Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
"Nghe chủ nhiệm nói , em cự tuyệt phỏng vấn lại Lạc Ngạo Thực ?!" Khi Vũ Nghêxuống xe và chuẩn bị lên lầu thì Tưởng Vũ Hàng mở miệng
"Xin lỗi anh , cuộc phỏng vấn này , em hoàn thành không được rồi . Anh hiểu emmà , em thật sự không muốn gặp lại hắn ta . Chuyện này cứ giao cho những ngườikhác làm đi !" Vũ Nghê không thể không nói
Tưởng Vũ Hàng dùng hành động chớp mắt một cái , coi như ý bảo ‘anh hiểu rồi’ ,sau đó nở một nụ cười dịu dàng "Yên tâm đi , anh chỉ tùy tiện hỏi thôi ,chuyện này anh sẽ giao phó cho người khác ! Cũng may , Lạc Ngạo Thực rất rộngrãi , hắn không trách cứ việc chúng ta đánh mất tài liệu phỏng vấn , vẫn sẵnsàng dành thời gian để thực hiện lại cuộc phỏng vấn !"
"Vậy tốt rồi !" Vũ Nghê tùy tiện lên tiếng , cũng không bày tỏ gì , chỉ nóithêm một câu :"Em đi lên lầu đây , anh về đến nhà thì gọi điện thoại cho emnha !" . Đây là hành động thường lệ của bọn họ
"Vũ Nghê , đợi đã nào...!" Tưởng Vũ Hàng dùng sức bắt được cánh tay của VũNghê .
Vũ Nghê xoay người , thấy được con ngươi của hắn phát ra nồng đậm dục vọng ,ánh mắt nóng bỏng dính vào người cô . Đột nhiên trong đầu nảy lên hốt hoảng"Bây giờ khuya lắm rồi , em muốn nghỉ ngơi ——"
Tưởng Vũ Hàng nắm thật chặt cánh tay Vũ Nghê , đồng thời đem cánh tay cô đểlên cơ thể rắn chắc của mình . Tưởng Vũ Hàng đè thấp thân thể , nhìn thẳng vàocô , giọng hơi chất vấn "Vũ Nghê , rốt cuộc em còn phải tránh anh đến bao giờ?!"
Hắn đột nhiên chất vấn làm cô cảm thấy chán ghét "Vũ Hàng , trước đây em đãtừng nói , chúng ta sẽ không nóng lòng đốt cháy giai đoạn , anh cũng đã hứavới em , đúng không ?!"
Điều kiện này là cô đưa ra khi đó . Nếu không phải vì hắn từng cam đoan , thìnửa năm trước , cô cũng không tiếp nhận việc hắn theo đuổi mình !
"Đúng là anh có cam đoan như vậy , chúng ta bắt đầu thử qua lại với nhau , anhsẽ không làm những việc em không thích . Thế nhưng hành động cũng như lời nóicủa em , làm anh phát giác em không thật sự yêu anh . Em luôn làm anh cảm thấyhoang mang , em có biết không ?!" Tưởng Vũ Hàng nhẹ giọng nói ra cảm xúc củamình , giữa hai lông mày nhàn nhạt khổ sở.
"Em chỉ cảm thấy chúng ta bây giờ chưa có phát triển đến mức như thế , cho nênmong anh hiểu được em !" Cô thành thực nói ra ý nghĩ của mình , không hề tránhné
Ý nghĩ đó vô tình lại ... nặng nề đả kích Tưởng Vũ Hàng "Vũ Nghê , em có thểnói thật hay không , em không còn cảm tình gì với Lạc Ngạo Thực nữa , đúngkhông ?! Nếu như trong lòng em không có người khác , thì tại sao lại đối vớianh như thế ?!"
Lời nói của Tưởng Vũ Hàng giống như một hòn đá rơi xuống hồ thu yên tĩnh , làmcho Vũ Nghê sững sờ hồi lâu , sau đó mới khôi phục lại bình tĩnh "Giữa hắn vàem dù có gặp gỡ thế nào , thì bây giờ cũng chẳng còn liên lạc nhau . Vũ Hàng ,thật ra thì em cứ nghĩ rằng sẽ chấp nhận được anh , nhưng mà em vẫn không thể, em đã từng từ chối yêu cầu của anh rất nhiều lần , cứ từ chối thế này mãi ,em biết anh sẽ rất khó chịu hoặc đau khổ . Vì vậy ~ em nghĩ là , chúng ta ...tốt hơn chúng ta hãy trở lại làm bạn bè bình thường đi , có được không anh ?!"
Cô không phải vì tức giận nói lẫy , mà đây là đề nghị rất nghiêm túc . Về việcchia tay , cô đã cân nhắc thật lâu , lâu đến nỗi từ khi hắn bắt đầu ra sứctheo đuổi cô
"Không , Vũ Nghê . Xin em đừng nên nói vậy , anh không muốn chia tay !" TưởngVũ Hàng kiên trì nói , cô đã ở trong lòng hắn sáu năm , hắn không muốn như vậymà buông tay
"Tưởng Vũ Hàng , thật ra thì em vẫn không hiểu anh yêu em ở chỗ nào ?! Em làmột người phụ nữ đã từng kết hôn , thậm chí đã từng sinh con . . . . . . Anhchỉ mới hai mươi bảy tuổi , lại còn là tổng giám đốc của đài MBS , điều kiệnnổi bật , những cô gái thích anh nhiều không kể xiết , em không cảm thấy mìnhcó chỗ nào hơn người nữa ?!"
Tưởng Vũ Hàng từ từ trầm mặc , ánh mắt dần mông lung . Đang lúc Vũ Nghê muốnxuống xe , thì hắn cất tiếng "Không sai , đầu tiên là anh bị vẻ xinh đẹp củaem hấp dẫn , anh chưa từng gặp qua một cô gái nào quyến rũ như em , ánh mắtcủa em như xuyên thấu tất cả , chính là ánh mắt chín chắn , so với cơ thể thìvô cùng mâu thuẫn , mâu thuẫn khiến người khác phải động lòng . Nhìn em nhỏ bénhưng lại rất kiên cường , lạc quan , tính cách không khuất phục làm ngườikhác rất cảm động . Nếu đem so sánh với anh , em thật cang trường !"
Lời của hắn gợi lên quá khứ sáu năm trước của cô , từ hai bàn tay trắng , cômột mình đến Hoa Kỳ , lần đầu tiên cô gặp hắn là tại sân bay
"Sáu năm trước , em không như anh mô tả , em khó coi cực kỳ !" Cô nhớ rất rõ ,có người từng nói , nhìn thấy cô thật sởn-gai-ốc . "Hơn nữa em cũng không cókiên cường như anh nói , chỉ là em muốn lấp đầy vui vẻ , để có thể xoá đithống khổ của bản thân ! Thậm chí lúc ấy em cố gắng học tập là bởi vì so vớinhững bạn bè khác , đã quá tuổi đi học . Lúc ấy em chỉ nghĩ là giành toàn bộhọc bổng mà thôi !" Hai mươi mốt tuổi cô quay về trường , học lại bộ môn báochí
Bọn họ giống như mặc ai nấy nói , Tưởng Vũ Hàng không đáp lời Vũ Nghê , chỉnói theo cảm thụ của bản thân :"Anh yêu nụ cười của em , thỉnh thoảng nhìn emrất ngây thơ , em lại rất tỉ mỉ , hiểu lòng người khác . Ba năm trước đây anhthay mặt tổng giám đốc tiếp nhận MBS , em đã khích lệ cho anh rất nhiều , emyên lặng ủng hộ anh , bên trong việc kinh doanh lại đưa ra nhiều ý kiến hợp lýcho anh"
"Bởi vì thời điểm em khó khăn nhất , anh đã ra tay giúp đỡ . Hơn nữa khi đóanh lại là người bạn duy nhất của em , nếu như anh coi trọng em , em đươngnhiên là phải phụ giúp một tay !" Vũ Nghê tranh thủ thời gian giải thích , côkhông cần hắn cảm kích !
"Quan trọng nhất là em luôn hiểu anh . Khi anh mặt mày ủ rũ , em vẫn biết anhxảy ra chuyện gì . Khi anh khó khăn nhất , em lại rất quan tâm . Chỉ cần nhưthế thôi , cũng là sự trợ giúp lớn rồi . Vũ Nghê , anh cảm giác được chúng tanhư là một vậy . Vũ Nghê , anh thật sự không thể buông tay em !" Tưởng Vũ Hàngnhìn cô , kiên trì nói
Người phụ nữ như vậy , dù cho có nói thế nào , hắn cũng không muốn buông tay .Cho dù Lạc Ngạo Thực có xuất hiện chăng nữa , hắn cũng không muốn vuột mất cô!
"Vũ Nghê , anh biết rõ việc em chấp nhận làm bạn gái anh là bởi vì anh đã nhảyvào trong nước cứu em , cho nên em cảm động và nhận lời anh ! Nhưng mà điều đókhông quan trọng , quan trọng là anh sẽ mãi đợi em , đợi em ta không quan tâm,ta sẽ đợi em thật sự yêu anh ! Bây giờ em không muốn chúng ta tiến thêm mộtbước , vậy anh sẽ chờ ~~ chờ đến khi em đồng ý kết hôn" Hai mắt của hắn trànđầy cam đoan !
"Nhưng mà em cũng không biết đến bao lâu nữa em mới có thể mở rộng vòng tayvới anh . Anh năm nay đã hai mươi bảy tuổi rồi , nên vì tương lai của mình màtính toán một chút , em không muốn vì em , mà anh phải để lỡ !"
"Anh đợi , anh sẽ đợi , đợi đến khi Phó Vũ Nghê có thể chấp nhận yêu anh ,những thứ khác anh đều không quan tâm !" Tưởng Vũ Hàng hướng về phía bầu trờiđêm , lớn tiếng hô to
Trên mặt Vũ Nghê bối rối ~~ càng ngày càng nhiều !
Sáng hôm sau Vũ Nghê mới vừa bước vào phòng làm việc , thì đã bị các ký giảnhỏ tuổi hâm mộ vây quanh "Chị Vũ Nghê , ngày hôm qua lại có rất nhiều khángiả gửi quà cho chị ! Khi mang vào đây , quà nhiều đến nỗi làm cánh tay em đauquá chừng luôn này"
"Cám ơn em , làm phiền em quá . Xem trong số đó có quà tặng nào em thích không!" Từng món một được bao bì trang trí cẩn thận , chất đống tại bàn làm việc ,ảnh hưởng không ít đến công việc của cô
"Tốt quá , em biết là chị Vũ Nghê tốt với em nhất !" Hai con mắt của tiểu Nacũng híp lại thành một đường cong , nhìn cứ như một đứa trẻ . "Về sau chỉ cầnlàm những công việc này , em cũng được là bao nhiêu lợi nhuận rồi nha"
"Ha ha. . . . . ." Vũ Nghê cười cười lắc đầu.
Nhìn trên bàn chất đống quà tặng , Vũ Nghê thật sự thích , rất xúc động . Điềunày chứng tỏ mình được khán giả yêu mến , làm cho cô càng thêm phấn chấn.
Tiểu Na tự động đem quà tặng mở ra , nào là khăn lụa , nước hoa , điện thoạidi động. . . . . . Giá cả các quà tặng phải nói là khá giá trị
Tiểu Na nhìn về phía cái hộp to lớn , ngoài miệng hô to "Oa , cái hộp này lớnnhất , không biết bên trong là thứ gì !" Tiểu Na tò mò suy nghĩ
Cái hộp so với Computer còn to hơn rất nhiều !
Tiểu Na dùng con dao để cắt băng nhựa , sau đó lôi ra ba hộp nhỏ bên trong .Những chiếc hộp được bao bọc rất kỹ , khiến Vũ Nghê không khỏi hiếu kỳ , làthứ gì đây , trông rất quý giá nha ?!
Mở xong cái hộp nhỏ đầu tiên , tiểu Na nhanh chóng rút ra đồ vật bên trong "Làquả đười ươi . Oa , chị ơi , xem ra vị khán giả này muốn chị chăm sóc tốt cổhọng đó ! Ha ha , thật là một người tỉ mỉ nha !"
"Đúng vậy , đây là lần đầu tiên chị nhận được quà tặng thế này !" Trong lòngVũ Nghê cảm thấy ấm áp , bình thường mọi người cũng hay nhắc nhở cô phải chú ýsức khỏe , bảo vệ tốt cổ họng , nhưng không ai sẽ tặng cô thứ này . Ngay cảbản thân cô , cũng không chú ý tới chuyện này
Tiểu Na lấy ra món quà thứ hai xem span style="font-weight: bold">"A , làmột đôi dép bông vải ! Ha ha , rất là đáng yêu đấy ! Chỉ là bây giờ vẫn còntrong mùa hè , không có lạnh như vậy !"
"Ngày mai trời dần chuyển sang thu rồi , thời tiết sẽ bắt đầu lạnh đấy !" TiểuCao đứng ở một bên , chen vào một câu
Vũ Nghê cầm lấy đôi dép bông vải với kiểu dáng lông mềm như nhung thỏ , pháthiện phía dưới còn có một tấm thiệp nhỏ ‘Mùa thu buổi tối ở thành phố phươngBắc sẽ rất lạnh , chú ý giữ lạnh dưới chân , nếu không sẽ đau bụng !’ Trên thẻkhông có để tên người gửi , nhưng nhìn qua nét vẻ thì có thể là phụ nữ , chắcngười gửi quà là khán giả nữ (Đúng rồi , chữ thì của nữ , mà là thư ký nữ ,nhưng quà và nội dung trên thư thì của nam kaka )
Khán giả này thật sự chu đáo , đã lâu rồi không có ai quan tâm cô như vậy !Tâm của Vũ Nghê có chút cảm động đến run rẩy !
"Oa , oa , oa ——" Tiểu Na kêu lên ba tiếng
Vũ Nghê từ từ ngẩng đầu lên "Là món ——" Lời của cô còn chưa nói hết đã bị giậtmình , làn môi đỏ mọng phải mở ra , nhìn món đồ tặng kia ——
Trời ạ ~~ Là một bộ đồ lót màu đen trong suốt , chỉ cần nhìn vào , sẽ làmngười ta huyết áp tăng cao , tim đập rộn ràng ——
