Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 94



"Mặt trời chắc mọc hướng Tây rồi , Lạc tổng giám đốc mà phải nhờ vả một ngườibình thường như tôi ư ?!" Vũ Nghê khư khư lên tiếng "Nếu Lạc tổng cần trợ giúpchắc là chuyện quan trọng lắm đây , tôi thật sự không biết mình có thể giúpđược gì !"

"Cũng không phải chuyện gì lớn lao !" Lạc Ngạo Thực đưa tay khoác lên vai cô ,nhẹ nhàng bóp lấy .

Vũ Nghê né tránh sự đụng chạm của hắn , giọng điệu trở nên chanh chua "Lạctổng , chắc anh hiểu rõ điều này , tán dóc thì cũng không nên sờ mó người khácnhư vậy !"

"Thật xin lỗi , khả năng thích ứng của anh hơi chậm , cứ nghĩ rằng chúng tacòn đang ở trên giường !" Lạc Ngạo Thực ra vẻ mỉa mai , sau đó trở nên nghiêmchỉnh "Thật ra thì anh có một việc muốn nhờ em !"

"Lạc tổng , anh nên dứt khoát một tý . Nếu cứ lề mề thế này , đến trưa cũngnói chưa xong !"

"Ừ , mong là em không công khai chuyện này ra ngoài , khéo lại đến tai mọingười , anh sợ sẽ làm tổn thương cô ấy !" Hắn nghiêm trang nói

Nhẫn nại đã đạt đến giới hạn , Vũ Nghê xoay thân thể lại đối mặt hắn "Lạc NgạoThực , đừng tưởng rằng anh là người tuyệt vời nhất , không nhất thiết mọingười phụ nữ trên trái đất này đều vây quanh anh . Nên biết , chuyện này cũngkhông phải tốt lành gì , chỉ có người đần độn mới để lộ ra vụ bê bối hôm nay !Anh cứ yên tâm , chuyện này tuyệt đối bảo mật ! Nhưng chỉ sợ ai đó thích tựtạo scandal mà thôi , tốt hơn là anh nên quản tốt cái miệng của mình đi kìa !Phiền Lạc tổng tý nữa hãy trở ra , tôi xin phép đi trước !"

Nói xong Vũ Nghê liền kéo cửa phòng ra ——

Ken két ——

Đèn flash chợt nhấp nhoáng , Vũ Nghê theo phản ứng che mặt lại

"Chết tiệt !" Lạc Ngạo Thực chửi thề một tiếng , vội vàng kéo một tấm chăn màutrắng che lại thân thể của mình "Con mẹ nó , mày là ký giả của tòa soạn nào?!"

Lạc Ngạo Thực vọt tới trước người Vũ Nghê , muốn bắt lấy tên ký giả !

"Wow , tin tức này chắc chắn gây chấn động đây !" Người thanh niên trẻ mặc bộlê hô to một tiếng , hướng về phía hành lang chạy đi !

Vũ Nghê mặt mũi trắng bệch , quên cả hô hấp , ngây ngốc đứng tại chỗ !

Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài , không chỉ là vấn đề danh dự , cả côngtác của cô cũng khó mà giữ . Trời ạ , bây giờ có thể tìm ai giúp đỡ đây ?!

Đầu óc Vũ Nghê trở nên trống rỗng , là ai cô vẫn chưa nghĩ ra

Lạc Ngạo Thực đóng cửa phòng lại , quay trở vào phòng nhìn Vũ Nghê một cái"Như vậy cũng tốt , thế này thì không cần phải giấu diếm nữa , về sau ai aicũng đều biết nữ phát thanh viên Phó Vũ Nghê vào khách sạn cùng người nào đó!"

Giọng điệu của hắn dễ dàng kích thích người đang sốt ruột như cô , ánh mắt củacô bất chợt tản ra lạnh như băng , giận đến toàn thân run rẩy "Lạc Ngạo Thực ,lần này anh hài lòng rồi chứ , anh phá hủy đời tôi lần đầu còn chưa đủ , bâygiờ còn muốn tiếp tục tra tấn tôi ư ?! Có phải anh nhìn thấy tôi quá kiêncường , cho nên muốn ép buộc và hành hạ tôi ?!"

"Em nói gì vậy hả ?!" Lạc Ngạo Thực không hiểu vì sao cô lại phát cáu

"Anh nghe không hiểu à ?! Vậy tôi nói cho anh biết . Lạc Ngạo Thực , để xemlần này ngoài tôi bị bêu xấu ra , anh có bị mất mặt không nhé . Chuyện chúngta từng là vợ chồng nếu để lộ ra ngoài thì cũng không tồi đâu , để mọi ngườibiết được vì sao chúng ta ly hôn , để mọi người cùng biết tổng giám đốc tậpđoàn Lạc thị là người như thế nào , đã từng bị vợ mình cắm sừng ra sao !"

Cho dù trên người hắn vẫn đang quấn một cái chăn , nhưng lúc này vẻ mặt cũngkhông lấy gì thảm hại , thoạt nhìn còn tao nhã hơn trước

Hắn khẽ nhíu mày , ngưng mắt nhìn bộ dạng ‘tức giận’ kia "Vũ Nghê , em đang uyhiếp anh sao ?!" Thanh âm hắn vẫn như cũ , trông thật bình tĩnh !

"Anh nghe không hiểu ư , nếu được thế thì tôi cũng không phản đối !" Đôi mắtVũ Nghê lấp lánh nhìn hắn , vô cùng bình tĩnh "Nếu không phải tối qua anh lừagạt tôi , thì chuyện đã không như bây giờ !"

"Em cho rằng anh sợ em uy hiếp sao ?! Vũ Nghê , nói cho em biết , em thật sựquá ngây thơ rồi !" Sắc mặt Lạc Ngạo Thực trở nên lãnh đạm , trong tròng mắtlộ ra vẻ lạnh lùng như băng "Nếu em đem chuyện này phanh khui , anh cũng chẳngtổn thất thứ gì !"

Lạc Ngạo Thực nhìn Vũ Nghê thật lâu , sau đó nhẹ chớp tròng mắt sắc bén !

Hắn không muốn cùng cô tranh cãi , trực tiếp cầm chiếc điện thoại lên , nhanhchóng bấm số ra lệnh "Trợ lý Lưu , cậu giúp tôi tìm ngay một người con traimặc bộ lê vàng nhạt , đại khái cao chừng một mét bảy , tóc hơi xoăn ! Hiện tạiđã ra khỏi cửa chính , chặn hắn lại . . . . . ."

Lạc Ngạo Thực tiếp tục nhấn một số điện thoại khác "Thư ký Lý , lập tức muacho tôi một bộ đồ công sở của nữ , kích cỡ là XXX , sau đó đưa đến khách sạnbuổi đấu giá MBS , số phòng là 1988 !"

Nói chuyện điện thoại xong Lạc Ngạo Thực nhàn nhạt nhìn qua Vũ Nghê một cái ,sau đó đi vào phòng tắm , bỏ lại một câu nói :"Đợi lát nữa em hãy đi , ít nhấtphải đổi bộ quần áo khác đã . Về phần danh dự của em , em cứ yên tâm . Anh hứavới em , chuyện này tuyệt đối sẽ không lan truyền ra ngoài"

Thân thể Vũ Nghê căng thẳng , lảo đảo lui về phía sau mấy bước , cuối cùng mềmnhũn tựa vào trên tường . . . . . .

Vũ Nghê không nhớ rõ lúc mình đi ra khách sạn là thời điểm nào , chỉ nhớ khiLạc Ngạo Thực ra khỏi phòng tắm thì hắn không ngừng gọi điện thoại . Sau đóthì chuông cửa vang lên , thư ký đem một bộ quần áo công sở màu trắng đưa tới!

Cô sửa sang lại một tý rồi mới rời đi !

Vũ Nghê đi vào đài truyền hình một cách khẩn trương lạ thường , nhất là vừa đingang qua bộ phận tin tức xã hội , cô liền vễnh tai lắng nghe sự tình . Chođến khi mọi người không phát hiện điều gì , cô mới âm thầm lướt nhẹ qua !

"Vũ Nghê , trước khi quyết định , bây giờ chúng ta hãy đến nhà văn hóa thiếunhi trước , để thực hiện phỏng vấn hội giảng lần thứ nhất . Lần này do bộ phậnphát động , có mấy vị thị trưởng đều ở đấy !" Chủ nhiệm đi tới giao nhiệm vụcho Vũ Nghê

"Vâng !" Tâm thần hơi bất an nên giọng nói của cô cũng mang theo run rẩy

Diêu Hân cầm bài tin tức vội vàng đi tới gọi Vũ Nghê "Làm phiền chị Phó , chịcó thể giúp em xem bài tin tức này một chút được không ?! Có một số câu em đọccảm thấy bị sai !"

Kể từ lúc Diêu Hân thay thế Vũ Nghê phỏng vấn Lạc Ngạo Thực , cô đã được đưalên làm nữ phát viên bên phần tin tức buổi trưa . Mặc dù chỉ tốt nghiệp thànhtích loại thường , cộng với việc không biết cố gắng trong công việc , cho nênkhi chương trình chuẩn bị phát sóng , cô mới bắt đầu rà hỏi nhờ vả người khácgiúp đỡ !

Vũ Nghê nhận lấy bài tin tức rồi cầm lên một cây viết "Nói nhanh một chút ,chỗ nào có vấn đề ?!"

"Vâng , ở đây , chỗ này , còn đây nữa ~!" Diêu Hân mở bài tin tức lên , nhanhchóng chỉ trỏ ——

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...