Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Trong ngày hôm ấy Quan Tĩnh muốn nhảy lầu, sau khi cô tỉnh lại ——
Cô trầm mặc dựa đầu vào giường, hai tròng mắt trống rỗng, bất lực! Hiện tại aicũng biết Quan Tĩnh cô cùng Tổng giám đốc MBS quan hệ không nhỏ, coi như ngườikhác không nói gì, nhưng chính cô cũng không có mặt mũi nào ngồi ở vị trí chủnhiệm nữa!
Tưởng Vũ Hàng thành công hủy diệt sự nghiệp cùng mơ ước của cô, anh rất đánghận!
Anh vẫn luôn không nghĩ qua muốn tôn trọng cô, ít nhất là tôn trọng cũng khôngcó, làm sao có thể nói yêu?
Sự thật chứng minh, cùng với Lý Sấm là đúng!
"Cảm giác như thế nào rôi? Có phải có chỗ nào không thoải mái đúng không?" VũNghê từ trong phòng vệ sinh đi ra, thấy Quan Tĩnh tỉnh lại, bước nhanh đến mépgiường quan tâm hỏi thăm!
"Mình không sao!" Lúc mới vừa tỉnh lại, chính cô cẩn thận kiểm tra, cảm nhậnđược! Bụng không đau, cũng không còn có cái gì khác thường, bảo bảo chắc làrất an ổn nằm ở trong bụng của cô!
Vẻ mặt Quan Tĩnh quá mức trấn định, khiến cho Vũ Nghê không thể không hoàinghi suy đoán của mình."Tĩnh Tĩnh, cậu căn bản cũng không có muốn nhảy lầu,chỉ là muốn bắt ép anh ấy đi thôi đúng không?"
"Đúng!" Lúc cô nhìn Vũ Nghê, hai tròng mắt đang lóe lên."Tớ thật sự không muốnbị anh ấy làm ảnh hưởng nữa, thời gian tớ chấp nhận anh ấy, anh ấy không quýtrọng tớ. Tớ bỏ qua, anh ấy lại tới dây dưa tớ. Tớ không muốn tất cả khôngvui, tớ không muốn tâm tình của tớ luôn bị anh ấy khống chế!"
Cho nên, hôm nay cô đúng là đang uy hiếp anh. Cô dĩ nhiên sẽ không lựa chọn tựsát nữa, bởi vì hiện tại cô có bảo bảo, cô nhất định phải để cho bảo bảo khỏemạnh lớn lên!
Vũ Nghê làm sao lại không hiểu Quan Tĩnh nghĩ như thế nào, cô hiểu cô ấy,nhưng có một câu nói cô lại không thể không nói."Có một việc tớ cũng muốn nóicho cậu biết —— "
"Chuyện gì?" Quan Tĩnh hết hứng thú hỏi, hiện tại trừ đứa bé, thì không cóchuyện gì có thể để cho cô hứng thú được!
"Tưởng Vũ Hàng vì cứu cậu, bản thân từ trên sân thượng té xuống —— "
"Cái gì ——" Quan Tĩnh rống to, trong nháy mắt cặp mắt đã ươn ướt."Anh ấy ởđâu, hiện tại anh ấy ở đâu!" Cô khóc nấc lên, người cũng nhảy xuống giườngbệnh!
Sợ bảo bảo trong bụng của cô xảy ra nguy hiểm, Vũ Nghê vội vàng làm dịu đi cảmxúc khẩn trương."Cậu trước tiên đừng có gấp, Tưởng Vũ Hàng anh ấy không cóchuyện gì, anh ấy nắm được lan can, nhân viên bên phòng cháy chữa cháy tới kịpthời, đem anh ấy kéo đi lên!"
Cô nặng nề ngồi trở lại trên giường bệnh, hai tay che kín gương mặt, thở mộthơi dài nhẹ nhõm âm thanh từ trong khe tay thoát ra ngoài."Tốt, tốt rồi —— "
"Cho anh ấy một cơ hội đi được không?"
"..." Quan Tĩnh trầm mặc, không có cho Vũ Nghê đáp án, nhưng trong lòng cô cóquyết định!
Quan Tĩnh buông điện thoại xuống, lời Vũ Nghê mới vừa hỏi vẫn còn quanh quẩn ởbên tai cô!
Nếu như Tưởng Vũ Hàng xuất hiện ở trước mặt cô, cô sẽ tha thứ cho anh haykhông?
Đương nhiên sẽ!
Bất kể trước kia anh đối với cô đã làm cái gì, nhưng thời điểm nghìn cân treosợi anh không lo cho tính mạng của mình mà đi cứu cô, cô còn có cái gì khôngthể tha thứ cho anh?
Suy nghĩ một chút đây chính là hai mươi mấy tầng lầu, anh lập tức liền rớtxuống, có thể nắm được lan can treo giữa không trung, chờ đội ngũ cứu việntới, đây là vận may của anh. Cô thật không dám tưởng tượng nếu như không cóphần may mắn này, anh có phải vì vậy biến mất khỏi thế giới này rồi hay không,cô vĩnh viễn mất đi anh!
"Thùng thùng —— "
Trong bụng lại truyền tới mấy quyền đấm cước đá, Quan Tĩnh vội vàng vuốt ve'Cái bụng' không an phận, môi đỏ mọng cong lên."Bảo bảo, ba ba đối với mẹ thậtkhông có tính nhẫn nại, ba con cứ như không cần chúng ta nữa vậy! Con nói, mẹthật một chút cũng không đáng giá để ba con tốn thêm một chút thời gian kiêntrì theo đuổi sao?"
Cùng đứa bé lầm bầm, hai hàng nước mắt từ hai mắt của cô chảy xuống."Tưởng VũHàng, anh cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua em nói điều này, lần này anhnghe cho kỹ!" Cô lung tung lau khô nước mắt trên mặt."Em có con với anh, anhcòn như vậy nghe lời em rời đi, chỉ có thể nói rõ anh yêu em chưa đủ sâu ——không tha thứ cho anh, nhất định sẽ không tha thứ cho anh!"
Câu nói kế tiếp, Quan Tĩnh tức giận phát tiết!
Càng nghĩ càng giận, nước mắt cũng rơi nhiều hơn."Tưởng Vũ Hàng, trong lòngcủa anh rốt cuộc có em và con không, chúng em đều ở đây chờ anh, anh có biếthay không vậy? Khốn kiếp, ngu ngốc, ngu ngốc, được lắm anh vĩnh viễn cũngkhông muốn trở lại! Em muốn cho người khác làm ba ba của bảo bảo, xem anh saunày nghe được có khổ sở hối hận hay không!"
Cô vừa phát tiết vừa nhéo cái gối đặt ở trên đùi, cái gối ôm chât liệu tốt bịnhéo cô cho nhăn nhúm! Nếu như lúc này Tưởng Vũ Hàng là cái gối, như vậy nhấtđịnh sẽ bị Quan Tĩnh làm cho thê thảm rồi!
Buổi sáng vẫn còn ở phía Nam, buổi tối Tưởng Vũ Hàng đã trở lại phía Bắc!
Lúc về đến nhà, anh cũng lười mở đèn, trực tiếp vùi người trên ghế sa lon,không tiếng động uống rượu mạnh!
Ngoài cửa sổ ánh trăng ôn nhu chiếu vào gương mặt rầu rĩ của Tưởng Vũ Hàng!
Hiện tại bảo bảo đã bảy tháng , thật lo lắng cho cô nửa đêm sẽ gặp khó khăn,anh thật muốn mình có thể chăm sóc cho cô...
"Haizz..." Ở bên trong phòng yên tĩnh, một tiếng thở dài này rõ ràng như vậy.Anh đã đem quyền lợi thuộc về anh, ngu ngốc tặng cho người ngoài! Làm cho hiệntại anh rất muốn quay đầu lại, cũng không dám quay đầu lại nữa!
Ngày đó ở trên sân thượng vẻ mặt cô kiên định muốn chết, còn có một màn kinhhiểm này màn in dấu thật sâu ở trong lòng của anh!
Anh không dám, thật không dám cầm tính mạng của cô mạo hiểm!
Chỉ cần sau này cô có thể hạnh phúc vui vẻ, như vậy anh nên đi chúc phúc chocô!
Hơn nữa ~~ cô rất yêu Lý Sấm , trong lòng của cô đã không có anh!
Bác sĩ mặc quần áo màu trắng đem dụng cụ đặt ở trên bụng cao cao của QuanTĩnh, dụng cụ phát ra tiếng 'soạt soạt' sau đó không lâu, liền là tiếng timđập mạnh có lực theo quy luật 'Thùng thùng, thùng thùng ——'!
Quan Tĩnh yên lặng lắng nghe, trên mặt càng ngày càng vui vẻ. Đây là nhịp timcủa bảo bảo con cô, bé con rất mạnh khẻo.
"Nhìn mẹ cười vui vẻ như vậy, ha hả, không cần mình nói cậu cũng nên biết, bảobảo rất khỏe mạnh nha!" Bác sĩ nữ cùng Quan Tĩnh tuổi xấp xỉ nhau, cầm lấy mấytờ giấy vệ sinh đưa cho cô lau dung dịch trên bụng!
Quan Tĩnh nhận giấy vệ sinh, vừa lau vừa xuống giường bệnh, nhưng vẫn rất quantâm hỏi bạn học của mình."Bao nhiêu, nhịp tim là bao nhiêu?"
Vị bác sĩ nữ đã ngồi trở lại trên ghế, bắt đầu ghi chép rồi trả lời."Mỗi phút151 nhịp tim, rất tiêu chuẩn!"
"Tháng trước kiểm tra mỗi phút còn là 146 lần đó, bây giờ nhiều hơn năm lần a——" mặc dù bạn học nói đứa bé rất khỏe mạnh, nhưng cô vẫn không nhịn được muốnhỏi một chút. Giống như mỗi người mẹ cũng sẽ khẩn trương như thế, sẽ đối vớinhịp tim của con mình tính toán chi li!
