Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !

Chương 221



Tốc độ lan truyền của tin tức luôn rất nhanh, cho đến buổi tối, dường như tấtcả mọi chương trình thời sự đều đồng loạt đưa tin như sau:

"Tin tức tập đoàn ‘Đàm thị’ sắp đổi chủ là do một kênh truyền thông hạng batrong nước tung ra, vì muốn thu hút sự chú ý của mọi người mà phao tin lừađảo. Hôm trước, chủ tịch tập đoàn Đàm thị - Đàm Dịch Khiêm trong buổi họp báođã lên tiếng truy cứu trách nhiệm của kênh truyền thông này trước pháp luật."

"Sự kiện tập đoàn ‘Y’ hợp nhất với ‘Đàm thị’ bởi vì người phụ trách hiện tạicủa tập đoàn ‘Y’ là Kim Trạch Húc đã bị cảnh sát bất ngờ đến bắt đi mà phảitạm hoãn lại, nhân viên của tập đoàn ‘Đàm thị’ đã thay mặt lên tiếng về chuyệnxác nhập của hai công ty có lẽ sẽ kéo dài thêm một thời gian nữa. . . . . ."

"Còn về chuyện Kim Trạch Húc người đứng đầu tập đoàn ‘Y’ bị cảnh sát đưa đitrong buổi họp báo, chúng tôi sẽ theo dõi và cung cấp những tin mới nhất đếnquý khán giả. . . . . ."

. . . . . .

Trên TV, nếu là bản tin thời sự của các kênh truyền hình thì tất cả đều đangnói về chuyện của buổi họp báo.

Robert liên tục bấm đổi kênh, cuối cùng cáu giận nói, "Chết tiệt, những tintức bọn họ nói toàn là chuyện nhỏ nhặt vớ vẩn! !"

Trong buổi họp báo này, người bên ngoài có lẽ nhìn thấy được rõ ràng chính làhình ảnh Kim Trạch Húc bất ngờ bị cảnh sát đến đưa đi, nhưng Robert và Hạ TửDu thì xem có cái hiểu cái không . . . . . .

Cái bọn họ thấy chỉ là Kim Trạch Húc bị cảnh sát đưa đi, nhưng lại không biếtĐàm Dịch Khiêm có thắng trận này hay không.

Phải biết rằng, Kim Trạch Húc là nhờ lợi dụng vào phần văn kiện kia uy hiếpĐàm Dịch Khiêm mới có được cơ hội ra tù, lần này lại là lần thứ hai Kim TrạchHúc bị cảnh sát khởi tố, có phải là tất cả mọi thứ đã nằm trong lòng bàn tayDịch Khiêm?

Nếu là kế hoạch của Đàm Dịch Khiêm, vậy có nghĩa là Đàm Dịch Khiêm đã khôngcòn chịu sự uy hiếp của Kim Trạch Húc nữa? Nhưng nếu không phải, Kim Trạch Húcbị điều tra lần nữa sẽ kéo cả Đàm Dich Khiêm xuống nước, đồng thời cũng đưa raphần văn kiện có thể dùng để uy hiếp Đàm Dịch Khiêm chuyển cho cơ quan tưpháp?

Tình cảnh hiện tại của Đàm Dịch Khiêm rốt cuộc là như thế nào?

Vỗ một cái vào đùi, Robert phiền não nói, "Thôi, có ở đây nghĩ nát cả óc cũngkhông nghĩ ra được, chúng ta hãy đến hỏi thẳng Dịch Khiêm! !"

Vừa nói xong Robert liền nắm lấy tay Hạ Tử Du đang ngồi ở mép giường.

Nhưng không ngờ, Hạ Tử Du rút khỏi tay Robert, lạnh nhạt nói, "Anh đi hỏi đi!"

Robert xoay người, sững sờ nhìn Hạ Tử Du, "Chẳng lẽ em không quan tâm đến tìnhhình của Dịch Khiêm lúc này ra sao à?"

Hạ Tử Du nói, "Ngôn Ngôn buồn ngủ rồi, em phải dỗ cho con bé ngủ."

Liễu Nhiên đang ngồi ở cạnh Hạ Tử Du đúng lúc này lên tiếng, "Mẹ, Ngôn Ngônchưa muốn ngủ. . . . . ."

Hạ Tử Du ghì chặt lại Liễu Nhiên ở bên cạnh mình, dịu dàng dỗ dành, "Ngoan, đãtám giờ rồi, trẻ con không nên đi ngủ muộn. . . . . ."

Liễu Nhiên vươn hai tay quấn chặt lấy mẹ, "Mẹ, Ngôn Ngôn muốn gặp ba. . . . .."

Robert lại phu họa rất đúng lúc, "Đúng vậy, em đã đồng ý với Ngôn Ngôn là sẽdẫn con bé đi gặp Đàm Dịch Khiêm mà, ít nhất thì em cũng nên thực hiện lời hứavới trẻ con đi chứ?"

Hạ Tử Du bình thản nói, "Em sẽ thực hiện vào lúc khác."

Robert nhíu mày, "Tử Du, giờ phút này rồi mà em thật sự không hề lo lắng chotình cảnh của Dịch Khiêm sao?"

Hạ Tử Du cụp mắt xuống, dường như đang đè nén tình cảm của bản thân xuống tậnđáy lòng, lại ngước mắt lên, cô bình tĩnh nói, "Kim Trạch Húc bị cảnh sát bắtgiữ đối với Đàm Dịch Khiêm không phải là chuyện bất ngờ gì, nếu không vừa bấtđầu buổi họp báo anh ấy đã chẳng đem việc chuyển nhượng cổ phần trở thànhchuyện hợp nhất giữa hai tập đoàn."

Robert gật đầu, "Anh cũng hiểu, nhưng mà. . . . . . Cứ coi như đó là tin tốtđi, nhưng nếu không nghe được chính miệng Dịch Khiêm xác nhận thì anh vẫnkhông thể nào yên tâm được."

Hạ Tử Du hờ hững nói, "Chuyện của anh ấy. . . . . . Đã chẳng liên quan gì đếnem nữa."

Đúng vậy, bây giờ cũng đã là hai người xa lạ, làm sao cô có thể quan tâm đếnanh được nữa chứ?

Cho dù thắng hay thua, bên cạnh anh giờ đây chắc chắn đang có rất nhiều ngườivây quanh anh, anh căn bản cũng không cần đến cô.

Nhìn biểu cảm buồn bã miệng nói một đằng nhưng lòng nghĩ một nẻo của Hạ Tử Du,Robert do dự mấy giây, bỗng từ tốn nói, "Tử Du, chuyện cũng đã đến mức nàyrồi, có một chuyện anh nghĩ mình nên nói cho em biết. . . . ."

"Dạ?"

"Thật ra thì, trước khi anh đưa em đến Riyadh, anh đã từng nói chuyện với DịchKhiêm một lần."

Hạ Tử Du ngước mắt nhìn Robert.

"Là lần em vào viện vì sốt cao đấy, lần chúng ta gặp phải đám phóng viên baovây và Đàm Dịch Khiêm đã kịp thời xuất hiện. . . . . . Em còn nhớ lúc đó anhbảo em lên xe ngồi chờ anh không?"

Hạ Tử Du gật đầu. Sở dĩ cô còn nhớ là vì lần đó Robert đã để cô đợi trong xerất lâu, hình như cô còn ngủ thiếp đi một lúc.

"Trước khi anh kể cho em nghe nội dung cuộc nói chuyện giữa anh và Dịch Khiêm,có một chuyện anh cần phải nói tiếng xin lỗi với em."

"Chuyện gì ạ?"

"Chuyện là thế này, hôm anh đi làm hôn thú giả cho hai chúng ta, anh tra rađược trong danh sách kết hôn thời gian ly hôn chính xác của em và Dịch Khiêm."

Hạ Tử Du không hiểu hỏi, "Có vấn đề gì không?"

Robert từ từ kể lại, "Có lẽ em cũng không biết, thời gian em và Dịch Khiêm lyhôn là vào ngày trước khi anh đi làm thủ tục kết hôn giả cho hai chúng ta. . .. . . Đó cũng là ngày anh dẫn em đi đến nhà họ Đàm, là ngày em tuyên bố vớiDịch Khiêm chuyện em quyết định kết hôn với anh."

Sau khi Hạ Tử Du nghe xong lời Robert nói, cô hoảng sợ ngớ ra, sau đó hỏi,"Làm sao có thể? Không thể nào. . . . . . Em và anh ấy đã ly hôn trước đó mộttháng rồi."

Robert thản nhiên nói, "Nghi vấn này cũng chính là nguyên nhân mà hôm đó anhmuốn nói chuyện riêng với Dịch Khiêm."

Hạ Tử Du khó hiểu hỏi, "Vậy tại sao anh không nói chuyện này cho em biết?"

Robert giải thích đúng với sự thực, "Bởi vì khi đó em đã bị tổn thương quánhiều rồi, trước khi anh chưa xác định rõ Dịch Khiêm cậu ấy còn quan tâm đếnem hay không, anh không muốn ngay lúc em đang nản lòng thoái chí lại nhen nhómcho em một hy vong. . . . . Nếu như anh đoán sai suy nghĩ của Dịch Khiêm, thìtia hy vọng đó đối với em sẽ biến thành sự đả kích trầm trọng hơn!"

Hạ Tử Du nhìn Robert chỉ trầm mặc im lặng.

Robert tiếp tục nói, "Anh dự định sau khi xác nhận được tình cảm của Dịch Kiêmrồi mới nói cho em biết, nhưng Dịch Khiêm không có cho anh câu trả lời mà anhmuốn, cậu ta nói cậu ta vốn cũng không biết chuyện này. . . . . . Vì thế anhgọi điện hỏi Aston, Aston nói với anh, đó là sự nhầm lẫn của anh ta, sự thậtlà hơn một tháng trước Dịch Khiêm đã bảo anh ta đi xử lý chuyện ly hôn rồi,chỉ là anh ta đã vô tình để lạc mất phần thỏa thuận ly hôn của hai người, rồisau lại tìm được phần giấy thỏa thuận đó, tình cờ hôm chúng ta đến nhà họ Đàmnói chuyện thì cũng đúng vào buổi sáng hôm ấy thủ tục ly hôn được giải quyết.. . . . . Anh đã rất nghi ngờ, tại sao có thể có chuyện trùng hợp đến vậy?Aston xưa nay làm việc rất cẩn thận, anh ta làm sao có thể để mất phần tàiliệu thỏa thuận ly hôn được, trừ phi cho tới bây giờ Dịch Khiêm vẫn không có ýđịnh ly hôn với em, cậu ta muốn kéo dài cho đến lúc cuối cùng. . . . . ."

Hạ Tử Du lập tức lắc đầu, "Không đâu, là do Aston không cẩn thận mà thôi!"

Robert ngồi xổm người xuống, chăm chú nhìn xoáy vào khuôn mặt xinh đẹp đangmuốn trốn tránh của Hạ Tử Du, anh nghiêm túc nói, "Tử Du, Aston đi theo DịchKhiêm nhiều năm rồi, anh ta chưa bao giờ phạm phải bất cứ sai lầm nào, DịchKhiêm và em ly hôn chuyện lớn như thế, sao anh ta có thể để sảy ra sơ xuấtchứ? Anh không nói dối em, trước khi anh biết được chuyện này, anh cũng cho làDịch Khiêm đã trở nên máu lạnh vô tình giống như em đã nghĩ, mà anh suy đinghĩ lại, cuối cùng anh vẫn thấy Dịch Khiêm có cái gì đó không đúng, chí ítchuyện cậu ta thích Đan Nhất Thuần đã khiến anh cực kỳ nghi ngờ. . . . . . Anhnghĩ Dịch Khiêm muốn xa lánh em nhất định là có lý do, nhưng anh lại khôngchắc chắn, cho nên anh đã nói thẳng chuyện chúng ta kết hôn giả với DịchKhiêm, cũng nói với Dịch Khiêm anh sẽ đưa em đi Riyadh trước và chờ cậu ta tớiđón em."

Lòng Hạ Tử Du trăm mối ngổn ngang, ngạc nhiên nói, "Anh. . . . . . Anh đã nóivới anh ấy chuyện chúng ta giả kết hôn?"

Robert gật đầu, "Anh thừa nhận, lúc trước anh đề nghị em cùng anh đi TrungĐông là để tránh bị Dịch Khiêm làm tổn thương, nhưng sau này anh đưa em điTrung Đông là vì muốn thay Dịch Khiêm bảo vệ chăm sóc cho em."

Hạ Tử Du trợn to hai mắt, dường như không thể tin nổi đó là sự thật.

Robert nâng nhẹ bờ vai đang run lên của Hạ Tử Du, xúc động nói, "Tử Du, sựxuất hiện của Kim Trạch Húc đã chứng minh cho suy nghĩ của anh, vì bảo vệ emcho nên Dịch Khiêm mới đành phải xa lánh em. . . . . . Anh vốn định giấu emchuyện này đến lúc Dịch Khiêm tới đón em, nhưng bây giờ tình trạng khó khăncủa Dịch Khiêm đã được giải quyết, cũng là lúc anh nên giao em lại cho DịchKhiêm rồi. . . . . ."

Hạ Tử Du bịt tai lại, không ngừng lắc đầu, "Robert, xin anh đừng nói nhữngchuyện đó với em nữa, em không muốn nghe. . . . . ."

Robert gỡ hai tay Hạ Tử Du xuống, nghiêm mặt mà nói, "Em đã đến Los Angeles,điều đó đã chứng minh em vẫn còn rất quan tâm đến Dịch Khiêm. . . . . . Nếucòn có cơ hội, tại sao em không hỏi Dịch Khiêm cho rõ ràng?"

Hạ Tử Du vẫn liên tục lắc đầu, "Robert, em van xin anh, đừng ép em nữa, em vàanh ấy đã kết thúc rồi. . . . . ."

. . . . . .

Vào giờ phút này, trên dưới nhà họ Đàm đều đang vui mừng đến mức nhảy cẫnglên.

Bà Đàm không dám tin hỏi Cảnh Nghiêu, "Kim Trạch Húc nó đã thực sự không còncơ hội để trở mình nữa đúng không?"

Cảnh Nghiêu cười gật đầu, "Đúng vậy, đêm nay hắn ta sẽ bị áp giải về TrungQuốc, bị khởi tố vì những tội kia, không bị phán tử hình cũng sẽ bị xử chungthân! !"

Chị Dư đứng ở đằng sau lưng bà Đàm thở phào một hơi nhẹ nhõm, vui mừng nói,"Tôi biết ngay mà, tổng giám đốc nhất định sẽ thắng."

Cảnh Nghiêu ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Nhưng mà, cho đến bây giờ tôi vẫn khônghiểu tổng giám đốc đã thắng như thế nào. . . . . . Lại có thể khiến cho KimTrạch Húc không có đường trở tay!"

Chị Dư đột nhiên nhớ ra một vấn đề, khẩn trương hỏi, "Phần văn kiện Kim TrạchHúc dùng để uy hiếp tổng giám đốc đâu?"

Cảnh Nghiêu lắc đầu, "Tôi cũng không biết. . . . . . Nhưng vừa rồi lúc tôitheo tổng giám đốc về đây, tôi nghe thấy vị cảnh sát trưởng đã dẫn Kim TrạchHúc đi gọi điện thoại cho tổng giám đốc, hình như là muốn mời tổng giám đốcdùng thân phận là người bị hại đến sở cảnh sát một chuyến . . . . . Tôi nghĩ,đợi lát nữa tôi theo tổng giám đốc đến sở cảnh sát rồi có lẽ tôi mới biết đượcngọn nguồn sự việc."

Chị Dư phân tích, "Cảnh sát trưởng mời tổng giám đốc dùng thân phận người bịhại đến sở cảnh sát, điều này chứng tỏ phần văn kiện mà Kim Trạch Húc đang nắmtrong tay đó đã không còn tác dụng nữa, có lẽ bên phía cảnh sát đã điều trađược khi đó tổng giám đốc chỉ là vì Hạ Tử Du. . . . . ."

Bà Đàm nhạy cảm hỏi, "Có liên quan gì đến Hạ Tử Du?"

Đàm Tâm từ nãy đến giờ vẫn im lặng không mở miệng cũng nghi ngờ nhìn về phíachị Dư.

Cảnh Nghiêu đúng lúc này len lén liếc nhìn sang chị Dư.

Nhớ tới mệnh lệnh trước đó của Đàm Dịch Khiêm, chị Dư vội sửa lời, "Tôi nóinhầm, ý tôi nói là bên cảnh sát tra được việc Kim Trạch Húc kết thù kết oánvới Đàm Dịch Khiêm phần lớn nguyên nhân đều là do Hạ Tử Du. . . . . ."

Bà Đàm cũng không đồng ý cho lắm, "Điều này cũng không hẳn, Kim Trạch Húc làcon nuôi của Kim Nhật Nguyên, tôi đoán chừng hắn là vì muốn báo thù thay chanuôi mình. . . . . ."

Chị Dư không dám nói nhiều nữa, gật đầu nói, "Có lẽ vậy."

Đàm Tâm nói, "Mẹ, ba ở trong viện có lẽ vẫn chưa biết tình hình của Dịch Khiêmđã ổn, bây giờ chúng ta đến bệnh viện nói cho ba biết tin tốt này đi!"

Đúng vậy, biết được Đàm Dịch Khiêm gặp phải cảnh khó khăn phải nhường lại 70%cổ phần của Đàm thị, ông Đàm bởi vì không chịu đựng được cú sốc này mà trúnggió phải vào viện, may mắn là tình trạng trúng gió của ông Đàm cũng không phảiquá nghiêm trọng, ở lại bệnh viện nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện.

"Được."

. . . . . .

Đối lập với sự ồn ào của tầng một, ở tầng hai lại cực kỳ yên tĩnh.

Đàm Dịch Khiêm không bật đèn ngồi sau bàn làm việc trong phòng sách, ánh mắtsáng như sao nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn nữ trong tay đang được ánh sáng mờảo bên ngoài cửa sổ chiếc rọi vào phát sáng rạng rỡ.

Một lúc lâu sau, Đàm Dịch Khiêm quơ lấy chìa khóa xe trên bàn sau đó đi rakhỏi phòng sách.

Nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm đi xuống lầu, Cảnh Nghiêu đang đứng canh giữ trongphòng khách, vội bước lên cung kính hỏi, "Tổng giám đốc, ông muốn ra ngoàisao?"

Cảnh Nghiêu thân là cận vệ của Đàm Dịch Khiêm, dĩ nhiên là cần phải biết ĐàmDịch Khiêm đi đâu.

Đàm Dịch Khiêm lãnh đạm mở miệng, "Cậu không cần đi theo tôi."

Cảnh Nghiêu cúi đầu, "Dạ."

Mấy phút sau, chiếc xe Bentley của Đàm Dịch Khiêm lăn bánh ra khỏi nhà họ Đàm.

. . . . . .

Cùng lúc đó, Robert đang lái xe chạy về phương hướng nhà họ Đàm.

Liễu Nhiên cài dây an toàn ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, thỉnh thoảng nhìn nhữngcảnh vật bên ngoài cửa sổ mà cô bé quá quen thuộc.

Robert liếc mắt nhìn Liễu Nhiên qua kính chiếu hậu, dẫn dụ nói, "Hì, bé con,con có muốn cùng mẹ trở về nhà không, sau này sẽ cùng chung sống một nhà vớiba con?"

Liễu Nhiên theo phản xạ gật gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu thật mạnh, cắncắn môi, "Mẹ nói, ba sẽ không sống cùng với con và mẹ nữa đâu, ba đã có giađình riêng của ba rồi, con và mẹ không thể làm phiền ba."

Robert khuyên nhủ, "Cô bé ngốc này, con hãy nghe lời chú ‘củ cải’ nói, chỉ cầncon khóc hai tiếng thôi là ba con sẽ mềm lòng ngay, đến lúc đó chắc chắn sẽ bếcon không nỡ buông tay. . . . . . Còn nữa, chú ‘củ cải’ bảo đảm ba con khôngcó gia đình nào khác đâu, ba con chỉ có con và mẹ con mà thôi. . . . . ."

Liễu Nhiên không hiểu, nghiêng đầu hỏi, "Nhưng mà mẹ nói ba đã kết hôn với dìĐan rồi mà. . . . . ."

Robert nghiêm trang trả lời, "Đó là do mẹ con nghĩ ngợi lung tung, con có nghechính miệng ba con thừa nhận đã kết hôn với dì Đan chưa? Không có chuyện đóđâu."

"Ba không có kết hôn với dì Đan thật sao?"

Robert đang muốn trả lời nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên anh phát hiện mộtchiếc Bentley trông khá quen thuộc đang lái tới ở hướng đối diện.

Con đường này dẫn đến khu nhà của người giàu có tại Los Angeles, sẽ không d�gì mà đụng phải xe của người quen, mà chiếc Bentley ở trước mắt là loại xe sốlượng có hạn trên toàn cầu, đây cũng chỉ có một khả năng duy nhất . . . . . .

Chắc chắn về khả năng sắp xảy ra này, Robert liền cho xe dừng lại ngay giữađường.

Cô bé Liễu Nhiên tò mò lên tiếng hỏi, "Chú ‘củ cải’, tại sao không đi tiếp?"

Cũng lúc này, ánh mắt Robert và chủ nhân chiếc Bentley đột nhiên dừng lại ởphía trước chạm nhau.

Robert lập tức bước xuống xe.

Chủ nhân chiếc Bentley ở đối diện cũng bước xuống xe.

Robert lên tiếng hỏi trước, "Cậu đi đâu vậy?"

Tròng mắt đen sâu thẳm của Đàm Dịch Khiêm ở trong màn đêm lại có vẻ phát sángđến kì lạ, ánh mắt nhạy bén của anh đã nhìn thấy Liễu Nhiên ngồi ở trên xephía đối diện, nhưng lại không thấy người kia đâu.

Đàm Dịch Khiêm trầm giọng hỏi, "Cô ấy đâu?"

"Cậu hỏi Tử Du à?" Robert nhướng nhướng mày, thuận miệng trả lời, "Cô ấy ởkhách sạn!"

Đàm Dịch Khiêm không hỏi thêm gì cất bước đi thẳng về phía Liễu Nhiên đangngồi ở sau xe của Robert.

Robert đúng lúc đưa tay cản lại Đàm Dịch Khiêm, anh lạnh lùng nói, "Trước khicậu gặp con gái cậu, tôi có mấy câu muốn nói với cậu."

Đàm Dịch Khiêm dừng chân lại, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn tới Robert.

Robert từ tốn nói, "Tôi rất lo lắng cho cậu, may mắn là giờ phút này nhìn thấycậu vẫn bình yên vô sự, tảng đá đè ở trong lòng tôi rốt cuộc cũng được bỏxuống. . . . . ."

Robert nghĩ không cần phải hỏi Dịch Khiêm tới vấn đề có thắng hay không nữa,bởi vì giờ phút này nhìn thấy Dịch Khiêm đã nói lên tất cả.

"Dịch Khiêm, cậu đúng là không khiến tôi thất vọng!"

Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng mím lại đôi môi mỏng, không lên tiếng nói lời nào.

Robert tiếp tục nói, "Trước đây tôi đã nói với cậu, tôi chỉ tạm thời thay cậuchăm sóc cho Tử Du và Liễu Nhiên. . . . . . Hiện tại cậu đã thắng được KimTrạch Húc, tôi mặc kệ cậu còn đang suy tính cái gì, tóm lại, bây giờ tôi sẽgiao lại hai người họ cho cậu! !"

Đôi mắt đen của Đàm Dịch Khiêm nhíu lại, cuối cùng cũng lạnh lùng lên tiếng,"Cậu buông tay cô ấy ư?"

Robert không trả lời.

Ánh sáng trong mắt Đàm Dịch Khiêm chợt tối lại, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Robert đột nhiên cười nói, "Thật kỳ quái, tại sao tôi lại nhìn thấy sự sợ hãitrong đáy mắt Đàm đại tổng giác đốc nhỉ? Có phải cậu đang sợ lúc này tôi sẽnói tôi không có ý định buông tay, như vậy cậu và em gái Tiểu Du sẽ khó màquay lại với nhau?"

Đàm Dịch Khiêm lãnh đạm nói, "Tôi sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cậu và cô ấy."

Robert nghe vậy liền kích động siết chặt nắm đấm, nghiến răng nói, "Lựa chọncon mẹ gì, tôi vốn không có lựa chọn nào cả, bởi vì người Tử Du yêu không phảilà tôi! !"

Nhìn nhìn sắc mặt cuồng loạn của bạn tốt, Đàm Dịch Khiêm lại trầm mặc.

Robert phất tay sang một bên, phải mất mấy giây để đè nén sự tức giận đangtrào lên trong lòng, anh quay lại nhìn Đàm Dịch Khiêm một lần nữa bình tĩnhnói, "Liễu Nhiên rất nhớ cậu, đây cũng là nguyên nhân tại sao Tử Du dẫn theoLiễu Nhiên đến Los Angeles. . . . . . Về phần tối nay tại sao cô ấy không đitheo tôi đến gặp cậu, chắc cậu cũng đã đoán được nguyên nhân rồi, hiện cô ấyrất đang mơ hồ, cô ấy cần cậu cho cô ấy một lời giải thích."

Nói xong những lời này, cả người Robert ủ rũ như mất đi hết sinh khí, sau đócũng lựa chọn im lặng.

Bất ngờ, giọng nói trầm trầm quen thuộc của Đàm Dịch Khiêm vang lên, "Cám ơn."

Robert giật mình ngước mắt lên, không dám tin nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Cậu vừanói gì? Cậu nói cám ơn tôi sao?" Robert cố ý làm một tư thế vểnh tai lên đểnghe cho rõ, "Này, thật ngại quá, tôi không nghe thấy, cậu nói lại lần nữa đi.. . . . ." Có trời mới biết, từ xưa tới nay tên nhóc này chưa bao giờ nói vớianh những câu khách sao như thế!

Nhưng cũng trong lúc này Đàm Dịch Khiêm đã cất bước đi thẳng, hoàn toàn khôngthèm để ý tới Robert.

Robert oán hận mắng, "Thật là một kẻ chẳng biết lễ phép gì cả!"

Đàm Dịch Khiêm đi tới cạnh xe Robert, nhìn chằm chằm vào Liễu Nhiên ngồi ởtrong xe đang trừng lớn hai mắt nhìn anh.

Nhưng lúc Đàm Dịch Khiêm cúi người chui vào xe muốn bế Liễu Nhiên lên, thìLiễu Nhiên lại phản ứng theo bản năng dịch người vào phía trong.

Đàm Dịch Khiêm hơi hơi nhíu mày, gọi khẽ, "Liễu Nhiên?"

Liễu Nhiên không dám ngước mắt lên, cô bé cứ cúi đầu xuống, dáng vẻ thật giốngnhư mình đã làm chuyện gì sai.

Robert cũng đi theo đến bên cạnh xe, đột nhiên đẩy Đàm Dịch Khiêm sang mộtbên, sau đó cởi dây an toàn ra cho Liễu Nhiên rồi bế cô bé lên.

Liễu Nhiên nằm sấp trên vai Robert nhưng cũng không dám liếc mắt nhìn tới ĐàmDịch Khiêm.

Robert vỗ nhẹ lưng Liễu Nhiên, dỗ dành nói, "Liễu Nhiên, không phải con luônđòi mẹ đưa con đến gặp ba sao? Bây giờ đã nhìn thấy ba rồi, tại sao lại khôngnói chuyện?"

Đàm Dịch Khiêm vô hạn yêu thương nhìn con gái.

Lúc này Liễu Nhiên đột nhiên khóc thút thít, cô bé nức nở nói, "Mẹ nói NgônNgôn không được gặp mặt ba, Ngôn Ngôn chỉ có thể lén nhìn ba thôi. . . . . ."

Giây phút này, Đàm Dịch Khiêm đã đón lấy Liễu Nhiên từ trước ngực Robert.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Liễu Nhiên đã ướt sũng nước mắt, cô bé ấmức nói, "Ba ơi, ba không cần mẹ và Ngôn Ngôn nữa thật sao?"

Đàm Dịch Khiêm siết chặt Liễu Nhiên vào trong lòng, trong đôi mắt anh đã ẩnhiện lóng lánh ánh nước.

Liễu Nhiên giơ tay ôm chặt lấy Đàm Dịch Khiêm, mím môi khóc tức tửi.

Thỉnh thoảng Đàm Dịch Khiêm còn hôn lên gương mặt trẻ con của Liễu Nhiên, rồilại ôm thật chặt Liễu Nhiên vào trong ngực.

Nhìn cảnh ấm áp trước mắt, tận đáy lòng Robert cũng không bùi ngùi xúc động,người cùng một nhà thì sẽ không bao giờ có thể chia cách được!

"Dịch Khiêm, nhiệm vụ bảo vệ vợ con từ bây giờ tôi giao lại cho cậu, tôi cảnhcáo cậu, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể bay tới Los Angeles quấy nhiễu haingười, nếu cậu chọc em gái Tiểu Du tức giận nữa, vậy thì tôi cam đoan sẽ đưacô ấy đến Riyadh không bao giờ để cho cô ấy quay trở lại nữa. . . . . ."

Để lại những lời này xong, sau đó nhìn Đàm Dịch Khiêm và Liễu Nhiên lần cuốicùng, Robert mới ngồi vào trong xe nổ máy, chiếc xe lập tức lao nhanh như tênbắn.

Liễu Nhiên đang tựa vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, ngước lên đôi mắt vẫn cònnhập nhòe ánh nước, ngây ngô hỏi, "Ba ơi, chú ‘củ cải’ đi đâu rồi?"

"Chú ấy đi rồi, chú ấy về Trung Đông."

Trả lời xong vấn đề của Liễu Nhiên, Đàm Dịch Khiêm ôm Liễu Nhiên xoay người đitrở về xe của mình.

. . . . . .

Khoảng chừng hai mươi phút sau.

Hạ Tử Du đang ôm gối ôm ngồi trên ghế sofa trong phòng khách ngẩn người thìbỗng nghe được bên ngoài phòng khách sạn vang lên tiếng gõ cửa.

Không ngờ Liễu Nhiên và Robert lại quay trở lại nhanh thế, Hạ Tử Du đầy bụngnghi ngờ buông ôm gối xuống đi ra mở cửa.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô thật vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt đàn ôngđẹp trai tuấn mĩ của Đàm Dịch Khiêm.

Hạ Tử Du bỗng ngớ ra, cứ sững sờ nhìn anh đang bế Liễu Nhiên đứng trước mặtmình.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...