Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !

Chương 196



"Tử Du, người đàn ông vừa mới ôm con hồ ly tinh lên xe đi mất kia đó là ĐàmDịch Khiêm có phải không"

Hạ Tử Du vừa mới quay người, đã nhìn thấy bà Hạ đang vội vã đi về phía cô.

Bước chân Hạ Tử Du khựng lại, nắm lấy tay bà Hạ mỉm cười nói, "Đúng thế ạ."

Bà Hạ nhíu mày, "Cái tên đàn ông khốn khiếp đó tới để làm gì?"

Hạ Tử Du bình tĩnh nói, "Anh ta tới đón Nhất Thuần."

"Đến đón Nhất Thuần?" Bà Hạ không vui nói, "Thật đúng là tình tứ quá đó, lạicòn dám vác mặt đến nhà chúng ta à! Đúng là cái con hồ ly tinh đó đang thị uyvới con đó!" (kg ngờ miệng mồm bác gái chửi cũng ngọt dữ hén )

Hạ Tử Du kéo Bà Hạ đi về phía biệt thự, "Mẹ, mẹ đừng nghĩ về Nhất Thuần nhưvậy, chuyện này không có liên quan đến cô ấy."

Bà Hạ dừng bước đứng lại, nặng nề nói, "Tử Du, mẹ chỉ lo cho con thôi. . . . .. Con xem cái con nhỏ Đan Nhất Thuần đó vừa mới ở bên cạnh Đàm Dịch Khiêm chưađược bao lâu, mà đã tới đây lên mặt với con rồi !"

Hạ Tử Du cũng đứng lại theo, cười nói, "Được rồi, mẹ mà giận nữa, mấy cái nếpnhăn sẽ nhiều thêm đó!"

Bà Hạ đau lòng nói, "Nhìn nó ức hiếp con mẹ không chịu được!"

Hạ Tử Du nghiêm túc khác thường nói, "Mẹ, thật ra thì, anh ấy không có ức hiếpcon đâu, chuyện tình cảm thì rất khó nói, hôn nhân nếu đã không thể nào duytrì được nữa, nguyên nhân tất nhiên là từ hai phía, con không thể chỉ đơnphương oán trách anh ấy, huống chi lúc con và anh ấy vẫn còn bên nhau con cũngkhông làm tròn trách nhiệm của một người vợ. . . . . ."

Bà Hạ hết sức tức giận nói, " Đến lúc này rồi mà nó còn đáng để con biện minhhộ hay sao?"

Hạ Tử Du bình tĩnh nói, "Con không có biện minh cho anh ấy, chỉ là con cảmthấy, những người bên cạnh con không nên vì con mà trách móc anh ấy. . . . . .Phải, con và anh ấy ly hôn rồi, anh ấy cũng nhanh chóng có người phụ nữ khác,nhưng việc này cũng không có nghĩa là anh ấy làm tổn thương con hay ức hiếpcon, ly hôn là chuyện mà con và anh ấy đã bàn bạc kỹ, thậm chí còn có thể nóirằng chính là con đã đề cập đến trước, trước đó anh ấy vẫn là một người chồngtốt, người cha tốt, chúng con không thể tiếp tục bên nhau nữa là do giữa haichúng con có quá nhiều vấn đề, ly hôn là điều cả hai chúng con đều chấp nhận,con không hề oán giận gì anh ấy cả. . . . . ."

Bà Hạ tức giận nói, "Nói thì nói như thế, nhưng bây giờ nó có niềm vui mớiliền quên luôn người cũ, nhìn như thế thật khiến người ta tức đến lộn ruột!"

Hạ Tử Du vô vị mà nhún vai cười, "Vậy sau này chúng ta không nhắc đến anh ấynữa là được rồi!"

Bà Hạ gật đầu, "Đúng, đừng nên nhắc đến cái thằng thối tha đó nữa!"

"Mẹ. . . . . ."

Bà Hạ bất đắc dĩ nói, "Được rồi, mẹ không mắng nó nữa, dù thế nào đi nữa nócũng là cha của Ngôn Ngôn, nói những lời này nhiều để Ngôn Ngôn nghe thấy đượcđúng là không tốt."

Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ, không nói chuyện này nữa, con đói bụng rồi, chúng ta điăn sáng đi!"

"Ừ."

Lúc hai mẹ con đi về phía biệt thự, Hạ Tử Du thuận miệng hỏi, "Đúng rồi, mẹ,con nhớ trước kia mẹ thường hay nói con lớn rồi không còn nhỏ nữa, muốn giớithiệu bạn trai cho con. . . . . . Hiện tại con đang độc thân, không biết bâygiờ mấy người bạn của mẹ có thiếu con dâu hay không . . . . . . Đương nhiên làphải chấp nhận được hoàn cảnh của con ."

Bà Hạ ngẩn người, "Con muốn đi xem mắt?"

Hạ Tử Du hỏi ngược lại, "Không thể được sao?"

"Dĩ nhiên là có thể, nhưng mà. . . . . ."

"Không nhưng nhị gì cả, mẹ có thời gian thì sắp xếp giúp con một người đi!"

Bà Hạ gần như không thể tin nổi, "Tử Du, con đang đùa với mẹ à?"

Hạ Tử Du nói rất nghiêm túc, “Mẹ thấy con giống như đang đùa hay sao?”

"Nhưng mà con với Đàm Dịch Khiêm. . . . . ."

"Mẹ, vừa rồi không phải chúng ta nói là không nhắc đến người này nữa sao?"

"Được, không nói."

Hạ Tử Du dịu giọng nói, "Mẹ, mẹ đừng nghĩ là do con xúc động nên mới quyếtđịnh vậy . . . . . . Con còn trẻ như thế này, không thể cứ mãi sống cô độcsuốt quãng đời còn lại, con bây giờ muốn tìm một người thích hợp với con, cùngnhau yêu đương bình thường, tất nhiên, nếu như không tìm được một nữa kia nữa,vậy thì con thà ở một mình, tránh trường hợp lại nhìn lầm người . . . . .”

Cũng cùng lúc đó.

Bầu không khí yên tĩnh bên trong xe khiến ngươi ta thật sợ hãi, từ giây phútvừa bắt đầu lên xe Đan Nhất Thuần đã bất an mà xoắn xuýt những ngón tay vàonhau, từ đầu đến cuối không hề dám nhìn Dịch Khiêm lấy một cái.

Người cận vệ chịu trách nhiệm lái xe nhìn qua kính chiếu hậu cung kính hỏi ĐàmDịch Khiêm, "Đàm tổng, quay lại sân bay phải không ạ?"

Ánh mắt u ám của Đàm Dịch Khiêm vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước, môi mỏng mấpmáy, "Ừ."

Vào lúc này Đan Nhất Thuần rốt cuộc cũng lấy được dũng khí mà nói, "DịchKhiêm, em xin lỗi. . . . . ."

Đàm Dịch Khiêm không trả lời.

Đan Nhất Thuần mong đợi nhìn gương mặt tuấn tú của Đàm Dich Khiêm, nghẹn ngàonói, "Em không đành lòng nhìn anh và Tử Du như thế này. . . . . . Em biết anhvẫn còn để ý tới cô ấy, cho nên em mới lén anh đến thành phố Y."

“Đừng tự cho mình thông minh, chuyện ngày hôm nay tôi không hy vọng lại xảy ralần thứ hai." Đàm Dịch Khiêm rốt cuộc lên tiếng trả lời Đan Nhất Thuần, nhưnggiọng nói lại giống như trong hầm băng mùa Đông, giá lạnh đến mức khiến chongười ta cảm thấy gan run tim lạnh.

Đan Nhất Thuần khó chịu nói, "Nhưng mà Tử Du cô ấy hiểu lầm anh, cô ấy . . . .. ."

Đàm Dịch Khiêm mất kiên nhẫn quát, "Câm miệng!"

Sợ hãi sự lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm, Đan Nhất Thuần chỉ đành im lặng, khôngcòn dám nói thêm bất kỳ câu nào nữa.

Xe êm êm chạy thẳng đến sân bay tư nhân.

Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng ra lệnh cho Đan Nhất Thuần, "Xuống xe."

Cận vệ mở cửa xe ra, Đan Nhất Thuần ngập ngừng bước xuống xe.

Cận vệ quay về ghế lái, nổ máy cho xe chạy.

Đan Nhất Thuần đứng bên ngoài cửa xe, kinh ngạc nói, "Dịch Khiêm, anh khôngquay về sao?"

Đàm Dịch Khiêm lạnh giọng nói, "Sẽ có người đưa cô về Los Angeles."

Ngay sau đó chiếc xe nhanh chóng rời đi trước mặt Đan Nhất Thuần .

-----

Buổi tối, tại khách sạn "Tứ Quý".

Đàm Dịch Khiêm ngồi yên lặng trên ghế sofa, trong tay đang cầm một hộp nhungmàu đỏ.

Bỗng nhiên anh mở cái hộp nhung ra, sau đó trầm lặng nhìn vật trong hộp.

Chiếc nhẫn kim cương vẫn sáng lóng lánh rực rỡ.

Trong đầu loáng thoáng thoáng hiện lên hình ảnh anh đeo nhẫn cho cô trong hônlễ hôm ấy. . . . . .

Trong hôn lễ khuôn mặt cô ngập tràn nụ cười hạnh phúc, mái tóc vấn cao thậtxinh đẹp, xinh đẹp không gì sánh được. . . . . .

Hôm nay gặp lại cô, cô đã cắt đi mái tóc dài xinh đẹp thanh tú kia, cũng khôngcó sự đoan trang ưu nhã của ngày xưa, còn lại chỉ là sự bình tĩnh lạnh nhạt.

"Nhưng mắt nhìn người của tôi xưa nay không được tốt. . . . . ."

Câu nói của Hạ Tử Du đột nhiên vang lên trong trí óc Đàm Dịch KHiêm.

Nhớ lại lời nói nhanh mồm nhanh miệng của cô lúc đó, thế nhưng giờ phút nàyĐàm Dịch Khiêm không hề có chút tức giận nào, ngược lại còn nhếch môi mỉm cười

Anh nhớ lúc anh mới quen cô, tính cách của cô chính là như thế này. . . . . .Dám giận dám nói, không kiêu ngạo không tự ti.

Mấy năm trôi qua, anh đã không thể gặp lại một Tử Du như thế nữa, phần lớnthời gian cô đều chọn lựa yên lặng, gặp phải chuyện không hài lòng, cô sẽ chônchặt nó ở đáy lòng, dứt khoát không nói, đến cuối cùng từ từ biến thành sự cẩnthận dè dặt đối với anh. . . . . .

Đúng vậy, nhược điểm lớn nhất trong tính cô cách là cố chấp. . . . . .

Bởi vì chấp nhất, cuộc đời này của cô mới có thể mãi vướng vào anh.

Nhưng mà, cô sai rồi. . . . . .

Anh cũng sai rồi. . . . . .

Hai người không hợp nhau mà miễn cưỡng ở bên cạnh nhau thì không có kết quả,cô cần cuộc sống đơn giản, hoàn cảnh an nhàn, mà anh vĩnh viễn đều không thểmang đến cho cô.

Nếu như bọn họ có thể quay lại lúc chưa quen nhau, thật là tốt biết mấy. . . .. .

. . . . . .

Khu nhà cao cấp của Hạ gia nằm ở vùng ngoại ô, cho nên những đêm trời sángtrên bầu trời nhà họ Hạ sẽ hiện lên vô vàn những vì sao.

Lúc này, Hạ Tử Du đứng ở trên ban công lầu hai, ngửa đầu nhìn bầu trời đầysao.

Ở một thành phố đông đúc chật chội như thành phố Y này, có thể nhìn thấy đượcmột bầu trời đầy sao, thật là một chuyện không dễ dàng gì.

Trong trí nhớ, ngày trước cô cũng thường đứng ở một nơi giống nơi này nhìn bầutrờ đầy sao sáng. . . . . .

Khi đó, tuy cô cất giấu nhiều bí mật nhưng vẫn thấy rất vui vẻ . . . . . .

Cô thường nhìn lên bầu trời đầy ánh sao sáng cầu nguyện để cho cô sớm tìm đượcĐường Hân, thỉnh thoảng gặp phải lúc ba mẹ ép hỏi chuyện bạn trai thì cô cũngsẽ nhìn lên các vì sao cầu nguyện để cho cô sớm gặp được Mr. Right thuộc vềcô. . . . . .

Kế tiếp….. Kế tiếp. . . . . .

Nguyện vọng mà cô cầu nguyện với các vì sao hầu như đều trở thành hiện thực .. . . .

Nhưng, cô không bao giờ nghĩ, thì ra ông trời cũng biết gạt người, người côgặp được căn bản không phải là Mr Right của cô.

Căn bản không phải Mr. Right của cô, mà ông tời lại sắp xếp để anh xông vàothế giới của cô, còn sắp xếp khiến cho cô đã từng có ý nghĩ mãi mãi ở bên anh.

Chấp nhất nhiều năm như vậy, kết quả lại chờ được một người đàn ông khôngthuộc về mình, bây giờ chỉ có thể trách móc ông trời đùa giỡn với mình một vốlớn mà thôi, ngoài trừ chỉ có thể mắng bản thân mình vô dụng, cô còn có thểoán giận ai được nữa?

Oán Đàm Dịch Khiêm?

A. . . . . .

Sự thật, cô không hề oán giận anh, đúng như cô đã từng nói với mẹ, anh khôngcó lỗi, anh lựa chọn kết thục cuộc hôn nhân của bọn họ là anh đúng, đó cũng làsự đồng thuận của cô, tại sao cô phải oán anh?

Nhưng, mọi người thường nói phải có lý trí, nhưng phần lớn thời gian lại làmra những chuyện không có lý trí. . . . . .

Tựa như hôm nay gặp anh, nhìn thấy anh ôm người phụ nữ mình yêu thích vàolòng, cô vẫn không thể nhịn được mà lên tiếng châm chọc.

Hiện tại anh nhất định nghĩ cô là một người phụ nữ hẹp hòi nhỉ?

Tuy nhiên, có thể nói, dù có thế nào đi chăng nữa giờ đây trong sinh mệnh côanh chỉ là một người khách qua đường, châm chọc thì châm chọc, ít nhất giâyphút đó cô cảm thấy thật thoải mái . . . . . .

"Mẹ. . . . . ."

Giọng nói non nớt của Liễu Nhiên cắt đứt sự trầm tư của Hạ Tử Du .

Hạ Tử Du quay lại, cúi đầu nhìn Liễu Nhiên đang ôm một cái gối nhỏ đi về phíamình.

Hạ Tử Du ngay lập tức ôm lấy Liễu Nhiên, yêu thương nói, "Bé con của mẹ, saogiờ này mà con còn chưa ngủ?" Cô dỗ con gái ngủ xong vì không ngủ được mới lênsân thượng ngắm sao.

"Ngôn Ngôn không ngủ được."

Hạ Tử Du lập tức trở nên căng thẳng, "Sao thế?"

"Ngôn Ngôn vừa mới nằm mơ, mơ thấy ba mẹ cả hai người đều không cần Ngôn Ngôn,Ngôn Ngôn rất sợ. . . . . ."

"Đứa ngốc, chỉ là nằm mơ, ba mẹ làm sao có thể không cần Ngôn Ngôn đây?"

"Mẹ, chừng nào chúng ta về nhà ạ?"

"À, chờ ba hết bận, được không?"

"Vậy ngày mai con gọi điện thoại hỏi ba bao giờ ba tới đón chúng ta."

Hạ Tử Du gật đầu, "Được, hai ngày nữa mẹ giúp con gọi điện cho ba, hai ngàynay ba con đi công tác ở nước ngoài rồi, mẹ cũng không liên lạc được !" Hạ TửDu đương nhiên là lừa Liễu Nhiên, bởi vì biết Đàm Dịch Khiêm vẫn còn ở thànhphố Y, trong lòng Hạ Tử Du không muốn Đàm Dịch Khiêm xuất hiện lần nữa trướcmặt họ nữa.

Liễu Nhiên bây giờ mới thấy yên tâm, lủi vào trong ngực mẹ, "Dạ."

"Mẹ bế con quay về phòng ngủ nhé.”

Liễu Nhiên chớp chớp mắt hỏi, "Mẹ, tối hôm nay con có thể ngủ với mẹ đượckhông?"

"Đương nhiên là được rồi, nhưng mà con không thể nói tướng ngủ của mẹ xấunha!" Trước mặt con gái mà thừa nhận chuyện như thế, Hạ Tử Du cảm giác thậtxấu hổ.

Liễu Nhiên vui vẻ gật đầu, "Dạ."

"Đi thôi!"

-----

Hôm sau, Liễu Nhiên vừa tỉnh liền quấn lấy đòi Hạ Tử Du gọi điện cho Đàm DịchKhiêm. . . . . .

Hạ Tử Du vốn định tám giờ mới gọi điện, dù sao quấy rầy giấc ngủ ngon củangười khác là chuyện không hay ho gì, nhưng khi nghĩ đến bây giờ Đàm DịchKhiêm đang ôm Đan Nhất Thuần ngủ ngon lành, thì không kiềm chế được mà nhấcđiện thoại bàn lên gọi.

Cô không có ý định dùng di động gọi cho anh, từ khi cô đổi điện thoại, đổiluôn cả số, cô không có ý định lưu lại ghi chép về những cuộc điện thoại củaanh.

Bấm vào những con số di động mà cô cứ vờ như không quen thuộc kia thế nhưnglại vẫn nhớ được rất rõ ràng, đưa điện thoại cho Liễu Nhiên, "Này, con nóichuyện với ba đi."

Liễu Nhiên ôm điện thoại, nghi ngờ hỏi Hạ Tử Du, "Mẹ, mẹ không nói chuyện vớiba sao?"

"À, chờ con nói xong rồi mẹ nói, mẹ đi rửa mặt cái đã."

Không muốn nghe giọng nói của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du vén chăn lên bước xuốnggiường.

Liễu Nhiên đột nhiên kêu lên, "Mẹ, không gọi được cho ba."

Hạ Tử Du nhận lấy điện thoại, nghe được tín hiệu không gọi được, Hạ Tử Du bỏđiện thoại ra "Ba con bây giờ chắc đang ngủ, tối nay gọi lại cho ba sau nhé!"

Liễu Nhiên buồn hiu gật đầu, "Vậy cũng được ạ!"

"Đứng dậy nào, hôm nay mẹ phải để Liễu Nhiên mặc đồ thật xinh, sau đó theo mẹđi đến một nơi."

"Dạ."

. . . . . .

Đi tới phòng ăn, bà Hạ đã đang ngồi chờ hai mẹ con xuống ăn sáng.

"Mẹ, chào buổi sáng."

Hạ Tử Du bế Liễu Nhiên ngồi vào bàn ăn.

Bà Hạ hài lòng nhìn trang phục hôm nay của Hạ Tử Du, mở miệng khen, "Tử Du,hôm nay trông con xinh lắm!"

Hạ Tử Du không hề khiêm tốn đồng ý, "Cám ơn mẹ!" Hôm nay cô trang điểm nhẹ,mặc một bộ đồ kiểu tây, tóc ngắn đeo ngược khuyên tai, đơn giản mà rất mode.

Ánh mắt bà Hạ chuyển sang Liễu Nhiên mặc váy như một cô công chúa nhỏ ở bêncạnh, lên tiếng hỏi, "Sao, con định dẫn theo Ngôn Ngôn đi à?"

Hạ Tử Du gật đầu.

Bà Hạ vội vàng kéo tay Tử Du, nhỏ giọng nói, "Con đi xem mắt, dẫn theo cả congái đi hình như không tiện lắm thì phải?"

Hạ Tử Du nghiêm nghị đáp lại mẹ, "Mẹ, họ đồng ý gặp mặt con, dĩ nhiên là biếtcon đã có con, nếu như họ thật sự không để ý, con dẫn theo Ngôn Ngôn thì cũngcó sao đâu?"

Bà Hạ gật đầu, "Nói cũng phải, ngay bây giờ có thể chấp nhận được Ngôn Ngôn làtốt nhất."

"Đúng rồi, mẹ, người đến lúc chín giờ là Trần Trí Bằng, mười giờ là Lâm ThủyMiểu, mười một giờ là La Phi, đúng không?"

Bà Hạ cảm thấy có chút bất ngờ, "Cái này mà con cũng nhớ?"

Hạ Tử Du nghiêm túc nói, "Đó là đương nhiên, họ liên quan đến nửa đời sau củacon, con không muốn chỉ vì gọi sai tên mà bỏ lỡ duyên phận.

Bà Hạ nhắc nhở, "Sắp đến giờ rồi, để mẹ bảo tài xế đưa con đi. . . . . . Cóđiều, ba người này con phải nhìn cho kỹ, me cho rằng họ là ba người ưu túnhất. . . . . ."

Hạ Tử Du nói, "Biết rồi, con đảm bảo sẽ thận trọng chọn lựa."

Bà Hạ lại hỏi, "Con khẳng định hôm nay gặp cả ba người này, không cần từ từsắp xếp?"

Hạ Tử Du lắc đầu, "Không, con chỉ cần gặp bọn họ, không hài lòng thì cho qua,hài lòng thì hẹn ra ngoài gặp Liễu Nhiên. . . . . ."

"Vậy thì được."

. . . . . .

Ăn sáng xong, tài xế chở Hạ Tử Du đi tới khách sạn "Tứ Quý".

Sau khi xuống xe, Hạ Tử Du dắt tay Liễu Nhiên đứng trước cửa chính của kháchsạn Tứ Quý.

Khách sạn "Tứ Quý " là khách sạn cao cấp nhất thành phố Y, chỉ là đã nhiều nămnhư vậy mặt tiền và bảng hiệu của khách sạn này cũng chẳng có gì thay đổi. . .. . .

Lúc mẹ giúp cô hẹn ở nơi này, theo bản năng cô muốn cự tuyệt, nhưng ngay sauđó cô nghĩ lại là không cần thiết, dù sao khách sạn này đối với cô chẳng còn ýnghĩa gì nữa cả, cô không có gì phải kiêng dè hết.

Liễu Nhiên nắm tay Hạ Tử Du, hỏi, "Mẹ, chúng ta không vào sao?"

"Đi thôi!" Thu hồi ánh nhìn chăm chăm vào khách sạn, Hạ Tử Du dắt theo LiễuNhiên bước vào bên trong.

Không muốn lần đầu xem mắt đã đến muộn, Hạ Tử Du tìm đúng vị trí mà mẹ thay côsắp xếp cho buổi xem mắt, gọi hai ly nước, sau đó cùng Liễu Nhiên lẳng lặngchờ đợi.

Lúc đồng hồ điểm tiếng thứ ba báo đúng chín giờ, người đàn ông đầu tiên tên làTrần Trí Bằng liền xuất hiện trong tầm mắt cô.

"Xin chào, tôi là Trần Trí Bằng, là cô Hạ Tử Du sao?"

"Xin chào, là tôi."

"Đây là con gái cô sao? Thật đáng yêu!"

Trần Trí Bằng giơ tay vuốt má Liễu Nhiên.

Liễu Nhiên không thích tiếp xúc với người lạ, cho nên dính sát vào Hạ Tử Du,chỉ có thể mở to mắt nhìn người mới xuất hiện.

"Cô Hạ, cô còn xinh đẹp hơn cả sự tưởng tượng của tôi!"

Hạ Tử Du mỉm cười, "Anh Trần cũng nho nhã hơn tôi nghĩ rất nhiều. . . . ."

"Tôi rất thích trẻ con, nhưng tôi không thể có con được,. . . . . . Đây cũnglà nguyên nhân của việc tôi chỉ có tiền mà không có vợ."

"Mẹ tôi đã nói hoàn cảnh của anh với tôi rồi, tôi cũng không để ý, chỉ cầntính tính hợp nhau là được. . . . . ."

Lần đầu tiên xem mắt, Hạ Tử Du thể hiện rất tốt, cũng đang rất nghiêm túc xemxét đối phương.

Chia ra gặp mặt hai người đàn ông xong, Hạ Tử Du đối với hai người đàn ông củabuổi xem mắt hôm nay cũng rất hài lòng.

Lúc người đàn ông thứ hai đi rồi, Hạ Tử Du nhìn sang Liễu Nhiên đang ngồi ởbên cạnh sắc mặt tỏ ra không vui im lặng không nói câu nào.

Hạ Tử Du bế con gái ngồi lên đùi, nghi ngờ hỏi, "Ngôn Ngôn, sao con không nóichuyện? Vừa nãy lúc chú Lâm chào con, con cũng không chào lại chú ấy?"

"Mẹ, hai người họ là ai?"

"À, mẹ muốn kết bạn với họ, Ngôn Ngôn thấy họ có được không?"

Liễu Nhiên nhíu mi nói, "Mẹ, sao ánh mắt của họ nhìn mẹ rất kỳ quái, mới nãycòn có một chú muốn kéo tay mẹ. . . . . . Ba mà nhìn thấy sẽ rất tức giận chocoi."

"Hả. . . . . ."

Liễu Nhiên xoay người, tựa sát vào trong ngực Hạ Tử Du, như lưu luyến không nỡxa mẹ nói, "Mẹ, chúng ta về nhà đi, con muốn gọi điện cho ba."

Hạ Tử Du hỏi, "Ngôn Ngôn, con không thích hai chú đó sao?"

Liễu Nhiên trực tiếp nói, "Chú Trần đó lùn lắm, còn chú Lâm thì rất xấu. . . .. . Ngôn Ngôn không muốn mẹ kết bạn với bọn họ đâu."

Hạ Tử Du sững sờ kinh hãi.

Lâm Trí Bằng cũng cao đến 1m75, không tính là lùn lắm, mà Lâm Thủy Miểu chỉ làhơi lớn tuổi, nhưng mặt mũi cúng có vẻ phong độ tuấn lãng . . . . . Hai ngườinày đều do mẹ cẩn thận chọn lựa mà trong mắt Liễu Nhiên lại thành ra "dưa méotáo nứt" ?

Liễu Nhiên mất kiên nhẫn bám lấy Hạ Tử Du mè nheo, "Mẹ, con muốn gọi điện choba. . . . . ."

Liễu Nhiên nhắc tới chữ “Ba” lần thứ hai, lúc này Hạ Tử Du mới hiểu đượcnguyện nhân tại sao Liễu Nhiên ghét bỏ hai người kia. . . .

Rất dễ hiểu, ngoại hình Đàm Dịch Khiêm không thể chê vào đâu được, cho dù bâygiờ cô và Đàm Dich Khiêm đã chia tay, cô cũng phải thừa nhận là Đàm Dịch Khiêmrất đẹp trai, thử hỏi cho dù là ngoại hình hay là hình tượng về người cha củaĐàm Dịch Khiêm đã để lại trong lòng Liễu Nhiên dấu ấn sâu đậm, Liễu Nhiên saocó thể cho rằng người khác ưu tú hơn Đàm Dịch Khiêm đây? Mà kể cả là bạn bè,tư chất của hai người kia so với Robert thì không thể so được. . . . . .

Hạ Tử Du gật đầu, "Được rồi, mẹ gọi điện thoại cho bà ngoại, chờ chúng ta vềđến nhà liền gọi cho ba được không?"

"Dạ."

Hạ Tử Du cúi đầu tìm di động trong túi xách, đúng lúc đó, bên tai Hạ Tử Duvang lên giọng nói mừng rỡ của Liêu Nhiên, "Ba ——"

-----

Cũng không có ai ngờ tới, ở khách sạn "Tứ Quý", ánh mắt hai người bởi vì tiếngkêu của Liễu Nhiên mà cùng lúc giao nhau.

Tầm mắt bắt gặp bóng dáng anh tuấn vừa từ thang máy đi ra khiến động tác lấyđiện thoại di động ra của Hạ tử Du bỗng chốc ngừng lại.

Nếu như chỉ là nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm trong tivi, Hạ Tử Du còn có thể gạtcon bé là nhìn lầm, nhưng vào giờ phút này Hạ Tử Du không thể tiếp tục ngăncản, bởi vì Liễu Nhiên đã tụt xuống ghế, vui vẻ chạy về phía Đàm Dịch Khiêm.

"Ba! !"

Giây tiếp theo, Liễu Nhiên đã dùng cả hai tay mà ôm lấy đùi của Đàm DịchKhiêm, giống như con bé vẫn thường hay làm nũng với Đàm Dịch Khiêm.

Hạ Tử Du sững sờ ngồi trên ghế, không biết nên làm thế nào cho đúng.

Bây giờ Đàm Dịch Khiêm đã bế Liễu Nhiên vào lòng, yêu thương hôn lên gương mặtLiễu Nhiên mà anh vẫn thường hay làm.

Liễu Nhiên ôm chặt cổ Đàm Dịch Khiêm, vẫy tay với Hạ Tử Du, "Mẹ, mẹ, ba đếnrồi. . . . . ."

Hạ Tử Du hoàn hồn, bình tĩnh đứng dậy, đi về phía Đàm Dịch Khiêm.

Vui sướng đi qua, Liễu Nhiên nói chuyện với Đàm Dịch Khiêm bằng giọng nói nứcnở, hiển nhiên là cảm thấy rất uất ức, "Ba, con cứ tưởng là ba không cần NgônNgôn nữa rồi. . . . . ."

Hạ Tử Du đúng lúc này ngước mắt lên nhìn Đàm Dịch Khiêm

Đàm Dịch Khiêm không nhịn được lại tiếp tục hôn Liễu nhiên mấy cái, thương yêunói, "Cô bé ngốc của ba, ba sao có thể không cần con chứ?" Đàm Dịch Khiêm đưatay thay lau đi những giọt nước mắt đang tràn ra hốc mắt cho Liêu Nhiên.

Liễu Nhiên mím môi hỏi, "Vậy tại sai ba lại không gọi điện thoại cho mẹ vàNgôn Ngôn?"

Hạ Tử Du lên tiếng trả lời thay Đàm Dịch Khiêm, "Bởi vì con nhóc con suốt ngàybám dính lấy ba con như vậy, nếu như ba con mỗi ngày đều gọi điện thoại chochúng ta, thời gian đâu ra để ba xử lý công việc."

Liễu Nhiên cau mày hỏi, "Ba ơi ba bận lắm hả ba?"

Đàm Dịch Khiêm dỗ dành nói, "Hôm nay không bận, cho nên lập tức bay tới đâythăm cái con sâu nhỏ nghịch ngợm của ba này. . . . . ."

Liễu Nhiên cuộn tròn trong ngực Đàm Dịch Khiêm, "Ba, Ngôn Ngôn rất nhớ ba. . .. . ."

Thay đứng ngáng trước cửa thang máy, Hạ Tử Du lên tiếng đề nghị với Đàm DịchKhiêm, "Chúng ta qua bên kia ngồi một lát!"

Đàm Dịch Khiêm gật đầu, sau đó bế theo Liễu Nhiên đi về phía góc khách sạn.

Sau khi ngồi xuống, Đàm Dịch Khiêm thể hiện bản tính ôn hòa mà bình thường chỉxuất hiện trước mặt Liễu Nhiên, nhẫn nại nói chuyện phiếm với con gái.

Hạ Tử Du im lặng nhìn bọn họ, thỉnh thoảng cũng sẽ thay Đàm Dịch Khiêm trả lờinhững câu mà anh không biết đáp sao, người bên ngoài nhìn vào thấy một nhà bangười rất hạnh phúc.

"Một nhà ba người" hàn huyên cũng hơi lâu, Liễu Nhiên làm nũng với ba mẹ nói,"Ba mẹ, chỗ đó có rất nhiều bạn đang chơi bóng, con cũng muốn chơi. . . . . ."

Hạ Tử Du nhìn về phía khu vực vui chơi của trẻ con trong khách sạn, khách sạncũng có sắp xếp người trông coi lũ trẻ, Hạ Tử Du gật đầu, "Con đi đi, nhưngnhớ phải cẩn thận đấy."

"Cám ơn ba mẹ!"

Hạ Tử Du bế Liễu Nhiên xuống khỏi đùi Đàm Dịch Khiêm, sau đó để nhân viên dắtđi khu trò chơi.

Thấy Liễu Nhiên ở khu trẻ em chơi cực kỳ vui vẻ, Hạ Tử Du nhìn sang Đàm DịchKhiêm, cảm kích nói, "Cám ơn."

Khuôn mặt anh tuấn của Đàm Dịch Khiêm vẫn bình thản, "Cám ơn cái gì?"

Hạ Tử Du thở ra nhẹ nhõm, "Cám ơn anh vừa rồi không nói cho Liễu Nhiên biếtchuyện chúng ta đã ly hôn, em……. Vẫn chưa nói với con bé."

"Không cần khách sáo, dù sao nó cũng là con gái anh, anh cũng như em khôngmuốn con bé bị tổn thương."

Nói chuyện với anh, cô luôn luôn không cần phí sức giải thích.

"Hì. . . . . ." Hạ Tử Du bật tiếng cười nhẹ, sau đó nói sang chuyện khác,"Đúng rồi, Nhất Thuần đâu? Anh nói là hai ngày trước hai người đã về rồi mà!"

Giọng Đàm Dịch Khiêm trầm thấp dễ nghe nói, "Cô ấy đang ở trên lầu nghỉ ngơi,công việc xảy ra chút vấn đề, nên phải ở lại thêm mấy ngày. . . . . ."

Hoá ra là như vậy ! Nhất Thuần vẫn đang nghỉ ngơi, xem ra bọn họ đã ở chungrồi. . . . . .

Giây phút này, Hạ Tử Du áy náy nói, "Thật xin lỗi."

Đàm Dịch Khiêm dựa vào thành ghế, ôn hòa nhìn cô, "Tại sao lại đột nhiên nóivới anh những lời như thế này?"

Hạ Tử Du thật lòng nói rõ ràng, "Mấy ngày trước lúc gặp lại hai người, lời lẽcủa em cũng hơi khó nghe. Thật ra thì em cũng không có ý gì khác, chỉ là lúcnhìn thấy hai người ở bên nhau tự nhiên em thấy có chút khó chịu . . . . .Nhưng mà anh đừng hiểu lầm, đây không phải là em biểu hiện rằng em không thểxa anh, chỉ là trong lúc đó cảm thấy hơi tức giận chút thôi, em cũng khôngbiết anh có hiểu cho em không nữa. . . . . ."

Đàm Dịch Khiêm thong thả nói, "Anh hiểu, có vài người mặc dù đã không yêu bạntrai cũ nữa và chia tay, nhưng khi nhìn thấy bạn trai cũ của mình đi với ngườicon gái khác, cũng sẽ tức tối như vậy. . . . . . Đây là bản tính của phụ nữ,huống chi chúng ta đã từng là vợ chồng."

Hạ Tử Du cũng không nhận ra, khi nghe anh nói những lời này cô đã nhìn chằmchằm vào anh không chớp mắt.

Anh vẫn như ngày xưa, xử lý mọi chuyện vẫn cơ trí như thế, vẫn bình tĩnh nhưthế. . . . . .

Sống mũi bỗng nhưng nhức, không hiểu sao cảm giác chua xót trong lồng ngực côbỗng dâng lên mãnh liệt.

Cô biết mình lại bắt đầu không có tiền đồ rồi. . . . . .

Thật ra thì vào giờ phút này, cô đối với người đàn ông này đã không còn nữaphần quyến luyến, từ ngày cô cắt đi mái tóc, cô đối với anh cũng đã chết tâmrồi, hơn nữa cô rất hiểu rõ tương lai bọn họ sẽ là người của hai thế giới khácnhau, nhưng mà, khi nhìn anh, nhớ tới những ngày tháng vui vẻ ngọt ngào ở bênnhau trước đây, bởi vì là phụ nữ, cô vẫn không thể khống chế nổi tâm trạngthương cảm của mình. . . . . .

Hạ Tử Du quay mặt qua chỗ khác, không phải cố ý muốn che giấu tâm trang lúcnày, chỉ là sợ anh hiểu lầm.

"Em không sao chứ?"

Tròng mắt Hạ Tử Du kì thực đã cảm thấy hơi nong nóng, đúng lúc trong tầm mắtxuất hiện một bóng người, cô làm bộ duy trì tư thế lúc này, mấy giây sau quaymặt sang nhìn anh, lúng túng nói, "Thật xin lỗi, em có bạn đang chờ ở đằngkia, em đi qua đó một lúc nhé? Xin lỗi, anh có thể trông Ngôn Ngôn hộ emkhông, em sẽ quay lại nhanh thôi. . . . . ."

Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Em cứ tự nhiên."

Hạ Tử Du ngay lập tức đứng dậy, sải chân đi về phía người đàn đang nhìn ngóxung quanh tìm kiếm đối tượng hẹn gặp.

Đàm Dịch Khiêm híp nửa mắt nhìn cô ngồi đối diện với người đàn ông kia, dầndần, bọn họ bắt đầu chuyện trò vui vẻ.

Bàn tay cầm tách cà phê của Đàm Dịch Khiêm không tự giác được mà siết nó thậtchặt, siết đến lúc thật chặt anh mới từ từ buông ra, cuối cùng lạnh nhạt dờitầm mắt khỏi hai người bọn họ.

-----

Trước cửa chính khách sạn, Hạ Tử Du bế Liễu Nhiên đang ngủ say sưa, cười nóichuyện vói Dịch Khiêm, "Trẻ con chơi mệt dễ dàng có cảm giác buồn ngủ. . . . .."

Đàm Dịch Khiêm nói, "Để anh đưa em về!"

Hạ Tử Du lập tức từ chối, "Không cần, em có tài xế tới đón rồi."

Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Được rồi, nếu có chuyện gì cứ gọi điện cho anh."

"Dạ."

Biết rõ chỉ là cho có lệ nhưng cô vẫn lễ phép trả lời anh.

Tương lai, cô đâu còn có thể liên lạc với anh nữa?

Đừng nói cô không muốn gặp lại anh lần nữa, cho dù có chuyện, cô cũng sẽ khôngphiền anh, huống chi còn phải suy xét xem anh có thời gian hay không.

Thấy anh nhìn chăm chú vào Liễu Nhiên trong ngực mình, Hạ Tử Du cố ra vẻ thoảimái mà nói, "Anh đừng lo cho con bé, đợi con bé tỉnh, em sẽ nói với nó là anhcó công việc cần giải quyết nên đi rồi, chờ thêm vài ngày nữa tìm được lúcthích hợp em sẽ giải thích rõ với con. . . . . . Dù gì thì con bé cũng phảiđối mặt."

Đàm Dịch Khiêm chuyển tầm nhìn trên khuôn mặt ngủ say của Liễu Nhiên sanghướng khác, đột nhiên hỏi, "Em đi xem mắt kết quả ra sao?"

"À, mới nãy để anh phải chê cười rồi. . . . . . Hai người trước cũng không tệ,nhưng em nhận thấy người vừa rồi có chút mồm mép, em cũng không thích lắm." HạTử Du nói ra cái nhìn chi tiết.

"Kết hôn nhớ mời anh."

"Chắc chắn rồi, anh cũng vậy, em sẽ dẫn theo cả Liễu Nhiên đến tham dự hôn l�của anh."

"Mùng 6 tháng sau, là ngày Nhất Thuần chọn."

Toàn thân Hạ Tử Du run rẩy, "Kết hôn sao?"

"Ừ."

"Vậy chúc mừng anh, em nhất định sẽ tham dự hôn lễ của anh và Nhất Thuần."

"Hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại."

Hạ Tử Du nhìn Đàm Dịch Khiêm xoay người về khách sạn, sau đó nhìn trời vô hồnmà cười cười. (haizzz)

. . . . . .

Hạ Tử Du mới vừa bước vào biệt thự, bà Hạ liền rôm rả ra đón, chờ đợi hỏi,"Như thế nào? Mẹ chọn cho con mấy người đó có ổn không?"

"Cũng được, con đã hẹn hai người trong số họ lần sau lại gặp mặt."

Bà Hạ phấn khởi nói, "Vậy thì thật tốt quá. . . . . . Tử Du, điều kiện của bọnhọ mặc dù có hơi thiếu sót, nhưng bọn họ đều là người mẹ tự mình xét duyệt,con có thể yên tâm mà giao thiệp với bọn họ."

Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ."

Bà Hạ rốt cuộc chú ý tới đến Liễu Nhiên đang ngủ say trong ngực Hạ Tử Du,"Ngôn Ngôn sao mà ngủ say thế?"

Hạ Tử Du trả lời, "Con bé chơi đến mệt mỏi thôi."

Bà Hạ nghi ngờ, "Chỗ con xem mắt thì có nơi nào chơi được chứ?"

Không muốn nhắc tới Đàm Dịch Khiêm với mẹ mà khiến tâm trạng mẹ chịu ảnhhưởng, Hạ Tử Du dùng giọng cực kỳ tự nhiên trả lời, "Dạ, Liễu Nhiên nhìn thấykhách sạn đó có khu vui chơi cho trẻ con, liền đòi đi chơi."

"Ra là vậy. "

. . . . . .

Bế Liễu Nhiên trở về phòng, đắp chăn cho con gái xong, Hạ Tử Du trầm tĩnh ngồiở mép giường.

Đợi Liễu Nhiên tỉnh lại, chắc chắc cô phải phí tốn không ít nước bọt để giảithích với Liễu nhiên về chuyện ba con bé vì bận công việc nên đã đi rồi…..

Chỉ là, Liễu Nhiên đã gặp được anh, nói vậy bây giờ mong nhớ cũng không quá dadiết, lừa dối trong quá khứ thì không có vấn đề gì, nhưng mà, còn sau này?

Nghĩ đến lúc Liễu Nhiên biết được sự thực là ba mẹ đã ly hôn, cô thật sự rấtđau lòng.

Đàm Dịch Khiêm và Nhất Thuần kết hôn vào ngày mùng sáu, trước đó cô phải nóirõ ràng với Liễu Nhiên. . . . . .

Aizz, sớm biết vậy cô cũng không cần ở trước mặt anh giả vờ hào phóng, như vậyít nhất không cần phải gấp gáp tham dự hôn lễ của anh, cũng có thể kéo dàiviệc nói chuyện với Liễu Nhiên mấy ngày. . . . . .

Thật không ngờ, anh lại muốn kết hồn với Nhất Thuần nhanh đến thế. . . . . .

Thật ra thì chính cô cũng có chút bất ngờ, lúc nãy đối mặt với anh, cô lại lạicó thể thản nhiên đến thế, ngay cả một chút đau lòng cũng không có . . . . .

Cô còn tưởng rằng mình sẽ có cảm giác bị tổn thương, xem ra, có một vài việclúc người ta có thể thực sự buông tay, việc có thể làm so với bản thân mìnhnghĩ còn dứt khoát hơn . . . . . .

Hôm nay cô chỉ kỳ vọng Liễu Nhiên có thể chịu đựng được sự thực là họ đã lyhôn.

-----

Buổi tối, trong khách sạn "Tứ Quý".

Đứng lặng trước cửa sổ sát đất, Đàm Dịch Khiêm trầm tĩnh suy nghĩ trong chốclát, ngay sau đó lấy điện thoại di động ra bấm phím gọi đi.

Đầu bên kia rất nhanh có người nhận điện, giọng nói mềm mại của Nhất Thuầnvang lên, "Dịch Khiêm."

Đàm Dịch Khiêm lãnh đạm nói, "Tôi muốn cô ngay bây giờ hẹn Robert ra ngoài,gặp mặt cậu ta rồi nói cho cậu ta biết mùng sáu tháng sau chúng ta kết hôn."

"Kết. . . . . . Kết hôn?" Đan Nhất Thuần khiếp sợ.

"Cô chỉ cần làm theo những gì tôi nói, những chuyện khác đừng hỏi."

". . . . . .Dạ."

. . . . . .

Los Angeles bây giờ đang là ban ngày, Đan Nhất Thuần sững sờ để điện thoại diđộng xuống.

Cô đương nhiên hiểu rõ chuyện "Kết hôn" mà Đàm Dịch Khiêm nhắc đến không phảilà chuyện thật, cô cũng có thể đoán được mục đích của Đàm Dịch Khiêm là để cônói cho Robert, nhưng kết quả của việc làm đó cũng là. . . . . .

Cô thật đau lòng thay cho anh. . . . . . Cô không hiểu, tại sao anh phải đểbản thân mình chịu đựng đau đớn như thế?

Anh rõ ràng không thể bỏ được Hạ Tử Du. . . . . .

Không cách nào làm trái với lời Đàm Dịch Khiêm, Đan Nhất Thuần rốt cuộc lấyđiện thoại di động ra gọi cho Robert.

Nửa giờ sau, trong một quán cà phê ngoài trời ở đầu phố Los Angeles.

"Robert, ở đây!"

Đan Nhất Thuần vẫy tay gọi Robert.

Robert lạnh lùng đi về phía Đan Nhất Thuần, sau đó ngồi đối diện với Đan NhấtThuần.

Đan Nhất Thuần nhẹ giọng hỏi, "Anh uống gì?"

Robert châm chọc nói, "Tôi còn cho rằng cô không dám gặp tôi nữa đấy.”

Đan Nhất Thuần khẩn cầu, "Robert, anh có thể đừng giận em nữa được không?"

Robert bĩu môi nói, "Đan Nhất Thuần, anh hỏi em, em đoạt hạnh phúc của Tử Dunhư thế em sẽ yên lòng sao?"

Đan Nhất Thuần thử bình tĩnh giải thích, "Em và anh đều rất hiểu rõ, hôn nhâncủa Tử Du và Dịch Khiêm là bởi vì không thể duy trì được nữa mới đi đến bướcnày, em không phải là người thứ ba chia rẽ tình cảm của bọn họ."

Robert hù mũi nói, "Trong mắt anh vốn cũng không có gì khác biệt cả."

Đan Nhất Thuần nhíu mày, "Tại sao xưa nay anh cứ mãi đứng về phía Tử Du vậy,anh có suy nghĩ đến hay không, là tự Tử Du không biết quý trọng tình cảm củaDịch Khiêm, cô ấy không thể oán giận người khác được."

Robert đứng dậy, nhếch môi cười nhạo, "Đây chính là lời thật lòng của cô sao,Đan Nhất Thuần. . . . . . Tôi đúng là nhìn nhầm cô rồi!"

Đan Nhất Thuần đứng dậy theo, không muốn cùng Robert tranh cãi nữa mà chỉ thởdài, dịu giọng nói, "Anh có thể giận em, cũng có thể tuyệt giao không làm bạnvới em cũng được, nhưng hôm nay em hẹn gặp anh là muốn lấy danh nghĩa bạn bèthông báo với anh một tin, em và Dịch Khiêm sẽ kết hôn vào mùng sáu tháng sau,đến lúc đó mong anh sẽ đến tham dự."

Robert nghiễm nhiên không dám tin, tròng mắt mở trừng trừng nhìn Đan NhấtThuần, "Cô đang nói cái gì ?"

Đan Nhất Thuần bình tĩnh nói, "Anh nghe rõ rồi mà?"

Robert đột nhiên giơ tay bóp cổ Đan Nhất Thuần, nghiến răng ken két nói, "ĐanNhất Thuần, cô cũng thật là tốc độ? Thế nào, leo được lên giường Dịch Khiêmrồi à? Trước kia cô luôn nói là mình không bao giờ chen vào chia rẽ tình cảmcủa Dịch Khiêm và Tử Du, tôi lựa chọn tin tưởng cô, nhưng bây giờ cô đáp lạitôi như thế này à?"

Đau đớn trên cổ khiến Đan Nhất Thuần gần như không thở nổi, Đan Nhất Thuầndùng sức đẩy Robert ra, sau một hồi ho sặc sụa, Đan Nhất Thuần tức giận thốtlên, "Đủ rồi, Robert, đừng mượn danh nghĩa trút giận thay cho Hạ Tử Du mà đếnhạch hỏi tôi. . . . . . Anh đúng là kẻ nhu nhược, anh thích Hạ Tử Du tại saokhông dám nhận?"

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...