Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút !

Chương 123



Chị Dư than nhẹ một tiếng rồi trả lời, "Thật ra khi tổng giám đốc biết đượcKim Trạch Húc âm thầm giúp Hạ tiểu thư giành quyền nuôi dưỡng Liễu Nhiên thìmới điều tra được mối quan hệ giữa Kim Nhật Nguyên và Hạ tiểu thư. Sau lạibiết sự thật An Ngưng là mẹ của Hạ tiểu thư,tổng giám đốc liền tìm hiểu nguồngốc, tra được tài khoản ngân hàng của An Ngưng đã từng gửi tiền cho người hiệnđảm nhiệm chức viện trưởng trại trẻ mồ côi Tân Sơ, thế mới biết Hạ tiểu thưkhông cố ý mạo danh Đường tiểu thư......Tổng giám đốc không muốn để cho Astonđánh bại luật sư đại diện của Hạ tiểu thư ở phiên tòa đầu vì hy vọng chuyệnngài và Hạ tiểu thư còn có thể cứu vãn. Nhưng Hạ tiểu thư không quýtrọng...... Về phần không tống Kim Nhật Nguyên vào tù, tổng giám đốc chắc hẳncũng cố kỵ đến sự thật Kim Nhật Nguyên là ba ruột của Hạ tiểu thư. Dù sao, bấtkể nói thế nào thì Kim Nhật Nguyên cũng là người thân duy nhất trên đời của Hạtiểu thư ....."

Trong giấc mộng hình ảnh phiên tòa hiện lên không ngừng......

Người trước tiên thoáng qua trong đầu cô là Kim Nhật Nguyên, đối mặt với chấtvấn của luật sư Aston, Kim Nhật Nguyên không thể nào giải thích được nữa, cắnrăng nói, "Đúng, tôi đã lợi dụng con gái để uy hiếp An Ngưng tiếp cận ĐàmKhâm......"

Người tiếp theo xuất hiện trong đầu Hạ Tử Du là người Đàm Dịch Khiêm tìm đếnđể biện chứng ——Đoạn Âm hiện đảm nhiệm chức viện trưởng trại trẻ mồ côi "TânSơ", giọng nói bà âm vang, "Đúng, An Ngưng đã từng tới trại trẻ mồ côi tìmtôi. Tôi nhận được một số tiền lớn từ An Ngưng,nên khi ông bà Hạ tới trại trẻmồ côi tìm Đường Hân, tôi không tìm thấy Đường Hân nên đã một công đôi việcnói cho ông bà Hạ Tiểu Du là con gái họ...... Sau đó tôi sợ chuyện này bị lộnên cố ý sửa thành ông bà Hạ không cẩn thận nhận lầm con gái."

Cuối cùng người xuất hiện trong đầu Hạ Tử Du là Đàm Dịch Khiêm, lúc này anhđang trình bày lần cuối cùng, "Bảy năm trước tôi cũng đã khai báo ở chỗ cảnhsát, An Ngưng tự sát......"

An Ngưng tự sát......

An Ngưng tự sát......

Trong đầu không ngừng lặp lại những lời nói này của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Duđang mê man đột nhiên thức tỉnh.

Kim Trạch Húc ở bên Hạ Tử Du, thấy Hạ Tử Du toát mồ hôi đầy đầu ngồi dậy, KimTrạch Húc vội vàng đỡ cô, quan tâm nói, "Có phải gặp ác mộng không?"

Đầu đầy mồ hôi lạnh, ngực Hạ Tử Du phập phòng kịch liệt, cô sững sờ nhìn KimTrạch Húc, nghi ngờ hỏi, "Bây giờ tôi ở đâu?"

Kim Trạch Húc giải thích, "Ở nhà...... Em vừa té xỉu ở tòa án, bởi vì gần nhànên anh đưa em về."

Khóe miệng truyền tới cơn đau mơ hồ nhắc nhở Hạ Tử Du về sự giễu cợt trước khité xỉu,Hạ Tử Du nuốt xuống đắng chát vọt lên nơi cổ họng, giọng nói suy yếukhông thể che giấu, "Trạch Húc, em muốn gặp Kim Nhật Nguyên, anh có thể sắpxếp cho em gặp ông ta một lần không?"

Kim Trạch Húc khẽ gật đầu, "Ba nuôi đang ở trại tạm giam, tốt nhất em nên nghỉngơi một đêm, ngày mai anh sẽ dẫn em đi gặp ông."

Hạ Tử Du chậm rãi nằm xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại,nói chậm rãi, "Em mệt quá,em muốn ngủ......"

Kim Trạch Húc đặt tay Hạ Tử Du vào trong chăn, khẽ nói, " Được, em an tâm ngủđi, anh ở ngay bên cạnh em." Kim Trạch Húc có thể hiểu được tâm trạng của HạTử Du lúc này. Bởi vì anh cũng bị vây trong trạng thái hoảng hốt không thể trởvề hiện thực.

Chỉ có Hạ Tử Du biết, cô nhắm mắt lại thật ra bởi vì mí mắt chua xót không thểchống đỡ được nữa.

------

Hôm sau, trại tạm giam ngoại ô.

Kim Nhật Nguyên đã thay quần áo tù, cách tấm cửa sổ thủy tinh, ngồi đối diệnvới Hạ Tử Du.

Không phải ai cũng có thể đến thăm phạm nhân, Kim Trạch Húc đã bị cảnh sátchặn ở ngoài cửa, mà Hạ Tử Du có thể gặp Kim Nhật Nguyên bởi vì Hạ Tử Du làcon gái ông ta.

Liếc thấy Hạ Tử Du, Kim Nhật Nguyên nói lãnh đạm, "Tôi nghĩ cô chắc hẳn khôngphải tự dưng nổi hứng đến thăm người cha này chứ? Nói đi, muốn biết chuyệngì?"

Tầm mắt Hạ Tử Du chuyển từ ống quần lay động của Kim Nhật Nguyên lên khuôn mặtủ rũ già nua của Kim Nhật Nguyên, bình tĩnh nói, "Tôi chỉ muốn hỏi ông vềchuyện mẹ tôi, rốt cuộc bà ấy là người thế nào?"

Kim Nhật Nguyên không nhịn được thốt lên, "Khi toà án thẩm vấn viện trưởngtrại trẻ mồ côi không phải đã nói rõ rồi sao?"

"Tôi nghe thấy, nhưng mà...... Tôi muốn nghe ông nói với tôi một lần." Giọngnói của Hạ Tử Du vẫn khó nén vẻ suy yếu.

Kim Nhật Nguyên khịt mũi cười một tiếng, "Tiểu Du, e rằng đến nay cô vẫn khôngtin cô có một người mẹ vĩ đại như vậy?"

Ánh mắt Hạ Tử Du ảm đạm,vẫn im lặng.

Kim Nhật Nguyên nhún vai, nói hờ hững, "Bảy năm trước, tôi đi tìm An Ngưng vìchuyện hạng mục,tôi cho rằng An Ngưng sẽ niệm tình xưa giúp tôi việc này, aingờ An Ngưng có chết cũng không muốn giúp tôi......Sau đó tôi liền phái ngườiâm thầm theo dõi An Ngưng, phát hiện ra An Ngưng thường đi trường trung họccủa cô len lén nhìn cô,nên tôi bắt đầu điều tra thân phận của cô, rồi mới biếtcô lại là con của tôi và An Ngưng......Tôi cũng không biết rõ cô lại trở thànhthiên kim nhà họ Hạ như thế nào, nhưng biết An Ngưng quan tâm tới cô,tôi liềncảm thấy cơ hội của tôi đã tới."

Ánh mắt của Hạ Tử Du đờ đẫn, như thể chìm vào hồi ức,nói chậm rãi, "Bảy nămtrước, hai tháng trước khi mẹ chết, tôi từng nhận được bức thư đe dọa ở trườnghọc, khi đó ông bà Hạ phái rất nhiều người bảo vệ tôi, nói vậy những bức thưđe dọa kia là do ông uy hiếp mẹ tôi sao?"

Kim Nhật Nguyên gật đầu không giấu diếm, "Mẹ cô sợ tôi sẽ phá hỏng cuộc sốnggiàu có yên tĩnh lúc ấy của cô,nên buộc phải đáp ứng tôi......Tôi bảo bà ấy điquyến rũ Đàm Khâm, bà ấy liền đi, nhưng mà sau khi mọi chuyện hoàn thành,nhàhọ Đàm lại theo dõi An Ngưng như âm hồn bất tán, thậm chí nhiều lần muốn mạngcủa An Ngưng. An Ngưng bất đắc dĩ,đành phải cầu cứu tôi......"

Hạ Tử Du nói tiếp, "Trên tòa, bà Đàm thừa nhận lúc ấy bà ta đã theo dõi mẹ."

Kim Nhật Nguyên nói rầu rĩ, "An Ngưng lại nhiều lần nhìn thấy người theo dõibà ấy là Đàm Dịch Khiêm, nên đương nhiên tưởng rằng Đàm Dịch Khiêm đang đe dọabà ấy nói ra dự tính của Trung Viễn, ai biết người thực sự muốn đẩy An Ngưngvào chỗ chết chính là vợ của Đàm Khâm!!"

Đàm Dịch Khiêm đã từng trình bày vấn đề này trên toà, Đàm Dịch Khiêm biết mẹmình muốn làm hại An Ngưng, cũng biết rõ anh không thể phản đối mẹ trả thù,nên lúc đó chỉ có thể theo dõi mẹ, phòng ngừa mẹ làm người khác bị thương. Hếtlần này đến lần khác, An Ngưng lại không nhìn thấy Bà Đàm mà lại nhìn thấychiếc xe riêng màu bạc của Đàm Dịch Khiêm, lúc này bà mới lầm tưởng người đedọa bà là Đàm Dịch Khiêm.

Gần tới phiên đấu giá thì bà Đàm sợ rằng Đàm Dịch Khiêm vừa tiếp nhận công tykhông có năng lực đánh bại Trung Viễn, liền muốn ăn miếng trả miếng dùng cáchthức đe dọa yêu cầu An Ngưng nói giá cạnh tranh của Trung Viễn, còn hẹn gặp ởcửa hộp đêm......

An Ngưng một lòng cho rằng người hẹn bà là Đàm Dịch Khiêm, nên bà nói vụ nàycho Kim Nhật Nguyên.

Hôm đó Kim Nhật Nguyên đi tìm An Ngưng,không thèm quan tâm An Ngưng bị uyhiếp, mà e sợ An Ngưng sẽ không chịu nổi uy hiếp của "Đàm Dịch Khiêm" uy hiếpmà nói ra dự tính của Trung Viễn.

Lo rằng Kim Nhật Nguyên sẽ làm hại Hạ Tử Du bất cứ lúc nào, An Ngưng nhấtquyết cắn chặt răng tuyệt đối không tiết lộ cho "Đàm Dịch Khiêm" biết. Nhưngai ngờ, người lái xe xuất hiện trước cửa hộp đêm hôm đó lại là bà Đàm.

Đối mặt với chỉ trích của bà Đàm, An Ngưng không chịu nổi sự khiển trách củalương tâm cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa. Còn Kim Nhật Nguyên sợ rằngAn Ngưng sẽ báo dự tính của Trung Viễn, ngay lập tức lợi dụng tính mạng của HạTử Du uy hiếp An Ngưng......

Nhìn khuôn mặt chì chiết của Kim Nhật Nguyên và ánh mắt hận không thể giếtchết mình của bà Đàm, An Ngưng quyết định bảo vệ Hạ Tử Du mà đứng về phía KimNhật Nguyên......

Bà Đàm cực kỳ tức giận, ngồi lên xe muốn đụng chết An Ngưng và Kim NhậtNguyên, ai ngờ Đàm Dịch Khiêm xuất hiện ngay lúc đó, kịp thời ngăn cản bà Đàm.

Thủ hạ của Đàm Dịch Khiêm cướp ghế lái của Bà Đàm, cương quyết chở bà Đàm rờikhỏi hộp đêm, lúc bà Đàm chuẩn bị rời đi, An Ngưng lại đột nhiên lao ra trướcxe bà Đàm...... Kim Nhật Nguyên muốn cứu An Ngưng theo bản năng lại bất ngờ bịchiếc xe đó nghiền đứt một chân. Bà Đàm thấy vậy chỉ lạnh lùng nhìn, sau đó ralệnh cho tài xế lái xe đi.

Tài xế của Đàm Dịch Khiêm thấy bà Đàm rời khỏi, liền nhấn ga đuổi theo bà Đàm.

Khi Hạ Tử Du ngồi taxi tới đó, ánh mắt đều bị cảnh tượng giằng co của Kim NhậtNguyên và An Ngưng hấp dẫn, nên Hạ Tử Du không chú ý tới hoàn cảnh xungquanh......

Khi Hạ Tử Du ra lệnh cho tài xế taxi lái xe đi thì An Ngưng lại lao ra trướcxe của bà Đàm vừa mới khởi động......

"Két" một tiếng, Hạ Tử Du quay đầu lại, trong tầm mắt chỉ thấy Đàm Dịch Khiêmngồi trên chiếc xe riêng màu bạc kia, mà chiếc xe riêng của bà Đàm đã rời khỏitầm mắt của cô ngay trước đó.

Đây cũng là chân tướng của vụ Đàm Dịch Khiêm "Cố ý giết người"bảy năm trước.Còn về phần Đàm Dịch Khiêm có thể đoạt được hạng mục thuận lợi, bởi vì ĐàmDịch Khiêm có đầu óc kinh doanh bẩm sinh.

......

Trái tim Hạ Tử Du bị quất mạnh một nhát.

Kim Nhật Nguyên chú ý tới biểu tình chán nản mất mát của Hạ Tử Du, cười nhạo,"Thế nào, bây giờ là đang hối hận vì đã hiểu lầm Đàm Dịch Khiêm phải không?"

Hạ Tử Du rưng rưng nhìn Kim Nhật Nguyên, nghẹn ngào nói, "Ông có biết không,ông thật hèn hạ!! Mẹ tự sát bởi vì ông đã đưa mẹ vào đường cùng...... Mẹ khôngnói cho nhà họ Đàm biết dự tính của Trung Viễn là bởi vì mẹ không muốn ông làmtổn thương tôi, nhưng nếu như mẹ cứ an tâm hại nhà họ Đàm như vậy, đời này mẹsẽ luôn phải chịu sự khiển trách của lương tâm. Vả lại nhà họ Đàm cũng sẽkhông bỏ qua cho mẹ,nên mẹ chỉ có thể chết......"

Kim Nhật Nguyên không cho là đúng nói, "Đó là do mẹ cô quá ngu ngốc, nhà họĐàm có thể làm gì bà ấy? Bà ấy hoàn toàn không phải chết!!"

Hạ Tử Du cố gắng nén nước mắt, lắc đầu nói, "Ông không bao giờ biết được mộtngười phụ nữ sẽ cảm thấy đau khổ thế nào khi người mình yêu làm mình thấtvọng...... Kim Nhật Nguyên, ông không xứng làm ba tôi!!"

Kim Nhật Nguyên cười lạnh lùng, "Có thể đúng là báo ứng, tôi gián tiếp hạichết An Ngưng, hôm nay con gái tôi lại lật ra vụ án năm đó, tự tay đưa tôi vàotù......"

------

Sau khi rời khỏi trại tạm giam, Hạ Tử Du vẫn chưa nói câu nào.

Kim Trạch Húc rất lo lắng, cuối cùng tạm dừng xe ở một bên, quan tâm nói, "TửDu, sao em không nói gì vậy?"

Ánh mắt Hạ Tử Du đờ đẫn,vẫn im lặng.

Kim Trạch Húc giữ lấy bờ vai mảnh mai của Hạ Tử Du, tự trách nói, "Có phải emđang giận anh không? Đều tại anh vẫn ghen tỵ với Đàm Dịch Khiêm có được tráitim em, nên mới một mực cho rằng Đàm Dịch Khiêm có liên quan tới cái chết củamẹ em......" Kim Trạch Húc thực sự rất hối hận, lòng ghen tỵ khiến anh đánhmất lí trí vốn có, anh lại đưa Hạ Tử Du tới ngõ cụt một lần nữa. Còn tưởngrằng tốt cho Hạ Tử Du, cuối cùng lại làm cho Hạ Tử Du bị toàn thế giới phỉnhổ.

Như thể không nghe thấy lời nói của Kim Trạch Húc, Hạ Tử Du chợt nhìn KimTrạch Húc bằng hốc mắt đỏ ửng, lên tiếng, "Trạch Húc, anh nói, mẹ của em rấtyêu em, đúng không?"

Kim Trạch Húc gật đầu, "Đúng."

Không ai ngờ rằng, vụ án thẩm lý này lại có thể mang cho Hạ Tử Du niềm vui nhỏnhoi. Hạ Tử Du rốt cuộc cũng biết được nguyên nhân tại sao năm đó mẹ lại côđưa cô đến trại trẻ mồ côi.

Căn cứ vào lời kể trên tòa của viện trưởng trại trẻ mồ côi "Tân Sơ"——

An Ngưng nói cho tôi biết, bà ấy rất yêu đứa bé này, nên bà gửi con tới trạitrẻ mồ côi bởi vì không muốn đứa bé lớn lên trong hộp đêm bẩn thỉu. Bà muốnđứa bé được một gia đình tốt đẹp nhận nuôi, bởi vì bà không phải là một ngườimẹ tốt. An Ngưng thỉnh cầu tôi tìm cho đứa bé một gia đình tốt, hơn nữa hứahẹn sau khi chuyện hoàn thành sẽ cho tôi tất cả số tiền cô ấy tích góp ở hộpđêm nhiều năm qua. Tôi nhất thời nổi lòng tham mà đáp ứng An Ngưng, ngay sauđó bắt đầu tìm kiếm ba mẹ nuôi thích hợp cho Tiểu Du. Trùng hợp có một ngày,ông bà Hạ giàu có bởi vì lúc tuổi còn trẻ đã bị bề trên ngăn cản mà bí mật gửicon đến trại trẻ mồ côi, hôm nay muốn tìm con của họ. Tôi biết rõ Tiểu Hân làđứa bé kia, mà tôi tìm khắp trại trẻ mồ côi hồi lâu mà không thấy Tiểu Hân,cuối cùng, tôi đành phải một công đôi việc nói Tiểu Du chính là con gái củaông bà Hạ......

Tôi vẫn nhớ khi An Ngưng biết Tiểu Du được ông bà Hạ nhận nuôi vui mừng đếnmức nào. Nhưng sau đó bà liền khóc đến đỏ cả mắt, bà nói, bà ấy thà rằng congái quên bà đi, bởi vì bà không đủ tư cách làm mẹ......

Hạ Tử Du đau đớn khắp mình mẩy lúc này khóc thành tiếng, "Trạch Húc, mẹ em rấtyêu em, rất yêu em, thì ra em không đơn độc trên thế giới này......"

Kim Trạch Húc khẽ ôm Hạ Tử Du vào lòng, nhẹ giọng an ủi, "Em không đơn độc, emcòn có anh......"

Hạ Tử Du vùi trong ngực Kim Trạch Húc khóc hồi lâu, có lẽ là bởi vì tâm tìnhdao động quá lớn, bỗng dưng bụng cô cảm thấy đau đớn.

Kim Trạch Húc chú ý tới Hạ Tử Du đau đớn cau mày và khó chịu vuốt bụng dưới,Kim Trạch Húc lập tức đỡ Hạ Tử Du dậy, lo lắng nói, "Tử Du, em làm sao vậy?"

"Trạch Húc, mau đưa em đến bệnh viện......"

------

Trong bệnh viện, Kim Trạch Húc đứng ở ngoài cửa phòng bệnh lo lắng đi qua đilại.

Vừa thấy được bác sĩ, Kim Trạch Húc lập tức lo lắng níu lấy, "Tử Du thế nàorồi?"

Bác sĩ bình tĩnh nói, "À, Hạ tiểu thư không có gì đáng ngại, anh về nhà nghỉngơi đi, y tá bệnh viện sẽ chăm sóc cô ấy."

Kim Trạch Húc vừa nói liền muốn vọt vào phòng bệnh, "Không, tôi phải xem cô ấythế nào....."

Bác sĩ muốn ngăn cản, Kim Trạch Húc đã chạy như bay vào phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, Hạ Tử Du nằm yên lặng trên giường, vẻ mặt thẫn thờ.

Kim Trạch Húc bước nhẹ tới bên giường sau đó khẽ nói, "Bác sĩ không chịu nóicho anh biết tại sao em khó chịu, anh rất lo lắng......"

Hạ Tử Du yên lặng như thể đã chết.

Kim Trạch Húc muốn đặt tay Hạ Tử Du vào trong chăn thì mới phát hiện tay côvẫn luôn đặt trên bụng.

Nhớ lại dáng vẻ khi anh đưa Hạ Tử Du tới bệnh viện, Hạ Tử Du vẫn luôn ôm bụngđau đớn, Kim Trạch Húc đột nhiên hiểu ra, không dám tin nói, "Đứa bé...... Emkhông bỏ đứa bé sao?"

Hạ Tử Du nuốt đắng chát chẹn trong cổ họng, cắn môi nói, "Em không làmđược......" Đúng vậy, cô hứa cho bác sĩ một khoản tiền, thông đồng bác sĩ lừagạt mọi người.

"Thảo nào thân thể em vẫn suy yếu như vậy, em có biết mang thai cần phải ở lạibệnh viện nghỉ ngơi không, sao có thể xuất viện được?" Không hề tức giận sựgiấu diếm của Hạ Tử Du, Kim Trạch Húc chỉ đang lo lắng cho sức khỏe của cô.

Hạ Tử Du sợ hãi nói, "Bác sĩ vừa nói với em, em phải nằm viện, nếu không sẽkhông giữ được đứa bé trong bụng......"

Kim Trạch Húc ngồi ở mép giường, nắm chặt cánh tay lạnh như băng của Hạ Tử Du,áy náy nói, "Tử Du, đều là lỗi của anh...... Nếu như không phải do anh,lúc nàyem đang sống yên bình ở Las Vegas, đều do anh phá hư cuộc sống yên bình củaem......"

Kim Trạch Húc vô cùng hối tiếc, khi nhìn thấy Hạ Tử Du bị mọi người chế nhạotrên tòa, Kim Trạch Húc hận không thể giết chết mình.

Là lòng ghen tỵ của anh quá lớn, mới có thể mưu tính lấy lá thư này từ chỗ banuôi, ép Tử Du không còn đường lui.

Thật ra thì ba nuôi không hề tán thành việc anh ép buộc Tử Du kiện Đàm DịchKhiêm. Trước đó anh không hiểu, cho đến lúc này mới biết ba nuôi có tật giậtmình.

Ba nuôi e sợ chuyện uy hiếp An Ngưng năm đó bị lộ ra, nên cũng không giảiquyết trên mặt pháp luật với Đàm Dịch Khiêm. Điều này cũng giải thích nghi ngờtại sao trước đây ba nuôi bị Đàm Dịch Khiêm làm mất chân nhưng vẫn không dùngluật pháp.

Hạ Tử Du ngây ngốc nhìn trần nhà, giọng nói khàn khàn vì trước đó khóc lóc,"Trạch Húc, đừng nói xin lỗi với em, em không trách ai cả......"

Kim Trạch Húc đã từng có câu nói rất đúng, sở dĩ cô muốn chôn sâu cái chết củamẹ dưới đáy lòng mà yên lặng rời đi là do cô không muốn Đàm Dịch Khiêm bịthương tổn, mà không phải bởi vì cô tin tưởng Đàm Dịch Khiêm.

Bảy năm trước lúc cô điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ đã phát hiện chỗcảnh sát có lời khai của một người giấu tên, phần ghi chép nói rõ cái chết củamẹ là hành động tự sát, đối với người khác xem ra là do tử vong đột ngột.

Qua nhiều năm như vậy, mặc dù cô không biết lúc ấy ai đã để lại lời khai,nhưng lời khai đó vẫn luôn in sâu trong đầu cô.

Vậy mà, sau khi cô biết được Đàm Dịch Khiêm có liên quan đến cái chết của mẹthì đã bỏ quên tính chân thật của lời khai đó. Bởi vì nghi ngờ Đàm Dịch Khiêm,cô một mực cho rằng lời khai đó là giả, nhận định Đàm Dịch Khiêm có liên quanđến chuyện này, cho dù Đàm Dịch Khiêm đã từng giải thích với cô, cô cũng khôngcho là phải......

Đến bây giờ cô mới biết, thì ra anh không muốn nói cho cô ngọn nguồn mọichuyện vì anh cho rằng những thứ này đều là chuyện từ đời trước, bởi vì cố kỵân oán cá nhân từ đời trước ảnh hưởng đến tình cảm giữa họ, anh không muốnnhiều lời.

Nhưng, cô không biết dụng tâm của anh, chỉ muốn rời khỏi anh......

Cô nghĩ, khi cô chuẩn bị rời khỏi anh, anh nhất định đã biết trước, thế nhưngbuổi tối hôm đó, anh vẫn đeo chiếc nhẫn kim cương ánh huỳnh quang kia chocô...... Thật ra anh vẫn luôn cố gắng giữ cô lại.

Về phần cô cho tới nay vẫn không thể hiểu cảm tình anh dành cho cô vì sao lạibiến chuyển, bây giờ nghĩ lại, một trong những nguyên nhân nhất định có sựthật sau khi anh biết cô cũng không cố ý mạo danh để bước vào nhà họ Hạ.

Anh không biết giải thích, nên dùng hành động để chứng minh tâm ý anh đối vớicô, mà cô lại ngang ngạnh phá hủy tình cảm khó khăn lắm mới gây dựng được củahọ. Anh không so đo chuyện năm đó mẹ cô làm hại nhà họ Đàm, nhưng cô lại vukhống anh sát hại mẹ cô......

Cô buồn cười tới cỡ nào! Nếu như không phải cô làm mọi chuyện phức tạp lên nhưvậy, nói vậy hôm nay bà Đàm không cần phải phục vụ xã hội nửa năm để đền bùcho những sợ hãi mà mẹ cô đã phải chịu đựng,thù hận giữa nhà họ Đàm và nhà họKim cũng sẽ không bị lộ, mà chuyện mẹ cô phá hoại gia đình người ta năm đócũng sẽ bị bụi phủ vĩnh viễn trong lịch sử......

Nên lúc này, ngoài cô ra, cô còn có thể trách cứ ai?

......

Cũng trong lúc đó, trên máy bay đi Los Angeles.

Trong buồng máy bay,bà Đàm thương yêu ôm Liễu Nhiên đang ngủ say, Đàm DịchKhiêm liếc nhìn tạp chí kinh tế tài chính như thể trước kia, Đàm Tâm lại lặnglẽ kéo chị Dư qua, liếc mắt nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Đàm Dịch Khiêm, nhỏgiọng hỏi, "Chị thấy Dịch Khiêm có sao không?"

Chị Dư lắc đầu, "Tôi không biết."

Đàm Tâm buồn bực nói, "Tôi thật sự không hiểu Dịch Khiêm, đã có viện trưởngtrại trẻ mồ côi làm nhân chứng quan trọng, tại sao trong phiên tòa lần trướcDịch Khiêm không để cho Aston đánh bại luật sư của Hạ Tử Du đi, cần gì phảiđến toà án thẩm vấn lần này, làm cho người khác sợ hãi. Còn nữa, Kim NhậtNguyên là kẻ thù không đội trời chung của chúng ta, Dịch Khiêm có thể tống ôngta vào tù từ trước, tại sao Dịch Khiêm còn đắn đo?"

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...