Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Giống như bay, Tưởng Vũ Hàng liên tục chạy lên mười mấy tầng thang gác. 'Rầm'một tiếng đẩy cánh cửa tầng thượng ra. Khi nhảy vọt vào trong đó, anh nhìnthấy một hình ảnh thực sự làm người ta kinh hoàng khiếp sợ...
Cơn gió Bắc gào thét thổi tới làm rối loạn mái tóc mượt như tơ của cô, đồngthời cũng thổi quần áo cô bay phần phật, khiến thoạt nhìn có cảm giác nhưngười của cô đang lảo đảo, càng giống như sắp ngã.
Tưởng Vũ Hàng nhìn cảnh trước mắt mà trong lòng thấy run sợ, hai chân anh chưatừng bao giờ run lên như thế. Hiện tại anh cảm thấy đôi chân của mình đã mềmnhũn giống như sợi bún vậy!"Đừng mà, Tĩnh Tĩnh, ngàn vạn lần xin em đừng làmbậy, nhanh chóng tới đây đi, đi lại phía bên này được không?... Nơi đó rấtnguy hiểm đấy, em biết không? Rất nguy hiểm!"
Giọng nói của anh cũng đang run rẩy, chính anh cũng có thể cảm giác thấy giọngcủa mình đã thay đổi!
Quan Tĩnh dường như không nghe thấy lời anh đang gọi, cứ đứng ở bên lan cantầng thượng, quan sát tất cả bên dưới lầu!
Từ hơn hai mươi tầng lầu nhìn xuống, phía dưới đúng là một cái hố to!
Cô khẽ khàng lẩm bẩm: "Thật là cao, xe trên đường thoạt nhìn giống như conkiến vậy, người thì lại càng nhỏ, thật nhỏ! Nếu như. . . Nếu như bây giờ mìnhnhảy xuống, nhất định sẽ ngã thành một đống thịt đấy nhỉ? Máu thịt lẫn lộn..."
"Đừng mà..." Tưởng Vũ Hàng quýnh quáng đến phát khóc!"Tĩnh Tĩnh, em ngàn vạnlần không được làm loạn, có được hay không?"
Lúc này, trên sân thượng người đã dần dần tập trung nhiều hơn, cũng có ngườibáo cảnh sát!
Phía dưới tòa nhà lại càng ầm ỹ hơn, một đám người đã mang ra cái đệm khí, bắtđầu thổi khí vào đệm cho phồng lên. Rất nhanh luồng khí đã làm chiếc đệm căngphồng ra bốn phía!
Quan Tĩnh thu hồi ánh mắt nhìn xuống dưới lầu, xoay người lại, buồn bã nhìnanh.
"Tưởng Vũ Hàng, nếu như tôi có nhảy từ trên này xuống, cũng là do anh đã éptôi phải làm như thế! Nếu như tôi chết, anh chính là hung thủ đã gián tiếp hạichết tôi... "
"Anh không ép em nữa, có được hay không? Em nói đi, em muốn anh làm thế nàoanh sẽ theo như thế, chỉ cần em tới đây, chớ đứng ở nơi đó nữa, em nói cái gìcũng được!" Tưởng Vũ Hàng có cảm giác như tim của mình đã nhảy vọt lên cổhọng, vặn xoắn lại đau đớn!
Làm sao anh có thể dồn ép Tĩnh Tĩnh đến bước này chứ? Anh thật sự không hềmuốn bức tử cô mà!
Quan Tĩnh nhìn anh qua làn nước mắt, kiên định ra lệnh: "Vậy sau này anh phảibuông tha cho tôi, không được làm nhiễu cuộc sống của tôi, không được xuấthiện trong cuộc sống của tôi nữa! Anh có thể làm được không? Nếu như anh cóthể thì tôi sẽ còn sống. Nếu như anh còn trở lại dây dưa với tôi, tôi sẽ nhảyxuống!"
Tưởng Vũ Hàng nhìn gương mặt xinh xắn của cô, thật sự không muốn đồng ý chuyệnnày. Nếu như đồng ý, vậy thì anh sẽ vĩnh viễn mất cô, mất luôn cả bé cưng...Anh lưỡng lự không biết trả lời ra sao...
Quan Tĩnh lui về phía sau từng bước, một cục đá rớt xuống...!
Nhất thời, rơi xuống một nỗi kinh hoảng!
Mà rất nhiều người trên sân thượng, cũng mạnh mẽ hít một hơi khí lạnh, thậmchí có người nhắm cả hai mắt lại!
Vũ Nghê từ từ đi đến sau lưng Tưởng Vũ Hàng, nhìn Quan Tĩnh nói nhỏ nhẹ: "Cẩnthận một chút, cậu bây giờ đang mang thai cục cưng, nếu như cậu còn lui vềphía sau nữa, thật sự rất nguy hiểm, chớ quá xúc động, cẩn thận đấy!"
Quan Tĩnh nhìn Vũ Nghê một cái, lại liếc về phía Tưởng Vũ Hàng, dùng tính mạngmình để đàm phán."Anh có đồng ý không?"
Tưởng Vũ Hàng hai tay nắm chặt thành quả đấm, nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắtanh đã ươn ướt. May mắn trận gió thật to trên sân thượng đã cuốn cái ươn ướttrong mắt anh ngay lập tức, nếu không tất cả mọi người sẽ biết là anh khóc:"Được, anh đồng ý với em, sau này không bao giờ... còn xuất hiện ở trước mặtem nữa, không bao giờ còn... quấy rầy cuộc sống của em nữa, được chưa? Anhkhông dồn ép em nữa, sẽ không bao giờ dồn ép em nữa!" Câu nói sau cùng là anhbổ sung thêm, cũng chính là anh yêu cầu với chính mình!
Rõ ràng là cô rất muốn nghe câu trả lời của anh, nhưng không biết tại sao, khinghe thấy anh nói như vậy, trong lòng cô lại rất khó chịu, cũng không thấy vuivẻ gì!
Cô đứng đó, đờ đẫn nhìn anh, quên mất lời đàm phán của mình, cũng không nhớmình phải nói gì nữa!
Tưởng Vũ Hàng bỏ qua sự đau khổ trong lòng, cố gắng khuyên nhủ cô: "Anh đồng ývới em, mau tới đây, ngoan, nhanh lên một chút, mau tới đây đi!"
"Vậy bây giờ anh hãy đi đi, lập tức rời đi ..." cô chỉ vào cánh cửa ra sânthượng!
Cô vẫn còn đứng ở bên lan can, làm sao anh có thể yên tâm mà xoay người rời đichứ? "Em hãy tin anh, chỉ cần em an toàn, em tới đây anh sẽ lập tức đi ngay,thật sự, sẽ không bao giờ... còn xuất hiện trong cuộc sống của em nữa!"
Dường như cô cũng đã tin tưởng anh, hơn nữa cô đứng ở chỗ này chân cũng đã runlên rồi, nếu như còn tiếp tục nữa, sẽ nhất định không tốt cho cục cưng!
Quan Tĩnh di động hai chân, chuẩn bị đi về phía trước!
Nhưng ngay lúc đó, đột nhiên cô cảm thấy trong đầu choáng váng, cơ thể của côlảo đảo một cái, rồi ngã ra phía ngoài lan can ...
Tất cả mọi người thất kinh, trợn to hai mắt, mồm miệng run rẩy hét lên: "Ngãxuống rồi... a ... "
Nhưng khi bọn họ còn chưa kịp hét xong thì Tưởng Vũ Hàng đã vọt tới, lập tứcđỡ lấy thân thể của cô, kéo vào bên trong.
Quan Tĩnh được kéo vào thành công, chạy tới ngã vào trong ngực đồng nghiệp,ngất xỉu luôn, vì thế cô không được nhìn thấy hình ảnh xảy ra tiếp theo...
Lúc Tưởng Vũ Hàng kéo Quan Tĩnh vào, trong nháy mắt, do trọng tâm không vữngnên người bị gập ra phía bên ngoài lan can!
Chỉ thấy thân thể của anh phút chốc rơi xuống!
"A ... "
"A..."
Đây là cảnh nguy hiểm trước nay chưa từng xảy ra, tất cả mọi người bị dọa sợđến rơi nước mắt, ngay cả nam giới cũng vậy!
Đang trong tình huống “ngàn cân treo sợi tóc”, Tưởng Vũ Hàng nhanh tay nắmđược lan can, cả người liền treo ở giữa không trung, tựa như đồng hồ quả lắc,theo gió lung lay ở trong không khí!
"A ..." Anh phát ra tiếng kêu khô khốc, hớp một luồng khí, cố sức lần cuối túmđược lan can.
Đám người chung quanh cũng như ngừng thở, bịt miệng lại nhìn toàn bộ cảnh đó!
Đúng lúc ấy thì lính cứu hỏa kịp đến, mọi người ba chân bốn cẳng cùng kéoTưởng Vũ Hàng lên!
Trên người anh bị nhiều vết thương sây sát, quần áo bị ròng rọc kéo lên nên đãbị mài rách không còn lành lặn, nhưng Tưởng Vũ Hàng cũng không để ý tới mình,túm lấy một nhân viên hỏi thăm: "Quan Tĩnh đâu, cô ấy có xảy ra chuyện gìkhông?"
Bị anh túm chặt,người này trả lời ngay: "Tổng giám đốc, ngài yên tâm đi, chủbiên Quan Tĩnh đã an toàn, hiện tại đã được đưa đến bệnh viện rồi!"
Lúc này Tưởng Vũ Hàng mới thở phào nhẹ nhõm, ngửa mặt lên trời nhắm hai mắtlại!
Anh đến nước Mĩ, ở nước Mĩ anh đang đầu tư một hạng mục, mà hạng mục này vôcùng lớn. Anh đã khai thác thành công, một mình kinh doanh lĩnh vực mới! Hơnnữa căn cứ theo phân tích của một số nhà kinh tế học, lĩnh vực này của anh rấtphát triển, mang lại lợi nhuân không nhỏ, rất nhanh sẽ vượt qua lợi nhuận doMBS mang lại! Chuyên gia còn nói, Tưởng Vũ Hàng sẽ nhanh chóng xây dựng thànhcông trong vương quốc kinh doanh của mình, MBS chẳng qua chỉ còn là một côngty nhỏ nằm trong đó!
Quan Tĩnh mang thai đã được bảy tháng. Cô tắt TV đi, đắm chìm ở trong suy nghĩcủa mình.
Anh thật sự làm đúng như lời mình đã cam kết, không còn xuất hiện bên cạnh cônữa, anh đã rút lui ra khỏi cuộc sống của cô...
