Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !
Mất hết tất cả?
Trong lòng Hạ Tử Du nhất thời chấn động.
Đàm Dịch Khiêm trầm mặc quan sát sắc mặt cô.
Lặng người mấy giây, Hạ Tử Du nghiêm túc hỏi, "Anh đối phó anh ấy, vậy chuyệnlần trước anh nói Trạch Húc lợi dụng em, tất cả là thật sao?"
Đàm Dịch Khiêm nhỏ nhẹ gọi, "Lại đây. . . . . ."
Hạ Tử Du từ từ bước tới bên cạnh Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm mở một phần văn kiện ở trên bàn ra, sau đó đưa cho Hạ TửDu."Đây là sự thật anh sai người điều tra."
Hạ Tử Du nhận lấy văn kiện, nghiêm túc nhìn từng chữ trên văn kiện.
Cô nhìn đại khái nội dung trên văn kiện, khiến cô khiếp sợ không thôi, trên đóchính là những tấm hình Kim Trạch Húc và một người đàn ông đang gặp nhau ở hộisở cao cấp.
Kim Trạch Húc và người đàn ông ở trong hình đó hiển nhiên là bạn bè thânthiết, bọn họ nâng ly cười nói với nhau, hơn nữa ánh ánh mắt còn biểu lộ sựquen biết hiểu ý.
Thấy những ảnh chụp này, Hạ Tử Du liên tục lắc đầu, cô khó có thể tin hỏi ĐàmDịch Khiêm, "Là anh ấy sao? Trạch Húc thật sự giao thiệp với những người này?”
Đúng vậy, người đàn ông trong hình chính là người đàn ông trong khách sạn LLDđêm hôm đó muốn hại Hạ Tử Du.....
Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nói, "Người này tên là Roglia, hắn là người ThụyĐiển, hắn là tên trùm thuốc phiện đang bị quốc tế truy nã, hắn luôn trốn ởnhững nơi hẻo lánh, hơn nữa còn có rất nhiều tên giả.”
Hạ Tử Du kinh ngạc lui về sau một bước.
Đàm Dịch Khiêm đứng dậy đỡ lấy cơ thể đang run run của Hạ Tử Du, nhẹ nhàng từtốn nói, "Nói cho em biết sự thật này chỉ là muốn em hiểu, Kim Trạch Húc khôngđáng để em tin tưởng."
Hạ Tử Du níu chặt cánh tay Đàm Dịch Khiêm, giống như khó có thể tiếp nhận sựthật này, cô khẩn trương hỏi, "Làm sao anh chụp được những tấm hình này?"
Đàm Dịch Khiêm dìu Hạ Tử Du đi tới ghế sofa trong phòng khách, bình tĩnh giảithích, "Những hình này là anh sai người lấy được từ cảnh sát nước Anh, khicảnh sát đang điều tra hành tung của Roglia thì vô tình chụp được hình ảnh KimTrạch Húc và Roglia gặp mặt."
"Lấy được từ cảnh sát bên đó?" Hạ Tử Du giật mình.
Đàm Dịch Khiêm đỡ Hạ Tử Du ngồi xuống ghế sofa.
Nhìn vẻ mặt sững sờ của Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm nhíu mày hỏi, “Sao vậy?”
Hạ Tử Du nghiêm túc nói, "Em đi Anh bởi vì Trạch Húc bị chụp lại những tấm ảnhnày mà khiến cảnh sát hoài nghi, luật sư của Trạch Húc muốn em đi làm nhânchứng...... Trạch Húc nói với em những tấm hình này là vì Roglia muốn trả thùTrạch Húc mà đưa cho cảnh sát, nếu như anh lấy những tấm hình này từ tay cảnhsát, những tấm hình này không phải là Roglia đang cố ý hãm hại sao?”
Đàm Dịch Khiêm kiên nhẫn hỏi ngược lại, "Bà xã, một tên tội phạm bị truy nãquốc tế có thế lực lớn như vậy, hắm muốn hại người cần phải hao tổn công sứcnhư vậy sao?”
Vấn đề này Hạ Tử Du cũng từng nghi ngờ hỏi Kim Trạch Húc, nhưng Kim Trạch Húccó vẻ như cũng không có câu trả lời hợp lý.
Mặc dù nghi ngờ, nhưng Hạ Tử Du vẫn muốn thay Kim Trạch Húc tìm một lý do đểphản bác lại, "Có thể Roglia hắn là một tên biến thái? Hắn thích chơi nhữngtrò đó?”
Đàm Dịch Khiêm cười khẽ, "Roglia có thể tránh được sự đuổi bắt của cảnh sátquốc tế nhiều năm như vậy, hắn hiển nhiên không phải là người làm việc theocảm tính, thử hỏi một người làm việc quả quyết như thế, làm sao lại hứng thúgiày vò một người mà hắn có thể dễ dàng giải quyết?”
Qua những phân tích của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du phát hiện thật sự cô đã bỏqua rất nhiều vấn đề. . . . . .
Đầu tiên là đêm đó vì Kim Trạch Húc nói nhầm số phòng mà cô đi lộn vào phòngRoglia, tiếp theo là Kim Trạch Húc không muốn để cho cô báo cảnh sát, tiếptheo lúc ở Male Kim Trạch Húc vì sốt cao mà cô phải đi với Kim Trạch Húc đếnbệnh viện đúng dịp gặp một đứa trẻ cần truyền máu, lại còn đúng dịp phát hiệnkết quả xét nghiệm máu của cô và Kim Trạch Húc . . . . . .
Suy nghĩ đến đó, cả người Hạ Tử Du dần dần mềm nhũn.
Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du vào trong ngực, dịu dàng nói, "Kim Trạch Húc cố ýđể em hiểu lầm giữa em và hắn có quan hệ anh em, như vậy là hắn mới có thể tạorắc rối cho chúng ta hết lần này đến lần khác, hơn nữa hắn biết rõ em sẽ vì vệhắn mà giấu giếm chuyện này với anh.
Trong lòng của Hạ Tử Du đang cực kỳ phức tạp. . . . . .
Sau khi biết được Kim Trạch Húc là anh trai mình, cô lựa chọn giấu giếm vì bảntính cô lương thiện.
Mặc dù biết Kim Trạch Húc làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng Kim Trạch Húc dùsao cũng là anh trai cô, huống chi lại từng có ân với cô, cho nên cô khôngmuốn giữa anh trai và chồng mình xảy ra tranh chấp đến mức anh chết tôi sống.
Cô biết rõ hơn bất kì ai, nếu như Kim Trạch Húc không phải là con trai KimNhật Nguyên, có lẽ thông qua cố gắng của cô có thể hóa giải mâu thuẫn giữa ĐàmDịch Khiêm và Kim Trạch Húc, dù sao mâu thuẫn giữa Đàm Dịch Khiêm và Kim TrạchHúc cũng do cô mà ra, chưa hẳn thù hận đến nỗi không đội trời chung, nhưng nếuĐàm Dịch Khiêm biết chuyện này, thân phận của Kim Trạch Húc thay đổi, trận đấucủa Đàm Dịch Khiêm và Kim Trạch Húc sẽ được thăng lên thành trận đấu của haigia tộc, như vậy cơ hội cô muốn thuyết phục Đàm Dịch Khiêm bỏ qua cho KimTrạch Húc là không thể. . . . .
Cho nên, cô mới giấu không nói, chỉ vì không muốn để sự việc phát triển theochiều hướng xấu nhất.
Hạ Tử Du thật khó chấp nhận sự thật này, ủ rủ nói, "Ý anh là Roglia xuất hiệnở khách sạn căn bản là do Trạch Húc cố ý sắp xếp?"
"Đúng vậy."
Hạ Tử Du nghi ngờ, "Nhưng nếu Trạch Húc cùng Roglia cấu kết với nhau, TrạchHúc làm sao có thể đưa hình của anh ấy và Roglia cho cảnh sát? Chẳng lẽ chỉ vìmuốn ép em trong ngày sinh nhật anh đến Anh tìm anh ấy hay thôi sao? Anh ấylàm vậy cũng không tránh khỏi nguy hiểm.............”
"Kim Trạch Húc dĩ nhiên sẽ không dùng cuộc sống tự do của chính mình để mạohiểm, nhưng hắn không có lựa chọn, bởi vì cảnh sát nắm giữ hình ảnh của hắnvới Roglia, mà người duy nhất có thể thay hắn thoát tội chỉ có em. . . . . KimTrạch Húc bị giam một tuần sau luật sư của hắn mới thông báo cho em, điều nàynói rõ hắn vẫn luôn tìm thời cơ thích hợp để hành động.”
Hạ Tử Du khó chịu lắc đầu, "Ông xã, anh ấy thật sự là người trăm phương ngànkế như vậy sao?"
Đàm Dịch Khiêm vuốt vuốt mái tóc Hạ Tử Du, "Hắn là người không đơn giản."
"Anh ấy tiếp xúc với Roglia là bởi vì anh ấy có liên quan đến ma túy sao?"
"Đúng vậy"
Hạ Tử Du lẩm bẩm thì thào, "Như vậy, em làm chứng cho anh ấy thật ra là giúpanh ấy thoát tội?”
Đàm Dịch Khiêm an ủi nói, "Đồ ngốc, em đừng suy nghĩ về những việc này, em chỉlà người vô tội bị hắn lợi dụng thôi.”
Hạ Tử Du bi thương dựa vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, "Vì sao sự tình lại trởnên như vậy? Tại sao một người bạn em rất quý trọng cuối cùng lại trăm phươngngàn kế lợi dụng em như vậy?”
--------
"Cô chủ, cô chủ, Robert tiên sinh đến thăm cô."
Người giúp việc kêu gọi lại thần trí Hạ Tử Du đang sững sờ ngồi trên xích đu,.
Hạ Tử Du ngước mắt nhìn lên, nhìn thấy Robert đang từ xa đi về phía cô.
Hạ Tử Du đứng dậy, khẽ mỉm cười.
Robert lúc này đã đi tới trước mặt Hạ Tử Du, giọng nói vẫn hài hước như trước,“Phụ nữ có thai là nhất, em mau ngồi xuống đi, anh không dám để em đứng đâu.”
Hạ Tử Du bị lời nói của Robert chọc cười, "Mang thai cũng đâu có khoa trươngnhư anh nói vậy. “
Hàn huyên mấy câu, Robert hỏi, "Có muốn dẫn anh đi thưởng thức vườn hoa nhà emhay không?”
Hạ Tử Du ý thức được Robert dường như có lời muốn nói với cô, cô gật nhẹ đầu.
Hai người tản bộ ở đường mòn trong vườn hoa, sau khi người giúp việc giữkhoảng cách với bọn họ, Hạ Tử Du lên tiếng hỏi, "Robert, anh có chuyện muốnnói với em sao?”
Robert ung dung nói, "Cũng không có chuyện gì, chỉ là biết tâm tình em khôngtốt, cho nên muốn tới khuyên em thôi.”
Hạ Tử Du không hiểu nói, "Em không sao mà!"
Robert cười nhẹ, "Nếu như em không sao thì vừa rồi đã không ngồi trên xích đumất hồn như vậy..........Em lo lắng cho Kim Trạch Húc sao?”
Biết không thể tiếp tục che giấu tâm tư trước mặt Robert, Hạ Tử Du rũ hàng midài xuống, thấp giọng nói, "Em không lo lắng cho anh ấy, em chỉ thấy rất thấtvọng."
Robert lập tức nói, "Đối với loại người này em không cần phải thất vọng . . .. . ."
Hạ Tử Du khó chịu nói, "Robert, anh không hiểu đâu. . . . . . Anh ấy giống nhưngười thân của em vậy, em chưa bao giờ nghĩ đến anh ấy có thể lợi dụng em.”
Robert an ủi nói, "Tử Du, anh hiểu tâm trạng em lúc này, nhưng những chuyệnhắn làm đều là sự thật, em không cần phải nhân từ, cho dù mai này kết quả hắncó mất đi tất cả, cũng là do hắn gieo gió gặp bão.”
"Em biết. . . . . ."
Robert nghiêm túc nói, "Vậy thì đừng vì loại người này mà buồn nữa....... Hắnđã gây nên nhiều sóng gió cho em và Dịch hiêm, không đáng để em hao tâm tốnsức vì hắn, hơn nữa em đã nhiều lần cầu xin Dịch Khiêm bỏ qua cho hắn, từ lâuem đã trả hết công ơn mà hắn đã giúp đỡ em rồi.”
Hạ Tử Du nặng nề thở dài.
Không muốn nói đến chủ đề này nữa, Robert nói sang chuyện khác, "Được rồi, saucơn mưa trời lại sáng, Tử Du, chờ hai ngày nữa Dịch Khiêm xử lý xong chuyệnKim Trạch Húc, một nhà ba người của em hãy đến Male du lịch một chuyến đi!”
Hạ Tử Du ngước mắt, "Anh tính về Male sao?"
Robert hờ hững đáp lại, "Ừ."
"Vậy. . . . . . Nhất Thuần thì sao?" Hạ Tử Du đương nhiên biết nguyên nhânRobert ở lại đây mấy ngày nay.
Robert thở dài nói, "Anh nghĩ, cô ấy sẽ không ở lại Los Angeles nữa, anh cũngchán cảnh ngày ngày cứ phải đuổi theo cô ấy.... Cõ lẽ, anh và cô ấy chính làhai đường thẳng song song không có giao điểm, cho dù anh có cố gắng hết sứccuối cũng cũng chỉ là ôm nỗi thất vọng.”
Hạ Tử Du tự trách nói, "Robert, thật xin lỗi, Dịch Khiêm vì em mà đuổi việcNhất Thuần....”
Robert thật thoải mái nói, "Chuyện không liên quan tới em, Dịch Khiêm vốnkhông muốn giữ Nhất Thuần ở lại Los Angeles. . . . . . Thật ra thì Dịch Khiêmđối với Nhất Thuần như vậy cũng tốt, ít nhất có để cắt đứt ý nghĩ của NhấtThuần, nếu như Nhất Thuần ở bên cạnh Dịch Khiêm sẽ càng lún càng sâu, việc nàyđối với Nhất Thuần chính là tổn thương.”
"Hy vọng trong tương lai Nhất Thuần sẽ tìm được một người thật sự thích hợpvới cô ấy.”
Robert lần nữa cảm khái nói, "Cho nên, Tử Du, em nhất định phải biết quý trọngngười mà mình yêu thương, bởi vì một khi bỏ lỡ, có lẽ sẽ đánh mất cả đời.”
Lần này, Hạ Tử Du đột nhiên hỏi, "Robert, anh thật sự nghĩ rằng em và DịchKhiêm có thể bên nhau cả đời sao?”
Robert lập tức trợn to hai mắt, "Tử Du, sao em lại hỏi như vậy?"
Giọng Hạ Tử Du có phần xúc động, "Có một chuyện chôn giấu ở đáy lòng khiến emrất khó chịu, nhưng em không thể để cho ai biết, em cũng không thể đi hỏi DịchKhiêm......”
Robert vịn hai vai Hạ Tử Du, khẩn trương nói, "Có chuyện gì anh có thể giúpem?"
Hạ Tử Du nghiêm nghị hỏi, "Em nói cho anh biết nhưng anh có thể đảm bảo khôngnói với Dịch Khiêm được không?”
Robert cam kết nói, "Nếu như em không muốn anh nói với Dịch Khiêm, anh sẽkhông nói.”
Hạ Tử Du hít sâu một hơi, chậm rãi nói, "Hôm trước ở công ty, Aston đến tìmDịch Khiêm, em cùng Aston hàn huyên mấy câu, lúc Aston chuẩn bị đi vô thì tìnhlàm rơi mấy tập văn kiện, em thuận tay giúp Aston nhặt lên, nhưng em không ngờtrong những văn kiện đó có một tờ giấy thỏa thuận ly hôn đã có chữ ký của DịchKhiêm, luật sư Aston nói cho em biết đơn ly hôn này là Dịch Khiêm bảo anh ấylàm lúc em đến Anh, nhưng sau khi em và Dịch Khiêm làm lành rồi, Dịch Khiêmvẫn không cho Aston hủy nó đi.”
Robert nghe xong cũng không có kinh ngạc gì, ngược lại còn tỏ ra rất là bìnhtình, “Tử Du, mặc dù anh không biết Dịch Khiêm làm giấy ly hôn này, nhưng anhcũng không thấy ngạc nhiên khi Dịch Khiêm làm như vậy.”
Hạ Tử Du không thể hiểu hỏi, "Là anh ấy vẫn còn để ý chuyện em vì Trạch Húctới Anh?”
Robert nhỏ nhẹ nói, "Trước khi em đi Anh, Dịch Khiêm từng tâm sự vớianh....... Lúc đó cậu ta đã rất tự tin nói với anh rằng em sẽ không vì chuyệncủa Kim Trạch Húc mà làm ảnh hưởng tới tình cảm của hai người nữa, nhưng saukhi cậu ta nói những lời này không bao lâu, thì em đã vì Kim Trạch Húc mà điAnh.... Anh cho rằng Dịch Khiêm có thể tự tin như vậy, nhất định giữa haingười đã có tiếng nói chung, nhưng Dịch Khiêm tin tưởng em còn em thì khônglàm được....... Em làm tổn thương sự tin tưởng của Dịch Khiêm đối với em, DịchKhiêm thấy em thậm chí còn không quan tâm đến tình cảm của em và cậu ấy, có lẽđây chính là suy nghĩ ban đầu của Dịch Khiêm khi làm đơn ly hôn này.”
Hạ Tử Du cắn nhẹ môi, hốc mắt lúc này đã ửng hơi nước.
"Anh biết em làm như vậy là bởi vì em không thể nhìn thấy Kim Trạch Húc xảy rachuyện mà làm ngơ không quan tâm, nhưng em và Dịch Khiêm đã kết hôn, gặp nhữngchuyện như vậy vợ chồng cần phải cùng nhau ngồi xuống bàn bạc, em nên hỏi ýkiến Dịch Khiêm, còn nữa........ em giấu Dịch Khiêm chuyện Kim Trạch Húc làanh trai em, có lẽ ban đầu là vì bảo vệ mọi người, chuyện này cũng chứng minhem chưa hoàn toàn tin tưởng Dịch Khiêm.......Giữa vợ chồng nên thẳng thắnthành thật với nhau, Dịch Khiêm là chồng em, em hoàn toàn có thể đem hết tâmtư tình cảm nói cho Dịch Khiêm biết, em nghĩ xem, nếu Kim Trạch Húc thật sự làanh trai em, bởi vì mối thù xưa nay của hai nhà Đàm - Kim mà Dịch Khiêm có thểkhông quan tâm đến cảm nhận của em vẫn đối phó với Kim TRạch Húc hay sao? Emcó từng nghĩ tới Dịch Khiêm phải chịu áp lực của gia đình để cưới em haykhông, điều này chứng minh Dịch Khiêm rất lý trí trong việc làm thế nào với kẻthù truyền kiếp.... Cho nên, nếu như Kim Trạch Húc thật sự là anh trai em,ngược lại Dịch Khiêm sẽ lo lắng đến cảm nhận của em.........”
Hạ Tử Du nhả ra đôi môi đang cắn chặt vì kiềm chế của mình, đau lòng nói, “Emkhông nghĩ đến phương diện này, em vẫn cho rằng trong lòng của anh ấy, emkhông quan trọng đến vậy.......”
Có lẽ cô vẫn còn giữ lại những hồi ức trong quá khứ mà kiêng kị với anh.......
Cô biết anh yêu cô, nhưng thỉnh thoảng cô lại nghĩ, anh có yêu cô giống như côyêu anh không?
Những chuyện trong quá khứ quá tàn nhẫn, cuối cùng vết thương trong lòng côvẫn khó có thể khép lại, cho nên, cho tới hôm nay cô vẫn chưa hoàn toàn traohết cho anh..........
Robert đỡ vai Hạ Tử Du, tăng thêm dũng khí cho cô, "Em rất có trọng lượng, emcó mà..... Em phải tin tưởng Dịch Khiêm, nếu như em vẫn không tin thì em cứmạnh dạn đến hỏi thẳng Dịch Khiêm, nếu như giờ phút này em vẫn còn nghi ngờ vềgiấy ly hôn kia, tại sao không chính miệng đi hỏi Dịch Khiêm? Em sợ kết quả sẽkhiến em không thế chấp nhận sao? Nếu như kết quả không thể nào chấp nhận, thìchuyện này sớm muộn cũng phải có ngày bộc phát, vậy sao em không nhân lúc nàyđi hỏi cho rõ ràng chứ?"
Hạ Tử Du sững sờ hỏi, "Em thật sự có thể đi hỏi anh ấy sao?"
Robert gật đầu, "Dĩ nhiên, hai người là vợ chồng, có cái gì mà không thể thẳngthắn đối mặt nhau đây?”
--------
"Tiên sinh, cô chủ nói cậu trở lại thì nói với cậu là cô ấy đang ở vườn hoachờ cậu.”
Đàm Dịch Khiêm vừa mới bước vào biệt thự, người giúp việc đã nhắn lại lời côchủ dặn với Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm nhướng mày, "Một mình cô ấy?"
Người giúp việc gật đầu.
Đàm Dịch Khiêm bước nhanh tới vườn hoa, trông thấy hình ảnh cô đơn lẻ loi củaHạ Tử Du đang ngồi trên xích đu.
Đàm Dịch Khiêm vừa cởi áo khoác, vừa thầm mắng, "Đáng chết, bên ngoài gió lớn,chẳng lẽ em không biết mặc thêm áo khoác hay sao?”
Hạ Tử Du từ trên xích đu đứng dậy, "Em không lạnh." Lúc cô tới vườn hoa cũngđã mặc thêm một chiếc áo khoác ngoài.
Đàm Dịch Khiêm xoa nhẹ gò má Hạ Tử Du, phát hiện gương mặt cô không hề lạnhnhư anh tưởng tượng, lúc này anh mới thở phào nhẹ lòng, bá đạo nói, "Về saukhông cho phép em một mình tới vườn hoa nữa, bên cạnh cũng không có người giúpviệc, nếu như có chuyện gì thì làm sao?”
Hạ Tử Du nhìn gương mặt căng thẳng của Đàm Dịch Khiêm, "Em không sao, em cũngphải con nít nữa, em biết tự chăm sóc mình.”
Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ lên trán Hạ Tử Du, "Tốt nhất em nên thế nào là tự chămsóc mình.”
Hạ Tử Du đột nhiên lên tiếng gọi, "Ông xã . . . . . ."
Mặt đối mặt, hai cánh Đàm Dịch Khiêm tay vòng qua eo Hạ Tử Du, dịu dàng nói,“Có chuyện gì muốn nói với anh sao?”
Lấy hết dũng khí, Hạ Tử Du nghiêm túc nói, "Em muốn hỏi anh một chuyện."
"Ừ."
Hạ Tử Du nhìn thẳng vào ánh mắt sang quắc của Đàm Dịch Khiêm, xúc động nói,"Em có nhìn thấy một bản giấy thỏa thuận ly hôn ở chỗ Aston và anh cũng đã kýtên lên đó rồi............ Anh đừng trách Aston, là em vô tình nhìn thấy thôi,Aston bất đắc dĩ mới nói cho em biết chuyện về tờ giấy thỏa thuận ly hôn."
Cô cẩn thận quan sát từng biểu cảm rất nhỏ trên mặt anh, cô gắng nhìn xem tâmtrạng của anh lúc này.
Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh như không hề có chuyện gì, anh trầm giọng nói, "Emnghĩ sao?"
Hạ Tử Du rũ mắt xuống, bỗng dưng cảm thấy vô cùng thương tâm khiến cô nghẹngiọng nói, "Em không biết, nhưng em rất sợ. . . . . . Em chưa từng nghĩ đếngiấy thỏa thuận ly hôn đó, em . . . . . Em biết em chưa làm tròn bổn phận củamột người vợ, nhưng nếu anh không thể nào tha thứ cho em, xin anh hãy trựctiếp nói cho em biết tại sao anh muốn giữ lại giấy thỏa thuận ly hôn đó, ítnhất ngay lúc này em vẫn có thể chấp nhận nó. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm lẳng lặng nhìn Hạ Tử Du, thong thả nói, "Giữ lại giấy thỏathuận ly hôn đó là bởi vì. . . . . . Chúng ta không thích hợp sống cùng nhau."
Hạ Tử Du chợt ngước mắt, giờ phút này sống mũi cô bỗng cay cay, nước mắt trongnháy mắt ngưng tụ quanh hốc mắt."Không thích hợp. . . . . ."
Nước mắt Hạ Tử Du nhanh chóng lăn tràn xuống má, cô đau lòng nói, "Chúng takhông thích hợp sống với nhau ư?"
"Hãy nghe anh nói."
Hạ Tử Du giãy giụa đẩy Đàm Dịch Khiêm ra, đôi mắt ngập nước của cô đau đớnnhìn anh, “Đây là ý gì?”
"Tử Du. . . . . ."
Hạ Tử Du thụt lùi về sau, liên tục lắc đầu, "Cuối cùng anh vẫn muốn ly hôn vớiem phải không?” Trong lòng cô cảm thấy đau đớn như đứt từng đoạn ruột, cô bắtđầu cảm thấy mình không còn chút hơi sức nào nữa.
"Em hãy tỉnh táo nghe anh nói đã."
Hạ Tử Du khóc không thành tiếng, tất cả nỗi sợ hãi bất an khi biết có giấythỏa thuận ly hôn kia lúc này đều đang bộc phát.
Đàm Dịch Khiêm nhẹ thở dài, ôm cơ thể không còn chút sức lực của Hạ Tử Du ômvào trong ngực, anh cẩn thận ôm trọn lấy cô, như muốn cố gắng che chở bảo vệcho cô.
"Anh thừa nhận, giấy ly hôn đó là trong lúc tức giận anh bảo Aston làm, nhưngý nghĩ này đã hủy bỏ trước khi em từ Anh trở về, bởi vì anh không làmđược.......”
Hạ Tử Du ngước mắt lên nhìn Đàm Dịch Khiêm, nước mắt dường như che phủ hết tầmmắt cô, cô không nhìn rõ được anh.
Đàm Dịch Khiêm ân cần nhẹ lau đi nước mắt cho cô, “Anh thật sự rất tức giận,nhưng khi hình bóng của em lướt qua trong đầu thì anh lại anh không thể nàogiận em nổi........ Lúc ở trong bệnh viện nhìn thấy sự sợ hãi của em vì nghĩly hôn với anh, anh đã cảm thấy may mắn vì mình vẫn chưa làm chuyện đó, bởi vìkhoảnh khắc đó anh rất đau lòng......... Sau đó em nói cho anh biết chuyện KimTrạch Húc là anh trai em, anh rất tức giận, anh vẫn không hiểu nổi tại sao emcó thể vì lý do đó mà không tin tưởng chồng em, nhưng sau đó anh mới biết, thìra anh đã bỏ quên một vấn đề.........”
Đàm Dịch Khiêm dừng lại một chút, thâm tình ngóng nhìn Hạ Tử Du.
"Em không có lòng tin là do anh....... Anh đã quên, anh chưa từng mang đến choem quá trình yêu đương của những đôi nam nữ vẫn thường hay có, trong ký ức củaem, phần lớn đều là những tính toán và sự tăm tối mà anh để lại........ Mànhững tính toán tăm tối đó đã để lại một vết thương trong lòng em, em căn bảnkhông thể nào xáo bỏ được, cho nên, đón nhận những đau khổ như vậy em khôngthích hợp ở chung một chỗ với anh, nhưng em không so đo với nhưng đau đớn ấy,mà vẫn lựa chọn ở lại bên cạnh anh đến cùng, anh không nên khiển trách và tứcgiận với em, phải làm nhiều hơn nữa để làm cho em tin tưởng và cảm thấy antoàn.”
Hạ Tử Du vẫn cứ nức nở, tựa sát vào bờ ngực rắn chắc của anh, lẳng lặng lắngnghe anh nói.
Đàm Dịch Khiêm nâng nhẹ mặt Hạ Tử Du lên, khẽ hôn đôi mắt ửng đỏ của cô, "Giấyly hôn này là bồi thường cho những việc trong quá khứ anh đã gây ra cho em,anh vốn định đợi giải quyết xong chuyện của Kim Trạch Húc rồi mới giao nó lạicho em..........”
Hạ Tử Du lắc đầu, "Em không hiểu. . . . . ."
"Anh đã kí tên trên giấy thảo thuận ly hôn đó, ngày mai anh sẽ giao nó lại choem, cho nên, từ nay về sau hôn nhân của chúng ta sẽ do em định đoạt........Nếu như có một ngày nào đó anh không tốt với em hoặc em cho rằng anh khôngđáng để em tiếp tục nữa, anh sẽ không có một câu oán hận mà chấp nhận sự lựachọn của em...........Anh chỉ yêu cầu em một điều, nếu như em vẫn lựa chọncùng anh đi hết quãng đời này, em phải hoàn toàn tin tưởng anh, tin tưởng tìnhcảm giữa chúng ta.”
"Ông xã . . . . . ." Hạ Tử Du dùng sức ôm chặt Đàm Dịch Khiêm, "Em sẽ không lyhôn với anh, vĩnh viễn sẽ không có chuyện đó..... Em tin anh, từ giờ phút nàyem sẽ không bao giờ giấu anh bất kỳ chuyện gì nữa.”
