Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !
Đàm Dịch Khiêm không có mở đèn ngồi ở trên ghế sofa, ánh sáng mơ hồ ngoài cửasổ xuyên suốt vào chiếu rọi lên ngũ quan tuấn tú góc cạnh rõ ràng của anh,trong tay anh đang cầm một ly rượu đỏ tự mình suy tư.
Anh tính toán tỉ mỉ, có sở trường về mặt tư tưởng, nhưng cuối cùng lại đấukhông lại sự trêu cợt của trời cao.
Nếu như khi còn bé không có lần ngoài ý muốn bị thương đó, có lẽ kết cục giữaanh và cô không phải như ngày hôm nay. . . . . . Bọn họ mặc dù đều cùng tồntại trong một thế giới nhưng hai người xa lạ vĩnh viễn không có khả năng tươnggiao, có lẽ cũng sẽ tốt hơn bây giờ.
Trời cao cố ý đang hành hạ anh, muốn để anh tự tay dùng lưỡi dao sắc bén tùngxẻo trên chính da thịt của mình, xé toác ra mỗi một vị trí trên thân thể anh,từng mảnh từng mảnh khiến anh thương tích đầy mình, cuối cùng mỗi một chỗ thầnkinh toàn thân đều đang cảm thấy đau đớn đến hít thở không thông.
Đúng vậy, giờ phút này anh giống như đang cầm dao tự giết chính mình, trái timnhư đang bị đục khoét, đau đớn từ trong tim lan tràn khắp nơi trên cơ thể.
Bất chợt, anh nở nụ cười. . . . . .
Trong bóng đêm, nụ cười của anh vẫn lạnh lẽo và u ám, nhưng không hiểu sao lạicòn có một chút thê lương.
Hạ Tử Du thế nhưng lại chính là ân nhân cứu mạng của anh. . . . . .
Aaaa, Hạ Tử Du thế nhưng lại chính là ân nhân cứu mạng của anh. . . . . .
Trong đầu anh không ngừng lặp đi lặp lại sự thật này, nụ cười bên môi lại càngthêm chế giễu và mỉa mai.
Anh không phải chế giễu cô, cũng không phải là trời cao, mà chính là anh. . .. . .
Anh tự cho mình thông minh, làm bất cứ chuyện gì cũng theo thói quen nắm giữtrước hết những sự việc, không từ thủ đoạn nào, cũng không vì những chuyện anhđã làm mà cảm thấy hối hận, duy chỉ khi gặp cô. . . . . .
Anh không thể không thừa nhận, trời cao đã sớm chuẩn bị sắp đặt anh, từ giâyphút khi còn bé gặp nhau ở cô nhi viện, cô đã định trước là anh cả đời này đềutính sai.
Năm năm trước muốn tận mắt nhìn thấy cô rơi vào địa ngục, nhưng khi biết cô cóthể phải mất mười mấy năm tuổi xuân ở trong nhà tù,lần đầu tiên anh tính saichính là sai người sửa án thành hai năm.
Hai năm sau, không ai biết, thì ra anh cũng biết sợ hãi, nhưng lại không dámcho phép bất cứ ai nói cho anh biết tình hình có liên quan đến cuộc sống cô ởtrong tù. . . . . . Bởi vì mỗi một lần nhớ tới cô, tim anh đều sẽ cảm thấy vôcùng đau đớn, rất đau.
Sau khi ra tù cô tìm đến anh, anh hạ quyết tâm phải hoàn gạt bỏ cô ra khỏi thếgiới của mình. Bởi vì, tìm đúng cô, anh thừa nhận từ đầu đến cuối anh đều chỉsuy nghĩ muốn cô trả lại mọi thứ cô đã "Nợ" Đường Hân, nếu "Nợ" cô thiếu ĐườngHân đã trả xong, anh cũng không nên để giữa bọn họ còn bất kỳ sự dây dưa nào,thế nhưng. . . . . . Anh lại tính sai một lần nữa, bọn họ căn bản không cáchnào thoát khỏi vướng mắc.
Anh đã xem nhẹ thái độ cô trông đợi vào hai chữ "Tình cảm", hoá ra, đối vớingười chưa bao giờ giao thiệp với tình cảm như cô mà nói, một khi bước chânvào rồi thì không dễ dàng có thể thoát thân được.
Thời điểm cô ở trong tù, cô rõ ràng đoán được tất cả những việc cô đã trải quahôm nay có thể là do anh làm, nhưng cô vẫn cố chấp lựa chọn tin tưởng anh, chodù ở trong tù gian khổ như vậy vẫn sinh ra đứa nhỏ, dù cho chịu đựng nhiều lờiđồn đại, cô chỉ muốn ôm nghi vấn trong lòng khát khao chính miệng hỏi anh.
Anh thừa nhận, khi thấy cô gầy yếu không thể tả xuất hiện ở trước mặt, anh cảmthấy mình giống như bị một lưỡi đao sắc bén cắm thẳng vào trong tim.
Bởi vì không dám đối diện với cảm nhận chân thật ở trong lòng, anh đã nói ralời nói tuyệt tình, dùng phương thức vô cùng tàn nhẫn làm tổn thương cô đếnmức thương tích đầy mình, cuối cùng cô mang theo chút tự ái duy nhất cao ngạoxoay người rời đi. . . . . .
Sau đó anh mới biết, ở trong tù, cô thế nhưng chỉ để ở đáy lòng sự mong mỏi,chỉ cứ thế kiên cường mà sinh ra đứa con của bọn họ, nhưng khi gặp mặt cô lạikhông nói với anh dù chỉ một chữ.
Có đứa nhỏ là anh lại tính sai lần nữa, bởi vì đứa nhỏ, anh và cô lần nữa bịtrói cột chung một chỗ. . . . . .
Bởi vì hiểu rõ duyên phận cả hai cho tới bây giờ cũng chỉ là một kế hoạch đượcsắp đặt trước, thời điểm nhìn thấy đứa nhỏ, anh cũng chỉ có thể vui sướng ởđáy lòng, lời nói vô kể nhưng không cách nào biểu lộ ra nỗi sự yêu thương vớiđứa nhỏ. Nói cho cùng, anh sợ nhất nhìn thấy đứa nhỏ cả đời này không thể vuivẻ trưởng thành trong gia đình hoàn thiện, chính là người đã khởi xướng gây ramột kết cục tàn nhẫn này.
Anh lần đầu tiên cảm thấy mình rơi vào tình cảnh luống cuống cùng bối rối. Đứacon của anh. . . . . . Một đứa bẻ chỉ hơn một tuổi rất lanh lợi đáng yêu,nhưng vừa mới chào đời đã gánh vác ân oán khúc mắt của đời trước, anh có thểcảm nhận được đứa nhỏ tương lai thăng trầm và mệt mỏi, cũng giống như anh đãtừng đau khổ gánh vác ân oán của đời trước để lại.
Lần đầu tiên anh cảm thấy được nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có, anh sợ nhìnthấy cô, sợ nhìn thấy đứa bé này, càng sợ tương lai anh còn cần phải buông tayđể đứa nhỏ đi theo cô. . . . . .
Đứa nhỏ là vô tội, anh có thể lựa chọn chính là cố gắng cho đứa nhỏ một cuộcsống yên ổn an nhàn, mà anh hiển nhiên không phải là người thích hợp có thểchăm sóc đứa nhỏ, huống chi nếu như anh thực sự cướp đi đứa nhỏ này, cô nhấtđịnh sẽ liều mạng cùng anh, cho nên. . . . . .
Anh cố ý buông tay quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ, cũng danh chánh ngôn thuận đưacho cô một khoản tiền khổng lồ, mong muốn cô có thể mang đến cho đứa nhỏ mộtcuộc sống tốt hơn.
Sự thật chứng minh cô đạt được quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ cuối cùng cũng đã cónụ cười, mà thời gian kéo dài đến nửa năm, anh dù có biết rõ người phía sautrợ giúp cô chính là Kim Nhật Nguyên, người gần như đã từng làm hại gia đìnhbọn họ cửa nát nhà tan, anh vẫn như cũ không muốn cùng Kim Nhật Nguyên đối mặtcạnh tranh vì cố kỵ đến cô.
Anh thừa nhận, cho tới bây giờ anh cũng không phải người tốt bụng gì, anh cósự gian ác và xảo quyệt của thương nhân, anh cũng không đối xử tử tế với ngườiđối địch cùng anh, nhưng lúc đó lại có thể bỏ qua cho Kim Nhật Nguyên, còn cónguyên nhân quan trọng là vì lúc đó anh đã biết chuyện cô khi còn bé "Mạo danhthế thân" là khởi nguồn từ tình thương của mẹ mà cô khổ tâm suy nghĩ.
Có khoảng thời gian rất lâu anh nghĩ tới việc đi tìm cô, nhưng mỗi lần khi anhdừng xe ở nơi có thể nhìn thấy cô sinh hoạt, cuối cùng anh có thể trông thấycô và đứa nhỏ sống thoải mái thanh thản, mọi thứ dường như đều cho thấy cô đãquên hết đau thương triển khai cuộc sống mới, mà sự xuất hiện của anh có lẽ sẽchỉ làm cho vết sẹo đã khép miệng của cô lần nữa được mở ra.
Nhìn thấy thời gian cô ở bên cạnh Kim Trạch Húc vui vẻ hạnh phúc, anh cuốicùng nghĩ cứ như vậy đi, buông tha để cô đi, nếu cô cứ thế quên được chuyệntrước kia không buồn không lo tiếp tục cuộc sống, lựa chọn này là tốt nhất chocô.
Không ai ngờ tới, cuộc sống như thế trôi qua không được bao lâu, Kim NhậtNguyên lại tạo ra một màn dữ tợn. . . . . .
Anh có từng nghĩ tới bỏ qua cho Kim Nhật Nguyên, bởi vì ân oán đời trước khôngai hiểu rõ được ai đúng ai sai, nếu như Kim Nhật Nguyên thật sự xem trọng tìnhthương người cha mà bảo vệ cô, anh sẽ cất giấu những ân ân oán oán đó vĩnhviễn. Ít nhất, nửa đời sau, cô vẫn có thể có được tình thương lâu dài của cha.
Kim Nhật Nguyên rắp tâm bất lương cuối cùng buộc anh phải thiết lập cạm bẫy,anh bất chấp tất cả dẫn cô trở về bên cạnh mình, anh chỉ vì muốn có điều kiệnđể cho mẹ con cô được thoải mái an nhàn ở bên cạnh anh.
Vốn tưởng rằng một cuộc bảo vệ, nhưng cuối cùng chuyện đơn giản lại biến thànhra những chuyện phức tạp khác, anh không có nghĩ tới cô sẽ đi điều tra quá khứmẹ cô, cũng không có nghĩ tới về sau đụng phải cô, tất cả lý trí cùng tỉnh táocủa anh đều mất đi hiệu lực.
Biết rõ cô cố ý tiếp cận, nhưng anh lại không thể khống chế. . . . . . Cô đốivới anh mà nói giống như một loại hoa anh túc xinh đẹp, biết rõ có thể sẽ sinhra mê hoặc và ảo giác, anh vẫn không kháng cự được sự tiếp cận đó mà nếm thử,mặc dù hiểu rõ anh cuối cùng có thể là tự nhóm lửa **.
Cô trình diễn rất giống như thật, có lúc nhìn dáng vẻ điềm tĩnh yên ổn của côkhi ngủ, anh còn nghĩ, giờ khắc này cứ tiếp tục đứng im vĩnh cửu thêm nữa cũngrất tốt. . . . . .
Buổi tối khi anh hôn cô, cô rõ ràng đang ngủ, mơ mơ màng màng có lúc vẫn cònbiết đáp lại anh, tiện thể đang ngủ còn thì thào với anh vài câu. . . . . . Côlà thật dụng tâm đến gần anh, chân thật đến nỗi ngay cả anh có lúc cũng khôngphân biệt được.
Thế nhưng anh lại cứ u mê như thế, anh cố gắng giữ lại cô, cho nên từ trướcđến nay lần đầu tiên học được cách giải thích với người khác. . . . . .
Anh cho rằng cô đã thật sự tin anh, anh bắt đầu chuẩn bị hôn lễ của bọn họ,bắt đầu suy tính dẫn cô đi đâu trăng mật. . . . . . Mặc dù sau đó anh đã nhậnthấy được cô đang dùng kế hoãn binh đang trì hoãn thời gian, tâm tư cô từ đầuđến cuối muốn rời đi đều không có thay đổi, anh vẫn muốn cho đôi bên một cơhội, dù cho anh còn phải đối đầu với áp lực của mẹ mình. . . . . .
Nhưng cho dù đã dốc hết khả năng mà cố gắng như thế, đêm hôm đó, cô vẫn lựachọn ngồi lên xe Kim Trạch Húc lái rời đi.
Anh trước đây không biết cái gì gọi là chán chường và vô lực, nhưng vào giâyphút xuyên qua cửa sổ nhìn thấy cô rời đi, anh cũng chỉ có thể từ từ kéo lênrèm cửa sổ, ngay cả một câu ngăn cản cũng không thể nói ra, lần đầu tiên cảmnhận được hai loại cảm giác suy sụp này.
Đúng vậy a, anh có thể nói cái gì?
Một câu "Thật xin lỗi" vĩnh viễn không thể đền bù những tổn thương mà anh đãtừng gây ra cho cô, hơn nữa, ngày hôm nay cô đã không còn quan tâm đến bọn họ.
Cho nên, anh để cô đi. . . . . . Anh tự tin bởi vì cô đã lựa chọn lặng lẽ rờiđi, là bởi vì cô cuối cùng vẫn còn tin anh, bọn họ không thể nào ở chung mộtchỗ, chỉ vì anh đã từng làm tổn thương cô quá sâu.
Cô vẫn là một Hạ Tử Du mà anh quen biết trước đây, nhưng mà, anh lại tính saimột lần nữa. . . . . .
Một tờ giấy tố cáo toà án gọi anh lên tòa án, không có một giây chậm trễ, côđầu tiên đến Las Vegas để giải quyết chuyện đơn phương ly hôn, sau đó lại lấyđược “chứng cứ” lần lượt trình lên toà án.
Cô là người đi ra cuối cùng, tự mình ra tòa, bức bách bọn họ tranh cãi thẩmvấn ở trên toà án.
Lần đầu tiên toà án thẩm vấn, anh nhìn cô, một cái chớp mắt cũng không có.
Cho dù tất cả chứng cứ của cô đều dồn anh đến bức đường cùng, anh vẫn muốnnhìn thấy trong ánh mắt của cô xuất hiện một tia cảm tình nào đó, nhưng màkhông có gì cả, cô vẫn bình tĩnh nhìn về phía quan tòa tố cáo từng hành độngphạm tội của anh.
Tim của anh trong khoảnh khắc giống như bị moi ra trống rỗng, không một chútcảm giác, đau cũng không biết đau, nhất định, nhất định là báo ứng. . . . . .Anh sớm nên tin tưởng thế giới này tồn tại báo ứng.
Anh không chịu được vẻ lạnh nhạt của cô đối với anh, cho nên mặt dày đến tìmcô.
Rõ ràng là anh muốn nói chuyện với cô, muốn hỏi cô có phải hận anh đến thấuxương, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh lạnh lùng của cô, anh không thểkiềm chế được suy nghĩ muốn làm mất mặt cô một phen, hận không thể thắt cổ côlại để cô biết anh không vui đến cỡ nào…
Nhưng cuối cùng anh không thể nào nổi giận được với cô, những lời vừa nói ratrong cơn giận dữ, trong lòng lại đau đớn giống như có đám lửa lan truyền,nhìn thấy cô ngay cả ý muốn gần thêm chút nữa anh cũng không đủ dũng cảm bướctới, lòng anh đau đớn không thể diễn tả được thành lời, lúc ấy mới biết đượcthì ra cô sợ anh đến như vậy.
Trong khoảnh khắc cô muốn bỏ trốn, anh tức giận muốn bắt lấy cô, nào ngờ,trong lúc va chạm vào nhau, anh không cẩn thận làm cô bị thương….
Nhìn dòng máu tươi chảy ra giữa đùi cô, anh phóng xe như điên bằng tốc độnhanh nhất có thể đưa cô đến bệnh viện, lúc ở trong bệnh viện, anh dường nhưmất đi sự tỉnh táo mắng tất cả các bác sỹ y tá có mặt một trận, nhưng quả thậtanh rõ ràng mới là người nên xuống địa ngục hơn bất kỳ người nào khác.
Lúc biết tin cô đang mang thai, trong đầu anh thoảng qua hình ảnh của chínhmình, đó là một nhà bốn người ấm áp hòa thuận vui vẻ, anh không bao giờ đối xửtệ bạc với cô nữa, nguyện ý không bao giờ để cô phải mang vẻ mặt đau thươngnữa, anh rất muốn giống như những tháng ngày trước đây anh ôm cô ngồi ở trênđùi anh.
Anh nói, phải sống thật tốt từng ngày. . . . . .
Anh nghĩ muốn sống thật tốt từng ngày, chỉ có một nhà bốn người bọn họ, khôngcó phiền não của đời trước, không có ân oán của quá khứ, giống như bọn họ mớiquen nhau, cố gắng chăm chỉ kinh doanh nửa đời sau của bọn họ, ước nguyệntrong khoảnh khắc ấy tin tưởng ông trời an bài để anh giành nửa đời sau bù đắpcho cô, cho dù trước đây anh không hề nghĩ rằng anh sẽ có tình cảm mãnh liệtvới một người phụ nữ, muốn giữ người phụ nữ ấy ở bên cạnh đến như vậy.
Cô không chấp nhận anh, lúc thân thể đang cực kỳ mệt mỏi, vẫn bất chấp tất cảđể từ chối anh, thậm chí còn dùng cả bình nước nóng ra sức đập vào người anh,tất cả chỉ vì muốn chống đối lại anh.
Anh nghĩ, nếu như ngày đó không phải anh mặc âu phục, bình nước nóng kia cuốicùng chỉ làm đỏ lưng anh, có lẽ vết thương của anh sẽ nghiêm trọng, cô vẫn sẽchẳng quan tâm tới anh.
Nhìn bộ dáng kháng cự của cô, anh chỉ là tức giận tuyệt tình nói bỏ đứa trẻ,ai ngờ, cô lại cho rằng đó là thật, đó là cơ hội thoát khỏi anh, dễ dàng nhưvậy, nhanh chóng như vậy, liền dứt khoát kiên quyết phẫu thuật phá thai.
Anh không biết cô đã hận anh sâu đến tận xương tủy, mà ngay cả một giây đốivới trong bụng đứa nhỏ cũng không có. . . . . .
Phẫu thuật sinh non, cô ở ở bệnh viện ba ngày liền đến toà án thẩm vấn lầnnữa, măc cho thái độ của mọi người bên cạnh anh sốt ruột vô cùng, phẫn uấtcùng nhục mạ, cô vẫn bình tĩnh như trước, cho dù lần này ở trên toà án thẩmvấn anh lặng lẽ thanh minh cho bản thân, cũng đưa ra bảy năm trước lúc ở nơicảnh sát có ghi chép ngày tìm đến Cô nhi viện viện trưởng đảm nhiệm hiện tạilàm chứng cho anh, thế nhưng trước sau anh vẫn không tìm thấy một tia hối tiếccùng khó chịu trên gương mặt bình tĩnh tự nhiên của cô.
Anh rốt cuộc cũng đã hiểu được, cô thật sự không còn là Hạ Tử Du của hai nămtrước, cô đã sớm biết là anh hại cô phải ngồi tù, tình cảm của cô đối với anhđã tan thành mây khói.
Giữa bọn họ, dường như có lẽ đã không cách nào quay trở lại nữa, anh có thểhiểu được cho dù bất kể cô có quyết định như thế nào, mặc dù muốn đưa anh vàocon đường chết, cô cũng không có lỗi, dù sao, chính anh là người đã trêu chọctrước.
Sau khi anh rời thành phố Y, vốn dĩ anh cũng muốn bọn họ kết thúc như vậy,cùng thủ đoạn xen lẫn âm mưu và dối trá cũng sẽ kết thúc, nếu cô cảm thấy nhưvậy là tốt, vậy thì cứ như thế đi…
Khoảng thời gian này, Kim Trạch Húc vẫn luôn ở lặng lẽ bên cạnh cô, anh biếtcô đối với Kim Trạch Húc có một phần cảm động, cho nên, anh đem phần giấy thỏathuận li hôn gởi cho cô, anh nghĩ, có lẽ tương lai không lâu, cô sẽ gấp gápcần có được phần thỏa hiệp này.
Lúc cô ký, nghe Anton nói, ánh mắt cô không hề rung động, lúc ký chỉ đang lolắng cô có thể không được chia tiền hay không. . . . . .
Anh trong đáy lòng cũng phủ nhận cô là người như vậy, nhưng thật sự anh có thểthấu hiểu cô được mấy phần?
Nhưng chính là kết cục tuyệt vọng như vậy, khi thỏa hiệp một hạng mục quantrọng thì nhớ lại cô ở thành phố Y, anh thế nhưng lại phá lệ quên mất bản tínhthương nhân, không có thi hành hạng mục ích lợi tốt nhất Los Angeles, ngượclại chọn ở lại thành phố Y, mà hạng mục vốn là sắp đặt kế hoạch xây dựng thờihạn nửa năm, nhưng anh lại thương lượng trao đổi với người cùng hợp tác dùngmột năm.
Anh dùng một lý do như vậy để tự thuyết phục mình đến thành phố Y, giống nhưđang hy vọng cách gần cô hơn một chút, thật trùng hợp, ngày đầu tiên anh vàothành phố Y, anh và cô vô tình gặp lại nhau.
Tình cảnh tái hiện, trong giây phút bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh liếc thấyxe của Kim Trạch Húc theo sát ở phía sau xe của cô, anh cuối cùng lựa chọnkhông để ý đến cô nữa.
Mấy năm nay anh luôn nghĩ, nếu như ngày đó ở trước đèn giao thông gặp nhau,nếu anh có thể đi xuống xe bất chấp tất cả giữ cô ở lại bên mình hoặc là cô sẽgiống như lần trước lớn tiếng gọi tên anh, nếu bọn họ đều xuống xe. . . . ..Không biết kết cục của bọn họ sẽ như thế nào?
Anh từng nghĩ qua có lẽ sẽ có một kết cục tốt đẹp, nhưng sau khi Liễu Nhiêngặp chuyện không may, anh cũng không còn nghĩ như vậy nữa…
Buổi tối cái hôm bọn họ gặp nhau trước đèn giao thông, anh nhận được điệnthoại của chị Dư, Liễu Nhiên bởi vì không có nhìn thấy cô mà lựa chọn tuyệtthực.
Đêm đó anh liền chạy về Los Angeles, nhưng bất kể anh có dụ dỗ như thế nào,cho dù mọi người bên cạnh nghĩ ra rất nhiều cách để làm cho Liễu Nhiên vui vẻ,nhưng con gái của anh vẫn không nói lời nào, cũng không chịu ăn đồ.
Đứa nhỏ vẫn không ngừng khóc lóc, luôn cầu xin anh, "Ba, con muốn mẹ. . . . .."
Anh lần đầu tiên cảm nhận được tim mình như bị dao cắt, nước mắt đứa nhỏ làmanh nhớ lại ngày trước. . . . . .
Thân làm cha, anh phải cho đứa nhỏ một gia đình hoàn chỉnh, mà không phảikhiến đứa nhỏ còn bé như vậy đã bị bóng ma bịt kín tuổi thơ, anh càng vô cùngsợ hãi.
Cho nên, đến ngày ngày thứ ba lúc đứa nhỏ vẫn khóc ròng, anh nhờ chị Dư đi tìmcô.
Trước cửa phòng trọ của cô, chị Dư chỉ thấy vẫn là Kim Trạch Húc tới mở cửa,chị Dư nhiều lần bị cự tuyệt, đợi đến lúc chị Dư trở lại Los Angeles, LiễuNhiên bởi vì liên tục nhiều ngày không ăn cơm nên thân thể suy yếu, thậm chícòn sốt cao. . . . .
Mặc dù bị sốt cao nhưng vẫn mơ hồ gọi tên cô, sốt cao tuy đã giảm nhưng ngàycàng khép kín, suốt mất ngày, không chịu ăn cơm, cũng không chịu nói lời nào…
Cuối cùng, anh một mình đến thành phố Y.
Ngày hôm đó đến thành phố Y thì trời đã khuya, xe của anh dừng lại dưới nhàtrọ của cô, anh hạ cửa kính xe xuống, ánh mắt thoáng thấy hình ảnh cô và KimTrạch Húc thân mật ở trước cửa phòng nhà trọ, anh vẫn nhớ rõ, lúc cô nhón chânlên hôn trán Kim Trạch Húc, cô cười thật ngọt ngào, thật rạng rỡ. . . . . .
Anh không đành lòng quấy rầy, ngay lập tức liền lái ô-tô rời đi.
Sau ngày đó, Liễu Nhiên trước sau vẫn ở trạng thái khép kín cũng không chịu ăncơm, thân thể gầy yếu khiến cho người làm cha như anh cũng không đành lòng đốimặt.
Sau đó anh đã tìm đến bác sỹ tâm lý trẻ em tốt nhất Los Angeles, người nàychính là Đan Nhất Thuần.
Nhất Thuần thật giống như một thiên sứ giáng trần, cô thông minh kỳ lạ, đơnthuần thiện lương, lần đầu tiên Liễu Nhiên nhìn thấy Đan Nhất Thuần liền vuivẻ chịu ở chung cùng Đan Nhất Thuần. . . . . .
Dùng hết thời gian nửa năm tiếp cận, Nhất Thuần hoàn toàn chữa khỏi bệnh choLiễu Nhiên, Liễu Nhiên đã có lại vẻ hoạt bát đáng yêu, từ đó Nhất Thuần vàLiễu Nhiên cũng bắt đầu thiết lập khắc sâu thêm tình nghĩa.
Rồi sau đó, Nhất Thuần bước vào làng giải trí, tin đồn anh cùng với Nhất Thuầnlà người yêu nhanh chóng lan truyền.
Từ đó về sau, anh sửa lại tên Liễu Nhiên, bất cứ tin tức gì liên quan đến côanh không còn chú ý, anh tin rằng bọn họ đã hoàn toàn đem đối phương loại bỏra khỏi thế giới của mình.
Gặp nhau ở Male anh quả thật bất ngờ.
Ở bờ biển Thiển Thủy lúc thấy cô đi về phía anh, anh cho rằng với cá tính củacô, cô sẽ quay đầu bước đi, nhưng không phải vậy, cô bình tĩnh tự nhiên đếngần anh gật đầu chào hỏi, ung dung tự nhiên.
Giây phút này, không hiểu sao trong lòng anh dâng lên một cơn tức giận, anh cốgắng kiềm chế, trong lòng hiểu rõ, anh không thể gặp lại cô, nhưng cách đây banăm, sự việc không còn như vậy nữa, giữa bọn họ đã có khoảng cách quá xa, tạisao trong lòng anh còn có thể xuất hiện tức giận?
Gặp lại cặp mắt quen thuộc ở sân khấu kịch nhưng anh không tin vào mắt mình,trong đầu vẫn còn lưu luyến một chút chờ mong, cũng bởi vì anh từng mong chờtia hy vọng này, anh không giữ được bình tĩnh bay đến Male.
Lúc nhìn thấy gian phòng kia, không hiểu sao anh lại nhớ đến cô, rõ ràng khônghề xác định, trong đáy lòng giống như được chỉ dẫn nhận định cô đang ở trongphòng, đã lâu rồi từ đáy lòng anh chưa từng dâng trào một sự hưng phấn khônggiữ được bình tính khiến sâu trong lòng anh lần nữa kích động, nhưng ngay mộtgiây sau, cô cùng Kim Trạch Húc thân mật xuất hiện ngay trước mắt anh.
Sự thật chứng minh, tất cả đều là ảo giác của anh, mặc dù căn phòng đó cuốicùng chứng thực thật sự là của cô ở, anh cũng chỉ nghĩ cách muốn phá hủy nó.
Muốn lại gần nhưng không thể đến gần, cách xa rồi lại có nhiều chuyện khiếnbọn họ dây dưa ở chung một chỗ, tận đáy lòng anh đang cười khổ, thế nào anhlại không nghĩ tới, ba năm sau, anh lại vẫn ngây thơ mà nghĩ, cho rằng kết cụccủa bọn họ có thể sẽ xoay chuyển.
Cho nên, trong sự kiện La Bá Đặc tạo ra "Bị tai nạn xe cộ”, anh cảm thấy khôngcó bất kỳ ý nghĩa gì hết, mất đi cuối cùng vẫn mất đi, bọn họ không có sai,sai lầm chính là thời điểm gặp sai người.
Một hơi uốn cạn sạch rượu đỏ trong ly, để ly rượu xuống, Đàm Dịch Khiêm cầmđiện thoại di động lên gọi vào số chị Dư.
Chị Dư ngay lập tức bắt máy, vẫn cung kính trước sau như một, "Tổng giám đốc!"
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nói một câu, "Chị điều tra cho tôi tất cả tiền bạccủa Hạ Tử Du trong những năm gần đây như thế nào?”
Chị Dư thoáng chốc giật mình ngạc nhiên, không dám xác định hỏi, "Hả, tổnggiám đốc, cậu bảo tôi điều tra Hạ tiểu thư. . . . . . Là Hạ Tử Du?" Đã ba nămchưa từng nghe tới Đàm Dịch Khiêm nhắc tới cái tên này, chị Dư cảm thấy thậtngoài ý muốn.
Đàm Dịch Khiêm cũng không trả lời câu hỏi của chị Dư, lập tức nói thẳng,"Trong vòng nửa tiếng cho tôi đáp án." Anh muốn biết, cô đã có tiền, tại saocòn muốn làm việc ở Male?
Chị Dư sững sờ nghe tiếng ‘tút tút’ trong điện thoại di động, xác nhận ĐàmDịch Khiêm mới vừa rồi nhắc tới chính là Hạ Tử Du, chị Dư lập tức bắt tay điềutra.
Không tới nửa tiếng sau, chị Dư đã gọi điện thoại cho Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm ấn xuống nút nghe, bên tai bắt đầu truyền đến kết quả điều tracủa chị Dư, "Tổng giám đốc, trên tài khoản của Hạ tiểu thư tổng cộng có haikhoản lớn thu và chi. Hai khoản lớn thu theo thứ tự là ba năm trước đây anhgửi vào một tỷ tiền nuôi dưỡng cùng với sau đó là hai tỷ chi phí ly hôn. Nhưngmà, cùng năm đó Hạ tiểu thư đã chi ra hai khoản thu này, cô ấy dùng danh nghĩacủa cậu . . . . . . À, dùng danh nghĩa của cậu toàn bộ đều quyên tặng chonhiều Cô nhi viện ở thành phố Y." Chị Dư ngập ngừng một chút chỉ là vì lúcnhìn thấy tài liệu điều tra được cô đã cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
