Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !

Chương 176



Bóng dáng đìu hiu cô quạnh của Đàm Dịch Khiêm đứng trước hàng rào được bảo vệtrên hành lang bệnh viện.

Bác sĩ tháo xuống khẩu trang, đi tới sau lưng Đàm Dịch Khiêm.

"Đàm tổng, Hạ phu nhân đã tỉnh rồi. . . . . ."

Đàm Dịch Khiêm xoay người đi vào phòng bệnh.

Bà Hạ đã tỉnh lại giờ phút này đang gắng gượng muốn ngồi dậy.

Y tá đỡ bà Hạ ngồi dậy dựa lưng vào gối đầu.

"Bác gái."

Đàm Dịch Khiêm đi vào phòng bệnh, khách sáo chào hỏi.

Nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm, bà Hạ lập tức kích động, "Dịch Khiêm, tìm thấy nhữngngười bắt cóc Tử Du chưa?”

Đàm Dịch Khiêm đứng ở mép giường, bình tĩnh nói, "Bác gái, bác hãy bình tĩnhtrước đã, cháu có mấy vấn đề muốn hỏi bác.”

Bà Hạ dựa người vào giường, cố gắng duy trì sự trấn định.

Đàm Dịch Khiêm nhẹ giọng nói, "Bác nói Tử Du tình nguyện đi theo Arsène, đúngkhông?"

Hạ mẫu gật đầu, "Đúng vậy."

"Bác có nghe thấy họ nói gì không?"

Bà Hạ sững sờ lắc đầu, "Lúc Tử Du nói chuyện với Arsène tôi ở rất xa, nên tôikhông biết họ nói gì.....”

Đàm Dịch Khiêm lại hỏi, "Chúng tôi tìm hết cả khu nhà xưởng cũng không nhìnthấy bác trai, ông ấy và Tử Du đều đi theo Arsène sao?"

Bà Hạ muốn nói lại thôi, "Ông Hạ ông ấy . . . . . . Ông ấy . . . . . ."

Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống mép giường, ôn hòa nhìn bà Hạ, bình tĩnh nói, “Bácgái, lúc ở nhà xưởng, cháu biết bác nói dối, Tử Du không có lý do gì để tìnhnguyện đi theo Arsène. . . . . . Cháu muốn bác nói cho cháu biết sự thật, nếukhông, bất kể bác giấu giếm cháu vì lý do gì, cuối cùng người bị sát hại cũngchỉ có Tử Du cùng bác trai mà thôi.”

Hạ mẫu thoáng sửng sốt.

Đàm Dịch Khiêm từ tốn nói, "Bác gái, hãy tin vào cháu, cháu sẽ không để cho họxảy ra chuyện."

Bà Hạ nhìn ánh mắt thành khẩn của Đàm Dịch Khiêm, rốt cuộc không chống được sựkhiển trách của lương tâm, bật khóc nức nở, "Dịch Khiêm, đúng, là bác đã nóidối. . . . . . Là bác cầu xin Tử Du muốn con bé đi theo Arsène!"

Đàm Dịch Khiêm nhíu mày hỏi, "Tại sao bác làm như vậy?"

Bà Hạ khổ sở nói, "Chân trái ông Hạ bị bắn, chảy rất nhiều máu, Arsène đồng ývới bác nếu bác thuyết phục được Tử Du sau này ngoan ngoãn đi theo Kim TrạchHúc, hắn sẽ lập tức đưa ông Hạ đi bệnh viện. . . . . . Bác không có lựa chọnkhác, nếu ông Hạ thật sự không được chữa trị kịp lúc, e rằng ông ấy sẽ bị mátmạng. . . . . . Ông Hạ bây giờ đang ở trong tay bọn chúng, nếu Arsène biết bácnói cho chuyện này với cháu, Arsène nhất định sẽ không tha cho ông Hạ."

"Cho nên, Tử Du đã vì sự thỉnh cầu này của bác mới đi theo Arsène?"

Bà Hạ gật đầu, "Phải . . . . . Là bác cầu xin nó làm như thế. . . . . ."

Đàm Dịch Khiêm chợt im lặng dường như đang suy nghĩ đến điều gì.

Bà Hạ nắm cánh tay Đàm Dịch Khiêm, khẩn cầu, "Dịch Khiêm, bác van cháu nhấtđịnh phải giúp bác cứu ông Hạ. . . . . ."

. . . . . .

--

Vệ sĩ hấp tấp đi vào phòng sách của Đàm Dịch Khiêm.

Ngồi sau bàn làm việc, Đàm Dịch Khiêm lúc này đang chăm chú nhìn chiếc nhẫncưới trên ngón áp út tay trái, lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, giống như vẫncòn nhớ lúc Hạ Tử Du đeo chiếc nhẫn này cho anh.

"Tổng giám đốc."

Vệ sĩ xuất hiện cắt ngang suy nghĩ của Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm vẫn không ngẩng đầu nhưng lên tiếng, "Nói."

Vệ sĩ cúi đầu nói, "Chúng tôi đã tìm được đổng sự trưởng Hạ rồi, nhưng mà. . .. . . Ông ấy đã chết."

Khi Đàm Dịch Khiêm nghe xong tin này đôi mắt đen lạnh đi hẳn, nhưng anh cũngkhông vì tin tức này mà khiếp sợ, anh ngẩng đầu nhìn thuộc hạ mình bình thảnhỏi, "Phát hiện ông ấy ở chỗ nào?”

Vệ sĩ trả lời, "Là cảnh sát dùng chó nghiệp vụ đi truy tìm và phát hiện ra ôngấy….Chân trái và đầu ông ấy đều có vết thương do súng, vết thương trí mạng làphát súng sau ót, xác ông ấy bị vứt bỏ trong đống rác.......”

Đàm Dịch Khiêm ngửa người ra dựa người vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại, căndặn,"Chuyện này tạm thời đừng nói cho bà Hạ biết."

Hộ vệ gật đầu, "Da."

Đàm Dịch Khiêm hỏi, "Phi cơ thêm dầu chưa?"

Hộ vệ trả lời, "Dạ, lúc nào cũng có thể cất cánh."

Đàm Dịch Khiêm nhắm chặt hai mắt, chậm rãi nói, "Nửa giờ sau xuất phát."

"Dạ"

. . . . . .

Hơn mười giờ sau, tại Thụy Sĩ.

Sau tròng kính đen như mực, Đàm Dịch Khiêm bước xuống xe, ngước mắt nhìn đồncảnh sát đứng cao vút dưới ánh mặt trời chói chang.

Gió nhẹ thổi lướt qua mái tóc đen phóng đãng của anh, khiến cho gương mặt tuấnmĩ của anh càng thêm vài phần phần đẹp trai mạnh mẽ, nhưng hình ảnh thoải máinhư thế lại khiến cho ngừoi bên cạnh cảm thấy sợ hãi, bởi vì toàn thân anh tảnra khí lạnh giống như ở địa ngục, giờ phút này cũng có vẻ như hòa dưới ánh mặttrời nóng rực.

Cận vệ cúi đầu, kính cẩn nói, "Tổng giám đốc, đây chính là đồn cảnh sát nhốtKim Trạch Húc, hai tiếng nữa hắn sẽ bị dẫn đến tòa thẩm án, tôi đã chào hỏiqua với cục trưởng, bây giờ ông muốn vào gặp hắn sao?”

Đàm Dịch Khiêm cứ thế bước đi thẳng vào trong.

Trong cục cảnh sát, cục trưởng tự mình dẫn Đàm Dịch Khiêm đi tới phòng của KimTrạch Húc bị giam.

Cách cửa sổ thủy tinh, nhìn bộ dáng nhàn hạ của Đàm Dịch Khiêm ngồi trên ghế,sắc mặt Kim Trạch Húc đột nhiên tái xanh.

Đàm Dịch Khiêm lười biếng dựa người vào ghế, khinh khỉnh mở miệng, "Thế nào,thấy tôi ngạc nhiên lắm sao?”

Kim Trạch Húc bình tĩnh nói, "Hiếm khi Đàm tổng tự mình đến đây thăm tôi, tôicảm thấy vinh hạnh bội phần.”

Đàm Dịch Khiêm nhếch môi khẽ cười, "Tôi còn tưởng rằng Kim tổng sẽ cho rằnggặp nhau ở chỗ này là rất xấu hổ chứ........”

Con ngươi của Kim Trạch Húc vì tức giận mà rút lại, lạnh lùng nói, "Đàm DịchKhiêm, mày đừng quá kiêu ngạo, thắng thua còn chưa phân, ai là người cười đếncuối cùng còn chưa biết.”

Đàm Dịch Khiêm duy trì nụ cười nhàn nhã ở khóe miệng, miễn cưỡng nói, "Kimtổng, tôi vẫn luôn rất hiếu kì, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khiến anh sẵnlòng biến thành con rối cho Kim Nhật Nguyên, nhất định phải tranh cao thấp vớitôi?”

Kim Trạch Húc cười lạnh, "Thế giới này chuyện không rõ nguyên nhân còn nhiềulắm, Đàm tổng làm sao có thể biết rõ hết đây?"

Đàm Dịch Khiêm nheo mắt lại, "Kim Nhật Nguyên truyền lại mối hận cho anh?”

Kim Trạch Húc đột nhiên trầm mặc.

Đàm Dịch Khiêm chậm chạp hào hoãn nói, "Trước khi chúng ta phân thắng bại, ítnhất anh nên để cho tôi biết anh là đối thủ như thế nào.”

Kim Trạch Húc rốt cuộc ngước mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Phải, là hận!"

Đàm Dịch Khiêm rửa tai lắng nghe.

Kim Trạch Húc giận dữ nói, "Xưa nay tao đều cho rằng ba nuôi rất hãnh diện vềtao, trong thời gian mấy năm ngắn ngủi tao biến ‘Trung Viễn’ từ một công tychuẩn bị phá sản thành một tập đoàn nổi bật ở thành phố Y, tao cũng không hoàinghi sự tin tưởng của ba nuôi đối với tao, cho đến khi. . . . . . Ba nuôi sắpxếp cho tao tiếp xúc với Tử Du! Nửa năm tiếp xúc với Tử Du tao mới biết, thìra ba nuôi vẫn luôn lợi dụng tao, vì để đối phó với mày ông ấy lại có thể nổsúng bắn vào chân tao........... Tao luôn nói với ba nuôi là có thể thắng mày,nhưng ông ấy không cho tao cơ hội, ông ấy không tin vào năng lực của tao, ôngấy cảm thấy tao không phải là đối thủ của mày......... Chưa bao giờ tao nghĩtới trong lòng ông ấy đã cho rằng còn có một người có năng lực hơn tao, taorất tức giận, cho nên tao thề có một ngày nhất định phải thắng được mày để banuôi tao biết con trai ông ấy không hề thua kém bất kỳ ai......”

Đàm Dịch Khiêm u ám nói, "Cho nên anh lợi dụng Tử Du là muốn so cao thấp vớitôi?”

Kim Trạch Húc thừa nhận, "Đúng, Tử Du kiện mày lên tòa là do tao giật dây, TửDu không có lựa chọn khác........ Tao chỉ không ngờ kết quả lại hại ba nuôiphải vào tù! Sau đó có một khoảng thời gian tao sống trong cảnh chán nản thấtvọng, hối hận vì đã đánh giá thấp mày, cho nên tao đã dùng ba năm ở Anh đểthành lập ra tập đoàn Kim thị!”

Đàm Dịch Khiêm chậm rãi nói, "Anh có nghĩ tới không, thật ra thì từ đầu đếncuối anh vẫn chỉ là con rối của Kim Nhật Nguyên mà thôi!"

"Con rối?" Kim Trạch Húc hừ lạnh nói, "Vừa bắt đầu tao cũng nghĩ tao là conrối của ba nuôi, nhưng bây giờ tao không cho là vậy, bởi vì ba nuôi có mụcđích để đối phó mày, mà tao cũng có mục đích để đối phó mày....”

Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, "Vì Hạ Tử Du?"

"Đúng, tao rất quan tâm đến cô ấy, tao không hề muốn làm tổn thương cô ấy,nhưng trái tim của cô ấy lại không rung động vì tao. Cô ấy ở Male ba năm, thậmchí không cho tao cơ hội nào để đến thăm cô ấy, nhưng mày vừa xuất hiện ở LosAngeles, có thể dễ dàng dẫn cô ấy đi. . . . . ." Nói xong lời cuối cùng KimTrạch Húc nghiến chặt hàm răng, từng chữ từng câu nói, "Tao muốn cho cô ấybiết, cái thế giới này không phải chỉ có mình Đàm Dịch Khiêm mày, mày có khảnăng cho cô ấy cái gì, thì tao cũng có thể mang đến cho cô ấy cái đó, dù cô ấycó muốn cả thế giới này thì tao đây cũng sẵn lòng mang toàn bộ thế giới nàydâng đến trước mặt cô ấy!”

Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng, "Nếu như anh thật sự quan tâm cô ấy, nên trực tiếpđối phó với người đàn ông của cô ấy, chứ không phải dựa vào sự tốt bụng của côấy mà uy hiếp tôi.”

Đàm Dịch Khiêm chú ý thấy ánh mắt Kim Trạch Húc lúc này hơi thoáng sửng sốt.

Ngay sau đó Kim Trạch Húc lạnh nhạt nói, "Mày lầm rồi, tao đã không còn quantâm tới cô ấy nữa, hôm nay, chỉ cần có thể đạt được mục đích, tao không ngạidùng bất kỳ thủ đoạn nào.”

Đàm Dịch Khiêm đeo mắt kính lên, đứng dậy, "Xem ra, Kim tổng thật sự muốn phísức với tôi đến cùng, nếu đã như vậy, chúng ta cứ tiếp tục chơi tiếp, chỉ là,tôi phải nhắc nhở anh một câu, Arsène làm những chuyện như vậy với Hạ Tử Du,sau này nhất định tôi sẽ trả lại cho anh gấp mười lần!”

. . . . . .

Rời khỏi đồn cảnh sát, Đàm Dịch Khiêm nói với vệ sĩ phía sau, “Phái ngườitrông chừng Kim Trạch Húc và luật sư Ellen, rất nhanh hắn sẽ dẫn chúng ta tớichỗ Arsène."

--

Trông một ngôi nhà dân bình thường tại vùng ngoại thành Zurich ở Thụy Sĩ, HạTử Du ngồi trên một cái ghế, miệng bị băng dính bịt lại, tay chân cũng bị tróichặt không thể động đậy.

Arsène đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên hắn liếc mắt nhìn đồng hồ trêntay, rồi hùng hổ đi tới trước mặt Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du sợ hãi thụt lùi về phía sau.

Arsène lạnh giọng mở miệng, "Kim tổng còn nửa giờ nữa sẽ phải nhận phán xétcủa tòa án Thụy Sĩ, mà chồng cô chẳng làm gì cả, xem ra anh ta không thèm để ýđến sống chết của cô nữa, nếu Kim tổng nửa đời sau phải ngồi trong tù, vậy bâygiờ có giữ cô lại cũng vô ích.”

Thấy Arsène cầm một cái mã tấu sắc bén chĩa vào cô, Hạ Tử Du sợ hãi uốn éongười.

Đúng lúc Arsène đang định vung thanh mã tấu về phía khuôn mặt tái nhợt của HạTử Du, một tiếng hét thất thanh truyền đến, "Arsène! !"

Arsène giật mình, xoay đầu nhìn về phía người tới, "Ellen?"

Ellen nhíu mày, "Anh đang làm cái gì vậy?"

Arsène trả lời, "Tôi đang chuẩn bị. . . . . ."

Ellen giơ tay cho Arsène một quả đấm, "Anh quên lời của Kim tổng căn dặn sao?Ai cho phép anh làm hại cô ấy?”

Không hiểu vì sao ăn đấm, khóe miệng Arsène nhất thời tím bầm, hắn tức giậnnhìn chằm chằm Ellen, "Đáng chết, ai bảo anh rằng tôi hại cô ta?”

Ellen đoạt lấy thanh mã tấu từ tay Arsène, lập tức ném sang một bên, tức giậnnhìn Arsène, "Kim tổng chỉ yêu cầu anh dùng Hạ Tử Du để uy hiếp, chứ khôngmuốn anh làm hại cô ấy, rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy?"

Arsène che miệng bị thương, nghiến răng ken két nói, "Tôi làm tất cả đều là vìKim tổng, huống chi tôi cũng không làm hại Hạ Tử Du!"

Ellen chất vấn, "Vậy anh cầm đao làm cái gì?"

Arsène bị tức giận giải thích, "Kim tổng còn nửa giờ sẽ bị gán tội, tôi khôngthể ngồi yên ở đây, cho nên tôi chỉ muốn dọa Hạ Tử Du một chút, sau đó bảo côấy kêu gào gọi điện thoại cho Đàm Dịch Khiêm, thử xem Đàm Dịch Khiêm có vì HạTử Du mà bảo Roglia sửa khẩu cung hay không thôi. . . . . ."

Ellen xoay đầu liếc mắt nhìn quanh người Hạ Tử Du không thấy bị tổn hại gì mớithở phào nhẹ nhõm, dặn dò, "Anh nên nhớ, Kim tổng không cho phép anh làm hạiHạ Tử Du dù một sợi tóc. . . . . . Đợi chút, anh không làm gì Tử Du, vậy tạisao Kim tổng lại sai tôi đến xem vết thương trên người Hạ Tử Du?"

Ellen vừa dứt lời, ‘Rầm’ ——

Tiếng cánh cửa bị đá văng truyền đến, Ellen cùng Arsène chưa kịp phản ứng, thìvài người đàn ông mang theo súng lục mặc đồ đen đã vọt vào bên trong phòng.

Ngay lập tức đầu của Ellen và Arsène đều bị họng súng chỉa vào, mà bóng dángcủa Đàm Dịch Khiêm cũng xuất hiện trong tầm mắt hai người.

"Giơ tay lên, không được động đậy."

Hộ vệ ra lệnh cưỡng chế Ellen và Arsène giơ tay cao qua đỉnh đầu.

Đàm Dịch Khiêm vừa vào cửa cũng đưa tầm mắt vững vàng khóa chặt trên người HạTử Du.

Lúc Hạ Tử Du nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm hốc mắt đã ửng đỏ, nhưng miệng cô bịbăng dính dán chặt, cố gắng nói mà không cách nào lên tiếng được.

Cho đến giờ phút này Ellen mới hiểu được, Kim Trạch Húc sai anh đến xem Hạ TửDu chính là chui vào bẫy của Đàm Dịch Khiêm. . . . . .

Đàm Dịch Khiêm cố ý tiết lộ chuyện Hạ Tử Du bị thương cho Kim Trạch Húc biết,sau khi Kim Trạch Húc biết được Hạ Tử Du bị thương, đúng lúc Ellen đến tìm KimTrạch Húc bàn chuyện tòa án thẩm vấn, Đàm Dịch Khiêm đoán Kim Trạch Húc sẽ ralệnh cho Ellen đi thăm dò tình hình của Hạ Tử Du, cho nên phái người theo dõinhất cử nhất động của Ellen, vì thế thông qua Ellen đã tìm ra nơi Arsène đanggiam giữ Hạ Tử Du.

Đàm Dịch Khiêm xé băng dính ngoài miệng Hạ Tử Du ra, bế Hạ Tử Du lên.

Ánh mắt Hạ Tử Du đã bị nước mắt làm mờ đi, cả người đau đớn khiến cô không thểđưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm.

Mắt thấy Đàm Dịch Khiêm sắp mang Hạ Tử Du đi, đột nhiên Arsène bất cần sốngchết đẩy ngã vệ sĩ trước mặt đang dùng súng chỉ vào đầu mình. . . . . .

"Tổng giám đốc, cẩn thận!"

Lúc người vệ sĩ bị Arsène đẩy ra, không ngờ súng lại bị Arsène đoạt lấy.

Trong cùng một lúc, Đàm Dịch Khiêm bị Arsène chĩa súng vào đầu, mà bị vệ sĩcủa Đàm Dịch Khiêm cũng đã chĩa súng vào đầu Arsène.

Arsène kéo chốt an toàn, hung ác nói, "Mạng của tao không hề gì, nhưng mạngĐàm tổng của các người so với tao còn quan trọng hơn nhiều…….. Đàm Dịch Khiêm,tao muốn ngay bây giờ mày phải gọi điện thoại cho Roglia ép Roglia sửa khẩucung! !"

Vệ sĩ thấy Arsène dùng súng chỉ vào Đàm Dịch Khiêm đều nín thở, vận sức chờphát động.

Đàm Dịch Khiêm bế theo Hạ Tử Du dừng lại trước cửa.

Họng súng nhắm ngay sống lưng Đàm Dịch Khiêm, Arsène lớn tiếng nói, "Tao muốnmày ngay lập tức gọi điện thoại, nhanh lên!"

Lúc này hộ vệ ra hiệu bằng mắt với Đàm Dịch Khiêm. Đây là hộ vệ đi theo ĐàmDịch Khiêm nhiều năm nên rất ăn ý.

Nhưng ngay lúc vệ sĩ chuẩn bị hành động, ý thức Hạ Tử Du gần như sắp rơi vàohôn mê nhưng vì đau đớn mà kêu lên, "Ông xã . . . . . ."

Đùng, đùng.

Lúc vệ sĩ nổ súng đánh gục Arsène, Arsène đồng thời cũng nổ súng, cho nên haitiếng súng vang lên cùng một lúc.

Nhưng điều mà vệ sĩ không ngờ, khi bọn họ nổ súng Đàm Dịch Khiêm lại khônghành động theo ám hiệu, ngược lại còn cúi đầu nhìn Hạ Tử Du trong lòng.

Arsène trúng đạn ngã xuống đất, nhưng đạn của Arsène cũng thẳng tắp lao tớihướng Đàm Dịch Khiêm. . . . . .

Lúc vệ sĩ còn chưa biết phải làm sao, đột nhiên có một bóng dáng phụ nữ yếu ớtdùng sức đẩy Đàm Dịch Khiêm ra, viện đạn tức khắc xuyên qua ngực cô . . . . .. (con mấm thối)

Lại thêm một tiếng thình thịch ngã xuống đất, vệ sĩ lúc này mới phản ứng được,nhưng trong tầm mắt lúc này chính là hình ảnh Đan Nhất Thuần bị trúng đạn nằmdưới đất, ngực trái cô vì bị trúng đạn mà tràn đầy máu tươi, cũng đã lâm vàohôn mê.

Mười giờ sau, tại bệnh viện phụ sản Thụy Sĩ.

Hạ Tử Du đang nằm mê man chậm rãi mở mí mắt, trong tầm mắt là phòng bệnh trắngtoát, trang trí nhẹ nhàng mát mẻ, còn có mùi thuốc men nồng nặc.....

"Đây......... Đây là đâu?" Ý thức từ từ khôi phục, Hạ Tử Du cố gượng muốn ngồidậy.

Y tá vừa thấy Hạ Tử Du tỉnh lại, lập tức đỡ Hạ Tử Du, nói bằng tiếng Anh, "Hạtiểu thư, cô mau nằm xuống đi, cô mới vừa làm phẫu thuật xong, cơ thể rất suyyếu. . . . . ."

Hạ Tử Du sững sờ, "Phẫu thuật?"

"Hả. . . . . ." Y tá ý thức được mình vô tình đề cập đến chủ đề tạm thời khôngnên nói tới, vội vàng nói lại, "Không có chuyện gì cả, trước hết cô nên nằmxuống đã!”

Hạ Tử Du cũng cảm thấy cả người không còn chút hơi sức, cô muốn nằm xuống, lạiđột nhiên cảm thấy dưới bụng truyền đến một trận đau đớn.

"A!"

Đau đớn khiến cô theo bản năng đỡ lấy bụng, chợt phát hiện bụng của cô bằngphẳng hơn so với bình thường rất nhiều.

Một giây sau, cô không để ý đến thân thể đau đớn, bật ngồi dậy.

Y tá thấy phản ứng đó Hạ Tử Du nên lựa chọn im lặng.

Hạ Tử Du đột nhiên nhớ lại một giây trước khi cô hôn mê cảm giác đau đớn kịchliệt, sắc mặt trong nháy mắt tái xanh, “Con tôi.....”

Vuốt ve vùng bụng bằng phằng, nghĩ đến hai chữ “phẫu thuật” y tá vừa nhắc đến,Hạ Tử Du dường như ý thức được điều gì đó, cô đột nhiên níu lấy cánh tay y tá,nghẹn giọng hỏi, "Con tôi không sao đâu, có phải không?"

Y tá thở dài không nói.

"Cô nói cho tôi biết, mau nói cho tôi biết đi. . . . . ." Hạ Tử Du đau lòngkhóc thành tiếng, dùng hết sức toàn thân chất vấn.

Y tá cuối cùng không cưỡng được sức ép của Hạ Tử Du, sau khi đỡ cơ thể yếu ớtcủa Hạ Tử Du nằm xuống giường, y tá đau lòng nói, "Thật xin lỗi, Hạ tiểu thư,lúc cô được đưa vào viện đứa bé đã không giữ được...... Bác sĩ đã làm phẫuthuật sanh non, bây giờ cô phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Sanh non. . . . . .

Từ ngữ này khiến đầu Hạ Tử Du như đón nhận được một tiếng nổ thật lớn, cô ngơngác nghiêng người nằm xuống, đôi mắt sững sờ nhìn phòng bệnh trắng toát.

Lúc này, một y tá khác đi vào phòng bệnh của Hạ Tử Du.

Y tá Chuẩn bị thay ống truyền dịch cho Hạ Tử Du xong, vội nói với y tá, “Bệnhnhân đã tỉnh, tôi phải đi báo với Đàm tiên sinh, cô hãy chăm sóc tốt cho bệnhnhân.”

"Được rồi."

Y tá quan tâm hỏi, "Hạ tiểu thư, cô muốn uống nước không?"

Hạ Tử Du ngây ngốc nhìn trần nhà, không trả lời.

. . . . . .

Hạ Tử Du cứ mở to mắt như vậy cho đến khi trời tối.

Ánh đèn trong phòng bệnh sáng dìu dịu, y tá bưng một khay thức ăn lỏng tới choHạ Tử Du ăn tối.

Y tá nhẹ giọng nói, "Hạ tiểu thư, cô nhất định đã đói bụng, ăn trước ít đồđược không?"

Hạ Tử Du nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, giống như không nghe thấy lời y tá nói.

Nhìn bộ dạng bi thương của Hạ Tử Du, y tá không nhịn được lắc đầu.

Y tá đi tới trước cửa liền gặp một đồng nghiệp giao ban.

"Sao vậy, cô ấy có chịu dùng cơm không?"

"Cô ấy không chịu dùng cơm, khóc cả một buổi chiều. . . . . ."

"Tôi đi thông báo với Đàm tiên sinh, cô ấy cứ như vậy cơ thể sẽ không chịuđựng được.”

"Cô mau đi đi, nơi này để tôi trông là được rồi."

Y tá trở lại phòng bệnh một lần nữa, nhìn thần sắc đờ đẫn của Hạ Tử Du, khôngđành lòng nói, "Hạ tiểu thư, cô ít nhiều phải ăn một chút gì đi, nếu không cơthể cô sẽ không khá hơn được đâu. . . . . ."

Ánh mắt Hạ Tử Du vẫn chìm đắm vào cảnh đêm bên ngoài.

Y tá than nhẹ rồi xoay người đi ra ngoài.

Nhưng lúc y tá vừa bước chân ra đến cửa, Hạ Tử Du rốt cuộc cũng mở đôi môi khôkhốc khàn giọng hỏi, "Dịch Khiêm đâu?"

Thấy Hạ Tử Du rốt cuộc cũng có phản ứng, y tá trở vào lần nữa, nhẹ giọng nói,"Đồng nghiệp của tôi đã đi thông báo cho Đàm tiên sinh rồi, tiên sinh sẽ rấtnhanh tới đây. . . . . ."

Dự đoán được phản ứng của Đàm Dịch Khiêm khi biết đứa trẻ không còn, Hạ Tử Ducố gắng ngăn chặn nước mắt cùng nỗi đau đớn trong lòng.

. . . . . .

Kim chỉ giờ chậm rãi di động, khi kim dài, kim ngắn đều chỉ vị trí số 12 thìcô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng trầm ổn đi vào phòng của Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du lúc này đang nằm trên giường bệnh, cô đưa lưng về phía cửa phòng.

Từ khi cô tỉnh lại đến giờ vẫn không thể nào nhắm mắt, tiếng bước chân trầm ổnlúc này khiến cơ thể cô hơi chấn động.

Cô biết người đứng bên cạnh giường là ai, vì sợ đối mặt với sự thật đứa trẻkhông còn nữa, cô không dám xoay người lại.........

Hơi thở nam tính nhàn nhạt dễ chịu thuộc về anh xen lẫn với hơi thở của cô,lòng cô quặn đau, trong đầu hiện lên hình ảnh cô và Đàm Dịch Khiêm đang nóichuyện về đứa trẻ đầy thỏa mãn và hạnh phúc.

Nhận thấy anh trầm lựa chọn trầm mặc, cuối cùng cô cũng quay người sang.

Nhìn thấy anh ngồi trên ghế cạnh mép giường, nước mắt mơ hồ lấp hết tầm mắtcô.

Anh so với trong tưởng tượng của cô tiều tụy đi rất nhiều, chưa bao giờ cônhìn thấy khuôn mặt anh mệt mỏi đến vậy.

"Ông xã . . . . . ."

Đôi mắt đen thẳm của Đàm Dịch Khiêm sâu kín nhìn cô.

Hạ Tử Du gắng gượng muốn ngồi dậy, còn Đàm Dịch Khiêm vẫn chỉ ngồi yên ở cạnhgiường.

Hạ Tử Du dùng hết sức chống đỡ cơ thể mình, nhìn Đàm Dịch Khiêm, tất cả sự uấtức và thống khổ từ đáy lòng lúc này đều hóa thành nước mắt chua xót, cô đưatay dùng sức ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, khó chấp nhận thì thào, "Ông xã . . . . .. Con của chúng ta không còn nữa. . . . . . Con của chúng ta không còn nữarồi. . . . . ."

Cô tựa vào vai Đàm Dịch Khiêm, không thể nào ngăn chặn được sự khổ sở vào lúcnày.

Mặc cho Hạ Tử Du tựa vào vai anh, Đàm Dịch Khiêm không giống như lúc trước lấytay vỗ nhẹ sống lưng cô hoặc là dùng lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ dỗ dành cô.

Hạ Tử Du ôm Đàm Dịch Khiêm thật chặt cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh, nướcmắt khốn khổ thấm vào áo anh.

"Ông xã, em xin lỗi. . . . . . Em xin lỗi vì không bảo vệ được con của chúngta. . . . . ."

Cô không ngừng kể hết nỗi khó chịu trong lòng, nước mắt không chút kiêng kỵchảy xuống.

Qua một lúc lâu, đến khi Hạ Tử Du khóc không còn ra nước mắt được nữa, cô mớiý thức được, dường như từ đầu tới cuối, Đàm Dịch Khiêm vẫn không trả lời lạimình.

Hạ Tử Du từ từ buông hai tay đang ôm chặt Đàm Dịch Khiêm, cô sững sờ nhìn ĐàmDịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm nhìn tròng mắt trong trẻo đẫm nước của cô, môi mỏng mím chặtkhông nói một câu.

Cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du nghẹn ngào hỏiĐàm Dịch Khiêm, "Ông xã, sao anh không nói chuyện với em?"

Đàm Dịch Khiêm lúc này quay đầu sang bên cạnh, hít một hơi thật sâu rồi nói,“Anh sẽ bảo người đến chăm sóc em.”

Hạ Tử Du không hiểu hàm ý trong lời nói của Đàm Dịch Khiêm, cô sững sờ lắcđầu.

Đàm Dịch Khiêm đứng dậy dứt khoát cất bước bỏ đi.

Nhìn bóng lưng anh rời đi, nước mắt lần nữa ngưng tụ trong hốc mắt Hạ Tử Du,cô vội vàng gọi, "Ông xã . . . . . ."

Bóng lưng cao lớn của Đàm Dịch Khiêm lúc này dừng lại trước cửa, nhưng anh chỉlạnh lùng nói với Hạ Tử Du một câu, “Anh không cách nào đối mặt với em.”

Hạ Tử Du còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng bóng dáng Đàm Dịch Khiêm đã biếnmất trong tầm mắt cô.

Hạ Tử Du muốn xuống giường đuổi theo Đàm Dịch Khiêm, thế nhưng cơ thể đang đauvà không còn hơi sức khiến cô căn bản không có cách nào xuống giường, cuốicùng, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm rời bỏ cô.

Sau khi Đàm Dịch Khiêm đi, Hạ Tử Du vô lực nằm trên giường, trong đầu vangvọng câu nói sau cùng của Đàm Dịch Khiêm khi xoay người bước đi.

Cả người mất sức rốt cuộc cũng cho cô một giấc ngủ rất say, nhưng trong giấcngủ khóe mắt cô vẫn không ngừng rơi lệ.

. . . . . .

Hạ Tử Du tỉnh lại đã là buổi trưa hôm sau.

Khi tỉnh lại lần nữa bụng cô không còn đau nhiều như hôm trước, nhưng dườngnhư cũng còn chút cảm giác đau nhói.

Vừa mới tỉnh lại, Hạ Tử Du gắng gượng muốn bước xuống giường.

Lúc này, đi vào trong phòng bệnh của Hạ Tử Du là dáng một người phụ nữ nhanhnhẹn tháo vát.

Hai chân Hạ Tử Du vừa chạm xuống đất, ánh mắt vô tình thoáng nhìn thấy ngườitới, “Chị Dư?"

Chị Dư đứng ở mép giường, từ tốn nói, "Tổng giám đốc phu nhân, bây giờ côkhông tiện xuống giường.”

Lúc này y tá đi vào phòng bệnh nhấc hai chân Hạ Tử Du đặt trở lại trên giườngbệnh.

Hạ Tử Du quay đầu nhìn chị Dư, sững sờ hỏi, "Tôi đang ở đâu? Los Angeles sao?"

Chị Dư nói, "Cô đang ở bệnh viện phụ sản Thụy Sĩ. . . . . ."

"Vậy chị. . . . . ."

Chị Dư giống như biết Hạ Tử Du muốn hỏi cái gì, cô bình tĩnh trả lời, "Là tổnggiám đốc bảo tôi tới Thụy Sĩ chăm sóc cô.”

Dịch Khiêm. . . . . .

Trong đầu Hạ Tử Du hiện lên bóng lưng lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm tối hômqua.

Hạ Tử Du nghiêm túc hỏi, "Chị Dư, Dịch Khiêm đâu? Tại sao anh ấy bảo chị tớichăm sóc cho tôi?”

Chị Dư hời hợt trả lời, "Tổng giám đốc trở về Los Angeles rồi."

Hạ Tử Du giật mình ngạc nhiên, "Anh ấy đi về? Sao lại vậy. . . . . ."

Chị Dư nói, "Vết thương của Đan tiểu thư rất nghiêm trọng, viên đạn gần nhưxuyên vào sát tim của Đan tiểu thư. . . . . . Los Angeles có bệnh biện ngoạikhoa uy tín nhất thế giới, bác sĩ đề nghị tổng giám đốc đưa Đan tiểu thư trởvề Los Angeles điều trị."

"Nhất Thuần sao?" Tại sao cô hoàn toàn không hiểu những lời nói lúc này củachị Dư.

Chị Dư hỏi ngược lại, "Tổng giám đốc phu nhân, cô không biết chuyện gì xảy rasao?"

Hạ Tử Du mở lớn mắt, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Chị Dư chất vấn nhìn thoáng qua Hạ Tử Du, rồi sau đó chậm rãi nói, "Đan tiểuthư vì cứu tổng giám đốc mà bị trúng đạn . . . . ."

Hạ Tử Du khiếp sợ, "Lúc nào? Tại sao có thể như vậy?"

Chị Dư kể lại toàn bộ sự việc cô biết được từ những người vệ sĩ cho Hạ Tử Dunghe.

Hạ Tử Du nghe chị Dư kể xong thật lâu không hoàn hồn nổi.

Chị Dư nghi ngờ hỏi, "Tổng giám đốc phu nhân, không phải lúc đó cô ở đó sao?"

Cổ họng nghẹn ngào bế tắc đến nổi Hạ Tử Du không thể nào lên tiếng.

Cô có mặt ở đó, nhưng lúc đó cơ thể cô dang vô cùng đau đớn..........

Trước khi Đàm Dịch Khiêm đến, Arsène ép cô uống một viên thuốc, cô không biếtđó là thuốc gì, từ lúc đó cơ thể cô đã bắt đầu đau đớn, đến lúc Đàm Dịch Khiêmtới thì cơn đau đớn đó từ từ tăng lên dữ dội......

Ký ức cuối cùng cô nhớ được là Đàm Dịch Khiêm tới ôm cô, mà sự đau nhức trêncơ thể cô càng lúc càng rõ ràng, cô muốn đưa tay ôm anh cũng không có sức.

Cô mơ hồ nhớ lại lúc cô không thể chịu đựng được đau đớn mất đi ý thức có lêntiếng gọi anh, nhưng khi đó cô cũng đã không còn biết gì nữa, cô không biếtngay sau đó đã xảy ra chuyện gì......

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...