Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !

Chương 217



Bước ra khỏi thang máy, Hạ Tử Du tìm kiếm số phòng 126.

Phòng 124, 125. . . . . . 126. . . . . .

Lúc còn ở cách xa phòng số 126 mấy bước, Hạ Tử Du dừng lại đứng tại chỗ hítvào một hơi thật sâu.

Hạ Tử Du vốn muốn chuẩn bị tâm lý thật tốt để đối mặt với Kim Trạch Húc, nhưngkhông ngờ, khi cô đi tới trước cửa phòng số 126 thì những tâm lý cô đã chuẩnbị lại được nhìn thấy một màn mà cô hoàn toàn không ngờ tới.

Đứng ở trước cửa, lòng cô run lên từng trận. . . . . .

Trong tầm mắt là bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đứng quay lưng về phía cô, mà ĐanNhất Thuần giờ phút này chỉ quấn một cái khăn tắm duy nhất đang gắt gao ômchặt lấy anh. Anh cũng đã từng cưng chiều cô, khi đó anh cũng nhẹ nhàng ôm côáp vào trong ngực như cách anh đang ôm ấp Đan Nhất Thuần. . . . . .

Cô thật không ngờ sẽ nhìn thấy hình ảnh trước mắt, vốn nên phải xoay người bỏđi trước, nhưng cô lại chỉ biết sững sờ đứng im tại chỗ.

Cô không muốn quấy rầy họ, nhưng lúc cô hoàn hồn trở lại chuẩn bị xoay ngườirời đi, thì lúc đó Đan Nhất Thuần cũng vô tính ngước mắt lên khỏi ngực ĐàmDịch Khiêm và trông thấy cô. . . . . .

Ánh mắt Đan Nhất Thuần hốt hoảng trợn to, "Ơ, Tử Du?"

Toàn thân Hạ Tử Du đột nhiên chấn động, trong giây phút ánh mắt cô còn đanghốt hoảng đã không hề báo trước đối diện với tròng mắt đen u ám của Đàm DịchKhiêm.

Tính ra cũng chỉ mới hơn mười ngày không gặp mặt, nhưng khoảnh khắc ánh mắthai người giao nhau, cô và anh đều ăn ý cả hai chỉ có sự xa cách và lạnh nhạtnhư người xa lạ.

Không muốn có thêm điều gì xuất hiện nữa, ánh mắt tự nhiên ngước lên nhìn sangchỗ khác sau đó Hạ Tử Du quyết định xoay người bỏ đi.

Mục đích cô đến Los Angeles vốn là vì tìm Kim Trạch Húc, những người khác đềukhông liên quan tới cô.

Dáng đi trầm tĩnh ung dung, Hạ Tử Du đi thẳng về phía thang máy.

"Đinh ——"

Vào lúc này cửa thang máy được mở ra, Hạ Tử Du đang muốn bước vào thang máy,khi ngước mắt lên lại không ngờ đối diện với ánh mắt Kim Trạch Húc.

Đúng vậy, người bước ra từ trong thang máy chính là Kim Trạch Húc. . . . . .

Bước chân Kim Trạch Húc khựng lại, trên gương mặt hài hòa chợt xuất hiện sựngạc nhiên mừng rỡ, "Tử Du?"

Kim Trạch Húc trước mắt so với ngày đầu tiên khi cô quen biết anh vẫn không cógì thay đổi, nụ cười ôn hòa, ngũ quan lập thể rất điển trai, nhưng dù thế nàocô cũng không còn thấy được sự tin tưởng quen thuộc ở Kim Trạch Húc như thưởxưa nữa. . . . . .

Hạ Tử Du lạnh nhạt nói, "Nếu anh đã biết tôi sẽ tới tìm anh, thì không cầnphải bất ngờ khi nhìn thấy tôi."

Kim Trạch Húc có vẻ như rất kích động, vươn tay qua muốn vịn lên hai vai Hạ TửDu, nhưng Hạ Tử Du đã lui về sau tránh né, lập tức đứng cách xa với anh, côlạnh lùng nói, "Tìm một chỗ nào đi, tôi có lời muốn nói với anh."

Kim Trạch Húc thu tay lại, dường như biết Hạ Tử Du đề phòng mình, Kim TrạchHúc cũng không còn bước lên tạo áp lực cho cô, mà chỉ đứng im tại chỗ, dịugiọng nói, "Phía trước chính là phòng anh ở, chúng ta có thể vào trong phòngnói chuyện, nếu em ngại, vậy chúng ta hãy đến nơi tiếp khách ở lầu một kháchsạn."

Hạ Tử Du nhạt nhẽo nói, "Tất nhiên tôi không ngại nếu nói chuyện với anh ởkhách sạn, tôi đã tới tìm anh, ít nhất cũng đã có sự chuẩn bị, tin rằng anhcũng không dám giở trò gì với tôi. . . . . . Chỉ là, nếu như anh nói cái phòngsố 126 gì đó, vậy thì tôi nghĩ chúng ta nên tìm một nơi có hoàn cảnh yên tĩnhhơn?"

Kim Trạch Húc nhíu lông mày, "Em đã đến đó?"

Hạ Tử Du thản nhiên nói, "Thấy anh không có ở trong phòng nên tôi đang chuẩnbị đi."

Khuôn mặt ôn hòa Kim Trạch Húc ngay lập tức tối sầm lại, anh lạnh giọng nói,"Đan Nhất Thuần đó vẫn còn chưa đi?"

Hạ Tử Du im lặng, đáy lòng giờ phút này đang nghi ngờ nguyên nhân Đan NhấtThuần và Đàm Dịch Khiêm xuất hiện ở trong phòng Kim Trạch Húc.

Đúng lúc này, Đàm Dịch Khiêm cùng Đan Nhất Thuần trùng hợp đi ra khỏi phòng126.

Đan Nhất Thuần đã thay xong quần áo, đang run bần bật dựa sát vào người ĐàmDịch Khiêm.

Thoáng thấy Kim Trạch Húc, dường như Đan Nhất Thuần rất hoảng sợ, cô lập tứctrốn ở sau lưng Đàm Dịch Khiêm, ôm chặt cánh tay Đàm Dịch Khiêm, dáng ngườinhỏ yếu lúc này càng thêm run rẩy.

Kim Trạch Húc hừ mũi cười, "Hóa ra là bị uất ức tìm người đến cứu vớt mình à.. . . . . Đáng tiếc cứu tinh tìm đến hiện tại cũng khó mà tự bảo vệ đượcmình!"

Đan Nhất Thuần tuy sợ nhưng vẫn tức giận nói, "Anh là tên khốn nạn!"

Kim Trạch Húc ung dung thoải mái cười nói, "Đừng tức giận mà, nếu cô đã tìmtới Đàm tổng, vậy thì tôi sẽ cho Đàm tổng thời gian năm phút để Đàm tổng thaycô lấy lại công đạo."

Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm âm u lạnh lẽo liếc nhìn Kim Trạch Húc, cả người trànđầy sự nguy hiểm.

Kim Trạch Húc hoàn toàn không có tý gì sợ hãi, anh quay mặt sang nhìn lại HạTử Du, ấm giọng nói, "Bây giờ em có thể đến phòng đợi anh rồi, mười phút nữaanh sẽ tới gặp em."

Hạ Tử Du gật nhẹ đầu, sau đó đi tới phòng số 126, nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm vàĐan Nhất Thuần ở trước cửa, cô như trông thấy người xa lạ tiếp tục lướt đi quabọn họ.

-------

Không đợi Hạ Tử Du tìm được chiếc ghế sofa ở trong phòng 126 ngồi xuống, ngoàicửa phòng đã vang lên giọng nói vô cùng đắc ý của Kim Trạch Húc.

"Đàm tổng, người phụ nữ yêu thương bị xâm phạm, loại cảm giác này có phải rấttuyệt hay không?"

Hạ Tử Du vốn không có ý muốn nghe cuộc nói chuyện giữa bọn họ, nhưng chủ đềKim Trạch Húc nhắc tới vào lúc này lại nhạy cảm đến vậy, buộc cô làm như mìnhkhông nghe gì cả.

Gióng nói của Đàm Dịch Khiêm rõ ràng đang đè nén tức giận, "Anh muốn 70% cổphần ‘Đàm thị’ tôi đã giao cho anh, tôi nghĩ anh không nên làm tổn thươngngười của tôi! !"

Nghe hết rõ ràng lời Đàm Dịch Khiêm nói, Hạ Tử Du rất tinh tường mà cảm giácđược, giọng Đàm Dịch Khiêm tuy có tức giận, nhưng tinh thần rõ ràng đang bịsuy sụp.

Hạ Tử Du đột nhiên cảm thấy hơi khó chấp nhận được. . . . . .

Cô không tưởng tượng ra, một người xưa nay luôn kiêu nghạo như Đàm Dịch Khiêmmà cũng có lúc biểu hiện ra mình yếu thế.

Hạ Tử Du khẽ cau mày, bên tai tiếp tục vang lên giọng nói của Kim Trạch Húc,"Muốn trách thì trách người phụ nữ này của anh quá mức ngây thơ, hoặc là nóicô ta quá yêu anh. . . . . . Vì anh mà tối hôm qua cô ta ăn mặc khiêu gợi đếnphòng tôi. Hết lời cầu xin tôi hãy buông tha đừng cướp đi 70% cổ phần của ‘Đàmthị’, cô ta nói với tôi, ‘Đàm thị’ là kết quả mà anh đã nỗ lực nhiều năm qua,anh tuyệt đối không thể không có ‘Đàm thị’, chỉ cần tôi có thể bỏ qua đừngcướp đi ‘Đàm thị’, cô ta sẵn lòng vì anh làm bất cứ mọi chuyện. . . . . . Tôithấy người phụ nữ này rất ngây thơ, cũng muốn chơi đùa cô ta một chút. . . . .. Tôi phải thừa nhận, người phụ nữ này thật không đơn giản, vì anh, cô ta lạidám bán luôn cơ thể mình, thừa dịp trong lúc tôi ngủ say, cô ta tìm được chìakhóa của quỹ bảo hiểm ngân hàng mà tôi cất phần văn kiện kia. . . . . Ài, tôithật sự có chút sợ đấy, người phụ nữ này lại có thể đoán được tôi đem bản vănkiện đó cất ở quỹ bảo hiểm, cô ta làm bộ ngây thơ thực ra là đã rắp tâm đếntrộm chìa khóa của tôi. . . . . . Đàm tổng à, phụ nữ bên cạnh anh từ khi nàođã trở nên lợi hại như vậy?"

Nghe những lời Kim Trạch Húc nói, Hạ Tử Du bỗng sững sờ.

Sau đó ngoài tiếng khóc thút thít của Đan Nhất Thuần, Hạ Tử Du không còn ngheđược âm thanh nào khác.

Kim Trạch Húc lại nói, "Đàm tổng, anh nói chuyện này có thể trách tôi sao?Người phụ nữ của anh tự động đưa tới cửa, thân là đàn ông nhìn thấy cảnh đó,bảo tôi làm sao có thể chống chọi nổi đây? Anh cũng đừng cho đó là sự sỉ nhục,nên biết rằng, người phụ nữ của anh thiếu chút nữa đã thành công rồi, có điềusự mưu mô đó của cô ta ở trong mắt tôi chỉ là trò trẻ con thôi. . . . . ."

Hạ Tử Du tựa vào trên mặt tường lạnh lẽo cạnh cửa phòng, tâm trạng vẫn cònđang trong trạng thái sững sờ.

Giọng Đan Nhất Thuần kèm theo tiếng khóc nức nở nói, "Dịch Khiêm. . . . Em xinlỗi. . . . . . Em chỉ là muốn giúp anh. . . . . ."

Giây phút này, Hạ Tử Du cũng nín thở chờ bên tai vang lên giọng nói quen thuộccủa người nào đó.

Nhưng, không gian hoàn toàn im ắng. . . . . .

Không, không phải thanh âm gì cũng không có, mà là cô không có nghe được giọngcủa người kia. . . . . .

Cho đến khi bên tai cô truyền đến tiếng nức nở của Đan Nhất Thuần càng lúccàng nhỏ, lúc này Hạ Tử Du mới biết, giọng của người mà cô muốn nghe đã dẫntheo Đan Nhất Thuần rời đi. . . . . .

Hạ Tử Du không thể tin Đàm Dịch Khiêm sẽ có thái độ nhẫn nhịn như vậy. . . . .

Đây không phải là Đàm Dịch Khiêm, ít nhất không phải là Đàm Dịch Khiêm mà côtừng biết. . . . . .

Cô vốn không có hoàn toàn tin vào lời chị Dư nói, nhưng giờ phút này hiện ra ởtrước mắt cô chính là một Đàm Dịch Khiêm đã mất đi sự tự phụ cùng kiêu ngạo,buộc cô không thể không tin. . . . . .

"Tử Du."

Tiếng của Kim Trạch Húc vang lên đánh thức lý trí của Hạ Tử Du.

Kim Trạch Húc đi tới trước mặt Hạ Tử Du, hỏi thẳng, "Em đã nghe được?"

Hạ Tử Du chợt ngước mắt lên.

Kim Trạch Húc nhìn nghiêng tới Hạ Tử Du, "Anh nghe nói Đàm Dịch Khiêm đã lyhôn với em vì muốn ở bên cạnh Đan Nhất Thuần, thậm chí hắn ta còn định phá bỏđứa con của em và hắn. . . . . . Mà giờ phút này em lại còn lo lắng cho ĐàmDịch Khiêm?"

Lời Kim Trạch Húc đã nhắc nhở Hạ Tử Du. . . . . .

Đúng vậy, cô lo lắng cho anh để làm gì, anh là Đàm Dịch Khiêm, người cùng côđã không còn chút quan hệ nào.

Động tác đột nhiên ngước mắt mới vừa rồi của Hạ Tử Du ở trên mặt tự nhiên đổithành sang kinh ngạc, bình tĩnh nói, "Không phải tôi lo lắng cho anh ta, mà làkhông ngờ tới anh lại có cơ hội đánh bại được anh ta!"

Kim Trạch Húc nhích tới gần Hạ Tử Du thêm một bước.

Hạ Tử Du ngay lập tức đứng tránh xa Kim Trạch Húc, cũng phòng bị nói, "Khôngbiết anh đã từng nghe tới gia tộc Kairos chưa? Người chồng hiện nay của tôi làRobert Kairos, anh ấy rất yêu tôi, vì thế xung quanh tôi anh ấy đều có chongười bảo vệ. Cho nên, tốt nhất anh đừng nên đến gần tôi như thế, trên ngườitôi có trang bị máy nghe lén, chỉ cần tôi hô một tiếng, chỉ trong vài giây họsẽ xuất hiện hơn nữa còn bắt luôn cả anh đấy."

Kim Trạch Húc dừng bước, khóe miệng gợi lên ý cười, "À. . . . . . Chuyện em vàRobert đã kết hôn anh cũng có nghe nói. . . . . . Nhưng anh nghĩ mãi vẫn khônghiểu, sao em có thể gả cho tên bạn đáng chết kia của Đàm Dịch Khiêm?"

Hạ Tử Du lạnh nhạt nói, "Đây là chuyện riêng của tôi, tôi không có nghĩa vụphải giải thích với anh."

Khóe miệng Kim Trạch Húc vẫn tươi cười nói, "Được rồi, chúng ta nói sangchuyện khác đi. . . . . . Hay là nói thử xem em đến tìm anh là vì chuyện gì?"

Hạ Tử Du nhíu mày, "Anh đã đoán được tôi tới tìm anh, chẳng lẽ không biếtnguyên nhân sao?"

Kim Trạch Húc lập tức tắt ngay nụ cười, nghiêm túc trả lời, "Anh không đoánđược. Lúc đầu biết được em tới là bởi vì cho rằng em sẽ lo lắng cho Đàm DịchKhiêm mà đến tìm anh, nhưng vừa rồi em đã phủ nhận. . . . . . Em biết không,ngày trước tình cảm của em dành cho Đàm Dịch Khiêm vẫn luôn kiên định khôngthay đổi, anh hiểu rõ điều đó hơn so với bấy kỳ ai."

Hạ Tử Du ngẩng đầu nhìn Kim Trạch Húc, hừ lạnh nói, "Không, Kim Trạch Húc, anhkhông hiểu được tôi."

Kim Trạch Húc lập tức nhíu chặt đầu lông mày, "Phải không?"

Hạ Tử Du cười lạnh nói, "Anh nói tôi tới đây là vì Đàm Dịch Khiêm. . . . . .Hoàn toàn ngược lại, tôi tới là muốn nói cho anh biết, anh muốn đối phó ĐàmDịch Khiêm, vậy thì cứ làm thẳng tay một chút, đừng giống tôi ngày trước, nhưvậy ván cờ vĩnh viễn sẽ đi thua một chiêu! Tốt nhất anh có thể làm cho anh tatáng gia bại sản, mãi mãi đều bị anh giẫm đạp ở dưới chân! !"

Kim Trạch Húc khó có thể tin, "Em thật sự nghĩ như vậy?"

Hạ Tử Du nghiêng đầu nói, "Cho nên tôi mới nói anh không hề hiểu tôi, hoặc lànói anh không hiểu biết gì về phụ nữ. . . . . . Một người phụ nữ khi yêu cóthể bất chấp tất cả, nhưng một khi phụ nữ đã hận thì cũng có thể phá hủy đitất cả."

Kim Trạch Húc nheo mắt lại, "Em đang muốn nói cho anh biết là em hận Đàm DịchKhiêm sao?"

Sắc mặt Hạ Tử Du càng trở nên lạnh lẽo, nghiến răng nói, "Nếu anh đã biếtnhưng chuyện của tôi và anh ta đã xảy ra trong thời gian qua, chắc hẳn cũngbiết khoảng thời gian đó Đàm Dịch Khiêm đối xử với tôi như thế nào chứ? Saukhi anh vào tù, tôi và anh ta đã xảy ra rất nhiều chuyện. . . . . . Có thể anhkhông tưởng tượng được những chuyện mà anh ta đã từng làm đâu, quay đầu lạisau lưng tôi phát sinh quan hệ nam nữ với Đan Nhất Thuần. Không chỉ có nhưthế, sau khi chúng tôi ly hôn, Đan Nhất Thuần bị sinh non anh ta đổ hết mọilỗi lầm lên người tôi, cuối cùng còn ép tôi mạo hiểm tính mạng để phá thai. .. . . ."

Nói xong lời cuối cùng, trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Tử Du bởi vì tức giậnmà nhăn nhúm lại.

Kim Trạch Húc vẫn giữ thái độ hoài nghi, "Dù em có hận Đàm Dịch Khiêm đến cựcđiểm, có lẽ cũng không cần cố ý bay tới Los Angeles để nói cho anh biết toànbộ quá trình chứ?"

Khóe miệng Hạ Tử Du vẫn cười lạnh, "Anh lầm rồi, mục đích quan trọng nhất màtôi tới Los Angeles là vì muốn ép Robert trở về Riyadh, tới tìm anh chỉ làthuận tiện biểu đạt một chút ý kiến của tôi."

Kim Trạch Húc hỏi, "Em tới tìm Robert?"

Hạ Tử Du gật đầu, "Robert cùng Đàm Dịch Khiêm là anh em nhiều năm, biết đượcĐàm Dịch Khiêm có chuyện, Robert liền bay tới Los Angeles. . . . . . Tôi thừanhận, cho đến hôm nay tôi và Robert đã ở bên nhau, nhưng Robert vẫn rất để tâmđến những chuyện của Đàm Dịch Khiêm, có lẽ tôi không thể nào hiểu nổi tình bạngiữa đàn ông, nhưng tôi tuyệt sẽ không để cho Robert giúp Đàm Dịch Khiêm! !"

Kim Trạch Húc vẫn không xác định, "Em thật sự hận Đàm Dịch Khiêm đến vậy?"

Hạ Tử Du vô vị nhún nhún vai, "Anh tin hay không đối với tôi mà nói cũng khôngquan trọng. . . . . . Hôm nay tôi tới tìm anh, muốn nói với anh cũng chỉ cóbấy nhiêu. . . . . . Đợi tôi tìm được Robert tôi sẽ bảo anh ấy theo tôi quayvề Riyadh, về phần anh và Đàm Dịch Khiêm muốn đấu đá với nhau như thế nào, tôichỉ quan tâm đến kết quả của hai người . . . . . ."

Mi tâm Kim Trạch Húc càng nhíu chặt, "Em vẫn có thể đứng ở bên cạnh anh phảnbội lại Đàm Dịch Khiêm mà, chẳng lẽ em đã quên hết những gì anh đã làm choem?"

Hạ Tử Du lạnh mặt nói, "Tôi nói thật, tôi không hề có cảm tình gì với anh, anhđã từng lợi dụng sự tin tưởng của tôi dành cho anh mà tạo ra mọi thứ khiến cảmtình tôi dành cho anh đã hoàn toàn mất sạch, nhưng nếu so với những gì ĐàmDịch Khiêm đối xứ với tôi thì tôi thật mong muốn nhìn thấy anh được thắng."

Trên gương mặt vẫn xinh đẹp của Hạ Tử Du là biểu cảm mà Kim Trạch Húc chưatừng quen biết, Kim Trạch Húc bỗng trầm mặc.

"Được rồi, lời nên nói tôi đã nói. . . . . . Kim Trạch Húc, hy vọng anh có thểthắng được anh ta, cũng đừng để cuối cùng mình lại vào tù lần nữa. . . . . .Nói thật, nếu anh vào tù rồi tội thật cũng thấy vui đấy, nhưng tôi không muốnnhìn thấy Đàm Dịch Khiêm cứ tiếp tục vênh váo phách lối như thế! Hẹn gặp lại."

Dứt lời, Hạ Tử Du bình tĩnh ung dung xoay người bỏ đi.

Kim Trạch Húc nhìn theo bóng lưng Hạ Tử Du đã biến mất mà thẫn thờ suy nghĩ,vài giây sau, Đường Hân từ ngoài cửa phòng đi vào, vỗ lên bả vai Kim TrạchHúc.

Kim Trạch Húc quay mặt sang, hỏi, "Sao cô lại ở đây?"

Đường Hân thản nhiên trả lời, "Khi nãy tôi tới tìm anh, đúng lúc nghe được anhvà Hạ Tử Du đang nói chuyện, tôi thấy hiếu kỳ mới đứng ngoài cửa nghe một lát.. . . . . Nhưng nhìn thấy dáng vẻ anh như đang đi vào cõi thần tiên vậy, đangsuy nghĩ gì?"

Kim Trạch Húc rút vào ghế sofa trong phòng, trầm mặc không nói.

Đường Hân đi tới bên cạnh Kim Trạch Húc, thăm dò hỏi, "Đang cảm hóa sự thayđổi của Hạ Tử Du?"

Kim Trạch Húc lạnh lùng nói, "Cô ấy bây giờ không phải là người mà tôi từngquen biết."

Đường Hân ngồi xuống cạnh Kim Trạch Húc, cười nói, "Một khi phụ nữ thay đổi lànhư vậy, giống như tôi đã từng cố chấp muốn có được trái tim Đàm Dịch Khiêm,nhưng hôm nay tôi chỉ muốn hủy đi anh ta. . . . . ."

Kim Trạch Húc không hề nể mặt thẳng thắn nói, "Cô ấy không giống như cô, côkhông thể nào so được với cô ấy."

Đường Hân thờ ơ nói, "Phải, trước kia đúng là tôi không giống cô ta, nhưng hômnay cô ta và tôi đã là cùng một loại người. . . . . . Tôi nghĩ cô ta thật đãbị Đàm Dịch Khiêm làm cho chết tâm rồi, mới có thể trở nên giống như tôi."

Tròng mắt đen của Kim Trạch Húc lóe lên sự giảo hoạt, "Xem ra cô ấy không hềhay biết những chuyện Đàm Dịch Khiêm đã làm cho mình."

Đường Hân trả lời, "Đoán chừng là Đàm Dịch Khiêm cảm thấy không cần thiết phảinói cho cô ta biết, dù sao cũng đã có tình yêu mới, Đàm Dịch Khiêm không muốntiếp tục dây dưa với cô ta nữa. . . . . ."

Kim Trạch Húc nghi ngờ hỏi, "Hắn ta sao có thể dễ dàng buông bỏ được Hạ TửDu?"

Đường Hân đứng dậy khoanh tay, vô cùng kiên định nói, "Việc này không cho phépanh không tin. . . . . . Theo tôi điều tra, những lời vừa rồi Hạ Tử Du nói vớianh đều là sự thật. . . . . . Đàm Dịch Khiêm vì muốn đến với Đan Nhất Thuần đãép Hạ Tử Du ký thỏa thuận phá thai. Anh nghĩ lại xem, nếu không phải đã hếttình cảm với Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm có thể tàn nhẫn đối với con của mình nhưvậy sao? Còn nữa, Đan Nhất Thuần sinh non khiến Đàm Dịch Khiêm rất giận, nghenói lúc ở bệnh viện gần như muốn bóp chết Hạ Tử Du. . . . . ."

Kim Trạch Húc rốt cuộc hoàn toàn tin tưởng, gật đầu nói, "Nếu cô ấy đã trở mặtthành thù với Đàm Dịch Khiêm, vậy hãy để cho cô ấy thay chúng ta làm chútchuyện đi!"

------

Tại "Đàm thị".

Cảnh Nghiêu đứng ở trước bàn làm việc nhìn Đàm Dịch Khiêm báo cáo, "Bác sĩ đãlàm kiểm tra cho cô Đan rồi, ngoại trừ việc đó. . . . . . Những thứ khác đãkhông có cái gì đáng ngại, lúc này cô ấy cũng đã ngủ rồi."

Đàm Dịch Khiêm nhìn Cảnh Nghiêu, dựa người vào ghế dựa, môi mỏng lạnh nhạtnói, "Cậu làm rất khá."

"Tổng giám đốc, ông bảo tôi tiết lộ với cô Đan chuyện chỗ Kim Trạch Húc cóchìa khóa ngân hàng, còn nói với cô Đan lúc nào Kim Trạch Húc cũng mang cáichìa khóa đó theo bên người, có phải ông đã sớm đoán được cô Đan sẽ. . . . .."

Tuy Cảnh Nghiêu hiểu rất rõ ràng Đàm Dịch Khiêm đối với Đan Nhất Thuần chỉ cósự lợi dụng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Đan Nhất Thuần vì Đàm Dịch Khiêm mà bịthương tổn, Cảnh Nghiêu có chút không đành lòng.

Đàm Dịch Khiêm vô tình nói, "Cô ta xứng đáng bị giáo huấn."

"Dạ." Cảnh Nghiêu lên tiếng đáp lại rồi không nói gì thêm nữa. Tuy anh đồngcảm với Đan Nhất Thuần, nhưng hiểu rất rõ những chuyện Đàm Dịch Khiêm làm đốivới Đan Nhất Thuần cũng không hề quá đáng, bởi vì Đan Nhất Thuần cần được‘giáo huấn’ không chỉ có như thế.

Bỗng dưng, tròng mắt đen ranh mãnh u ám của Đàm Dịch Khiêm nhíu lại, "Đến lúcđể Kim Trạch Húc vào cuộc rồi."

Cảnh Nghiêu trả lời, "Dạ, trải qua chuyện lần này của cô Đan, tôi nghĩ KimTrạch Húc đã tin tưởng tổng giám đốc hiện tại đã không còn kế sách, nhưng mà .. . . . Tổng giám đốc, tôi rất lo lắng cho ông." Giây phút này, rốt cuộc đãtới thời điểm mấu chốt Cảnh Nghiêu có cảm giác như trời sắp sập xuống vậy.

Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh nói, "Cậu không tin tôi sao?"

Sắc mặt Cảnh Nghiêu đầy lo lắng, "Nhưng mà. . . . . . Ông dùng thân mình đểmạo hiểm."

Khóe miệng Đàm Dịch Khiêm gợi lên ý cười nhợt nhạt, "Làm người cả đời sao cóthể lúc nào cũng chỉ có phần thắng mà không có lần đầu mạo hiểm?"

Cảnh Nghiêu cưỡng ép mình kiên định nói, "Tổng giám đốc, chúng tôi đều tintưởng ông sẽ thắng."

Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm nhìn Cảnh Nghiêu đột nhiên trở nên lạnh lẽo, "Nếu đãtin tưởng, tại sao vẫn còn làm trái lời tôi?"

Cảnh Nghiêu chợt ngước mắt, có lẽ bởi vì chột dạ, anh nói chuyện bỗng rungiọng, "Tổng. . . . . . Tổng giám đốc. . . . . . Tôi không có làm trái lờiông."

Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nói, "Lần này Hạ Tử Du tới Los Angeles, chị Dư là thủphạm chính, còn cậu là đồng lõa."

Cảnh Nghiêu kinh ngạc hỏi, "Tổng giám đốc, ông. . . . . . Ông biết?"

Hai mắt Đàm Dịch Khiêm như bắn ra muôn vàn tia lạnh lẽo, "Cậu gọi chị Dư vàođây."

Cảnh Nghiêu sợ tới mức giọng nói cũng lắp bắp, "Vâng."

Sau một lúc lâu, chị Dư đi theo Cảnh Nghiêu bước vào phòng làm việc Đàm DịchKhiêm.

Có lẽ Cảnh Nghiêu đã kể sơ lược tình huống với chị, sắc mặt chị Dư lúc này đãtái mét.

Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nói, "Chị Dư, tôi nhớ không lầm thì ba năm nữa chị đãbước qua tuổi 50 rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, không ngờ chị đã đến tuổivề hưu. . . . . . Tôi dự định cho chị một khoản tiền, để chị lúc tuổi già cóthể tự do mà làm những chuyện chị muốn làm."

Dường như chị Dư cũng đã sớm đoán được Đàm Dịch Khiêm sẽ có quyết định nhưvậy, chị lựa chọn tiếp nhận, gật đầu nói, "Lúc đi tìm cô Hạ tôi cũng biết mìnhkhông giấu được cậu bao lâu, tôi thật không nghĩ tới cô Hạ lại có thể đụng mặtvới cậu. . . . . . Dù vậy, mặc kệ tổng giám đốc có trách phạt tôi như thế nào,tôi cũng không hối hận. . . . . . Tôi hiểu rất rõ, cậu biết người Kim TrạchHúc để ý nhất chính là cô Hạ, cậu không muốn cô Hạ ở lại bên cạnh cậu là khôngmuốn vào thời điểm cậu bị nguy hiểm cô Hạ sẽ bất chấp tất cả mà ở lại bên cạnhcậu, cậu còn sợ lỡ cậu bị thua, có lẽ cậu sẽ không thể chăm sóc cho cô Hạ. Chonên cậu mới nhường cô Hạ lại cho Robert, bởi vì cậu biết nếu như cậu khôngthắng, Robert là người duy nhất trên đời này có khả năng không cho phép KimTrạch Húc đến gần cô Hạ. . . . . . Sở dĩ cậu lâm vào hoàn cảnh khốn đốn nhưngày hôm nay là do cô Hạ mà ra, tôi không thể nào trơ mắt đứng nhìn cậu chịuđựng nguy hiểm một mình mà để cho Hạ Tử Du lại có cuộc sống an nhàn được. . .. . . Đó là lý do mà tôi không quan tâm đến an nguy của cô Hạ, tôi chỉ quantâm cô Hạ có thể lấy được phần văn kiện ở chỗ Kim Trạch Húc hay không thôi.Bởi vì chỉ cần có phần văn kiện đó, tổng giám đốc sẽ không cần phải mạo hiểmnữa, việc này đều là do cô Hạ mắc nợ tổng giám đốc . . . . . ." (ối, bà giàthối, chưa thấy mụ nào lãng như mụ này ^^)

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...