơi cau mày.

Theo thói quen từ trước đến giờ của Hạ Tử Du, nhất định cô sẽ ngồi trên sofađợi đến khi nào Đàm Dịch Khiêm bàn xong chuyện mới chạy đến làm nũng, vậy màhôm nay Hạ Tử Du không thèm e ngại đến vị quản lý đang có mặt, cô chạy thẳngđến bên cạnh Đàm Dịch Khiêm dịu dàng gọi, "Ông xã. . . . . ."

Vị quản lý cao cấp nhìn thấy Hạ Tử Du liền lễ phép chào hỏi, "Bà tổng giámđốc."

Hạ Tử Du cũng mỉm cười chào lại vị quản lý ấy, "Chào anh."

Đàm Dịch Khiêm ngước mắt liếc nhìn Hạ Tử Du, "Anh đang bàn chuyện công việc,cũng sắp xong rồi."

Hạ Tử Du cọ cọ vào người Đàm Dịch KHiêm làm nũng nói, "Không chịu đâu ông xã,em muốn kể cho anh nghe chuyện này, hôm nay em mua được rất nhiều thứ nha . .. .Quần áo nè, nước hoa, còn có trang sức nữa đó. . . Em cũng có mua cả áo sơmi cho anh nữa này, chắc chắn là anh sẽ rất thích …..”

Đàm Dịch Khiêm lên tiếng nhắc nhở, "Bà xã. . . ."

"Sao ạ?"

Hạ Tử Du giả vờ ngu ngơ.

Gương mặt của Đàm Dịch KHiêm lạnh lùng nghiêm túc, "Anh đang làm việc."

Đương nhiên là cô biết à. . . . .

Nhưng cô đang muốn chính là chọc giận anh, chỉ cần anh tức giận đợi lát nữa làcó thể thắng anh một bước rồi, nhìn vẻ lớn lối bình thường của anh. . . . . .

"Ồh công việc ư, vậy em lại ghế sofa ngồi đợi anh nhé!"

Quản lý cao cấp của Đàm thị là người khôn khéo đến bực nào cơ chứ, vừa nghethấy lúc Hạ Tử Du nói những lời này có vẻ rất tiếc nuối, lập tức liền nói vớiĐàm Dịch Khiêm, "Tổng giám đốc, tôi nghĩ chuyện tổng giám đốc giao cho tôi đãhiểu rồi, tôi sẽ làm theo sự sắp xếp của ông. . . . ."

Đàm Dịch Khiêm gật đầu.

Quản lý cao cấp tiếp tục nói, "Nếu như không có chuyện gì khác, vậy tôi xinphép đi trước."

Hạ Tử Du chặn nói trước, "Được rồi, được rồi, anh đi ra đi. . . ."

Vị quản lý cấp cao cúi đầu đầy cung kính chào Đàm Dịch Khiêm rồi lập tức đi rangoài.

Vị quản lý cao cấp vừa đi khỏi, Hạ Tử Du lại tiếp tục liến thoắng nói với ĐàmDịch Khiêm, "Ông xã, anh có biết không, mấy bộ đồ mới ra của Chanel cực kỳ đẹpđó, có bao nhiêu em mua hết luôn rồi. . . Còn có túi xách Prada, phiên bản hạnchế cũng bị em giành được, nghe nói còn có rất nhiều quý bà giàu cũng rất muốncó nó đấy. . . Còn nữa, nước hoa DX, em thật sự cảm thấy rằng trước đây emđúng là chẳng có phẩm vị gì cả, những loại nước hoa này mùi hương thật là thơmnha. . . ."

Đối mặt với cả một loạt tràng giang đại hải của Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm vẫncứ duy trì vẻ mặt cứng ngắc.

Hạ Tử Du luôn theo dõi liếc trộm thần sắc của Đàm Dịch KHiêm, để ý đến lúc sắcmặt của anh dần dần chuyển sang xanh mét, trong lòng cô thật là vui vẻ, cô cảmthấy kế hoạch của cô đã sắp thành công rồi. . . .Đúng vậy, kế hoạch của côthật ra thì rất đơn giản, đó chính là cô cố ý phung phí tiêu tiền để bị anhmắng. . . . . .

Cô biết anh luôn luôn rất rộng rãi, anh không để ý đến chuyện tiền nong, anhcũng có đủ tiền cho cô tiêu xài, cho nên, muốn chọc giận anh, cô nhất địnhphải cố ý tạo ra mấy chuyện khiến cho anh mất hứng mới được. . . . . .

Ví dụ, cô sẽ mua nước hoa mà anh ghét nhất.

Cô nghĩ rằng, một khi anh nói anh không thích cô xịt nước hoa lung tung, côliền mượn đề tài này để lên án anh không nỡ để cô tiêu tiền của anh, sau đó côcó thể đáng thương mà lôi ra chuyện anh tiêu một đống tiền lớn vào chuyện muaxe Bentley, xem anh có bị cô mắng cho thối đầu hay không. . . .

Tuy nhiên, đó cũng chỉ là kế hoạch mà thôi đương nhiên lúc thực hiện luôn cósự chuyển hướng.

Cũng giống như bây giờ, Đàm Dịch Khiêm mặt lạnh đứng dậy đi ra đóng cửa phònglàm việc lại, lúc Hạ Tử Du cho rằng Đàm Dịch Khiêm chuẩn bị mắng cô một trậnthì Đàm Dịch Khiêm lại tóm lấy eo cô ôm chặt lấy cô từ đằng sau.

Cả người Hạ Tử Du cứng lại, có hơi không hiểu rõ tình hình cho lắm, ngây ngườinói, "Ôi. . . Ông xã. . . ." Trời ạ, anh không hề có chút tức giận nào sao?

Đàm Dịch Khiêm cúi đầu tì lên vai Hạ Tử Du, dịu dàng nói, "Em yêu à, hôm nayđi mua sắm có vui không?"

Hạ Tử Du sững sờ gật gật đầu.

Đàm Dịch Khiêm cưng chiều hôn lên gò má Hạ Tử Du, "Hôm nay em thể hiện rấttốt."

Thể hiện rất tốt?

Hạ Tử Du bắt đầu cảm thấy hơi mờ mịt rồi, cô hỏi, "Ủa, ông xã, anh không cảmthấy hôm nay em xài tiền rất phung phí à?"

Thật ra thì hôm nay cô mua nhiều thứ thế cũng chỉ là muốn tiêu bớt tiền củaanh, đương nhiên hôm nay cô cũng không mua vớ vẩn lung tung, những thứ quần áovà trang sức kia có rất nhiều thứ thích hợp với mẹ anh và Đàm Tâm, cô chuẩn bịquậy với Đàm Khiêm xong sẽ đem mấy thứ này về cho hai người phụ nữ ở nhà.

Đàm Dịch Khiêm dường như rất hài lòng, giọng nói khàn khàn phả lên vành taicô, "Bà xã tiêu tiền của ông xã là việc đương nhiên thôi mà."

Hạ Tử Du ngẩn ra, "Nhưng mà hôm nay em mua đồ lung tung như thế, nếu như cứtheo đà này, tiền của anh đều bị em tiêu phí hết mất."

Đàm Dịch Khiêm cười nói, "Cô gái ngốc nghếch này, em tiêu như thế mới đúngchứ, nhờ vậy anh mới lại có thể kiếm tiền vì em. . . ."

Nhưng mà tiền của anh thì chắc cả đời này cô tiêu cũng không hết . . . .

Nghe những lời này của Đàm Dịch Khiêm trong lòng cô ngọt ngào như được rótmật, nhưng khi cô cười tủm tỉm cô mới phát hiện ra mục đích mà cô đi ra ngoàicàn quét nọ đã vứt lên chín tầng mây rồi, cô muốn ở trước mặt anh hung hăngmột trận đề hòa được với anh một ván, làm sao bây giờ lại quên hết thế này?

Nghĩ tới đây, Hạ Tử Du không thể không tiếp tục nhắc đến ‘việc ác’ mà hôm naycô ra ngoài mua đồ kia trước mặt Đàm Dịch Khiêm lần nữa, cô nói, "Ông xã, emđột nhiên lại phát hiện ra mấy bộ quần áo vừa mới rồi chẳng đẹp tí nào cả. . .. ."

"Không đẹp thì bỏ đi, không cần tiếc."

"À? Nhưng mà đều rất đắt đó!"

"Quần áo mà thôi, vợ yêu của anh vui là được!"

Bây giờ trong lòng cô thực sự là quá buồn bực rồi đấy nhé, ây da, đây là lầnđầu tiên cô muốn dậy dỗ người nào đó mà sao lại khó thế?

Tại sao cô mua đồ lung tung mà anh chẳng giận tí nào?

Trong lòng Hạ Tử Du lại nghĩ ra một kế, cố ý nói, "Ông xã, thì ra là anh khônghề giận à, mới nãy em còn tưởng là anh đang giận lắm ấy chứ!"

Đàm Dịch Khiêm ôm chặt lấy eo Hạ Tử Du, phả hơi thở nóng hổi lên cổ cô, "Thậtsự là anh cũng có giận. . . ."

Hạ Tử Du nghe được Đàm Dịch Khiêm nói thế trong lòng cảm thấy vui vẻ, "Anh tứcgiận cái gì chứ? Có phải là giận em mua nước hoa lung tung hay không, thật rathì em cảm thấy mùi hương của mấy loại nước hoa đó rất thơm mà, anh ngửi thửxem, em có xịt trên người đấy, thơm lắm . . . . . ."

Biết Đàm Dịch Khiêm chỉ thích mùi hương cỏ chanh trên người cô vì thế Hạ Tử Ducố ý nghiêng đầu để cho anh ngửi mùi hương nước hoa lộn xộn nồng đậm hơn trênvai cô.

Hạ Tử Du vẫn cứ nghĩ rằng Đàm Dịch Khiêm sẽ nổi giận, ai ngờ, Đàm Dịch Khiêmlúc này lại đang kéo vai áo và dây áo lót của cô xuống, nhẹ nhàng liếm mút bờvai trắng mềm như tuyết của cô, hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt cô khiến chocô ngay lập tức hiểu ra anh đang muốn làm gì . . . . .

Hạ Tử Du nhăn nhó gọi, "Ông xã. . . . . ."

Đàm Dịch Khiêm ậm ờ mơ hồ nói, "Thơm lắm. . . ."

Cô đương nhiên là thơm rồi, vì muốn cho anh nổi giận, lúc ở trên đường đếncông ty cô đã xịt rất nhiều lên người mà. . . . .

Hạ Tử Du nghi ngờ hỏi, "Không phải là anh chỉ thích mùi hương của cỏ chanhthôi à?"

"So với mùi hương của cỏ chanh, anh thích mùi thơm trên người em lúc này hơn."

"Tại sao?"

Nhưng lúc này Đàm Dịch Khiêm đã bế Hạ Tử Du lên.

"Ối, anh bế em đi đâu đấy. . . ."

Đàm Dịch Khiêm cất bước đi về phía phòng nghỉ tạm trong văn phòng anh, chỉtrong chớp mắt tiếp theo đã đá tung cánh cửa phòng mở bung ra.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa vào phòng nghỉ ngơi Đàm Dịch Khiêm ngaylập tức đặt cô lên giường sau đó vội vã đè lên người cô. . . . .

Anh rất gấp, gấp đến mức còn không có đùa giỡn dạo đầu, trực tiếp cởi hết đồmặc ở nửa người dưới của cô ra rồi vội vàng đi vào. . . . .

Mà phản ứng của Hạ Tử Du hôm nay cũng nằm ngoài sự tưởng tưởng của chính cô,trước kia, mặc dù mọi lần cô dễ dàng đắm chìm trong kỹ xảo cao siêu của anh,nhưng cũng rất ít khi mất khống chế như hôm nay —— Ôm chặt anh, từ đầu đếncuối không để cho anh trì hoãn một giây nào cả.

Càng kỳ quái hơn đó là, mỗi một lần anh ra vào lại khiến cô cảm thấy dễ chịulạ thường, thoải mái lại thường, chỉ muốn phối hợp với anh. . . . .

Rốt cuộc, cả hai cũng cùng nhau đạt đến cực đỉnh, sau đó cô nằm trên ngực anhthở hổn hển.

Anh hôn lên trán cô với vẻ cực kỳ yêu thương.

"Ông xã, anh có cảm thấy hôm nay chúng ta . . . ." Cô rất ngượng khi phải nóitiếp, tóm lại là rất tốt đẹp, cảm giác thực sự là rất tốt đẹp….

"Anh biết chắc là em sẽ thích mà."

Trên hai gò má Hạ Tử Du hiện lên một rặng mây đỏ ửng, "Đáng ghét. . . . ."

Đàm Dịch Khiêm thõa mãn nhếch môi, "Toàn bộ những thứ này hoàn toàn là do nướchoa hôm nay em mua về đấy."

"Dạ?"

"Vệ sĩ nói với anh là, em có mua loại nước hoa mới nhất của DX đúng không."

Hạ Tử Du hoang mang gật đầu, "Đúng thế!"

"Lần trước trong một hoạt động từ thiện anh có gặp tổng giám chế nghệ thuậtmới của DX, cô ta đã chuẩn bị sẵn một một món quà đặc biệt muốn tặng chúc mừngcho đám cưới chúng ta. Nhưng mà lúc đó anh nghĩ là em sẽ không thích, cho nênđã từ chối, ai ngờ được hôm nay em lại tự mình đi đến cửa hàng của DX để mualoại nước hoa đó. . . . ."

"Dùng nước hoa làm quà tặng?"

Đàm Dịch Khiêm nhếch miệng ghé vào tai Hạ Tử Du nói, "Hương thơm của nhữngloại nước hoa này đều chiết xuất từ trong các loại nhựa cây thiên nhiên, nghenói mục tiêu nghiên cứu lần này là dành cho những cặp vợ chồng mới cưới. . .."

Hạ Tử Du không hiểu, "Tại sao ạ?"

"Bởi vì đây là loại nước hoa có thể gia tăng sự hứng thú trong chuyện vợchồng."

Hạ Tử Du kinh hãi thốt lên, "Trời ơi. . . . ."

Khó trách cô vào cửa hàng mua mấy loại nước hoa đó nhân viên bán hàng lại nhìncô cười ngượng ngùng như thế, mà lúc ấy căn bản cô cũng không để ý, còn tưởngrằng vì cô nhân viên cửa hàng ấy quá nhiệt tình mà thôi. . . . . .

Đàm Dịch Khiêm hôn lên đôi môi đỏ mọng của vợ yêu, thấp giọng nói, "Bà xã, làem cố ý đi mua loại nước hoa quyến rũ đó để kích thích anh à?"

Hạ Tử Du thực sự không còn mặt mũi gì nữa. Kế hoạch của cô cuối cùng tại saolại biến thành cái kết quả tồi tệ thế này chứ. . . . .

Đàm Dịch Khiêm chống tay nhỏm người dậy hỏi, "Sao vậy, bà xã?"

"Không có gì ạ. . . .À phải rồi, anh vừa mới nói anh giận em cơ mà, sao bâygiờ lại bảo em kích thích anh chứ?"

"Anh tức giận là vì em xịt nước hoa thơm như thế mà lại giễu qua giễu lạitrước mặt cấp dưới của anh. . . . Em phải biết rằng em là vợ của anh, ngườiđàn ông mà em có thể quyến rũ cũng chỉ có thể là một mình anh thôi đấy."

Hạ Tử Du lập tức im lặng.

Cái gì gọi là tiền mất tật mang, cuối cùng hôm nay cô cũng đã được nếm thửrồi. . . . .

Kế hoạch không thành, lại làm cho anh bạn Đàm nào đó được lợi. . . . . .

Thật là thiên lý bất dung!

----

Đàm Tâm đang chọn những thứ mà cô thích từ đống chiến lợi phẩm của Hạ Tử Dumua ngày hôm qua, lại phát hiện Hạ Tử Du đang chẳng có hứng thú gì nằm ườntrên ghế sofa, ánh mắt ngây ra.

Đàm Tâm vừa cầm một bộ quần áo đứng trước gương ngắm tới ngắm lui, vừa nói,"Thật may là dáng người của chúng ta cũng suýt soát nhau, em mua mấy bộ âuphục này chị đều có thể mặc được. . .Chỉ là, chị hơi tò mò, làm sao mà tựnhiên em lại mua nhiều thế? Hình như bình thường em cũng không thích mấy cáinày lắm. . . . ."

Hạ Tử Du mặt mũi chán nản nói, "Đừng nói nữa, thật chẳng còn tí sức nào nữacả. . . . ."

Đàm Tâm quay đầu lại hỏi, "Sao vậy?"

Hạ Tử Du lầu bầu nói, "Cũng không có gì ạ, chỉ là đi mua loạn mấy thứ linhtinh thôi à. . . ."

Đàm Tâm cười nói, "Vậy thì em mua mấy cái thứ gọi là đồ linh tinh này cũngthật là đủ sức nặng đấy, đoán chừng cũng chỉ có Dịch Khiêm nhà chúng ta mớigánh được thôi nhỉ. . . ."

Hạ Tử Du khẽ thở dài, "Hây. . . .Những thứ em mua chị thích cái nào thì cứ cầmhết đi, em chẳng cần đâu."

Đàm Tâm cầm bộ quần áo ngồi lại xuống giương, nhỏ giọng nói, "Nói thật, hìnhnhư mấy cái thứ đồ này là em chỉ tiện tay mà mua thôi nhỉ, không có mấy thứđặc biệt phù hợp với chị và em đâu. . . . ."

Hạ Tử Du trầm mặc. Cô làm sao có thể nói với chị ấy đúng là cô tiện tay muađây?

Bỗng chốc, Đàm Tâm kích động hét lên một tiếng, "Ái!"

Hạ Tử Du sợ hết hồn, "Sao vậy ạ?"

Chỉ thấy trong tay Đàm Tâm xuất hiện thêm một cái hộp đựng nước hoa, cô vui vẻnói, "Trời ơi, đây chính là loại mới nhất của DX mà, chị thật sự rất thích mùihương này đấy. . . .Lúc trước chị đi mua, nhân viên của cửa hàng đó kiên quyếtbắt chị chứng minh được là đã kết hôn mới có thể bán cho chị, lúc ấy chị khôngthể chứng minh được với nhân viên của cửa hàng kia cho nên mới đành không muanữa. . . . Nhưng mà chị vẫn nhớ kỹ mùi hương này đó! !"

Nhìn cái hộp nước hoa trong tay của Đàm Tâm, Hạ Tử Du lập tức có biểu cảm ngỡngàng không nói nên lời, "Ối, chị Tâm, loại nước hoa này chị không thể lấyđược! !"

Đàm Tâm nghi hoặc, "Tại sao?"

Hạ Tử Du lấy lại chai nước hoa đó từ trong tay Đàm Tâm đỏ mặt nói, "Dù sao. .. . Dù sao thì loại nước hoa này cũng thích hợp với chị đâu!"

"Nhưng mà em biết là chị vẫn có thói quen sưu tập nước hoa mà, bây giờ chị rấtthích loại này, quan trọng là mùi của nó thật là thơm nha. . . . ."

Hạ Tử Du ngay lập tức giấu lọ nước hoa ra sau lưng, "Không được đâu ạ! !"

Đàm Tâm cũng nhanh tay cầm lên một cái hộp khác, "Em mua nhiều như thế còn gì,đừng có keo kiệt với chị mà, chị chỉ lấy một chai thôi à."

"Ơ. . . ."

Đàm Tâm vui thích cầm cái hộp trong tay xem đi xem lại, nhưng bởi vì nhãn hiệunày là một hãng của Pháp, trên vỏ hộp đều toàn là tiếng Pháp, Đàm Tâm đọckhông hiểu những thứ viết trên đó, nhưng mà cái đó cũng không hề ảnh hưởng đếnsự yêu thích của cô đối với loại nước hoa này.

Cuối cùng, bởi vì không thể lấy được lý do hợp lý nào từ chối Đàm Tâm nữa, HạTử Du bất đắc dĩ đành phải đưa cho Đàm Tâm một chai.

. . . . . .

Đàm Tâm cầm lấy chai nước hoa yêu thích quay về phòng.

Cô đang chuẩn bị đi vào phòng tắm để tẩy sạch mùi nước hoa cũ trên người, thửxịt lại mùi hương này xem thế nào, nhưng không ngờ lúc đang hớn hở đi vàophòng tắm thì lại đụng phải một bức tường thịt.

Ầm. . . . .

Đàm Tâm che cái mũi bị đau, ngước mắt lườm cái bóng dáng cao lớn vừa mới tắmxong bước ra khỏi phòng tắm.

"Quý Kình Phàm, ai cho phép anh vào phòng tôi?”

Quý Kình Phàm chỉ quấn đúng một chiếc khăn tắm ở nửa người dưới, phong tháiung dung nhìn người phụ nữ bé nhỏ trước mặt, "‘Bà xã’ à, em đừng có quên đâycũng là phòng của tôi."

Đàm Tâm lườm anh, "Tôi đã nói với anh rồi, lúc tôi không có trong phòng thìanh không được phép vào đây! !"

Quý Kình Phàm dựa người trên khung cửa nói, "Bây giờ thì em đang ở đây rồi đấythôi." (phiên bản bá đạo của ĐDK hhaha)

"Anh thật già mồm át lẽ phải."

"Là em làm người khác khó chịu thì có, em thừa biết tôi có thói quen tắm banngày, tôi không tắm ở trong phòng của em thì đi đâu tắm hả? Chẳng lẽ muốn tôitắm rửa trong phòng khách, ngộ nhỡ bị tôi bị ‘ba mẹ vợ’ nhìn thấy thì thếnào?"

Trong lúc vô tình cô chợt nhìn thấy bờ ngực săn chắc vẫn còn đang nhỏ nướctrước mặt, Đàm Tâm vội quay lưng lại mặt đỏ bừng nói, "Anh. . . .Anh mau mặcquần áo vào tử tế cho tôi trước đã! !"

Quý Kình Phàm đi đến bên cạnh Đàm Tâm, nhìn gương mặt đỏ hồng của cô anh cườicười nói, "Xấu hổ hả?"

Đàm Tâm tức giận nói, "Đồ biến thái! !"

Quý Kình Phàm bật ra tiếng cười nhẹ.

Lúc này Đàm Tâm mới nhớ đến hộp nước hoa mà cô đánh rơi trong lúc vô tình đâmsầm vào anh, cô đẩy người đàn ông trước mặt ra, "Anh tránh ra coi!"

Phát hiện ra cái hộp nước hoa rơi trên mặt đất, Đàm Tâm đang muốn cúi ngườinhặt lên nhưng không ngờ bị Quý Kình Phàm nhặt lên trước.

Đàm Tâm quát lên, "Anh trả nó lại cho tôi!"

Quý Kình Phàm cầm cái hộp nước hoa lên nhìn ngó một lát.

Anh vốn chỉ lơ đãng nhìn thoáng qua, không ngờ lại nhìn thấy mấy dòng chữ chúthích trên vỏ hộp. Phải biết, Quý Kình Phàm là cán bộ ngoại giao cao cấp, anhbiết rất nhiều các ngôn ngữ khác nhau, phiên dịch tiếng Pháp đối với anh vốndễ dàng như trở bàn tay. . . . .

Nhìn thấy chú thích trên vỏ hộp nước hoa, Quý Kình Phàm híp mắt lại nhìn ĐàmTâm một lúc lâu, sau đó hỏi, "Cái này…..Là nước hoa của em?"

Đàm Tâm giật lại hộp nước hoa trên tay Quý Kình Phàm nói, "Phải thì sao, cóliên quan gì tới anh!"

Quý Kình Phàm nhếch nhếch khóe môi nói, "Không có."

Đàm Tâm vừa nói xong liền bước vào phòng tắm đóng sập cửa phòng lại một cáirầm.

Nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại trước mặt, khóe miệng Quý Kình Phàm càngnhếch cong hơn, bắt đầu tò mò không biết tối nay khi cả hai cùng giường khôngcùng gối sẽ xảy ra chuyện gì. . . . .

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...