Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !

Chương 140



Tại nhà trọ.

"Nòng nọc nhỏ bơi rồi bơi, thì phát hiện một con cua thật lớn, trông thấy concua bụng trắng ấy nòng nọc nhỏ liền bơi tới lớn tiếng gọi mẹ, nhưng con cuacái lại quơ quơ hai cái càng to, cười lớn nói, ‘thật xin lỗi nha, bạn nhỏ nhậnlầm rồi’. . . . . ."

Chuyện xưa còn chưa kể xong, Liễu Nhiên đã chìm vào giấc ngủ.

Thấy bộ dáng yên tĩnh bình yên của Liễu Nhiên lúc ngủ, Hạ Tử Du cúi đầu hônnhẹ lên gò má Liễu Nhiên một cái, sau đó kéo chăn lên đắp cho con gái.

Lúc cô chuẩn bị xoay người đi ra khỏi phòng, thân thể lại đột nhiên bị ngườitừ phía sau ôm lấy.

Người phía sau rõ ràng chính là Đàm Dịch Khiêm, bởi vì hơi thở anh rất nhẹ rấtnhạt, lại rất luôn dễ chịu, thoang thoảng quấn quít quanh người cô.

Cô nhẹ nhàng ngọa nguậy người một cái, không muốn đánh thức Liễu Nhiên đangngủ say, cô đành phải nhỏ giọng nói, "Anh buông ra. . . . . ."

Anh chống cằm lên bả vai mảnh khảnh của cô, giọng nói từ tính kèm theo chútxấu xa nói, "Không buông! !"

Cô hơi hơi nhíu mày, "Anh đừng như vậy. . . . . ."

Anh di chuyển từ vai đến gần cổ hít lấy mùi hương cỏ chanh thoang thoảng trênngười cô, nhẹ giọng nói, "Bây giờ anh không có nhà để về, em có thể thu nhậnanh không?"

Cô gỡ tay anh ra, xoay người lại nhìn về phía anh, nếp nhăn ở mi tâm vẫn khônggiãn, lạnh nhạt nói, "Chúng ta tối nhất nên nói chuyện cho rõ ràng đi!"

Anh tà tứ cong lên khóe môi, "Không có gì cần nói. . . . . . Tối nay anh sẽ ởlại chỗ em."

Cô giật mình ngạc nhiên.

Anh nhếch môi cười cười xoay người đi vào phòng tắm.

Cô muốn cất bước đuổi theo anh, nhưng bóng anh đã đi vào phòng tắm.

Cô ngồi ở trên ghế sofa, nghe bên trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảyào ào, nội tâm lo lắng không thôi.

Bây giờ nên làm gì?

Sự kiên định ban đầu của cô dường như bởi vì quan hệ của bọn họ bây giờ màcàng ngày càng đi ngược lại, nhưng cô vẫn không có dũng khí nói cho anh biếtsự thật. . . . . .

Vừa rồi ở nhà hàng dùng cơm, Liễu Nhiên nói rằng bọn họ có một loại cảm giácấm áp thoải mái khiến cho cô trong nháy mắt thất thần, cô đã cho rằng khoảnhkhoắc đó bọn họ thật sự chính là một nhà ba người hòa thuận vui vẻ.

Cô rất thích cảm giác đó, rất thích cùng anh sống chung một chỗ, cô cũng biết,anh đã đưa tay về phía cô, chỉ cần cô nguyện ý cùng anh, sau này anh nhất địnhsẽ dốc hết toàn lực làm mang đến hạnh phúc cho cô, nhưng mà. . . . . .

Vào lúc này cửa phòng tắm được mở ra.

Anh mặc một bộ áo ngủ, sắc mặt cô chợt ngẩn ra, ‘hả’, trong nhà cô từ khi nàolại có đồ dùng của đàn ông?

Anh đi về phía cô, cô lập tức đứng dậy, lúng túng nói, "Ơ, thời gian không cònsớm nữa, anh trở về đi. . . . . ." Dứt lời cô dùng tốc độ nhanh như chớp chạyào vào phòng tắm.

Anh mỉm cười, nhàn hạ ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.

Cô đi vào phòng tắm mới biết, trong phòng tắm nơi để đồ dùng riêng tư của côcũng đã bắt đầu có thêm đồ dùng cá nhân của anh, mới nhìn vào giống như là bọnhọ đã ở chung rất lâu rồi vậy. . . . . .

Cô mở cửa phòng tắm ra đang muốn nói với anh, thì phát hiện lúc này anh đangđứng ở ngoài ban công đang nói chuyện điện thoại.

Cô đành phải tạm thời bỏ đi ý nghĩ trách cứ anh, nhỏ giọng chỉ trích anh mộtphen, rồi cô mới đóng cửa phòng phòng tắm.

. . . . . .

Trong phòng tắm cô kéo dài thời gian gần cả tiếng đồng hồ mới đi ra ngoài, côbiết anh không có tính nhẫn nại, cho nên lường trước anh có thể sẽ lựa chọnrời khỏi nhà trọ.

Nhưng, lúc cô đi ra khỏi phòng tắm mới phát hiện anh giờ phút này đang ngồi ởtrên ghế sofa trong phòng khách, thảnh thơi nhàm chán lật xem tạp chí thườngngày.

Bước chân cô hơi chậm lại, sau đó nhíu mày.

Đầu anh cũng không ngẩng liền nói, "Em thường ngày dùng những thứ tạp chí linhtinh nhàm chán này để giết thời gian?"

Cô mặc áo ngủ đi đến trước mặt của anh, trực tiếp giật lấy cuốn tạp chí BátQuái trong tay anh, liếc anh một cái nói, "Tôi thích xem đó, vậy thì sao?" Phụnữ đều thích xem những thứ tạp chí thời trang này cùng tin tức linh tinh, côcũng không ngoại lệ.

Anh nhíu mày, "Làm gì phải tỏ thái độ căm ghét như vậy, anh chỉ là tò mò em màcũng thích những thứ này ư?"

Cô mặc kệ anh, ngay sau đó đưa tầm mắt chuyển đến cuốn tạp chí thời trangtrong tay cô vừa mới đoạt về, tùy ý liếc mắt nhìn qua một lượt.

Nghĩ rằng nhìn thoáng qua cũng không có hề gì, nhưng hai gò má cô trong nháymắt xấu hổ đỏ bừng lên.

Khóe môi anh cong lên, "Đến khi nào thì em cũng mặc như thế cho anh xem?"

Cô thẹn quá hóa giận, "Mặc cái đầu quỷ anh." Lúng túng gấp lại tờ báo có nhiềumục nội y sexy kia, cô lấy cuốn tạp chí thời trang không chút lưu tình ném vàothùng rác.

Anh dường như rất thích xem bộ dạng vừa thẹn vừa giận của cô vào lúc này, khóemiệng khẽ nhếch cười nói, "Tới đây ngồi."

Cô tức giận nói, "Tôi muốn đi nghỉ, nhà trọ này còn một phòng đó, anh muốn ởlại thì tùy anh!"

Tròng mắt đen giảo hoạt của anh bắt đầu khẽ chuyển động.

Cô cảm giác mình thật giống như một con mồi đang được để mắt tới, cô lập tứcxoay người định trở về phòng.

Nhưng, ngay lúc đó, nhưng cơ thể cô đã bị anh nhanh tay trước tóm lấy.

Bởi vì cách cánh cửa phòng sợ làm ầm ĩ đến Liễu Nhiên, cô vừa giãy giụa, vừatức giận nói, "Đàm Dịch Khiêm, anh còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát!"

Anh yêu thương chạm nhẹ một cái lên hai gò má đang tức giận đỏ bừng của cô, cóvẻ như vô cùng vui sướng nói, "Nếu cảnh sát có tới đây, em cho rằng họ sẽ tinem hay là tin tưởng anh?"

Cô tức giận, "Buông tôi ra! !" Hôm nay đáng lẽ cô không nên đồng ý để anh đưavề nhà trọ, chỉ là cô cho rằng anh cũng đi liền giống như hai lần trước, aingờ anh. . . . . .

Bất bình lình anh nhấc bỗng cô lên.

"A!" Thân thể đột nhiên bay lên không, cô kinh hô một tiếng, theo bản năng bámchặt vào cổ anh.

Anh tắt đèn phòng khách nhà trọ, rồi sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên ghế sofa.

Trong bóng tối, cô chỉ có thể thông qua ánh sáng u ám ngoài cửa sổ xuyên vàotrong phòng mới có thể nhìn thấy rõ rằng từng góc cạnh trên khuôn mặt điểntrai của anh.

Tròng mắt đen lóng lánh của anh như giống như ánh sáng của ngôi sao ban đêm,một cái chớp mắt cũng không có nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo của cô.

Cô hốt hoảng, vội vàng đưa tay chống lại anh.

Khóe miệng anh khẽ nhếch, rồi sau đó kề sát vào tai cô tà tứ nói, "Anh biết emrất mệt, nhưng mà, hai hôm nay anh cũng không còn lòng dạ nào để làm việc, cólẽ tất cả đều là vì chuyện này. . . . . ."

Mặt của cô nhanh chóng bị phủ hai đám mây hồng, gò má bắt đầu nóng rực, cô lậptức ngượng ngùng xoay đầu sang một bên.

Anh phì cười, "Không cần phải xấu hổ. . . . . . Về sau, cuộc sống như thế củachúng ta còn rất dài."

Cô xoay đầu lại, lần nữa nhìn về phía anh.

Anh tựa như là ma vương trong đêm tối, hoàn toàn làm cho người ta biết anhnguy hiểm, nhưng vẫn dễ dàng cứ vậy mà có thể mê hoặc lòng người.

Anh vươn tay chậm rãi từ từ cởi ra nút áo ngủ của cô . . . . . .

Cô nín thở muốn kháng cự anh, nhưng lại bị một cái hôn hoặc là một ánh mắtkiên định của anh dễ dàng làm cho nhiễu loạn nội tâm, dần dần, không còn nghetheo sự khống chế nữa, một màn kiều diễm nở rộ trong bóng đêm dày đặc. . . . ..

-

Nửa đêm, cô bị tiếng khóc của Liễu Nhiên làm tỉnh giấc.

"Mẹ, mẹ. . . . . ."

Liễu Nhiên ngồi bật dậy khóc rống, giống như còn đang trong cơn ngủ mơ, LiễuNhiên vẫn không có mở mắt ra, nhưng lại đưa tay ôm lấy Hạ Tử Du .

May mắn là giờ phút này cô cũng đang ở cạnh Liễu Nhiên, cô ôm thật chặt LiễuNhiên vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi, "Ngoan nào, con gái, mẹ đang ở cạnh conđây. . . . . ."

Trong giấc mộng Liễu Nhiên giống như đã tìm được chỗ dựa vào, sau một hồi khócthét lên cuối cùng cũng từ từ chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Sau khi nhẹ nhàng dỗ dành cho Liễu Nhiên ngủ, Hạ Tử Du mới phát hiện khôngbiết từ lúc nào cô đã trở lại ở trên giường của mình.

Kéo chăn qua đắp cho con, cô dè dặt cẩn thận bước xuống giường, rồi đóng nhẹlại cửa phòng.

Ánh sáng mơ hồ ngoài cửa sổ rọi vào trên ghế sofa, thân thể cao lớn của anhgiờ phút này nằm ở trên ghế sofa như có vẻ không thoải mái lắm .

Cô nhẹ nhàng di chuyển đến cạnh ghế sofa, như chưa từng thấy qua dáng vẻ chịukhổ này của anh, cô đứng dậy đi vào phòng ôm tới một cái mền lông, nhẹ tay phủlên người anh.

Cô thích quan sát bộ dáng anh ngủ, đã ba mươi tuổi rồi mà còn giống như mộtđứa trẻ ngây thơ, khuôn mặt hoàn toàn vô hại không có kiêu ngạo phách lốigiống như thường ngày. (ặc, DK mới có 30t thui ư)

Cô ngồi ghé vào trên ghế sofa, lẳng lặng nhìn anh.

Bỗng dưng, lòng của cô dâng lên từng trận chua xót, cô đứng dậy, không chophép mình quyến luyến thêm nữa, cô lại một lần nữa quay trở về phòng của mình.

. . . . . .

Ngày hôm sau khi Hạ Tử Du tỉnh lại thì Đàm Dịch Khiêm đã không còn ở nhà trọ.

Hạ Tử Du thấy Liễu Nhiên vẫn còn đang ngủ, liền dành chút thời gian đi xuốngtiệm thuốc dưới lầu mua một hộp thuốc tránh thai.

Hạ Tử Du vừa về đến nhà trọ thì nghe được tiếng Liễu Nhiên khóc, Hạ Tử Du vộivàng bỏ hộp thuốc tránh thai vào ngăn kéo, ngay sau đó vọt vào trong phòng ômlấy Liễu Nhiên.

Liễu Nhiên nhìn thấy Hạ Tử Du cũng thôi không khóc nữa, bởi vì mới vừa tỉnhngủ, nên Liễu Nhiên chỉ nằm sấp trên vai Hạ Tử Du chứ không nói chuyện.

Hạ Tử Du nhẹ giọng hỏi, "Có đói bụng không, mẹ dẫn con đi dùng bữa sáng?"

Liễu Nhiên nằm ở trên vai Hạ Tử Du lắc lắc đầu.

Hạ Tử Du biết con gái mới vừa tỉnh ngủ không muốn nói chuyện, cô liền vỗ nhènhẹ sống lưng cho Liễu Nhiên, trấn an con gái.

Một lát sau, giọng Liễu Nhiên non nớt nói, "Mẹ, con muốn ăn quả thơm rántrứng."

Hạ Tử Du lập tức gật đầu, "Được, bây giờ mẹ sẽ dẫn con đi ra ngoài mua. . . .. ."

Liễu Nhiên thấy nghi ngờ hỏi ngược lại, "Mẹ, mẹ không biết làm món đó sao?"

Hạ Tử Du nhất thời sững sờ, "Hả. . . . . ." Món ăn sáng khó làm như vậy, dù côcó tài nấu nướng giỏi hơn nữa, cô cũng không thể nào làm ra một bữa ăn sángnhư thế.

Liễu Nhiên chớp đôi mắt trong sáng nhìn Hạ Tử Du, chậm rãi nói, "Dì Đan mỗingày đều sẽ làm bữa ăn sáng cho Ngôn Ngôn. . . . . . Ngôn Ngôn thích ăn nhấtmón thơm rán trứng ốp lếp dì Đan làm."

Thì ra là, Liễu Nhiên đang nghĩ tới Đan Nhất Thuần. . . . . .

Cũng khó trách, đứa nhỏ do Đan Nhất Thuần chăm sóc ba năm, đứa nhỏ sẽ nghĩ đếnĐan Nhất Thuần là chuyện đương nhiên.

Hạ Tử Du nhìn Liễu Nhiêm mỉm cười, "Vậy ngày mai mẹ sẽ làm món đó cho LiễuNhiên ăn, có được không?" Cô vẫn chưa có quen với cách gọi con gái là "NgônNgôn".

Liễu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ."

Sau khi rửa mặt chải đầu cho Liễu Nhiên, Hạ Tử Du bế Liễu Nhiên đi đến nhàhàng ăn bên cạnh.

Liễu Nhiên cũng không kén ăn, con bé chọn xong đồ ăn sáng, rồi ngoan ngoãnngồi yên một chỗ dùng cơm.

Bỗng dưng, Hạ Tử Du cảm giác xung quanh dường như có rất nhiều đôi mắt đangnhìn cô, cô nghi ngờ ngước mắt nhìn lướt qua bốn phía, mới phát hiện có rấtnhiều ký giả đang chụp lén cô và Liễu Nhiên.

Hạ Tử Du vội vàng ôm Liễu Nhiên vào trong ngực, đợi Liễu Nhiên dùng xong bữasáng, Hạ Tử Du liền ẵm con lập tức trở về nhà trọ.

Thế nhưng, Hạ Tử Du làm thế nào cũng không ngờ được, cô vừa mới đi tới cao ốcnhà trọ, thì phát hiện dưới tòa nhà đang tụ tập một nhóm lớn ký giả, hơn nữathời điểm nhóm ký giả nhìn thấy cô và Liễu Nhiên xuất hiện, trong nháy mắt cảđám người bọn họ đã bao vây hai mẹ con cô.

"Hạ tiểu thư, xin hỏi cô và Đàm tổng từ lúc nào đã bắt đầu bí mật qua lạivậy?"

"Hạ tiểu thư, có tin đồn nói Đàm phu nhân và cô cũng không được hòa thuận, côcó thể giải thích rõ cho chúng tôi biết không?"

"Đan Nhất Thuần tiểu thư đang công tác ở Italia đã rộng lượng chúc phúc cho côvà Đàm tổng, không biết cảm nhận của Hạ tiểu thư giờ phút này như thế nào?"

. . . . . .

Tất cả bắt đầu triển khai những vấn đề vây quanh Hạ Tử Du cùng Đàm Dịch Khiêm,Hạ Tử Du hoàn toàn không hiểu lắm tình huống trước mắt này, luống cuống sữngsờ đứng ở tại chỗ.

Bỗng nhiên, vài chiếc xe riêng đắt giá chậm rãi lái tới.

Một giây kế tiếp, tất cả ký giả vây quanh Hạ Tử Du đều bị mấy tên hộ vệ độtnhiên xuất hiện ngăn trở.

Vào lúc Hạ Tử Du vẫn còn chưa biết chuyện gì xảy ra, dáng người nhỏ nhắn củacô đang run rẩy đã bị người ôm ngang thắt lưng.

Cô quay đầu nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm đang ôm cô, chân mày hơi nhíu lại.

Đàm Dịch Khiêm hoàn toàn không thèm để ý đèn flash trong tay nhóm ký giả, trựctiếp kéo tay cô đi vào thang máy nhà trọ.

Liễu Nhiên nhìn thấy nhiều người xa lạ như vậy không khỏi có chút sợ hãi, lêntiếng khẽ gọi, "Ba. . . . . ."

Trong thang máy, Đàm Dịch Khiêm nhận lấy Liễu Nhiên từ trong ngực Hạ Tử Du,cưng chiều hôn lên gò má phúng phính của Liễu Nhiên một cái.

Hạ Tử Du nhìn khuôn mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm không có gì khác thường,không khỏi nhíu mày, "Tại sao có nhiều ký giả như vậy?"

Đàm Dịch Khiêm nhẹ nhàng nói, "Trở về nhà trọ rồi nói."

Sau khi trở lại nhà trọ, Đàm Dịch Khiêm ôm con sang một bên chơi đùa, sau đóđi tới trước mặt Hạ Tử Du, nhẹ vịn lấy bả vai của cô.

Hạ Tử Du nôn nóng vội hỏi, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tại sao mới vừa rồitất cả ký giả đều hỏi chuyện cô và Đàm Dịch Khiêm tái hợp lại.

Đàm Dịch Khiêm thản nhiên nói, "Anh đã tuyên bố với bên ngoài quan hệ củachúng ta.”

Hạ Tử Du giật mình ngạc nhiên.

Đàm Dịch Khiêm lập tức nhấn nhẹ Hạ Tử Du vào trong ngực, thấp giọng khàn khànnói, "Anh chờ không được nữa rồi. . . . . . Anh muốn em ở lại bên cạnh anh,mọi lúc, mọi nơi!"

Hạ Tử Du đẩy lồng ngực Đàm Dịch Khiêm ra, tức giận nói, "Tại sao lúc nào anhcũng không chịu hỏi qua sự đồng ý của tôi?"

Đàm Dịch Khiêm chạm nhẹ lên môi Hạ Tử Du một cái, sâu sắc liếc nhìn khuôn mặtrối rắm của cô, chân thành nói, "Anh mặc kệ em có đồng ý hay không, cuộc đờinày em cũng chỉ có thể là người phụ nữ của anh! !"

Hạ Tử Du thoáng chốc trầm mặc.

Đàm Dịch Khiêm nhẹ nâng cằm Hạ Tử Du lên, dịu dàng nói, "Em vẫn chưa có lòngtin với anh sao?"

Hạ Tử Du lắc đầu, hốc mắt đã hơi nhuộm đỏ, "Tôi không thích hợp với anh. . . .. ."

Giọng nói Đàm Dịch Khiêm khàn khàn, ánh mắt mong mỏi nhìn vào đáy mắt Hạ TửDu, khẩn cầu hỏi, "Anh chỉ hỏi em một điều, em còn yêu anh không?"

Hạ Tử Du do dự, "Đàm Dịch Khiêm, tôi. . . . . ."

Cô biết trong lòng anh thật ra đã cầm chắc đáp án, anh chỉ là muốn nghe chínhmiệng cô nói ra, nhưng mà. . . . . .

Đàm Dịch Khiêm không cho phép cô lùi bước, "Em chỉ cần trả lời câu hỏi này củaanh, những chuyện khác anh đều không để ý."

Hạ Tử Du kinh ngạc nhìn ánh mắt sáng rực của Đàm Dịch Khiêm, trong đầu xẹt quatừng chút một những năm tháng cô và anh trải qua, cô nghẹn ngào nói, "Anh thậtsự cái gì cũng không để ý sao?"

Đàm Dịch Khiêm nhẹ hôn lên làn môi cô như đang ngấm ngầm chịu đựng điều gì đómà cắn chặt, nghiêm nghị nói, "Nếu anh không thể có được em, vậy thì còn cầncâu trả lời khác nữa sao?"

Nước mắt Hạ Tử Du vào giờ khắc này giống như nước lũ tràn đê rơi xuống. . . .. .

Cô nhìn anh, không khỏi quyến luyến, vào giờ phút này thật chỉ muốn đưa taybất chấp tất cả ôm chằm lấy anh.

Đàm Dịch Khiêm đưa tay nhẹ lau đi nước mắt chung quanh hốc mắt Hạ Tử Du, giọngkhàn khàn nói, "Nói cho anh biết câu trả lời của em!"

Nhìn thấy sự thương yêu nơi đáy mắt Đàm Dịch Khiêm, nước mắt Hạ Tử Du càng rơicàng nhiều, "Em biết nếu chúng ta sống chung với nhau, rất nhiều rất nhiều vấnđề sẽ có thể giải quyết. Nhưng mà, nếu như sau này em không thể sinh con đượcnữa, anh còn có thể kiên định giống như bây giờ không?"

Tay Đàm Dịch Khiêm đang vịn lấy hai vai Hạ Tử Du vào lúc này tăng thêm lực.

Nước mắt Hạ Tử Du giống như trân châu đứt dây chảy xuống, "Có lẽ anh khôngbiết, ba năm trước cho dù không có vụ tai nạn xe cộ đó, em cũng không có khảnăng giữ được con của chúng ta. . . . . . Bởi vì, một tháng qua sống chung vớinhau, em theo thói quen dùng thuốc tránh thai sau khi xong việc, thuốc tránhthai sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho đứa nhỏ, bác sĩ là bởi vì thu tiềnmà không dám nói với em đứa nhỏ trong bụng của em thật ra căn bản là khôngsống sót được. . . . . . Còn có. . . . . ."

Đàm Dịch Khiêm yên lặng, đôi mắt đen sâu thẳm càng lúc càng thâm trầm.

Ngay lúc này Hạ Tử Du nhẹ nhàng tránh khỏi người Đàm Dịch Khiêm, cô đi tớitrước ngăn kéo dưới tủ TV lấy ra thuốc tránh thai vừa mới mua, nghẹn ngào nói,"Ba năm trước bị tai nạn xe cộ, bác sĩ nói. . . . . . Nói em sau này sẽ khôngthích hợp mang thai, nếu như mang thai, khi sinh con thì em và còn đều sẽ nguyhiểm đến tánh mạng. . . . . ."

Cô rốt cuộc lấy hết dũng khí đem sự đau đớn đã ngưng đọng ở đáy lòng cứng rắnnói ra ở trước mặt anh. . . . . . Hình ảnh máu chảy đầm đìa dường như gần nhưmuốn phơi bày ra ở trước mắt cô, chua xót cùng đau đớn bắt đầu lan tràn khắpngười cô.

Cô biết, có lẽ anh sẽ chấp nhận chuyện tương lai không cần có thêm đứa con nàonữa, dù sao bọn họ có một mình Liễu Nhiên cũng đã đủ rồi, nhưng mà, anh nhấtđịnh rất khó tiếp nhận sự thật ba năm trước cô vì sử dụng thuốc tránh thai màgián tiếp gây nên tử vong cho đứa nhỏ ở trong bụng cô. . . . . .

Đàm Dịch Khiêm không nói gì thêm, vẫn chỉ trầm tĩnh mà nhìn Hạ Tử Du.

Thân thể mỏng manh của Hạ Tử Du chống đỡ vào vách tường ở phía sau, khó chịunói, "Em không muốn phủ nhận, ba năm trước lúc cùng chung sống với anh, emchưa từng nghĩ đến việc muốn mang thai. . . . . . Em cứ tưởng thuốc tránh thaiem mua chỉ là loại thuốc tránh thai bình thường, em cũng không ngờ ngoài ýmuốn lại có con, mà loại thuốc tránh thai đó lại tạo thành ảnh hưởng nghiêmtrọng với đứa nhỏ như vậy . . . . . ." Cô vẫn nhớ sau khi xong việc là bác sĩtiệm thuốc giới thiệu thuốc tránh thai cho cô, cô cũng đã từng lo lắng sẽ tạonên tổn thương đối với thân thể mình, nhưng lúc đó bác sĩ nói cho cô biết cũngsẽ không có tác dụng phụ gì quá lớn, cộng thêm lúc ấy cô căn bản không có ýđịnh mang thai, cho nên mới không có cẩn thận suy nghĩ đến chuyện này. . . . ..

Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm càng lúc càng ảm đạm, khuôn mặt điển trai lạnh lùng từtừ chuyển thành xót xa.

Hạ Tử Du rũ mắt xuống, mặc cho nước mắt từng giọt rơi xuống mặt đất.

Bỗng nhiên, bóng người trước mặt biến mất, Hạ Tử Du ngẩng đầu lên, tầm mắtliếc nhìn thấy bóng dáng Đàm Dịch Khiêm đang xoay người rời đi.

Lòng của Hạ Tử Du đột nhiên rất đau rất đau, nhưng cô không có cho phép mìnhkhóc thành tiếng, chỉ biết cắn môi thật chặt.

"Rầm" một tiếng, cửa phòng nhà trọ bị Đàm Dịch Khiêm nặng nề đóng sầm lại.

Liễu Nhiên ở một bên đang chơi đùa bỗng nghe thấy tiếng động đóng cửa thật lớnvà bóng dáng ba bỏ đi, nhất thời đã bị dọa sợ, "Mẹ. . . . . ."

Hạ Tử Du ôm lấy Liễu Nhiên, không muốn dọa đến đứa nhỏ, cô nín khóc mỉm cười,nhẹ giọng an ủi, "Không có chuyện gì, ba vì có việc cần đi ra ngoài. . . . .."

-

Hai ngày tiếp theo Đàm Dịch Khiêm không hề đến nhà trọ tìm Hạ Tử Du, đến ngàythứ ba, chị Dư được Đàm Dịch Khiêm bảo tới nhà trọ đón Liễu Nhiên đi.

Những ngày qua, mỗi ngày ký giả vẫn luôn ngồi canh giữ ở trước cửa nhà trọ HạTử Du, nhưng vì Hạ Tử Du không có ra khỏi cửa, cộng thêm mấy ngày qua, sau khinhóm ký giả phát hiện Đàm Dịch Khiêm cũng không còn xuất hiện ở nhà trọ của HạTử Du lần nào nữa, nhóm ký giả cũng dần dần giải tán.

Không tới một tuần lễ, tin tức Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du hợp lại vốn vì sựthực Đàm Dịch Khiêm cùng Hạ Tử Du rất ít lui tới mà từ từ biến mất. . . . . .

Sau đó Hạ Tử Du vẫn không có gặp lại Đàm Dịch Khiêm, cuộc sống cô lại khôiphục giống như trước, cô bắt đầu yên tĩnh lặng lẽ đi làm ở"Đàm thị", cũngkhông quan tâm đến bất kỳ tin tức nào bên ngoài.

Suốt cả một tháng qua đi, Đàm Dịch Khiêm vẫn không có xuất hiện trước mặt HạTử Du.

Lúc ở một mình, Hạ Tử Du lại thỉnh thoảng lấy ra chiếc điện thoại di động màĐàm Dịch Khiêm cho cô, ngây ngốc nhìn màn ảnh điện thoại không có động tĩnhgì, có khi cô quên mang theo điện thoại di động trên người thì lại cảm thấynhư có tiếng chuông điện thoại di động vang lên, nhưng mà, sự thật là chiếcđiện thoại di động từ đầu đến cuối không hề có bất kỳ tiếng chuông nào vanglên.

Buổi tối hôm đó, Hạ Tử Du lại ngồi ôm gối ôm một mình, mệt nhọc ngồi dựa vàotrên ghế sofa, lẳng lặng suy nghĩ.

Quả thật, cô cũng không ngờ, sau ngày đó anh lại không liên lạc với cô lần nàonữa. . . . . .

Đan Nhất Thuần có nói qua với cô, anh đã từng chủ động đề cập tới chuyện khôngcần có con với Đan Nhất Thuần, cô cho rằng bây giờ anh cũng sẽ có thể chấpnhận cô, vậy mà. . . . . .

Cô thừa nhận mỗi lần trong đầu vang lên lời nói dịu dàng triền miên của anhrồi nghĩ đến tình cảnh bọn họ hôm nay, lòng cô sẽ mơ hồ cảm thấy thất vọng,cũng cảm thấy rất mất mác. . . . . .

Có lẽ may mắn duy nhất của cô là cô vẫn luôn kiêng dè, không có chân chính savào trầm luân, nếu không vào giờ phút này, cô biết mình nhất định sẽ rất khóchịu. Tuy rằng hiện tại cô cũng không dễ chịu gì, nhưng tối thiểu cô cũng đãchuẩn bị tốt tâm lý, chưa đến mức đợi đến khi lấy nhau rồi mới đón nhận sự khóchịu này.

Trái tim bỗng nhiên truyền đến đau đớn kịch liệt, cô dựa lưng vào ghế sofaphía sau, từ từ nhắm lại đôi mắt ẩm ướt.

. . . . . .

Ngày tiếp theo, Hạ Tử Du như không có công việc gì vẫn đến "Đàm thị" làm việc,thỉnh thoảng có lúc nghe được các đồng nghiệp thảo luận về cô và Đàm DịchKhiêm, nhưng cô chỉ mang máng không nghe rõ bọn họ đang thảo luận cái gì. Bọnhọ cũng đã kết thúc thảo luận, có điều, mặc dù cô là nhân vật chính của đề tàiđó, nhưng đồng nghiệp trong công ty vẫn đối với cô rất tốt.

Cho đến khi cô và Đàm Dịch Khiêm suốt cả một tháng lẻ hai mươi ba ngày khôngcó liên lạc, thì cô đã trông thấy Đàm Dịch Khiêm.

Cô đứng ở bên đường, đối diện với một nhà hàng phong cảnh vô cùng lịch sự,kinh ngạc mà nhìn Đàm Dịch Khiêm cùng Đan Nhất Thuần ngồi ở bên trong nhàhàng, vui vẻ nói cười cùng nhau dùng bữa.

Bởi vì cách quá xa nên cô không cách nào nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt bọnhọ, nhưng lúc bọn họ rời đi cô nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm rất thân mật dìu saulưng của Đan Nhất Thuần.

Cô thừa nhận, giây phút đó lòng của cô rất đau, mặc dù vừa bắt đầu cũng đãchuẩn bị tâm lý thật tốt để đối mặt với tất cả, nhưng tận mắt nhìn thấy anhxoay chuyển thái độ trong chớp nhoáng, cô vẫn không biết làm cách nào để ngănchặn sự chua xót ở trong lòng, cô nhận thấy hóa ra mình vẫn còn rất ngây thơ.. . . . .

Nhưng có làm sao cô cũng không ngờ được, cách một ngày khi cô nhìn thấy anhcùng Đan Nhất Thuần xuất hiện, cô nghĩ rằng điện thoại di động vĩnh viễn cũngsẽ không đổ chuông nữa, thì lúc này nó lại đột nhiên vang lên.

Lúc cô nhìn thấy trên màn ảnh hiện lên số điện thoại của anh, cô đứng sững sờtại chỗ, mặc cho tiếng chuông điện thoại di động cứ vang mãi.

P/S: Lời của tg: Cả nhà thân ái, đừng mắng Băng Băng là mẹ ghẻ, nhìn xuốngchương sau rồi hãy nói. . . . . . Băng đã nói là muốn tạo nên một nam chính báđạo nhưng tình cảm, khẳng định sẽ không phá hủy hình tượng nam chính thật vấtvả lắm mới gầy dựng được, cho nên cả nhà đừng có tiếp tục trắng mắng nha...!

**Nói thiệt mình điên máu với thím tg này

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...