Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !
Từ ngày Đan Nhất Thuần rời khỏi căn hộ của Hạ Tử Du, cuộc sống Hạ Tử Du cũngkhôi phục trở lại yên tĩnh như bình thường.
Suốt một tuần lễ, Đàm Dịch Khiêm cũng không xuất hiện trong cuộc sống của cô,Hạ Tử Du mỗi ngày đều giam mình trong căn hộ, cô thường xuyên nghĩ về conđường mờ mịt mà cô phải đi sau này.
Trong khoảng thời gian này Hạ Tử Du có gọi điện cho Kim Trạch Húc, lần đầutiên cô còn có thể kết nối được điện thoại, nhưng sau đó cô hầu như là côkhông thể nào gọi vào điện thoại Kim Trạch Húc được nữa. Cô nhận thấy rõ lầnnày Kim Trạch Húc thật sự rất thất vọng về cô, cô vốn muốn giải thích rõ ràngvới Kim Trạch Húc, nhưng sau mấy ngày yên tĩnh suy nghĩ, cô đột nhiên khôngcòn muốn giải thích với Kim Trạch Húc nữa…
Bởi vì giải thích đã không còn ý nghĩa, cô ngược lại thấy rằng, nếu như lầnnày Kim Trạch Húc thật muốn không bao giờ quan tâm tới cô nữa, đối với KimTrạch Húc mà nói thì đây cũng là chuyện tốt, nói cho cùng những điều Kim TrạchHúc muốn cô vĩnh viễn không thể cho được, nếu để anh bị tổn thương, chẳng thàkhiến Kim Trạch Húc thất vọng về cô mà dần dần buông tay cô ra.
Trên thực tế, trong một tuần này cô nên lựa chọn rời khỏi Los Angeles, nhưngtrong lòng cô vẫn đang do dự… Không phải bởi vì những lời nói của Đan NhấtThuần với cô ngày đó mà khiến cô muốn thay đổi quyết định, mà bởi vì cô biếtrõ, nếu cô rời khỏi Los Angeles cô rất khó có thể tìm được một công việc thíchhợp, cô không thể vì giận dỗi nhất thời với Đàm Dịch Khiêm mà khiến cho nửađời sau của cô phải chịu cảnh khốn khó.
Cô rốt cuộc có muốn tiếp tục ở lại Los Angeles hay không? Cô biết rõ Đàm DịchKhiêm không phải là người thất hứa, nếu cô muốn vào Đàm thị nhất định sẽ khôngcó vấn đề gì, nhưng mà nếu cô vào Đàm thị, giữa cô và Đàm Dịch Khiêm có thểhòa bình hay sẽ tiếp tục kéo dài mối quan hệ không rõ ràng?
Cô thật sự không muốn tiếp tục kéo dài mối quan hệ không rõ ràng với anh.
Những lời nói của Đan Nhất Thuần khiến cô rối trí, cô sợ nếu cô tiếp tục nữa,cô sẽ hành động không lý trí mất… Nhưng cô tuyệt đốt không thể cho phép mìnhxuất hiện trong tình trạng như vậy, cô nhất định phải để cho lý trí chống lạitình cảm trong lòng.
Chiều hôm đó, Hạ Tử Du đột nhiên nhận được điện thoại của bộ phận nhân sự "Đàmthị".
Bộ phận nhân sự hỏi cô lúc nào thì có thể chính thức vào công ty đi làm, côvốn đang do dự, từ nay về sau có thể ổn định công việc, lại có thể ở lại LosAngeles, cuối cùng Hạ Tử Du cũng đồng ý nhận lời vào công ty.
Vì vậy, ngày kế tiếp Hạ Tử Du liền đến văn phòng Đàm thị nhận việc.
Hạ Tử Du vốn đã chuẩn bị tinh thần bị các đồng nghiệp trong công ty chế nhạocô khi gặp mặt, nhưng không ngờ, cô đi vào công ty hoàn toàn giống những nhânviên mới, mọi người đối xử với cô khách sáo lễ phép như đối với đồng nghiệpmới, khiến cho cô đang căng thẳng cũng cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
Cô cảm thấy kết quả như vậy quả thực rất tốt. . . . . .
--------
Ngày thứ ba bước chân vào Đàm thị, cô nhận được điện thoại của chị Dư.
Chị Dư muốn mời cô đến sân khấu kịch nhi đồng xem Liễu Nhiên biểu diễn, cô vuimừng không thôi, cho nên cô xin nghỉ, lập tức thuê xe đến sân khấu kịch nhiđồng.
Cô đến sân khấu kịch nhi đồng đúng lúc chị Dư cùng Liễu Nhiên chuẩn bị lên sânkhấu, sợ ảnh hưởng đến buổi biểu diễn, cô hồi hộp khẩn trương ngồi ở hàng ghếsau nhà hát.
Trước buổi diễn mười phút, chị Dư xuất hiện trước mặt cô.
Cô rất cảm động, vui vẻ nhìn chị Dư, không ngừng nói cám ơn.
Giọng nói chị Dư vẫn như trước kia, vẫn lạnh lùng lãnh đạm, trong ngữ điệu rõràng không còn cảm thấy bất mãn với cô như trước nữa, chị Dư chậm rãi nói: “Hạtiểu thư, là tổng giám đốc bảo tôi mời cô đến xem Ngôn Tư tiểu thư biểu diễn,chúng tôi đã chuẩn bị chỗ ngồi cho cô, cô ngồi hàng trước đi, như vậy có thểdễ dàng nhìn thấy Ngôn Tư tiểu thư biểu diễn.”
Hạ Tử Du không dám tin, hai mắt ngạc nhiên mở to: “Có thật không?”
Chị Dư gật đầu: “Đúng vậy, đây là việc tổng giám đốc đã căn dặn.”
Lúc này Hạ Tử Du có chút do dự: “Nhưng mà…” Cô cảm thấy dường như cô khôngthoải mái khi ngồi hàng ghế đầu, dù sao trước đây cô cũng từng nhìn thấy hìnhảnh ba người bà Đàm cùng Đàm Dịch Khiêm, Đan Nhất Thuần ngồi ở hàng ghế đầu,cho nên cô sợ sự xuất hiện của cô lần này sẽ khiến cho bà Đàm cảm thấy khôngvui.
Dường như đoán được suy nghĩ của Hạ Tử Du, Chị Dư lãnh đạm nói: “Hạ tiểu thư,cô cứ yên tâm, sáng hôm nay bà chủ tham gia một hoạt động công ích quan trọng,vì vậy nên bà chủ không thể đến xem Ngôn Tư tiểu thư biểu diễn.”
Hạ Tử Du khẽ mỉm cười với chị Dư: “Cám ơn chị!”
Ngay sau đó chị Dư liền dẫn Hạ Tử Du đến hàng ghế trước.
Hàng ghế trước nhìn qua đã có khá nhiều người ngồi, chỉ có bên cạnh Hạ Tử Dulà còn mấy chỗ trống, chỗ này có thể được coi là chỗ quan sát sân khấu tốtnhất, tầm mắt của cô không hề bị che khuất, có thể dễ dàng nhìn thấy LiễuNhiên giống như một tiểu công chúa ở trên đài, từ trong đáy lòng cô cảm thấyrất hồi hộp hưng phấn, đối với một đứa trẻ nhỏ tuổi như Liễu Nhiên mà có thểdiễn kịch ở đây thật khiến cô cảm thấy rất tự hào.
Cô biết hôm nay Liễu Nhiên đại diện trẻ em nhà hát kịch biểu diễn đêm chungkết, tuy cô cảm thấy biểu diễn kịch không nhất thiết phải đạt giải quán quân,nhưng nếu quả thật giành được giải quán quân, cô nhất định sẽ rất vui mừng.
Thấy Liễu Nhiên đưa mắt nhìn về phía cô, cô quơ quơ hai tay như muốn chào hỏivới Liễu Nhiên, Liễu Nhiên lễ phép nhìn cô mỉm cười, sau đó cùng giáo viên đivào phía sau sân khấu.
Hạ Tử Du hồi hộp chờ đợi buổi diễn bắt đầu, bởi vì có thể thoải mái nhìn côcon gái nhỏ của mình biểu diễn, Hạ Tử Du có vẻ kích động lạ thường, cô khôngchú ý tới đã có người ngồi xuống bên cạnh cô từ lúc nào.
Lúc vở kịch chuẩn bị bắt đầu, cả hội trường im phăng phắc, Hạ Tử Du đang trôngngóng đến lúc Liễu Nhiên biểu diễn thì cô phát hiện ra bên eo của mình khôngbiết lúc nào đã có bàn tay của người nào đó ôm lấy.
Nghĩ là tên háo sắc nào đó, cô lập tức tóm lấy bàn tay đang ôm lấy thắt lưngmình, mặt đen lại nhìn người bên cạnh mình, thế nhưng… gương mặt Đàm DịchKhiêm gần trong gang tấc dù đeo kính đen nhưng vẫn có thể nhìn ra gương mặttuấn tú của anh.
Vẻ mặt sững sờ.
Thân thể Hạ Tử Du nhất thời hơi chấn động, cô cố gắng dùng sức gỡ bàn tay ĐàmDịch Khiêm trên eo mình, giãy giụa kịch liệt phản ứng: “Anh buông tôi ra!”
Đàm Dịch Khiêm chậm rãi dựa lưng vào thành ghế, bàn tay của anh hoàn toànkhông có ý muốn buông eo cô ra, nhẹ nhàng thản nhiên nói: “Em phải biết xemkịch cần nên giữ im lặng.”
Hạ Tử Du muốn gỡ bỏ tay Đàm Dịch Khiêm ngay lập tức nhưng phát hiện lúc nàynhững người ngồi xung quanh đang nhìn cô bằng ánh mắt buồn bực, động tác củacô nhẹ nhàng hơn, nhìn anh chằm chằm, nhỏ giọng nói: “Sao anh lại có thể vôlại như vậy?”
Đàm Dịch Khiêm ôm chặt eo của Hạ Tử Du, bỗng nhiên ghé vào tai cô nói: “Emmuốn yên tĩnh xem biểu diễn hay muốn cùng anh ra ngoài giải quyết vấn đề này?”Ý tứ của anh, chính là quyết tâm không buông tha cô.
Lúc này âm thanh biểu diễn đã bắt đầu vang lên, cuối cùng Hạ Tử Du chỉ có thểlựa chọn cắn răng chịu đựng mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Vở kịch lần này là câu chuyện cô bé lọ lem và hoàng tử, Liễu Nhiên bắt đầubước ra cả hội trường cũng không kinh ngạc, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương lúcnhập vai biểu diễn của Liễu Nhiên khiến Hạ Tử Du đau lòng không ngớt.
Hạ Tử Du hết sức chăm chú theo dõi Liễu Nhiên biểu diễn, cũng từ từ quên cả eođang bị người nào đó nắm giữ, đến cảnh cô bé lọ lem nhận được phép thuật củabà tiên biến thành công chúa xinh đẹp ngồi xe bí đỏ đến gặp hoàng tử, Hạ Tử Duxúc động thốt lên: “Liễu Nhiên thật xinh đẹp…”
Đàm Dịch Khiêm nghiêng đầu qua, nhìn khuông mặt vui sướng của cô, rất tự nhiênhôn lên má cô một cái, nhẹ giọng nói: “Con gái chúng ta đương nhiên xinh đẹp!”
Hạ Tử Du hoàn toàn chìm đắm vào vở kịch tuyệt vời của Liễu Nhiê biểu diễn trênchính giữa sân khấu sáng rực, theo bản năng gật đầu đáp lại Đàm Dịch Khiêm: “Ừ, ừ!”
Mấy giây sau, Hạ Tử Du mới kịp thời phản ứng, cô chợt quay mặt nhìn Đàm DịchKhiêm, lúc này Đàm Dịch Khiêm vẫn bình tĩnh nhìn Liễu Nhiên biểu diễn trên sânkhấu, nhớ lại nụ hôn anh vừa mới hôn bên má, khuôn mặt cô dần dần nhuộm đỏ,xấu hổ không dứt.
. . . . . .
Hạ Tử Du dù thế nào cũng không nghĩ đến con gái bảo bối của cô lại có thể đoạtgiải quán quân, hơn nữa con gái bảo bối của cô cũng được đánh giá là diễn viênnhí xuất sắc nhất…
Mang giải thưởng về, từ trên sân khấu, chị Dư ôm Liễu Nhiên đi xuống từng bậcthang.
Liễu Nhiên cầm cúp cực kỳ vui sướng, chạy đến chỗ Đàm Dịch Khiêm cùng Hạ Tử Dudương dương tự đắc, Hạ Tử Du vui vẻ đứng lên.
"Ba. . . . . ."
Liễu Nhiên dang rộng đôi tay muốn ôm lấy Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm lúc này không dang tay ôm lấy cô con gái bé nhỏ, mà nhường cơhội ấy lại cho Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du ăn ý đón nhận, vui vẻ ôm Liễu Nhiên xoay tại chỗ một vòng: “LiễuNhiên, con giỏi quá, mẹ rất vui…”
Liễu Nhiên bị Hạ Tử Du chọc cho cười khanh khách không ngừng.
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm dịu dàng đọng lại trên gương mặt hai người phụ nữ màanh quan tâm nhất trong cuộc đời anh, anh chỉ đứng một bên cười nhưng khôngnói.
-------
Từ sân khấu kịch đi ra thì đã đến hoàng hôn, Liễu Nhiên nãy còn hưng phấn màbây giờ đang nằm ngủ trong lòng Hạ Tử Du.
Nhìn chiếc xe riêng sang trọng đỗ bên đường của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du ômcon gái nhỏ trong lòng không muốn rời.
Cánh cửa xe mở ra, chị Dư đi đến trước mặt Hạ Tử Du nhỏ giọng nói: “Hạ tiểuthư, tôi tới đưa Ngôn Tư tiểu thư đi.”
Hạ Tử Du mặc dù không nỡ nhưng vẫn nhẹ nhàng trao Liễu Nhiên cho chị Dư, thấychị Dư ôm Liễu Nhiên ngồi lên xe, ánh mắt Hạ Tử Du lúc này mới rời đi.
Đàm Dịch Khiêm đứng bên cạnh Hạ Tử Du, nhẹ giọng hỏi: “Không nỡ sao?”
Bởi vì những hành động và lời nói tùy tiện của Đàm Dịch Khiêm trong hội trườngkhi nãy mà Hạ Tử Du quyết định không để ý đến anh, cũng không nhìn anh lấy mộtcái, cô lập tức bước đi.
Đàm Dịch Khiêm vẫy tay ý bảo tài xế và vệ sĩ rời đi, ngay sau đó đuổi theo HạTử Du.
Hạ Tử Du lập tức đi đến bên đường đưa tay vẫy một chiếc tắc xi.
Đàm Dịch Khiêm cũng nhanh tay bắt lấy cổ tay của Hạ Tử Du: "Đi theo anh!"
Cảnh tượng hai người trẻ tuổi có vẻ ngoài nổi bật đang giằng co nhau nhất thờidẫn đến sự chú ý của những người đi lại trên đường.
Hạ Tử Du muốn chui vào trong xe, nhưng bị Đàm Dịch Khiêm nhẹ nhàng kéo cô rangoài, dùng lực vừa đủ ôm cô vào trong lồng ngực mình, giọng nói anh trầm ấmmang theo chút tà mị: “Nhanh như vậy đã muốn rời đi sao?”
Cảm nhận được ánh mắt chú ý từ mọi người xung quanh, cô cắn răng nói: “Rốtcuộc là anh muốn làm gì?”
Anh buông cô ra, nhưng mười ngón tay của anh lại mạnh mẽ quấn lấy mười ngóntay của cô, lạnh lùng nói: “Anh đã nói rồi.”
Cô cố gắng gỡ bàn tay của anh ra nhưng không thể, cuối cùng chỉ còn cách thỏahiệp để anh ôm sát trong lòng, tức giận nói: “Chẳng lẽ những lời tôi nói anhkhông nghe thấy sao?”
Bàn tay anh dường như càng siết chặt hơn, con ngươi đen láy lạnh lùng nhìn sâuvào trong mắt cô, lời nói mang theo cả sự đe dọa nguy hiểm: “Câu này phải đểanh hỏi em mới đúng!”
Mười ngón tay của cô bởi vì bị anh nắm chặt nên cảm thấy đau nhói, cô khó chịucau mày lại.
Anh vẫn không buông lỏng nhẹ tay, gương mặt anh tuấn trở nên lạnh lẽo, ánh mắtđen sau tròng kính lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: “Anh nhớ anh đã nói rồi, khôngđược liên lạc với Kim Trạch Húc nữa!”
Cô rất muốn dùng vô số những từ không dễ nghe để mắng anh, nhưng cô lại khôngthể nào lên tiếng nói ra được một chữ, chỉ có thể phẫn uất thốt ra một câulạnh lùng: “Không liên quan tới anh!”
Tròng mắt đen của anh từ từ híp lại thành một đường ngang, cảm giác nguy hiểmnhư quỷ ma biến hóa, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào cô.
Cô cảm giác như mình đang đứng ngồi không yên, bị anh nhìn chằm chằm như vậycó chút chột dạ.
Sau vài giây trầm mặc, anh nặng nề hạ giọng, gằn từng chữ từng câu để cô ngherõ: “Từ lần sau, em còn nói “chúng ta không liên quan đến nhau”, anh thề, anhsẽ làm cho em hiểu rõ quan hệ giữa chúng ta là gì!”
Anh lạnh lùng đến mức không ai là không sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt của anhlúc này, ngay cả Hạ Tử Du cũng không nén nổi sợ hãi mà quay mặt đi chỗ khác,lựa chọn im lặng đối diện với anh.
Anh từ từ buông lỏng mười ngón tay đang nắm chặt tay cô, dường như cảm nhậnđược cô đang sợ anh, vẻ mặt nghiêm nghị cùng âm thanh nặng nề từ từ thoải mái,nhẹ giọng nói: “Lấy điện thoại di động ra đây.”
Cô quay lưng về phía anh, hoàn toàn không muốn để ý đến anh.
Anh nghiêng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp rõ ràng đang tức giận nhưnglại không thể hiện ra một chút tâm tình nào, một lần nữa lên tiếng: “Muốn anhtự mình lấy, hay là em ngoan ngoãn lấy ra?”
Cô tức giận, nhớ lại tính cách bá đạo trước sau như một của anh, vì muốn đạtmục đích có thể dùng mọi thủ đoạn, cô không thể làm gì khác hơn ngoài việc tựlấy điện thoại trong túi của mình ra.
Anh nhận lấy điện thoại di động từ trong tay cô, không nói hai lời, lập tứcném thẳng xuống đất, trong chớp mắt, điện thoại di động đương nhiên bị đập náttới chia năm xẻ bảy.
Cô không nhịn được gằn từng tiếng gọi to tên của anh: “Đàm Dịch Khiêm!”
Ánh mắt của mọi người xung quanh nhanh chóng đổ dồn về phía bọn họ.
Anh nhíu mày, thản nhiên nói: “Rất tốt, xem ra là ngày mai em muốn chúng tacùng nhau có mặt trên trang bìa rồi, hóa ra, em còn gấp hơn cả anh….”
Cô căm hận thốt lên: “Tại sao anh lại ném điện thoại di động của tôi chứ?”
Lúc này anh lấy một chiếc điện thoại mới từ trong người đưa cho cô: “Anh đềnem một cái là được.”
Cô nhíu mày: “Tôi không cần!” Cô thật sự tức giận, anh cứ như vậy tự ý némđiện thoại di động của cô, trong đó có không ít số điện thoại của những ngườibạn cô ở Male trong suốt ba năm nay.
Ánh mắt anh lập tức mơ màng, khóe môi hơi cong lên: “Em có thể không cần…nhưng anh sẽ rất tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Anh…..”
Biết những chuyện anh nói từ trước tới giờ không phải là những lời nói suông,cô tức giận nhận lấy điện thoại di động từ tay anh.
Anh cười một tiếng: “Vậy mới ngoan!”
Cô liếc nhìn chiếc điện thoại đi động anh đưa cho cô, vô tình phát hiện ra,cái điện thoại này giống ý hệt cái điện thoại anh đang sử dụng.
Anh nắm lấy tay cô, chân bắt đầu bước đi: "Đi thôi, anh đưa em về!"
Cô tránh không được bàn tay của anh, chỉ có thể đi theo bước chân của anh,bỗng chốc trong lúc vô tình mở ra address book thì phát hiện trong điện thoạicủa cô chỉ tồn tại một dãy số, mà dãy số này cô vẫn luôn nhớ trong những nămnày nhưng chưa bao giờ lưu giữ trong điện thoại di động kia của cô, đươngnhiên đó chính là số điện thoại của người đàn ông luôn tự cao tự đại đang ởtrước mặt.
Bước chân cô hơi chậm lại, tức giận xóa bỏ dãy số nọ.
Anh đi ở phía trước, không quay đầu nhìn cô nhưng dường như có thể biết đượclúc này cô đang làm gì, khóe miệng anh cong lên, không nhanh không chậm nói ratừng chữ: “Cho dù em có xóa bỏ số điện thoại này của anh, bộ nhớ chiếc điệnthoại di động này từ nay về sau cũng sẽ không thể lưu lại số điện thoại củangười khác, cũng chỉ có thể nhận được số của anh… Nếu em nghĩ tới việc đổichiếc điện thoại di động khác, vậy thì tốt nhất em nên từ bỏ cái suy nghĩ nàyđi, bởi vì anh không cho phép.”
Bước chân cô dừng hẳn lại, cô tức giận hét lên: “Đàm Dịch Khiêm!”
Anh nắm tay cô đi, khóe miệng bình thản như không, cũng không để ý đến việc côđang tức giận thét lên bên cạnh.
Đêm hôm đó Đàm Dịch Khiêm thật sự chỉ đưa cô về đến nhà trọ, thậm chí cũngkhông ở lại trong căn hộ của cô một phút nào đã rời đi.
Mấy ngày nay cô luôn trút giận vào chiếc điện thoại trống không này, nhưngchiếc điện thoại di động này chất lượng tốt đến kinh người, bất kể cô có ném,có quăng quật như thế nào, chiếc điện thoại vẫn hoàn hảo y nguyên, Hạ Tử Ducũng không còn cách nào, thú vui “hành hạ” điện thoại cuối cùng cũng mất luôn.
Trừ chuyện này khiến cô cảm thấy phiền não, gần đây cuộc sống của Hạ Tử Duthật sự có thể nói là vô cùng yên tĩnh.
Có lẽ nguyên nhân bởi vì phần lớn nhân viên của Đàm thị là người Mỹ nên cô đilàm ở chỗ này có phần thoải mái hơn, người Mỹ cho dù ở nơi nào cũng đều thểhiện sự đáng yêu hài hước, điều này thường xuyên lây nhiễm đến tâm trạng củacô.
Thời gian cứ trôi qua như vậy suốt một tuần.
Buổi tối, Hạ Tử Du ôm gối tựa vào ghế sofa trong phòng, trong đầu lại hiện lênhình ảnh hạnh phúc khi xem Liễu Nhiên biểu diễn ở sân khấu kịch. Lúc cô làmviệc ở Đàm thị, hầu như là không có thời gian để nghĩ tới Liễu Nhiên, nhưngkhi trở về nhà, đối mặt với không gian vắng vẻ tĩnh mịch não nề, cô lại vôcùng nhớ Liễu Nhiên…..
Cô thật sự rất muốn buổi tối có thể ôm đứa trẻ tinh nghịch của cô vào lòng màngủ… Cô nhớ đứa trẻ tinh nghịch của cô ban đêm thường hay đá chăn, hiện giờmỗi đêm khi tỉnh lại cô lại khóc đến bốn năm lần, cô thật sự rất muốn có thể ởbên cạnh đứa trẻ tinh nghịch của cô, chăm sóc cho đứa trẻ tinh nghịch này…
Vào lúc Hạ Tử Du đang nghĩ tới Liễu Nhiên, điện thoại di động của Hạ Tử Dusuốt một tuần qua không hề có bất kỳ động tĩnh nào, cũng chẳng có ai gọi tới,thì bỗng nhiên lúc này lại đột ngột vang lên.
Suy nghĩ bị cắt ngang, Hạ Tử Du đưa tay cầm điện thoại di động lên liếc mắtnhìn thoáng qua một cái.
Trên màn hình điện thoại di động nhấp nháy một dãy số, chính là dãy số duynhất có thể xuất hiện ở đây, Hạ Tử Du giả vờ như không nghe thấy, lập tức némchiếc điện thoại sang một bên.
Nhưng mà ngay một giây sau trên màn hình điện thoại di động lại hiện lên mộttin nhắn.
Cô nhặt lấy chiếc điện thoại, trên màn hình điện thoại cũng hiển thị nội dungcủa tin nhắn: "Hội sở ‘Lo¬lene’, em qua đây. . . . . ."
"Bệnh thần kinh!" Cô nói thầm một tiếng, rồi lại ném chiếc điện thoại sang mộtbên.
Nhưng mà, trong một giây tiếp theo, cô nhớ lại ngày hôm nay lúc ở bộ phận quanhệ xã giao vô tình nghe thấy bọn họ nói tối nay Đàm Dịch Khiêm có một buổi họpxã giao quan trọng ở hội sở ‘Lolene’, ánh mắt cô một lần nữa nhìn về phíachiếc điện thoại di động.
Bây giờ Đàm Dịch Khiêm đang ở bữa tiệc xã giao với đối tác, anh muốn cô tới,không phải là vì công việc chứ?
Chỉ là cô nhớ lại lần trước anh lừa cô đi gặp Kim Trạch Húc, trong lòng cô lạitràn đầy căm phẫn, quyết tâm không để ý đến anh, cô đứng dậy đi thẳng vàophòng tắm.
Cô vốn muốn đi ngủ sớm một chút, nhưng sau khi ra ngoài lại phát hiện màn hìnhđiện thoại di động lại lóe lên ánh sáng, cô theo bản năng cầm điện thoại diđộng lên, nhìn lướt qua màn hình, thấy trên màn hình điện thoại lại xuất hiệnmột tin nhắn nữa.
“Xem ra là em muốn anh cho người tới đón em?”
Đọc xong tin nhắn, Hạ Tử Du buồn bực cầm điện thoại di động trong tay, nghĩlại thái độ cố chấp của Đàm Dịch Khiêm từ trước tới nay đều nói một không hai,cuối cùng Hạ Tử Du không còn cách nào khác đành thay bộ áo ngủ bằng bộ trangphục công sở đi làm.
Lên Taxi, Hạ Tử Du đi thẳng tới trung tâm hội nghị ‘Lolene’.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy Hạ Tử Du, giống như lần trước, trực tiếp dẫn cô đitới căn phòng của Đàm Dịch Khiêm.
E sợ đối tác bao phòng riêng để họp mặt, Hạ Tử Du nhìn lướt qua trang phục củamình, sau đó mới gõ cửa phòng một cái.
"Vào đi!" Trong phòng truyền ra giọng nói trầm thấp của Đàm Dịch Khiêm.
Hạ Tử Du nhẹ nhàng vặn tay cầm cửa, cánh cửa mở ra hình ảnh đập vào mắt cô làĐàm Dịch Khiêm đang nói chuyện cùng khách hàng.
Đàm Dịch Khiêm uể oải dựa vào thành ghế sofa bằng da thật màu xanh thẫm, càvạt đã được nới lỏng, cúc áo thứ nhất trên áo áo sơ mi trắng đã được cởi ra,từ xa nhìn lại dường như không còn thấy dáng vẻ nghiêm túc lạnh lùng của anhthường ngày, ngược lại còn có vài phần quyến rũ lạ thường.
"Đàm tổng, nếu ông đã có mỹ nữ làm bạn, hôm nay chúng ta chỉ nói tới đây thôi.. . . . . Ngày mai tôi sẽ tự mình đến Đàm thị kí hợp đồng này với ông, tôi xinphép đi trước!”
Thư ký đi cùng khách hành lúc rời đi không quên nhìn Hạ Tử Du một cái, Hạ TửDu có chút không kịp phản ứng, lại không thể làm gì khác hơn ngoài lúng túngcười với khách hàng một tiếng.
Sau khi thấy khách hàng đã rời đi, thấy bên trong gian phòng chỉ còn lại mộtmình Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du cũng quyết định xoay người.
Đúng lúc Hạ Tử Du xoay người chuẩn bị đi, giọng nói trầm khàn của Đàm DịchKhiêm lại truyền tới: “Đi đâu đó?”
Cô xoay lưng về phía anh, thành thật nói: “Đàm tổng, tôi chỉ là một nhân viênhành chính nho nhỏ, coi như anh vì công việc tìm tôi, cũng mong anh lần sauthông báo tới văn phòng một tiếng. Hiện tại khách hàng đã đi rồi, vậy tôi cũngxin phép đi trước!”
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm mông lung ngắm nhìn Hạ Tử Du, giọng nói so với vừa rồitrầm xuống mấy phần, dường như còn có chút ngà ngà say: “Em tới đây…..”
Cô nghe ra trong giọng anh khàn và nhỏ có vẻ như đã hơi say, cô vốn định quaylại nhìn xem anh thế nào, nhưng nhớ lại những lần gần đây bị anh “ngấm ngầmtính toán” nhiều lần, cô quyết định cắt ngang, lạnh lùng nói: “Nếu Đàm tổngsay, tôi sẽ bảo nhân viên phục vụ của khách sạn đưa anh về.” Vừa dứt lời côliền đi nhanh ra khỏi phòng.
. . . . . .
Đi xuống tầng dưới, Hạ Tử Du muốn vẫy một chiếc taxi để về thẳng nhà, nhưngtrong đầu cô lúc này khó có thể xua đi hình bóng của Đàm Dịch Khiêm.
Nghĩ đến anh có lẽ bởi vì đi xã giao với đối tác mới uống say như vậy, cuốicùng cô thôi không vẫy taxi nữa, mà quyết định ở lại tận mắt nhìn thấy nhânviên phục vụ đưa anh rời khỏi đây, lúc đấy cô sẽ trở về.
Nhưng mà, cô đứng dưới lầu hội sở đợi khoảng hơn nửa giờ đồng hồ, vẫn khôngnhìn thấy người phục vụ đưa anh rời khỏi đây, cô thừa nhận bây giờ cô đã bắtđầu có chút lo lắng, vì vậy, cuối cùng cô quay trở lại căn phòng được anh bao.
Cánh cửa phòng vẫn trong trạng thái khép hờ kể từ lúc cô rời đi, cô nhẹ đẩycửa phòng ra len lén thò đầu vào, liếc nhìn xem anh ở trong phòng như thế nào.
Cô thật không ngờ, giờ phút này anh lại nằm im không nhúc nhích, người dựa vàoghế sofa, chân mày dường như vì say rượu khó chịu mà khẽ nhíu lại.
Cô rón rén đi nhẹ đến gần chỗ anh, cảm thấy đã có thể nhìn thấy anh trong bóngtối lờ mờ, cô lên tiếng khẽ gọi: “Này… Đàm Dịch Khiêm…”
"Ừ?" Anh đang trong mơ mơ màng màng đáp lại cô một tiếng.
"Anh say thật ư?" Cô vẫn hỏi trong thái độ nghi ngờ, bởi vì trong ký ức củacô, anh đối với rượu cũng chỉ dừng lại ở mức độ vừa phải, cô dường như vẫnchưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng say rượu của anh.
Anh không trả lời cô, ý thức giống như đang bị rượu cồn khống chế.
Cô nhìn anh một cái, thấy chân mày của anh càng lúc càng nhíu lại, lúc này cômới phát hiện ra hình như ghế sofa này quá nhỏ, mà thân thể cao lớn rắn chắccủa anh dựa vào ghế sofa hẳn là không dễ chịu, đây có thể là nguyên nhân khiếnanh cau mày.
Cô lập tức cầm lên điện thoại nội bộ của khách sạn bấm một dãy số nội bộ: “Alô, xin chào, tôi đang ở phòng 1316, Đàm tổng say, các anh có thể cho ngườiđưa Đàm tổng về nhà được không?”
Nhân viên bên trong điện thoại trả lời: “Thật xin lỗi, trước đó Đàm tổng đãcăn dặn cho chúng tôi, nếu anh ấy say, sẽ có người đưa anh ấy đi.”
"Nhưng mà. . . . . ."
Lời Hạ Tử Du còn chưa dứt, trong điện thoại nội bộ đã nghe thấy một tiếng bípdài.
Hạ Tử Du bất đắc dĩ để điện thoại xuống, rốt cuộc hiểu được người kia chính làmình sẽ đưa anh trở về.
Hạ Tử Du đi đến bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, khe khẽ đẩy anh, "Này, Đàm DịchKhiêm, Đàm Dịch Khiêm. . . . . ."
"Ừm. . . . . ." Đàm Dịch Khiêm vẫn say như trước mơ hồ đáp lại cô một câu.
Cô bất đắc dĩ ngồi ở bên cạnh anh, ánh mắt không tự chủ được nhìn vào gươngmặt anh tuấn của anh lúc ngủ say, thời điểm này, cô biết cô không thể nào nhẫntâm bỏ anh lại như vậy mà rời đi.
Dường như anh say thật, nếu cô để anh ở chỗ này, ngộ nhỡ nhân viên phục vụ ởđây không để ý tới anh, vậy anh chẳng phải là ở đây cả một đêm sao? Anh chắcchắn sẽ ngủ không quen ở đây … Điểm này chỉ cần nhìn chân mày anh nhíu lạicũng đã có thể biết được.
Cô muốn rời khỏi, nhưng lại không yên lòng, cứ như thế thời gian từng giâytừng phút trôi qua, cuối cùng, cô đưa tay đỡ lấy cánh tay anh đứng dậy, lấycánh tay của anh gác trên vai cô.
Có thể là anh chưa hoàn toàn mất đi ý thức, lúc cô đỡ anh đứng dậy, mặc dù cảmthấy anh rất nặng, nhưng cũng không cảm thấy nặng nề đến nỗi không bước nổinửa bước.
Cô đỡ anh đi ra khỏi phòng, người phục vụ thấy cô một phụ nữ đỡ một người đànông cao lớn, liền thân thiện giúp cô đỡ Đàm Dịch Khiêm xuống tầng dưới.
Cô vẫy một chiếc tắc xi, người phục vụ giúp cô đưa anh lên xe ngồi yên ổn, sauđó cô nói với tài xế chở bọn họ tới khách sạn “LLD”.
Cô đành phải đưa anh tới khách sạn bởi vì cô không biết địa chỉ nhà của anh,mà dù cô có biết địa chỉ của anh đi chăng nữa, cô cũng sẽ không yên tâm để tàixế đưa anh trở về nhà, nhưng nếu cô đi theo taxi đưa anh về đến nhà họ Đàm thìcảm thấy cũng không tiện. Dù sao người nhà họ Đàm cũng không có ai thích cô,nếu nhìn thấy cô xuất hiện cùng Đàm Dịch Khiêm, cô đoán chừng mình sẽ bị ngườinhà họ Đàm cho rằng cô có mưu đồ gì khác.
Cho nên cô chọn đến khách sạn, mà khách sạn "LLD" cũng là khách sạn của anh,lại cách nơi này không xa lắm, vậy nên đây là lựa chọn tốt nhất.
Ngồi trong xe, cô sợ anh không cẩn thận bị đụng đầu, cho nên cẩn thận từng litừng tí ôm anh, nhưng cô không cần phải tốn nhiều hơi sức để chăm sóc cho anh,thật may là chỉ mấy phút sau, taxi đã dừng ở trước cửa khách sạn “LLD”.
Nhn vin bn trong khch sạn nhn thy ĐÀm Dịch Khim lin lập tức giúp Hạ Tử Du đỡĐm Dịch Khim đi đến căn phòng ring của Đm Dịch Khim ở khch sạn.
Hạ Tử Du vn nghĩ sau khi đa Đm Dịch Khim đến đy sẽ lập tức rời đi, nhng c lạithy nhn vin phục vụ ở đy sau khi đa Đm Dịch Khim trở vo khch sạn khng h đ ý tiĐm Dịch Khim, Hạ Tử Du bt đc dĩ đi vo phòng tm của Đm Dịch Khim ly một ci khănlng t.
Đm Dịch Khim vẫn mặc nguyn quần o ở trn giờng, gic ngủ dờng nh c vẻ khng thoảimi.
Hạ Tử Du ngồi ở mép giờng, cầm khăn lng t lau nhè nhẹ mồ hi trn trn của anh, clẽ do khăn lng t khiến anh cảm thy dễ chịu hơn, chn my đang nhíu chặt dần dầntrở nn giãn ra.
C sợ anh khng thoải mi, cho nn giúp anh cởi my nút o trn o sơ mi, c chỉ nghĩđơn giản rng mnh đang lm một chuyện rt bnh thờng, nhng khi ý thức đợc c vianh, c nam quả nữ ở cùng một phòng, m giờ phút ny, hnh động cởi o giúp anhdờng nh c phần mờ m, c lập tức dừng lại động tc đ, ci lại nút o cho anh, sau đnhanh chng đứng dậy.
Cô vội vàng đem khăn lông ướt bỏ vào phòng tắm, nhưng lúc cô đi ra khỏi phòngtắm, ánh mắt vô tình chạm đến chiếc giường lớn lúc này trống không, cô nhấtthời giật mình kinh ngạc.
Một giây sau đó, thân thể của cô đột nhiên bị một người đằng sau ôm lấy.
Trong chớp mắt, hơi thở của anh hòa cùng với hơi thở của cô, thân thể cô nhấtthời bị đông cứng lại.
Hơi thở anh nóng rực phả vào một bên tai cô nói: “Tối nay ở lại đây với anh…”
Giờ phút này trong giọng nói khàn khàn của anh không biết có còn men say nữahay không, trong nháy mắt ánh mắt chạm nhau, cô tức giận cắn răng: “Anh lạigạt tôi?”
Bởi vì tức giận, cô bắt đầu giãy giụa.
"Ít nhất có thể chứng minh được em vẫn còn quan tâm đến anh." Anh buồn bực nóimột câu, bàn tay to lớn giữ lấy đôi tay mềm mại của cô, đôi môi mỏng từ từtiếp sát hôn nhẹ lên làn da thịt mềm mại, dần dần trượt xuống hôn lên cánh taytrắng như ngó sen của cô.
"Á. . . . . ." Không có thói quen tiếp xúc thân mật, cô muốn giãy dụa, cô muốnkháng cự, nhưng đều bị anh khống chế.
Đàm Dịch Khiêm nắm chặt cổ tay nhỏ bé của cô, không cho phép cô sẽ có hànhđộng thiếu suy nghĩ nào kế tiếp, bờ môi mỏng quyến rũ chậm rãi di chuyển lênchiếc cổ trắng ngần của cô, giọng nói ra có chút ồ khàn: “Anh không có tínhnhẫn nại tốt như vậy, bây giờ anh chỉ muốn mỗi ngày em đều phải ở bên cạnhanh.”
"Đồ điên. . . . . ."
Ngón tay của cô vừa mới nhẹ cử động, liền lập tức bị anh bắt lấy, anh cúi đầu,dùng đôi mắt đầy mê hoặc của mình nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô không rời,khàn khàn nói: “Nói cho anh biết, em vẫn còn yêu anh…….”
Cô ngước mắt nhìn lên, bình tĩnh nhìn gương mặt anh tuấn của anh say mà nhưthể không say, hai gò má bắt đầu phình lên vì tức giận.
Đúng thật là anh cũng có chút hơi say, nhưng lúc nằm ở trong căn phòng, khinhìn thấy cô quay trở lại, anh không thể nào kiềm chế được xúc động… Anh rấtmuốn biết, cô còn để ý anh hay không?
"Nói." Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen sâu thẳm như có thể thấu hiểu cả conngười cô, nhưng lại không thể nhìn thấu trong lòng cô đang nghĩ gì.
Cô đưa đầu quay sang hướng khác, trong lòng đang rối loạn không thôi.
“Bây giờ em không nói cũng không sao, anh sẽ làm cho em chính miệng nói ra….”Lời vừa nói xong, anh cúi đầu không chút kiêng nể hôn tới tấp lên môi cô,thuận theo khát vọng ở sâu trong lòng, trăn trở gặm mút đôi môi đỏ mọng ngọtngào mềm mại của cô.
"Ưm. . . . . ."
Một tiếng rên rỉ nỉ non từ môi cô bật ra, cô dùng hết sức của mình muốn chốngcự lại anh, nhưng giờ phút này, anh hoàn toàn không cho phép cô có cơ hội nàođược nhúc nhích, anh vững vàng khóa chặt lấy cô.
Hai người càng hôn càng không thể ngừng, giữa bọn họ đều có một loại cảm giáckhác lạ không thể khống chế đang sôi sục lan tràn.
Cô muốn kháng cự lại tính bá đạo ngông cuồng của anh, nhưng cuối cùng tất cảđều vô ích.
Một giây sau, tay anh lần vào trong áo sơ mi của cô, bàn tay thay thế ánh mắtlần tìm thám hiểm…
Thân thể cô từng trận run rẩy, vẫn không cách nào thoát khỏi anh.
Bầu ngực đầy đặn trắng như tuyết mềm mại vun cao, vòng eo mảnh khảnh, đôi chânthon dài, giống như cô được ông trời đặc biệt tạo ra tặng cho anh, tất cả đềuphù hợp với khát vọng trong lòng anh.
Bị anh kịch liệt hôn tới tấp, cô dần dần phát hiện ra cô không cách nào có thểsuy nghĩ được nữa, đầu óc trống rỗng, thân thể mảnh mai không tự chủ được khẽrun lên, cô có thể cảm nhận được mười đầu ngón tay của anh đang mãnh liệtkhông ngừng thiêu đốt từng gang từng tấc trên cơ thể cô, đầu ngón tay dừng lạiở nụ hoa trước ngực đang cực kì căng thẳng của cô.
"Không. . . . . ." Cô hơi nhíu chân mày, da thịt mịn màng thình lình dâng lênmột trận mẫn cảm khó chịu, cảm giác thân mật gẫn gũi quá mức quen thuộc, trongtrí nhớ vẫn còn lưu lại ký ức của ngày trước, cô không hề muốn như thế, nhưnglúc này, cảm giác đó như thủy triều dâng lên, càng lúc càng mãnh liệt.
Cô giãy dụa thân thể mảnh khảnh mềm mại, sắc mặt đỏ ửng mê người nhanh chónglan xuống toàn thân, cô không hề biết rằng, chiếc áo mỏng trên người đã bị anhcởi ra từ lúc nào, trên người chỉ mặc duy nhất nhất một chiếc quần lót trắng,vừa đơn thuần lại khiến người ta say đắm.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo thấm vào toàn thân, cô dùng hết sức bất ngờ đẩy anhra, tránh sang một bên.
Cánh tay dài của anh trong chớp mắt đã bắt lấy cô ôm trở về trong ngực, khôngbao giờ để cho cô có cơ hội né tránh bàn tay của anh lần nữa, giọng nói đầy mịlực: “Tối nay em đừng nghĩ có thể rời khỏi đây!”
Cô sợ sệt nhìn cánh cửa phòng sau lưng anh mà lại như xa xôi không thể chạmđến được, đó là con đường ra duy nhất của cô, nhưng lúc cô nhìn thấy thân hìnhcao lớn của anh một lần nữa, thì mới biết được mình đã không còn đường có thểchạy, cô mím nhẹ môi, lắc đầu: “Đừng như vậy….”
Nhưng cô căn bản không có khả năng làm cho anh từ bỏ những ý định, bởi vì,ngay một giây sau, cô đã bị anh ôm đến đặt trên giường, hai chân thon dàigiống như song sắt vắt ngang kẹp chặn hai bên hông cô, cô còn chưa kịp suynghĩ phản ứng, anh đã cúi đầu lần nữa phủ lên đôi môi mềm mại của cô, điêncuồng chiếm đoạt từng chút hơi nước ngọt ngào trong môi cô.
Cô cảm thấy không khí trong phổi trở nên mỏng manh, ý thức cũng dần dần trởnên mơ hồ, thân thể nhẹ bỗng như đám mây trôi, lơ lửng không chạm được mặtđất.
Anh càng hôn cô, mới phát hiện ra anh càng muốn ôm người phụ nữ này trong ngựcnhiều hơn anh tưởng tượng.
Cô không thể nào nhúc nhích, thân người chỉ có thể uốn éo không ngừng, bị anhcuồng nhiệt tách hai chân ra, vật nam tính nóng bỏng của anh thỉnh thoảng chạmvào đáy quần lót mỏng manh, đối với cô mà nói, so với tư thế trực tiếp đi vàothì đây còn có kích thích mãnh liệt hơn.
Anh nhếch môi cười, kết thúc nụ hôn quấn quýt say sưa với cô, ánh mắt đen láynhìn chăm chú cô thật lâu.
Cô đề phòng nhìn lại anh, cố gắng lý giải ánh mắt đầy hàm ý của anh, nhưngngay một giây tiếp theo, cô phát hiện mình sai rồi, anh nhìn cô thật lâu làmuốn dời sự chú ý của cô, giờ phút này anh đã thành công trong việc loại bỏthứ đồ duy nhất còn sót lại trên người cô.
Cô kinh ngạc hô lên một tiếng, trước sau đã không kịp trở tay, cô giống nhưmột con mồi đang được anh để mắt tới, cô không còn cách nào có thể điều khiểnbản thân mình được nữa.
Anh yên lặng nhìn cô, nhanh chóng cởi bỏ tất cả quần áo trên người, không chúttiếc rẻ để lộ ra thân thể hoàn hảo cường tráng, mỗi tấc bắp thịt đều tràn đầysức mạnh nhiệt huyết sục sôi.
Cô bắt đầu luống cuống tay chân đẩy anh ra, nhưng mà chỉ nghe thấy tiếng anhcởi quần áo, cô căn bản không còn kịp phản ứng nữa, anh đã cúi người nâng cặpmông trắng như tuyết của cô, cầm lấy vật nhọn nóng bỏng của anh kề sát vào nơimềm mại của cô.
Dường như anh cũng khó có thể kiềm chế được bản thân, bàn tay to lớn kịch liệtđè cặp mông xinh đẹp của cô xuống, mãnh liệt nhưng cũng dịu dàng đi sâu vào cơthể cô, lúc anh mạnh mẽ xỏ xuyên vào trong cô, dưới sự xâm chiếm cứng cỏi hùnghồn của anh, cô dần dần không còn hơi sức nữa, nơi mềm mại sâu trong cơ thểdâng lên một cảm giác đau đớn khó chịu.
"A. . . . . ." Cô ngượi lại thở gấp một hơi, không thể che giấu được khoái cảmđang trào dâng mà khẽ rên lên, cảm nhận được vật nam tính của anh đang chônthật sâu trong cơ thể cô, làm nóng bỏng nơi mềm mại nhất trên cơ thể cô.
Anh không vì vậy dừng lại động tác, mà gần như để mặc cho khát vọng thân thểđiên cuồng đòi hỏi…..
Nhất thời cô không thể nào chống đỡ nổi, mười ngón tay nhỏ ngắn bấm thật sâuvào cánh tay dài của anh: “Đừng…..”
Anh hầu như một chút xíu cũng không cảm nhận được sự đau đớn trên cánh tayđanh bị mười ngón tay cô bấu chặt, cũng đoán trước được cô sẽ không thể nàothích ứng nổi, anh áp chế sự nóng nảy của mình xuống, cúi người ghé môi vàotai cô ngạo mạn nói: “Nói với anh, em chỉ thuộc về một mình anh!”
"Tôi. . . . . ." Cô do dự, giờ phút này cô biết rõ không thể nói dối anh,nhưng lý trí lại nói cho cô biết cô không thể tiếp tục dây dưa với anh, nhưvậy sẽ chỉ khiến cho cô càng lún sâu.
Thấy cô do dự, ánh mắt anh có chút buồn bã, thắt lưng đột ngột như như lưỡidao sắc bén từng nhát xuyên vào nơi mềm mại của cô, không chừa cho cô một conđường lui nào.
Cảm giác một chút đau đớn lúc ban đầu từ từ chuyển thành ngọt ngào mơ hồ sungsướng, giống như một cái hang sâu không nhìn thấy đáy, dẫn dụ cô tự chui đầuvào lưới, cho dù bản thân có thể sắp bị hủy diệt, hoặc bị anh xé thành từngmảnh nhỏ, giờ phút này đây cô chỉ muốn nghe theo tiếng trái tim của mình.
"Nói cho anh biết, em chỉ thuộc về một mình anh!" Anh cắn răng, lần nữa nóira. Phải biết rằng, giờ phút này cô đang gắt gao siết chặt anh đến cỡ nào, đốivới anh mà nói đây chính là thử thách rất quan trọng trong việc kiềm chế chínhmình.
Cô từ từ nhắm hai mắt, giống như đứa trẻ nhỏ bất lực, hai tay nhỏ bé ôm chặtsau gáy anh, nhìn sâu vào mắt anh, giống như đây là lần đầu tiên trong đời vàcũng là lần cuối cùng cô cho phép bản thân mình buông thả như vậy, cô nghẹnlời nói: “Em chỉ thuộc về một mình anh…”
Anh yêu thương nhìn cô, hôn lên bờ môi đang khẽ run rẩy của cô, một giây kếtiếp anh ôm chặt lấy cô, nhấn vào thật sâu …..
