Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !

Chương 202



Hôm sau.

"Nhất Thuần, hôm nay cô rất đẹp. . . . . ."

Bên trong phòng trang điểm cô dâu nổi tiếng nhất Los Angeles, Đàm Tâm mặc l�phục dâu phụ nhìn Đan Nhất Thuần đang mặc bộ váy cưới nổi bật khí chất cao quýưu nhã mà cất lên lời khen ngợi từ đáy lòng.

Đan Nhất Thuần nhìn Đàm Tâm trong kính mỉm cười, "Dịch Khiêm cũng khen đẹp đấyạ!"

Đàm Tâm ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường, "Đúng rồi, lẽ ra giờ này Dịch Khiêmcũng nên đến rồi chứ?"

Đan Nhất Thuần ngọt ngào nói, "Mười giờ mới cử hành hôn lễ, vẫn còn hai tiếngnữa, chắc anh ấy đang trên đường tới."

"Đàm tổng."

Tiếng nói của thợ trang điểm cắt ngang đối thoại của hai người phụ nữ.

Đàm Tâm cười nói, "Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Dịch Khiêm, Nhất Thuần đãchờ em lâu rồi."

Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm liếc ngang qua Đàm Tâm nhưng hỏi Đan Nhất Thuần, "Chuẩnbị xong chưa?"

Đan Nhất Thuần kéo làn váy đứng lên, gật nhẹ đầu.

Đàm Dịch Khiêm đi thẳng đến chỗ Đan Nhất Thuần, rồi nắm lấy tay cô, "Vậy thìđi thôi!"

Giây phút Đàm Dịch Khiêm nắm tay Đan Nhất Thuần, Đan Nhất Thuần sững sờ kinhngạc mở to mắt.

Cô không bao giờ nghĩ đến anh sẽ nắm tay mình, dù cho cô còn rõ ràng hơn bấtkỳ ai, hôn lễ của bọn họ chỉ là diễn trò. . . . . .

Vậy mà, giờ khắc này cảm nhận được nhiện độ từ bàn tay anh, cho dù là lạnh nhưbăng, cô lại vẫn thấy quyến luyến.

Đan Nhất Thuần ngước mắt, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt anh tuấn của Đàm DịchKhiêm, sự dịu dàng của giây phút này thật giống cảm giác của một con ngựaquyến luyến chuồng của nó.

Đàm Tâm nói, "Sắp đến giờ rồi, Dịch Khiêm, chị đi đón mẹ tới!"

Đàm Dịch Khiêm nhíu mày nói, "Tôi có nói bà được tham dự sao?"

Đàm Tâm sững sờ, "Hả, Dịch Khiêm, chẳng lẽ em vẫn còn giận mẹ? Em cũng đã giamlỏng mẹ ở nhà lâu như thế, chẳng lẽ ngay cả hôn lễ của em và Nhất Thuần mẹcũng không thể tham gia sao?"

Đàm Dịch Khiêm lãnh đạm nói, "Lời tôi đã nói thì sẽ không thay đổi."

Tính tình Đàm Tâm xưa nay hay bị kích động, ngay lúc đó liền thốt lên, "DịchKhiêm, cho đến bây giờ em vẫn còn che chở cho Hạ Tử Du?"

Đan Nhất Thuần chợt liếc nhìn Đàm Tâm.

Đàm Tâm lập tức hiểu ra rằng mình vừa lỡ lời, cô vội vã chống chế, "À, NhấtThuần, ý chị không phải nói là Dịch Khiêm vẫn còn tình ý tới Hạ Tử Du, chị chỉlà . . . . ."

Đan Nhất Thuần tin tưởng nói, "Chị Tâm, em hiểu chị không có ý đó, nhưng mà. .. . . . Dịch Khiêm, anh thật sự không muốn mời bác gái sao?"

Đối mặt với Đan Nhất Thuần, giọng nói Đàm Dịch Khiêm trở nên gần gũi hơn, "Emhy vọng bà ta có mặt ư?"

Đan Nhất Thuần mong chờ nói, "Dạ, cách hành xử của bác gái tuy có đôi khi hơitheo cảm tính, nhưng tất cả những gì bác gái làm đều là vì chúng ta, anh cóthể tha thứ cho bác ấy lần này không?"

Đàm Dịch Khiêm cực kỳ dịu dàng nói, "Em nên biết, bà tự mình gọi đám ký giảđến, suýt nữa đem ba người chúng ta đẩy lên đầu ngọn sóng dư luận."

Đan Nhất Thuần chớp đôi mắt trong veo nhìn Đàm Dịch Khiêm nói, "Bác gái đốivới Hạ tử Du luôn có chút. . . . . ."

Đàm Dịch Khiêm lạnh lẽo nghiêm túc nói, "Anh muốn bà hiểu, cho dù Hạ Tử Dukhông còn là vợ của anh, nhưng cô ấy vẫn là mẹ của Liễu Nhiên, bà là bà nộicủa Liễu Nhiêu, tại sao bà lại có thể đi tổn thương người chăm sóc cho LiễuNhiên?"

Đàm Tâm nói, "Dịch Khiêm, mẹ cũng chỉ là hơi kích động, lúc ấy mẹ cũng khôngcó suy nghĩ nhiều như thế. Em đã lấy Nhât Thuần, sau này cơ hội mẹ gặp Hạ TửDu cũng không có nhiều, nhất định sẽ không có thêm mâu thuẫn gì nữa đâu."

Đan Nhất Thuần làm nũng năn nỉ nói, "Đúng đó, Dịch Khiêm, để bác gái đến thamgia hôn lễ của chúng ta đi. . . . . ."

Đàm Dịch Khiêm mặc dù không trả lời Đan Nhất Thuần, nhưng biểu cảm lạnh lùngtrên khuôn mặt vì Đan Nhất Thuần cầu xin mà đã không còn lạnh lẽo như lúc nãy.

Đan Nhất Thuần lập tức liếc nhìn Đàm Tâm.

Đàm Tâm cảm kích cười lại, lập tức nói, "Chị ngay lập tức đi đón mẹ tới!"

Đàm Tâm vui sướng cất bước đi, nhưng không ngờ lúc mở cửa phòng trang điểm lạiđụng phải người khác.

Đàm Tâm bị đau ngẩng mặt lên khỏi lồng ngực mình vừa đập phải, câu mắng vừa rađến miệng nhưng khi nhìn thấy người đến cô sững người mất một lúc, "Á,Robert!"

Đối mặt với Đàm Tâm, Robert không có một chút nào sự thân thiện khi gặp mặtngười quen, ánh mắt anh lạnh lùng lướt qua Đàm Tâm, sau đó nhìn thẳng vào ĐàmDịch Khiêm, "Ngày hôm qua ở bệnh viện tại sao cậu lại biến mất không chút tămtích như làn khói thế? Cậu sợ cái gì?"

Trên người Đàm Dịch Khiêm ăn mặc âu phục lịch lãm bình tĩnh nói, "Nếu như cậuđến tham gia hôn lễ của tôi, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Nhưng nếu như cậutới là để chất vấn tôi, hôm nay là ngày vui của tôi, tôi không cho phép cậulấy cái giọng đó mà phá hỏng bầu không khí vui vẻ ở đây!"

Robert không vui nói, "Lúc này mà cậu lại có thể bỏ rơi Tử Du chỉ quan tâm đếnhôn lễ của mình?"

Đàm Tâm khuyên nhủ, "Robert, anh đừng nóng nảy, có gì thì từ từ nói với DịchKhiêm không được hay sao?"

Robert quay mặt nhìn sang Đàm Tâm, phẫn uất nói, "Hạ Tử Du mang thai, cô ấy cócon với Dịch KHiêm, chẳng lẽ mấy người cũng ngồi yên làm ngơ sao?"

Đàm Tâm kinh ngạc lắp bắp, "Mang. . . . . . Mang thai?"

Đan Nhất Thuần tròng mắt cũng khiếp sợ trợn trừng. Mặc dù là cô phối hợp diễntrò với Đàm Dịch Khiêm, nhưng Đàm Dịch Khiêm không hề nói gì với cô về chuyệnđó.

Robert lại đưa ánh mắt chuyển sang Đàm Dịch Khiêm lần nữa, giận dữ nói, "ĐàmDịch Khiêm, nếu cậu còn là một thằng đàn ông, thì cậu phải chịu trách nhiệm,ngay bây giờ cậu đến bệnh viện với tôi, cô ấy muốn nói chuyện với cậu! !"

"Hạ Tử Du, cô ta. . . . . . Cô ta ở bệnh viện? Không phải cô ta ở thành phố Ysao? Sao cô ta lại có thể mang thai? Hơn nữa chẳng phải bác sĩ Dư đã cho cô tauống thuốc tránh thai rồi sao?" Đàm Tâm nói ra một tràng những nghi vấn.

Đan Nhất Thuần thì không có phản ứng luống cuống đứng im tại chỗ.

Robert không quan tâm đến mấy vấn đề của Đàm Tâm hỏi, nhìn thẳng Đàm DịchKhiêm, "Nếu như cậu không muốn ép tôi trở mặt với cậu, tôi ở bên ngoài chờcậu, hy vọng cậu quyết định chính xác."

Dứt lời, Robert xoay người bước đi.

Tại nhà họ Đàm.

Nhìn thấy Đàm Tâm, bà Đàm vui sướng đứng bật dậy khỏi ghế sofa, vội vàng đóncon gái, "Tâm à, Dịch Khiêm tha thứ cho mẹ rồi đúng không?"

Đàm Tâm chán nản ngồi phịch xuống ghế sofa, "Tha thứ thì sao chứ? Mẹ đừng cóvui mừng quá sớm, hôn lễ của Dịch Khiêm và Nhất Thuần đã bị một tên ôn thầnphá hỏng hết rồi."

Bà Đàm cũng ngồi xuống cạnh Đàm Tâm, ngạc nhiên nói, "Tại sao lại như thế?"

Đàm Tâm tức đến không mở to nổi mắt, "Không phải là vì con nhỏ Hạ Tử Du đó sao. . . . . Cô ta tới Los Angeles, hiện tại đang nằm trên giường bệnh ở bệnhviện phụ khoa, lý do là cô có thai với Dịch Khiêm."

Hai mắt bà Đàm trợn lớn, "Cô ta mang thai?"

Đàm Tâm gật đầu, "Hình như là do cái đêm mẹ tính toán để Nhất Thuần và DịchKhiêm xảy ra quan hệ, cuối cùng lại để Hạ Tử Du hưởng lợi đó."

Bà Đàm nhíu mày, "Nhưng mà bác sĩ Dư nói với mẹ, Dịch khiêm đã bắt cô ta dùngthuốc tránh thai rồi mà!"

Đàm Tâm hừ lạnh, "Đây chính là chỗ đáng xấu hổ của Hạ Tử Du! Giả vờ thản nhiênbuông tay không níu kéo, khiến tất cả mọi người đều cho là cô ta còn biết tựtrọng mà rời đi, ai biết được căn bản cô ta đâu có uống thuốc, vẫn luôn nghỉngơi dưỡng sức, đúng vào lúc này quấy rối hôn lễ của Dịch Khiêm và Nhất Thuần,chờ Dịch Khiêm chịu trách nhiệm với cô ta!"

Bà Đàm hỏi, "Bây giờ Dịch Khiêm đang ở đâu?"

Đàm Tâm trả lời, "Đi với Robert đến bệnh viện rồi!"

Bà Đàm nhẹ nhàng trách móc, "Tại sao Dịch Khiêm lại hồ đồ như thế? Nó chẳng lẽđã quên rằng hôm nay là ngày nó kết hôn với Nhất Thuần à?"

Đàm Tâm châm chọc nói, "Hạ Tử Du này, thủ đoạn của cô ta thật là cao siêu,Robert vì cô ta mà trở mặt với Dịch Khiêm, cộng thêm hiện tại Nhất Thuần đãbiết sự thật cô ta mang thai, cho nên Nhất Thuần cũng không muốn cứ mập mờ nhưvậy mà kết hôn với dịch Khiêm!"

Bà Đàm tức giận nói, “Cái con Hạ Tử Du Đáng chết này, mẹ biết ngay mà, cô tavà mẹ cô ta đều cùng một giuộc, cái đồ không biết xấu hổ! !"

Đàm Tâm an ủi, "Mẹ, mẹ đừng tức giận, Dịch Khiêm sẽ giải quyết vấn đề này. . .. . . Dù sao hôn lễ cũng có thể tổ chức lại, Nhất Thuần nhất định sẽ hiểu."

Bà Đàm cầm tay Đàm Tâm, "Tâm à, đi, đi đến bệnh viện với mẹ, mẹ nhất định phảixem con nhỏ Hạ Tử Du kia ỷ vào việc mang thai mà có cái bộ dạng phách lối đếnmức nào!"

Đàm Tâm cực kỳ mệt mỏi nói, "Mẹ, con không muốn đi đâu, con chỉ muốn ở nhà ngủthôi! !"

"Con lại làm sao thế?"

Đàm Tâm bỏ tay của mẹ ra, tựa vào ghế sofa, nhỏ giọng nói, "Con không sao, chỉmuốn ở nhà ngủ thôi, dù sao con cũng không muốn nhìn thấy con nhỏ đó."

Bà Đàm lạnh lùng nói, "Con chỉ được thế thôi, Robert vừa xuất hiện con liềnchẳng có một tí tinh thần nào, lại phí tâm phí sức dành cho nó rồi hả?"

Đàm Tâm chối biến nói, "Con không có. . . . . ."

"Nếu không có, tại sao không chịu đi bệnh viện với mẹ?"

"Con sợ. . . . . ." Ý thức được mình đang dao động, Đàm Tâm vội vàng lảngtránh, "Không có gì, chỉ là không muốn gặp anh ấy, khỏi để anh ấy nhìn thấycon lại phiền."

Bà Đàm lắc lắc đầu, lời nói đầy thấm thía, "Mẹ đã nói với con rồi, không cầnđể tâm vào chuyện vụn vặt, thiên hạ không phải chỉ có Robert là đàn ông, vớiđiều kiện của con, con muốn đàn ông như thế nào mà chẳng có? Con nhìn đi,Robert vì Nhất Thuần, mà lại lựa chọn giúp Hạ Tử Du phá rối hôn lễ của DịchKhiêm, cái này đủ để thấy rõ lòng của Robert bây giờ chỉ có Nhất Thuần màthôi. . . . . ."

Đàm Tâm chống tay thở dài, "Mẹ, mẹ chẳng hiểu gì cả!"

"Mẹ nói sai chỗ nào à?"

"Robert đối với Nhất Thuần căn bản là không có. . . . . . Thôi, con không nóinữa, mẹ, tự mẹ đến bệnh viện mà gặp cô ta đi, con lên lầu ngủ đây! !" Đàm Tâmđứng dậy, vẻ mặt hốt hoảng đi về phía cầu thang tầng hai.

Bà Đàm lo lắng nói, "Con gái lớn rồi, tâm tình thật khó hiểu."

diendanlequydon

Tại bệnh viện phụ khoa.

"Bà Đàm, đây chính là phòng bệnh của con dâu bà . . . . ."

Y tá dẫn bà Đàm đi tới trước cửa phòng bệnh của Hạ Tử Du.

Biết Đàm Dịch Khiêm chưa tuyên bố chuyện đã ly hôn với Tử Du ra bên ngoài, esợ cho Đàm Dịch Khiêm có suy tính khác, mặc dù ghét cực độ khi y tá dùng haichữ "con dâu" nhắc tới Hạ Tử Du, nhưng bà Đàm vẫn cười nói, "Được, cám ơn cô,cô đi làm việc của cô đi!"

"Dạ."

Sau khi Y tá đi khỏi, nụ cười ung dung của Bà Đàm lập tức tháo xuống.

Thay vào đó là tư thái cao quý lạnh lùng bà Đàm đi vào phòng bệnh của Hạ TửDu.

Ai ngờ, bên trong phòng bệnh trừ một người hộ lý đang sửa sang giường bệnh,cũng không còn ai khác.

Hộ lý nhìn thấy bà Đàm, nhưng nhất thời không nhận ra bà, nghi ngờ hỏi, "Ủa,bác ơi, xin hỏi bác tìm ai?"

Đối mặt với cô hộ lý, giọng nói bà Đàm vô cùng dễ gần, "Cô gái ở trong phòngbệnh này đâu rồi?"

Lúc này cô hộ lý mới nhận ra bà Đàm, "Ôi. . . . . . Bác là bà Đàm lớn nhà họĐàm đúng không, cháu nhận ra bác, bác rất thường đi làm từ thiện. . . . . .Bác là mẹ của tổng giám đốc Đàm.”

Bà Đàm cười gật đầu.

Hộ lý nói, "Bác đến thăm con dâu phải không?"

"Đúng vậy."

Hộ lý khó hiểu, "Bác ơi, có phải con trai và con dâu bác đang cãi nhau haykhông? Hôm nay cô Hạ xuất viện rất sớm, bác sĩ nói cơ thể của cô ấy còn rấtyếu phải ở lại thêm vài ngày nhưng cô ấy vấn cương quyết muốn xuất viện, cũngkhông cho bác sĩ thông báo với tổng giám đốc Đàm. . . . . . Tổng giám đốc Đàmcũng vừa đến đây với người bạn, cũng đang đi tìm cô Hạ, đến bây giờ cũng khôngbiết là tìm được hay chưa."

Bà Đàm trợn mắt, "Hạ Tử Du xuất viện rồi?"

Hộ lý trả lời, "Đúng vậy, cô ấy đã trả phòng từ sáng sớm rồi, nhưng tình trạnghình như không được tốt lắm, lúc đi tinh thần hoảng hốt, cháu nhắc cô ấy là đểtổng giám đốc Đàm đến đón cô ấy, cô ấy cũng không nói lời nào. . . . . ."

Bà Đàm cười rất thân thiện, "À, vợ chồng son hai đứa nó thỉnh thoảng giận dỗicũng là chuyện bình thường. . . . . ."

Hộ lý gật đầu, "Vậy cũng đúng, tổng giám đốc Đàm xem ra rất lo lắng cho bà xã,tối hôm qua. . . . . ."

"Hộ lý Mẫn, cô mau tới đây!"

Lời cô hộ lý bị tiếng gọi của một vị bác sĩ cắt ngang, hộ lý ngay lập tức liềndừng đề tài này lại, áy náy nói với bà đàm, "Thật xin lỗi, bà Đàm, bệnh việncòn có việc, cháu phải đi làm việc."

Bà Đàm gật đầu, "Đi đi!"

Sau khi hộ lý rời đi, bà Đàm cũng không có tâm tình để suy nghĩ về câu nóicuối cùng kia, trong đầu bà chỉ là còn là câu hỏi Hạ Tử Du đã đi đâu, bà Đàmmặc dù không ưa gì Hạ Tử Du, nhưng bà vẫn lo lắng cho đứa bé trong bụng Hạ TửDu.

Ngồi ở góc đường Los Angeles phồn hoa, Hạ Tử Du vô lực dựa vào thành ghế, ánhmắt ngơ ngác vô hồn.

Tất cả người đi đường đi ngang qua nhìn thấy một cô gái phương đông xinh đẹpngồi trên ghế dài, đều tò mò nhìn chăm chú.

Hạ Tử Du hoàn toàn không ý thức được người đi đường đang nhìn mình chăm chú,cô vẫn lẳng lặng suy tư.

Mới nãy, trong một bệnh viện phụ khoa bình thường, cô hỏi một bác sĩ phụ khoa.

Bác sĩ phụ khoa đó trả lời cô, “Cô Hạ, căn cứ vào tình trạng cơ thể cô bâygiờ, cô không thể thích hợp với giải phẫu phá thai, dĩ nhiên nếu như cô kiênquyết, tôi chỉ có thể để cho cô ký cam kết, bởi vì tôi không thể đảm bảo đượcsau lần phá thai này sẽ để lại cho cô những di chứng gì, có lẽ dối với chuyệnsinh con sau này của cô cũng sẽ có ảnh hưởng. . . . . .

Lại một lần nữa nhớ tới những lời của bác sĩ nói với cô, trong mắt Hạ Tử Dunhanh chóng nổi lên mịt mờ hơi nước.

Không muốn thấy bản thân mình vô dụng như thế, Hạ Tử Du dùng tay quẹt ngangnước mắt, sau đó cố gắng mở to mắt nhìn bầu trời hôm nay trong trẻo đầy ắpnắng ấm áp.

Bỗng dưng, cô lấy ra di động cô đã tắt máy sau khi xuất viện, mở máy xong giờphút này cô chỉ muốn gọi cho hai người mà cô nhớ mong nhất.

"Mẹ. . . . . . Con xin lỗi, không nói với mẹ một tiếng đã đi Male với Robert.. . . . Dạ. . . . . . Robert cũng đang phơi nắng ở Male với con đây. . . . . .Dạ. . . . . . Con sẽ tự chăm sóc tốt cho mình. . . . . ."

"Ngôn Ngôn, mẹ sẽ trở về nhanh thôi. . . . . . Con ngoan nha. . . . . . Mẹ vềsẽ mua thật nhiều quà cho con. . . . . . Ừ. . . . . . Con không được cứ mãi lochơi đâu đấy. . . . . . Ngoan, hôn mẹ một cái nào. . . . . . Mẹ cũng yêu con!"

Lần lượt nói chuyện với hai người quan trọng nhất trong cuộc đời xong, sau đóHạ Tử Du bịt kín lấy miệng, khó chịu khổ sở mà bật khóc thành tiếng.

Một lúc lâu sau, khi có người đi đường nhìn thấy cô khóc không hiểu xảy rachuyện gì muốn lại gần giúp đỡ cô, thì cô mới ngừng khóc kiên cường đứng dậyrời đi.

Hành động như một cái xác không hồn ở đầu đường Los Angeless, đầu Hạ Tử Dutrống rỗng, rồi lại hỗn loạn, lại trống rỗng. . . . . .

Bất tri bất giác, cô đi tới bệnh viện mà trước kia cô thường xuyên đến —— Chỗông Đàm đang hôn mê.

Giống như trước kia, cô có rất nhiều chuyện muốn bày tỏ với người khác, nhưngngười duy nhất cô có thể nghĩ đến đó là ông Đàm. . . . . .

. . . . . .

Bíp, bíp. . . . . .

Máy móc duy trì sự sống vẫn đang hoạt động, ông Đàm vẫn không có dấu hiệu tỉnhlại.

Hạ Tử Du ngồi bên người ông Đàm, đem tay ông Đàm để ở bên ngoài chăn nhẹ nhàngbỏ vào trong chăn, sau đó kéo chăn lên đắp cho ông Đàm.

Thái dương ông Đàm đã có lốm đốm tóc trắng, nhưng nhìn ông cũng không già đimột chút nào, cũng không có dáng vẻ ngã bệnh, là hình tượng một người cha màcô luôn khát khao ở trong lòng, từ ái, hiền hậu dễ gần. . . . . .

"Bác!"

Hạ Tử Du khẽ gọi.

Ông Đàm vẫn giống trong quá khứ không có phản ứng gì.

"Mấy ngày nay, bác có khỏe không? Có phải bác rất bất ngờ khi con lại đến thămbác không? À. . . . . . Lúc mới đến con có nghe y tá nói biểu hiện của bác gầnđây có tiến triển rất tốt, chỉ số ở mọi nơi trên cơ thể đều rất bình thường,con vui lắm. . . . . . Bác mau tỉnh lại đi, viện trưởng và . . . . . . DịchKhiêm đều đang đợi bác tỉnh lại đấy, bác không thể ngủ lâu như vậy được. . . .. ."

Hạ Tử Du cũng không chú ý đến các chỉ số trên máy hiển thị phía sau cô đang cóthay đổi nhỏ.

Hạ Tử Du chậm rãi rũ mắt xuống, nghẹn ngào nói, "Bác, thật ra thì hôm nay contới gặp bác là có rất nhiều chuyện muốn nói với bác. . . . . ."

Hạ Tử Du cắn cắn môi, kiềm nén tiếng khóc đến mức thấp nhất, "Hiện giờ con rấtkhó chịu, con không biết mình nên làm gì, bác có thể nói cho con biết mìnhphải làm gì không?"

Nước mắt làm mờ hai hốc mắt của Hạ Tử Du, bả vai của cô bởi vì kiềm nén nức nởmà run rẩy, cô vô dụng nói, "Bác ơi, con có thai rồi . . . . . ."

"Bác ơi, con phải làm gì bây giờ? Con hiểu rất rõ giờ con và anh ấy chẳng cònquan hệ gì nữa, đứa bé này cháu không thể giữ lại, nhưng mà. . . . . . Bác ơi,con không làm được cái quyết định đó, con không nhẫn tâm. . . . . . Sáng naycon trốn ra từ bệnh viện, con rất sợ anh ấy sẽ tới tìm con, con rất sợ anh ấynói không cần đứa bé này. . . . . . Con thật mâu thuẫn, con biết mình khongnên như vậy, bỏ đứa bé này đi đối với cả con lẫn anh ấy đều là chuyện tốt,nhưng con không làm được. . . . . . Mới nãy con ép chính mình đi tìm một bệnhviện, con nghĩ rằng chỉ cần nhắm mắt lại không để ý đến bất kỳ cái gì là cóthể làm được, vậy mà, con vẫn không thể làm được . . . . . Con cũng không nghĩđến rằng, lúc nằm trên giường bệnh, người duy nhất con nghĩ đến chính là anhấy. . . . . . Tối hôm qua, con mơ thấy anh ấy nằm bên cạnh con, giấc mộng kiarất thật, tựa như nó đã thật sự xảy ra vậy, nhưng mà con rất rõ rằng, đó chẳngqua chỉ là nằm mơ. . . . . . Con thật sự rất hận bản thân mình vô dụng nhưthế, bác ơi. . . . . ."

Hạ Tử Du không thể kìm nổi cắn môi, nước mắt từng giọt từng giọt lăn khỏi hốcmắt rơi xuống.

Hạ Tử Du vẫn không để ý tới giờ phút này ngón tay của ông Đàm đang khẽ nhúcnhích.

Hạ Tử Du chậm rãi chớp đôi mắt đẫm lệ, đau đớn ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ đầytừ ái của ông Đàm, giọng nói vì khóc mà nghẹn ngào, "Bác ơi bác nói cho conbiết con nên làm gì bây giờ?"

"Đàm tổng, đúng vậy, bà Đàm nhỏ ở bên trong!"

Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng nói của y ta làm cả người Hạ Tử Du runmạnh lên, khi nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn của người tới, cô hốt hoảngluống cuống lau đi nước mắt chung quanh hốc mắt, vậy mà, lúc cô còn chưa lauxong nước mắt, cánh cửa phòng bệnh đã bị mở ra.

Không hề được báo trước ánh mắt cô giao với đôi mắt đen u ám đó, Hạ Tử Du đãkhông còn nghẹn ngào hay nức nở, cô bình tĩnh đứng lên.

"Tử Du, tại sao em lại ra viện sớm thế? Cũng không nói cho anh biết một tiếng,anh thật lo cho em . . . . . ."

Đi theo sau lưng Đàm Dịch Khiêm Robert vọt lên trước vào phòng, lo lắng nắmlấy vai Hạ Tử Du.

Hai mắt Hạ Tử Du sưng đỏ, khóe mắt còn có nước mắt chưa khô, cô biết mình lúcnày nhếch nhác đến mức nào nhưng cô không thể hiện ra ngoài một chút bi thươngnào trước mặt anh, mà làm như không có chuyện gì nói, "Em không cần thiết phảinằm viện."

Đôi mắt Đàm Dịch Khiêm nặng nể nhìn thẳng vào Hạ Tử Du, lãnh đạm nói, "Theotôi trở về bệnh viện!"

Hạ Tử Du làm như không nghe Đàm Dịch Khiêm nói gì, chuyển sang nhìn Robert,"Tại sao anh biết em ở đây?"

"Là Dịch Khiêm. . . . . ."

Robert còn chưa nói dứt lời, Đàm Dịch Khiêm đã lên tiếng cắt ngang, "Muốn tôidùng sức bắt em quay lại bệnh viện sao?"

"Anh muốn phá cái thai trong bụng tôi đi, đúng không?" Hạ tử Du đau đớn nhìnĐàm Dịch Khiêm, sau đó cười lạnh nói, "Anh không có quyền bắt tôi làm điều đó,Đàm Dịch Khiêm, trừ phi trở về nước, tôi sẽ không đi đâu cả! !"

Robert giận dữ lườm Đàm Dịch Khiêm, "Đến lúc này mà cậu còn muốn phá đứa trẻtrong bụng Tử Du đi? Đàm Dịch Khiêm, cậu muốn Tử Du chết sao ?

"Robert, chúng ta đi!"

Không nhìn lại Dịch Khiêm đến một lần, Hạ Tử Du cất bước đi thẳng.

Lúc Hạ Tử Du cất bước đi ngang Đàm Dịch Khiêm hung ác lạnh lùng túm chặt lấycổ tay mảnh mai của Hạ Tử Du, anh lạnh lùng nói, "Không có sự chấp thuận củatôi, bất kỳ chỗ nào cô cũng không được đi!"

Hạ Tử Du theo bản năng lấy tay bảo vệ bụng, "Tôi sẽ không để cho anh phá bỏcon của tôi! !"

"Cậu buông Tử Du ra cho tôi, Đàm Dịch Khiêm. . . . . ."

Robert cố gắng gỡ bàn tay của Đàm Dịch Khiêm đang nắm lấy cổ tay Tử Du ra,không biết làm thế nào mà Đàm Dịch Khiêm nắm rất chặt, Robert giúp cô chỉ làmcô thêm đau hơn mà thôi.

Giữa lúc họ đang giằng co thì đột nhiên một giọng nói hơi khàn nhưng lại hùnghồn vững vàng của một ông lão truyền đến, "Buông hết ra cho ta, có ta ở đây,không cho phép ai được tổn thương đến Tử Du."

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...