Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !
Dáng người đơn bạc của Hạ Tử Du hơi chấn động.
Giờ phút này chị Dư nói tới ‘Los Angeles’ là nơi mà trước khi tới Trung Đôngcô đã từng thề ở đáy lòng là sẽ không bao giờ bước chân tới đó nữa. . . . . .
Chị Dư nhận thấy phản ứng của Hạ Tu, chị dùng ánh mắt hết sức chân thành mongmỏi nhìn Hạ Tử Du, lời nói cũng có vẻ yếu thế hẳn đi, "Cô Hạ, tôi biết cô cóchút bài xích với nơi mà tôi vừa nhắc tới, nhưng mong cô hãy cho tôi mấy phútthời gian để giải thích rõ với cô."
Hạ Tử Du rũ mi xuống, bình thản nói, "Tôi nghĩ việc này không cần thiết."
Dường như chị Dư cũng sớm đoán được phản ứng của Hạ Tử Du, chị nói thẳng, "Tôinhớ cô Hạ từng nói với tôi, cô nói trong lòng cô xưa nay vẫn luôn kính trọngtôi như chị gái của mình, cô thật lòng xem tôi như một người bạn, chẳng lẽ đóchỉ là cô Hạ nói cho có thôi sao, ngay cả thời gian nói mấy câu với người bạnnhư tôi cũng không được?"
Hạ Tử Du chợt ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt chính là ánh mắt thâm tìnhthân thiện mà chị Dư đã từng dành cho cô.
Chị Dư đã từng giúp đỡ cô như thế nào cô vĩnh viễn đều ghi nhớ, nhưng mà. . .. . . Chị Dư là người của Đàm Dịch Khiêm, cô sợ chị Dư là tới thay Đàm DịchKhiêm làm việc, cô đã không còn tinh lực để ứng phó.
Thấy Hạ Tử Du đang do dự, chị Dư vội bổ sung, "Cô yên tâm, tôi chỉ muốn nóichuyện riêng với cô mấy phút, nếu như cô lo lắng, có thể bảo những người hộ vệnày đứng cách chúng ta mười mét để bảo vệ cô."
Người giúp việc nhà Kairos vào lúc này đi tới cạnh Hạ Tử Du, cung kính nói,"Cô Hạ, nếu như cô không muốn gặp người này, tôi sẽ sai người đuổi cô ta đingay lập tức, cậu chủ đã căn dặn chúng tôi, không cho phép bất luận kẻ nào làmhại cô."
Hạ Tử Du quay đầu lại nói, "Tôi không sao. . . . . . Chị bảo hộ vệ đi xuốnghết đi, tôi muốn nói chuyện riêng với chị Dư một chút."
Người giúp việc gật đầu, "Dạ, chúng tôi sẽ giữ khoảng cách ở đây để bảo vệ cô,cô yên tâm."
"Cám ơn."
. . . . . .
Sau khi hộ vệ đi hết, chị Dư mới chầm chậm đi về hướng Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du vẫn đứng tại chỗ, thật ra thì cô cũng không lo lắng chị Dư sẽ làm hạigì mình mà cô chỉ sợ những lời chị Dư sắp nói ra.
Người duy nhất có thể khiến cho chị Dư nói chuyện với cô chỉ có mỗi Đàm DịchKhiêm mà thôi. Cô biết mình không nên nói chuyện riêng với chị Dư, nhưng mà vìgiấc mộng kia cùng với Kim Trạch Húc ra tù. . . . . . Cô thừa nhận, nhữngchuyện này thật sự rất phiền nhiễu lòng cô, cô cũng muốn từ chị Dư dò hỏi xemđược tin tức gì đó.
Đứng ở trước mặt Hạ Tử Du, chị Dư đột nhiên khom người 90 độ, cúi đầu nói, "CôHạ, tôi thành thật xin lỗi cô vì thái độ không hay trước kia của mình, hy vọngcô rộng lượng có thể tha thứ cho tôi."
Hạ Tử Du xưa nay chưa bao giờ có ý nghĩ dám oán trách chị Dư, cô nghe thế liềnvội đỡ chị lên nói, "Chị Dư, đừng làm vậy. . . . . ."
Chị Dư từ từ đứng dậy, ánh mắt vô cùng thành khẩn nhìn Hạ Tử Du, nhỏ giọngnói, "Cô Hạ, thật ra thì cho tới nay tôi đều biết cô là một người tốt, nhưngtôi cũng phải thừa nhận mình thật có nhiều bất mãn đối với cô. Bởi vì theo tôithấy, cô luôn không biết quý trọng hạnh phúc của mình, cuộc hôn nhân ngắn ngủicủa cô và tổng giám đốc ba năm trước cũng là tại cô, hôm nay cô và tổng giámđốc đi vào con đường ly hôn lần nữa cũng là do cô mà ra. . . . . . Không thểphủ nhận, cô vì muốn cùng tổng giám đốc đến với nhau mà chịu rất nhiều khổ sở,cô cũng vì tổng giám đốc mà trả giá rất nhiều, nhưng cô hoàn toàn không códành cho tổng giám đốc thứ mà cậu ấy muốn nhất. . . . . ."
Đôi mắt đen trong suốt của Hạ Tử Du dần dần trở nên hoảng hốt, trong tít tắt,trong đầu cô nhanh chóng xẹt qua một câu mà trước kia Đàm Dịch Khiêm đã nóivới cô ——
‘Hạ Tử Du, em biết không? Thật ra anh chỉ cần một người, một người phụ nữ cóthể hết lòng yêu anh.’
Không ngờ những lời nói của chị Dư lại dễ dàng gợi lên hồi ức mà cô mãi chôngiấu ở đáy lòng đến vậy, mấy giây sau, Hạ Tử Du hít sâu một hơi để hóa giải sựchua xót trong lòng, bình tĩnh nói, "Chuyện của tôi và Đàm Dịch Khiêm đã làquá khứ rồi, tôi nghĩ chúng ta không cần thiết bàn tới những thứ này."
Chị Dư gật đầu, "Quả thật là tôi không nên nhắc tới những chuyện đó ở trướcmặt cô, dù sao hôm nay tổng giám đốc cũng đã cùng cô Đan. . . . . ." Chị Dưdừng một chút, rồi tiếp tục nói, "Vừa rồi nói ra những chuyện đó với cô sựthật là tôi hy vọng mỗi khi nhắc tới tổng giám đốc thì cô có thể dễ chịu hơn.. . . . . Ít nhất khi còn ở bên cạnh cô tổng giám đốc đã hết lòng yêu thươngcô."
Biết lời chị Dư nói là có ngụ ý, Hạ Tử Du thẳng thắn nói, "Chị Dư, chị đừngngại cứ nói trực tiếp cho tôi biết, rốt cuộc chị muốn nói chuyện gì với tôi?"
Chị Dư gật đầu, "Đúng thật là tôi có chút dong dài. . . . . . Mục đích thật sựhôm nay tôi tới đây chính là hy vọng cô có thể đi với tôi về lại Los Angelesmột chuyến."
Hạ Tử Du khẽ cau mày, chờ đợi chị Dư nói tiếp.
Chị Dư nói, "Cô Hạ hẳn đã biết chuyện Kim Trạch Húc ra tù chứ?"
"Vâng."
"Kim Trạch Húc là một người có lòng trả thù rất lớn, hắn ta oán hận tổng giámđốc đã từng giành mất cô, cũng oán hận chuyện tổng giám đốc phá hủy sự nghiệpcủa hắn, cho nên chuyện đầu tiên mà hắn sẽ làm sau khi ra từ chính là trả thùtổng giám đốc. . . . . ."
Hạ Tử Du nói lên nghi ngờ, "Tại sao Kim Trạch Húc có thể ra tù?"
"Có lẽ cô cũng đã đoán được khả năng duy nhất mà Kim Trạch Húc được ra tù."
Hạ Tử Du trầm mặc bày tỏ ngầm thừa nhận.
Chị Dư chợt gật đầu, "Không sai, là tổng giám đốc bỏ qua cho Kim Trạch Húc. .. . . ."
Hạ Tử Du lập tức ngẩn người.
Chị Dư sâu kín thở dài, sau đó lấy ra lý do đã sớm chuẩn bị sẵn ở trong lòngtrình bày với Hạ Tử Du, "Sở dĩ tổng giám đốc bỏ qua cho Kim Trạch Húc là vìtrong tay Kim Trạch Húc đang giữ một bản văn kiện. . . . . . Có thể cô khôngbiết, nửa tháng trước, tổng giám đốc nhận được một bản văn kiện photocopy,người gửi văn kiện cho tổng giám đốc nói là làm việc cho Kim Trạch Húc. . . .. . Tôi không biết nội dung trong văn kiện đó là gì, nhưng tôi nhớ rất rõ hômtổng giám đốc nhận được bản văn kiện đó đã ngồi trầm mặc suy tư trong phònglàm việc cả ngày, sau đó tổng giám đốc bảo tôi liên lạc với luật sư phải dùngtất cả mọi cách giúp Kim Trạch Húc ‘thoát’ tội. . . . . ."
Hạ Tử Du kinh ngạc trừng lớn tròng mắt, "Sao có thể như thế? Vậy rốt cuộc bảnvăn kiện đó là gì?"
Chị Dư trả lời, "Tôi không biết nội dung trong văn kiện, nhưng tôi biết bảnvăn kiện đó đã uy hiếp được tổng giám đốc. . . . . . Kim Trạch Húc đã ra tùvào mấy ngày trước, tổng giám đốc liền bắt đầu dùng vốn lưu động của ‘Đàm thị’để tập đoàn ‘Y’ cùng hạng mục Vịnh của ‘Đàm thị’ ở phía Tây được tiếp tục hợptác. Sau khi Kim Trạch Húc ra tù, tức là hơn 20 giờ trước, Kim Trạch Húc tìmđến tổng giám đốc bảo là muốn có 70% cổ phần của tập đoàn ‘Đàm thị’, tổng giámđốc không nói hai lời liền ký tặng hợp đồng cho Kim Trạch Húc, tuy rằng chữ kýchưa có hiệu lực, nhưng một tuần sau Kim Trạch Húc sẽ cùng tổng giám đốc đứngra mở hội chiêu đãi ký giả, Kim Trạch Húc muốn tổng giám đốc tuyên cáo vớitoàn thế giới ‘Đàm thị’ đổi chủ, tổng giám đốc cũng đã đồng ý. . . . . ."
"Sao lại có chuyện như vậy?" Hạ Tử Du sau khi nghe xong cũng sửng sốt một hồilâu, "Sao Đàm Dịch Khiêm lại làm vậy. . . . . ."
Chị Dư bất đắc dĩ nói, "Chuyện này quả thật khiến người ta khó có thể tin, tôiđã từng hỏi tổng giám đốc, nhưng tổng giám đốc không chịu nói gì với tôi cả. .. . . . Tôi thật sự vô cùng lo lắng, bởi vì tôi biết tổng giám đốc đồng ý vớiKim Trạch Húc làm bao nhiêu chuyện chắc chắn là có liên quan đến bản văn kiệnmà tổng giám đốc nhận được. . . . . ."
Hạ Tử Du không ngừng lắc đầu, "Tôi thật không thể tin nổi. . . . . . Kim TrạchHúc có bản văn kiện gì mà có thể uy hiếp được Đàm Dịch Khiêm? Hơn nữa. . . . .." Hạ Tử Du bỗng ngập ngừng không muốn nói tiếp. Thật ra lời Hạ Tử Du muốn nóilà, theo cô nhận thấy trên đời này hầu như không có chuyện là có thể uy hiếpđược Đàm Dịch Khiêm.
Chị Dư vô cùng nghiêm túc nói, "Cô Hạ, tất cả những lời tôi nói đều là sựthật. . . . . ."
Hạ Tử Du nghi vấn hỏi, "Chị nói vào nửa tháng trước Đàm Dịch Khiêm nhận đượcvăn kiện Kim Trạch Húc uy hiếp, nhưng theo tôi được biết, hơn nửa tháng trướccuộc sống của Đàm Dịch Khiêm vẫn an nhàn vui sướng dường như không giống nhưđang bị vây trong khó khăn lắm, anh ta vẫn rất ung dung thoải mái, nếu như tôinhớ không lầm, mười ngày trước anh ta đi cùng với Đan Nhất Thuần đến Đại Khênghỉ mát. . . . . ."
Chị Dư lập tức giải thích, "Phải, tổng giám đốc đi du lịch tuần trăng mật vớicô Đan ở Đại Khê, nhưng đó là vào trước khi Kim Trạch Húc ra tù . . . . . Tôinhớ khi Kim Trạch Húc vẫn chưa có ra tù, có một lần trong lúc vô tình tôi ngheđược tổng giám đốc nói chuyện với người của Kim Trạch Húc, tôi loáng thoángnghe trong câu chuyện của tổng giám đốc nói với người của Kim Trạch Húc cónhắc tới muốn dùng bản văn kiện gốc để trao đổi với việc cho Kim Trạch Húc ‘ratù’. Tôi nghĩ khi đó tổng giám đốc cũng cho rằng sau khi Kim Trạch Húc ra tùsẽ thực hiện lời cam kết, nào ngờ sau khi Kim Trạch Húc ra tù lại tráo trở màuy hiếp tổng giám đốc, hôm nay lại còn điên cuồng đến mức muốn đoạt lấy 70% cổphần ‘Đàm thị’. . . . . . Cô và tôi đều biết rõ ‘Đàm thị’ quan trọng với tổnggiám đốc như thến nào, tôi thật sự nghĩ mãi không ra rốt cuộc là bản văn kiệngì lại có thể khiến cho tổng giám đốc khoanh tay chịu bị uy hiếp như vậy, hơnnữa tổng giám đốc làm sao có thể để mặc cho Kim Trạch Húc uy hiếp? Trừ phiphần văn kiện này có thể khiến cho tổng giám đốc tay trắng không kế sách. . .. . ."
Dù tâm tư đã bị những lời nói của chị Dư khuấy đến rối một nùi, thế nhưng HạTử Du vẫn lãnh đạm nói, "Cho dù Đàm Dịch Khiêm có xảy ra những chuyện như thế,chị cũng không nhất thiết phải đến nói cho tôi biết. . . . . ."
Chị Dư nhỏ nhẹ tiếp lời Hạ Tử Du, chị dùng giọng khẩn cầu nói, "Cô Hạ, đâychính là nguyên nhân mà tôi hy vọng cô theo tôi về lại Los Angeles . . . . . .Ai cũng biết người Kim Trạch Húc quan tâm nhất là cô Hạ đây, chỉ cần cô theotôi về Los Angeles, chỉ cần cô bằng lòng tiếp cận Kim Trạch Húc, tôi tin rằngcô có thể giúp tổng giám đốc tìm được bản gốc của phần văn kiện mà Kim TrạchHúc đã uy hiếp tổng giám đốc. . . . . ."
Hạ Tử Du khó có thể tin ngước mắt lên hỏi, "Chị nói cái gì?"
"Cô Hạ, chỉ có cô mới có thể giúp tổng giám đốc. . . . . . Cô và tổng giám đốcđã từng là vợ chồng, tổng giám đốc cũng từng vì cứu cô thiếu chút nữa mất luôntính mạng. . . . . . Không phải cô cũng mong nhìn thấy tổng giám đốc hai bàntay trắng chứ?"
----------
Ngồi trên xe ra sân bay, chị Dư nhận được điện thoại của Cảnh Nghiêu.
Vang lên trong điện thoại di động là giọng nói nóng nảy của Cảnh Nghiêu, "ChịDư, bây giờ chị đang ở đâu? Tổng giám đốc đã về Los Angeles rồi, không thấychị tổng giám đốc vừa mới hỏi tôi đấy. . . . . ."
Chị Dư lập tức khẩn trương, "Cậu chưa nói với tổng giám đốc là tôi đã đếnRiyadh đó chứ?"
Cảnh Nghiêu trả lời, "Tôi chưa có nói gì cả, nhưng nếu chị không mau trở về,tôi sợ sẽ không giấu được tổng giám đốc. . . . . ."
Chị Dư liền thở phào nhẹ nhõm, "Bây giờ tôi đang trên đường đến sân bay,khoảng hơn 10 tiếng nữa mới có thể về tới Los Angeles. . . . . ."
Cảnh Nghiêu hỏi, "Chuyện thế nào rồi? Bà tổng giám đốc có đồng ý đến LosAngeles không?"
Chị Dư không vui nói, "Đừng gọi cô ta là ‘Bà tổng giám đốc’, tổng giám đốc đãly hôn với cô ta rồi." (mụ già ế này là người mà mình gét nhất trog truyện ý,đúng là....tự tạo nghiệt thì không thể sống mà ^^)
Cảnh Nghiêu nói, "Hì, thói quen thôi. . . . . . Chị vẫn chưa trả lời tôi đấy!"
Chị Dư lãnh đạm nói, "Cô ta từ chối!"
"Cái gì?" Cảnh Nghiêu giống như khó có thể tin nói, "Bà tổng giám đốc khôngchịu đến Los Angeles sao? Sao có thể như vậy? Không phải chị nói là bà tổnggiám đốc nhất định sẽ vì tổng giám đốc mà tới Los Angeles à?"
Giọng chị Dư vẫn bình thản bổ sung thêm một câu, "Cô ta từ chối nhưng không cónghĩa là cô ta sẽ không tới." Theo sự hiểu biết của chị về người phụ nữ này,cô ta tuyệt sẽ không bỏ mặc tổng giám đốc, bởi vì hơn ai hết chị hiểu đượctình cảm của cô ta dành cho tổng giám đốc . . . . . . Chị không thích ngườiphụ nữ này không phải là bởi vì cô ta không thương tổng giám đốc, mà vì ngườiphụ nữ này quá mức không biết quý trọng những gì mình có được.
Cảnh Nghiêu vui vẻ hỏi, "Nói vậy là bà tổng giám đốc vẫn còn quan tâm tổnggiám đốc đúng không?"
Chị Dư nhíu lông mày, "Cô ta còn quan tâm đến tổng giám đốc thì cậu vui mừngđến thế ư?"
Cảnh Nghiêu nhỏ giọng trả lời, "Ồ, đúng thật là có chút vui mừng đó, ít nhấtkhông có uổng phí tổng giám đốc đã vì cô ấy mà làm rất nhiều chuyện. . . . .."
Chị Dư cau mày càng chặt, "Cô ta và tổng giám đốc đã không còn bất kỳ quan hệgì! !"
Chị Dư vẫn luôn oán hận Hạ Tử Du bởi vì sự tùy hứng ngu xuẩn của mình mà khiếncho Đàm Dịch Khiêm lại vì cô chịu đựng mối nguy hiểm của ngày hôm nay. (ậy,đúng là lãng à, chồng ng ta kg trách, mụ là người dưng mắc gì nói, bực bộithiệt)
Cảnh Nghiêu không dám nói thêm về đề tài này nữa, vội vàng nói sang chuyệnkhác, "Chị Dư, chị nói như thế nào với bà tổng giám đốc vậy?"
"Chuyên nên nói tôi đã nói."
"Trời ơi, chị Dư, chị đừng nói với tôi là chị kể hết sự việc cho bà tổng giámđốc biết chứ? Không thể làm như vậy à, chúng ta đã không vâng lời của tổnggiám đốc rồi. . . . . ."
Chị Dư trợn trắng mắt, "Tôi chưa có nói rõ sự thật với cô ta, chỉ nói một sốchuyện để có thể thuyết phục cô ta tới Los Angeles thôi. . . . . . Cậu yêntâm, dựa vào sự hiểu biết của tôi về cô ta, dù cô ta có tới Los Angeles đinữa, sẽ chỉ lặng lẽ đi tìm Kim Trạch Húc chứ không có gặp mặt tổng giám đốcđâu. . . . . ."
Cảnh Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt, vậy thì quá tốt. . . . . ."
"Thôi được rồi, sắp đến sân bay rồi, tôi cúp điện thoại đây, phía tổng giámđốc cậu cứ tiếp tục giúp tôi đừng nói gì cả."
"Dạ."
. . . . . .
Cũng trong lúc đó.
Trong phòng ngủ, Liễu Nhiên đang ngồi ở trên giường chơi ghép hình, còn Hạ TửDu nằm sấp trên bệ cửa sổ sững sờ suy tư.
Rốt cuộc cô đã hiểu về cơn ác mộng đó của mình. . . . . .
Có lẽ do đã từng là vợ chồng, hoặc có lẽ cũng là do còn vướng bận, cho nêntrong tiềm thức mới có sự cảm ứng.
Cô không biết những lời chị Dư nói với mình có phải là sự thật hay không,nhưng cô có thể xác định sự lo lắng của chị Dư là thật. . . . . .
Xưa nay chị Dư không hề thích cô, huống chi còn ăn nói khép nép không màng đếnthể diện đến cầu xin cô, trên đời này có lẽ cũng chỉ có Đàm Dịch Khiêm mới cóthể khiến chị Dư làm như vậy.
Nói ra cũng rất kỳ quái, Đàm Dịch Khiêm đối xử với mọi người rất lạnh lùng,nhưng mỗi người thuộc hạ đi theo anh hầu như đều rất trung thành và tận tâm,có thể vì anh bất chấp gian nguy.
Nhưng, Đàm Dịch Khiêm thật đang bị uy hiếp sao?
Nói thật, cô không thể nào tin được. . . . . .
Đàm Dịch Khiêm vẫn luôn kiêu ngạo hơn người, là người đàn ông cuồng vọng khôngai bì nổi, anh làm việc đều luôn lo trước tính sau giọt nước không lọt, làmsao anh có thể để sơ hở nhược điểm ra cho Kim Trạch Húc nắm thóp?
Nhưng mà. . . . . .Cô lại không thể không tin, bởi vì giấc mộng kia, cũng bởivì Kim Trạch Húc ra tù . . . . .
Cô luôn hiểu rõ Kim Trạch Húc hận Dịch Khiêm như thế nào, nếu như Đàm DịchKhiêm thật sự bị Kim Trạch Húc nắm nhược điểm, nhất định Kim Trạch Húc sẽkhông bỏ qua. . . . . .
Lắc lắc đầu, Hạ Tử Du cố gắng loại bỏ ra những suy nghĩ hỗn loạn ở trong đầu.
Đã từ chối chị Dư đi Los Angeles, cô không nên nghĩ tới những chuyện đó nữa .. . . . .
Đàm Dịch Khiêm đã không còn quan hệ gì với cô, dù có bị uy hiếp cũng không cầncô lo lắng, huống chi Đàm Dịch Khiêm làm việc luôn bày mưu nghĩ kế, dù có gặpphải nguy hiểm có lẽ cũng có thể đối phó được!
"Mẹ. . . . . ."
Tiếng gọi của Liễu Nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du đứng dậy, đi tới cạnh giường.
Liễu Nhiên cầm lên bức hình chưa ghép lại hết hoàn chỉnh, mong đợi hỏi, "Mẹ cóthể giúp con ghép nó lại được không?"
Những món ghép hình này là lần trước Robert tặng cho Liễu Nhiên chơi. . . . ..
Hạ Tử Du cầm lên mảnh ghép hình, sau khi nghiên cứu một hồi nói, "Ừm, mẹ cầnchút thời gian để cẩn thận suy nghĩ. . . . . ."
Liễu Nhiên gật đầu, hai tay chống cằm mất mác nói, "Nếu như có ba ở đây thìhay quá. . . . ."
Đàm Dịch Khiêm chơi môn ghép hình này hầu như là không hề có chút khó khănnào. . . . . .
Nghe được lời Liễu Nhiên nói, tay đang cầm miếng ghép hình của Hạ Tử Du độtnhiên run run.
Tuy còn nhỏ nhưng Liễu Nhiên rất hiểu chuyện, khi nhìn thấy phản ứng đó của HạTử Du, liền nhớ tới ba mẹ đã ly hôn, Liễu Nhiên vội vàng nhìn mẹ nhận lỗi nói,"Mẹ, Ngôn Ngôn không có cố ý. . . . . ."
Thấy dáng vẻ hối lỗi của Liễu Nhiên, Hạ Tử Du liền ôm Liễu Nhiên vào lòngmình, nhỏ nhẹ hỏi, "Ngôn Ngôn, có phải con rất nhớ ba hay không?"
Đầu tiên Liễu Nhiên liên tục gật gật đầu, nhưng sau đó lại lắc lắc đầu thậtmạnh, cũng đưa tay ôm chặt lấy Hạ Tử Du, "Mẹ, Ngôn Ngôn chỉ muốn đi theo mẹthôi. . . . . ."
Hạ Tử Du đau lòng ôm hôn Liễu Nhiên, nâng lên gương mặt ngây thơ của con gái,cô dịu dàng nói, "Ngôn Ngôn, có phải con rất nhớ ba hay không? Hãy nói thậtvới mẹ, mẹ cam đoan sẽ không nổi giận."
Liễu Nhiên nhút nhát ngước lên hàng lông mi dài, sau đó lại buồn bã rũ xuống,sau một hồi lâu mới bật khóc nức nở nói, "Ngôn Ngôn rất là nhớ ba. . . . . .Nhưng ba đã không cần mẹ và Ngôn Ngôn nữa. . . . . ."
Biết con gái đã biết hết tả cả mọi chuyện nhưng lại che giấu tâm tình, sốngmũi Hạ Tử Du bỗng cay cay, Hạ Tử Du ôm chặt Liễu Nhiên vào trong ngực, nghẹnngào đau lòng nói, "Đứa ngốc, ba con sao lại không cần chúng ta chứ . . . . .."
Liễu Nhiên ngước mắt lên trước ngực Hạ Tử Du, nâng lên đôi mắt với hàng mi dàiđều đong đầy nước mắt trong suốt, cô bé uất ức mím môi nói, "Nhưng ba không cóđến thăm Ngôn Ngôn, cũng không có gọi điện thoại cho Ngôn Ngôn. . . . ."
Không ai biết Hạ Tử Du phải cố gắng như thế nào mới có thể kềm chế nước mắtgiờ khắc này đang đảo quanh trong hốc mắt để nó không bị chảy xuống. . . . . .
Đôi mắt ngây thơ của Liễu Nhiên lấp lánh nước mắt nhưng cô bé ráng cố gắngkhông để cho mình khóc, mím môi hỏi, "Mẹ, vậy sau này con còn có thể gặp banữa không?"
Hạ Tử Du không trả lời.
Liễu Nhiên đáng thương tội nghiệp nói, "Ngôn Ngôn rất nhớ ba, Ngôn Ngôn sẽkhông đến quấy rầy ba và dì Đan đâu, con chỉ muốn đứng thật xa để được nhìnthấy ba. . . . . ." (haizzz….thiệt là đau lòng )
----------
Ba ngày sau, tại Los Angeles.
Sáng sớm, ngoài cửa phòng làm việc Đàm Dịch Khiêm vang lên hai tiếng gõ cửanho nhỏ.
Đàm Dịch Khiêm cất lên giọng trầm ổn nói, "Vào đi."
Chị Dư đi vào phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm, "Tổng giám đốc."
Đàm Dịch Khiêm đang lật xem tờ báo tuần san trong tay, không ngẩng đầu lên chỉnói ngắn gọn, "Nói."
Chị Dư liếc mắt nhìn tin tức đăng trên mặt báo, tức giận bất bình nói, "Nhữngtin tức này nhất định là Kim Trạch Húc tung ra, thật là quá mức đê tiện! !"
Đúng vậy, tờ báo tuần san trong tay Đàm Dịch Khiêm đều đang đưa tin Kim TrạchHúc sắp tiếp nhận ‘Đàm thị’, hơn nữa trên báo còn đăng lên thời gian Đàm DịchKhiêm và Kim Trạch Húc mở hội chiêu đãi ký giả. . . . . .
Trên khuôn mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm không hề biểu lộ cảm xúc gì, tâmtình cũng chẳng có chút dao động, anh nhẹ nhàng từ tốn nói, "Nói việc chính."
Chị Dư nói, "Cậu vẫn chưa gặp Robert sao? Cậu ta bay từ Đại Khê tới LosAngeles, cũng chỉ vì muốn gặp cậu."
Đàm Dịch Khiêm gấp lại tờ báo trong tay, bỗng trầm tư mấy giây, thời điểm anhđang muốn lên tiếng trả lời chị Dư thì điện thoại di động của anh cũng độtnhiên đổ chuông.
Chị Dư lập tức đứng im tại chỗ đợi Đàm Dịch Khiêm nghe điện thoại.
Từ đầu đến cuối khi Đàm Dịch Khiêm nhận cuộc điện thoại đó vẫn không hề mởmiệng đáp lại đối phương một tiếng, nhưng gương mặt anh tuấn lạnh lùng từ từchuyển thành xám xịt.
Sau đó anh kết thúc cuộc nói chuyện.
Nhìn dáng vẻ trầm tư u ám của Đàm Dịch Khiêm, chị Dư ngập ngừng hỏi, "Tổnggiám đốc, có chuyện quan trọng sao?"
Nhưng Đàm Dịch Khiêm đã đứng dậy, trực tiếp cất bước bỏ đi.
. . . . . .
Đàm Dịch Khiêm lái xe bằng tốc độ nhanh nhất đi tới khách sạn ‘Sogndal’ mà ĐanNhất Thuần nhắc tới trong điện thoại.
Cửa thang máy tầng 28 ở khách sạn mở ra, Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng bước đithẳng ra ngoài.
Đi tới số phòng 126 theo lời Đan Nhất Thuần nói, nhìn khe cửa đang để hở, ĐàmDịch Khiêm lập tức vươn tay vặn nắm cửa.
Khoảng không gian bên trong phòng tối đen như mực, tất cả rèm cửa sổ đều đangkhép lại.
Đàm Dịch Khiêm đi vào phòng mở đèn lên.
Trong tầm mắt của anh chỉ có sự hỗn độn trên chiếc giường lớn màu trắng, cònĐan Nhất Thuần toàn thân trên dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, cả người đangrun rẩy trốn ở góc giường.
Đàm Dịch Khiêm bước tới, giờ phút này Đan Nhất Thuần đang để lộ ra hai cánhtay trần trắng muốt vì sợ hãi mà gắt gao tự ôm chặt lấy mình, đầu tóc cô bù xùxối tung, nước vẫn còn đọng đang nhỏ giọt trên người.
Nghe được âm thanh có người mở cửa, Đan Nhất Thuần từ từ ngước lên khuôn mặtthống khổ vương đầy nước mắt.
Đôi mắt trong suốt bị nước mắt bao phủ nhìn tới bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi thondài của Đàm Dịch Khiêm, Đan Nhất Thuần lập tức đứng dậy, bất chấp tất cả laovào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, uất ức bật khóc thành tiếng, "Em cứ tưởng anhsẽ không tới. . . . . . Em cứ tưởng. . . . . ."
. . . . . .
Nửa giờ trước, trong một khách sạn sạch sẽ thoáng mát đơn giản nào đó ở LosAngeles.
Hạ Tử Du ngồi ở mép giường đang gọi điện thoại.
"Đúng, tôi muốn hẹn gặp ông Kim Trạch Húc. . . . . ."
Nhân viên lễ tân của tập đoàn ‘Y’ nói, "Thật xin lỗi, cô không có hẹn trước,Kim tổng không thể gặp cô."
Hạ Tử Du bình tĩnh nói, "Tôi là Hạ Tử Du, cô cứ nhắn lại với anh ta như thế,anh ta sẽ đến gặp tôi."
Cô lễ tân lập tức từ lạnh nhạt chuyển thành hoảng sợ sau đó dè dặt nói, "Cô làcô Hạ ư? Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . . Kim tổng đã đặc biệt căn dặn,nếu như cô muốn gặp ông ấy, thì hãy đến khách sạn ‘Sogndal’ ông ấy ở, ông ấyđang ở phòng số 126 chờ cô."
Hạ Tử Du nhíu lông mày hỏi, "Anh ta biết tôi tìm anh ấy?"
Nhân viên lễ tân đáp lại, "Không, Kim tổng chỉ biết là sớm muộn gì cô cũng sẽđến tìm ông ấy, cho nên bảo thư ký căn dặn lại với chúng tôi. . . . . ."
Hạ Tử Du cúp điện thoại xong mười phút sau cô đã ngồi trên xe taxi.
Tài xế hỏi, "Thưa cô, đi đâu ạ?"
"Khách sạn ‘Sogndal’!"
