Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !

Chương 241



Nói điện thoại xong Đàm Dịch Khiêm xoay người lại.

Hạ Tử Du tay cầm áo khoác tây trang và đang mỉm cười nhìn anh.

Đàm Dịch Khiêm đi tới, thân mật vịn lấy bả vai Hạ Tử Du hỏi, "Bắt đầu biết họcnghe lén anh nói điện thoại từ khi nào vậy?"

Hạ Tử Du xoay người đi, "Ai cố ý nghe lén anh nói chuyện hồi nào chứ? Tại emthấy là số của Aston gọi tới nên lo lắng cho anh thôi."

Hạ Tử Du nói như thế dĩ nhiên là thừa nhận cô đã nghe được nội dung cuộc nóichuyện giữa Đàm Dịch Khiêm và Aston rồi.

Đàm Dịch Khiêm cười nhạt, "Bà xã, em có thấy sợ anh không?"

"Còn lâu em mới sợ anh á, em chính là mẹ của đám con anh, nếu như anh dám đắctội với em, tương lai chắc chắn mấy đứa nhỏ sẽ giúp em đòi lại từ chỗ anhkhông thiếu một phân." Nói xong Hạ Tử Du vòng tay ôm lấy thắt lưng Đàm DịchKhiêm còn vẻ mặt thì vênh vênh vô cùng đắc ý.

Đàm Dịch Khiêm âu yếu hôn nhẹ lên trán Hạ Tử Du yêu thương nói, "Anh muốn lấylòng em còn không kịp, nào dám đắc tội với em chứ."

Hạ Tử Du ngẩng đầu nói, "Tin rằng anh cũng không dám!"

. . . . . .

Cả hai cùng đi vào trong phòng khách, ông bà Đàm đang ngồi trên sofa tròchuyện tán gẫu.

"Dịch Khiêm, về rồi à. . . . ."

"Dạ."

Ngoài Hạ Tử Du ra, hầu như thái độ của Đàm Dịch Khiêm dành cho bất kỳ ai đềuchỉ có sự lạnh lùng.

"Đúng lúc muốn thương lượng với các con một chuyện, con và Tiểu Du đều ngồixuống đi!" Người lên tiếng nói chuyện là ông Đàm.

Hạ Tử Du nghe xong liền kéo theo Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống ghế sofa.

Ông Đàm từ tốn nói, "Ngày hôm qua mẹ của Kình Phàm gọi điện thoại sang cho mẹcon, ngỏ lời muốn mời ba mẹ sang London du lịch một chuyến, sẵn tiện cũng muốngiới thiệu cho chúng ta biết về gia đình họ Quý của họ."

Hạ Tử Du nói, "Đây cũng là buổi ra mắt giữa người lớn với nhau, cũng là chuyệntốt đó ạ!"

Bà Đàm từ ái cười cười, "Ba mẹ cũng dự định là đi một chuyến, dù Kình Phàm cótốt thế nào đi nữa thì hoàn cảnh gia đình của nó chúng ta cũng cần nên phảihiểu rõ một chút. . . . ."

Hạ Tử Du hỏi, "Ba mẹ à, ba mẹ có muốn tụi con cùng đi với ba mẹ hay không ạ?"

Ông Đàm lắc đầu, "Việc trong công ty Dịch Khiêm rất bận rộn, còn con phải chămsóc cho tụi nhỏ, dĩ nhiên là không cần hai đứa đi theo ba mẹ đâu. Ba mẹ cũngchỉ là báo với các con biết một tiếng. . . . Có lẽ ba và mẹ sẽ ở lại Londonkhoảng mười ngày hay nửa tháng, ngày mai sẽ lên đường, các con thấy có vấn đềgì không?"

Hạ Tử Du lắc lắc đầu, "Không có vấn đề gì đâu ạ, đến London cũng xem như là dulịch, người lớn tuổi đi đây đó nhiều một chút đối với sức khỏe cũng rất tốt .. . Ba mẹ hãy yên tâm ạ, con sẽ chăm sóc tốt cho mấy đứa nhỏ."

Khuôn mặt hòa ái của ông Đàm chuyển sang nhìn con trai, "Dịch Khiêm con thấythấy thế nào?"

Đàm Dịch Khiêm hờ hững đáp lại, "Tùy mọi người đi!"

"Vậy tốt, ngày mai ba mẹ sẽ chuẩn bị đi London. . . .Tiểu Du à, những lúc mẹkhông có ở nhà có thể con sẽ vất vả hơn đấy, chăm sóc con cái là quan trọngnhưng đừng nên làm việc quá sức mình, việc gì có thể bảo người giúp việc làmthì cứ giao lại cho bọn họ làm đi, có biết không?" Bà Đàm không yên tâm dặndò.

"Dạ, con biết rồi ạ."

. . . . . .

Tối đến, Hạ Tử Du dỗ Liễu Nhiên ngủ xong rồi đi về lại phòng.

Vừa mở cửa ra, Hạ Tử Du suýt nữa đã hô to cứu mạng, "Đàm Dịch Khiêm! !"

Bạn Đàm nào đó vô cùng bình thản ung dung đang từ phòng tắm đi ra toàn thândính đầy bọt nước, liếc mắt nhìn vợ yêu hỏi, "Sao vậy?"

Hạ Tử Du vội vàng xoay người khóa trái cửa phòng lại, lấy hai tay bịt kín mắtmình ngượng ngùng nói, "Anh mau. . . . Mau mặc áo ngủ vào nhanh lên đi. . ..Thiệt là. . . ." (chùi ui, bộ nào giờ chưa nhìn thấy hử, đúng là….hết nói)

Không thể tưởng tượng được, anh không mặc gì cả mà lại cứ thế từ phòng tắm đira ngoài, tuy rằng dáng người cùng màu da của anh thì không có chỗ nào để chêhết. . . . . . .

Đàm Dịch Khiêm híp lại đôi mắt ranh mãnh quan sát cô vợ mình, "Đến bây giờ rồimà em còn xấu hổ nữa sao?"

Hạ Tử Du len lén nhìn về phía người nào đó qua khe hở những ngón tay nói, "Anhlà cái đồ lộ liễu không biết ngượng, mau mặc quần áo vào đi! !"

Sở dĩ Đàm Dịch Khiêm để mình trần đi ra ngoài là bởi vì không có tìm thấy cáiáo ngủ của mình để ở trong phòng, ngẫm nghĩ cả hai cũng là vợ chồng rồi có gìđâu cần phải che giấu, cho nên anh trực tiếp cứ để thế mà đi ra ngoài. Anh vốnnghĩ người phụ nữ của mình hẳn đã sớm quen thuộc cơ thể của mình rồi chứ, cũngkhông thấy có gì bất ổn, nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ đó của cô, anhngược lại càng thêm có húng thú muốn trêu chọc cô.

Đàm Dịch Khiêm lập tức đi về phía Hạ Tử Du, trên môi nở nụ cười tinh quái nói,"Bà xã, anh không tìm thấy cái áo ngủ đâu cả, hay em giúp anh tìm thử xem nó ởđâu."

Hạ Tử Du vươn tay chống đỡ lồng ngực Đàm Dịch Khiêm, "Được, em sẽ đi tìm choanh, anh đừng dựa vào em gần quá như vậy á . . . ." Trời ạ, có đôi lúc phụ nữcũng không thể nào tự chủ được có đúng hay không à. . . . . .

"Bà xã. . . . ."

"Ái, đừng gọi em. . . . . ."

Thốt xong câu đó, Hạ Tử Du liền đẩy Đàm Dịch Khiêm ra rồi vội vàng xông tới tủtreo quần áo trong phòng, nhanh chóng tìm kiếm một phen, rốt cuộc cũng tìmđược cho anh cái áo ngủ, cô hấp tấp đưa nó qua cho anh, "Nhanh mặc vào đi!"

"Bà xã, hay là….Em mặc vào giúp anh đi!"

"Còn lâu em. . . . . ."

Nhưng kế tiếp, Đàm Dịch Khiêm đã kéo Hạ Tử Du vào trong lòng mình, hơi thở hấpdẫn mê hoặc phả lên vành tai cô, "Hay là em muốn nhìn anh như thế này hơn. . .. . ."

"Em mới không có biến thái như anh vậy đâu!"

Không còn cách nào khác, Hạ Tử Du đành phải mặc áo ngủ vào cho Đàm Dịch Khiêm,bởi vì quá mức vội vàng hấp tấp vì thế những chiếc cúc áo cô cài lên cho anhđều nằm cái trên cái dưới, nhưng Đàm Dịch Khiêm vẫn làm thinh không nói gì chỉmím môi cười nhìn ngắm cô, dáng vẻ cực kì thích thú.

Cuối cùng cũng xong rồi, Hạ Tử Du không nén được thở phào một hơi nhẹ nhõmnói, "Anh có thể đi ngủ được rồi đó, em còn có việc chút . . . . ."

Đàm Dịch Khiêm ôm eo Hạ Tử Du lại hỏi, "Chuyện gì?"

Hạ Tử Du đưa mắt nhìn sang phòng trẻ có hai đứa con trai cưng của mình đangngủ, "Hai ông ‘trời con’ của anh có lẽ chút nữa sẽ dậy rồi, em phải đến trôngchừng, nếu không bọn chúng dậy không nhìn thấy em sẽ khóc ầm ĩ lên cho màxem."

Vào buổi tối, cô đều phải cho hai đứa bú sữa rồi mới chịu ngủ, ngủ đến nửa đêmlà phải rời giường cho chúng bú thêm lần nữa, cũng may hai đứa nhỏ này an uốngđều theo đúng giờ giấc chứ bằng không sẽ làm cho cô thấy rất khó khăn khi chămsóc chúng.

Đàm Dịch Khiêm hôn lên gò má Hạ Tử Du một cái, thật hiếm thấy anh không hề gâyrối mà còn gật đầu dịu dàng nói, "Vậy anh đi ngủ đây, mau sớm về ngủ với anh!"

"Dạ."

Tối nay đột nhiên Đàm Dịch Khiêm ngoan ngoãn như thế, thực khiến Hạ Tử Du cóchút ngoài ý muốn, nhưng cũng thật sự vô cùng hài lòng, nếu như ứng phó hếtanh rồi tới ứng phó đám con của anh nữa, có lẽ tinh thần và thể lực của côcũng không thể trụ nổi được như thế. . . . . .

-------

Sáng hôm sau, Hạ Tử Du cũng như mọi ngày thức dậy, nhớ đến sáng nay ông bà Đàmphải lên máy bay đi Anh, Hạ Tử Du lập tức ngồi dậy liền bước xuống giường.

Lúc Hạ Tử Du ngồi dậy mới phát hiện hóa ra Đàm Dịch Khiêm cũng đã dậy rồi. . ..

Theo thời gian làm việc trước giờ của Đàm Dịch Khiêm, lúc này hẳn là anh vẫncòn đang ngủ, Hạ Tử Du thấy vô cùng nghi hoặc. Ngay lúc này cửa phòng được mởra, bóng dáng cao lớn tuấn tú của Đàm Dịch Khiêm đang đi vào.

Hạ Tử Du hỏi, "Ông xã, sao hôm nay anh dậy sớm vậy?"

Đàm Dịch Khiêm thản nhiên trả lời, "Đưa ba mẹ lên máy bay."

Hạ Tử Du ngại ngùng nói, "Ba mẹ chồng đã lên máy bay rồi á? Ối. . . . Vậy màem cũng ngủ quên mất."

Đàm Dịch Khiêm đi tới ngồi xuống mép giường, cười nhẹ nói, "Không sao, emkhông có sức rời giường hai ông bà ngược lại càng vui thích đấy."

Sắc mặt Hạ Tử Du lập tức nhuốm đỏ, khó xử nói, "Anh phải nên gọi em dậy chứ."

Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ lên môi cô, "Ngoan, mặc quần áo vào lại tử tế đi, anhxuống lầu đợi em."

"Dạ." Nhìn Đàm Dịch Khiêm đi ra khỏi cửa phòng, Hạ Tử Du mới phát giác ra mấyngày nay Đàm Dịch Khiêm có cái gì đó rất kì quái.

Dường như, mấy đêm gần đây anh không hề chạm vào người cô, lại còn tự mình đingủ rất sớm. . . .

Tối hôm qua nhìn thấy bộ dáng cuồng sắc tình đó của anh, cô còn tưởng rằngmình sắp phải phục vụ cho đại gia rồi, ai ngờ tối hôm qua anh lại đi ngủ sớmhơn mọi ngày mà suốt cả đêm còn rất an phận. . . . .

Còn nữa, biết lúc này cô sắp thay quần áo lại còn biết điều tránh đi xuốngdưới lầu trước, cái này. . . . Hình như rất không giống với phong cách của Đàmđại nhân nhà mình ấy nhỉ!

Nghĩ thì nghĩ, nhưng Hạ Tử Du vẫn nhanh chóng thay xong quần áo rửa mặt chảiđầu xong đâu đó, kế tiếp đi sang phòng hai đứa con trai xem qua một chút.

Nhưng không ngờ khi đi tới mới phát hiện hai đứa con trai bảo bối của mìnhkhông hề nằm ở trong nôi, đoán rằng có thể sáng nay Đàm Dịch Khiêm đã bảongười làm bế hai đứa nhỏ ra ngoài chơi rồi, Hạ Tử Du dùng tốc độ nhanh nhấtchạy ngay xuống lầu.

"Ông xã, ông xã. . . . ."

Hạ Tử Du sốt ruột mà hô hoán lên, vừa bước xuống bậc thang lầu lại đúng lúcnhìn thấy bà Hạ và dì Lưu mỗi người tay bế một đứa nhỏ đang dỗ dành chúng.

Hạ Tử Du thở nhẹ ra cũng đồng thời vui sướng hỏi, "Mẹ, dì Lưu. . . . Sao mọingười lại ở đây?"

Bà Hạ nghiêng đầu lại, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười từ ái nói, "Vừa sáng sớmnay Dịch Khiêm đã đón mẹ đến đây."

Hạ Tử Du sửng sốt, "Hả?"

Lúc này, Đàm Dịch Khiêm từ lầu hai đi xuống, trên người mặc một bộ quần áo nhẹnhàng màu trắng, đi phía sau anh là một người hộ vệ đang xách theo vali hànhlý.

Hạ Tử Du hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, sững sờ gọi, "Ông xã. .. ."

Đàm Dịch Khiêm đi tới ôm Hạ Tử Du vào người dịu dàng hỏi, "Bà xã, ăn sáng chưahả?"

"Chưa. . . . ."

"Anh cùng ăn với em."

Vừa nói xong Đàm Dịch Khiêm ôm eo Hạ Tử Du đi tới hướng phòng ăn.

Hạ Tử Du vội quay đầu nhìn mẹ mình nói, "À mẹ, mẹ ngồi chơi một lát đi ạ, condùng xong bữa sáng rồi lên nói chuyện với mẹ."

Bà Hạ mỉm cười gật đầu.

Lúc đi vào phòng ăn, Hạ Tử Du nghi ngờ hỏi, "Ông xã, hôm nay anh không đếncông ty sao, sao lại ăn mặc như thế này?"

Đàm Dịch Khiêm thản nhiên trả lời, "Hôm nay có việc riêng."

"Việc riêng gì cơ?" Đột nhiên nghĩ đến mới vừa rồi hộ vệ có xách theo một cáivali hành lý, Hạ Tử Du lo sợ không yên hỏi, "Không phải là anh lại muốn đicông tác nữa chứ?"

Trời à, ba mẹ chồng đều đã đi sang Anh rồi, nếu như anh cũng đi công tác, vậycó một mình cô ở trong căn nhà này chẳng phải là buồn chán đến chết hay sao. .. . .

Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh trả lời, "Ừm."

Nghe Đàm Dịch Khiêm nói như vậy, Hạ Tử Du lập tức không còn hăng hái muốn dùngbữa sáng nữa, cô chán nản ngồi phịch xuống trên ghế dựa cạnh bàn ăn, mím môinói, "Mọi người ai cũng có thể mượn cơ hội để đi chơi, chỉ có một mình em làphải ở lại trông nhà, chẳng có chút công bằng nào cả."

Đàm Dịch Khiêm mỉm cười nói, "Vậy em muốn công bằng như thế nào?"

Hạ Tử Du lên án nói, "Hừ, nói tới mới nói, anh còn chưa có dành thời gian chotuần trăng mật chân chính của chúng ta nữa đấy! Lần đi chơi gần đây nhất, cũngchỉ có lần anh lừa em đi kết hôn thôi, mặc dù có ở lại Male chơi mấy ngày,nhưng đó không được tính là tuần trăng mật chính thức đâu!"

Thật lòng thì cô cũng không muốn nhắc tới chuyện cũ làm gì, dẫu sao công việccủa anh đều luôn rất bận, cô cũng không thể nào bỏ lại con không lo, cả haiđương nhiên là không thể nào cũng đi đến thế giới chỉ có hai người được. Nhưnghôm nay là một ngày đặc biệt. . . . Là sinh nhật của cô, cô không yêu cầu xavời để anh sẽ biết ngày sinh nhật của mình, cũng chỉ hi vọng có thể giống nhưthường ngày mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, cùng anh gần gũi ở bên nhau.Nếu anh đi công tác rồi, trong căn nhà lạnh lẽo vắng ngắt này còn lại chỉ cómỗi một mình mình mà thôi, cô sẽ cảm thấy rất cô đơn và tủi thân.

Đàm Dịch Khiêm muốn lên tiếng giải thích, "Bà xã. . . . . ."

Hạ Tử Du giận dỗi đứng bật dậy, "Được rồi, được rồi. . . . .Anh chỉ cần nóicho em biết là anh phải đi mấy ngày thôi, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về làđược." Dù cho không vui nhưng cô cũng phải tôn trọng anh, cô là vợ của anh thìphải biết thông cảm cho anh.

Đàm Dịch Khiêm cũng đứng dậy theo, nhỏ giọng từ tốn nói, "Theo tình hình nàymà đoán, có lẽ là mười ngày hay nửa tháng gì đó!"

"Cái gì? Mười ngày hoặc nửa tháng á?" Hạ Tử Du vừa nghe xong trong lòng chợtcảm thấy uất ức cực độ, "Đàm Dịch Khiêm, anh chỉ giỏi bỏ rơi em mà thôi, hừ,đi đi, đi đi. . . . .Cũng khỏi cần nói mấy lời căn dặn gì đó, em tự biết rồi,phải ngoan ngoãn ở nhà nha, không được đi lung tung khắp nơi. . . . ."

Nhìn khuôn mặt tức giận của Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm không nén được nhếch môinở nụ cười.

Ngay sau đó Hạ Tử Du lại ngồi phịch xuống cạnh bàn ăn, cầm lấy miếng bánh mìnướng người giúp việc mới vừa dọn lên cắn một cái rồi nhai ngấu nghiến.

Hạ Tử Du vốn nghĩ rằng Đàm Dịch Khiêm sẽ dài dòng nhắn nhủ vài ba tiếng, aingờ Đàm Dịch Khiêm cứ như vậy xoay người bỏ đi một mạch.

Khóe mắt nhìn thấy bóng lưng Đàm Dịch Khiêm thực sự rời đi, Hạ Tử Du càng thêmdùng sức ngấu nghiến miếng bánh mì nướng trong tay, miệng thì lầm bầm nói, "Cảngày cứ nói thương yêu mình nhất, không nỡ xa mình. . . . . Bây giờ nói đi làđi ngay, hừ! Đàm Dịch Khiêm, em chán ghét anh nhất, anh tốt nhất đi luôn điđừng trở về nữa, còn lâu em mới thèm nhớ tới anh!"

Hạ Tử Du vẫn chưa gặm hết miếng bánh mì nướng, trong đầu liền nghĩ tới ĐàmDịch Khiêm đi công tác lần này thời gian có thể kéo dài tới mười ngày nửatháng, cô liền không đành lòng, vội bỏ lại miếng bánh mì nướng đứng bật dậychạy tới phòng khách.

Quả nhiên Đàm Dịch Khiêm đã không còn ở trong phòng khách nữa, hai mắt Hạ TửDu không kiềm được mà đỏ hồng lên bước tới ngưỡng cửa.

Cả hai kết hôn bấy lâu nay anh chưa từng rời khỏi nhà như vậy, nay đột nhiênnói phải đi công tác lâu như thế, sao cô có thể chịu được chứ. . . .

Trong tầm mắt, là chiếc xe đang đỗ ở ngoài cửa lớn biệt thự, bóng dáng cao tocủa Đàm Dịch Khiêm đang đứng bên cạnh xe, hộ vệ thì đang đem hành lý bỏ vàocóp sau xe.

"Tử Du. . . . ."

Giọng của bà Hạ lúc này bất ngờ vang lên.

Hạ Tử Du thu lại ánh mắt đang nhìn ở trên người Đàm Dịch Khiêm, xoay người đitới gấn mẹ mình, "Mẹ. . . . ."

Bà Hạ trông thấy tâm tình Hạ Tử Du có vẻ chán nản cùng hốc mắt ửng hồng, khôngdằn được lo lắng nói, "Đứa nhỏ ngốc, có phải là không đành lòng hay không?"

Hạ Tử Du hít hít mũi nhẹ gật đầu, "Phải đi tới mười ngày nửa tháng đó ạ."

Bà Hạ cười nhẹ nói, "Không sao, đã có mẹ và dì Lưu thay nhau chăm sóc mấy đứanhỏ cho tụi con rồi, con và Dịch Khiêm cứ yên tâm mà đi chơi đi. . . ." Bà Hạcho rằng Hạ Tử Du không nỡ bỏ lại mấy đứa nhỏ ở nhà mà đi chơi.

Hạ Tử Du nghe không hiểu, "Dạ?"

"Hiếm khi thấy Dịch Khiêm có lòng như vậy, gác lại hết mọi công việc bận rộn ởcông ty để cùng con đi du lịch cho khuây khỏa như vậy, mẹ thấy cũng rất mừngcho con."

"Mẹ, mẹ . . . . Mẹ đang nói gì vậy?"

"Bà xã, lên đường thôi. . . . ."

Hạ Tử Du sững sờ ngước mắt lên nhìn tới Đàm Dịch Khiêm giờ phút này đang đi vềphía cô.

Đàm Dịch Khiêm đi tới trước mặt Hạ Tử Du, gõ gõ nhẹ lên chóp mũi hơi ửng hồngcủa Hạ Tử Du, "Đồ ngốc, ông xã sao đành lòng bỏ lại em mặc kệ không lo được. .. . Về sau đừng khóc nhè nữa, khó coi chết đi được."

"Ông xã. . . . ."

Ngay sau đó, Đàm Dịch Khiêm ôm ngang eo bế Hạ Tử Du lên, "Lên đường thôi bà xãà!"

-------

Mãi đến khi bị Đàm Dịch Khiêm bế ngồi vào trong xe thế nhưng tâm trạng của HạTử Du vẫn còn ngổn ngang trăm mối.

Chừng mười phút sau, Hạ Tử Du ngồi ở trong lòng Đàm Dịch Khiêm mới hoàn hồnlại. . . . . .

Cô hỏi, "Hóa ra, anh không có đi công tác?"

Đàm Dịch Khiêm dịu dàng nhìn vợ yêu, "Hôm nay là sinh nhật của bà xã anh, saoanh có thể nỡ lòng mà bỏ lại bà xã anh ở nhà một mình được chứ?"

"Anh . . . . Anh biết ư?" Hạ Tử Du không thể nào tin nổi.

Đàm Dịch Khiêm thâm tình chân thành nói, "Thời điểm kết hôn, anh đã từng hứavới em, về sau, mỗi một cột mốc quan trọng trong cuộc đời này của em, anh đềusẽ ở bên cạnh và cùng nhau vượt qua với em. . . . . ."

Nghe được những lời nói đầy tình cảm này của Đàm Dịch Khiêm, mũi Hạ Tử Du bỗngcay cay, không sao dằn được cảm động."Nhưng hôm đó em nghe thư ký anh nói gầnđây công việc của anh bận đến nỗi không có thời gian mà, sao anh còn rảnh rỗiđể nghỉ phép đi du lịch với em chứ?"

"Muốn lấy lòng bà xã thì không có gì mà giải quyết không được." Chính khổ chonhững nhân viên cấp cao ở công ty kia, có lẽ phải trọc đầu để xử lý những côngviệc mà anh chưa giải quyết xong.

"Ông xã. . . . ."

Hạ Tử Du lủi vào lòng Đàm Dịch Khiêm ôm siết anh thật chặt, "Anh thật tốt. . .."

Đàm Dịch Khiêm hôn lên hàng mi dài mơ hồ còn vương ướt nước của Hạ Tử Du, "Vừamới khóc?"

Hạ Tử Du đánh nhẹ lên người Đàm Dịch Khiêm, "Còn không phải tại anh lừa emsao. . . . Tại em không nỡ xa anh thôi. . . . ."

"Đồ ngốc. . . . ."

"Đúng rồi, mẹ đang ở nhà đó! !"

"Là anh đón mẹ vợ tới đấy, những ngày sắp tới mấy đứa nhỏ ở nhà đã có mẹ vợ vàdì Lưu chăm sóc rồi."

"Hóa ra là anh đã sớm có âm mưu từ trước. . . ."

. . . . . .

Bởi vì ngồi máy bay gia đình, cộng thêm suốt chặng đường đi đều thoải máihưởng thụ dựa vào lòng Đàm Dịch Khiêm ngủ, vì vậy khi vừa xuống máy bay tinhthần của Hạ Tử Du có vẻ rất sảng khoái.

Đàm Dịch Khiêm không cho cô biết địa điểm nơi đến, bảo là muốn cho cô một niềmvui bất ngờ. Vì vậy, sau khi cô bước xuống máy bay, đứng nhìn cảnh vật quenthuộc chung quanh mà quyến luyến không thôi, hốc mắt ngay lập tức tràn ranước, nghẹn ngào nói, "Anh đưa em về lại thành phố Y sao. . . . ."

Đàm Dịch Khiêm ôm em cô hỏi, "Em thích không?"

Hạ Tử Du gật gật đầu, "Em rất thích. . . ." Những năm qua, vẫn luôn sống ởnước ngoài, từ lâu cô vẫn rất lưu luyến nơi này, không chỉ vì nơi này từng lànơi mà cô đã lớn lên từ nhỏ, hơn nữa còn là nơi mà họ được quen biết nhau.(chùi ui, nhớ làm gì cái nơi đã khiến mình đau khổ hở pé)

Đàm Dịch Khiêm dắt tay Hạ Tử Du nói, "Đi thôi. . . . . ."

. . . . . .

Khách sạn ‘Tứ Quý’ vẫn như cũ không hề có gì thay đổi. Đứng tại nơi này, tấtcả những gì đã từng xảy ra trong quá khứ đều lần lượt hiện rõ ràng ra ở trướcmắt.

Cô đã từng rất sợ hãi khi nghĩ đến nơi này, vì mỗi lần hồi tưởng lại đều thấyđau đớn và không muốn nhìn lại quá khứ. Nhưng hôm nay, những ký ức đó theohạnh phúc kéo tới mà biến thành một hồi ức thật tốt đẹp trong đầu cô. . . . .

Phòng 1618. . . .

Hạ Tử Du sững sờ liếc nhìn quanh bốn phía, ngỡ ngàng hỏi, "Không ngờ chẳng cógì khác so với những gì trong ký ức của em cả!"

Đàm Dịch Khiêm đóng cửa phòng lại bình tĩnh nói, "Thời gian qua, anh vẫn luôncho giữ lại căn căn phòng này."

Hạ Tử Du xoay người lại nhìn anh hỏi, "Tại sao?"

Đàm Dịch Khiêm trầm giọng nói, "Vì anh nghĩ rằng, đây là nơi có ý nghĩa kỷniệm nhất của chúng ta."

Nhớ lại dĩ vãng, Hạ Tử Du bỗng rũ xuống rèm mắt, "Trước kia anh thật là xấu. .. ."

Đàm Dịch Khiêm vòng hai tay lên ôm trọn lấy cô, "Cho nên anh mới hỏi em bâygiờ có còn sợ anh hay không?"

Hạ Tử Du từ từ ngước mắt lên, ngóng nhìn sâu vào mắt Đàm Dịch Khiêm một hồilâu, sau đó kiên định nói, "Em không sợ. . . . Bởi vì em biết, nửa cuộc đời vềsau anh sẽ bù đắp cho em."

Đàm Dịch Khiêm yêu thương hôn lên trán cô, nhẹ nhàng kéo cô lại ôm vào tronglòng nói, "Những năm không có em ở bên cạnh anh, anh cũng vẫn thường một mìnhlui tới nơi này."

Hạ Tử Du nhỏ giọng lí nhí nói, "Không phải là nhớ em chứ?"

Đàm Dịch Khiêm âu yếm nâng cằm Hạ Tử Du lên, "Em nói xem! !"

Nhìn gương mặt điển trai nồng nàn tình cảm của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du cảmthấy ngọt ngấy đến tận đáy lòng cười nói, "Đúng là như vậy rồi!"

"Em mệt chưa, có muốn đi ngỉ một chút hay không?"

"Em không ngủ được. . . ." Hiện cô đang bị vây trong trạng thái vui mừng cựcđộ thì làm sao mà ngủ được.

"Vậy anh trò chuyện với em một lúc, ngày mai chúng ta còn đi đến một nơi nữa."

Hạ Tử Du đột nhiên ngước mắt đưa tay ra trước mặt Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã, nếuanh biết hôm nay là sinh nhật em rồi . . . . Vậy quà sinh nhật của em đâu?"

Cô vẫn ngây thơ giống như một đứa con nít không lớn, thật khiến người yêuthích, nhìn cô thế này Đàm Dịch Khiêm không khỏi mê mẫn, mấy giây sau mới trảlời, "Em nhìn sang đầu giường xem. . . . ."

Hạ Tử Du liếc mắt nhìn tới đầu giường, ngay lập tức trông thấy có vô số hộpquà nằm ở trên đó.

"Oa. . . . ."

Buông Đàm Dịch Khiêm ra, Hạ Tử Du nhảy nhào lên giường, cầm lên từng món quàđược đóng gói rất tinh xảo xinh đẹp, "Tại sao ở đây lại có nhiều quà như thếhả?" Hạ Tử Du đếm rồi lại đếm, những hộp quà lớn nhỏ có chừng 28 phần, hìnhnhư vừa đúng với số tuổi của mình. . . . .

Đàm Dịch Khiêm cười nhạt không nói.

Hạ Tử Du cảm động hỏi, "Ông xã, những món quà sinh nhật từ nhỏ đến lớn anh đềubồi thường hết một lần cho em sao?"

"Em mở ra xem đi. . . ."

"Dạ."

Vui thích mà cầm lên những gói quà, ngay sau đó Hạ Tử Du mở ra từng món một. ..

Những món quà đó đều là dựa theo từng thời gian độ tuổi của cô ấy mà mua, mỗimột món quà lần lượt được mở ra đều làm cô nhớ lại tuổi ấu thơ của mình, khiếntâm trạng cô giờ phút này bùi ngùi xúc động vô hạn. . . . . .

Cho đến khi tới lượt mở món quà thứ 28, cô nín thở mà mở nó ra. . . . .

Vốn tưởng rằng từ những niềm vui bất ngờ mà nãy giờ anh mang đến cho mình, thìtrong món quà ở lần cuối cùng này chắc chắn anh sẽ còn tạo cho cô nhiều vuimừng ngạc nhiên hơn nữa. Nào ngờ, khi món quà ấy được mở ra lại làm cho côsửng sốt không ít, "Nước hoa?"

Hạ Tử Du cầm lên chai nước hoa nghi ngờ nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, "Anh biếtem không thích xài nước hoa mà."

Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống mép giường, ôm Hạ Tử Du vào lòng nói, "Em nhìn kỹlại xem . . . . ."

Trên lọ nước hoa tinh xảo là nhãn hiệu ‘DX-2’. . . . . .

Hạ Tử Du lập tức tỉnh ngộ, "Anh. . . . ."

Ngay sau đó, Đàm Dịch Khiêm kéo cô ngã nhào xuống giường. . . .

"Á . . . ."

Anh khàn giọng thì thào nói, "Bà xã, đến lượt em cho anh niềm vui bất ngờrồi."

. . . . . .

Sau khi xong chuyện Hạ Tử Du mới biết, sở dĩ hai ngày trước Đàm đại nhân đâyan phận thủ thường đó cũng chỉ là —— Để bảo tồn thực lực!

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...