Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !

Chương 149



Gần đây Đàm Dịch Khiêm sống cuộc sống gia đình, sáng chín chiều năm, cũngkhông sắp xếp bất cứ cuộc xã giao nào, tất cả thời gian ngoài công việc dườngnhư đều dành hết cho Hạ Tử Du.

Hôm nay, Đàm Dịch Khiêm về nhà sớm hơn nhưng không hề nhìn thấy cô vợ xinh đẹpvốn nên ở trong phòng nghênh đón mình, Đàm Dịch Khiêm cảm thấy lạ nên đi tìmngười giúp việc hỏi, "Mợ chủ đâu?"

Người giúp việc thành thật trả lời, "Mợ chủ gặp bạn xong sau đó về ở luôntrong phòng. . . . . ."

Chân mày Đàm Dịch Khiêm nhíu lại, "Bạn?"

Người làm nói, "Đúng vậy, là một người bạn họ Kim của mợ chủ."

Chữ "Kim" này làm cho đôi mắt đen u ám của Đàm Dịch Khiêm lại càng thâm trầmthêm vài phần, Đàm Dịch Khiêm phất tay ý bảo người giúp việc lui ra, sau đó đilên lầu hai.

Đàm Dịch Khiêm giơ tay gõ nhẹ cửa phòng, trong phòng không có tiếng trả lời,Đàm Dịch Khiêm lập tức mở cửa phòng ra.

Đập vào mắt anh chính là hình ảnh Hạ Tử Du đang ôm đầu gối trầm tĩnh ngồi trêngiường.

Hạ Tử Du rõ ràng nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm, nhưng không lên tiếng.

Đàm Dịch Khiêm nhẹ bước đi vào phòng, ngồi bên mép giường, xoay người Hạ Tử Duđang không thèm để ý đến anh lại, "Bà xã, làm sao vậy?"

Hạ Tử Du vẫn quay mặt sang bên cạnh, không muốn nhìn Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm dịu dàng dụ dỗ Hạ Tử Du, "Người nào chọc bà xã đại nhân của anhtức giận?"

Lúc này Hạ Tử Du mới xoay mặt sang nhìn Đàm Dịch Khiêm, khó khăn thốt lên mộtcâu, "Anh lại gạt em!!"

Đàm Dịch Khiêm hỏi, "Tại sao lại nói như vậy?"

Ánh mắt Hạ Tử Du nhìn thẳng vào Đàm Dịch Khiêm, "Anh gạt em hết lần này đếnlần khác, cho dù em đã cố gắng thuyết phục mình phải tin tưởng anh, nhưng cóthật nhiều thật nhiều chuyện em vẫn không có cách nào không để ý."

Đàm Dịch Khiêm khẽ cau lông mày, "Kim Trạch Húc nói gì với em?"

Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu, giọng điệu vẫn chua xót như trước, "Anh ấy nóimột vài chuyện mà anh đã giấu em."

Đàm Dịch Khiêm đứng dậy, giọng nói chợt lãnh đạm, "Em không nên gặp hắn ta."

Hạ Tử Du không vui nhíu mày, "Em có cuộc sống tự do của em, huống chi anh ấylà bạn em."

Đàm Dịch Khiêm híp mắt, gịong điệu rõ ràng không vui, "Vậy sao? Nếu như hắn talà bạn của em, buổi chiều gặp em hắn ta sẽ cho chúc phúc cho em như một ngườibạn chứ không phải đi thêu dệt chuyện giữa chúng ta."

Hạ Tử Du nhìn gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm, kèm theo chúttức giận nói, "Em rất hiểu Trạch Húc, anh ấy sẽ không khích bác ly gián."

Đôi mắt Đàm Dịch Khiêm tản ra từng trận rét lạnh, "Em hiểu hắn ta?"

Hạ Tử Du không nhịn được nói, "Đúng, em hiểu anh ấy, anh ấy cũng hiểu em. . .. . . Nhiều năm qua mỗi khi em cần một sự trợ giúp, anh ấy luôn là người đầutiên xuất hiện ở cạnh em."

Đàm Dịch Khiêm bỗng trầm mặc.

Đến lúc này, Hạ Tử Du mới ý thức được giọng điệu nói chuyện của cô hình nhưrất dễ làm người ta hiểu lầm, đành dịu giọng lại, cô chậm rãi nói, "DịchKhiêm, anh biết rất rõ không phải là em muốn nói Trạch Húc tốt ở trước mặtanh, em chỉ mong có thể giữ lại người bạn tốt này. . . . . . Em biết rõ anh ấyđã từng cố ý vô tình làm rất nhiều chuyện có ý đồ phá hỏng chuyện chúng ta đếnvới nhau, nhưng em biết rõ anh ấy làm tất cả đều là vì bảo vệ em, em không choanh ấy được cái gì, nhưng em hy vọng có thể giữ lại tình bạn giữa em và anhấy. . . . . ." Cô muốn làm cho hắn hiểu lòng biết ơn của cô đối với Kim TrạchHúc, mong anh có thể thay đổi cách nhìn đối với Kim Trạch Húc.

Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nói, "Em cho rằng là tình bạn nhưng đó không phải làthứ hắn ta muốn."

Hạ Tử Du bước xuống giường, đứng trước mặt Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh hỏi,"Chẳng lẽ ngay cả quyền tự do liên lạc bạn bè em cũng không có hay sao?"

Ánh mắt lạnh lẽo của Đàm Dịch Khiêm chiếu thẳng vào đáy mắt Hạ Tử Du, đôi môimỏng lạnh lùng nói, "Hắn ta đáng để cho chúng ta phải cãi nhau lần đầu tiênsau khi cưới sao?"

Lần này đổi thành Hạ Tử Du sững sờ.

Sau một hồi lâu, Hạ Tử Du điều chỉnh cảm xúc của mình một chút, cô rũ mắtxuống, chậm rãi nói, "Thật xin lỗi, không phải là em muốn cãi nhau với anh. .. . . . Chỉ là em rất phiền, tâm tình cũng rất loạn, em cảm thấy em vẫn bị anhngăn cách, có rất nhiều người anh không cho em gặp, có rất nhiều chuyện anhcũng không muốn để cho em biết, cảm giác như thế khiến cho em cảm thấy rất bấtan. . . . . ."

Nhìn gương mặt buồn bã mất mát của Hạ Tử Du, trái tim Đàm Dịch Khiêm bỗng quặnlại, rốt cuộc anh không thể tiếp tục lớn tiếng với cô nữa, anh ấn cô vào trongngực, giọng nói rõ ràng mang theo áy náy, "Là anh không tốt. . . . . . Em nóicho anh biết, em đã nghe được gì từ Kim Trạch Húc? Em có thể hỏi anh, nhưngkhông được suy nghĩ bậy bạ."

Hạ Tử Du dựa vào lồng ngực của Đàm Dịch Khiêm, theo thói quen đưa tay ôm lấyanh, sống mũi cay cay, mếu máo nói, "Lúc trước anh nói với em con của NhấtThuần là của cô ấy với bạn trai, nhưng hôm nay Trạch Húc nói cho em biết, anhấy nói đứa bé đó là của anh và Nhất Thuần . . . . . . Em không biết rốt cuộcem nên tin ai, em không muốn nói rằng em có thể hoàn toàn tin tưởng anh, bởivì em biết Trạch Húc không cần phải nói dối như vậy với em, nhưng em lại muốntin tưởng anh, cũng biết anh nhất định sẽ cho em một lời giải thích hợp lý, emmong bây giờ anh có thể nói cho em biết." Cô và anh thật vất vả mới đi tớingày hôm nay, cô mong tất cả những vấn đề bọn họ gặp phải đều có thể cùng nhaugiải quyết.

Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm trở nên âm u lạnh lẽo, "Anh vẫn không muốn cho em biếtsự thật chuyện này."

Hạ Tử Du ngước mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Tại sao?"

Ngay sau đó, Đàm Dịch Khiêm nói hết từ đầu đến cuối chuyện Nhất Thuần mangthai cho Hạ Tử Du nghe.

Hạ Tử Du nghe xong giật mình đứng nguyên tại chỗ, một hồi lâu vẫn chưa hoànhồn, bỗng dưng, sững sờ nói, "Em nên biết từ lâu, Nhất Thuần cô ấy thích anh.. . . . ."

Đàm Dịch Khiêm vịn chặt đôi vai đang khẽ run của Hạ Tử Du, giọng điệu dịu dàngnói, "Trong mắt anh, em căn bản cũng không cần biết chuyện này, giữa chúng tachỉ có anh và em mà thôi, đối với chúng ta mà nói ai khác cũng đều không quantrọng. . . . . ." Đây cũng chính là nguyên nhân anh cảm thấy không cần phảinói cho cô biết.

Hạ Tử Du lâm vào trầm mặc.

Đàm Dịch Khiêm nhẹ nâng khuôn mặt Hạ Tử Du lên, nhìn đôi mắt đờ đẫn của cô, lolắng nói, "Nói cho anh biết em đang suy nghĩ gì?"

Hạ Tử Du trầm tĩnh lắc lắc đầu, suy tư sau một lúc lâu mới đáp, "Em đang nghĩ,hiện tại nhất định Nhất Thuần đang rất khó chịu. . . . . . Cô ấy yêu anh nhưthế, nhưng vẫn ở trước mặt anh làm như không thèm để ý gì hết, sau khi chúngta đến với nhau, cô ấy không chọn ở giữa cản trở, cũng không hề thể hiện rachút ghen tỵ nào, mà là lựa chọn rộng lượng rời đi, em vẫn nhớ sự thản nhiênkhi cô ấy chính miệng giải thích với em giữa anh và cô ấy không hề có quan hệgì. . . . . . Em nghĩ nếu không phải yêu một người sâu đậm, một người phụ nữtuyệt đối không thể làm được những việc đó."

Đàm Dịch Khiêm sợ nhất chính là nhìn thấy Hạ Tử Du suy nghĩ nhân từ giùm ngườikhác, anh dịu giọng, "Trong một vài chuyện cần sự kiên định, không thể lạmdụng lòng cảm thông của em được."

"Cô ấy muốn có một đứa con của anh, có lẽ chỉ là muốn lấy được một phần chờmong. . . . . ." Đứng trên lập trường của Đan Nhất Thuần, Hạ Tử Du thật tộinghiệp cho cô ấy.

Đàm Dịch Khiêm không vui, nói, "Hay là, em cảm thấy anh nên cho phép NhấtThuần sinh đứa bé kia?"

Hạ Tử Du sững sờ nhìn Đàm Dịch Khiêm, thật lâu không lên tiếng trả lời.

Đàm Dịch Khiêm mất kiên nhẫn khẽ rủa, "Đáng chết, chẳng lẽ em thật sự muốnnhìn thấy những người phụ nữ khác sinh con của anh?"

Hạ Tử Du đột nhiên lắc đầu, "Không phải!"

Lúc này nghe Hạ Tử Du nói như vậy, lòng phiền não của Đàm Dịch Khiêm mới đượctrấn an đôi chút, anh chậm rãi hạ giọng nói, "Con người sống trên đời có nhiềulúc phải đưa ra một lựa chọn chính xác, nếu như trong chuyện này anh chọn cảmthông, có lẽ sau này sẽ phải đổi lấy đau khổ cho cả ba người. . . . . ."

Hạ Tử Du dán chặt khuôn mặt mình vào lồng ngực của Đàm Dịch Khiêm, nghẹn ngàonói đầy chua xót, "Ông xã, em biết rõ anh vì em mới làm vậy, em cũng phải thừanhận em không rộng lượng được như vậy. . . . . ." Cô chỉ đau lòng, đau lòngcho Đan Nhất Thuần, nhưng nếu nghĩ đến trên thế giới này thật sự còn một ngườiphụ nữ ôm con của chồng mình, cô cũng không có cách nào chuyển phần đau lòngnày thành rộng lượng.

Đàm Dịch Khiêm ôm chặt Hạ Tử Du, "Anh cũng không cho phép em rộng lượng nhưvậy!"

Hạ Tử Du nói từ tận đáy lòng, "Em tin rằng, một cô gái tốt như Nhất Thuần, ôngtrời nhất định sẽ không bạc đãi cô ấy, cũng cho cô ấy một tình yêu chân chínhthuộc về mình."

-------

Hai ngày sau, tại "Đàm thị."

Sáng sớm, chị Dư đứng ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc gõ nhẹ cửa mộtcái.

"Vào đi."

Chị Dư đi vào phòng làm việc, nhìn Đàm Dịch Khiêm đang xử lý tài liệu ở trướcmặt, cung kính nói, "Tổng giám đốc, tôi đã dẫn người cậu muốn gặp đến, bây giờcậu có muốn gặp cô ấy không ạ?"

Đàm Dịch Khiêm để văn kiện trên bàn sang một bên, ngước mắt nhìn chị Dư mộtcái, lạnh lùng nói, "Dẫn cô ấy vào đi."

"Vâng."

Chị Dư rời đi một lát sau, Đường Hân bước vào phòng làm việc của Đàm DịchKhiêm.

Đường Hân vẫn tràn trề thanh xuân như trước, ngước mắt nhìn về phía Đàm DịchKhiêm trong nháy mắt như càng thêm xấu hổ hơn ngày trước, cô hỏi như không dámtin, "Dịch Khiêm, chị Dư nói anh muốn gặp em?"

Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm kín đáo nhìn khuôn mặt Đường Hân vẫn thanh lệ đáng yêunhư ngày nào, thong thả nói, "Nghe chị Dư nói cô vẫn luôn ở Los Angeles?"

Đường Hân gật đầu, "Vâng."

Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm dừng lại trên khuôn mặt nhỏ xinh của Đường Hân, tiếptục nói, "Mấy năm này sống có tốt không?"

Đường Hân cẩn thận dè chừng nhìn Đàm Dịch Khiêm, giọng điệu hơi có vẻ vui mừngnói, "Dịch Khiêm, anh đang quan tâm em đấy à?"

Đàm Dịch Khiêm dựa người vào thành ghế, điều chỉnh tư thế ngồi, nhẹ giọng cườimột tiếng, "Nói thế nào thì tôi và Tử Du có thể đi đến ngày hôm nay, cũng cómột phần công lao của cô trong đó, tôi đương nhiên phải "quan tâm" đến cô."

Đường Hân không nghe ra hàm ý trong lời nói của Đàm Dịch Khiêm, cô chậm rãi rũmắt xuống, cười chua xót, "Cái gì mà công lao, ngược lại là do em ích kỷ,trước kia vì muốn được ở lại bên cạnh anh, cho nên em luôn giấu diếm sự thậtlà tiểu Du cứu anh. . . . . . Những năm gần đây nếu không phải thấy anh vàNhất Thuần tiểu thư đi cùng nhau, em nghĩ em cũng không có dũng khí nói ranhững chuyện năm đó cho anh biết. . . . . . May mà em giác ngộ cũng không coilà muộn, đúng là vẫn còn giúp được bọn anh, rốt cuộc cũng có thể hóa giải đôichút sự áy náy tận đáy lòng em rồi."

Đường Hân hoàn toàn không chú ý tới giờ phút này chị Dư đang nhìn cô với mộtvẻ mặt nặng nề, kinh hồn bạt vía toát mồ hôi thay cho Đường Hân.

Không nghe Đàm Dịch Khiêm đáp lại, Đường Hân chậm rãi ngước mắt nhìn về phíaĐàm Dịch Khiêm, lại phát hiện lúc này Đàm Dịch Khiêm đang dùng một ánh mắtrạng ngời nhìn cô chăm chú.

Sắc mặt Đường Hân khẽ nhuộm đỏ, "A, Dịch Khiêm, anh làm gì mà nhìn em nhưthế?"

Đàm Dịch Khiêm nhìn Đường Hân chằm chằm, híp mắt nói ra chiều đầy khó hiểu,"Tôi đang suy nghĩ, một cô gái khi còn bé vô cùng hoạt bát lương thiện, tạisao sau khi lớn lên lại có thể biến thành một người phụ nữ lòng dạ độc ác nhưthế?"

Khi Đường Hân nghe những lời này, khuôn mặt đang hồng trong nháy mắt trắngxanh, "Hả, Dịch Khiêm. . . . . . Em nghe không hiểu."

Lúc này Đàm Dịch Khiêm đã thu hồi ánh mắt dừng trên người Đường Hân lại, "ChịDư."

Ngay sau đó chị Dư rút một phần văn kiện trên kệ sách sau lưng Đàm Dịch Khiêmra đưa cho Đường Hân.

Đường Hân sững sốt nhận lấy phần văn kiện, hỏi đầy nghi hoặc, "Đây là cái gì?"

Chị Dư đáp, "Trên văn kiện này là thân thế bối cảnh tình hình chung của Đườngtiểu thư kèm theo một vài hình ảnh về tình hình cuộc sống gần đây của cô. . .. . ."

Đường Hân nhất thời sửng sốt, "Tại sao phải sắp xếp lại tư liệu của em?"

Chị Dư bình tĩnh trả lời, "Bởi vì Lorik cần tư liệu của cô."

Nghe đến ba chữ "Lorik" sống lưng Đường Hân chấn động một cách rõ ràng, sắcmặt cô còn trắng bệch hơn cả mới nãy, cô chợt ngước mắt nhìn về phía Đàm DịchKhiêm, tròng mắt trợn to, "Dịch Khiêm. . . . . . Việc này. . . . . . Là sao?"

Lorik chính là một đại ca nặng kí trong giới xã hội đen ở Mỹ, cũng là tên ácma đã từng giam cầm Đường Hân ở bên người áp dụng ngược đãi tình dục, cho đếnnhiều năm sau mỗi khi Đường Hân nghe đến ba chữ "Lorik" này trong đầu vẫn nhưcũ có thể lướt qua hình ảnh đầy ác mộng ngày trước của cô.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Đàm Dịch Khiêm từ từ híp thành một đường chỉ mỏng,nói đầy lãnh đạm, "Tôi nhớ cô từng nói cho tôi biết, Lorik là một người biếnthái đến cực hạn, cô đã từng bị buộc sống ở bên cạnh hắn, còn bị hắn ngượcđãi. . . . . . Sau đó trong nhà Lorik tự nhiên xảy ra một cuộc hỏa hoạn, cômới may mắn thừa dịp trận hỏa hoạn đó trốn thoát, trận hỏa hoạn này làm phỏnglưng của cô, cho đến bây giờ sau lưng cô còn đang lưu lại đầy vết sẹo ngàyđó."

Không biết vì sao, khi nghe Đàm Dịch Khiêm trần thuật lại đọan quá khứ này củamình thì Đường Hân lại cảm thấy âm thầm sợ hãi, như có một luồng lạnh lẽo từdưới lòng bàn chân đang từ từ vọt lên, cô lo lắng bất an nhìn Đàm Dịch Khiêm,"Tại. . . . . . Tại sao anh muốn nhắc tới những chuyện này?"

Đàm Dịch Khiêm nhẹ nhàng bâng quơ mà trả lời, "Tôi nghĩ Lorik sẽ muốn tìm côcho bằng được, cho nên ra lệnh cho chị Dư dùng bưu kiện chuyển giao thân thếbối cảnh hiện nay cùng tình trạng gần đây nhất của cô cho Lorik."

Nghe đến đó, Đường Hân đột nhiên nặng nề lui về sau một bước, cô hoảng sợ nói,"Dịch Khiêm, tại sao anh muốn làm như vậy?" Trời ơi, nếu Lorik tìm được mình,hắn sẽ giết mình mất.

Đàm Dịch Khiêm tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ lúc này của Đường Hân, anh nhẹ nhàngnói, "Đương nhiên hắn sẽ giết cô! Dù sao năm đó vì chạy trốn hắn cô không tiếctạo ra trận hỏa họan mà được cảnh sát kết luận là ngoài ý muốn kia, thiếu chútnữa cô đã làm Lorik chết cháy ở trong phòng, nhưng Lorik mạng lớn, mặc dù dungmạo bị hủy hoại, nhưng cuối cùng cũng bảo vệ được tính mạng."

Sự thật này trước kia Đàm Dịch Khiêm cũng đã tra được, nhưng cho tới bây giờĐàm Dịch Khiêm cũng chưa từng xen vào chuyện này, bởi vì luôn cho rằng trongchuyện này Đường Hân là người bị hại.

Bây giờ Đường Hân đã đứng không vững, cô sợ hãi không ngừng lùi về phía sau,"Tại sao phải làm như vậy? Dịch Khiêm, anh hãm hại em. . . . . ." Đường Hânbiết rõ sự hung ác của Lorik hơn bất cứ ai, một khi Lorik biết hành tung củacô, cô sẽ bị xã hội đen Mỹ đuổi giết mất.

Ánh mắt hung ác hiểm độc của Đàm Dịch Khiêm nhìn cô đầy sắc bén, giọng điệuvẫn không hề có chút nào phập phồng, "Hình như chữ "hãm hại" trong mắt côdường như cũng chẳng quan trọng gì. . . . . ."

Đường Hân dựa vào vách tường sau lưng như mất hết sức lực, không ngừng lắcđầu.

Đàm Dịch Khiêm lạnh giọng nói, "Nếu muốn người khác không biết trừ phi mìnhđừng làm, Đường Hân, cô đã làm chuyện gì cô tự biết rõ. . . . . . Tôi luônmong được trải qua một cuộc sống an nhàn êm ả với Hạ Tử Du, nhưng hình như côkhông muốn điều mà tôi mong muốn, một khi đã đã như vậy thì tôi cũng phải chocô một chút cảnh cáo."

. . . . . .

Sau khi Đường Hân bị bảo vệ "mời" ra khỏi "Đàm thị", chị Dư nhìn Đàm DịchKhiêm lại tiếp tục vùi đầu vào đống văn kiện, trong đầu không khỏi lướt qua bộdạng kinh hòang hai chân như nhũn ra của Đường Hân khi rời phòng làm việc,thóang chốc đáy lòng chị Dư bỗng kinh hãi, sợ hãi liếc trộm Đàm Dịch Khiêm mộtcái.

Hình như Đường tiểu thư vẫn chưa từng hiểu rõ, cái thế giới này có vài ngườilà vĩnh viễn không có thể xúc phạm đến giới hạn của họ.

Mặc dù tổng giám đốc không lệnh cho cô thực sự đem tài liệu kia giao choLorik, nhưng, mấy năm sau e rằng Đường tiểu thư sẽ bị bao phủ trong cơn hãihùng mà tổng giám đốc đã tạo ra cho cô ấy, cho dù về sau tổng giám đốc khônglàm gì đi nữa, chắc chắn có giáo huấn như vậy, đời này cũng sẽ không dám chenvào chuyện giữa vợ chồng của tổng giám đốc nữa.

-------

Buổi chiều.

"Ừ, Trạch Húc, anh yên tâm đi, em sẽ tự chăm sóc mình thật tốt, cám ơn anh đãquan tâm. . . . . . ."

Hạ Tử Du vừa cúp điện thoại thì thấy Đàm Dịch Khiêm đi vào phòng.

Hạ Tử Du lập tức đứng dậy, vui sướng đi đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, làmnũng, "Ông xã, anh về rồi à?"

Đàm Dịch Khiêm ôm lấy Hạ Tử Du từ phía sau, vùi đầu vào cổ cô, nói với giọngkhàn khàn, "Không phải anh đã nói không cho phép em liên lạc với Kim Trạch Húcsao?"

Hạ Tử Du nhấn mạnh một lần nữa, "Bọn em chỉ thăm hỏi giữa bạn bè bình thườngthôi." Thậm chí số điện thọai cô cho kim Trạch Húc cũng là số điện thoại trongngôi biệt thự, chính là để tránh cho Đàm Dịch Khiêm suy nghĩ nhiều.

Rõ ràng là giọng ra lệnh, nhưng khi đối diện với Hạ Tử Du Đàm Dịch Khiêm lạihơn mười phần bá đạo chiếm hữu, "Anh nói không cho phép!"

Hạ Tử Du giận dỗi bĩu môi, "Được rồi." Thực tế tối nay Trạch Húc gọi điện chocô cũng là muốn biết tình trạng bây giờ của cô, biết anh đã giải thích rõ vớicô, Trạch Húc cũng chúc phúc cho bọn họ, huống chi sau này giữa cô và TrạchHúc cũng không có gì cần phải liên lạc thường xuyên nữa.

"Ừ." Lúc này Đàm Dịch Khiêm mới hài lòng, nhẹ gặm cắn cần cổ nhẵn bóng của cô.

Cảm thấy lực gặm cắn của Đàm Dịch Khiêm đang từ từ biến thành hôn nhẹ, nhiệtđộ giữa nhau cũng đang dần dần nóng lên, nghĩ đến sự mệt mỏi mấy tối gần đây,Hạ Tử Du vội vàng nói, "Ông xã, em có một chuyện muốn thương lượng với anh. .. . . ."

Đàm Dịch Khiêm đang gặm cắn xương cổ của Hạ Tử Du, khàn khàn ậm ờ đáp lời,"Ừ."

Hạ Tử Du nói, "Ngày mai thời tiết rất tốt, cả nhà ba người chúng ta đi thánhMonica đi! Thánh Monica cách đây không tới một giờ đường xe, cảnh ven biểncũng rất đẹp, mặc dù Liễu Nhiên không thích hợp đi quá xa, nhưng đi ra ngoàiphơi nắng mặt trời cũng tốt, anh cảm thấy thế nào?"

Giờ phút này Đàm Dịch Khiêm căn bản không có ý định nói chuyện nghiêm chỉnhvới Hạ Tử Du, tay anh đang tuần tra tới lui giữa hai đùi Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du dời bàn tay không an phận của Đàm Dịch Khiêm ra, lay nhẹ Đàm DịchKhiêm, "Anh mau trả lời em đi. . . . . ." Cô đã bắt đầu tưởng tượng ra hìnhảnh cô và Liễu Nhiên hoà thuận vui vẻ ngồi nghịch cát trên bãi biển. . . . . .Cô có lòng tin chỉ cần Liễu Nhiên đồng ý ở chung với cô nhiều hơn, cô nhấtđịnh có thể xây dựng thân tình giữa hai mẹ con cô một lần nữa.

Đàm Dịch Khiêm đáp nhẹ một câu, ". . . . . . Em tự tính toán."

Hạ Tử Du nhón chân lên hôn gương mặt tuấn tú của Đàm Dịch Khiêm như một phầnthưởng, "Cám ơn ông xã."

Vậy mà, Đàm Dịch Khiêm cũng không biết đủ. . . . . .

Một giây kế tiếp, Hạ Tử Du đã bị Đàm Dịch Khiêm bổ nhào vào trên giường lớnsau lưng bọn họ.

. . . . . .

Bữa ăn tối dĩ nhiên là không có thời gian đi dùng. . . . . .

Nửa đêm, Hạ Tử Du theo thói quen mở mắt ra, cô nhẹ nhàng di chuyển bàn tay đểngang trên eo mình.

"Đi đâu?" Gần như là vào lúc Hạ Tử Du vừa nhúc nhích trong ngực Đàm DịchKhiêm, thì giọng nói trầm khàn của anh cũng truyền đến.

Hạ Tử Du lập tức nhắm mắt lại, khéo léo ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, "Không có."

Đàm Dịch Khiêm ôm chặt lấy Hạ Tử Du, "Ngủ đi, Liễu Nhiên có người giúp việctrông coi rồi."

Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ."

Hạ Tử Du vốn định đợi cho Đàm Dịch Khiêm ngủ thiếp đi rồi đến phòng trẻ, nhưngcũng vì buổi tối rất vất vả nên Hạ Tử Du vừa nhắm mắt đã chìm vào mộng đẹp,đợi đến khi Hạ Tử Du mở mắt ra lần nữa, thì phát hiện vị trí bên cạnh cô đãtrống không.

Không nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du nghi ngờ đứng dậy.

Không tìm thấy Đàm Dịch Khiêm, ngay sau đó Hạ Tử Du mở ra cửa phòng.

Nhìn lướt qua hành lang, Hạ Tử Du phát hiện phòng trẻ lộ ra một khe hở hẹpchưa đóng, vì thế Hạ Tử Du đẩy ra cửa phòng trẻ.

Đập vào mắt Hạ Tử Du, lúc này người giúp việc đang đứng ở một bên, mà LiễuNhiên hiển nhiên mới vừa được Đàm Dịch Khiêm dỗ ngủ, giờ phút này đang nằmtrên bả vai Đàm Dịch Khiêm.

Người làm nói, "Cậu chủ, cậu đi ngủ đi. . . . . . Tôi sẽ chăm sóc Ngôn Tư tiểuthư thật tốt."

Đàm Dịch Khiêm cẩn thận dè dặt giao Ngôn Tư cho người giúp việc, lúc đứng dậythì nhìn thấy Hạ Tử Du.

Đàm Dịch Khiêm đi ra, đỡ thắt lưng cô, khẽ hỏi, "Sao lại không ngủ được?"

Giờ khắc này trong đầu Hạ Tử Du đang xẹt qua hình ảnh ba năm trước có lẽ ĐàmDịch Khiêm cũng chăm sóc Liễu Nhiên lúc nửa đêm như giờ phút này, Hạ Tử Du độtnhiên cảm thấy mũi mình đau xót, cô đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm đầy quyếnluyến.

Hô hấp của Đàm Dịch Khiêm bỗng căng thẳng, "Sao thế?"

Hạ Tử Du chôn chặt trong ngực Đàm Dịch Khiêm, nức nở nói, "Em chỉ là cảm thấyem và Liễu Nhiên rất hạnh phúc."

"Đồ ngốc. . . . . ." Đàm Dịch Khiêm hôn lên môi Hạ Tử Du một cái, ngay sau đóôm lấy cô, "Đi, trở về phòng ngủ."

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...