Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 530



Đột nhiên bị anh chỉ trích khiến cô không hiểu vì sao tự nhiên anh lại tứcgiận!"Anh nói cái gì vậy? Tự dưng sao anh lại chụp cái mũ ấy lên trên đầu emnhư vậy hả?" (nguyên văn: chụp cái bô ỉa) Cô hét lại giọng không hề nhỏ! Dùsao nơi này cũng là nước ngoài, xung quanh dường như cũng không có người TrungQuốc nhiều lắm! Hơn nữa, cho dù có nhiều người Trung Quốc thì đã sao nào, dùsao cũng không phải người cùng một tỉnh, chắc chắn họ sẽ không nhận ra côđược! Đương nhiên, người dẫn chương trình như cô cần có người ủng hộ, nhưngmà... chương trình của cô tỉ lệ người xem TV cũng không quá cao, cho nên côcũng chẳng sợ gì hết!

"Lẽ nào em còn dám nói em không trêu hoa ghẹo nguyệt, quyến rũ đàn ông haysao?" Anh tức giận đến mức mặt cực kỳ thối, rút cánh tay ra khỏi tay cô!

Động tác này đã dọa Quan Tĩnh sợ hãi. Trong đôi mắt to tràn ngập sự kinhhoảng, ánh mắt lom lom nhìn theo anh."Sao vậy..." anh định vứt bỏ cô ở lại mộtmình nơi đầu đường Băng Cốc hay sao?

Tưởng Vũ Hàng bỗng mở rộng cánh tay ôm cô vào trong lòng, ôm rất chặt, trànngập ham muốn chiếm hữu. "Anh muốn để cho mọi người đều biết rằng em là phụ nữcủa anh!" Tưởng Vũ Hàng kéo Quan Tĩnh ôm vào trong ngực, sau đó nhìn ra xungquanh như muốn biểu thị công khai vật sở hữu của mình, đợi đến khi ánh mắtngười đi lại xung quanh chú ý.

Anh chưa từng biểu hiện ra ngoài dục vọng chiếm hữu với cô như thế, khiến côcảm thấy kích động và vui vẻ kỳ lạ!

Bị ôm vào trong ngực cô rụt cổ lại cười rộ lên.

"Không cho cười!" Anh lập tức cảnh cáo, kể cả dọa dẫm."Nói cho em biết, nếu emcòn cười nữa, anh sẽ làm tình với em ở bên đường này ngay lập tức!"

Khi nói ra chữ cuối cùng, vừa vặn dừng lại ở bên miệng cô!

"Hả...” cô giật mình mở to hai mắt, nhìn người đàn ông đang hôn môi mình!

Tưởng Vũ Hàng mở to hai mắt nhìn lại cô, dùng ánh mắt nói cho cô biết “Anh vàcô phải nhắm mắt lại”!

Quan Tĩnh ngượng ngùng vội vàng nhắm mắt lại, tính nết cô vốn như đà điểu,d∞đ∞l∞q∞đ cho rằng làm như vậy người khác sẽ không thấy bực bội với “chuyệnxấu ngọt ngào” này!

"Cắt - - "

"Ai - - "

Tuy người chung quanh có màu da khác nhau, ngôn ngữ cũng khác nhau, nhưngtiếng thở dài tiếc nuối của mọi người vẫn rất giống nhau. Hóa ra cô gái xinhđẹp này đã có chủ rồi, hơn nữa bạn trai bên cạnh cô cũng rất tuấn tú đấy chứ?

Rất nhiều đàn ông đều nhanh chóng lần lượt bỏ đi hoặc dời mắt đi chỗ khác!

Nhưng lúc này, ánh mắt của phụ nữ ở xung quanh lại tập trung nhiều hơn. Từ bàgià sáu bảy mươi tuổi tóc rụng, toàn thân béo mập, đến hàng tá các cô gái trẻtuổi xinh đẹp, cho tới các bé gái nhỏ đáng yêu mới sáu bảy tuổi, tất cả ánhmắt càn rỡ đều ào ào dừng lại ở trên thân người đàn ông kia...

"Wow ... "

"Trời... người cao thế ... "

"Oa ... "

"Hu... "

Đủ loại tiếng hút không khí, tiếng kêu kinh hãi, tiếng kêu hưng phấn bị đènén, nối tiếp nhau vang lên ở chung quanh Tưởng Vũ Hàng và Quan Tĩnh! Thật làmột người đàn ông có thân hình đẹp đẽ, cho dù nhìn thấy anh hôn môi với ngườiphụ nữ khác, cũng đều có thể làm cho các cô dâng trào tình cảm mãnh liệt, vôcùng kích động, xúc động đến run người, bắt đầu nổi lên những làn sóng xuân...

Các cô bé con dường như cũng chảy nước miếng!

Các bà già sắc mặt dường như hồng hào hẳn lên như chợt trẻ ra vài tuổi!

Những phụ nữ trung tuổi lại giống như sói như hổ, nhìn chằm chằm vào người đànông Phương Đông trẻ tuổi, chỉ muốn xé rách lớp quần áo kia ra mà vùi đầu vàotrong ngực của anh...

Nhiệt độ trong không khí sao lại cao đến dọa người thế nhỉ? Cô cảm thấy phíasau lưng, nơi đỉnh đầu, khắp mọi nơi trên thân thể như đang bị nhiệt độ nướnglên vậy.

Tưởng Vũ Hàng sau khi liếm láp không sót chỗ nào bên trong khoang miệng cô mộthồi, lại mút đôi môi đỏ mọng của cô đến đỏ bừng, dường như chỉ gắng sức thêmmột chút là có thể mút cả nước ra ngoài, rốt cục đã buông cô ra!

Mà ý nghĩ đầu tiên của Quan Tĩnh là phải hít thở luồng không khí tươi mới ngaylập tức, mà không phải là nhìn ra xung quanh! Quả nhiên, ngay lập tức cô phảinghênh đón rất nhiều ánh mắt ghen tị thù địch của phụ nữ!

Cô thật sự rất kinh hãi!

Đám phụ nữ này cũng thật quá điên cuồng, quá đói khát rồi... Vì sao đối vớimột người không quen biết mà họ lại có biểu hiện như thế nhỉ? Họ làm như cô đãcướp bạn trai của bọn họ vậy!

Cô ngấm ngầm ôm chặt anh, trong một khoảng thời gian đã có sự biến đổi lợihại!

Tức giận, cô đã tức giận rồi!"Anh có thể đừng đến đây để mà trêu hoa ghẹonguyệt hay không?"

"Anh đâu có?" Anh kêu lên đầy oan uổng."Hừ, anh nói cho em biết, em đừng nghĩtrả đũa anh nhé. Hiện giờ người sao chép bất lương ở đây lại chính là em đấy,em thành thật một chút cho anh nhờ!" Ha ha, với sự thông minh của mình anh đãchuyển mũi nhọn sang đầu cô.

Sao anh lại không biết xung quanh mình có một nhóm phụ nữ hiếu sắc đang chảynước miếng với anh cơ chứ?

Chỉ có điều đối với tình cảnh này anh nhìn thấy, nhưng không thể trách họđược.

"Này..." cô giơ tay muốn kháng nghị!

"Nói cho em biết, em là bạn gái của anh, mời em hãy chú ý đến thân phận của emmột chút!" Anh tiếp tục ôm lấy cô một cách ngang ngược, hơi cúi đầu khẽ tì cằmxuống đầy quyến rũ!

Mây đã tan, trải qua bao gian nan nguy hiểm ngăn trở, rốt cục ánh thái dươngđã phá tan tầng mây dày đặc kia, chiếu rọi muôn ngàn ánh sáng rực rỡ khắp trênmặt đất.

Ánh nắng rực rỡ như chứa đựng kim sa chiếu vào gương mặt anh tuấn của anh lạicàng khắc sâu thêm ngũ quan của anh!

Khiến Quan Tĩnh đang rất hung hăng cũng phải hít một hơi khí lạnh, cũng giốngnhư ngày trước, khi cô nhìn thấy anh, trái tim cô lại đập “thình thịch” giốngnhư hươu sao nhảy loạn ...

"Em là bạn gái của anh sao?" Người cô dường như đang bước trong mộng, khôngthể tin được đây là hiện thực!

"Đương nhiên rồi!" Anh gật đầu liên tục."Trừ phi em lại muốn đổi ý!"

Sao đấy sao đấy, sao lại là cô đổi ý kia chứ ? Rõ ràng là anh mà. "Vậy anh làbạn trai của em sao?" Cô dè dặt cẩn trọng hỏi lại!

"Dài dòng quá!"

Quan Tĩnh vừa khóc vừa cười, ra sức cuốn lấy cánh tay anh, đứng giữa đám ngườinói thật lớn: "Anh là bạn trai của em, không được thay đổi!"

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...