Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Quan Tĩnh giận đến phát run người, tại sao anh lại đối xử với cô ngông cuồngnhư vậy?"Tôi không phải là loại phụ nữ đó, nếu như anh muốn tìm người an ủi,xin tìm người khác!"
"Ha ha, cô không phải là loại phụ nữ đó sao? Vậy cô là loại phụ nữ nào vậy?Nói tôi nghe một chút ... "
"Tút...tút... "
Tay Quan Tĩnh run run cúp điện, nặng nề thở dốc dựa người trở lại trên ghế salon. Trong nháy mắt, nước mắt cô dâng lên chảy ngược vào trong tóc! Con ngườinày tại sao có thể như vậy được chứ? Anh không cần cô nữa, nhưng vẫn muốn làmnhục cô!
Anh còn muốn hành hạ cô đến thế nào nữa mới coi như đủ đây!
E rằng người ở đầu dây bên kia rất không thoải mái khi điện thoại bị cúp ngangnhư vậy. Cho nên chuông điện thoại lại kêu vang giống như đòi mạng một lầnnữa! Ngày trước Quan Tĩnh rất thích tiếng chuông điện thoại này, nhưng bây giờcô nghe mà thấy giống như bị khủng bố vậy!
Màn hình điện thoại sáng lên, ánh lên gương mặt đau thương đẫm lệ của cô. Cônhắm mắt lại tắt điện thoại!
"Cô như vậy là có ý gì? Hả?" Tưởng Vũ Hàng kéo Quan Tĩnh vào một góc tối khôngngười, nhỏ giọng chất vấn!
Quan Tĩnh ra sức giãy dụa, tức giận nhìn anh: "Anh buông tôi ra, nếu khôngbuông, tôi sẽ kêu lên đấy!"
"Kêu hả, nếu như cô dám gọi người đến, tôi sẽ nói cho mọi người biết ai mới làngười đang quyến rũ tôi, muốn chủ động leo lên giường của tôi!"
Đây là tầng trệt là nơi làm việc của trưởng đài, quả thực rất ít người lui tớichỗ này! Quan Tĩnh nhận được thông báo của chủ nhiệm phải đi tới tầng một, kếtquả vừa ra khỏi thang máy, liền bị Tưởng Vũ Hàng bắt sống.
"Rốt cuộc anh muốn thế nào? Không phải là đã chia tay rồi sao? Chẳng phải làanh bỏ rơi tôi rồi sao? Hiện tại rốt cuộc anh muốn làm gì nữa đây?" Vì sao anhphải tàn nhẫn với cô như vậy, không thích cô, nhưng lại không muốn bỏ qua chocô!
" Tại sao tối hôm qua cô dám cắt điện thoại của tôi? Hả?" Ngực Tưởng Vũ Hàngdính vào nơi sống lưng của cô, môi mỏng ghé vào vành tai nhạy cảm của cô,trong lời chất vấn lộ ra vẻ ngông cuồng mập mờ!
Phảng phất như Quan Tĩnh chính là vật sở hữu của anh vậy. Tất cả mọi hành độngcủa cô đều bị anh nắm trong tay!
Ngực bị ép vào trên vách tường lạnh như băng, Quan Tĩnh không còn cách nàođành nói: "Tôi mệt quá, ngủ thiếp đi!"
"Mệt ư? Hàng ngày vào lúc đó cô đều không ngủ, chỉ ngồi xem ti vi!" Anh nói rasự nghi ngờ, không muốn tin lý do của cô!
Không biết từ đâu, trong lòng cô lại dấy lên nỗi khổ sở ...
Không được ngủ hay sao, lượng công việc hàng ngày lớn như vậy, về đến nhà saolại không thể không ngủ chứ? Ngày trước thời gian ấy cô không ngủ là vì côđang đợi anh!
Sự trầm mặc của cô, làm cho Vũ Hàng nghĩ lung tung, mà nghĩ lung tung thì dẫnđến cáu tiết, tức giận lung tung.
"Nói? Sao lại ngủ, có phải vì chơi đùa quá mức hay không?" Anh gia tăng thêmlực bóp vào cổ tay cô!
Quan Tĩnh đau đến mức, cho dù đã cắn môi dưới, mà vẫn thoát ra tiếng rên rỉđau đớn: "Buông tôi ra..."
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, có người đi về phíabên này!
"Anh vẫn không chịu buông tôi ra sao? Nếu như bị Vũ Nghê biết thì anh khôngcòn cơ hội nữa đâu!" Quan Tĩnh tỉnh táo nhắc nhở anh. Có thể nói ra những lờinày chính cô cũng rất đau khổ!
Tưởng Vũ Hàng dùng sức nắm lấy cô, vài giây sau, mới buông cô ra: "Nói cho côbiết, cô đừng nghĩ muốn làm loạn, nếu như cô không nghe lời tôi, còn lui tớivới người đàn ông khác, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!" Quẳng lạimột câu nói, anh vuốt vuốt lại chỗ nhăn trên áo, bình tĩnh đi ra khỏi góc, cònlên tiếng gọi đài trưởng Cao!
Quan Tĩnh mệt mỏi nhắm hai mắt lại, chìm vào trong nỗi khổ sở lớn hơn ...
Kết thúc công việc, Quan Tĩnh, vừa mới đi về phía xe của mình, chợt có một congấu bông lớn xuất hiện ở trước mặt cô! "Chủ biên Tĩnh, sinh nhật vui vẻ!"
Quan Tĩnh há hốc miệng kinh ngạc, cô nhận con gấu bông: "Cảm ơn, tôi rấtthích!"
Lý Sấm hai tay trống trơn, cực kỳ tự tin, tự mãn, anh cảm giác khá hài lòngvới mình, nói: "Dĩ nhiên, tôi biết thế nào em cũng sẽ thích mà, ha ha, saonào, tôi nói vậy đủ để em hiểu rồi chứ ?"
Quan Tĩnh cúi đầu ôm con gấu lông xù dễ thương, khéo léo không trả lời câu hỏicủa anh.
"Đưa cho tôi...” bàn tay của anh đưa ra trước, chìa về phía cô.
"Cái gì?" Cô thoáng ngẩng đầu, mờ mịt nhìn anh.
"Chìa khóa xe ấy, hôm nay tôi sẽ lái xe của em, xe của tôi đã đưa đi bảo dưỡngrồi!" Anh nói chuyện rất đương nhiên!
"Này ..." Phản ứng đầu tiên của Quan Tĩnh là muốn cự tuyệt. Nhưng lúc này lờicảnh cáo cuồng vọng của Tưởng Vũ Hàng chợt vọng về ở bên tai của cô, gợi lên ýđịnh phản kháng của cô, tại sao cô lại phải nghe lời của anh? Anh càng khôngmuốn cho cô làm cái gì, thì cô sẽ càng muốn làm cái đó!
Cô đặt chìa khóa xe có buộc quả táo đồ chơi lên tay anh!
"Chíu...” Lý Sấm mở khóa xe." Lên xe nhanh đi, bên ngoài đang có một niềm vuichờ em đấy!" Anh cười nói với cô, làm như cô đang chờ đợi niềm vui ấy khôngbằng!
Quan Tĩnh không biết làm sao đành phải lên xe!
Lý Sấm đạp chân ga, lập tức khởi động xe, dường như anh sợ cô giữa chừng lạibất chợt đổi ý, sẽ đạp anh xuống xe vậy... Sau ngày sinh nhật cũng vừa vặn đến lượt Quan Tĩnh nghỉ ngơi. Cô chấp thuậncùng anh đi tham gia buổi gặp mặt với bạn bè. Anh bảo đảm tuyệt đối sẽ khôngđể cho người khác lầm tưởng cô là bạn gái của anh, anh chỉ muốn để cho cô quenbiết với lớp trẻ nhiều hơn nữa!
Muốn thay đổi trạng thái cuộc sống, cũng muốn quên Tưởng Vũ Hàng, cho nên cônhận lời với Lý Sấm!
Ăn mặc chỉnh tề cô ngồi trên ghế salon chờ Lý Sấm nhấn chuông cửa!
Sau đó đúng lúc sắp đến thời gian đã hẹn , Lý Sấm chợt gọi điện thoại tới.
"A lô, em đã chuẩn bị xong rồi!" Bây giờ cô đã hoàn toàn coi Lý Sấm như anhtrai!"Anh mau đến đi!" Lúc này cô cực kỳ hăng hái thích thú!
"Xin lỗi, hôm nay anh không đi được rồi!" Giọng của Lý Sấm ở bên kia điệnthoại rất nặng nề, không vui vẻ chút nào!
"Sao vậy?" Quan Tĩnh lo lắng hỏi."Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Sợ rằng anh không thể ở lại MBS được nữa rồi..." Đột nhiên Lý Sấm nói."Anhcũng không biết vì sao, anh vừa nhận được thông báo!"
"Anh đừng vội, có lẽ chuyện này là một sự hiểu lầm thôi! Thông báo gửi theođường công văn sao?" Lòng Quan Tĩnh rơi bộp một cái, mãi sau mới mở miệng hỏilại !
Lý Sấm luôn nhiệt tình đối với công việc tin tức thời sự cũng như rất có nănglực ở nhiều mặt khác, điều này mọi người đều quá rõ ràng. Nhất định là doTưởng Vũ Hàng, nhất định là do anh ta!
Trong lòng Quan Tĩnh nghĩ mà thấy giận dữ!
"Vẫn chưa có!" Lý Sấm thở dài một cái."Tĩnh Tĩnh, hôm nay anh xin lỗi!"
"Không sao đâu, vừa vặn hôm nay em cũng có chút việc, anh cứ ở nhà nghỉ ngơimột chút cho khỏe đi!" Sau khi nói xong, Quan Tĩnh cúp điện thoại. Cô cũngkhông ngừng nghỉ, cầm chiếc ví da lên chuẩn bị đi ra ngoài! Khi cô vừa mới mởcửa phòng ra, cửa chống trộm lập tức cũng bị người khác nặng nề đẩy ra!
Tựa như bị một cơn lốc màu màu đen thổi bay đi, Quan Tĩnh bị người vừa đếnthình lình đẩy ngã xuống đất!
Cơn lốc màu đen ập vào nhà!
"Rầm...” Cánh cửa phòng đóng sập lại!
"Nơi này không phải là nhà của anh, anh đi ra ngoài cho tôi!" Quan Tĩnh từtrên sàn nhà bò dậy, chỉ ra cửa chính hét lên!
Tưởng Vũ Hàng hơi nheo mắt lại nhìn cô một cái, sau đó ngoảnh mặt làm ngơ đốivới tiếng hét đầy giận dữ của cô. Anh lướt qua cô đi về phía ghế sa lon nơiphòng khách, tựa như đi vào nhà của mình vậy. Anh cởi bỏ áo khoác, thân thểcao lớn ngồi vào trong ghế sa lon, hai chân thoải mái gác lên trên mặt bàntrà!
Quan Tĩnh từ sàn nhà đứng lên, xông về phía anh, nổi giận đùng đùng hỏi. "Làanh, có đúng hay không?"
Tưởng Vũ Hàng châm một điếu thuốc lá, sau đó nghịch nghịch cái bật lửa trongtay."Nếu như cô muốn hỏi chuyện Lý Sấm bị miễn nhiệm chức vụ, thì đúng như vậyđấy, là tôi đã làm!" Anh nhún bả vai, thoải mái thừa nhận!
"Tại sao, tại sao anh phải làm như vậy? Anh ấy đã làm sai ở chỗ nào? Anh ấylàm việc rất có năng lực..."
Tưởng Vũ Hàng thẳng người lên, hơi ngước lên phía trước nhìn cô chằm chằm."Vìsao ư? Chẳng lẽ cô còn không biết là tại sao hả? Chẳng phải trước đó tôi đãcảnh cáo với cô rồi sao? Tôi đã nhắc nhở và cũng đã cảnh cáo cô, đã nói cho côbiết rằng, tốt nhất là cô hãy giữ bản thân được sạch sẽ, bởi vì thỉnh thoảnglúc rỗi rãi, tôi còn muốn tới sử dụng cô một chút ... "
Anh nói chuyện càng lúc càng xấu xa, duỗi cánh tay ra, dùng sức kéo người côvào trong ngực của mình! Sau đó bàn tay to của anh bắt đầu sờ soạng trên ngườicủa cô một cách xấu xa!
"Anh... buông tôi ra, bây giờ anh không có quyền đối xử với tôi như vậy!" QuanTĩnh hất bàn tay tà ác của anh ra, đá vào chân của anh, giùng giằng muốn thoátkhỏi anh!
"Loại thái độ này của cô, nhất định Lý Sấm sẽ không làm việc nổi nữa rồi!" Anhác độc uy hiếp cô, sau đó một lần nữa hai tay sờ tới cái mông của cô, gươngmặt cũng vùi ở trên bụng của cô, ngửi hít mùi vị ngọt ngào trên người cô.
Mùi vị này anh rất quen thuộc, giống như đã quen với mùi của mình vậy. Dù saocũng đã ba năm trời ở chung một chỗ với nhau, ngoại trừ mấy ngày vào kỳ sinhlý của cô, hoặc là một số lý do đặc biệt nào đó, nếu không mỗi lúc đêm về anhcũng sẽ đòi hỏi cô một hai lần!
Việc anh tùy tiện làm bậy, không chịu tôn trọng đã chọc giận Quan Tĩnh!
Cô đau lòng cực độ đến mức dường như đã mất đi cả lý trí, liền nói lung tung:"Tôi cho anh biết, tôi đã cùng với Lý Sấm rồi, anh còn muốn tôi nữa sao?"
Động tác của hai tay anh dừng lại, gương mặt anh cũng dừng ngay việc ngửi mùi,anh cúi đầu dò hỏi."Cô vừa nói cái gì đó? Lặp lại lần nữa xem!"
"Tôi đã cùng với Lý Sấm rồi, thân thể của tôi đã bị anh ấy chạm qua , anh cònmuốn... A..."
Quan Tĩnh còn chưa nói hết câu, chỉ thấy thân thể của cô lập tức bị Tưởng VũHàng đẩy bắn ra ngoài, đụng phải bàn trà sau đó ngã nhào trên mặt đất!
Anh ngồi ở trên ghế sa lon, dùng chân đá cô ở bên dưới, tựa như đang đá mộtcon chó chết vậy. "Cô thật sự đã cùng với hắn rồi sao?"
"Đúng vậy đấy, đúng thế... chẳng phải là anh chê tôi bẩn đó sao? Tôi cho anhbiết, tôi đã là người của anh ấy rồi. Hơn nữa buổi tối anh không quan tâm đếntôi, tôi đã cùng với anh ấy rồi! Tôi, Quan Tĩnh này không phải là người phụ nữkhông có đàn ông thích. Anh không cho là không có anh, sẽ không còn người nàohỏi han tôi nữa chứ?"
Cô đã nói rất rõ ràng những chuyện đã xảy ra trong thời gian vừa qua, điều nàylàm cho Tưởng Vũ Hàng kinh hồn táng đởm, lửa giận cũng vì thế mà bùng cháy,tựa như bữa tối rõ ràng thuộc về anh, vậy mà lại bị người khác giành lấy dùngqua hưởng trước!"Cô thật sự đã cùng người đàn ông kia ở cùng một chỗ sao? Hả?"
"Đúng thế, nếu như anh nghe không rõ vậy thì tôi có thể nói to hơn chút nữa:Đúng vậy... "
"Được, hay lắm!" Anh nghiến răng nghiến lợi nặn ra mấy chữ, sau đó ngồi xổmxuống một tay kéo lấy tóc của cô, một tay móc điện thoại di động từ trong túiquần ra.
Nhìn thấy cái vẻ mặt muốn kiên quyết trả thù kia của anh, Quan Tĩnh cảm thấysợ hãi. Cô níu lấy tay cổ tay anh, hoảng sợ hỏi: "Anh định làm gì? Anh muốngọi điện thoại cho người nào?"
"Trưởng đài, tôi gọi cho trưởng đài lập tức ra thông báo, để cho Lý Sấm từ giờcút khỏi MBS!"
"Không được, xin anh đấy, anh không được làm như vậy!" Quan Tĩnh khóc lên,dùng sức lắc đầu cầu xin anh!
"Không được làm như vậy sao? Hiện giờ tôi không giết hắn đã là nương nhẹ chohắn rồi đó, cũng không chịu nghe ngóng xem mấy năm qua cô là phụ nữ của ai?Hừ? Cho dù là tôi không thích thì sao? Tôi không thích thì cũng không cho phépngười đàn ông khác tới đón tay!" Tưởng Vũ Hàng cực kỳ tức giận, vừa nghĩ tớichuyện trước nay cô chỉ là phụ nữ của anh, thế mà cô lại để người đàn ông khácđụng vào, anh đã không sao chịu nổi!
"Không có, không có ...” Quan Tĩnh nhận thua, không thể không phun ra câu thậttình."Tôi và anh ấy không hề xảy ra chuyện gì cả, van cầu anh không nên làmnhư vậy, nếu anh làm thế, sau này anh ấy rất khó làm việc !"
"Thật không có chứ?" Anh nheo mắt lại nghi ngờ!
Cô run rẩy gật đầu."Thật không có, là tôi đang gạt anh, từ đầu đến cuối tôichỉ có anh!"
Tưởng Vũ Hàng dừng động tác gọi điện thoại, nhưng cũng không để điện thoạixuống."Tôi muốn cô phải cam đoan với tôi, sau này cũng chỉ có thể là phụ nữcủa tôi, nếu không, cô còn dám tiếp xúc với bất cứ người đàn ông nào, ngườiđàn ông đó sẽ chỉ có một con đường chết!"
