Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
"Oa, thật sự là rất thần tốc, bí mật thật đấy... "
Có người thốt lên đầy kinh ngạc, lúc trước Quan Tĩnh luôn đơn độc một mình,lúc này lại bất ngờ sắp kết hôn, thật làm cho người khác có cảm giác ứng phókhông kịp!
Một người khác nói: "Ai da, một cô gái ưu tú như vậy, nhất định người đàn ôngcó cái nhìn xa phải nắm lấy thật chặt chứ. Tiếc là tôi đã lấy vợ sinh con rồi,nếu không, nhất định tôi cũng sẽ theo đuổi Tĩnh Tĩnh!" Một nam phóng viên củatổ tổng hợp thông tin có tài ăn nói, lại vừa là một cây bút nổi danh, nói!
Tiểu Cao xoa xoa mái tóc vốn dĩ đã luôn bù xù của mình, nhỏ giọng nói: "Tôiđây chẳng phải là người có con mắt nhìn xa đó sao?" Chán quá, vậy mà anh lạikhông theo đuổi Tĩnh Tĩnh! Ai dà, bây giờ suy nghĩ lại một chút thấy thật quátiếc, Tĩnh Tĩnh là một người tốt như vậy, sao anh lại không nổi lên ý nghĩtheo đuổi cô nhỉ!
"Ha ha, Tiểu Cao, tôi có thể xác định anh là người có con mắt nhìn rất xa.Không những mắt của anh có thị lực tốt, hơn nữa anh còn là người rất tự biếtmình đấy, biết mình không xứng với người ta...” người nói chuyện lúc trước,quay đầu lại vỗ vỗ bả vai của Tiểu Cao!
Trong nháy mắt, cả phòng làm việc cười rộ lên một trận!
Song, tất cả mọi người đều cảm thấy vui vẻ vì chuyện của Tĩnh Tĩnh, chỉ cóđiều ở tổ tin tức đã bị mất đi một vị quý tộc còn độc thân!
Quan Tĩnh lặng lẽ quay trở lại ngồi trên ghế của mình, nụ cười trên mặt dầndần biến mất!
Cặp mắt nhìn chằm chằm vào bản tin vừa viết, trong đầu lại thoáng hiện vẻ mặttươi cười dịu dàng của Lý Sấm.
Ngày hôm qua Lý Sấm đã cầu hôn với cô. Cô không gật đầu, nhưng cũng coi như đãngầm chấp nhận! Mặc dù chuyện này xảy ra quá nhanh, quá gấp rút.
Nhưng cục cưng trong bụng của cô lại không thể chờ được, chỉ khoảng một thángnữa, chắc chắn bụng của cô sẽ to lên rồi. Lúc đó cô không thể làm một người mẹvô trách nhiệm, khiến cục cưng của cô bị hổ thẹn!
Tính tình Lý Sấm rất cởi mở, rất lạc quan trong cuộc sống, cô tin rằng nhấtđịnh anh sẽ coi cục cưng của cô như của chính mình sinh ra!
Không có người đàn ông thứ hai nào được như anh!
Hơn nữa, cô cũng có thể đoán trước được, chắc chắn anh sẽ đối xử với mình rấttốt, cực tốt! Anh tuyệt đối sẽ không giống như Tưởng Vũ Hàng cứ giơ tay lên làđánh cô, nhấc chân lên là đạp cô!
Vừa mới nghĩ đến Tưởng Vũ Hàng, ánh mắt của cô liền chuyển thành đau đớn!
Đắm chìm trong thế giới của chính mình, Quan Tĩnh cũng không hề chú ý tớinhững biến hóa trong phòng làm việc...
Đang lúc các phóng viên thưởng thức đồ ăn của bữa trà chiều do người nhà bạntrai Quan Tĩnh đưa tới, chợt tất cả các tiếng ồn ào xôn xao dần dần ngưng lại,tất cả mọi người đều nhìn về màn hình cực lớn treo trên vách tường!
Trước đó kênh tin tức vẫn đang chuyển động phát sóng, màn hình chợt xuất hiệnmột người đi giày tây, người đàn ông này nhìn rất anh tuấn trong tay cầm hoatươi! Tướng mạo của người đàn ông này có thể dùng ba chữ để hình dung, đóchính là “rất quen thuộc, rất quen thuộc, rất quen thuộc. . ."
Mà bối cảnh phía sau anh ta, cũng có thể dùng ba chữ để hình dung, đó chính là“rất quen thuộc, rất quen thuộc, rất quen thuộc. . .”
Mà cũng do quá quen thuộc, cho nên tất cả mọi người cũng không tin vào hai mắtcủa mình, cùng đồng loạt bắt đầu dụi mắt, chớp chớp, chăm chú nhìn lên mànhình TV!
Thật đúng là!...
Người trong màn hình không phải ai khác, mà chính là ông chủ lớn của bọn họ,Tưởng Vũ Hàng tiên sinh!
Mà bối cảnh phía sau anh cũng đúng là cửa phòng làm việc của tổ tin tức bọn họnữa chứ!
Tiếp đó, tất cả mọi người đều nín thở, nghiêm túc nhìn, nghe xem người trên TVdự định muốn làm gì?
Lúc trước vì không muốn quấy rầy mọi người làm việc, TV cũng tắt tiếng, lúcnày mọi người lại bật tiếng TV lên tới độ lớn nhất, thậm chí còn để rất lâukhông hạ xuống.
". . . Đầu tiên rất xin lỗi đã quấy rầy công việc của các vị, nhưng tôi hivọng trước hết mọi người có thể tạm dừng tay làm việc một chút, chứng kiến choTưởng Vũ Hàng tôi đây một chút." Hai tay Tưởng Vũ Hàng buông xuống tự nhiên,giao nhau ở trước bụng hơi thu lại một chút, xuất hiện với vẻ tao nhã lễ độtrong màn hình TV cực lớn.
Một giọng nói quen thuộc, chính xác là không thể quen thuộc hơn nữa truyền tớitai Quan Tĩnh, khiến cô ngơ ngẩn nhìn về phía màn hình TV cực lớn ở trên tường...
Anh có ý gì đây? Anh định làm gì vậy?
Một giây sau, người trong màn hình TV cực lớn kia đã cho mọi người đáp án ...
Trong màn hình, Tưởng Vũ Hàng trên mặt đầy vẻ áy náy và cầu khẩn: "Tĩnh Tĩnh,anh biết những việc làm của anh ngày trước rất xấu xa, đã làm tổn thương tráitim của em, anh nghiêm chỉnh cầu xin em tha thứ. Đồng thời anh cũng thỉnh cầuem có thể cho anh một cơ hội để anh được yêu em, chúng ta bắt đầu lại lần nữa,được không em? Anh muốn dùng mỗi ngày trong tương lai đều sám hối với em, bùđắp lại cho em, yêu thương em! Anh ở trước mặt toàn thể nhân viên của MBS, cầuhôn với em, xin em hãy gả cho anh... "
