Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !
"Loại người như cô ta, nên gặp báo ứng như thế mới phải, chết trong tù hayphải ở trong đó cả đời vẫn còn thoải mái cho cô ta lắm!"
Trong khi Hạ Tử Du còn đang sững sờ kinh ngạc, bà Đàm từ bên ngoài đi vào nhàđồng thời cũng lên tiếng nói ra câu đó.
Hạ Tử Du hoàn hồn, lễ phép chào hỏi, "Mẹ!"
Bà Hạ cũng phụ họa, "Đúng vậy, trước kia mỗi khi Tử Du bị cô ta chèn ép lạicòn luôn nói tốt cho cô ta, không ngờ rằng cô ta lại độc ác như thế, hết lầnnày đến lần khác muốn hại chết Tử Du. . . . . ."
Bà Đàm khinh bỉ nói, "Trước kia mắt tôi đúng là bị mù mà, nuôi ong tay áo, côta ở trong tù mà vẫn còn được nửa cái mạng cũng xem như may mắn lắm rồi, chịDư qua đời vốn nên để cô ta đền mạng mới đúng! !"
Nghe những lời bà Đàm vừa nói, Hạ Tử Du ngạc nhiên hỏi, "Sao ạ? Mẹ, mẹ nói chịDư là . . . . ."
Bà Đàm ngạc nhiên, "Con không biết à? Cái con Đan Nhất Thuần ấy đúng là lòngdạ thâm độc, cô ta muốn phá hỏng hôn lễ của con và Dịch Khiêm nên đã xúi giụcchị Dư. Con biết đó, Đan Nhất Thuần dù sao cũng học về tâm lý học, bản thân DưMẫn vốn có thành kiến với con nay lại bị cô ta tẩy não như thế nên đã chọncách tự sát. . . . . ."
Hạ Tử Du quá khiếp sợ, "Sao ạ, chị Dư chết là do tự sát ạ?"
"Dư Mẫn thấy sự việc con và Dịch Khiêm kết hôn đã trở thành chuyện không thếthay đổi nữa, biết tất cả đã không còn cách nào để quay lại vì có thể khiếncho Dịch Khiêm cảm thấy áy náy, để đạt được mục đích phá hoại hôn lễ của convà Dịch Khiêm, cho nên cô ấy đã lựa chọn phương thức quá khích như thế để kếtthúc cuộc sống của mình. . . . . . Mẹ chung đụng với Dư Mẫn mấy chục năm qua,mẹ rất hiểu về con người cô ấy, cô ấy sẽ không bao giờ dễ dàng từ bỏ mạng sốngcủa mình như thế, đó tất cả đều là do Đan nhất Thuần chen vào gây rối. ”
Hạ Tử Du không thể nào tin được cái sự thật mà cô vừa mới nghe thấy. . . . . .
Bà Hạ cảm thán, "Không ngờ con người cô ta lại độc ác đến thế, vẻ ngoài trôngcũng xinh đẹp nhưng lại là một kẻ tâm tư độc địa!"
Hạ Tử Du đắm chìm trong suy nghĩ.
Hóa ra chính là Đan Nhất Thuần. . . . .
Vừa mới nghe thấy sự thật đó cô không thể tin nổi, nhưng khi nhớ đến đủ cácloại âm mưu mà cô ta đã làm trước kia, thì cô lại không thể không tin chođược.
Tại sao tâm địa của một con người có thể u ám đến mức này?
Cho tới nay, tuy Đan Nhất Thuần đã từng muốn dồn cô vào chỗ chết nhưng cô vẫnđối đãi lại với cô ta bằng sự tha thứ, cũng bởi vì Đan Nhất Thuần đã tững đứngra giải hòa tác hợp cho cô và Dịch Khiêm, cũng bởi vì Đan Nhất Thuần đã từnghết mực yêu thương Liễu Nhiên, hơn nữa Đan Nhất Thuần làm tất cả mọi chuyệncũng chỉ vì sự cố chấp trong tình yêu, cho nên từ sâu trong lòng cô vẫn có mộtsự đồng cảm với Đan Nhất Thuần. . . . . .
Nhưng, cô không bao giờ nghĩ đến, mọi chuyện cho tới giờ phút này, Đan NhấtThuần lại vẫn không biết hối cải, đó là một sinh mệnh vẫn còn đang sống, tạisao có thể tàn nhẫn như vậy. . . . . .
"Tiểu Du, Tiểu Du. . . . . ."
Giọng nói của bà Hạ khiến suy nghĩ của Hạ Tử Du quay về thực tại, "Dạ, mẹ."
Bà Hạ nghiêm túc dặn dò, "Đối với người phụ nữ như Đan Nhất Thuần con khôngđược phép đồng tình nữa, cô ta có kết quả như ngày hôm nay là ác giả ác báo,cô ta tốt nhất nên bị đánh chết trong tù luôn đi!"
"Đừng nhắc đến cái loại như cô ta nữa, bây giờ nhà chúng ta đang vui vẻ thếnày, nhắc đến cô ta đúng là xúi quẩy. . . . . . Tiểu Du, hôm nay mẹ có bà bạntặng cho một ít tổ yến thượng hạng, một lát nữa mẹ dặn người giúp việc làm chocon món tổ yến tuyết nhĩ, món này có tác dụng rất tốt đối với những sản phụsau khi sinh đấy . . . . . ." Bà Đàm chuyển sang đề tài khác.
Hạ Tử Du gật đầu, "Cám ơn mẹ."
Ngay sau đó bà Đàm đứng dậy đưa tổ yến cho người giúp việc, rồi sau thì lêntrên tầng hai tìm ông Đàm.
Bà Hạ tắt TV đi, thận trọng nhắc nhở Hạ Tử Du lần nữa, "Những lời mẹ vừa mớinói cho con lúc nãy con nhất định phải nghe đấy, đừng đồng cảm với những ngườigiết người bừa bãi, những người này chết còn chưa hết tội!"
Hạ Tử Du nhìn thẳng vào ánh mắt lo lắng của bà Hạ, nghiêm nghị nói, "Mẹ, mẹyên tâm, những gì Đan Nhất Thuần đã từng giúp con trước kia, con cũng đã hoàntrả lại toàn bộ cho cô ta rồi. . . .Hôm nay cô ta có kết cục như thế này là tựcô ta gieo gió gặt bão, con sẽ không đồng tình với một người không có nhântính như thế."
"Ừ." Bà Hạ lại nói, "Đúng rồi, chuyện mẹ dặn con con phải nhanh chóng nói choDịch Khiêm biết, các con kết hôn sớm được bao nhiêu thì mẹ an tâm bấy nhiêu. .. . . ."
Hạ Tử Du nhẹ nhàng gật đầu, "Con hiểu rồi ạ."
-
Là đằng gái mà lại chủ động đề cập đến chuyện kết hôn với nhà trai, dẫu thếnào cũng có chút xấu hổ lúng túng, nhưng để bà Hạ có thể an tâm Hạ Tử Du quyếtđịnh tối nay sẽ nhắm mắt đưa chân mà đi hỏi Dịch Khiêm.
Vì để cô và anh có thời gian riêng tư không bị quấy nhiễu, lúc xế chiều Hạ TửDu đã cho hai đứa bẻ bú thật no, sau đó thì nhờ mấy người lớn ở nhà trônggiùm, trước đó cô đã hẹn anh tối nay đi ra ngoài ăn tối.
Đàm Dịch Khiêm dĩ nhiên là khỏi phải nói lại lần thứ hai, chuyện của công tycòn chưa giải quyết xong đã tự mình lái xe về đón Hạ Tử Du rồi. . . . . .
Bởi vì đã rất lâu rồi chưa cùng Đàm Dịch khiêm xuất hiện ở những nơi côngcộng, cho nên Hạ Tử Du đã nghiêm túc dành cả buổi chiều để chuẩn bị.
Thật may là, thời gian về sau này dáng người của cô ngày một trở lại được nhưvóc dáng ban đầu, thay một bộ âu phục trang nhã, thoạt nhìn thì không thể nhậnra cô vừa mới sinh con xong . . . . . .
Bởi vì đang trong thời gian cho con bú, cô không dùng bất kỳ thứ mỹ phẩm nàocả, mái tóc giờ đây đã rất dài bình thường hay được buộc lên thành đuôi ngựanhưng hôm nay thì xõa xuống, nhìn vào cũng có phần ăn mặc trang điểm rất chảichuốt. . . . . .
"Bà xã. . . . . ."
Tiếng anh gọi cô theo thói quen bình thường khi vừa về tới nhà vang lên.
Hạ Tử Du đứng trước gương lớn kéo khóa váy lên sửa sang lại một chút sau đómới đi ra mở cửa phòng.
Đàm Dịch Khiêm dù có thế nào cũng không nghĩ đến khoảnh khắc cánh cửa được mởra lọt vào mắt anh chính là một hình ảnh xinh đẹp khiến anh kinh ngạc khôngthôi . . . . .
Một bộ âu phục tươi tắn màu lam ngó sen (màu lam này kg fai màu xanh mà như làmàu khói nhạt hay sao ý), gương mặt khéo léo xinh đẹp, vóc dáng thon thả quyếnrũ, mái tóc dài đen nhánh như thác nước mềm mượt xõa trên vai áo. . . . . .
Nhìn thoáng qua cũng không phải là chăm chút trang điểm lắm nhưng tất cả mọithứ cùng lúc phối hợp ở trên người cô thì lại không có một vẻ đẹp nào có thểsánh được.
Giống như khi lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, cô cũng như thế này khiến chongười ta chỉ thấy một lần rồi mãi khó quên. . . . . .
"Bà xã, em thật đẹp!"
Tim Đàm Dịch Khiêm đập loạn lên một hồi mới thốt lên được một câu này.
Hạ Tử Du xấu hổ nói, "Cũng lâu rồi không có đi ra ngoài ăn tối với anh được,nếu như tùy tiện quá thì thật là làm hỏng bầu không khí."
"Anh rất thích!"
Không thèm che giấu sự tán thưởng đối với vợ, Đàm Dịch Khiêm lập tức ôm vợ vàolòng.
Anh vùi đầu vào cần cổ cô, hít lấy hương thơm của cỏ chanh nhẹ nhàng thoangthoảng đặc biệt chỉ cô mới có. . . . .
Bởi vì Đàm Dịch Khiêm vẫn chưa bước vào phòng, hai người đang đứng ôm nhau ởhành lang nơi mà lúc nào cũng có thể có người giúp việc đi ngang qua, Hạ Tử Duthấy vô cùng ngượn ngùng vội đẩy anh ra, "Ông xã, đừng vậy mà. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm dường như không thèm nghe cô nói, anh vùi đầu vào cổ Hạ Tử Duquyến luyến hít lấy hương thơm từ cô.
Thật là không khéo, đúng vào thời điểm này có một người giúp việc đi ngangqua. . . . . .
Hạ Tử Du vừa nhìn thấy, mặt lập tức đỏ bừng cùng với lúng túng cô đẩy mạnhDịch KHiêm ra, nhỏ giọng nói, "Này. . . .Có người kìa!"
Nhưng mà Hạ Tử Du lại không để ý đến bản lãnh tinh mắt của người giúp việc nhàhọ Đàm, bọn họ nếu như nhìn thấy những hình ảnh không nên thấy thì ngay lậptức sẽ biến mất không thấy bóng dáng. . . . . .
Đàm Dịch Khiêm ngước mắt liếc nhìn bốn phía nhưng không thấy có người nào đứnggần đấy thì không vui nhíu mày.
Hạ Tử Du cố gắng chứng minh, "Là thật đó! !"
Trong con ngươi đen như mực của Đàm Dịch Khiêm rõ ràng hiện lên vẻ hoài nghi.
Hạ Tử Du bỗng cảm thấy mình có lý mà không thể cãi.
Rồi đột nhiên cũng ngay tại giây phút này, Đàm Dịch Khiêm bất thình lình bếngang Hạ Tử Du lên. . . . . .
Hạ Tử Du sợ hết hồn, vỗ mạnh vào người anh bạn nào đó đang đá văng cánh cửaphòng, "Này, anh đang làm cái gì thế hả. . . . . ."
Chỉ vẻn vẹn trong mấy giây, Đàm Dịch Khiêm đã bế Hạ Tử Du đặt lên giường.
Cái hình tượng áo mũ chỉnh tề sau khi được tháo xuống thì chỉ còn “bản tínhvốn có" của đàn ông, anh bắt đầu tháo cà vạt, cởi cúc áo sơ mi . . . . . .
Hạ Tử Du ngay lập tức nhảy bắn ra khỏi giường, vừa cáu vừa thẹn nói, "Anh phátđiên rồi à!"
Đàm Dịch Khiêm nhào táo bắt lấy Hạ Tử Du đang muốn chạy trốn trở về, đẩy nhẹcô ngã lên giường lần nữa.
Hạ Tử Du vội cầm lên cái gối gần đó che mặt lại, "Này, anh có thể đừng vậyđược không hả. . . . . ."
Trời ạ, ánh mắt của anh giờ phút này giống như lúc anh muốn “ăn” cô ấy.
Đàm Dịch Khiêm cởi nốt chiếc cúc áo cuối cùng của áo sơ mi, làm mặt nghiêmnghị nói, "Cổ nhân nói sắc đẹp có thể thay cơm, bà xã, hay là địa điểm dùngcơm tối hôm nay đổi thành ở đây nhé. . . . . ."
Hạ Tử Du nhíu lông mày hỏi, "Anh đã quên bác sĩ dặn gì rồi sao?"
Nhưng Đàm Dịch Khiêm lại thẳng tay giằng lấy cái gối của Hạ Tử Du đang ôm thậtchặt, tùy tiện quẳng sang một bên sau đó bổ nhào lên người Hạ Tử Du.
Chỉ hai ba cái lột trong chớp nhoáng, bộ lễ phục xinh đẹp cũng đã bị quẳngdưới chân giường.
Đàm Dịch Khiêm quả thực là đã phải kiềm chế quá lâu rồi, từ khi Hạ Tử Du bướcvào thời gian mang thai ba tháng cuối rồi đến khi sinh xong tới nay thì đã quathêm một tháng, Đàm Dịch Khiêm muốn cô đến sắp phát điên rồi. . . . . .
Anh vùi mặt vào bầu ngực căng tròn của Hạ Tử Du, nhẹ nhàng gặm cắn ở đỉnh nhọntrước ngực. . . . . .
Vì đang trong thời kỳ cho con bú, số đo vòng một của cô tăng vọt đối với ĐàmDịch Khiêm đúng là sự hấp dẫn trí mạng, cộng thêm hương sữa thơm thoang thoảngtrên người cô lại càng khiến cho anh say mê đắm đuối. . . . . .
Bây giờ Hạ Tử Du muốn đẩy Đàm Dịch Khiêm ra đúng là khó càng thêm khó rồi,nhưng khi nghĩ đến cơ thể của mình chưa cho phép làm những chuyện này thì HạTử Du đẩy mạnh đầu Đàm Dịch Khiêm ra, cố gắng thuyết phục cho lý trí anh quaylại, "Bây giờ vẫn chưa thể được, Đàm Dịch Khiêm, anh tỉnh táo lại cho em mau.. . . . ."
Đàm Dịch Khiêm chợt cắn thật mạnh vào đỉnh tròn đang nổi lên, giọng hàm hồkhông rõ nói, "Em giúp anh!"
"Á . . . ." Đỉnh nhọn bị anh cắn đau điếng càng khiến cô vừa tức vừa xấu hổ,"Còn lâu em mới làm!"
Đàm Dịch Khiêm lập tức ngước lên khỏi ngực Hạ Tử Du, anh tinh quái híp lại đôimắt đen nhánh, thở ra hơi thở nóng bỏng, "Không muốn?"
Hạ Tử Du quay đầu đi nói, "Em không làm được."
Đàm Dịch Khiêm rất kiên nhẫn nói, "Anh dạy cho em . . . . . ."
Hạ Tử Du xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ mà chui vào, cô vung tay đẩy anhra, "Em còn lâu mới ẩu tả với anh! !"
Đàm Dịch Khiêm giữ thật chặt hai cánh tay cô lại, say mê nhìn cô, "Em nhẫn tâmđể anh thế à?"
"Em. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm giả vờ đáng thương, "Bà xã, em có biết em hấp dẫn đến mức nàokhông?"
Giây phút này, nhìn khuôn mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm gấp đến không thểkìm nén nổi, Hạ Tử Du đột nhiên nghĩ ra được một kế.
Đương nhiên cái kế này là nhằm vào mục đích tối nay của cô.
Cô vốn là định đi ra ngoài ăn tối với anh, sau đó dưới bầu không khí lãng mạnấm áp cô sẽ dẫn dắt anh nói đến chuyện kết hôn của hai người.
Lúc này cô lại đột nhiên nghĩ ra, thời cơ này so với chuyện hẹn anh ra ngoàicòn tốt hơn nhiều.
Nói thế nào thì bây giờ cũng là anh đang cần cô mà . . . . . .
"Được. . . . .Được rồi!"
Nghe được câu trả lời của cô, đôi mắt đen nhánh của Đàm Dịch Khiêm tỏa sángrực rỡ, anh trực tiếp cầm lấy tay cô đưa đến chỗ nào đó ở dưới chăn.
Nhưng vẫn chưa chạm đến cái thứ nóng bỏng kia cô đã vội rút tay về.
Đàm Dịch Khiêm thủ thỉ dụ dỗ, "Đừng sợ. . . . . ." Anh lại cầm tay cô đưa đếnlần nữa.
Khi anh đang dẫn dắt cô đi đến nửa người dưới của anh thì cô thừa dịp loạn nóira, "Viêc ấy. . . . .Em có thể đồng ý. . . . . . Nhưng mà em có điều kiện muốnnói với anh."
Lúc này Đàm Dịch Khiêm làm gì còn được mấy phần lý tính, gật đầu ngay lập tức,"Em cứ nói, cái gì anh cũng đều đồng ý cả."
"Đấy chính anh nói đấy nhé, em. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm dù gấp nhưng vẫn thong thả ung dung nhìn cô.
"Đầu tiên thì phải để em giải thích đã, chuyện này không phải do em sốt ruộtđâu, cũng không phải là em đang lo lắng, lại càng không phải là em không chờđợi được, là mẹ nói muốn dọn đến bên biệt thự của chúng ta ở, mẹ có phần khôngyên lòng về em, cho nên. . . . . ."
Hạ Tử Du cũng không biết, Đàm Dịch Khiêm bây giờ vốn đã không thể nghe lọtđược mấy câu vớ va vớ vẩn của cô nổi nữa, cho nên, không đợi Hạ Tử Du nói hếtĐàm Dịch Khiêm đã cầm lấy tay cô nhét vào ngay chỗ nào đó trong chăn.
"Ái! !"
Hạ Tử Du hết hồn hô lên, bởi vì giờ đây anh đã bắt cô nắm chặt lấy vật nóngbỏng của anh.
Lật người một cái anh đổi lại để cô ngồi lên người anh.
Cô lập tức muốn buông cái thứ nóng rực kia ra, thế nhưng anh lại giữ chặt taycô lại, "Không cho phép em đổi ý!"
Hạ Tử Du nổi giận, "Em đã nói hết đâu ! !"
Đàm Dịch Khiêm dụ dỗ nói, "Em có yêu cầu gì anh cũng đồng ý hết. . . . ."
Hạ Tử Du đang muốn nói rõ ràng mọi chuyện trước với Dịch Khiêm, nhưng lạikhông hề nhận ra Đàm Dịch Khiêm bây giờ chỉ chăm chú nhìn vào một phần ba nửangười trên đang để trần của cô.
Đến lúc nhận ra được thì anh đã đánh mất lý trí anh không còn kiên nhẫn đểnghe cô nói tới những chuyện khác nữa, mà dù cho cô có nói với anh đi nữa cũngchưa chắc gì anh đã nghe lọt vào tai, nghĩ tới đây cô chỉ đành. . . . . .
Nhìn vào vật đang ngẩng cao càng lúc ngày càng trở nên cương cứng trong taymình, cô từ từ nắm chặt nó. . . . .
Đôi mày của anh nhíu lại.
Bởi vì là lần đầu tiên làm như thế cô cũng chẳng biết nên dùng sức như thếnào, cô vội lo lắng hỏi anh, "Thế nào? Có phải em đã khiến anh thấy khôngthoải mái đúng không?"
"Không, em làm tiếp đi."
"A . . . . ."
Kết quả cuối cùng là Đàm Dịch Khiêm hình như được một buổi "Cơm rượu no nê" nobụng rồi vì thế nằm sấp xuống ngủ luôn.
Hạ Tử Du nghiêng người khe khẽ lay anh, "Ông xã, ông xã, em còn chưa nóichuyện chính với anh mà. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm giơ tay ôm lấy eo cô kéo về hướng mình mơ màng nói, "Bà xã, ngủđi em. . . . . ."
Hạ Tử Du ngẩng đầu lên khỏi ngực Đàm Dịch Khiêm, làm mặt nghiêm nghị nói, "Anhphải mở mắt ra nghe em nói rồi mới được ngủ!"
"Anh muốn ngủ. . . . . ."
Hạ Tử Du lay mạnh cánh tay Đàm Dịch Khiêm, "Không cho anh ngủ, em đã hứa vớimẹ là ngày mai phải cho bà biết câu trả lời rồi."
Đàm Dịch Khiêm rút tay lại vòng lên cổ kéo nhẹ cô xuống hôn một cái, giọngkhào khào nói, "Đừng có quấy anh. . . . . ."
Hạ Tử Du chán nản ôm chăn ngồi bật dậy, vểnh môi hỏi, "Sao anh có thể như vậychứ. . . . . ."
Đúng lúc này Dịch Khiêm lại trở mình quay sang hướng bên kia.
Hạ Tử Du cũng thật không biết phải làm sao, nhưng xem ra đúng là Đàm DịchKhiêm đang rất là buồn ngủ làm gì còn tinh thần mà nghe cô nói chuyện kết hôn.
Nhưng mà anh đã đồng ý với cô rồi, anh từ trước đến giờ đã nói thì sẽ làm, cõlẽ mình cũng không cần lo lắng, sáng mai nói lại với anh lần nữa là được, nếunhư anh đổi ý thì cô sẽ tính sổ với anh. . . . . .
Nghĩ tới đây, Hạ Tử Du cũng nằm xuống theo.
Mà này, tối nay người đàn ông này sao có vẻ mệt mỏi như thế? (giả điên thôi emà hehe )
Trước kia. . . . .Hầu như cô đều là người ngủ trước không mà, hơn nữa mỗi khinửa đêm cô tỉnh lại anh vẫn còn chưa chịu ngừng . . . . . .
Cô phải thừa nhận rằng không thể nghi ngờ thể lực của anh, nhưng tối nay hìnhnhư có cái gì đó hơi quái quái, huống chi tối nay hình như anh cũng không códùng nhiều sức gì à. . . .
Ối, nghĩ đến đây, Hạ Tử Du ngượng ngùng mà vùi mặt vào trong chăn. . . . . .
Bởi vì thời gian còn rất sớm, Hạ Tử Du ngủ thẳng đến gần chín giờ tối mới dậy.. . . . .
Bởi vì hai đứa bé cần bú sữa vì thế Hạ Tử Du đành phải ngồi dậy, đang địnhxuống dưới lầu một nhưng đột nhiên phát hiện Đàm Dịch Khiêm vốn ngủ ở bên cạnhlại không thấy đâu.
Bên trong căn phòng vẫn còn vương lại hơi thở nhàn nhạt của Đàm Dịch Khiêm, cônghĩ là anh cũng mới dậy không bao lâu, cô liền nhanh chóng rửa mặt rồi xuốngnhà. . . . . .
Dưới tầng một ông Đàm đang kèm Liễu Nhiên học bài, bà Đàm cùng bà Hạ một ngườiôm một đứa cháu trai cười đùa. . . . . .
Nhìn thấy Hạ Tử Du đi xuống bà Đàm mỉm cười nói, "Tiểu Du, đúng lúc con xuốngđây. . . . KK và ViVi đều đã đói rồi, con cho tụi nó bú đi!"
"Dạ."
Bà Đàm nói, "Vậy cho ViVi bú trước đi, mẹ thấy nó cứ nút ngón tay mãi, chắc làđói lắm rồi."
Hạ Tử Du cẩn thận ôm lấy ViVi từ tay bà Đàm, sau đó liền đi lên lầu hai.
Bà Hạ cũng bế KK đi theo.
Vào trong phòng, Hạ Tử Du thõa mãn nhìn dáng vẻ con trai đầu đầy mồ hôi mà búsữa, cười nói, "Bọn chúng thật đáng yêu."
Bà Hạ cũng cười theo, "Càng lớn càng giống Dịch KHiêm!"
"À. . . . . ." Hạ Tử Du đột nhiên nhớ ra, "Phải rồi, mẹ, mẹ có nhìn thấy DịchKhiêm đâu không ạ?"
Bà Hạ trả lời, "Trước khi con xuống nhà không lâu thì nó đã xuống rồi!"
"Ồ?"
"Con nói là có hẹn Dịch Khiêm tối nay ra ngoài ăn bữa tối dưới nến, nhưng màkhi thấy một mình Dịch Khiêm đi xuống, mẹ còn tưởng là hai đứa lại giận dỗi gìnhau rồi, sau đó hỏi Dịch Khiêm mới biết hóa ra hai đứa đã hủy bỏ quyết địnhđi ra ngoài ăn cơm. . . . . ."
Hạ Tử Du đỏ mặt lúng túng viện đại một cái cớ nói, "Dạ phải ạ, là con thấytrong người không khỏe nên tạm thời không đi ra ngoài nữa."
Bà Hạ vội vàng hỏi, "Vậy giờ con thấy thế nào rồi?"
"Không sao rồi ạ, mẹ biết đó, gần đây con phải chăm lo cho cả hai đứa nên cóchút mệt thôi."
"Dịch Khiêm bảo tìm vú nuôi cho hai đứa nhỏ mà con lại không nghe. . . . . ."
Hạ Tử Du lập tức lắc đầu, "Con thấy không cần thiết mẹ à, con đã không lo đượccho Ngôn Ngôn, con không muốn đến hai đứa nhỏ này cũng như thế nữa . . . . .Huống chi, con rất yêu thích dáng vẻ bọn chúng khi bú sữa mẹ." Nói tới đây, HạTử Du không nhịn được mà hôn bé cưng ở trong ngực.
Bà Hạ cười không nói gì thêm nữa.
Hạ Tử Du vừa lau mồ hôi trên trán ViVi, vừa hỏi, "Lúc Dịch Khiêm ra ngoài cónói lại là đi đâu không mẹ?"
Bà Hạ ngạc nhiên hỏi lại, "Nó không nói với con là nó đi đâu à?"
Hạ Tử Du lắc đầu, "Không ạ!"
Bà Hạ chậm rãi nói, "À, Dịch Khiêm vừa nhận được một cuộc điện thoại khẩn bảolà phải đi công tác một chuyến . . . . . Có thể phải đi mất năm ba ngày."
Hạ Tử Du ngạc nhiên trợn tròn mắt, "Hả?"
"Mẹ cứ nghĩ là Dịch Khiêm đã nói với con rồi chứ. . . . . ."
Hạ Tử Du nhíu mày, "Anh ấy không hề nói gì với con cả, đợi chút nữa con gọicho anh hỏi xem thế nào.”
Bà Hạ gật đầu, "Ừ."
"ViVi no rồi, giờ thì đến lượt KK nào. . . . . ."
Bà Hạ bế lên KK chuyển sang cho Hạ Tử Du, sau đó nhận lấy ViVi đang ở tronglòng Hạ Tử Du rồi vỗ về nhè nhẹ.
Đợi khi KK bú xong, Hạ Tử Du mới lựa lời nói, "À. . . .Mẹ, chuyện kết hôn conđã nói với Dịch Khiêm rồi. . . . . ."
Dường như để xóa đi sự khó xử của Hạ Tử Du lúc này, bà Hạ không đợi Hạ Tử Dunói hết lời đã cười mà nói, "Vậy thì tốt. . . . . . Chờ đến lúc Dịch Khiêm trởvề là có thể chuẩn bị tổ chức hôn lễ được rồi."
Không đành lòng để mong ước của mẹ tiêu tan, Hạ Tử Du không thể làm gì kháchơn đành phải lựa chọn giữ im lặng, thầm nghĩ đợi lúc Đàm Dịch Khiêm quay vềkhi đó sẽ không còn chuyện gì nữa.
-
Ai ngờ đến. . . . . .
Đã qua ba ngày rồi, Đàm Dịch Khiêm vẫn chưa trở lại từ chuyến đi công tác lầntrước, hơn nữa, ba ngày nay cô gọi cho anh bốn năm cuộc thế mà anh lại ngắngọn trả lời cô rồi bảo là đang bận, sau đó cũng không chủ động gọi điện lạicho cô.
Hạ Tử Du cảm thấy có chút giận dỗi. . . . . .
Anh đi công tác không nói với cô câu nào thì cũng thôi, mấy ngày hôm nay khicô gọi điện đến thì lại tỏ ra xa cách . . . .Thiệt thòi cho cô từ ngày đầutiên anh đi cô đã cảm thấy không quen, mỗi giây mỗi phút đều nhớ đến anh, anhđúng là một tên đàn ông vô lương tâm!
Buồn bực thì buồn bực, nhưng từ tận đáy lòng cô vẫn mong anh về sớm. . . . . .
Nhưng mà có một chuyện cô rất nghi ngờ, "Đàm thị" gần đây hình như chỉ có mấycái hạng mục ở Mỹ mà thôi, anh đâu cần phải đi công tác đến tận mấy ngày. . .. . .
Thiệt là, phiền chết đi được, thôi chờ anh về rồi tính sau, cô phải mắng choanh một trận mới được, tại sao lại có thể coi thường cô và các con như thếchứ?
. . . . . .
Mặc dù oán trách người nào đó không có lương tâm, nhưng khi ở trước mặt bố mẹchồng cô vẫn tỏ ra là một cô con dâu ngoan hiền, còn đồng thời chăm sóc tốtcho hai đứa bé, cũng không quên lúc nào cũng phải làm vừa lòng những người lớntuổi trong nhà.
Giờ phút này, đang vào giờ lúc ăn trưa, cũng đúng lúc hai cậu con trai cưng đãngủ, Hạ Tử Du liền đến phòng ăn trước cùng dọn bàn ăn với người giúp việc.
Chỉ chốc lát sau ông bà Đàm cùng Bà Hạ cũng bước vào phòng ăn.
Thế nhưng bầu không khí trong bữa cơm hôm nay cực kì quái lạ, bởi vì ba ngườilớn tuổi này ngày thường chung sống với nhau luôn rất hòa bình vậy mà bữa trưahôm nay lại không hề nói chuyện với nhau một câu, chỉ lặng lẽ cùng ngồi ănuống, lãnh đạm dị thường.
Hạ Tử Du sau khi lần lượt gắp thức ăn cho ba người xong nghi ngờ hỏi, "À, bamẹ, mẹ, sao hôm nay mọi người không nói chuyện gì hết vậy?"
Bà Hạ ngước mắt nhìn tới bà Đàm, dường như có chuyện gì đó rất buồn bực, nhưnglại cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.
Hạ Tử Du nhìn về phía bà Đàm, "Mẹ, sao thế ạ?"
Bà Đàm cười gượng, "À, không có gì, con mau ăn cơm đi, đừng quan tâm đến mấyông bà già chúng ta làm gì."
Hạ Tử Du cảm thấy chuyện có cái gì đó không đúng, cô bỏ bát đũa xuống, nghiêmnghị nhìn ông Đàm, "Ba à, ba nói cho con nghe đi!"
Ông Đàm ngước mắt nhìn Hạ Tử Du muốn nói rồi lại thôi.
Bà Đàm đúng lúc này kéo kéo ông Đàm, ý tứ rất rõ ràng là bảo ông Đàm đừng cónói cái gì cả.
Bà Hạ nhìn tới vợ chồng họ Đàm, đột nhiên tức giận dằn bát đũa xuống, lạnh mặtnói, "Tử Du, để mẹ nói cho con, tin tức trên TV nói Đàm Dịch Khiêm hiện giờđang ở Male, còn đang cặp kè với một người phụ nữ rất xinh đẹp, nó không có đicông tác gì cả mà là dẫn người phụ nữ khác đi du lịch chơi đấy. . . . . ."
Hạ Tử Du quá đỗi kinh ngạc trợn tròn mắt.
Bà Đàm chán nản nói ra, "Bà thông gia à, tôi đã nói rồi, chờ Dịch Khiêm về rồihẵng nói mà. . . . . ."
Bà Hạ tức giận nói, "Tử Du vừa mới sinh cho Dịch Khiêm hai đứa con xong, ngượclại Dịch Khiêm lại đi cùng người phụ nữ khác đến Male vui chơi thỏa thích,chẳng lẽ muốn bắt Tử Du phải chịu đựng sự uất ức này sao?"
Hạ Tử Du lờ mờ chẳng hiểu gì, "Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?"
Ông Đàm thở dài, chậm rãi nói ra, "Cũng là mấy bản tin lá cải vặt vảnh ấy mà.. . . .Họ đưa tin nói là chụp được hình ảnh Dịch khiêm đưa người phụ nữ khácđi du lịch ở Male, còn cặp kè có vẻ như rất thân mật nữa. . . . . . Ba cái tintức này đều chỉ là viết lung tung cả thôi, tính tình của Dịch Khiêm như thếnào con phải hiểu rõ nhất mà."
Bà Đàm phụ họa nói, "Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Du à, con đừng suy nghĩ lungtung nha! !"
Cả người Hạ Tử Du rõ ràng đang run lên.
Bà Hạ vịn nhẹ vào vai Hạ Tử Du nghiêm mặt nói, "Tử Du, không có lửa làm sao cókhói, mẹ thấy con phải đi Male một chuyến xem thế nào. . . . . Là thật hay giảthì sẽ biết ngay, không cần ngồi ở đây mà trong lòng buồn bực suy nghĩ làmgì."
Nghe được tin như thế cô là phụ nữ sao có thể không mẫn cảm, nhưng đã cùng anhtrải qua biết bao nhiêu là chuyện rồi, lại nghĩ đến thái độ của anh trước kiakhi đối với những người phụ nữ khác, cô lựa chọn tin tưởng anh, "Con thấykhông cần thiết ạ, cùng lắm thì con gọi điện thoại hỏi anh ấy là được rồi. . .. . ."
Bà Hạ không vui nói, "Tại sao lại không cần thiết? Đàn ông là không thể dungtúng được đâu, Tử Du à, nghe lời mẹ đi con, đến Male tìm Dịch Khiêm xem thếnào. . . . . ."
Ông Đàm còn phụ họa nói chen vào, "Phải đó, Tiểu Du à, con đi Male một chuyếnđi, Dịch Khiêm ở lại khách sạn của Robert đấy, cũng không khó tìm đâu. . . . .."
Bà Đàm thì lại nói, "Tiểu Du, Dịch Khiêm đã gây ra sự việc như thế, là mẹchồng mẹ cũng không tiện nói thêm gì, cọn hãy tự mình quyết định đi!"
Thấy Hạ Tử Du khó xử, bà Hạ nói, "Con không cần lắng cho ba đứa nhỏ. . . . . .Mọi người sẽ thay con chăm sóc bọn chúng."
Bà Đàm cũng nói theo, "Nếu con đã quyết định đi thì đừng lo lắng gì đến ba đứanhỏ, trong nhà lúc nào cũng có vú nuôi chuẩn bị để lo cho chúng, thỉnh thoảngnhưng lúc con không đủ sữa họ cũng cho hai đứa nhỏ bú một vài lần, sẽ khôngđến nỗi mà thấy không quen đâu. . . . . ."
Ông Đàm nói, "Đi đi, thời gian qua con cứ ở nhà cả ngày trông mấy đứa nhỏ, coinhư đi chơ giải buồn cũng được. . . . Nếu đúng là Dịch Khiêm đang ở Male, thìcon cũng có thể ở lại đó chơi thêm mấy ngày với Dịch Khiêm."
"Nhưng mà. . . . . ."
Bà Hạ dùng giọng không cho phép từ chối, "Không có nhưng nhị gì cả, bây giờ mẹđi giúp con thu dọn chuẩn bị vài thứ giấy tờ cùng quần áo, điện thoại di độngnữa." Bà Hạ vừa nói vừa đứng dậy đi thẳng lên lầu.
Ông Đàm cũng thuận tiện ‘rèn sắt lúc còn nóng’, "Để ba bảo người đổ đầy xăngmáy bay sẵn cho con, đợi một lát nữa thì cứ xuất phát thôi. . . . . ."
-
Cứ như vậy, Hạ Tử Du chẳng hiều đầu đuôi ất giáp thế đã bị mấy ông bà cụ ởtrong nhà đẩy thẳng tới Male. . . . . .
Nếu như không phải là thấy bà Hạ đang vô cùng tức giận và cũng vì muốn trấn anbà, Hạ Tử Du tuyệt đối sẽ không khoa trương đến mức chạy tới Male để “bắt kẻthông dâm”, huống chi cô vốn luôn rất tin tưởng Dịch Khiêm . . . . . .
Tuy nói như thế, nhưng khi xảy ra chuyện, trong lòng con người ta vẫn khôngthể tránh khỏi thấp thỏm bất an vẫn mong mỏi biết được đáp án . . . . . .
Bởi vì chênh lệch thời gian, lúc Hạ Tử Du bay đi Male là vào ban ngày, nhưngkhi đến nơi thì trời đã ngã về chiều.
Từng sống ở đây hai năm, Hạ Tử Du đương nhiên hiểu rất rõ cảnh hoàng hôn ởMale có ý nghĩa như thế nào. . . . .Đó chính là sự tuyệt mỹ, là sự kinh ngạc,là sự ca ngợi.
Sóng biển nhấp nhô lăn tăn, làn gió nhẹ thoải mái, cát giẫm dưới chân rất mịn,đại dương mênh mông bát ngát xa xăm . . . . . . Những thứ này đã tạo nên ánhhoàng hôn say lòng người ở Male.
Cô đã từng ngồi tại bờ biển vô số lần, đi chân trần để được những cơn sóng nhỏvỗ về, ở trong hoàn cảnh bình yên và an nhàn ngắm nhìn cái bóng mờ của ánhsáng nơi phía xa xăm, trong lòng cô luôn cảm thấy sảng khoái và thanh thản.
Được quay trở lại nơi này, sự mệt mỏi của chặng đường dài trong Hạ Tử Du dườngnhư đã hoàn toàn tan biến. Giờ phút này, cô đứng tại bờ biển, cũng đã quên mấtmục đích của chuyến đi này, chỉ mong ngóng hoàng hôn mau đến.
"Cô Hạ, là cô Hạ sao?"
Một cô gái có vẻ rất giản dị xuất hiện trước mặt Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du vui mừng reo lên, "Ada, là cô ư?" Ada từng là bạn đồng nghiệp làmchung với cô, phụ trách công việc ở quầy lễ tân của khách sạn.
Ada vẫn giống như trước nhiệt tình nắm lấy hai tay cô vui mừng nói, "Đúng vậy,tôi vừa mới hết giờ làm việc, vì thế muốn đến đây hóng mát một lát, không ngờlại gặp được cô ở đây. . . . . ."
"Nơi này thật tốt, vẫn đẹp như trước kia." (edit đến đoạn này cũng cảm thấybồi hồi khi nhớ lại cái thời kì gian khổ của HTD , ôi mình thật sến haha)
Ada cười nói, "Cô Hạ cũng vẫn xinh như xưa à, nghe nói gần đây cô vừa mới sinhem bé vậy mà dáng người cô vẫn còn đẹp lắm. . . . . ."
Hạ Tử Du chỉ nhã nhặn cười nhẹ.
Ada thở dài nói, "Thật sự tôi rất nhớ lúc còn cả cô và ông chủ ở đây. . . . .. Sau khi cô đi rồi, ông chủ cũng không còn đến nơi đây thường xuyên nữa, cũngkhông quan tâm đến khách sạn nhiều như trước, mặc dù việc kinh doanh vẫn rấttốt nhưng sao vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. . . . . ."
Hạ Tử Du cũng thiệt tình nói, "À, tổng giám đốc Kiều hiện đang ở Riyadh giúpba anh ấy quản lý sự nghiệp cho gia đình, không còn tự do như trước nữa."
"Vậy thì chắc ông chủ cũng phải kìm nén nhiều lắm nhỉ, bởi vì ông ấy vốn làngười không thích bị trói buộc mà."
Hạ Tử Du cười cười hỏi, "Đúng rồi, có phải Dịch Khiêm đang ở tại khách sạn nàykhông?"
"Dịch Khiêm?" Ada gãi đầu suy nghĩ một lúc rồi sau đó mới gật gật đầu, "Côđang tổng giám đốc Đàm chứ gì, đúng vậy, mấy ngày hôm nay ông ấy đều ở trongkhách sạn này, tôi còn tưởng rằng cô đang ở đây là chờ tổng giám đốc Đàm đếnđón cô đấy!"
Hạ Tử Du lập tức vui mừng, "Vậy sao? Bây giờ anh ấy còn ở trong khách sạnkhông?"
"Cái này tôi cũng không rõ lắm, ban ngày tổng giám đốc Đàm không thường ở lạitrong khách sạn. Nhưng mà cô cứ đến khách sạn hỏi thăm thử xem, biết đâu nhữngđồng nghiệp khác có thể từng nhìn thấy tổng giám đốc Đàm thì sao."
"Cám ơn cô Ada. . . . . ."
"Không có gì, gặp lại cô tôi thấy rất vui."
. . . . . .
Không chậm trễ thêm một giây một phút nào nữa, Hạ Tử Du đi thẳng tới khách sạn‘Yarit’.
Những nhân viên kì cựu trong khách sạn nhìn thấy cô đều rất vui mừng, sau khichào hỏi qua lại một lúc thì có người nói cho cô biết tung tích của Đàm DịchKhiêm . . . . . .
Điều khiến Hạ Tử Du cảm thấy hơi buồn bực đó là, bọn họ đều nói lúc Đàm DịchKhiêm tới đây quả thực là bên cạnh có dẫn theo một cô gái trẻ lại còn trôngrất xinh đẹp.
Trong lòng Hạ Tử Du lập tức cảm giác thấy khó chịu không thể tả. . . . . .
Nhưng mà cũng có một tin tốt, nghe một người đồng nghiệp nói lúc Đàm DịchKhiêm đưa cô gái ấy đi khỏi khách sạn vẫn chưa được mấy phút, đi về hướng bãicát phía Bắc.
Hạ Tử Du không chần chừ suy nghĩ, sau khi giao lại những vật tùy thân đơn giảncho một người bạn đồng nghiệp xong liền đi theo tới bờ cát phía Bắc mà ĐàmDịch Khiêm đã đi.
Trên bờ cát thỉnh thoảng có vài người đứng lặng người ngắm nhìn biển, thỉnhthoảng cũng có những đôi tình nhân yên lặng bên nhau đợi ánh chiều hoàng hônbuông xuống. . . . . .
Hạ Tử Du dẫm chân bước lên bờ cát mịn, ánh mắt liên tục đảo khắp nơi tìm kiếmbóng dáng Đàm Dịch Khiêm.
Đột nhiên, một người bản địa da đen ôm một bó hoa hồng được gói rất tinh tế điđến trước mặt cô. . . . . .
"Thưa cô, có một người đang chờ cô ở đằng kia, bó hoa này là anh ta tặng chocô."
Hạ Tử Du cũng chưa kịp hỏi thêm được điều gì thì người nọ đã đem bó hoa nhétvào tay cô rồi bỏ đi trong nháy mắt.
Hạ Tử Du tiếp tục đi về phía trước khoảng tầm ba phút nữa, lại có một cô bégái ôm một bó bách hợp đi đến trước mặt cô, nói một câu đơn giản giống nhưngười lúc nãy, "Chị ơi, có người đang chờ chị ở bên kia kìa, hoa này là anh ấytặng cho chị đó."
Cô bé này rất thú vị, còn giơ tay lên chỉ chỉ tới chỗ đó cho cô nhìn.
Hạ Tử Du mang theo nghi ngờ với tò mò, đi về phía trước theo phương hướng màcô bé nọ chỉ.
Tiếp đó lại có một người lớn tuổi nhìn có vẻ rất thân thiện dễ gần đi tới, vẫnlà một bó hoa tươi thắm xinh đẹp và cũng chỉ đường cho cô. . . . . .
. . . . . .
Cứ như vậy, Hạ Tử Du đếm không nổi là mình đã nhận được bao nhiêu bó hoa nữarồi, nhưng ít nhất là bây giờ cô không thể ôm hết được chúng.
Cuối cùng Hạ Tử Du đành phải đặt những bó hoa ấy xuống đất, quyết định ngồixuống tại chỗ đó nghỉ mệt một lúc.
Nhưng khi cô đặt những bó hoa kia xuống đất thì một tấm thiệp rơi ra từ trongnhững bó hoa ấy. . . . . .
Cô rút tấm thiệp đó ra, nhìn những dòng chữ viết trên đó.
Chữ viết này là của Đàm Dịch Khiêm, trên đó viết ——
‘Bà xã, em nhìn sang phải đi nào….’
Hạ Tử Du theo bản năng nhìn sang bên đó, trong một cái chớp mắt, cô giật bắncả người.
Trước mắt, Đàm Dịch Khiêm đang lái một chiếc ca nô lao về phía cô. . . .
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần kiểu đánh gôn màu xanh đậm, ánhnắng trời chiều bao phủ khắp người anh. . . . . .
Thật là đẹp trai đến không thể diễn tả bằng lời. . . . . . .
