Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
"Tôi không muốn nghe những lời này , tôi đã từng cảnh cáo em , không thể pháhư hạnh phúc của Tư Vũ . Nếu không , hậu quả này em nhất định phải gánh chịu !Em đã dám khiêu khích tôi , vậy để tôi cho em nếm thử một chút mùi vị ‘hậuquả’ !" Lạc Ngạo Thực nổi lên gân xanh gầm nhẹ nói , hơn nữa còn dùng sức kéolấy tóc Vũ Nghê , ngón tay cầm thuốc lá đưa lên khóe miệng , dùng sức hút gấpvài hớp , đầu thuốc sớm đã phát sáng đến đỏ rực , vẻ mặt của hắn càng ngàycàng ~~ kinh hoàng khủng khiếp !
Nhìn hắn đem thuốc lá từ bờ môi lấy ra , tàn thuốc đỏ rực từ từ đưa xuống phíadưới , Vũ Nghê hoảng loạn cầu xin "Không , cầu xin anh , tôi không muốn ——"
Hương vị tinh hoa và âm thanh tiếng cháy ‘xèo xèo’ hòa lẫn vào nhau , làm choVũ Nghê gần như tê liệt , cô gào khóc vang dội cả phòng ngủ sang trọng !
Cô run rẩy mở ra cánh môi , toàn thân căng thẳng phải co rúc lại , đôi taycứng ngắc níu lấy áo sơ mi của hắn . Chỗ bắp đùi truyền đến nóng bỏng , đauđớn khiến nước mắt cô lã chã rơi xuống
Cho đến khi cô lấy lại được hô hấp , thân thể chậm rãi buông lỏng . Lạc NgạoThực mới đem tàn thuốc dập tắt , ném tới trên sàn nhà.
Thật lâu sau Vũ Nghê mới tìm lại được thanh âm của mình . Cô khóc nức nở đếncả hai chân cũng đang quỳ trên sàn nhà "Cầu xin anh , bỏ qua cho tôi , có đượchay không ?!"
"Bỏ qua ?! Em suy nghĩ thật đơn giản , nói cho em biết , trò chơi này chỉ mớibắt đầu mà thôi !" Lạc Ngạo Thực coi thường hành động cẩu khẩn của Vũ Nghê ,sau đó dùng sức đẩy cô trên sàn nhà lạng băng , rồi xé ngay quần ngủ.
Cô gái đáng chết này dám phản bội hắn , khi hắn trở về nước liền nhận đượcđiện thoại , nói là Lâm Hiên mang theo nữ nhân về nhà , mà nữ nhân kia lạichính là cô —— Phó Vũ Nghê !
"Dừng lại được không , tôi thật sự không muốn ——"
"Em như vậy không phải là quá thất lễ với chồng mình hay sao ?! Vậy hôm nayđây , tôi sẽ hoàn toàn hưởng thụ em một cách triệt để !" Lạc Ngạo Thực ảm đạmnói . Ngay sau đó trong phòng ngủ vang lên âm thanh kinh hoàng . Những ngườigiúp việc đi qua từ gian phòng đó chỉ biết vội vàng cúi đầu tránh xa ——
Không biết đã trải qua bao lâu thì tiếng khủng bố trong phòng ngủ chính ở lầuhai cũng ngừng lại
Bàn chân đang mang đôi giày da bò đá đá vào người đang thoi thóp nằm trên mặtđất "Đứng lên mau , theo như em mong muốn , chúng ta bây giờ đi ly hôn !" Trênngười Vũ Nghê lúc này đau đớn đến mắt mở không ra ——
Hắn nói hắn không muốn đụng đến thân thể của cô , bởi vì giờ đây cô quá dơ bẩn. Cô không biết rằng hắn đã dùng thứ gì đó đặt vào cơ thể của mình , ép cô mộtlần lại một lần thừa nhận mình dâm đãng , cô cũng cảm giác được bản thân mìnhbây giờ như bị thiêu đốt , so với trước đây , còn hơn là dùng tàn thuốc nóngbỏng kia !
Bàn tay run rẩy của Vũ Nghê âm thầm đặt lên phía bụng dưới , nó phát đau đếnâm ĩ , thương tâm đến nổi không kiềm chế được mà chảy nước mắt
Con à , mẹ thật xin lỗi . Mẹ không thể nói điều này cho ba con biết . Nếu nhưhắn biết được sự tồn tại của con , hắn sẽ cướp con khỏi tay mẹ , hoặc là sẽkhông để con ra đời . Có thể bây giờ con sẽ không thoải mái , nhưng con cũngphải kiên cường mà nằm trong bụng mẹ , có biết hay không ?!
Chỉ như vậy con mới có thể ở cùng mẹ vĩnh viễn !
Con à , cố gắng lên , không được rời khỏi bụng mẹ !
"Đứng lên ——" hắn thúc giục đá cô một cước
"Tôi sẽ đi , anh chờ tôi một chút !" Cô không trách hắn , dù hắn có làm gì thìcô cũng không thể trách hắn . Vũ Nghê lảo đảo đứng lên , tập tễnh hướng tủquần áo
Lạc Ngạo Thực nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay , chau mày nhìn về phía VũNghê , tròng mắt đã mất đi kiên nhẫn "Tôi ra ngoài chờ em , tốt nhất là em nênnhanh lên một chút , mười giờ tôi còn có việc !"
"Tôi biết rồi !" Vũ Nghê mệt mỏi , dựa vào tường , cố sức mà nói
Tựa hồ như đứa con trong bụng không biết nghe lời , đang lúc này đây trọngbụng Vũ Nghê cảm giác như sôi trào lên , cổ họng nghẹn lại "Ụa ——"
