Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Mới vừa bước ra khỏi phòng tắm , đã thấy một khói sương đập vào mặt
Vũ Nghê trở nên hốt hoảng , trái tim cảm thấy nặng nề , gần như quên thở nhìnvề phía trước , ánh mắt sưng đỏ nhất thời xanh xao "Ngạo Thực , anh trở về lúcnào thế ?!"
"Em đoán thử coi !" Giọng trầm thấp truyền đến . Ánh mắt của Lạc Ngạo Thực nhưlà một con sư tử mới ngủ đông tỉnh dậy đem Vũ Nghê vững vàng khóa chặt , bướcchân di chuyển chậm rãi tới gần cô
Cả người hắn tản ra lạnh lẽo , trong nháy mắt lọt vào con ngươi hoang mang củaVũ Nghê , cô lui về phía sau cho đến khi lưng cô áp sát vào cửa kiếng phòngtắm
"Ngạo Thực , tôi , tôi..." trong lòng cô run sợ đến độ không biết đối mặt vớihắn như thế nào
Lạc Ngạo Thực nâng bàn tay sờ lên cái cổ trắng như tuyết kia , con mắt nheolại đầy nguy hiểm "Khoảng mười giờ tối hôm qua tôi về đến nhà , vốn nghĩ làtìm em vuốt ve an ủi một chút . Kết quả là làm cho tôi ngạc nhiên thật , cảđêm em cũng không về nhà . Thế nào ?! Em trở về nhà cha mình hay sao ?!"
Vũ Nghê mở miệng định nói nhưng lại không nói ra được câu nào
"Nói cho tôi biết , em đi nơi nào , hử ?!" Hắn hỏi tới
"Về nhà cha mình . Anh không có ở đây , tôi liền về nhà cha mình !" Biết hắndường như đoán được , nhưng trong lúc bối rối cô chỉ còn cách lựa chọn nhỏgiọng nói láo . Chuyện kia khó mà hé răng , cô thật không dám nói ra khỏimiệng.
Bàn tay đang đặt trên cổ của Vũ Nghê đột nhiên dùng sức "Được lắm , cho tớibây giờ , em còn muốn gạt tôi !"
Trong đáy lòng luôn tự khiển trách mình , Vũ Nghê căn bản không cảm giác đượcáp lực trên cổ
Chân tay của cô bắt đầu căng thẳng , thì bàn tay trên cổ từ từ buông lỏng lựcđạo , ánh mắt đỏ ngầu của hắn quan sát cô chằm chằm
Vũ Nghê như thấy được trách nhiệm nặng nề trong đầu , cảm giác uất ức , hốihận và sợ hãi hòa thành dòng nước mắt , nghẹn ngào khóc không thành tiếng"Ngạo Thực à , chúng ta ly hôn đi !"
"Ly hôn , tại sao lại muốn ly hôn ?! Em hao tổn công sức để được gả cho tôi ,chẳng lẽ kết quả em muốn , chính là ly hôn sao ?!" Gương mặt nham hiểm nhấtthời trầm xuống , tiếp tục một nụ cười quen thuộc . Bàn tay dịu dàng sờ lên gòmá ướt đẫm nước mắt của cô
Động tác của hắn khiến Vũ Nghê sợ đến đôi môi trắng bệch , run rẩy mà nói "Làtôi không tốt , không xứng với anh"
Đột nhiên Lạc Ngạo Thực nắm lấy mái tóc dài màu đen kia , khiến cô đau đến nỗida đầu như muốn tróc ra , không thể không ngẩng đầu lên , nhìn về phía hắn"Không xứng với tôi ?! Em đã sớm biết điều này rồi , không phải sao ?! Ha ha ,em nói thật dễ nghe . Nguyên nhân muốn ly hôn chính là em đã gặp được ngườithích hợp với mình , muốn cùng hắn cao chạy xa bay ! Bây giờ phát hiện cuộchôn nhân này đang trói buộc mình , cho nên em tính một cước đá văng tôi ?!"
Vũ Nghê vẫn không phủ nhận , để hắn đồng ý ly hôn , cô chỉ còn cách nguyện ýthừa nhận , ngậm đắng nuốt cay "Đúng vậy !"
Lạc Ngạo Thực cong lên khóe môi , nụ cười âm lãnh "Giày bị hỏng , tôi dĩ nhiênsẽ không cần . Ha ha , chỉ là tôi cũng không muốn để người khác được lợi ——"Hắn hơi dừng lại , sau đó khạc ra những lời độc địa nhất "Chờ khi tôi chơi emthành miếng giẻ rách , không còn ai muốn , tôi tự nhiên sẽ buông tha !"
Hai mắt của hắn lúc này hoàn toàn âm u kinh khủng , cũng là lần đầu tiên VũNghê mới nhìn thấy ——
"Không , Ngạo Thực à , tôi cầu xin anh đừng làm tổn thương tôi , cầu xin anhđó !" Vũ Nghê run rẩy cầu khẩn , cô không thể nào để cho hắn tự tổn thươngmình , bởi vì cô vừa phát hiện được một bí mật , một bí mất mà cô không thểnói ra
