Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Vũ Nghê và tiểu Cao nhìn nhau một cái , ý bảo phần phỏng vấn đã đến hồi kếtthúc . Thấy Vũ Nghê để chế độ tắt micro , chuẩn bị muốn đi khỏi . Lạc Dậtnhanh chóng đuổi theo bắt được vạt áo của cô "Dì à , dì vẫn chưa trả lời câuhỏi của con mà , dì có muốn làm mẹ của con không ?!"
Chẳng hiểu vì sao hắn lại rất thích dì này , cũng có thể là dì ấy rất xinh đẹp, cộng với giọng nói dịu dàng , dáng người bắt mắt chăng ?! Tóm lại hắn nghĩmãi không ra lý do là tại sao . Sợ Vũ Nghê từ chối ý định của mình , Lạc Dậtvội vàng phát huy bản năng ăn nói , lăng xê ba mình "Dì à , ba của con thật sựtốt , dì cho con số điện thoại di động được không ?! Sau này con sẽ kêu ba gọilại cho dì !"
Nhìn thấy trẻ em trên tivi sẽ cảm thấy thú vị , nhưng khi đụng phải lại khôngvui như cô nghĩ . Cảm giác đáng sợ và khủng khiếp trực tiếp làm Vũ Nghê nhậnthức được sự quen thuộc ở con người Lạc Dật "Người bạn nhỏ , cám ơn con đãthích dì , nhưng dì còn phải làm việc , không thể tán gẫu nhiều được , bái baicon nhé !"
Vũ Nghê nhẹ nhàng đẩy Lạc Dật ra , lặng lẽ tránh né
"Dì à , đừng trốn mà . Ba của con còn có rất nhiều ưu điểm , nếu dì bỏ qua ôngấy , dì nhất định sẽ rất hối hận á !" Lạc Dật nhìn chằm chằm người đã đi xa ,trong miệng lầm bầm "Tuy là dì ấy trốn tránh mình , nhưng vẫn cảm thấy dì ấythú vị nha !"
Cuộc thi diễn giảng chính thức bắt đầu , Vũ Nghê và tiểu Cao cùng ngồi ở mộtbên để quan sát
Nhìn những gương mặt nhỏ sôi động trên sân khấu , Vũ Nghê không nhịn được nhớđến con mình , từng ngụm hơi nóng liên tục biểu hiện trên đôi mắt cô . Tìnhthương của người mẹ chôn dấu trong lòng chợt ùa về , suốt cuộc đời này cô thậtsự không thể lên chức làm mẹ ư ?!
Cô gái nhỏ với số báo danh 12 rốt cuộc cũng xuất hiện trên sân khấu , bộ váymàu vàng nhạt một lần nữa thu hút ánh mắt Vũ Nghê . Cô gái nhỏ với giọng nóiêm tai , véo von như chim sơn ca , cười lên lại càng đẹp mắt , rất có sức cuốnhút , khiến người khác nhìn vào không thể không yêu thương ! Thật không hiểuđược ai lại nhẫn tâm vứt bỏ một tiểu thiên sứ như vậy
Kết quả không ngờ vẫn có loại cha mẹ không biết quý trọng sinh linh bé nhỏ ,một món quà đáng giá trời cao ban cho . Có một số người nằm mơ hi vọng để cómột đứa con riêng cho mình mà còn chưa được ,
"Chị Vũ Nghê , em thấy biểu hiện của cô bé mang số 12 khá tốt !" Tiểu Cao giơmáy chụp hình lên cao , dụi dụi con mắt ngáp một cái nói
Cuộc thi này rất khác với những cuộc thi trước đây , trông có vẻ nhàm chán .Những đứa trẻ diễn giảng bài thi của mình với ngôn từ khá lưu loát , nhưng đôikhi lại không biết chúng muốn nói điều gì . Riêng với cô gái nhỏ kia thì khác, giọng nói dễ nghe , biểu đạt được hết các ý trong lời văn của mình , khiếnngười nghe cảm thấy dễ chịu
Ánh mắt Vũ Nghê quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn đang đứng trên sân khấu , càngnhìn lại càng thấy cô bé giống mình lúc nhỏ :"Khó trách cái cậu bé tinh ranhkia luôn nói , cô bé này đều đứng nhất bảng ở trường , quả thật là làn sóngnhỏ luôn gợn sóng !"
Tiểu Cao phối hợp gật đầu một cái "Đúng vậy , nếu như có thể đào tạo ngay từnhỏ , sau khi lớn lên tuyệt đối sẽ là một người rất ưu tú . Ai da , con bé nàymà chỉ cần dạy dỗ thêm chừng một năm nữa , có khi còn diễn giảng tốt hơn sovới Diêu Hân !" Tiểu Cao mỉa mai nói.
"Diêu Hân cũng không phải người kém cỏi , nếu cô ấy chịu khó luyện tập thườngxuyên , sẽ tốt hơn bây giờ" Trong công việc dù cho người đó đối xử với mìnhnhư thế nào , Vũ Nghê đều có nhận xét đúng đắn , chứ không càm ràm kể khổ
Tiểu Cao lộ ra vẻ mặt khinh thường "Ở tại công ty cô ấy đã chuẩn bị kỹ càngrồi đó chứ , thế mà ra ngoài phỏng vấn là cứ làm sai , luôn ăn nói bậy bạ ,không đúng với chủ đề . Camera phải liên tục quay lại , chị nói xem , có phảimệt chết đi được ?!"
Vũ Nghê cười nhạt coi như đáp lời tiểu Cao
Khi bọn họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau thì cô gái nhỏ đã diễn giảng xong .Tiếp đó là một cậu bé ăn mặc cực kỳ sang trọng với số báo danh 13 đi về phíasân khấu - Lạc Dật !
Ngay sau khi hành lễ với mọi người , Lạc Dật bắt đầu phát biểu bài diễn giảngcủa mình . Không giống với những người bạn nhỏ non nớt khác , Lạc Dật đứng ởtrên đài có vẻ trầm ổn hơn so với số tuổi , nụ cười nhàn nhã , phong cách củabài phát biểu khá hùng hồn , khiến hội trường càng thêm yên tĩnh.
Tiểu Cao đang mơ màng bùn ngủ cũng trực tiếp ngồi thẳng dậy , mở to hai mắtnhìn người bạn nhỏ trên đài
Lúc này Vũ Nghê thật sự rung động , tại sao đến mỗi bước chân hoặc nụ cười củacậu bé này đều làm cho cô có cảm giác quen thuộc ——
Cùng với ánh mắt hẹp dài , cái mũi thẳng tắp . . . . . . Cực kỳ giống mộtngười ——
Lạc Ngạo Thực ?!
Vũ Nghê nín thở , tầm mắt nhìn chằm chằm cậu bé . Càng nhìn lại càng cảm thấygiống với Lạc Ngạo Thực ~~ đứa bé này gọi là Lạc Dật !
Đây có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên !
Đầu óc cô như nóng bừng lên , trong lòng rối bời không thôi , đứa bé này làcon của Lạc Ngạo Thực ư ?!
Vậy mẹ đứa bé là ai ?!
Một nỗi đau đớn giống như dao cắt bất chợt xẹt ngang qua trước ngực cô , ký ứcnăm xưa phút chốc quay về
Chẳng lẽ Lạc Ngạo Thực có tình nhân bên ngoài , cho nên hắn mới có con ?!Nhưng mà so về tuổi tác thì đứa bé này không khác con mình bao nhiêu ?!
Hoặc là đứa bé này . . . . .
"Chị , chị Vũ Nghê. . . . . ."
"Hả ?!" Vũ Nghê phục hồi tinh thần lại , không rõ sự việc bèn nhìn qua tiểuCao.
"Chị , mình nên chuẩn bị phỏng vấn mấy vị thị trưởng kia !" Tiểu Cao mang theomáy ảnh nhìn về hàng ghế đầu sân khấu
Đến lúc này thì cô mới phát hiện hội thi đã kết thúc , trên sân khấu cũng đangtrao giải cho người thắng cuộc . Người đoạt giải nhất không ai khác ngoài côbé Hòa Hoan Hoan !
Vũ Nghê có chút kinh ngạc về bảng kết quả . Mặc dù Hoan Hoan không tồi , nhưngnếu là ai thì cũng có thể nhìn ra được biểu hiện của Lạc Dật tốt hơn , nhưngmà ——
"Rất kỳ lạ , có đúng hay không ?! Có lẽ cuộc thi này đã được sắp xếp , nhưngmà Hoan Hoan diễn giảng cũng không chê vào đâu được ~!" Tiểu Cao tạm ngừngchụp hình , quay đầu hướng phía Vũ Nghê nói (Cỏ nghĩ là Lạc Ngạo Thực khôngmuốn để Lạc Dật dành hạng nhất ở bất cứ phương diện nào , có khả năng hắn sợcon mình bị giới truyền thông soi mói)
"Thì chắc là ...!!" Có một vấn đề khác cứ quanh quẩn trong đầu chưa bứt rađược , cho nên Vũ Nghê không mấy quan tâm . Bây giờ cô chỉ muốn tìm cậu bé LạcDật kia để tra hỏi một số chuyện !
Đang mang trọng trách công việc , thế nên cô và tiểu Cao cũng không có thờigian tán gẫu qua lại , cả hai đi lên phía trước bắt đầu phỏng vấn các nhà lãnhđạo .
Sau khi hoàn thành công việc , Vũ Nghê đem micro giao cho tiểu Cao "Em cứ vềđài truyền hình trước , hiện tại chị có việc gấp cần làm !" Bàn giao toàn bộnhiệm vụ xong , cô liền hướng cửa chạy đi
Ánh mắt của cô nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng cậu bé , lối ra có đến mười mấyđứa nhỏ , nhưng không tìm được Lạc Dật !
"Lạc Dật , con đâu rồi ?!"
Vũ Nghê tìm khắp đại sảnh bên ngoài vẫn không thấy cậu bé , cô bắt đầu suy sụpchán nản
"Hù , dì à , dì đang tìm cái gì đó ?! Con giúp dì tìm với !" Một âm thanh nonnớt mang theo tiếng cười trẻ con vang lên sau lưng Vũ Nghê ——
