Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Nhìn thứ dơ bẩn dính đầy trên đất , Tròng mắt Lạc Ngạo Thực nheo lại , sau đókéo lấy cánh tay Vũ Nghê "Chết tiệt , em có thai đúng không ?!"
Vũ nghê thu hồi hoảng sợ , hời hợt nói "Mang thai ?! Làm sao có thể chứ ?! Anhđâu dễ gì cho tôi cơ hội mang thai ?!" Cho dù bọn họ ở chung một chỗ , nhưngkhi mây mưa , hắn ít khi nào mất đi khống chế , phóng túng cho loại chất lỏngđó vào cơ thể cô
Mặc dù biểu hiện của cô rất bình tĩnh , nhưng đáy lòng của Lạc Ngạo Thực vẫnđang suy nghĩ , bất chợt híp hai mắt lại , quyết định nói "Đi , chúng ta đếnbệnh viện kiểm tra ! Nếu như để em mang thai , thì con tôi khác nào lưu lạcbên ngoài !"
"Không , tôi không có mang thai , tôi không muốn đến bệnh viện , chúng ta trựctiếp đi ly hôn đã !" Gương mặt tỉnh táo lập tức hoang mang , sợ hãi lắc đầu.
"Em quả nhiên là mang thai !" Vẻ mặt lạnh lùng của Lạc Ngạo Thực có chút kíchđộng . Không sai , mặc dù hắn không muốn có con , nhưng nghĩ tới cô đang mangthai , tâm của hắn khó mà khống chế
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo đó , Vũ Nghê liền níu lấy tay áo của Lạc Ngạo Thựccầu khẩn "Chúng ta đi ly hôn , về sau anh còn có vợ khác . Cho nên , anh cóthể để cho tôi đứa bé này hay không ?! Xin anh đó ...!"
Lạc Ngạo Thực lạnh lùng đáp lại "Tốt nhất là em nên ở lại đây dưỡng thai , saukhi sanh xong chúng ta ly hôn !"
"Không , không cần chờ nữa . Bây giờ chúng ta ly hôn đi . Tôi cầu xin anh ,đừng chia rẽ mẹ con tôi !"
"Không thể nào , đứa bé này là của tôi , tôi nhất định phải giữ lại !" LạcNgạo Thực vô cùng kiên định
"Ngạo thực à , anh không thể chia rẽ mẹ con tôi . Tôi cầu xin anh , anh biếtrõ đứa bé không có mẹ sẽ thế nào mà . Hơn nữa , anh thử suy nghĩ xem , nếu nhưsau này anh cưới vợ mới , cô ta có thể đối xử tốt với đứa bé này không ?! Anhcần gì phải khiến đứa bé này tổn thương như vậy ?! Ngạo thực à , chỉ cần anhkhông tranh giành đứa bé này , anh muốn tôi làm gì , tôi đều đáp ứng hết ! Saukhi ly hôn , tôi có thể không lấy thứ gì , chỉ cần có đứa bé , có được haykhông ?!" Nếu như Lạc Ngạo Thực đã muốn , thì thể nào cô cũng không so bì đượcvới hắn
Vừa nghĩ tới con của mình sẽ không có mẹ , tâm cô liền vỡ ra . Cô không thể đểcho con mình có thêm mẹ kế . Nhớ lại quá khứ trước đây khi từng bị Dì Hoa hànhhạ đủ thứ , trong lòng đã cảm thấy chua xót . Cô không muốn nhìn thấy con mìnhbị như vậy , bị lặp lại vết xe đổ giống cô
Lạc Ngạo Thực vô tình gạt tay Vũ Nghê ra "Chờ sau khi cô hạ sanh rồi tính !"
Dứt lời hắn quay đầu ra khỏi phòng
Vừa nghĩ đến chuyện khi nãy hắn trừng phạt cô , thế mà cô vẫn không đem chuyệnmình có thai nói cho hắn biết , làm hắn không thể không hận cô . Khả năng giaođứa bé cho cô khác nào con của hắn càng gặp nhiều nguy hiểm ?!
Vũ nghê gần như mệt mỏi , vô lực đứng tại chỗ , gào thét khóc :"Lạc Ngạo Thực, tôi van xin anh đó , hãy bỏ qua cho tôi !" Cô thật sự không muốn tách biệtcùng con !
Nửa đêm khuya yên tĩnh . Cửa sổ sát đất bị kéo rớt ra , gió lạnh của tháng 7đầu thu đầu mùa thu ùa vào phòng ngủ lộng lẫy , bức màn trên cửa bị thổi bayđến đáng sợ
Trải qua mấy ngày quan sát , Vũ Nghê biết được vào giờ này , ở ngoài sẽ khôngcó ai canh giữ . Vì thế tối hôm nay cô quyết tâm phải trốn . Sau khi thắt sợidây thừng thật chắc trên lan can . Cô xoa bụng , rồi khép lại cặp mắt , nhỏgiọng dặn dò "Con à , mẹ sẽ dẫn con đi xuống , con tuyệt đối không được sợ ,biết không ?! Sợi dây mẹ buộc rất bền , chúng ta nhất định sẽ không gặp nguyhiểm ! Nào , cổ vũ tinh thần cho mẹ , hôm nay chúng ta nhất định phải chạy đi!"
Dặn dò đứa bé xong , Vũ Nghê mở mắt hít một hơi thật sâu , chân trái bước ralan can . Đang lúc đùi phải cũng chuẩn bị bước ra , đèn đuốc trong phòng tứcthời sáng trưng ——
