Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
"Khốn kiếp , Lạc Ngạo Thực . . . . . . Thả tôi ra !"
Vũ Nghê bị Lạc Ngạo Thực đẩy tới một góc khuất , hắn nâng lên làn váy , haichân tuyết trắng cùng đôi chân mặc quần tây màu lam đậm lần lượt dằng co nhau, hành động không hề cố ý , nhưng lại dễ dàng tạo thành một màn mập mờ vô cùngmơ hồ
"Sẽ thả , nhưng em phải đợi anh một chút , anh thực hiện một vài động tác đã ,nhanh thôi ——" Hắn móc ra một vật đã sớm cương cứng trong quần "Tới luôn nha ,phải nhanh thôi , bảo bối của anh nó sắp chịu hết nổi rồi !"
"Anh thật ghê tởm , ngày trước tại sao tôi lại không có phát hiện nhỉ ?!" Côquay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn . Hắn thật làm cô thất vọng . Vốn ở trongtim cô , hắn như một vị hoàng tử trên truyện cổ tích . Một vị hoàng tử vớikhuôn mặt đẹp trai , hào quang sáng chói đầy thanh lịch , được nuôi dưỡng từquý tộc , tốt nghiệp ở đại học Ivy League . Ở trước mặt hắn , mãi mãi cô chỉcó ngưỡng mộ mà thôi . Cô không chỉ có thương hắn , mà còn thêm sùng bái hắn
Mặc dù hắn đã từng tổn thương cô , luôn mang đến bất hạnh cho cô , cũng nhưviệc hắn bỏ rơi cô trong bệnh viện , dẫn đến cả chuyện đứa con bị chết non kia. Cô vẫn một lòng không hận hắn , bởi vì cô cứ cho rằng , đó là chính sai lầmcủa mình . Sai lầm lớn nhất chính là cái đêm vận mệnh kia , đẩy hắn rời xa cô
Nhưng mà hành động giờ đây của hắn , làm cho cô chợt tỉnh cơn mê . Miệng hắnđầy tục tĩu , động tác thì hạ lưu vô cùng , côn đồ cũng không ai sánh bằng .Nếu sớm biết hắn là người đàn ông ghê tởm như vậy , trước có đánh chết cô , côcũng không đi gài bẫy hắn . Cô sẽ giữ mãi những bí mật kia , ít nhất tronglòng cô , hắn luôn luôn là người hoàn hảo
"Tùy ý em nói thế nào , nhưng mà anh lại biết thân thể của em nhất định sẽ yêuthích anh !" Lạc Ngạo Thực tràn đầy tự tin nói . Hắn luôn cho rằng bề ngoài cônhìn như lạnh nhạt , nhưng về phương diện kia , tuyệt đối là một người phụ nữnhiệt tình
Bằng vào sức lực mạnh mẽ , Lạc Ngạo Thực đem Vũ Nghê nhấc cao lên , đầu gốitrái nhét vào giữa hai chân cô , ép buộc cô phải mở ra "Tưởng Vũ Hàng , anhtỉnh lại mau ——" Vũ Nghê kinh hoảng liều mạng hô lớn.
Nhưng người trên giường cũng không chút phản ứng , tiếp tục ngủ như chết ,thậm chí còn có cả tiếng ngáy
"Cái người này , lại không nghe lời anh đúng không ?! Xem ra anh phải đíchthân ra tay thì mới có thể ngăn cản em !" Sau khi nói xong , Lạc Ngạo Thựctrực tiếp dùng miệng che lại môi của Vũ Nghê
"Ưm. . . " Vũ Nghê mở to hai mắt , hai luồng lửa giận không ngừng phun ra
Lạc Ngạo Thực dùng đầu lưỡi nóng bỏng không ngừng trêu đùa đầu lưỡi của VũngNghê , ép cô phải cùng hắn dây dưa . Chỉ là mấy phút sau , hắn vô vị chánchường buông lỏng ra "Đừng tưởng rằng em không đáp lại cùng anh , thì anh sẽbỏ qua cho em . Hôm nay coi như em có thành một cọc gỗ , anh cũng muốn đoạtđược em !"
Vũ Nghê không thoát khỏi kháng cự , dần dần bình tĩnh lại , mặc cho hắn bừabãi trên người mình "Không sao cả , thật ra thì như thế nào đây ?! Nói trắngra thì tôi cũng không phải gái còn trinh , dù sao cũng đã trở nên thành thụcrất nhiều rồi . Hơn nữa còn là phụ nữ đã từng một lần ly hôn , coi như anhchiếm được thân thể của tôi , thì cũng không thành vấn đề . Chắc anh cũng ngheđược không ít tin đồn , nam nhân muốn tôi rất nhiều . Tôi có thể đi ra gặp anhxin tài trợ , dĩ nhiên với người khác cũng vậy !"
Trong ánh mắt hẹp dài lóe ra tức giận kinh người "Đó là nguyên nhân em ăn nằmvới nhiều thằng đàn ông khác nhau , đúng không ?!" . Chỉ một câu hỏi đơn giản, nhưng cô biết rằng cô đã diễn xuất tốt !
Vũ Nghê nâng lên khóe môi , quyến rũ cười một tiếng "Anh đoán thử xem ?!" Biểutình và thanh âm kia chính là nói cho hắn biết ~ đúng vậy !
"Đã mấy năm không gặp , em thật là đê tiện hơn rồi !" Hắn thu hồi động táckhông đứng đắn , trên mặt xuất hiện lời châm chọc
Vũ Nghê đưa tay khoác lên trên lồng ngực của hắn , nhìn như vuốt ve , kì thựcđẩy hắn ra "Xã hội bây giờ không phải thế sao ?! Anh nên biết rằng , sau lưngngười phụ nữ thành công là một đám nam nhân trợ giúp !" Đôi mắt xinh đẹp nhíulại , nhìn rất quyến rũ "Nếu như Lạc tổng giám đốc cũng muốn gia nhập vào hộinày , vậy thì tôi càng vui vẻ tột cùng !"
Nhìn bộ dáng cô tỏ vẻ không thương tiếc cơ thể mình , toàn thân của Lạc NgạoThực nổi lên lửa giận "Ha ha , Phó Vũ Nghê , em nghĩ em là cái gì ?! Tôi đâymà lại chạm vào dạng gái như em ư ?!"
"Tôi thật sự tiếc nuối , thế mà tôi cứ tưởng sẽ nhận được sự trợ giúp từ anh ,để sự nghiệp còn nâng cao hơn !"
Hắn rốt cuộc cũng buông lỏng cô ra , Vũ Nghê gần như thở phào nhẹ nhõm , sauđó cầm lấy chai nước suối đưa trước mặt hắn "Phải rồi , Lạc tổng giám đốckhông phải đang khát sao ?!"
Lạc Ngạo Thực tức giận nhận lấy chai nước của Vũ Nghê , mở nắp bình uống điêncuồng , ánh mắt hung ác vẫn nhìn cô , động tác của hắn giống như không phảiđang uống nước , mà là uống máu người
Vũ Nghê mượn lấy cơ hội này chạy khỏi hắn , hướng cửa phòng đi tới . Sau khiuống xong bình nước , hắn như tỉnh táo lại , nhìn về phía người phụ nữ phíatrước "Phó Vũ Nghê , em dám gạt anh !"
Chiết tiệt , hắn thế mà lại trúng kế cô . Mặc dù đang rất uất ức , nhưng hắnlại không có tức giận , ngược lại trên miệng còn lộ ra nụ cười mê người
Vũ Nghê cũng không thèm phản ứng , chỉ ung dung nói :"Lạc tổng giám đốc , nếunhư anh không phải đi gấp , vậy thì hãy chăm sóc dùm tổng giám đốc của chúngtôi , tôi bây giờ phải đi trước một bước !"
"Em xem anh là gì chứ ?! Phục vụ khách sạn à ?!" Lá gan của cô thật là to ,dám để chồng trước đảm nhiệm chăm sóc bạn trai của mình
"Vậy thì anh cứ rời đi , tôi sẽ không phản đối !" Vũ Nghê khiêu khích nói
"Vậy ý em là gì ?! Anh đi hay là em đi ?!" Hắnmóc ra một điếu thuốc trong túiáo ra , sau đó dùng quẹt đốt lên , khói thuốc nặng nề lượn lờ , ánh mắt tà mịbao bọc lấy Vũ Nghê
"È hèm !" Vũ Nghê lười biếng mở miệng , chỉ than thở một cái
Nhìn Vũ Nghê hung hăng , làm nhiệt tình nguội lạnh của hắn trở nên nóng bỏngcòn hơn so với trước , hắn đi về phía cô "Ừ , nhưng mà anh lại cảm thấy chúngta nên ở lại , cùng nhau chăm sóc hắn tốt hơn !"
Vũ Nghê chớp chớp mắt , bộ dạng trông rất thoải mái "Nhưng mà tổng giám đốccủa chúng tôi đã ngủ thiếp đi , cần gì phải hai người cùng nhau chăm sóc ?!Thật lãng phí nhân lực !"
"Sẽ không . Ừ ~~ anh sẽ chăm sóc hắn , không để cho hắn tỉnh lại . Và em phảichăm sóc anh , để cho anh khoan khoái một đêm !" Lúc nói chuyện , khóe miệngcủa hắn không ngừng gia tăng.
"Xin lỗi , tối hôm nay tôi còn phải chăm sóc người khác , không thể nào chămsóc anh được đâu !" Vũ Nghê nhặt ví da ở ghế salon lên . Còn mười giây đồng hồ, cô có thể đi rồi !
"Ha ha , là ai ?! Bạn trai em biết em như vậy , hắn không tức giận à ?!"
Còn năm giây
"Ha ha , đây là chuyện giữa tôi và anh ấy , anh không cần quan tâm ! À , trướckhi đi , tôi rất cảm ơn bữa tối thịnh soạn hôm nay của anh !"
Lạc Ngạo Thực bước nhanh đến phía trước , đuổi theo bước chân Vũ Nghê "Vậychúng ta cùng nhau rời đây , cho hắn ngủ ở chỗ này cũng tốt ! Ừ ~ sau đó chúngta sẽ thuê một căn phòng khác , cùng nhau ôn tồn kỷ niệm xưa một chút đi !"
Vũ Nghê khẽ mỉm cười , không tệ , còn một giây
"Được không ?!"
Leng keng ——
Đang lúc ấy thì tiếng chuông cửa vang lên "cô Phó , cô đang ở bên trong sao?!"
