Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 89



Ông lão vẫn đứng ở tư thế lễ độ , mở rộng cửa xe chờ đợi Vũ Nghê đi vào

Vũ Nghê chăm chú nhìn ông lão , gãi đầu xoay người rời đi

"Cô Vũ Nghê , là do ông chủ của tôi bảo đến đây đưa cô đi làm !" Tài xế vộivàng nói rõ tình huống

Vũ Nghê nghi ngờ nhíu mày , ông chủ ?! Là ai cơ chứ ?! Trong đầu hiện lên mộtgương mặt , sau đó cô lắc lắc đầu để hồi tỉnh lại ý nghĩ của mình

Chẳng lẽ là hắn ?! "Ông chủ ?! Lạc Ngạo Thực ư ?!"

"Vâng , Đúng vậy !" Ông lão gật đầu cười ha hả , không như bộ mặt nghiêm túcmới vừa rồi

"Ông à , nhờ ông thay cháu cám ơn ý tốt của anh ta , nhưng mà lát nữa sẽ có xetới đón cháu !" Mỗi ngày sáng sớm đều có một chiếc taxi định sẵn đón cô ,nhưng buổi tối thì không cố định !

Sau khi nói xong Vũ Nghê xoay người hướng cửa chính đi tới

Ông lão trực tiếp lên xe , khởi động xe lăn bánh từ từ đi theo sau Vũ Nghê ——

Vũ Nghê như cũ đợi trước cửa nhà trọ , nhưng đã hơn mười phút , vẫn chưa thấyxe đến.

Vũ Nghê có chút lo lắng giơ cổ tay lên , đã bảy giờ năm mươi phút , hôm naytài xế sao còn chưa tới ?!Trước kia cho dù là muộn đến mấy , cũng không nhưhôm nay

Chợt điện thoại di động trong ví da reng lên "A ——"

"Thật xin lỗi cô Vũ Nghê , xe tôi hiện nay có chút vấn đề , đang phải sửa chữa!" Tài xế taxi giải bày

"Được rồi , không sao đâu . . . . . ."

Nói là không sao , thì đúng là giả bộ . Giờ cao điểm thế này , làm sao có thểbắt được xe đây ?! Nếu không đón kịp taxi , có thể sẽ trễ giờ mất

Ông lão xuống xe , lần nữa mở ra chỗ ngồi phía sau "Cô Vũ Nghê , cô cứ lên xe, để tôi đưa cô đến chỗ làm !"

Vũ Nghê nhìn tới nhìn lui một chút , cuối cùng cũng phải bước vào không gianhào hoa thoải mái ——

Leng keng , âm thanh tin nhắn điện thoại vang lên . Lần này dù không nhìn số ,cũng hoàn toàn đoán được là ai

‘Về chuyện của ngày hôm qua , anh cảm thấy thật có lỗi , thế nên cả đêm khóngủ . Vì vậy sáng sớm liền cử người đến đón em . Xin cứ yên tâm , hành độngnày tuyệt đối không làm em khó xử , chẳng qua là những ngày này em cần cóngười hộ tống . Cũng đừng nghi ngờ , đây chẳng phải là một mưu đồ nào , chúcem một ngày làm việc vui vẻ , Lạc Ngạo Thực !’

Vũ Nghê khép điện thoại di động lại , đặt vào trong túi , trái tim đột nhiênkỳ lạ , cứ đập liên hồi . Cả đêm bị ám ảnh bởi bóng dáng của hắn , sáng sớmcũng không thoát khỏi !

Cảm xúc bây giờ thật sự ~ thú vị , chẳng qua là không có động lòng

Hắn luôn là người như vậy ư ?! Luôn không quan tâm đến người bên cạnh , khôngphải hiện tại đã có bạn gái rồi sao ?! Quản lý ngay cả an nguy của mình ,chẳng lẽ hắn rất rãnh rỗi ?!

Bịp bợm !

Dù đã qua sáu năm rồi , hắn vẫn không hề thay đổi , lại còn rất bịp bợm

Thu hồi lại tâm tình , Vũ Nghê bắt đầu quan sát xe.

Đúng là một chiếc xe hơi sang trọng , cấu hình bên trong hoàn toàn thuộc côngnghệ cao , được phối trí đầy đủ phương tiện , mỗi đường may cũng rất công phu, chỉ có hai chữ diễn tả : Xa Hoa

Không gian sạch sẽ cộng với lớp da được thiết kế chắc chắn , khiến Vũ Nghêkhông kìm chế được mà tỏ ra thích thú

Khi xe sắp chạy đến đài truyền hình , Vũ Nghê mở miệng :"Ông ơi , phiền ôngdừng xe ở đầu đường của Đài Truyền Hình giúp cháu !"

"Vâng !" Tài xế lên tiếng , đồng thời điều khiển tốc độ chậm lại !

Chiếc xe này quá phô trương , nếu như để các đồng nghiệp thấy tình cảnh này ,khác nào tin đồn sẽ càng lan tỏa !

Quảng cáo để kêu gọi đầu tư của đài MBS được cử hành ở khách sạn long trọng ,đa phần là những đại diện nổi tiếng của các ngành kinh doanh , thương mại ,sản xuất

Hình thức lấy quảng cáo đấu giá cho trương mục nhằm hướng vào các nhà đầu tư ,nếu họ đứng ra mua với giá cao , ít nhiều sẽ đem lại lợi ích cho đài truyềnhình . Buổi đấu giá quan trọng sẽ chính thức vào buổi chiều , còn ban ngày thìsắp xếp những trương mục khác . Bao gồm là 23 nhà thầu tham gia trong ngày hômnay , cho nên những người chủ trì chương trình đương nhiên phải đến sớm mộtchút , cũng là đưa tin thêm cho đài

Vòng chung kết của cuộc đấu giá được tổ chức vào lúc ba giờ chiều , cuối cùngthì nhân vật chính - MC Phó Vũ Nghê cũng xuất hiện tại khách sạn . Bởi vì cólối đi riêng , thế nên rất ít ký giả vây quanh cô !

Tuy nhiên khi Vũ Nghê mới bước vào tầng hai ở đại sảnh , đã thấy ngay chủ tịchtập đoàn Lạc thị - Lạc Ngạo Thực và trợ lý Lưu từ trong thang máy đi ra , saulưng còn có hai người bảo vệ cao to !

Khi ấy Lạc Ngạo Thực đang tiếp chuyện điện thoại , nên cũng không có nhìn sangphía Vũ Nghê

Đúng lúc cô chuẩn bị đi vào phòng thay đồ để không phải đối mặt với hắn thì cógiọng nói vang lên :"Cô chủ !" Trợ lý Lưu hướng phía cô hô lên , sau đó mới ýthức tới lời nói , hắn bèn sửa ngay :"Cô Vũ Nghê , cô còn nhớ tôi không ?!"

Bị người khác gọi đúng tên , lý nào cô không xoay đầu lại , phút chốc chủ độngvươn tay chào hỏi :"Trợ lý Lưu , tôi làm sao có thể không nhớ chứ , đã lâukhông gặp !"

Trợ lý Lưu thấy Vũ Nghê , vẽ mặt tương đối phấn khởi "Là cô không gặp tôi thôi, chứ tôi gần như thấy cô trong tivi mỗi ngày ! Đúng rồi , tổng giám đốc ở bênkia ——"

Vũ Nghê lịch sự di dời tầm mắt nhìn theo trợ lý Lưu , sau đó thu hồi ánh mắt"Các người cũng đang vội , tôi bây giờ còn việc muốn làm . . . . . ."

Đang này lúc này thì Lạc Ngạo Thực đi tới , trên tay vẫn còn cầm điện thoạinói chuyện , dùng động tác nói với Vũ Nghê ‘em chờ một chút';

Trợ lý Lưu đương nhiên hiểu ý ông chủ , bắt đầu giả vờ nói chuyện đời sốngsinh hoạt cùng Vũ Nghê . Đối phương nhiệt tình khiến Vũ Nghê vẫn không tìmđược lý do ';đi khỏi’ , đến khi Lạc Ngạo Thực kết thúc cuộc nói chuyện , thìhắn từ từ đi tới chỗ cô !

Trợ lý Lưu và hai yên bảo vệ chạy sang chỗ khác , vừa vặn vị trí này lại chẳngcó ai đi ngang qua bọn họ

Lạc Ngạo Thực mờ nhạt mỉm cười với cô , cũng không gấp gáp mở miệng . Ánh mắtthâm thúy nhìn Vũ Nghê chăm chú , đem cô bao bọc hết sức chặt chẽ

Điều này làm cho cô không được tự nhiên , chủ động mở miệng "Cám ơn bữa ăn tốicủa anh , cám ơn đã cử người đến đón tôi , về sau không cần anh phải nhọc côngnhư vậy !"

Lạc Ngạo Thực lắc đầu một cái "Em không cần khách sáo như vậy , chỉ là mộtđiều nhỏ nhặt . Khi nào bạn trai em về , thì anh sẽ không làm như vậy nữa"

Nghe hắn nói như vậy , Vũ Nghê cảm thấy thật khó chịu , cô giống như một mónhàng , bị người ta đẩy tới đẩy lui

"Thật ra thì anh lo lắng dư thừa rồi , sáu năm nay khả năng sinh tồn của tôirất mạnh , đây đã là thói quen . Cho dù bạn trai tôi không có ở đây , cũngkhông cần anh phải bận tâm !" Xem ra cô phải nói rõ một tý , không thì hắn lạicho hắn đang hành động đúng đắn

Hắn nghĩ rằng đó là một điều tốt , nhưng cô không có bất kỳ lý do nào để chấpnhận cả !

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...