Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !
Địa phương Đại Khê.
Trời trong nắng ấm, hương vị mằn mặn của nước biển mang đến thấm vào ruột gancon người.
Dưới tàn dù che nắng, Đàm Dịch Khiêm đeo kính đen nhàn hạ nằm trên ghế dựa ởbãi biển nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này, chị Dư cùng Cảnh Nghiêu đi tới hướng Đàm Dịch Khiêm.
Nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm đang nghỉ ngơi, chị Dư và Cảnh Nghiêu lựa chọn trầmmặc đứng ở một bên.
Dường như nghe được tiếng bước chân người tới, tuy Đàm Dịch Khiêm nhắm hai mắtnhưng cũng đã biết được là ai, anh nhẹ giọng hỏi, "Chuyện gì?"
Chị Dư cung kính lên tiếng, "Quả nhiên không ngoài dự đoán của cậu, Kim TrạchHúc hắn nói muốn gặp cậu, bây giờ anh đang trên máy bay tới Đại Khê."
Đàm Dịch Khiêm vẫn nhắm hai mắt, không hề có phản ứng gì.
Chị Dư lại nhỏ giọng nói thêm một câu, "Đến với Kim Trạch Húc còn có ĐườngHân."
Cảnh Nghiêu hừ mũi khinh thường nói, "Đường Hân cùng Kim Trạch Húc hôm nay đãlà cá mè một lứa, cô ta đi theo Kim Trạch Húc cũng không có gì đáng ngạcnhiên."
Chị Dư gật đầu, "Thật không nghĩ tới một cô bé khi còn nhỏ hiền lành như vậy,sau khi lớn lên lại trở thành một người lòng dạ sâu hiểm như thế."
Cảnh Nghiêu nói, "Tổng giám đốc, thật ra thì muốn đối phó Đường Hân rất d�dàng, cô ta chỉ dựa hơi Kim Trạch Húc, chỉ cần chúng ta châm ngòi ly gián. . .. . ."
Đàm Dịch Khiêm bình thản lên tiếng, "Không cần, cô ta ở lại bên cạnh Kim TrạchHúc còn có chỗ dùng tới."
Cảnh Nghiêu gật đầu, "Dạ."
Bầu không khí bỗng lặng xuống, Đàm Dịch Khiêm hời hợt hỏi, "Cô ấy mang thai cóbị khó chịu gì hay không?"
Chị Dư cùng Cảnh Nghiêu liếc mắt nhìn nhau, hơi bất ngờ khi người Đàm DịchKhiêm quan tâm nhất giờ phút này chính là "cô ấy", Cảnh Nghiêu lập tức trảlời, "Căn cứ theo lời người giúp việc chăm sóc cho bà tổng giám đốc ở nhàKairos nói, thì tinh thần và sức khỏe bà tổng giám đốc rất tốt, xem ra cũngkhông có vì mang thai mà có chỗ nào khó chịu. Lần đi khám thai gần đây, bác sĩcũng nói sức khỏe bà tổng giám đốc không có gì đáng ngại, chỉ là cơ thể hơisuy nhược, vẫn cần nên chú trọng điều dưỡng, nhưng mà gần hai ngày nay bà tổnggiám đốc thường hay bị mất ngủ, buổi tối dường như rất khuya mới ngủ được."
Mặc dù cách tròng kính đen như mực, thế nhưng chị Dư vẫn có thể nhìn thấy mitâm của Đàm Dịch Khiêm hơi nhíu lại, vì thế chị liền bổ sung vào, "Tổng giámđốc không cần lo lắng, bà tổng giám đốc ban ngày vẫn có nghỉ ngơi, thời gianngủ đều được bổ sung đầy đủ."
Sau khi nói xong chị liếc mắt nhìn sang Cảnh Nghiêu.
Cảnh Nghiêu lập tức hiểu ý, vội phụ họa nói, "Đúng vậy, đúng vậy. . . . . .Tôi nhớ lúc chị tôi mang thai bởi vì chân bị sưng phù nên tối cũng thường đauđến không ngủ được, anh rể tôi cũng lo lắng kia mà, thật may là sau đó đã sinhra được một em bé vô cùng khỏe mạnh . . . . . ."
Cảnh Nghiêu mới vừa nói xong chị Dư liền hung hăng trợn mắt nhìn sang, bởi vìlời của Cảnh Nghiêu hoàn toàn là khiến cho chuyện càng nói càng thêm nghiêmtrọng.
Đàm Dịch Khiêm mở mắt ra, đáy mắt anh phát ra sự u ám, lạnh lùng nói, "Tôimuốn 24 giờ đều phải có người chăm sóc cho cô ấy, không cho phép có bất kỳchuyện gì xảy ra với cô ấy và hai đứa nhỏ."
Chị Dư cúi đầu thưa, "Dạ."
Cảnh Nghiêu nói, "Thật ra có ông Robert bên cạnh chăm sóc cho bà tổng giám đốcrồi, tổng giám đốc không cần lo lắng."
Nhắc tới Robert, Chị Dư đột nhiên nhớ tới một chuyện, chị vội nói với Đàm DịchKhiêm, "Tổng giám đốc, hai ngày nay Robert liên tục gọi điện thoại cho tôi đòinói chuyện với cậu, cậu ta nói muốn gặp cậu, tôi đã từ chối cậu ấy rồi, nhưngvới cá tính của cậu ấy tôi sợ cậu ấy sẽ tới Đại Khê này, lỡ như đụng mặt vớiKim Trạch Húc vậy thì không hay rồi . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nói, "Nếu như cậu ta tới, hãy sắp xếp cho cậu ta ởlại khách sạn, tôi sẽ tìm thời gian để gặp cậu ấy."
"Dạ."
---------
Buổi chiều, tại khách sạn cao cấp ba mặt giáp biển đúng chuẩn năm sao thuộcvùng Đại Khê.
Bên trong một phòng cao cấp được bao với ba mặt toàn là biển, Đàm Dịch Khiêmhơi nới lỏng cà vạt, cởi ra một chiếc cút áo trên cổ áo sơ mi, lười biếng tựavào trên ghế sofa bằng da màu xanh đen.
Đan Nhất Thuần ngồi bên cạnh thay Đàm Dịch Khiêm rót rượu, thỉnh thoảng cònđắm đuối đưa tình liếc mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm.
Kim Trạch Húc không có vẻ gì giống như một người vừa ngồi tù ba tháng, tay cầmmột ly rượu ngồi ở đối diện Đàm Dịch Khiêm, khuôn mặt ôn tồn nho nhã không hềchớp mắt nhìn chằm chằm vào Đan Nhất Thuần, "Đàm tổng đúng là vẫn anh tuấn nhưxưa, phụ nữ yêu anh thật là ai ai cũng xinh đẹp à!"
Đường Hân ngồi ở bên cạnh Kim Trạch Húc hai mắt như lưỡi dao sắc bén bắn vềphía Đan Nhất Thuần, mỉa mai nói, "Xinh đẹp có ích lợi gì, phải giữ được lòngcủa người đàn ông mới coi là lợi hại!"
Đan Nhất Thuần cũng không tức giận, sau khi thay Đàm Dịch Khiêm rót xong rượuliền ngoan ngoãn ngồi lại bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, hiển nhiên là dáng vẻ củamột cô gái nhỏ đáng yêu.
Kim Trạch Húc quay mặt sang liếc nhìn Đường Hân, "Sao tôi có cảm giác lời củacô toàn đầy mùi dấm chua thế?"
Ngước mắt nhìn tới dáng vẻ hăng hái của Đàm Dịch Khiêm, dù Đường Hân vẫn chưaquên được anh, nhưng nghĩ tới Đàm Dịch Khiêm từng hung ác tuyệt tình với mình,Đường Hân liền lạnh nhạt nói, "Tôi không phải ghen, tôi chỉ muốn khuyến cáo côem gái nhỏ trẻ tuổi này thôi, cho dù hiện tại có được yêu chiều thì đó có thểcũng chỉ là trong nhất thời mà thôi. Đàm tổng chúng ta trở mặt còn còn nhanhhơn lật sách, lỡ như chọc cho Đàm tổng một lần bị mất hứng, thì có lẽ ngay cảmạng cũng không thể giữ nổi."
Kim Trạch Húc phối hợp hỏi, "Cô còn canh cánh trong lòng à?"
Đường Hân căm hận nhìn chằm chằm Đàm Dịch Khiêm, giọng nói tưởng chừng nhưđang nghiến răng nghiến lợi nói, "Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không quên Đàm tổngmáu lạnh vô tình như thế nào trơ mắt nhìn tôi bị Lorik đuổi giết đâu!"
Kim Trạch Húc vỗ nhẹ sống lưng Đường Hân, "Tất cả đều đã qua rồi, thả lỏngchút đi."
Đường Hân thở nhẹ nhìn sang Kim Trạch Húc cảm kích nói, "Nếu như không có Kimtổng, có thể tôi đã là quỷ dưới họng súng của Lorik rồi."
Kim Trạch Húc hòa nhã cười, "Sự thật chứng minh tôi đã không uổng công cứu cô,hôm nay tôi có thể bình yên vô sự cùng Đàm tổng giám đốc ba đây mặt đối mặtnâng chén thoải mái tán gẫu, những thứ này đều phải cảm ơn cô."
Lúc này Đường Hân kiêu ngạo nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, lạnh lùng nói, "Có lẽĐàm tổng cũng không ngờ rằng có một ngày mình sẽ thua dưới tay của một ngườiphụ nữ?"
Kim Trạch Húc giả mù sa mưa lên tiếng giảng hòa, "Thôi được rồi, Đường Hân, côđừng nói nữa, cô xem cô lôi thôi như vậy, khó trách không chiếm được lòng củaĐàm tổng, cô nhìn xem cô Đan Nhất Thuần kìa, thật là ngoan hiền ngồi ở bêncạnh Đàm tổng đấy, đây mới là mẫu người mà Đàm tổng thích."
Đàm Dịch Khiêm hoàn toàn không để đôi nam nữ kẻ xướng người họa trước mặt vàotrong mắt, một tay anh ôm eo Đan Nhất Thuần, một tay nâng ly rượu đỏ thỉnhthoảng nhấp nhẹ, ánh mắt dường như đều chỉ nhìn vào gương mặt tuyệt mỹ khôngtỳ vết của Đan Nhất Thuần, tâm tình xem ra rất tốt.
Kim Trạch Húc nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, cười nói, "Dáng vẻ Đàm tổng và côĐan đắm đuối đưa tình thật đúng là khiến người ta hâm mộ, mà tôi nhớ không lầmngười phụ nữ được Đàm tổng dành cho sự thương yêu đó, trước kia hình như chỉcó thể thấy mỗi khi ở bên cạnh Tử Du, chẳng lẽ Đàm tổng thật đã thay lòng đổidạ rồi sao?"
Đường Hân tiếp lời nói, "Kim tổng, nguồn tin của anh thật đúng là chậm chạp. .. . . . Bên ngoài ai cũng đoán Đàm tổng và Tiểu Du đã ly hôn, tuy rằng Đàmtổng và Tiểu Du cả hai đều ăn ý không thừa nhận. Nhưng theo tôi thấy, bọn họchỉ là tạm thời không công bố, đoán chừng là không muốn cuộc sống lẫn nhau bịđám ký giả truyền thông quấy nhiễu. . . . . . Tôi nghe người giúp việc nhà họĐàm truyền ra tin tức, cô Đan và Đàm tổng đã bí mật đăng ký kết hôn, nói vậylần này Đàm tổng và cô Đan tới Đại Khê nghỉ mát, cũng là tuần trăng mật tânhôn. . . . . . Cho nên à, Đàm tổng và Tiểu Du kia cũng đã là quá khứ rồi."
Kim Trạch Húc chậc chậc hai tiếng, "Việc này thật kỳ quái. . . . . . Đàm tổngđã vì Hạ Tử Du mà có thể làm những chuyện mình không muốn làm, tình cảm bềnvững như thế làm sao có thể rạn nứt đây?"
Đường Hân cười lạnh, "Kim tổng quên rồi sao, khi đó Tử Du đã bị anh đùa giỡnđến xoay vòng vòng, nghe nói rất nhiều lần chọc Đàm tổng nổi giận, vì thế mớikhiến cho Đàm tổng nản chí ngã lòng. . . . . ."
Trên mặt Kim Trạch Húc thể hiện sự kinh ngạc, "Điều này sao có thể đây? Đàmtổng vì cứu Tử Du có thể bất chấp vận mệnh nửa đời sau của mình, phần tình cảmnày sao có thể nói cắt đứt liền cắt đứt?"
Đường Hân rất nghiêm túc trả lời Kim Trạch Húc, "Kim tổng, anh đừng quên khiđó là Tiểu Du đang mang thai . . . . . . Nếu Đàm tổng không có dốc hết khảnăng để cứu Tiểu Du, vậy Đàm tổng còn xem là một người đàn ông sao? Chỉ là Đàmtổng tuyệt đối không ngờ rằng hao phí tâm sức cùng tài lực đi cứu vợ mình,nhưng kết quả lại bị cái cô vợ ngu xuẩn kia của Đàm tổng phá hỏng hết kếhoạch. . . . . . Đoán chừng là bởi vì mất đi đứa nhỏ nên khiến cho Đàm tổngđối với Tiểu Du thất vọng cực độ, từ đó hai người mới đi tới con đường ly hôn.. . . . ."
Kim Trạch Húc sau khi nghe xong liền ồ lên như bừng tỉnh hiểu ra, sau đónghiêm túc hỏi Đàm Dịch Khiêm, "Đàm tổng, chuyện là như vậy thật sao?"
Tay Đàm Dịch Khiêm tự nhiên ngao du trên vòng eo thon thả của Đan Nhất Thuần,mãi đến khi thấy Kim Trạch Húc hỏi tới mình, anh mới híp nửa mắt đánh giá KimTrạch Húc, khóe miệng nhợt nhạt gợi lên ý cười, "Tôi cứ nghĩ hôm nay Kim tổngtới là có chuyện cần bàn với tôi chứ, nhưng không ngờ lại có hứng thú vềchuyện riêng của tôi như thế."
Kim Trạch Húc nâng ly ra dấu cụng với Đàm Dịch Khiêm, "Ồ, chỉ là muốn ôn lạichuyện xưa với Đàm tổng thôi, anh cũng biết tôi rất quan tâm đến Tử Du, nhưngkhi ra tù nghe nói Tử Du cùng với Robert gì đó đi Trung Đông rồi, muốn tìm TửDu hàn huyên tâm sự cũng không được. . . . . . Được rồi, không cùng Đàm tổngnói đến những người không liên quan nữa, chúng ta bắt đầu bàn việc chính đi!"
Trên khuôn mặt tuấn tú của Đàm Dịch Khiêm vẫn nở rộ ý cười ung dung.
Kim Trạch Húc nhìn sang Đường Hân bên cạnh nói, "Hợp đồng chuẩn bị xong chưa?"
Đường Hân gật đầu, "Rồi."
Kim Trạch Húc nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, nhận thấy thần sắc của Đàm DịchKhiêm không có chút biến hóa nào, Kim Trạch Húc khó nén nổi nhíu mày hỏi, "Tôithật sự rất bội phục Đàm tổng, lúc này rồi mà anh vẫn còn có thể biểu hiệnđược bình tĩnh như thế. . . . . . Đem 70% cổ phần của Đàm thị giao cho tôi,anh thật không có chút nào không cam lòng sao?"
Ý cười nơi khóe miệng Đàm Dịch Khiêm vẫn nở rộ, "So với cuộc sống tự do saunày của tôi mà nói, 70% cổ phần đó hầu như đã không còn quan trọng."
Đường Hân cao giọng cười nói, "Cũng đúng, Đàm tổng còn có 30% cổ phần trong‘Đàm thị’, dựa vào năng lực của Đàm tổng, thua keo này bày keo khác cũng khôngphải là không thể được. Có điều, ‘Đàm thị’ phát triển được như ngày hôm nay,có lẽ Đàm tổng đã mất hơn mười năm cố gắng, muốn đợi thời trở lại e cũng khôngdễ dàng, nhưng mà, Đàm tổng cũng có thể ngồi yên không cần làm gì cả, dù saophía sau 30% cổ phần này cũng đại biểu cho số tiền không nhỏ, bấy nhiêu đó córất nhiều người mấy đời cũng không kiếm được."
Kim Trạch Húc lên tiếng khiển trách, "Tiểu Hân, lúc này rồi mà cô còn nói mócĐàm tổng làm gì. . . . . . Nên làm chuyện quan trọng trước đi!"
Đường Hân trả lời, "Được, Kim tổng."
Lúc này Đàm Dịch Khiêm kề sát vào tai Đan Nhất Thuần nói gì đó, sau đó hôn nhẹlên mặt Đan Nhất Thuần dịu dàng nói, "Đi đi. . . . . ."
Đan Nhất Thuần đứng dậy.
Ánh mắt nãy giờ nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần thân mật, đáy lòngĐường Hân vô cùng khó chịu, cô không nhịn được hỏi Đàm Dịch Khiêm, "Đàm tổng,không biết anh bảo cô Đan đi làm gì vậy."
Đàm Dịch Khiêm dựa người về phía sau, rất hứng thú nhìn Đường Hân, "Hóa ra, côĐường đây thật là quan tâm đến chuyện riêng của tôi đấy."
Đường Hân hừ mũi nói, "Tôi chỉ sợ Đàm tổng anh hiện đang giở trò thôi, mọingười ai cũng hiểu rõ Đàm tổng anh dù có lâm vào đường cùng nhưng vẫn có bãnlĩnh để phản kích." (bít vậy sao còn đâm đầu vào hở pé )
Đàm Dịch Khiêm chỉ cười không nói, Đường Hân nhìn vào đôi mắt đen kín như bưngcủa Đàm Dịch Khiêm, nhưng dù thế nào cũng không thể hiểu được tâm tư của ĐàmDịch Khiêm.
Lúc này bỗng vang lên hai tiếng gõ cửa, sau đó chị Dư đẩy cửa đi vào.
Chị Dư đi thẳng tới chỗ Đàm Dịch Khiêm, cung kính cúi đầu, "Tổng giám đốc, côĐan bảo tôi đem mộc công ty tới. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm gật nhẹ, "Ừ, chị xem giúp hợp đồng của Kim tổng mang tới, nếukhông có chỗ nào sai sót thì đóng dấu lên đi!"
Đường Hân lập tức đưa hợp đồng sang cho chị Dư.
Chị Dư nhìn hợp đồng Đường Hân đưa tới, chần chờ thật lâu cũng không nhận lấy.
Đường Hân đợi đến mất kiên nhẫn, không kiềm được nhíu lông mày nói, "Chị Dư,tôi biết chị đi theo Đàm tổng nhiều năm rồi, tiếc cho sự nghiệp mà Đàm tổngđánh mất. Nhưng đây đã là chuyện không thể cứu vãn được nữa, trừ phi chị cảmthấy Đàm tổng bị ngồi tù là lựa chọn tốt nhất?"
Chị Dư run rẩy nhận lấy bản hợp đồng Đường Hân đưa tới, lần nữa dùng ánh mấthỏi quyết định của Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm nhìn lại chị Dư gật nhẹ đầu, ý bảo chị Dư không cần thiết dodự.
Chị Dư đột nhiên cảm thấy bản hợp đồng trên tay nặng tựa như chì, nghĩ đến làdo Hạ Tử Du làm hại Đàm Dịch Khiêm lâm vào bước đường cùng không thể không mạohiểm như ngày hôm nay, chị Dư không nhịn được ở đáy lòng đem Hạ Tử Du ra mắngngàn lần vạn lần. . . . . .
Nghiêm túc xem xét qua bản hợp đồng một lần, sau đó chị Dư đóng con dấu của"Đàm thị" lên góc phải phía dưới bản hợp đồng.
Kim Trạch Húc cùng Đường Hân nhìn những gì đang xảy ra trước mắt đều rất hàilòng.
Đường Hân nhận lại bản hợp đồng, sau đó đứng dậy, mỉm cười nhìn Kim Trạch Húcnói, "Kim tổng, phần hợp đồng này chỉ cần có thêm chữ kỹ của Đàm tổng nữa làsẽ chính thức có hiệu lực."
Kim Trạch Húc cũng đứng dậy theo, phủi phủi tây trang, anh nhếch môi cười nói,"Tôi và Đàm tổng đã bàn xong rồi. . . . . . Một tuần lễ sau chúng ta sẽ cùngnhau tổ chức hội chiêu đãi ký giả, đến lúc đó, Đàm tổng nhớ tuyên bố cho cảthế giới này biết tôi mới chính là ông chủ của anh, người phụ trách mới của‘Đàm thị’, đúng không?"
Khóe miệng Đàm Dịch Khiêm khẽ nhếch cười, "Kim tổng cảm thấy vui là được rồi."
Kim Trạch Húc giựt giựt tay áo tây trang nói, "Yên tâm đi, Đàm tổng, phần vănkiện trước đây anh đã cho tôi, ngày hôm đó tôi sẽ giao nó lại cho anh, mongrằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!"
Dứt lời, Kim Trạch Húc cùng Đường Hân kiêu căng tự mãn đi ra khỏi phòng kháchsạn.
---------
Sau khi Kim Trạch Húc và Đường Hân bỏ đi, chị Dư bực tức cất con dấu vào tronghộp, sau đó mắng, "Hai con sói mắt trắng này, để xem bọn họ còn có thể pháchlối tới khi nào!"
Đàm Dịch Khiêm khẽ nhấp một hớp rượu đỏ trong ly, tròng mắt đen nhìn tới cảnhbiển xanh thẳm mênh mông ở phía trước, tâm tình bình hòa đến mức như không hềbị ảnh hưởng bởi chuyện mới vừa rồi.
Chị Dư quá tức giận lên tiếng, "Tổng giám đốc, lúc đầu cậu vốn không nên vì HạTử Du mà đem phần văn kiện kia giao cho Kim Trạch Húc, thì hôm nay Kim TrạchHúc cũng không có cơ hôi mang phần văn kiện đó ra nắm thóp, mà mặc sức đòi hỏicậu mọi thứ. . . . . ."
Giọng điệu Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nghiêm túc nói, "Tôi đã nói không đượcnhắc lại chuyện đó nữa! !"
Chị Dư ấm ức nói, "Cậu vì cô ta làm đủ thứ chuyện, nhưng cô ta hoàn toàn khônghề hay biết cái gì, suốt ngày chỉ biết oán hận cậu. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nói, "Chị đi ra ngoài đi!"
Biết tính tình của Đàm Dịch Khiêm, chị Dư cũng không dám nói thêm gì nữa, ". .. . . . Dạ."
. . . . . .
Chị Dư mới vừa đi ra, Đan Nhất Thuần cùng Cảnh Nghiêu liền khẩn trương kéo chịDư sang một bên.
Cảnh Nghiêu nhỏ giọng hỏi, "Tôi thấy Kim Trạch Húc cùng Đường Hân đi ra,chuyện như thế nào rồi?"
Chị Dư đi tới ban công cạnh hành lang, khẽ thở dài nói, "Còn có thể như thếnào, bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đã đóng dấu xong, chỉ cần tổng giámđốc ký tên lên nữa là 70% cổ phần của ‘Đàm thị’ sẽ thuộc về Kim Trạch Húc. . .. . ."
Cảnh Nghiêu cũng thở dài theo, "Trước mắt cũng chỉ có như vậy mới có thể cầmchừng được Kim Trạch Húc. . . . . ."
Đan Nhất Thuần bình tĩnh hỏi, "Kim Trạch Húc dự định khi nào sẽ trả phần vănkiện đó lại cho Dịch Khiêm?"
Chị Dư nhìn Đan Nhất Thuần, theo thực tế trả lời, "Kim Trạch Húc cố tình muốnbêu xấu tổng giám đốc, cho nên dự tính cùng tổng giám đốc vào một tuần lễ saumở hội chiêu đãi ký giả, bảo tổng giám đốc phải tuyên bố với toàn bộ thế giớimình rút lui khỏi ‘Đàm thị’. . . . . ."
Cảnh Nghiêu không nhịn được nghiến răng nói, "Kim Trạch Húc thật đúng là tênđê tiện!"
Đan Nhất Thuần lý trí hỏi, "Nói như vậy, Dịch Khiêm muốn thắng Kim Trạch Húcthời gian cũng chỉ có một tuần lễ?"
Chị Dư gật đầu."Tuy thời gian rất gấp, nhưng vẫn đủ như chúng ta đã dự tính."
Cảnh Nghiêu không hiểu nói, "Chị Dư, tôi có chỗ không hiểu, nếu tổng giám đốccó thể dùng cổ phần trao đổi với Kim Trạch Húc, tại sao còn phải quyết địnhmạo hiểm? Nếu như kế hoạch của tổng giám đốc không thành công, vậy thì tổnggiám đốc mất đi có lẽ cũng không chỉ là 70% cổ phần của ‘Đàm thị’, có thể cònbị ngồi tù. . . . . ." Cảnh Nghiêu nói tới đây cũng không dám tiếp tục nóithêm nữa.
Chị Dư liếc xéo Cảnh Nghiêu, "Tôi nói cậu thật là uổng phí đi theo tổng giámđốc nhiều năm như vậy. . . . . . Trước hết không nói tới ‘Đàm thị’ là tâmhuyết bao nhiêu năm qua của tổng giám đốc, tổng giám đốc không thể nào vứt bỏ‘Đàm thị’, coi như tổng giám đốc ngược lại đúng thật là lựa chọn trao đổi vớiKim Trạch Húc, cuối cùng tránh không được bị ngồi tù, cậu cảm thấy nửa đời saucủa tổng giám đốc có thể tốt hơn sao?"
Cảnh Nghiêu yếu ớt nói, "Tôi cũng biết, tôi chỉ lo lắng cho tổng giám đốc chonên mới không muốn tổng giám đốc mạo hiểm. . . . . ."
Chị Dư nói, "Cậu phải tin tưởng tổng giám đốc, đi theo tổng giám đốc nhiều nămnay, cậu có thấy tổng giám đốc đã thua bao giờ chưa?"
Cảnh Nghiêu dịu giọng nói, "Tôi tin tưởng tổng giám đốc nhất định sẽ thắng,nhưng mà. . . . . ."
Vẫn chưa biết kết quả, chuyện cho dù có nắm chắc 99%, cũng sẽ còn 1% khiếnngười khác lo lắng.
Chị Dư căn dặn, "Được rồi, tổng giám đốc không thích chúng ta hỏi nhiều suynghĩ nhiều, chúng ta cứ làm theo lời tổng giám đốc nói là được rồi. . . . . ."
Cảnh Nghiêu gật đầu, "Dạ."
Đan Nhất Thuần lúc này xen vào nói, "Chị Dư, em đi trước."
"Ừ."
Sau khi Đan Nhất Thuần và Cảnh Nghiêu lần lượt bỏ đi, chị Dư đứng ở ban côngsuy nghĩ thật lâu, cuối cùng, chị tự quyết định một chuyện.
---------
Riyadh.
Hạ Tử Du nằm sấp trên bệ cửa sổ, sững sờ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ chìm vàosuy nghĩ.
Liễu Nhiên từ ngoài cửa chạy vào, mừng rỡ gọi, "Mẹ, mẹ. . . . . . Mẹ nhìn xemdì tặng cho con cái khăn che mặt nè, mẹ thấy có đẹp hay không?"
Hạ Tử Du đang chìm trong suy nghĩ nên không có trả lời Liễu Nhiên.
Liễu Nhiên đưa tay kéo vạt áo Hạ Tử Du, "Mẹ. . . . . ."
Lúc này Hạ Tử Du mới hoàn hồn giựt mình, nhỏ giọng hỏi Liễu Nhiên, "Sao nào?"
Liễu Nhiên dùng cái khăn che mặt phủ kín mặt mình, đáng yêu hỏi Hạ Tử Du, "Đâylà khăn che mặt dì tặng cho con đó, có đẹp không?"
Hạ Tử Du cười nói, "Ừ."
Liễu Nhiên đưa tay ôm lấy Hạ Tử Du, "Mẹ à, sao hôm nay mẹ ít nói chuyện vậy,có phải mẹ thấy trong người khó chịu hay không?"
Hạ Tử Du kiên nhẫn giải thích với con gái, "Mẹ không có sao, mẹ chỉ đang suynghĩ thôi."
Liễu Nhiên ngây thơ hỏi, "Mẹ nghĩ gì thế?"
Đúng vậy, mình đang suy nghĩ gì chứ. . . . . .
Từ hôm Robert đi cho đến bây giờ, tâm trạng cô cứ mãi lo lắng không yên. . . .. .
Cô hiểu rất rõ tại sao tâm trạng mình lo lắng không yên, chính bởi vì giấcmộng của đêm hôm đó. . . . . .
Không phải cô chưa từng nằm mơ thấy ác mộng, nhưng cho dù cảnh ở trong mộng cósợ hãi thế nào đi nữa, sau khi trời sáng cô cũng sẽ không còn để nó ở tronglòng, duy chỉ có lần này, vừa nghĩ tới nội dung cảnh trong mộng, cô liền thấyrất khó chịu, cộng thêm Robert kể với cô chuyện Kim Trạch Húc ra tù. . . . . .
Cô phải thừa nhận, khi biết được Kim Trạch Húc ra tù điều duy nhất cô nghĩ tớilà Kim Trạch Húc sẽ đi tìm người kia, thêm giấc mộng đó, không hiểu vì saolòng cô cứ phập phồng lo lắng, nhưng cô cũng rất hiểu rõ, bây giờ mình đãkhông cần thiết phải lo lắng cho người ta nữa, vì dù sao cô và người đó cũngđã trở thành người dưng nước lã. . . . . .
Liễu Nhiên lắc lắc mẹ, "Mẹ, sao mẹ không nói chuyện?"
Hạ Tử Du hồi hồn, "Hả. . . . . ."
Lúc này, một người giúp việc đi đến cắt đứt cuộc nói chuyện của Hạ Tử Du cùngcon gái, "Cô Hạ, bên ngoài có một người phụ nữ trung niên nói mình tên là DưMẫn muốn gặp cô. . . . . ."
Hạ Tử Du chợt ngước mắt, "Dư Mẫn?"
Người giúp việc nói, "Dạ, cô ấy nói cô ấy là ‘Chị Dư’, cô ấy có chuyện cần gặpcô."
Chị Dư. . . . . .
Làm sao có thể. . . . . .
Người giúp việc thấy Hạ Tử Du đang do dự, bổ sung thêm, "Cô Hạ, nếu cô khôngmuốn gặp cô ấy thì tôi sẽ ra bảo cô ấy đi, còn nếu cô muốn gặp cô ấy cũngkhông sao cả, sự an toàn ở nhà Kairos được bảo vệ rất tốt, ở chỗ này không aicó thể gây tổn thương cho cô. . . . . ."
. . . . . .
Cuối cùng, tại phòng khách xa hoa lộng lẫy, Hạ Tử Du đã gặp chị Dư.
Được ngăn cách bởi hộ vệ nhà Kairos bảo vệ cho Hạ Tử Du, chị Dư đứng từ xanhìn tới Hạ Tử Du, trên mặt không còn nét lạnh lùng khi ở trước mặt Hạ Tử Dunhư trước kia, chị từ tốn nói, "Cô Hạ, tôi còn tưởng rằng cô sẽ không chịu gặptôi nữa. . . . . ."
"Tôi cũng không ngờ chị sẽ đến Trung Đông, là Đàm Dịch Khiêm bảo chị đến sao?"Giờ phút này Hạ Tử Du cứ đinh ninh cho rằng Đàm Dịch Khiêm đã biết chuyện côvà Robert giả kết hôn, cho nên mới bảo chị Dư đến tìm cô.
Chị Dư bình tĩnh nói, "Tổng giám đốc không có bảo tôi tới tìm cô, là tôi giấutổng giám đốc tới đây tìm cô."
"Không phải sao?" Hạ Tử Du nghi ngờ hỏi, "Vậy chị tới tìm tôi có việc gì?"
Chị Dư ngóng nhìn Hạ Tử Du, sau đó nói, "Tôi muốn cô theo tôi về Los Angelesmột chuyến."
