Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
"Leng keng ... "
Tiếng chuông cửa vang lên thánh thót, cắt đứt dòng suy nghĩ của Quan Tĩnh. Cômở to đôi mắt, xoay người đi tới lỗ mắt mèo nhìn trước, quan sát bên ngoài ...
Cửa phòng mở ra, Lý Sấm lại mang đến một hộp sữa bò non!
Quan Tĩnh đón lấy, mang thẳng vào trong phòng bếp, cất vào trong tủ lạnh."Lầntrước anh mua vẫn còn hai lon đấy, sao anh còn mua nữa làm gì?"
"Sữa bò non không dễ mua đâu, hàng bán trên thị trường thường hay bị ngắtquãng, vì vậy đương nhiên chúng ta phải mua sẵn trước một chút. Chờ em uốnghết mới lại đi mua thì chắc chắn còn phải đợi thêm hai ba ngày nữa!" Sản lượngsữa bò non chỉ có hạn, không giống những thứ sữa tươi khác chỉ cần có tiền làcó thể mua được!
Suy nghĩ một chút cũng đúng, dù sao số lượng bò cái mới sinh con cũng có hạn!
Quan Tĩnh lấy cốc nước trái cây vừa ép xong từ trong tủ lạnh ra đưa cho LýSấm, cô nâng bụng lên ngồi vào trong ghế sa lon!
"Hôm nay thế nào? Nhóc con có còn hay đạp em nữa không?" Lý Sấm nhìn bụng côvẻ rất tò mò, giống như nhìn quái vật ngàn năm vậy. Thực thần kỳ, thật sự rấtthần kỳ, bụng của cô vậy mà lại mang được cục cưng nhỏ, hàng ngày cứ to dầnlên, suy nghĩ một chút cũng cảm giác thấy hết sức kỳ diệu!
Đối với ánh mắt gần như ngây ngốc của anh, Quan Tĩnh cũng có nhìn thấy nhưngkhông thể trách, tuyệt nhiên cũng không để ý tới! Xoa xoa vào cái bụng trònmẩy của mình, cô và bé cưng trong bụng giao tiếp với nhau. Cục cưng ở trongbụng cảm nhận được mẹ mình đang vuốt ve, lập tức có phản ứng, đá “bụp” một cú!
"Ai chà... ha ha ..." Quan Tĩnh bị đau nhíu mày lại rồi bật cười thành tiếng.Thật không biết là cô bị đau nhiều hơn chút, hay là bị nhột nhiều hơn nữa!
"Cục cưng lại đá em à?"
"Cũng không phải vậy, ha ha, nhưng nó cũng khá ngang bướng!" Quan Tĩnh cườiđến híp mắt lại, vẻ mặt đúng là của một bà mẹ hạnh phúc. Thật may mắn, lúc ấycô đã không bỏ đứa nhỏ này đi, nếu không làm sao cô có thể cảm nhận được niềmvui sướng này! Lúc ba tháng thông qua siêu âm B cô nhìn thấy bóng dáng bé conở trong bụng cô đang bơi lội cực kỳ rõ. Khi đó nhìn bé con giống như một hạtđậu tương, nếu như bác sĩ không chỉ cho cô thấy, cô hoàn toàn cũng không biếtđó chính là con mình! Cùng lúc đó cô nghe thấy tiếng trái tim của con đập mạnhmẽ.
Thịch...Thịch...Thịch...
Tựa như đang gõ trống vậy. Chỉ cần nghe âm thanh âm này cũng đây nhất định làmột cục cứng rất khỏe mạnh!
Khi được sáu tháng làm siêu âm màu lập thể, cô nhìn thấy cực kỳ rõ khuôn mặtnhỏ nhắn của bé con, nhìn rõ hình dáng toàn thân của nó, có thể thấy mũi củabé cưng rất thẳng, bởi vì cục cưng vẫn còn nhắm mắt cho nên không biết được làmắt to hay nhỏ, nhưng khuôn mắt có hình rất dài, nếu mở mắt đồng tử tròn tochính là của Tưởng Vũ Hàng!
Tay cô cứ vuốt ve loạn ở trên bụng, rồi từ từ yên lặng dừng lại, cô hơi khépmi mắt, hàng lông mi dày cong ở mắt cô hắt lên gương mặt một vệt mờ tối!
Lý Sấm lơ đãng, say mê ngắm nhìn vẻ đẹp bên trong của cô.
Quan Tĩnh thật sự là một phụ nữ rất xinh đẹp. Trong công việc cô luôn tự tinvững vàng, khiến nam giới không khỏi khâm phục kính trọng. Nhưng lúc cô vuiđùa thì lại rất quyến rũ. Hiện giờ, khi cô yên lặng, dung nhan lại càng nhãnhặn lịch sự dịu dàng!
Bất kẻ là ở phương diện nào, cô cũng đều rất hoàn mỹ!
Lý Sấm mở to hai mắt, che dấu cảm xúc của mình rất nhanh, nhưng không nhịnđược cứ nhìn chằm chằm vào bụng của cô dùng ngữ điệu trêu ghẹo nói."Bé cưngnày, không được bắt nạt mẹ con nhé. Con đã làm cho mẹ con khổ sở vì bị nônsuốt năm tháng trời rồi, hiện tại cũng không nên loạn quyền đấm đá với mẹ connữa!"
Lần này Quan Tĩnh lại không chấp nhận, đôi mi thanh tú nhíu lại thậtsâu."Không được, bé cưng lộn xộn, loạn quyền đấm cước đá, mới chứng tỏ rằng bérất khỏe mạnh!" Cô tiếp tục vuốt ve cái bụng mình tựa như đang xoa đầu đứatrẻ:"Cục cưng, con cứ cử động đi, cử động nữa đi, vì con, dù phải chịu bao khổcực mẹ cũng nguyện cam lòng!"
Lý Sấm nhăn mũi lại không đồng ý:"Này, em như vậy là quá cưng chiều con rồiđó, đối với trẻ con nhất định không thể cưng chiều như vậy, nếu không nhấtđịnh nó sẽ trở thành ông vua con bất trị mất!"
Quan Tĩnh đúng là điển hình của một bà mẹ làm mọi chuyện vì con, thậm chí khóemiệng cười cũng kéo dài đến tận phía sau tai: "Ha ha, đây là bé cưng của emmà, chắc chắn là em phải cưng chiều rồi!dღđ☆L☆qღđ " Hừ, người này còn nói cônữa chứ, cô ngờ rằng sau này khi có con, nhất định anh sẽ là người cha luôncưng chiều con nhất!
"Ai dà, thật không chịu nổi em nữa! Đúng rồi, chẳng phải mai là ngày em phảiđi khám định kỳ đó sao? Sáng sớm mai anh sẽ tới đón em!" Lý Sấm nhìn thời giantrên đồng hồ treo tường, đứng lên nói."Bây giờ anh phải đi gặp một người bạn,anh đi trước nhé!"
"Để em tiễn anh..." Quan Tĩnh chống vào tay ghế sa lon định đứng lên, động tácrất vất vả!
"Ngàn vạn lần không nên, anh không cần em phải tiễn, em hãy là nghỉ ngơi chokhỏe đi!" Lý Sấm dìu Quan Tĩnh ngồi lại vào trong ghế sa lon."Em tự chăm sóccho mình và cục cưng khỏe là được rồi. Nếu như có chuyện gì lập tức phải gọiđiện thoại ngay cho anh, biết không?"
Quan Tĩnh nhìn người đàn ông cẩn thận chăm sóc mình vẻ đầy cảm kích: "Lý Sấm,cám ơn anh!"
Lý Sấm quay đầu, liếc mắt nhìn lại, vỗ vỗ bả vai của cô: "Những lời nói nàycũng thật là quá khách sáo, nếu như em thật sự muốn cảm ơn anh, hy vọng em cóthể sáng ý một chút, ví dụ như lấy thân báo đáp chẳng hạn... "
"Lại nói đùa bậy bạ rồi, anh càng ngày càng không đứng đắn , không nói với anhnữa!" Quan Tĩnh đỏ mặt lườm anh một cái, chỉ có điều cô thật sự không hề tứcgiận. Lý Sấm đối xử với cô thật sự rất tốt. Từ lúc cô mang thai cho đến bâygiờ, anh luôn lấy tư cách bạn bè để chăm sóc cô!
Không có cách nào hơn, trong bụng Vũ Nghê cũng có cục cưng, hơn nữa cô và LạcNgạo Kiệt cũng đã trở lại phương Nam rồi! Ở nơi này, bây giờ cô cũng chỉ có LýSấm là bạn tốt mà thôi!
Bạn tốt, được rồi, chỉ là bạn tốt!
Bởi vì sau khi Tưởng Vũ Hàng rời đi, cô chợt nhận ra cô thật sự không sao tiếpnhận được những người đàn ông khác! Cho dù cô không muốn sống cùng với TưởngVũ Hàng, cô cũng không thể nào sống cùng với những người khác!
"Ha ha..." Lý Sấm cong môi cười thành tiếng, huýt sáo rời khỏi nhà Quan Tĩnh!
"Reng ... Reng ... Reng ... "
Tiếng chuông điện thoại ở bên cạnh ghế salon vang lên, cô với tay cầm ốngnghe: "A lô... "
"Tĩnh Tĩnh, là tớ..." giọng của Vũ Nghê cực kỳ phấn khích vang lên truyền đếntừ đầu điện thoại bên kia!
Bất giác Quan Tĩnh lại vuốt ve lên bụng mình, nằm dựa vào lưng ghế: "Gần đâyJerry lại học cách nấu ăn trong sách để nấu cho cậu ăn hay sao mà nói chuyệnnghe khỏe thế?"
"Ha ha, nghe giọng nói của cậu cũng có thể nhận ra được cậu đang rất vui vẻđấy chứ... "
"Tớ thì có cái gì để mà vui vẻ đây! So với cậu, tớ quả thực là một thai phụrất đáng thương!" Chưa lập gia đình đã mang thai, vừa không có mẹ, vừa khôngcó người thân chăm sóc! Nhưng như vậy, cô cũng có thể được coi là hạnh phúc,ít nhất cục cưng vẫn khỏe mạnh sống ở trong bụng cô, coi như may mắn hơn Tư Vũrất nhiều!
"... "
Bên này Vũ Nghê yên lặng một lúc, lát sau, cô mới hỏi dò: "Tĩnh Tĩnh, nếu nhưTưởng Vũ Hàng lại xuất hiện ở bên cạnh cậu, cậu có tha thứ cho anh ấy haykhông?"
Có tha thứ cho anh không?
Sau khi tha thứ rồi thì sao chứ, còn có thể làm gì được nữa đây? Trái tim củaanh cho tới bây giờ cũng chưa từng đặt vào cô, bởi vì con mà cô giữ anh lại,cũng là sự trói buộc với anh mà thôi. Rốt cuộc anh không vui vẻ thì làm sao côcó thể vui vẻ được chứ? Một tình yêu không làm người ta vui vẻ, cuối cùng cũngchỉ kết thúc bằng một bi kịch mà thôi, bài học ngày trước cũng vẫn còn đấy,không phải sao?
"Chúng ta không nói chuyện về người ấy nữa..." Cô nhẹ giọng nói lại, không đểcho Vũ Nghê có cơ hội tiếp tục, cô vội vàng chuyển đề tài: "Tư Vũ đâu rồi,hiện tại thế nào? Cô ấy và Bùi Tạp Tư liệu còn có thể ở chung một chỗ nữakhông?"
"Bây giờ vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng mà tớ nghĩ bọn họ vẫn còn ở chung mộtchỗ, chỉ có điều là phải trải qua một số chuyện thì tình cảm mới phát triểnthêm được!" Vũ Nghê thở dài một cái, trả lời, sao cô nghe mà không hiểu bạntốt đang cố ý nói sang chuyện khác chứ!
"Gần đây cậu có tăng cân không? Dường như tớ lại mập thêm hai cân!" Quan Tĩnhảo não nói!
"Cậu mới có hai cân thôi sao? Tớ đã mập lên sáu cân rồi!" Vũ Nghê kêu lên nhưmuốn phát điên! Mà người bên cạnh cô lại càng phát điên hơn. Người này khôngphải là ai khác, chính là Tưởng Vũ Hàng cách xa vạn dặm, trải qua ngàn khókhăn hiểm trở đã đến nơi này.
Anh không ngừng ở trước mắt Vũ Nghê quơ tay múa chân, dùng khẩu hình nói: "Nóivào chuyện chính đi, hỏi thăm một chút gần đây thân thể cô ấy như thế nào?Thích hay không thích ăn cái gì? Còn ói ra nữa không? Hai chân có bị phù haykhông? Bảy tháng cần ăn cái gì cho tăng thêm canxi, cô ấy có thiếu canxi haykhông?"
Vũ Nghê không ngừng gật đầu, đồng thời dùng tay làm ký hiệu 'OK', sau đó tiếptục nói chuyện điện thoại, dò hỏi từng chuyện một.
Vũ Nghê không ngừng gật đầu, còn Tưởng Vũ Hàng ở bên ngoài dựng tai lên đểnghe tiếng nói vọng ra ...
"Ha ha, Vũ Nghê, cậu không cần lo lắng cho tớ đâu, hiện tại tớ thật sự tốt hơnnhiều so với ngày trước. Ăn cũng không còn phun ra nữa, hơn nữa bây giờ còn cóthể ăn rất nhiều! Lúc nãy tớ còn ăn mấy đồng xương sườn, lại ăn một bát sườnnon nữa! Hàng ngày tớ đều ăn đồ ăn có can xi! Chỉ có điều chân tớ hơi bị phù,đi lại rất chậm chạp... Nhưng không sao, chúng ta là mẹ mà, chút khổ sở nàycoi là cái gì chứ!"
Lại được nghe thấy giọng nói ngọt ngào có chút phóng khoáng của cô, Tưởng VũHàng kích động đến mức thiếu chút nữa rơi lệ.
Vũ Nghê cúp điện nói, đụng vào cánh tay của anh đang đặt ở trên bàn ăn. "Anhđã nhớ cô ấy như thế, vậy hãy đi thăm cô ấy một chút cho xong!"
Tưởng Vũ Hàng giống như bị kim châm vào vậy, lập tức lắc đầu."Không, không,anh không muốn làm cô ấy bị tổn thương, chỉ cần bây giờ cô ấy thực sự vui vẻlà anh yên tâm rồi!"
"Anh luôn luôn quan tâm cô ấy từ xa như thế, em nghĩ chưa chắc cô ấy đã vuivẻ. Có lẽ anh xuất hiện, cô ấy sẽ vui vẻ hơn nói không chừng!" Vũ Nghê tiếptục khuyên nhủ. Rõ ràng Tĩnh Tĩnh rất yêu thích Tưởng Vũ Hàng, mà Tưởng VũHàng cũng thật sự đã thay đổi, mấy tháng nay, anh luôn luôn bận rộn côngviệc... Chỉ biết làm việc, thật sự cũng không hề qua lại cùng với những phụ nữkhác!
Điểm này Jerry có thể bảo đảm, bởi vì cả khoảng thời gian dài như vậy, Jerryluôn luôn cho người theo dõi Tưởng Vũ Hàng. Kể cả thời gian khi anh làm việcvà nghỉ ngơi hoặc khi gặp gỡ khách hàng, hay tham gia các buổi tiệc tùng yếnhội, có thể nói là rõ như đường chỉ trong lòng bàn tay!
Tưởng Vũ Hàng uống xong một ly cà phê, nói đầy sâu xa: "Có lẽ có thể đánh cuộcđược với người khác, nhưng mà anh không thể! Cảm giác chấn động lòng người đóđã làm anh vô cùng sợ hãi, cả đời chỉ cần trải qua một lần thôi cũng đã đủrồi, anh không dám mạo hiểm nữa!"
Cô biết, ý anh muốn nói đến chuyện Quan Tĩnh định nhảy lầu!
Nhưng cô lại không muốn nói cho anh biết, thật ra thì lúc ấy Quan Tĩnh làm nhưvậy cũng không phải là thật muốn nhảy lầu, chẳng qua là cô đang dọa anh màthôi ...
