Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !

Chương 197



Nghe xong câu nói đó của Đan Nhất Thuần Robert ngay lập tức giật mình.

Đan Nhất Thuần vuốt vết bầm tím trên cổ, nhìn chằm chằm Robert, nói rõ từngcâu từng chữ, "Anh cho rằng điều này vĩnh viễn là bí mật sao?"

Robert tỉnh táo lại, lãnh đạm nói, "Tôi không biết cô đang nói cái gì."

Đan Nhất Thuần nhìn thẳng vào Robert, "Anh không biết thật hay đang giả ngu?"

"Tôi không muốn gặp lại cô!"

Robert dứt khoát xoay người bỏ đi.

Đột nhiên Đan Nhất Thuần đưa tay cản Robert lại, "Trong mắt tất cả mọi người,Robert anh đối với tôi là toàn tâm toàn ý, nhưng anh thử tự hỏi lòng mình xem,anh có thật là thích tôi không? Không. . . . . . Anh chỉ muốn lợi dụng tôi đểche dấu sự thực là anh thích Hạ Tử Du, anh biết Tử Du là người phụ nữ của DịchKhiêm, cũng hiểu rõ lòng của Tử Du chỉ thuộc về Dịch Khiêm, cho nên anh khôngdám đứng trước mặt họ biểu lộ dù chỉ một chút tình cảm thật của mình, bởi vìanh coi trọng bọn họ còn hơn chính bản thân mình. . . . . ."

Liếc xéo Đan Nhất Thuần, Robert lạnh lùng cười ra tiếng, "Cô quan sát cũngthật là tỉ mỉ đấy, nhưng cũng chỉ là bịa chuyện mà thôi. . . . . . Cô nóinhững lời này với tôi, có phải là để tôi đỡ trách móc cô một chút?"

Đan Nhất Thuần không hề sợ hãi nhìn Robert, nhỏ giọng nói, "Robert, anh cứtiếp tục mà ngụy trang đi. . . . . . Trong lòng tôi, anh cùng lắm chỉ là mộttên hèn nhát rụt đầu rụt cổ, anh không dám bày tỏ tình cảm vơi người con gáimà mình yêu, anh xem anh có phải là đàn ông không? Anh có thể xem thường tôi,nhưng ít ra tôi còn mạnh mẽ hơn anh, tôi chưa bao giờ che dấu tình cảm của bảnthân, lại càng không giống anh giúp đỡ người con gái mình yêu mà phải ngụytrang dưới cái vỏ bạn bè! !"

Robert nhếch môi cười lạnh, "Cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tóm lại, tôi khôngmuốn gặp lại cô. . . . . . Nghĩ đến ngày trước cô bày ra cái vẻ dối trá vôtội, tôi đối với cô đúng thật là có chút hứng thú."

Dứt lời, Robert liền sải chân bước đi.

Đan Nhất Thuần nhìn vào bóng lưng của Robert mà gào to, "Chị Tâm xưa nay cứluôn nhằm vào Tử Du, nhưng chưa bao giờ chán ghét người phụ nữ anh “thích” làtôi đây, ngay cả chị Tâm cũng nhận ra được, anh còn tưởng anh giấu giếm kín kẽđược đến mức nào?" (wow…bất ngờ qá, kg ngờ Rô Bệt thích TD )

----

Thành phố Y, nhà họ Hạ.

"Mẹ, con nhớ ba, con nhớ ba. . . . . . Ba đi đâu rồi? Mẹ. . . . . ."

Liễu Nhiên từ lúc tỉnh lại không thấy Đàm Dịch Khiêm liền khóc suốt khôngngừng.

Hạ Tử Du cứ nghĩ rằng chỉ cần dỗ dành vài cái giống như mọi khi là có thểthuyết phục được Liễu Nhiên, nhưng hôm nay Liễu Nhiên lại không nghe bất cứ lýdo gì mà cô đưa ra, con bé nhất định đòi cô đưa nó đi gặp Đàm Dịch Khiêm, khócnửa tiếng đồng hồ rồi vẫn không ngừng.

Bà Hạ vào phòng là lúc Liễu Nhiên đang ngồi trên giường, uất ức dùng tay dụimắt, nức nở nói, "Ba không cần nữa Ngôn Ngôn. . . . . . Hu hu. . . . . ."

Hạ Tử Du ngồi xuống mép giường, sững người nhìn điệu bộ khóc lóc thảm thươngcủa Liễu Nhiên mà nhưng không nói được lời nào.

Bà Hạ từ trước đến giờ đều yêu thương Liễu Nhiên, ngay lập tức cũng ngồi xuốngmép giường, bế Liễu Nhiên ngồi trên đùi, nhẹ nhàng dỗ dành, "Cháu ngoan củabà, tại sao lại khóc? Để bà ngoại ôm con nào."

Liễu Nhiên khóc đỏ mắt nhìn bà Hạ, đáng thương cầu khẩn, "Bà ngoại, bà dẫn conđi tìm ba đi, đi mà?"

Bà Hạ nói dối dỗ dành, "À, ba con đang rất bận công việc. . . . . . Đợi thêmmấy ngày nữa, được không?"

Liễu Nhiên giãy giụa trong ngực bà Hạ, "Mọi người đều lừa con. . . . . . Mẹlừa con, bà ngoại cũng lừa con. . . . . . Con không muốn nghe mọi người nóinữa, con muốn gặp ba thôi. . . . . ."

Bà Hạ đau lòng nhìn cháu gái nước mắt nước mũi ròng ròng, gấp gáp nói, "Tử Du,tại sao con thấy Ngôn Ngôn khóc, cũng không nói câu nào. . . . . ."

Hạ Tử Du trầm mặc không nói gì, có ai biết rằng khi nhìn thấy dáng vẻ con gáikhóc lóc đòi ba cô khó chịu đến mức nào.

Bà Hạ tiếp tục dỗ dành, "Ngôn Ngôn ngoan, bây giờ bà ngoại bảo mẹ con gọi điệncho ba, để con nói chuyện với ba con, có được hay không?"

Liễu Nhiên chớp chớp đôi mắt long lanh nước buồn bã đáng thương nhìn bà Hạ,"Bà ngoại dẫn con đi gặp ba đi, con biết ba đang ở đâu mà."

Bà Hạ kiên nhẫn nói, "Ba con bây giờ đang ở Los Angeles, ngồi máy bay cũng rấtlâu mới đến. . . . . . Con xem, bên ngoài trời đã tối rồi, con để ngày mai mẹcon mua vé máy bay đưa con đi Los Angeles, được không?"

Liễu Nhiên lắc đầu thật mạnh, nước mắt càng rơi càng nhiều, "Bà ngoại, ba ởgần đây, ở khách sạn mà mẹ đi gặp mấy chú đó, con gặp ba rồi, không cần đi máybay. . . . . ."

Nghe thấy Liễu Nhiên nói vậy, bà Hạ ngẩn người nhìn về phía Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du rốt cuộc nhìn sang bà Hạ, bình tĩnh nói, "Con nhìn thấy anh ấy ởkhách sạn Tứ Quý."

Bà Hạ kinh ngạc, "Con nói là Đàm Dịch Khiêm?"

Hạ Tử Du gật nhẹ đầu, "Anh ấy bởi vì công việc có vấn đề nên chưa trở về LosAngeles. . . . . ."

Bà Hạ hỏi, "Đang ở khách sạn ‘Tứ Quý’ mà mẹ sắp xếp cho con?"

"Dạ."

Bà Hạ ảo não, "Trời ơi, tôi tạo cái nghiệt gì thế này. . . . . ."

Liễu Nhiên khóc đến khàn giọng, cầu xin, "Bà ngoại, bà dẫn con đi gặp ba con.. . . . ."

Lúc này ngay cả bà Hạ cũng không biết phải trả lời Liễu Nhiên thế nào.

Lúc này, Hạ Tử Du đứng dậy, bế liễu Nhiên ra khỏi lòng bà Hạ.

Bà Hạ khẩn trương hỏi, "Tử Du, con định làm gì vậy?"

Hạ Tử Du cũng không làm gì cả, ôm Liễu Nhiên ngồi lên giường, nhẹ giọng nóivới bà Hạ, "Mẹ, con có chuyện muốn nói riêng với con bé, mẹ cho con mấy phút."

Bà Hạ đã đoán được Hạ Tử Du muốn nói riêng với Liễu Nhiên chuyện gì, bà Hạ lắcđầu, "Tử Du, không nên làm thế. . . . . ."

Hạ Tử Du nghiêm nghị nói, "Mẹ, tiếp tục giấu con bé mới là tàn nhẫn với nó. .. . Con không muốn mỗi khi Ngôn Ngôn nhắc đến Đàm Dịch Khiêm thì con lại lấyđủ thứ lý do, rồi cũng có ngày hết lý do mà thôi."

Bà Hạ vẫn lắc đầu, "Tử Du. . . . . ."

Hạ Tử Du cầu xin, "Mẹ, xin mẹ cho bọn con mấy phút."

Cô không muốn mẹ mình cùng ở đây bỏi biết bà quá mềm lòng, lúc Liễu Nhiênkhóc, có lẽ mẹ cô sẽ bất chấp tất cả để ngăn cản cô.

Bà Hạ từ từ đứng dậy, bước được một bước, bà Hạ đau lòng nói, "Con gái là concủa con, mẹ không có quyền cấm con. . . . . . Mẹ mong rằng đây là sự lựa chọnsau khi con đã suy nghĩ cẩn thận.”

Hạ Tử Du nhẹ nhàng gật đầu.

Bà Hạ liền đi ra khỏi phòng, cũng đóng luôn cửa phòng lại.

Trong phòng chỉ còn lại Hạ Tử Du và Liễu Nhiên, Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu,nhẹ nhàng dùng tay lau đi những giọt nước mắt vòng quanh trên mặt con gái,điềm tĩnh nói, "Ngôn Ngôn, đừng khóc, mẹ hứa với con, chờ khi mẹ nói hết mọichuyện với con, con muốn đi gặ ba, mẹ sẽ đưa con đi.”

Lời nói của Hạ Tử Du rốt cuộc cũng làm cho Liễu Nhiên từ từ nín khóc, LiễuNhiên mở to đôi mắt mọng nước nhìn chằm chằm Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du ngồi xổm xuống, đỡ thân thể bé bỏng của Liễu Nhiên, dừng lời lẽ màtrẻ con có thể hiểu được nói, "Ngôn Ngôn, mẹ biết con là một đứa trẻ thôngminh, con hiểu được ly hôn có ý nghĩa là gì, đúng không?"

Liễu Nhiên gật gật đầu.

Hạ Tử Du khẽ vuốt khuôn mặt khóc ướt nhòe nhoẹt của Liễu Nhiên, thong thả nói,"Ngôn Ngôn, bắt đầu từ bây giờ, con phải chấp nhận được sự thật là ba mẹ đã lyhôn. . . . . . Thật xin lỗi, mẹ vẫn chưa nói với con chuyện này. . . . . . Mẹđã ly hôn với ba, sau này, Ngôn Ngôn không thể giống như trước kia ngày nàocũng gặp ba, cũng sẽ không thể thấy được ba mẹ ở bên nhau nữa . . . . ."

Liễu Nhiên vừa mới nín khóc giờ lại tiếp tục mếu máo, "Mẹ. . . . . ."

Hạ Tử Du đặt hai tay lên vai Liễu Nhiên, chậm rãi nhắm mắt lại, ngập ngừngnói, "Mẹ biết con bây giờ rất khó chấp nhận được sự thật này, nhưng mà, connhất định phải mạnh mẽ lên, biết không?"

Lúc này Liễu Nhiên kháng cự đẩy Hạ Tử Du ra, "Ngôn Ngôn không muốn ba mẹ lyhôn, Ngôn Ngôn không muốn. . . . . ."

Thấy Liễu Nhiên nước mắt viền mi, mắt Hạ Tử Du cũng đỏ lên, cô cứng rắn nói,"Ngôn Ngôn, con đừng như thế, cho dù ba mẹ có ly hôn đi nữa thì vẫn sẽ yêuthương con như trước . . . . . ."

Liễu Nhiên gào khóc to lên, "Nhưng mà về sau ba mẹ cũng không ở cùng nhau nữa.. . . . ."

Hạ Tử Du cố kiềm không khóc, nhỏ giọng nói, "Vậy nếu như ba mẹ tiếp tục ở vớinhau, hai người đều không vui vẻ, Ngôn Ngôn còn mong ba mẹ ở bên nhau sao?"

Đôi mắt ướt sũng của Liễu Nhiên nhìn chằm chằm Hạ Tử Du, gương mặt ngây thơcủa con bé tràn ngập sự khó chịu.

Hạ Tử Du thấy Liễu Nhiên đã hiểu ra vài phần, vội nói tiếp, "Ngôn Ngôn là mộtcô bé ngoan, Ngôn Ngôn sẽ hiểu, đúng không?"

Liễu Nhiên thút thít nói, "Vì thế nên ba không cần Ngôn Ngôn nữa đúng không?"

Hạ Tử Du lập tức lắc đầu, "Con gái ngốc à, tại sao ba có thể không cần ngônngôn được chứ? Ba đương nhiên là yêu Ngôn Ngôn nhất rồi. . . . . . Lúc con gặpba, có cảm thấy là ba không thương con không?"

Liễu Nhiên lắc đầu.

Hạ Tử Du cười khẽ một tiếng, "Đó thấy chưa, sau này ba cũng sẽ thường thườngđến thăm Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn sẽ không phải có một mình. . . . . ."

Cảm xúc Liễu Nhiên một lần nữa sa sút, "Mẹ, Ngôn Ngôn không muốn mọi người xanhau, Ngôn Ngôn muốn cả nhà mãi mãi ở bên nhau . . . . ."

Hạ Tử Du an ủi nói, "Ngoan. . . . . . Ba mẹ và Ngôn Ngôn mãi mãi cũng khôngbao giờ xa nhau . . . . . ."

Liễu Nhiên khóc nức nở hỏi, "Vậy về sau Ngôn Ngôn chỉ sống cùng với mẹ thôisao?"

Hạ Tử Du gật đầu, "Đúng, mẹ và bà ngoại đều rất yêu con."

"Vậy Ngôn Ngôn vẫn có thể gặp được bà nội và cô sao?"

"Dĩ nhiên! !"

Liễu Nhiên rũ mắt xuống, không nói thêm gì nữa.

----

Ba ngày sau.

Buổi trưa ngày hôm đó, Hạ Tử Du trang điểm tỉ mỉ ngồi dùng cơm trưa cùng vớimột người đàn ông nho nhã trong một nhà hàng Ý sang trọng.

Lâm Thủy Miểu cẩn thận dè dặt hỏi, "Cô Hạ, hôm nay là lần thứ hai chúng ta hẹnhò. . . . . . Tôi tặng hoa cho em, em có thích không?”

Hạ Tử Du mỉm cười, "Vâng, hoa gói rất đẹp."

Lâm Thủy Miểu hồi hộp xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, dịu dàng nhã nhặn nói,"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, đã nghĩ rằng khí chất của em rất giống báchhợp, đơn thuần, xinh đẹp. . . . . . Người giới thiệu nói em đã hai mươi bảytuổi, mà tôi nhìn dáng vẻ của em, lại giống như là còn chưa tới hai mươi."

Hai gò má Hạ Tử Du ửng đỏ, "Anh Lâm thật biết nói đùa. . . . . ."

Lâm Thủy Miểu vội nói, "Lời tôi nói rất nghiêm túc. . . . . Mong em đừng nghĩlà tôi lỗ mãng. . . . . ."

Hạ Tử Du buông bộ đồ ăn trong tay xuống, khẽ cười nói, "Anh Lâm, nói chuyệnvới tôi anh không cần phải hồi hộp. . . . . . Tôi là một người rất dễ tính,nếu như tôi cảm thấy anh là kẻ lỗ mãng, thì bây giờ tôi đã không ăn tối cùngvới anh . . . . . ."

Lâm Thủy Miểu cười xấu hổ.

Lâm Thủy Miểu đang chìm đắm với một Hạ Tử Du tuổi trẻ xinh đẹp khéo hiểu lòngngười thì một giọng đàn ông có vẻ như không vui vang lên, "Hạ Tử Du! !"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hạ Tử Du ngước mắt lên nhìn.

Lâm Thủy Miểu cũng vì chú ý tới bóng người đàn ông đang đi về phía họ như giólốc kia mà dừng lại động tác ăn cơm.

Hạ Tử Du chưa kịp phản ứng, người đó đã tới trực tiếp bắt lấy cổ tay cô, lạnhlùng nói, "Đi theo anh!"

Lâm Thủy Miểu căn bản còn không kịp ngăn cản, Hạ Tử Du đã bị người vừa tới kéođi về hướng cửa chính.

"Robert, anh bỏ tay ra. . . . . . Buông em ra. . . . . . Anh siết tay em đauquá. . . . . ."

Ra khỏi cửa chính, Robert với bộ mặt xanh mét cuối cùng cũng buông bàn tay nắmchặt tay Hạ Tử Du ra.

Hạ Tử Du xoa chỗ cổ tay bị đau, nhướng mày chất vấn Robert, "Anh đang làm cáigì thế? Chẳng lẽ anh không nhìn thấy em đang ăn cơm với bạn sao?”

Robert nghiêng đầu lạnh lùng liếc xéo Hạ Tử Du, "Từ lúc nào mà em có hứng thúđi kết bạn vậy?"

Hạ Tử Du dịu giọng lại, rất nghiêm túc nói, "Em đang xem mặt, được chưa?"

Giọng nói Robert có chút tức giận, "Anh vừa mới đến nhà em tìm em, mẹ em nóiem đang đi xem mặt, anh không tin, cho nên mới tới đây tìm em. . . . . . Emđang làm gì hả? Tên đàn ông ngồi bên trong già đến mức có thể làm cha em được,mà em lại tình nguyện ngồi cùng bàn ăn cơm với hắn?"

Hạ Tử Du cau mày, "Xin anh đừng dùng những lời như thế nói anh ấy, anh ấy mớicó bốn mươi tuổi, chỉ hơi lớn tuổi một chút thôi."

Robert quay đầu đi hít một hơi thật sâu, sau đó đi tới trước mặt Hạ Tử Du, đặtnhẹ tay lên vai Hạ Tử Du, chậm rãi nói, "Tử Du, bản thân em rất rõ rằng ngườingồi bên trong kia vốn không hề thích hợp với em, em chỉ đang giận lẫy hoặcxúc động nhất thời thôi. . . . . . Anh hy vọng em có thể tỉnh táo lại, suynghĩ thật kỹ tình cảm của em và Dịch Khiêm, anh tin rằng em và Dịch Khiêmkhông thể cứ như thế mà xong, so với bất kì ai khác anh là người hiểu rõ tìnhcảm của Dịch Khiêm nhất, cậu ấy chia tay em nhất định có nguyên nhân sâu xanào đó, em phải tìm hiểu cho rõ. . . . . ."

Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc, "Robert, anh vẫn còn nghĩ rằng chuyện giữa em vàDịch Khiêm còn có thể quay lại à?"

Robert khuyên nhủ, "Tử Du, hai ngày nay anh nghĩ tới nghĩ lui, anh cảm thấyDịch Khiêm không thể nào thích Nhất Thuần được…..Trừ em ra, trong mắt cậu takhông thể chứa nổi người con gái khác, xin em hãy tin anh.

Hạ Tử Du không kiên nhẫn nói, "Robert, hóa ra anh không biết chuyện mùng 6tháng sau Đàm Dịch Khiêm sẽ kết hôn với Đan Nhất Thuần? Anh muốn em đợi đếnmùng 6 tháng sau, sau đó nhìn xem coi có thật là Đàm Dịch Khiêm kết hôn vớiNhất thuần hay không à?"

Robert gật đầu, "Anh cảm thấy đây là một sự quyết định không tồi."

Hạ Tử Du như thấy như mình đang trong câu chuyện ngàn lẻ một đêm, im lặng nhúnnhún vai, "Anh nghĩ em bây giờ đang tự dày vò bản thân mình hay sao?"

Robert sững người, lắc đầu không rõ.

Hạ Tử Du chậm rãi nói, "Em cắt tóc, thay đổi tâm tình, chính là không muốn cóbất kỳ liên quan gì đến Đàm Dịch Khiêm nữa, mà anh bây giờ muốn em một mựckhăng khăng chờ đợi anh ta? Robert, anh vẫn cho rằng đến bây giờ rồi mà em vẫnchưa cắt đứt được với Đàm Dịch Khiêm sao, vậy anh cũng cho rằng cả đời của HạTử Du này ngoài Đàm Dịch Khiêm ra không thể có thêm người đàn ông nào khác haysao?"

Robert vội vàng giải thích, "Anh không có ý này, anh chỉ mong em hãy suy nghĩkỹ lại. . . . . ."

Hạ Tử Du nặng nề thở dài, suy nghĩ một chút rồi mới nói, "Robert, chúng tacùng sống ở Male hai năm, em biết rõ anh rất quan tâm đến người bạn là em đây,nhưng mà, sự thật là em đã ly hôn với Đàm Dich Khiêm, em thật sự, đối với anhấy thật sự không còn cảm giác gì nữa. . . . . . Ngày đó ở khách sạn ‘Tứ Quý’gặp anh ấy, anh ấy nói cho em biết chuyện anh ấy và Nhất Thuần kết hôn, em còntưởng rằng mình sẽ có cảm cảm giác bi thương lắm, thế nhưng trong vài giây emđã bình tĩnh ngay cả em cũng kinh ngạc. . . . . . Thì ra là em đã biết cáchquên đi quá khứ, học được cách buông tay với những thứ không thể cố chấp. . .. . Em cảm thấy hiện giờ em rất tốt, anh ấy muốn kết hôn cũng được, trạng tháigiữa em và anh ấy bây giờ rất tốt, làm bạn bè với anh ấy mới là kết cục thíchhợp nhất. . . . . ."

"Tử Du. . . . . ."

Robert còn muốn nói thêm nhưng Hạ tử du đã lên tiếng cắt ngang, "Được rồi,Robert, anh vừa mới quấy rầy bữa cơm của em, bây giờ em phải vào xin lỗi vớingười ta. . . . . Anh cũng không dễ gì mà tới được đây, buổi tối tới nhà em ăncơm đi!"

----

Giờ cơm tối tại nhà họ Hạ.

Trên bàn ăn, Hạ Tử Du nói với con gái, "Ngôn Ngôn, chú ‘củ cải’ mua cho conbúp bê nhưng con còn chưa cám ơn chú củ cải đấy!"

Liễu Nhiên đang cúi đầu bới cơm, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, "Cám ơn chú ‘củcải’."

Robert để ý tới Liễu Nhiên hôm nay cực kỳ ngoan ngoãn, không hiểu sao hỏi,"Liễu Nhiên, hình như con hôm nay không vui, chú ‘củ cải’ tới thăm con, conkhông thích sao?"

Trên mặt Liễu Nhiên không có nụ cười thường ngày, nhưng vẫn khéo léo hiểubiết, "Ngôn Ngôn rất thích."

Robert vuốt tóc Liễu Nhiên, thương yêu nói, "Ngoan."

Sau một lát, Liễu Nhiên buông chén đũa xuống, nói với Hạ Tử Du, "Mẹ, con norồi, co muốn đi lên phòng chơi."

Hạ Tử Du gật nhẹ, "Được, ngoan ngoãn ở trong phòng, đợi chút mẹ kể chuyện cổtích cho nghe."

"Dạ."

Sau khi Liễu Nhiên đi rồi, Robert nghi ngờ hỏi, "Liễu Nhiên tại sao nhìn có vẻủ rũ thế?"

Bà Hạ đúng lúc này nói, "À, mấy đứa trẻ bọn con cứ tán gẫu, người già sợ lạnh,mẹ lên nhà lấy áo mặc thêm. . . . . ."

Hạ Tử Du quan tâm nói, "Mẹ, mẹ đi cẩn thân chút."

"Ừ." Bà Hạ đáp lời rồi sau đó rời khỏi phòng ăn.

Bên trong phòng ăn to như thế chỉ còn lại có Hạ Tử Du và Robert, Robert khônghiểu sao càng thêm nghi hoặc, "Thế này là sao? Mẹ em hình như có chuyện gì đó.. . . . ."

Hạ Tử Du vừa gắp thức ăn vào trong chén, vừa nói, "Mẹ đang giận em."

"Tại sao?"

Hạ Tử Du thành thật nói, "Em nói cho ngôn ngôn biết chuyện em và Đàm dịchKhiêm Ly hôn, Ngôn Ngôn mấy hôm nay trầm lặng hơn rất nhiều, mẹ thương NgônNgôn cho trách em nói cho con bé sớm quá."

Robert cũng bày tỏ ý kiến, "Chuyện này đúng là. . . . . ."

Hạ Tử Du không đợi Robert nói xong liền cắt ngang, "Tiếp tục giấu giếm mới làtàn nhẫn với Ngôn Ngôn . . . . . . Qua một khoảng thời gian nữa Ngôn Ngôn sẽkhá hơn."

Robert buông chén đũa xuống, rất tức giận nói, "Dịch Khiêm thật là quá đáng. .. . . . Bây giờ cậu ta ung dung kết hôn với Nhất Thuần, nhưng lại để cho emmột mình đối mặt với Liễu Nhiên?"

Hạ Tử Du lạnh nhạt nói, "Anh ấy đã nhường Ngôn Ngôn cho em, em rất thỏa mãnrồi."

Robert cho tới bây giờ mới chú ý tới vấn đề này, nghiêm nghị hỏi, "Tử Du, tạisao em lại đổi gọi Liễu Nhiên thành Ngôn Ngôn?"

Hạ Tử Du nhìn về phía Robert, "Anh có biết tại sao lúc đầu em lại lấy cái tênnày không?"

Robert lắc đầu.

Hạ Tử Du cười trả lời, "Khi đó em mới ra tù, Đàm Dịch Khiêm vẫn chưa biết anhấy có con gái. . . . . . Sau đó lại bị anh ta vô tình biết được có Ngôn Ngôn,anh ấy liền hỏi em đứa bé tên là gì, em liền thuận miệng bịa luôn cái tên ‘HạLiễu Nhiên ’. . . . . . Thật ra thì khi đó em đang tức giận anh ấy máu lạnh vôtình, cho nên muốn dùng cái tên này để kích thích anh ta, ý là em đối với cáiloại này máu lạnh vô tình của anh ta đã rõ ràng. . . . . . Bây giờ nghĩ lạilúc ấy thật buồn cười, rõ ràng em nói những lời đó chỉ là khẩu thị tâm phi,nếu như thực sự rõ ràng lòng dạ anh ta, quan hệ giữa hai người đã phai nhạt,vậy thì sẽ không đi lấy cái tên như thế. . . . . . Hiện tại, em cũng đã buôngxuôi tình cảm với anh ấy, đối với quá khứ em cũng chẳng có gì đáng lưu luyến,cho nên cũng không gọi con bé như thế nữa. . . . . ."

Hạ Tử Du nói những chuyện này với vẻ bình tĩnh cùng lạnh nhạt làm Robert cảmthấy thật bất ngờ, nhưng Robert vẫn còn ôm chặt chất vấn trong lòng, "Những kýức em đã trải qua đó bây giờ thật sự có thể quên hoàn toàn?"

Hạ Tử Du nhẹ nhàng đáp lại, "Lần trước em đã nói với anh, trong sinh mệnh củaem đã không còn người này nữa, còn ký ức, cứ để nó quên lãng theo thời gian .. . . . ."

. . . . . .

Hai người lớn đang nói chuyện căn bản cũng không có chú ý tới bóng dáng nhonhỏ núp ở đằng sau cánh cửa kia.

Liễu Nhiên mặc dù vẫn chưa hiểu chuyện, nhưng mà cuộc đối thoại của mẹ vàRobert cô bé nghe vẫn hiểu được đôi chút. . . . . .

Ví dụ một câu —— “Bây giờ cậu ta ung dung kết hôn với Nhất Thuần, nhưng lại đểcho một mình em đối mặt với Liễu Nhiên?"

Hai chữ "Kết hôn" kia khắc thật sâu vào trái tim bé nhỏ của Liễu Nhiên, LiễuNhiên lặng lẽ xoay người chạy đi. . . . . .

----

Hạ Tử Du gõ cửa, sau đó tự mở của, bước nhẹ nhàng đi vào phòng trẻ.

"Ngôn Ngôn!"

Liễu Nhiên lúc này đang ngồi trên giường cúi đầu chơi ghép hình, nghe mẹ gọi,cô bé chớp hàng mi dài nhìn về phía mẹ, nhẹ giọng đáp lại, "Mẹ."

Hạ Tử Du cũng ngồi lên giường, nhỏ giọng hỏi, "Con làm sao mà một mình quay vềphòng? Cũng không chào tạm biệt với chú ‘củ cải’?"

"Mẹ. . . . . ."

Liễu Nhiên đột nhiên thả đồ chơi trong tay ra, giơ tay ôm lấy Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du ôm lấy Liễu Nhiên, vỗ nhẹ trên lưng bé, "Bé ngốc, sao thế?"

"Mẹ, mới nãy con không cẩn thận đã nghe hết lúc mẹ nói chuyện với chú củ cải.. . . . ."

Người Hạ Tử Du thoáng run lên, "Hả, Ngôn ngôn nghe thấy những gì?"

Liễu Nhiên nằm trên vai Hạ Tử Du, dạ dạ nói, "Chú ‘củ cải’ nói ba muốn kết hônvới dì Đan."

Hạ Tử Du trầm mặc không nói gì.

"Mẹ, ba thích dì Đan, cho nên không cần mẹ cùng Ngôn Ngôn sao?"

Hạ Tử Du cố gắng giải thích, "Ngôn Ngôn, chuyện không phải như con nghĩ. . . .. . Ba và mẹ đã bàn bạc rồi mới ly hôn, không phải ba không cần mẹ, lại càngkhông thể không cần Ngôn Ngôn, con nói thế ba sẽ rất đau lòng đấy . . . . . ."

Liễu Nhiên bướng bỉnh nói, "Ba có thể không kết hôn với dì Đan hay không? NgônNgôn không muốn ba mẹ chia cách. . . . . ."

Hạ Tử Du chậm rãi buông Liễu Nhiên ra, sau đó nghiêm túc nhìn đôi mắt trongsáng của Liễu Nhiên, cười nói, "Ngôn Ngôn, con không thể nghĩ thế. . . . . .Ba mẹ đã ly hôn, ba và mẹ đều là người tự do, ba kết hôn với dì Đan cũng làchuyện rất bình thường, chẳng nhẽ con muốn ba một mình sống cô đơn đến già?Còn nữa, dì Đan với ba con rất xứng đôi, đối với ngôn ngôn cũng rất tốt, NgônNgôn chẳng lẽ không mong dì Đan tìm được hạnh phúc sao?”

Liễu Nhiên bĩu môi nói, "Nhưng mà dì Đan không phải ‘mẹ’. . . . . . Ba và mẹmới là một đôi!"

"Ngôn Ngôn, con bé ngốc này. . . . . . Ba mẹ không thể ở bên nhau được nữa,ngoan, lúc con nhớ ba, mẹ vẫn là có thể dẫn con đi gặp ba, hơn nữa nếu ba cóthới gian cũng sẽ đến thăm con. . . . . ."

. . . . . .

Trở lại phòng mình, Hạ Tử Du trầm tĩnh tựa vào thành giường suy tư một lúclâu.

Bỗng dưng, Hạ Tử Du cầm điện thoại di động trên tủ đầu giường, bấm dãy số vôcùng quen thuộc.

Lần này điện thoại của anh được kết nối rất nhanh. . . . . .

"Alô, Dịch Khiêm, là em."

Giọng nói của Đàm Dịch Khiêm nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy tiếng,"Ừ."

Hạ Tử Du tựa lưng vào thành giường, từ tốn nói, "Em muốn nói tiếng xin lỗi vớianh, hôn lễ của anh và Nhất Thuần vào mùng sáu tháng sau em không thể đi được.. . . . ."

Đàm Dịch Khiêm trầm giọng hỏi, "Tại sao?"

Hạ Tử Du nói sự thật, "Ngôn Ngôn trong lúc vô tình biết được chuyện anh vàNhất Thuần kết hôn, Ngôn Ngôn có thể vẫn chưa hiểu được, em sợ nếu như con bétham dự hôn lễ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người. . . . . . Nhưng đểcon bé ở nhà một mình thì em không yên tâm, cho nên em chỉ có thể nói tiếngxin lỗi với anh mà thôi."

"Nếu đã như vậy cũng đành chịu."

"Vậy em chỉ có thể chúc anh tân hôn vui vẻ."

"Cám ơn."

"Có rãnh thì gọi điện cho Ngôn Ngôn nhiều một chút, con bé biết anh vẫn quantâm nó như trước đây thì cũng không khúc mắc như bay giờ nữa."

"Ừ."

"Vậy. . . . . . Hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại.”

Cúp máy xong Hạ Tử Du hít vào một hơi thật sâu, sau đó nằm xuống rồi từ từnhắm mắt lại.

--------

Los Angeles vào thời điểm ban ngày.

Đàm Dịch Khiêm giờ phút này gấp lại điện thoại di động, ngửa người dựa vàothành ghế, anh mệt mỏi vuốt vuốt giữa hai đầu lông mày.

"Dịch Khiêm. . . . . ."

Bỗng nhiên vang lên tiếng gọi êm ái, Đàm Dịch Khiêm dừng tay lại lạnh nhạtnói, "Không phải đã bảo cô là không việc gì thì không được đến đây sao?"

"Em chỉ muốn đến thăm anh thôi."

Đan Nhất Thuần đi tới trước bàn làm việc Đàm Dịch Khiêm, nhớ lại vừa rồi nhìnthấy Đàm Dịch Khiêm vuốt lông mày, cô quan tâm hỏi, "Dịch Khiêm, anh mệt lắmsao? Có muốn em mát xa giúp anh hay không?"

Đàm Dịch Khiêm không kiên nhẫn nói, "Đi ra ngoài!"

Đan Nhất Thuần buồn bã ngóng nhìn Đàm Dịch Khiêm, đau lòng nói, "Có lẽ anhkhông phải mệt mỏi mà là đau? Em vẫn không thể hiểu, tại sao anh muốn nhườngTử Du cho Robert? Anh biết rõ làm như vậy trong lòng anh không hề dễ chịu chútnào. . . . . ."

Đàm Dịch Khiêm không vui nhíu mày, "Những chuyện này không cần cô quan tâm, đira ngoài!"

Đan Nhất Thuần không sợ hãi chút nào nói, "Robert là một người đàn ông tốt,hơn nữa xưa nay anh ấy vẫn một mực thích Tử Du, anh có nghĩ tới hay không, nếunhư anh nhường Tử Du lại cho Robert, một khi Tử Du thích Robert, có lẽ anh sẽthật sự mất đi Tử Du?"

Vào thời khắc này Đàm Dịch Khiêm không chút lưu tình ấn vào đường dây bảo ancủa công ty, "‘Mời’ cô Đan đi ra ngoài dùm tôi. . . . . ."

. . . . . .

Ngồi trên băng ghế dựa ven đường đối diện với "Đàm thị", Đan Nhất Thuần sữngsờ nhìn dòng xe như nước chảy trên đường phố.

Cô bỗng nhớ lại cái đêm hôm đó. . . . . .

Vào cái đêm mừng thọ của bà Đàm!

Cô đã biết trước ly nước trái cây kia có vấn đề, cô cũng hiểu chỉ cần mìnhuống hết ly nước trái cây đó thì cô và Đàm Dịch Khiêm cũng có thể sẽ có cơ hộiphát triển. . . . . . (ố ô….mơ hở cô)

Nhưng cuối cùng cô đã quyết định đưa ly nước trái cây đó cho Hạ Tử Du. . . . ..

Nghĩ đến đây, Đan Nhất Thuần rốt cuộc cũng có dũng khí mở túi xách lấy ra điệnthoại di động, cô quyết định gọi cho điện thoại Hạ Tử Du.

. . . . . .

Hạ Tử Du đang ngủ say, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lênkhiến cô giật mình tỉnh giấc.

Sờ soạng tìm điện thoại, cô mơ mơ màng màng nghe máy, "Alô. . . . . ."

"Tử Du, là tôi, Nhất Thuần đây."

Nghe được giọng của Đan Nhất Thuần khiến Hạ Tử Du ngay lập tức tỉnh táo, Hạ TửDu dụi mắt để cho mình thanh tỉnh hơn một chút, "Oh, Nhất Thuần. . . . . ."

Đan Nhất Thuần xin lỗi áy náy nói, "Xin lỗi, đã trễ như thế còn quấy rầy giấcngủ của cô. . . . . ."

Hạ Tử Du liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, đêm đã khuya, Hạ Tử Du từ từ ngồidậy tựa người vào thành giường, tỉnh táo trả lời, "Không sao. . . . . .Sao côbiết được số di động của tôi?"

Đan Nhất Thuần bình tĩnh nói, "Nếu như có lòng muốn biết thì cũng rất dễ tìm."

Hạ Tử Du hỏi, "Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”

Giọng Đan Nhất Thuần chợt chuyển sang buồn bã, "Ừ, tôi gọi điện thoại tới làđể nghiêm túc nói tiếng ‘xin lỗi’ với cô."

Hạ Tử Du thoải mái cười cười, "Lần trước tôi cũng đã nói rồi, không cần nóixin lỗi tôi, cô và Đàm Dịch Khiêm đến với nhau là sự tự do của hai người,không liên quan gì đến tôi, cô không cần phải áy náy. . . . . . Ngược lại tôithấy cách nói chuyện của mình lần trước với cô không được hay cho lắm, mong côđừng để ý."

Đan Nhất Thuần ngập ngừng, nói, "Tử Du, không phải tôi muốn nói đến chuyện tôivà Dịch Khiêm đến với nhau, tôi chỉ muốn nói về chuyện của cô và Dịch Khiêmxảy ra ở khách sạn ‘LLD’."

Nghe được lời Đan Nhất Thuần nói, trên người đang mặc áo ngủ Hạ Tử Du run bậtlên, "Sao cô biết được chuyện này? Viện trưởng nói cho cô biết sao?"

Đan Nhất Thuần lắc đầu nói, "Không phải, đêm đó cô bị phục vụ bỏ thuốc là dotôi ra lệnh."

Hạ Tử Du khó có thể tin trừng lớn mắt hai mắt, "Cô làm chuyện đó?"

"Thật ra thì cho tới hôm nay tôi thật thấy mình rất mâu thuẫn, một mặt tôi nóilời chúc phúc cho cô và Dịch Khiêm nhưng bản thân tôi thì lại không quên đượcDịch Khiêm. . . . . . Tử Du, cô rất tốt, bởi vì cô nhìn người lúc này cũngnghĩ về mặt tốt, cho nên cô không nhận ra con người nham hiểm như Kim TrạchHúc, cũng không nhìn thấy con người hai mặt như tôi. . . . . . Tôi không phảilà người phụ nữ tốt, Tử Du, tôi không phải. . . . . ."

Hạ Tử Du khó có thể tin hỏi, "Nhất Thuần, tại sao cô lại bỏ thuốc tôi? Tạisao?"

Đan Nhất Thuần thành thật nói, "Tôi biết rõ mình không thể nào xảy ra chuyệnđó với Dịch Khiêm, cho dù tôi và Dịch Khiêm có phát sinh quan hệ đi nữa, tôicũng không thể nào có được sự thương yêu của Dịch Khiêm dành cho mình, chonên, tôi mới nghĩ đến cô . . . . . Tôi bảo người phục vụ đưa cho cô lý nướctrái cây, hơn nữa còn bảo cô tô bỏ thêm thuốc vào, mục đích của tôi chính làmuốn để Dịch Khiêm hiểu lầm cô vì muốn níu kéo mà dùng cách thức đê tiện đểquyến rũ anh ấy. . . . . ."

Hạ Tử Du liên tục lắc đầu, dù thế nào cô cũng không ngờ tới một người bạn màcô vẫn luôn cho rằng tốt bụng như Đan Nhất Thuần lại giỏi về mưu mô tính toánnhư vậy. "Nếu như ngay từ đầu cô đã muốn chia rẽ tôi và Đàm Dịch Khiêm, vậythì tại sao lúc đó còn muốn tác hợp cho tôi và Đàm Dịch Khiêm?"

"Bởi vì khi đó tôi nghĩ mình chỉ cần có thể nhìn thấy người đàn ông mình yêuthương cùng với người phụ nữ trong lòng anh ấy yêu hạnh phúc vui vẻ sống bênnhau là được rồi. Nhưng mà đến cuối cùng tôi mới phát hiện thì ra mình khôngthể nào rộng lượng như vậy được, tôi thật sự là không làm được. . . . . . TửDu, từ giây phút tôi quyết định tự mình mang thai con của Dịch Khiêm thì tôiđã không còn là Đan Nhất Thuần của trước kia nữa rồi. . . . . ."

Trong lời nói Hạ Tử Du tràn đầy chán nản cùng thất vọng, giọng cô thều thàonói, "Nhất Thuần, cô thật khiến tôi quá thất vọng, sao cô có thể hãm hại tôi?Tại sao vậy chứ?"

"Tôi vốn có thể giấu kín chuyện này ở trong lòng, ít nhất không có làm tổnthương cô. . . . . . Nhưng khi Dịch Khiêm dẫn theo Liễu Nhiên đến Male nghỉphép đã khiến cho tôi không thể nào khống chế tình cảm của mình được nữa. Khitôi dắt tay Ngôn Ngôn cùng Dịch Khiêm đi dạo trên bãi biển, thậm chí tôi cònảo tưởng chúng tôi mới chính là một gia đình, tôi thật mong đợi sẽ có một ngàynhư vậy. Vì thế khi bác gái bảo tôi tới dự tiệc mừng thọ của bà thì tôi đãbiết rõ bác gái làm vậy là muốn tạo cơ hội tác hợp cho tôi và Dịch Khiêm, tôiđúng thật là có lý do đường đường chính chính xuất hiện ở trước mặt mọi người,nhưng tôi thật sự là có dụng ý riêng. . . . . ."

Hạ Tử Du đột nhiên cười ngu ngơ, "Thật không ngờ, tôi đã tin tưởng trên đờinày vẫn còn có một người tốt, hóa ra đến cuối cùng người ngu nhất vẫn là tôi."

"Tử Du, thật xin lỗi, tôi thật lòng xin lỗi. . . . . . Nhưng có chuyện này cóthể cô không biết, thật ra Dịch Khiêm anh ấy cũng biết cô là bị tôi bỏ thuốc,chuyện gì anh ấy cũng biết hết. . . . . ." (nãy giờ kg hỉu sao nó lại tốtthế,,,hóa ra là đây ^^)

Hạ Tử Du ngạc nhiên, "Sao có thể vậy được?"

"Khi tôi biết Dịch Khiêm không tìm ra thành phần thuốc nào khác ở trong ngườicô, ta thở phào nhẹ nhõm, tôi nghĩ mình may mắn vì tìm có một người bạn bác sĩnói với tôi thuốc này không thể nào phát hiện được. . . . . . Vậy mà, tôikhông sao ngờ được, mặc dù là không phát hiện ra được nhưng Dịch Khiêm vẫn lựachon tin tưởng cô, anh ấy biết là cô bị hạ dược, thậm chí còn muốn bắt tôi. .. . . . Nếu như không phải vì tôi đã cứu Dịch Khiêm một mạng, nếu như khôngphải là cần phối hợp với anh ấy diễn trò, lúc này có thể tôi đã bị Dịch Khiêmtống cổ đến cái xó nào trên thế giới này rồi, thậm chí có thể giống như KimTrạch Húc đang sống ở trog tù vậy. . . . . ."

Sự oan ức bị sỉ nhục mãi đến nay cho Hạ Tử Du vẫn khó có thể quên được, côkhàn giọng nói, "Anh ấy biết. . . . . . Vậy tại sa oanh ấy còn muốn vu oantôi?"

Đan Nhất Thuần nhỏ nhẹ nói, "Bởi vì anh ấy muốn cô chết tâm với anh ấy, muốncô chủ động rời khỏi anh ấy! Tôi và anh ấy diễn trò yêu nhau chính là vì muốncho cô đau lòng mà bỏ đi, những gì cô nghe được hoặc nhìn thấy hình ảnh tôi vàDịch Khiêm thân mật đều là do Dịch Khiêm an bài, đó vốn không phải là sự thật,ngay cả hôn lễ của tôi và anh ấy cũng là giả, chỉ là vì muốn kích thích cô!"

Hạ Tử Du giễu cợt cười lạnh, "Tôi và anh ta đã ly hôn rồi, anh ấy còn cần phảiphí nhiều sức như vậy chỉ để muốn tôi rời khỏi anh ấy sao?"

Đan Nhất Thuần nói, "Tôi cũng không hiểu, những điều tôi biết cũng chỉ có bấynhiêu. . . . . . Tử Du, tôi vẫn luôn cảm thấy có thể Dịch Khiêm đang cất dấutâm sự gì đó, nhưng tôi không cách nào hỏi được điều gì từ anh ấy, tôi rất lolắng anh ấy sẽ có chuyện, cho nên, tôi thật lòng mong muốn cô hãy quay về bêncạnh anh ấy, như vậy ít nhất cô cũng có cơ hội để hỏi anh ấy cho rõ ràng. . .. . . Xin cô tin rằng Dịch Khiêm anh ấy vẫn còn rất quan tâm tới cô, cô đừngbị vẻ ngoài lạnh lùng của anh ấy qua mặt. . . . . ."

Hạ Tử Du vẫn nhếch môi cười mỉa mai, không hề do dự nói, "Không thể nào cóchuyện đó. . . . . ."

"Tử Du. . . . . ." Đan Nhất Thuần thật không thể tin được điều mình đang nghe.

Giờ phút này, không hề có sự đau khổ, cũng không hề có giợt nước mắt nào,trong lòng càng không hề có buồn bã thương tâm. Hạ Tử Du bình tĩnh như đang kểmột cậu chuyện không liên quan đến mình, "Giữa ta tôi và anh ấy đã kết thúc,nếu như không phải còn có chút nghi ngờ về buổi tiệc hôm sinh nhật, tôi cũngkhông cần mất thời gian thảo luận với cô về anh ấy lâu như vậy. . . . . ."

"Tử Du, cô đừng nên nói lời hờn dỗi đó. . . . . . Tất cả mọi chuyện là do tôi,cô có thể oán trách tôi, cũng có thể hận tôi, nhưng xin cô đừng có buông tayvới tình cảm mà mình đã cố gắng bao nhiêu năm qua. . . . . ."

"Đương nhiên cô không thể còn là bạn của tôi được nữa, dĩ nhiên, anh ấy cũngthế! !"

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...