Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !
Hạ Tử Du mệt mỏi trở về biệt thự, đang muốn lên lầu xem Liễu Nhiên thế nào,nhưng thoáng nhìn thấy người giúp việc khẩn trương chạy vọt tới trước mặt cô,"Cô chủ, cô đã về rồi?"
Hạ Tử Du gật nhẹ đầu, lúc này tất cả mọi người giúp việc ở trong phòng kháchđều vây quanh ở trước mặt Hạ Tử Du.
Trông thấy thần sắc lo lắng của nhóm người giúp việc, Hạ Tử Du khó hiểu hỏi,"Mọi người làm sao vậy?"
Một người giúp việc trong số đó lên tiếng trả lời Hạ Tử Du, "Cô chủ, nửa đêmhôm qua Ngôn Tư tiểu thư bị sốt cao. . . . . ."
Hạ Tử Du ngẩn ra, hai mắt trợn to hỏi, "Sao lại như vậy?" Dứt lời không kịpđợi nhóm người giúp việc giải thích rõ Hạ Tử Du đã bước nhanh lên lầu.
"Cô chủ. . . . . ."
Ngay lúc đó có một người giúp việc gọi Hạ Tử Du lại.
Bước chân Hạ Tử Du hơi ngừng lại, sững sờ nhìn người giúp việc đi tới trướcmặt mình.
Nhìn thấy người giúp việc cúi đầu xuống trước mặt cô có vẻ như đã làm sai điềugì, giọng nói còn có chút nghèn nghẹn, "Thật xin lỗi, cô chủ. . . . . . Tốihôm qua là tôi chăm sóc Ngôn Tư tiểu thư, nhưng mà. . . . . . Tối hôm qua tôicũng không biết tại sao mình lại ngủ quên, nửa đêm khi tôi tỉnh lại, Ngôn Tưtiểu thư đã sốt rất cao. . . . . ."
Hạ Tử Du khẩn trương nói, "Vậy Liễu Nhiên đâu? Liễu Nhiên bây giờ thế nàorồi?”
Người giúp việc ngập ngừng nói, "Bác sĩ Dư sau khi kiểm tra cho Ngôn Tư tiểuthư xong nói rằng hiện không có cách nào giúp cho Ngôn tư tiểu thư hạ sốt, chonên đề nghị chúng ta lập tức đưa Ngôn tư tiểu thư đến bệnh viện ở phía Đông,chúng tôi không liên lạc được với cô, cho nên nhờ trợ lý Dư gọi điện thoại choĐàm tiên sinh…………”
Hạ Tử Du sững sờ tại chỗ một hồi lâu, vài giây sau mới hoàn hồn, "Tình hìnhbây giờ như thế nào?"
Người giúp việc trả lời, "Tiên sinh đưa Ngôn tư tiểu thư đến bệnh viện phíaĐông rồi, chúng tôi cũng không biết tình hình như thế nào. . . . . ."
Hạ Tử Du lập tức nói, "Tôi muốn lập tức đi phía Đông. . . . . . Chị mau bảotài xế chuẩn bị xe."
. . . . . .
Tại phía Đông Los Angeles, khoa chẩn bệnh và điều trị Leukemia.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, chị Dư sốt ruột đi tới đi lui, trên trán vì lolắng mà nhỏ từng giọt mồ hôi.
Bất thình lình giọng nói lo lắng của Hạ Tử Du truyền đến, "Chị Dư, chị Dư,Liễu Nhiên sao rồi?"
Chị Dư ngước mắt liếc nhìn Hạ Tử Du, giống như thường ngày cung kính chào hỏi,"Tổng giám đốc phu nhân."
Hạ Tử Du khẩn trương bắt lấy tay chị Dư, sốt ruột nói, "Liễu Nhiên sao rồi?"
Chị Dư đưa ánh mắt nhìn về phía phòng phẫu thuật vẫn còn đang cháy đèn đỏ,chậm rãi bật ra từng chữ: “Bác sĩ đang làm phẫu thuật cho Ngôn tư tiểu thư, đãvào trong hơn bốn giờ rồi, mà bác sĩ vẫn chưa ra………….”
Hạ Tử Du nhíu chặt lông mày, như không dám chấp nhận sự thật này mà kinh ngạclui về phía sau một bước."Tại sao có thể như vậy?"
Chị Dư nói, "Lúc Ngôn Tư tiểu thư được đưa tới bệnh viện đã sốt cao đến nỗimất đi ý thức. . . . . . Sau khi bác sĩ làm kiểm tra cho Ngôn tư tiểu thư xongliền khẩp cấp đưa Ngôn Tư tiểu thư vào phòng phẫu thuật, tình hình bây giờkhông rõ ra sao, nhưng thời gian phẫu thuật lâu như vậy, có vẻ như. . . . . ."Chị Dư không dám nghĩ đến tình huống xấu nhất, nhưng sự thật cũng không đượclạc quan.
"Không thể nào, không thể nào. . . . . ." Hạ Tử Du không ngừng lùi về phíasau, cố gắng tự an ủi chính mình, "Liễu Nhiên sẽ không có việc gì. . . . . ."
Chị Dư dường như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Hạ Tử Du,chị chỉ đành nuốt ngược vào bụng những lời muốn nói.
Lúc này Hạ Tử Du chợt nhớ ra điều gì đó, cô vội vàng hỏi chị Dư: “Dịch Khiêmđâu? Dịch Khiêm ở đâu?”
Chị Dư nói, "Tổng giám đốc đang cùng viện trường bàn bạc về bệnh tình lúc nàycủa Ngôn Tư tiểu thư……..”
Hạ Tử Du vội vàng nói, "Tôi đi tìm anh ấy . . . . . ."
Ngay lập tức chị Dư cản lại bước chân của Hạ Tử Du, nghiêm mặt nói, "Tổng giámđốc phu nhân, bây giờ tổng giám đốc đang cùng bác sĩ thảo luận về bệnh tìnhcủa Ngôn Tư tiểu thư, cô đến đó có thể giải quyết được việc gì?”
Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc nhìn chị Dư, tựa hồ nghe ra trong lời của chị Dưcó chuyện gì đó.
Chị Dư nhìn gương mặt gần như vô tội của Hạ Tử Du, rốt cuộc không thể tiếp tụckiềm chế tức giận từ đáy lòng, căm phẫn trào dâng nói: “Tổng giám đốc phunhân, sức khỏe Ngôn Tư tiểu thư không được tốt cô cũng biết, hơn nữa bác sĩ Dưcũng đã căn dặn với cô phải ở bên cạnh chăm sóc Ngôn Tư tiểu thư 24 giờ, nhưngcô đã đi đâu? Người giúp việc nói cô vừa nhận điện thoại có liên quan đến họKim liền không kịp chờ đợi vội vã rời khỏi biệt thự, rốt cuộc trong lòng côNgôn Tư tiểu thư quan trọng hay là Kim Trạch Húc quan trọng?"
"Tôi. . . . . ."
Hạ Tử Du bị lời nói của chị Dư làm cho nghẹn họng, cô đang muốn trả lời chị Dưthì bên phải tầm mắt vô tình thoáng nhìn thấy bóng dáng anh tuấn của Đàm DịchKhiêm.
Chị Dư cung kính gật đầu chào, "Tổng giám đốc."
Ánh mắt Hạ Tử Du nhìn vào gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm của Đàm DịchKhiêm.
Tròng mắt đen của anh tản ra sự lạnh lẽo bức người, ánh mắt chỉ hơi lướt quakhuôn mặt lo lắng của Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du vội vàng đi đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, bất an níu chặt cánh tayĐàm Dịch Khiêm, lo lắng hỏi, "Dịch Khiêm. . . . . . Liễu Nhiên sao rồi?"
Nào ngờ, cùng lúc đó, Đàm Dịch Khiêm gạt ra tay của Hạ Tử Du đang túm lấy cánhtay anh, ánh mắt trực tiếp lướt qua Hạ Tử Du lãnh đạm nhìn chị Dư, lạnh giọngra lệnh, "Mấy ngày này tôi sẽ thường xuyên ở phía Đông, chuyện của công ty tạmthời giao cho chị xử lý."
Chị Dư gật đầu, "Dạ, tổng giám đốc, tôi lập tức trở về công ty."
Sau khi chị Dư rời đi, Hạ Tử Du sững sờ nhìn bàn tay mình bị Đàm Dịch Khiêmgạt ra, không biết làm sao đành đứng im tại chỗ.
Đàm Dịch Khiêm không nhìn lại Hạ Tử Du lấy một cái, anh đi thẳng tới lan canngoài hành lang, đưa ánh mắt lạnh lùng lẳng lặng nhìn tới phía xa.
Hạ Tử Du bước đến sau lưng Đàm Dịch Khiêm, khẽ gọi, "Dịch Khiêm. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm vẫn dùng sống lưng lạnh lùng đối mặt với Hạ Tử Du, môi mỏnglạnh lùng mím chặt.
Lúc này, ánh đèn phòng giải phẩu chợt tắt, bác sĩ phẫu thuật cho Liễu Nhiênbước ra.
Bác sĩ bước đến cung kính gọi, "Đàm tổng."
Đàm Dịch Khiêm xoay người đi về phía bác sĩ.
Hạ Tử Du lo lắng bước theo, tâm trạng bất an nhìn gương mặt nặng nề của bác sĩtrước mặt.
Giọng nói Đàm Dịch Khiêm khàn khàn rõ ràng cho thấy anh vừa trải qua sự mệtmỏi: "Con gái tôi thế nào rồi?"
Bác sĩ nghiêm túc nói, "Đàm tổng, thật xin lỗi, tình hình không được khả quanlắm, đứa nhỏ còn đang trong giai đoạn nguy hiểm………. Chúng tôi đã làm phẫuthuật cho đứa bé, nhưng đứa nhỏ vẫn không có dấu hiệu hạ sốt, hơn nữa tìnhtrạng máu ứ trong cơ thể con bé vô cùng nghiêm trọng…. Đàm tổng, nếu trong 24giờ đứa nhỏ có thể hạ sốt, tôi tin rằng đứa bé sẽ không có gì đáng ngại, nhưngnếu đứa nhỏ không thể chống đỡ được, tôi hy vọng ông hãy chuẩn bị sẵn tâm lýthật tốt. . . . . ." Bác sĩ vào giờ phút này cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Thểtrạng của đứa nhỏ này là cần phải để ý từng giờ từng phút, Đàm tổng, nếu nhưđứa bé có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này, tôi hy vọng về mặt này ông nênchú ý đến đứa nhỏ nhiều hơn một chút, đối với chứng bệnh bạch cầu của đứa bémà nói, ở trong tình huống nào cũng cần phải để ý kỹ.”
Nghe xong lời bác sĩ nói, cả người Hạ Tử Du vô lực dựa vào mặt tường phía saulưng.
Đàm Dịch Khiêm quay đầu sang một bên, hít vào một hơi thật sâu sau đó nghiêmtúc nói với bác sĩ, "Cám ơn bác sĩ."
Bác sĩ vỗ nhè nhẹ lên bả vai Đàm Dịch Khiêm rồi bước đi.
Hạ Tử Du tựa vào mặt tường lạnh lẽo ở sau lưng, ánh mắt cô đã lâm vào trạngthái ngơ ngác.
Đàm Dịch Khiêm xoay người đến trước lan can, sau một lúc trầm tĩnh anh nghiêngđầu tự đốt cho mình một điếu thuốc.
Ngay lúc này La Bá Đặc hớt hải chạy vào bệnh viện, thoáng nhìn thấy Đàm DịchKhiêm và Hạ Tử Du ở hai hướng khác nhau, La Bá Đặc khẩn trương hỏi thăm Hạ TửDu, "Tử du, Liễu Nhiên sao rồi?"
Hạ Tử Du sững sờ lắc đầu, thân thể dọc theo bờ tường trắng bệch mà từ từ trượtxuống.
La Bá Đặc lập tức đi tới bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, "Dịch Khiêm, Liễu Nhiên cókhỏe không?"
Làn khói mờ đang lan tỏa khắp khuôn mặt anh tuấn của Đàm Dịch Khiêm, La Bá Đặcnhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo đến cực hạn của Đàm Dịch Khiêm lúc này cũng ýthức được tình hình có thể không lạc quan lắm, La Bá Đặc không dám lên tiếnghỏi Đàm Dịch Khiêm nữa, mà xoay người đi về phía Hạ Tử Du.
La Bá Đặc nhẹ nhàng đỡ Hạ Tử Du không còn chút hơi sức từ từ đứng dậy, nhỏgiọng hỏi, "Các người có thể trả lời cho tôi biết một tiếng được không, tôithật rất lo lắng!"
Hạ Tử Du ngước mắt liếc nhìn La Bá Đặc, ánh mắt lại vô tình trông thấy ĐàmDịch Khiêm, cổ họng cô bỗng dần dần uất nghẹn không thể nào nói ra tiếng.
Đàm Dịch Khiêm đứng đưa lưng về phía Hạ Tử Du, bóng dáng cao lớn rắn rỏi thểhiện ra sự chán nản và bất lực hiếm thấy, đó là dáng vẻ ít khi thấy xuất hiệntrên người anh.
La Bá Đặc sốt ruột lay lay người Hạ Tử Du, "Tử Du em mau trả lời anh đi. . . .. ."
"Em. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm vào lúc này xoay người lại, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng vôcùng nghiêm túc kèm với đôi mắt lạnh lẽo nhìn trừng trừng vào Hạ Tử Du, giọngnói sắc bén chưa từng có, "Sự sai lầm lần này của em anh không thể nào tha thứđược, tốt nhất em nên cầu nguyện cho Liễu Nhiên bình an vô sự đi.”
Nghe xong những lời của Đàm Dịch Khiêm, khuôn mặt Hạ Tử Du vốn đang tái nhợtngay lập tức không còn một giọt máu, cô sững sờ nhìn bóng lưng Đàm Dịch Khiêmdứt khoát xoay người bỏ đi mà lòng đau như cắt.
Chưa từng nhìn thấy thái độ của Đàm Dịch Khiêm tức giận với Hạ Tử Du như vậy,bản thân La Bá Đặc cũng bị chấn động mạnh một cái.
Sau khi Đàm Dịch Khiêm bỏ đi, vẻ mặt hoang mang lo sợ Hạ Tử Du ngồi bên ngoàiphòng phẫu thuật một tấc cũng không rời.
La Bá Đặc ngồi bên cạnh Hạ Tử Du, nhẹ giọng an ủi, "Tử Du, em đừng suy nghĩnhiều, Dịch Khiêm vì lo lắng cho Liễu Nhiên mới nói dỗi như vậy . . . . . .Liễu Nhiên sẽ không có chuyện gì đâu." La Bá Đặc đã nghe lại từ bác sĩ nêncũng hiểu được đại khái tình hình của Liễu Nhiên lúc này, nhưng nguyên nhânkhiến Đàm Dịch Khiêm đối xử lạnh lùng với Hạ Tử Du như vậy anh cũng không biếtrõ.
Đôi mắt trong suốt của Hạ Tử Du thẫn thờ nhìn vào không trung không nói mộtlời.
La Bá Đặc thấy Hạ Tử Du không nói chuyện, anh tức giận đứng lên, "Tử Du, anhđi hỏi Dịch Khiêm xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cho dù cậu ấy lo lắng choLiễu Nhiên nhưng cũng không nên nói ra những lời lẽ nặng nề với em như vậy,anh giúp em đi hỏi tội cậu ta!”
Lúc La Bá Đặc xoay người muốn đi, Hạ Tử Du rốt cuộc mấp máy đôi môi khô rápnói, "Không cần. . . . . ."
La Bá Đặc xoay người lại nhìn Hạ Tử Du, không hiểu nhíu mày, "Tại sao?"
Hạ Tử Du cũng không nói thêm gì, chỉ nhẹ lắc đầu, nhưng nước mắt trong hốc mắtlại theo động tác từng cái lắc đầu mà rơi như gió bão.
La Bá Đặc sợ nhất là nhìn thấy phụ nữ chảy nước mắt, nhìn dáng vẻ nức nở camchịu của Hạ Tử Du, La Bá Đặc luống cuống cào bới tóc mình, dỗ dành nói, "Emđừng khóc nữa. . . . . . Liễu Nhiên sẽ không có sao đâu . . . . ."
Hai vai vì kiềm chế nức nở mà run bần bật, Hạ Tử Du âm thầm chịu đựng khôngngừng cắn mu bàn tay mình, chỉ có như thế mới không đến nỗi bật khóc ra tiếng.
La Bá Đặc nhìn bộ dáng Hạ Tử Du rơi lệ cũng không tránh khỏi đau lòng, anh tứcgiận nói, "Không được, anh muốn đi hỏi Dịch Khiêm! !"
Lúc này không để cho Hạ Tử Du ngăn cản nữa, La Bá Đặc đã hung hăng cất bướcđi.
Trên ban công bệnh viện, La Bá Đặc nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm trầm tĩnh ngồidưới ô che nắng ở sân phơi.
La Bá Đặc tức giận đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, quát, "Dịch Khiêm, cậu xảy rachuyện gì vậy? Cậu lo lắng cho Liễu Nhiên tôi biết rõ, nhưng Tử Du là mẹ củaLiễu Nhiên, mức độ Tử Du lo lắng cho Liễu Nhiên tuyệt đối không thua gì cậu,sao cậu lại tức giận với Tử Du? Cậu có biết từ lúc cậu xoay người bỏ đi đếnbây giờ Tử Du vẫn còn đang khóc?”
Đàm Dịch Khiêm đột ngột đứng dậy nhấc chân bước đi, dường như không hề nhìnthấy La Bá Đặc.
La Bá Đặc cản Đàm Dịch Khiêm lại, muốn hỏi rõ đầu đuôi sự việc, "Rốt cuộc làcậu xảy ra chuyện gì?”
Hạ Tử Du đuổi theo La Bá Đặc đi tới sân phơi, vừa mới ngước mắt liền nhìn thấyánh mắt lạnh lẽo của Đàm Dịch Khiêm.
La Bá Đặc thấy tầm mắt Đàm Dịch Khiêm đang nhìn về phía sau mình, anh xoayngười nhìn thấy Hạ Tử Du đang đứng ở trước ban công.
Thấy hai người bốn mắt nhìn nhau, La Bá Đặc đang đứng ngăn cản ở trước mặt ĐàmDịch Khiêm cũng từ từ tránh sang một bên, dùng tư cách của một người hòa giảinói, "Tôi biết hai người đều lo lắng cho Liễu Nhiên, nhưng bây giờ là thờiđiểm Liễu Nhiên cần hai người nhất, hai người không nên sinh ra bất kỳ mẫuthuẫn gì vào lúc này. . . . . . Tôi nghĩ hai người nên nói chuyện nghiêm túcvới nhau một chút, tôi giúp hai người vào phòng bệnh trông chừng Liễu Nhiên,nếu như có chuyện gì tôi sẽ đi thông báo cho các người trước tiên.”
Vừa dứt lời, La Bá Đặc nhường lại thời gian và không gian cho Đàm Dịch Khiêmcùng Hạ Tử Du.
Không khí yên lặng chỉ chốc lát, hốc mắt hoe đỏ Hạ Tử Du nhìn Đàm Dịch Khiêm,ngẹn ngào nói, "Dịch Khiêm, em xin lỗi. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm nhìn chằm chằm Hạ Tử Du, trong đầu thoảng qua những lời bác sĩnói, đầu chân mày của anh nhíu chặt, giọng nói bởi vì đè nén tâm tình tronglòng mà khàn khàn, "Một câu ‘Em xin lỗi’ vĩnh viễn cũng không thể xóa bỏ đượcthời khắc sinh mạng của Liễu Nhiên bị đe dọa. . . . . . Nếu như trong lòng emcho rằng Kim Trạch Húc quan trọng hơn so với con gái em, thì giờ phút này emnên ở bên cạnh Kim Trạch Húc đang vì tai nạn mà bị thương kìa, chứ không cầntỏ ra dáng vẻ oan ức xuất hiện ở chỗ này!”
Từng câu từng chữ sắc bén của Đàm Dịch Khiêm khiến cho lòng Hạ Tử Du dâng lêntừng cơn đau đớn, cô chậm rãi rũ mắt xuống, lẩm bẩm nói, "Em xin lỗi. . . . .."
Không ai có thể nhìn thấy giờ phút này trong hốc mắt của Đàm Dịch Khiêm dườngnhư có chút ẩm ướt, Đàm Dịch Khiêm nghiêng đầu đi, điều chỉnh cảm xúc một chútsau đó bình tĩnh nói, "Anh đang suy nghĩ, không biết lúc này trong lòng emđang cầu nguyện cho Kim Trạch Húc không có việc gì, hay là đang cầu nguyện congái của em không có việc gì?"
Hạ Tử Du chợt ngước mắt nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, nhưng, ngay sau đó ĐàmDịch Khiêm không có cho Hạ Tử Du một cơ hội giải thích nào, đã trực tiếp cấtbước đi thẳng.
-----
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, La Bá Đặc cùng Hạ Tử Du ngồi ở ngoàicửa phòng bệnh chờ cả đêm.
Còn Đàm Dịch Khiêm thì luôn túc trực đi theo viện trưởng để hỏi thăm bệnh tìnhcủa Liễu Nhiên, nhưng hình như cảm xúc của Đàm Dịch Khiêm không tốt lắm, La BáĐặc cùng Hạ Tử Du mặc dù ở cách xa phòng làm việc của viện trưởng hơn 10m,nhưng lúc nửa đêm bọn họ vẫn có thể nghe thấy tiếng Đàm Dịch Khiêm gầm thétđến mất hết lý trí, thanh âm cảnh cáo bác sĩ, rõ ràng 24 giờ sắp tới này đốivới mọi người mà nói đó chính là sự dày vò. . . . . .
Cả đêm Hạ Tử Du không chợp mắt, ánh mắt cô thẳng tắp nhìn chăm chú vào cửa sổthủy tinh phòng bệnh, một cái chớp mắt cũng không rời khỏi Liễu Nhiên đang mấtđi ý thức nằm trên giường bệnh.
Gần đến giai đoạn nguy hiểm qua 24 giờ, bác sĩ phẫu thuật cả đêm chờ đợi ở bêngiường Liễu Nhiên cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng giãi phẩu.
Ngay lúc này Đàm Dịch Khiêm cùng viện trưởng điều trị Leukemia cho Liễu Nhiêncũng bước ra khỏi phòng làm việc.
Bác sĩ phẫu thuật lập tức đi tới chỗ Đàm Dịch Khiêm và viện trưởng.
La Bá Đặc cùng Hạ Tử Du vội vàng bước đến, khẩn trương chờ đợi bác sĩ thôngbáo kết quả.
Bác sĩ phẫu thuật gật nhẹ đầu với viện trưởng trước, sau đó nhìn Đàm DịchKhiêm nói: “Đàm tổng, rất may mắn, đứa nhỏ đang trong quá trình hạ sốt, mặc dùchờ đợi trải qua giai đoạn này quá mức khó khăn nhưng ít ra có thể chứng minhtình hình trước mắt của đứa nhỏ đã có chuyển biến tốt. . . . . ."
Nghe đến đó, La Bá Đặc thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt Hạ Tử Du tái nhợt bởi vì lolắng mà cũng khôi phục lại chút huyết sắc.
Thế nhưng khuôn mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm vẫn lạnh lùng như cũ, anhtỉnh táo hỏi thăm bác sĩ phẫu thuật, "Tôi muốn biết ảnh hưởng của trận sốt nàyđối với sức khỏe đứa nhỏ.”
Bác sĩ phẫu thuật nhìn thoáng qua viện trưởng, nhận được sự chấp thuận củaviện trưởng sau đó kiềm chế áp lực nói, "Đàm tổng, trên thực tế, triệu chứngLeukemia ở đứa nhỏ đã tăng vọt lên, bởi vì sơ sót lần này, cơ thể của đứa nhỏcàng trở nên suy yếu, trước khi làm phẫu thuật cấy ghép tủy cho đứa nhỏ, chỉsợ là đứa nhỏ không thể xuất viện được . . . . . . Còn có, do ảnh hưởng lầnnày, đứa nhỏ vì phát sốt mà bệnh sinh ra biến chứng nghiêm trọng, không khỏiảnh hưởng đến sức khỏe sau này của đứa nhỏ, thời gian phẫu thuật e rằng cầnphải làm sớm hơn. . . . . Có thể trong vòng một tháng phẫu thuật cho đứa nhỏlà tốt nhất, nhưng chậm nhất không thể vượt quá 45 ngày, chúng tôi sẽ làm kiểmtra cho đứa nhỏ, cơ thể của đứa nhỏ cùng lắm là chỉ có thể chống đỡ được đếnlúc đó.. . . . . ."
Phẫu thuật trước thời gian như bác sĩ nói vốn cũng không có vấn đề quan trọnggì, nhưng mà.........
Đàm Dịch Khiêm nghe vậy nhíu lông mày, "Người mang thai hộ mới chỉ được hơnnăm tháng, cho dù kéo dài thời gian lại đến nửa tháng sau, tuổi thai có miễncưỡng lắm cũng không tới bảy tháng. . . . . Tình hình như vậy có thể phẫuthuật sao?"
Viện trưởng trả lời, "Đối với bệnh viện mà nói, đứa trẻ ra đời cần đủ támtháng trở lên mới là thời điểm tốt nhất để lấy mẫu tủy kiểm tra, nhưng đứa trẻchưa đủ bảy tháng, lấy mẫu tủy để kiểm tra thật sự có rất nhiều khó khăn,nhưng Đàm tổng cũng đừng quá lo lắng, bác sĩ nhất định toàn tâm cố gắng cứucon gái của ông vượt qua cửa ải khó khăn này.”
Những lời của viện trưởng nói thực khó hiểu, nhưng Đàm Dịch Khiêm cùng Hạ TửDu đều nghe được rất rõ ràng, Liễu Nhiên giải phẫu trước thời hạn cũng cónghĩa là nguy hiểm khi phẫu thuật sẽ gia tăng.
La Bá Đặc giật mình kinh ngạc hỏi, "Bác sĩ, nếu như rút tủy ra kiểm tra xảy ravấn đề, vậy Liễu Nhiên. . . . . ." La Bá Đặc không dám tiếp tục nghĩ tới.
Viện trưởng nói, "Mọi người yên tâm, bệnh viện chúng tôi là bệnh viện có uytín trên thế giới chuyên điều trị chứng bệnh Leukemia, chúng tôi có lòng tincó thể chữa khỏi cho đứa nhỏ.”
Trong đầu Hạ Tử Du bây giờ là một mảng hỗn độn, mặc dù biết rõ vào giờ phútnày Liễu Nhiên đã qua khỏi thời kỳ nguy hiểm nhưng trong lòng Hạ Tử Du vẫnkhông thể nào nhẹ nhõm được như trước.
Sau khi bác sĩ rời khỏi, La Bá Đặc vì muốn hóa giải không khí nặng nề mà honhẹ một tiếng, "À, Dịch Khiêm, Tử Du, tình hình hiện giờ không quá nghiêmtrọng. . . . . . Chúng ta đều đã một ngày một đêm không có gì vào bụng rồi,tôi nghĩ hai ngươi cũng chưa ăn gì, nếu bác sĩ đã nói tình hình của Liễu Nhiênđã tốt hơn, chúng ta nên đi ăn cho đầy bụng trước đã!"
Lúc La Bá Đặc nói câu này, ánh mắt Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du đã không hẹn màcùng nhìn về hướng phòng bệnh của Liễu Nhiên.
Làm như không nghe thấy lời La Bá Đặc nói, Đàm Dịch Khiêm lẫn Hạ Tử Du đồngthời cùng bước về phía phòng bệnh.
La Bá Đặc ngẩn người, lúc này mới ý thức được dường như anh đã xem nhẹ tìnhcảm của cha mẹ mãi mãi chỉ luôn bận tâm đến con cái.
Hạ Tử Du vừa nhấc chân bước đi thì phát hiện Đàm Dịch Khiêm cũng đang đi vềhướng phòng bệnh, cô không đi cùng một lượt với Đàm Dịch Khiêm, mà dừng lạibước chân nhường cho Đàm Dịch Khiêm đi vào phòng bệnh trước.
Đàm Dịch Khiêm đứng ở mép giường, ánh mắt u ám nhìn Liễu Nhiên đang ngủ saytrên giường bệnh.
Hạ Tử Du đi vào phòng bệnh, bước chân dừng lại bên cạnh Đàm Dịch Khiêm.
Hai người cứ như vậy nhìn Liễu Nhiên ngủ say, qua một hồi lâu mà cả hai vẫnkhông lên tiếng nói một câu nào.
"Mẹ, mẹ. . . . . ."
Liễu Nhiên đang ngủ bất chợt gào thét tên Hạ Tử Du, Hạ Tử Du vội vàng ôm lấyLiễu Nhiên, vỗ nhẹ sống lưng cho Liễu Nhiên, dỗ dành nói: “Con ngoan, mẹ ởđây........” Giọng nói Hạ Tử Du tự trách đến không thể hoàn chỉnh thành câu,nước mắt cứ thế rào rào rơi xuống.
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm từ đầu đến cuối vẫn ở trên gương mặt hơi tái nhợt củaLiễu Nhiên, trong tầm mắt anh giống như không hề có sự có mặt của Hạ Tử Du,bỗng nhiên anh xoay người đi.
"Dịch Khiêm. . . . . ."
Ngay lúc Đàm Dịch Khiêm xoay người Hạ Tử Du đã gọi anh lại.
Đàm Dịch Khiêm dừng bước, toàn thân tỏa ra sự lạnh nhạt càng thêm rõ ràng.
Hai mắt Hạ Tử Du đẫm lệ mơ hồ nhìn bóng lưng đìu hiu đơn lẻ cùng với sự lạnhlẽo nghiêm túc của Đàm Dịch Khiêm, nghẹn ngào nói, "Em muốn nói chuyện rõ ràngvới anh . . . . . .Anh có thể ở ngoài cửa đợi em một chút được không?”
-----
Trên ban công bệnh viện, làn gió thổi qua thân thể mỏng manh của Hạ Tử Du, HạTử Du lạnh đến phát run đứng ở phía sau lưng Đàm Dịch Khiêm.
Bất ngờ Hạ Tử Du ngước mắt nhìn bóng lưng vắng lặng của Đàm Dịch Khiêm, áy náynói, "Dịch Khiêm, em xin lỗi, là em không có chăm sóc tốt cho Liễu Nhiên. . .. ."
Đàm Dịch Khiêm lặng im không nói gì.
Hạ Tử Du từ từ rũ mắt xuống rồi ngước lên lần nữa: “Lúc em ra khỏi nhà LiễuNhiên đã hạ sốt rồi, em nghĩ rằng Liễu Nhiên sẽ không còn gì đáng ngại nữa......”
Đàm Dịch Khiêm lập tức xoay người lại, lạnh lùng nói, "Em vốn cho rằng sẽkhông có đáng ngại sao, nhưng em có biết thiếu chút nữa đã hại chết Liễu Nhiênhay không?”
Hai hàng mi dài của Hạ Tử Du rủ xuống, giọng nghẹn ngào nói, "Em nhận đượcđiện thoại của bệnh viện ‘JHE’ gọi tới, họ nói Trạch Húc gặp tai nạn xe cộđụng bị thương rất nghiêm trọng. . . . . . Lúc em chạy tới bệnh viện Trạch Húcđang trong phòng bệnh làm phẫu thuật, toàn thân anh ấy có nhiều chỗ gảy xương,gan mất máu nghiêm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến sinh mạng.. . . . . Bác sĩ nói lúc hôn mê anh ấy cứ luôn gọi tên em, bởi vì tình hìnhkhẩn cấp, bác sĩ muốn em có thể ở lại bệnh viện để chống đỡ ý chí cho TrạchHúc. . . . . . Nhìn thấy cả người Trạch Húc đổ đầy máu nằm trên giường bệnh,em không thể nào bỏ đi như vậy. . . . . . Em đứng trong phòng phẫu thuật nóichuyện cùng Trạch Húc, em không nghĩ phẫu thuật sẽ diễn ra suốt đêm, bởi vì emkhông có cách rời đi trong quá trình tiến hành phẫu thuật, cho nên em khôngthể nào liên lạc được với bên ngoài.”
Lúc Đàm Dịch Khiêm biết người giúp việc không thể liên lạc với Hạ Tử Du anhcũng đã sai người điều tra hành tung Hạ Tử Du, kết quả đúng thật là Hạ Tử Duđã ở lại bệnh viện ‘JHE’ một đêm.
Đôi mắt lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm nhìn thẳng sâu vào đáy mắt Hạ Tử Du, "Sựquan tâm của em đối với hắn ta hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của anh!”
Hạ Tử Du thành thật giải thích, "Em chỉ là không cách nào trơ mắt nhìn anh ấybị bệnh đe dọa đến tính mạng mà không để ý được, huống chi . . . . . ." Hạ TửDu ngay lúc này ngước mắt lên liếc nhìn Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm híp mắt hỏi, "Huống chi cái gì?"
Hạ Tử Du nghẹn ngào nói, "Huống chi tai nạn xe cộ của Trạch Húc có liên quantới anh, em không thể tổn hại đến sự sống chết của anh ấy . . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm nắm chặt lấy hai bả vai nhỏ gầy của Hạ Tử Du, nghiến răngnghiến lợi nói: “Chết tiệt, em có tin lời anh nói hay không vậy?”
Hạ Tử Du hỏi ngược lại, "Em phải tin tưởng thế nào?"
Lực tay Đàm Dịch Khiêm đang kiềm chế trên hai vai Hạ Tử Du càng gia tăng nhiềuhơn.
Hạ Tử Du vì hai vai đau nhói mà nhíu mày lại, nhỏ giọng nói, “Ba tháng trước‘Trung Viễn’ đã bị ‘Đàm thị’ chèn ép, rồi sau đó cổ phiếu tụt giá, kế tiếphạng mục duy nhất có thể cứu vãn ‘Trung Viễn’ ở Manchester cũng bị ‘Đàm thị’cướp đi....... Ngày hôm trước em còn nghe thấy anh bảo chị Dư thu mua ‘TrungViễn’, mà ngày hôm qua Trạch Húc lại xảy ra tai nạn xe cộ....... Sáng nayTrạch Húc sau khi hôn mê tỉnh lại có cầu xin em một điều duy nhất chính là nhờem có thể năn nỉ anh bỏ qua cho anh ấy. . . . . . Dịch Khiêm, một công ty lớnnhư vậy, một tính mạng con người, tại sao em có thể không để ý?"
Đàm Dịch Khiêm bật lên tiếng cười giễu cợt, chán ghét đẩy cô ra: “Rất tốt, HạTử Du, em đã thành công để cho anh nhận thấy được, sự tín nhiệm giữa hai chúngta thì ra là nó vốn mỏng manh đến thế!” Lời nói của Đàm Dịch Khiêm tràn đầykhổ sở cùng tức giận.
Hạ Tử Du ngước mắt nhìn nơi phương xa, nhẹ nhàng nói, "Có lẽ sự tin tưởng củaanh đối em cũng chỉ có như thế.”
"Tốt. . . . . ." Đàm Dịch Khiêm gật nhẹ đầu, lặp lại một lần nữa, "Tốt, Hạ TửDu, em. . . . . . Rất tốt, xem ra chúng ta đều cần phải tỉnh táo lại."
Sắc mặt Hạ Tử Du chuyển sang trắng bệnh, anh có biết sự “tỉnh táo” giữa nam nữcó ý nghĩa như thế nào, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng làm giảm bớt nhữngđau đớn trong lòng, một giây tiếp theo, cô giận dỗi nói: “Đúng, có lẽ chúng tacần nên bình tĩnh một chút........”
Dứt lời, cô không đợi Đàm Dịch Khiêm đáp lại, trực tiếp xoay người bước đi.
Ngay khi cô vừa xoay người bước đi, nước mắt cũng ào ào như đê vỡ mà tràn khỏimi.
Nhưng cũng ngay lúc Hạ Tử Du vừa bước được mấy bước Đàm Dịch Khiêm đột nhiêndùng sức kéo Hạ Tử Du vào trong lòng. "Đáng chết, ai cho phép em cứ đơn giảnvậy mà bỏ đi chứ?"
Nước mắt mơ hồ đã che hết tầm mắt của Hạ Tử Du, Hạ Tử Du tựa vào trong ngựcĐàm Dịch Khiêm, rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa bật khóc thành tiếng.
Đàm Dịch Khiêm gắt gao ôm chặt Hạ Tử Du vào trong ngực, giống như sợ nhìn thấyhình ảnh Hạ Tử Du xoay người bỏ đi, anh dùng đôi tay vòng quanh người ôm Hạ TửDu thật chặt.
Hạ Tử Du nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Đàm Dịch Khiêm, cũng sợ hãi đưa tay ômlấy Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm chống cằm lên tóc Hạ Tử Du, giọng khào khào nói, "Anh thật hếtcách với em. . . . . ."
Hạ Tử Du vùi sâu trong ngực Đàm Dịch Khiêm, nước mắt cùng nước mũi tất cả đềulau vào bộ tây trang đắt tiền của anh, kèm theo tiếng khóc nức nở mà nói, "Ôngxã, em không muốn cãi nhau nữa..........”
Một giây kế tiếp, môi Đàm Dịch Khiêm vội vã phủ lên bờ môi Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du từ từ đưa hai tay vòng qua ôm chặt cổ Đàm Dịch Khiêm, khiến họ giờphút này càng thêm thân mật lưu luyến, giờ phút này bọn họ đều rõ ràng mìnhđều mãnh liệt quyến luyến đối phương.
Rất lâu rất lâu, hai người vẫn không nỡ tách ra.
Đàm Dịch Khiêm lần nữa ôm chặt Hạ Tử Du vào trong ngực, hôn lên đỉnh đầu Hạ TửDu.
Hạ Tử Du tựa vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, điều chỉnh tâm tình thật tốt, nhẹgiọng nói, "Ông xã, anh nói cho em biết, tại sao anh cho rằng những chuyện emlàm có liên quan đến Kim Trạch Húc đều là không đúng?”
Đàm Dịch Khiêm từ từ buông Hạ Tử Du ra, vịn nhẹ bả vai Hạ Tử Du sau đó nói,"Sở dĩ anh không cho em liên lạc với Kim Trạch Húc là bởi vì con người KimTrạch Húc gian xảo khó lường, hắn ta không phải là người có thể trở thành bạntốt của em. . . . . ."
Hạ Tử Du không hiểu lắc đầu, "Em không biết lòng dạ anh ấy như thế nào, nhưngcho tới nay, em vẫn có thể cảm nhận được anh ấy đang cố gắng giúp em."
Đàm Dịch Khiêm nhẫn nại giải thích, "Bà xã, em quá hiền lành, rất dễ dàng xửtrí theo cảm tính. . . . . . Kim Trạch Húc không phải là người đơn giản như emnghĩ vậy đâu, hắn ta có thể từ tay ba em tiếp nhận một “Trung Viễn” sắp phásản, rồi sau đó chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã có thể tạo nên một “Trung Viễn”lớn mạnh như xưa, điều này cho thấy năng lực của hắn ta không thể coi thường.. . . . . Gần ba tháng qua, em cứ cho rằng “Đàm thị” tranh giành thị trườngvới “Trung Viễn”, chuyện này vốn là không có thật, anh đã từng giải thích vớiem rồi.........”
"Nhưng mà. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm thay Hạ Tử Du nói ra suy nghĩ từ đáy lòng cô, "Nhưng mà tất cảđầu mối đều chỉ thẳng về phía anh, hôm nay Kim Trạch Húc còn dùng khổ nhục kếnhằm để phá hoại tình cảm giữa chúng ta . . . . . . Em có nghĩ tới không, mặcdù muốn đối phó với Kim Trạch Húc, nhưng anh thừa biết em không hề thích điềuđó, anh có cần phải khoa trương làm lớn như vậy hay không?”
Hạ Tử Du dường như không dám tin hỏi ngược lại Đàm Dịch Khiêm, "Dịch Khiêm, ýcủa anh là. . . . . . Anh căn bản là không có đối phó với Trạch Húc? ‘TrungViễn” bởi vì nhiều nguyên nhân mà phá sản, và chuyện này là do một tay TrạchHúc đạo diễn?"
Đàm Dịch Khiêm cam chịu, "Đây cũng chính là sự thật mà anh muốn nói cho embiết.”
Những lời của Đàm Dịch Khiêm khiến cho Hạ Tử Du sững sờ.
"Coi như những chuyện này đều đúng như anh nói, nhưng còn chuyện tai nạn xecộ. . . . . ." Hạ Tử Du tận mắt nhìn thấy Kim Trạch Húc được đưa vào phòngphẫu thuật, cô không muốn tin rằng những gì cô nhìn thấy đều biểu hiện giả dốido Kim Trạch Húc tạo ra.
Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh nói, "Anh đã bảo chị Dư đi điều tra chuyện này, tinrằng rất nhanh sẽ có kết quả."
Hạ Tử Du khó có thể tin, "Thật sự là Trạch Húc đang lợi dụng sự đồng cảm củaem sao?”
Đàm Dịch Khiêm trầm giọng nói, "Hắn muốn làm không chỉ là những chuyệnnày......... Điều anh cần em làm đó chính là hãy tin tưởng vào anh nhiều hơnmột chút.”
Hạ Tử Du nhíu chặt mi tâm, "Trời ơi, rốt cuộc anh ấy muốn có cái gì?”
Tròng mắt đen của Đàm Dịch Khiêm u ám trầm xuống, nhẹ giọng nói, "Tất cả nhữnggì anh có!”
